Chương 75: TRẢ THÙ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống ức hiếp và đấu tranh không ngừng của Kỳ Duyên và Minh Triệu trôi qua từng ngày. Bụng Minh Tú lớn dần, nàng ngoài chăm sóc em hàng ngày, thời gian còn lại đều bỏ vào vườn rau.

Trời không phụ lòng người, sau khi thất bại vô số lần cuối cùng Minh Triệu cũng se được sợi bông, nàng kích động không thôi, tuy chưa đủ để may quần áo nhưng tích tiểu thành đại, nàng tin trước mùa đông năm sau, nhất định nàng có thể may được một bộ quần áo.

Thời tiết lạnh dần, các thú nhân trong tộc càng thêm bận rộn, ngày nào cũng đi sớm về trễ chuẩn bị lương thực cho mùa đông.

Kỳ Duyên cũng bận rộn lu bù, chẳng những đi săn thú khi về còn phải đưa các thú nhân giống đực khác đi gia cố quanh thôn, vì mùa đông thức ăn khó kiếm, khó tránh sẽ có dã thú đói khát đến tấn công thôn.

Theo trận tuyết đầu mùa rơi xuống, mùa đông chính thức đến, như thường lệ trong thôn lại có lễ đón dâu, lần này vì có thú nhân giống cái Hồ tộc ở lại năm trước hết lòng giới thiệu còn thêm các trò chơi hấp dẫn như mạt chược, cờ nhảy, cờ vây, mười giống cái từ Hồ tộc hầu như đều ở lại qua mùa đông, làm các giống đực trong tộc chưa có bạn đời reo hò hoan hô.

Chỉ là trong lòng Minh Triệu rất khó chịu, vì Phương Vy cũng ở lại, có việc gì cũng đến tìm Kỳ Duyên, nhìn thấy mà lòng nàng như bị dội a-xít, mấy lần phát cáu với Kỳ Duyên còn vừa cắn vừa nhéo rất bạo lực. Có điều Kỳ Duyên da dày thịt béo hoàn toàn tỉnh bơ, có khi còn đổi khách thành đẩy ngã cô xuống giường mà ức hiếp.

Thật ra không phải Kỳ Duyên không biết ý nàng nhưng gần đây Phương Vy ngoài thường hay xuất hiện cạnh cô cũng không làm gì quá đáng với lại cô rất hưởng thụ dáng vẻ ghen tuông của Minh Triệu. Nên không nói gì cả, hễ nàng la lối khóc lóc, gây rối um sùm thì đè lên giường làm đến khi nàng xin tha, không còn sức giận dỗi nữa.

"Aaa...Căng quá...Ông xã, Duyên nhanh lên...Aaa..." Tiếng rên rỉ khàn khàn cùng thở dốc không ngừng từ giường truyền đến.

Tay Minh Triệu nắm chặt tấm da thú thở gấp, mông ưỡn ra đón sự va chạm mạnh mẽ.

Khuôn mặt đỏ ửng đầy nước mắt dán lên tấm da thú, trên cơ thể đầy dấu hôn hồng tím, từ cổ đến lưng, rồi đến góc đùi đều là vết cắn để lại.

Cặp ngực mềm mại cũng đầy dấu tay với vết cắn, có điều thê thảm nhất vẫn là hoa huyệt, lối vào nhỏ chặt đang bị ép nuốt vào cực đại của cô, da nơi đó bị căng dãn đến tận cùng, mỗi lần ra vào tinh dịch từ trong nhỏ xuống da thú, dâm loạn mà hấp dẫn.

Eo Minh Triệu bị tay Kỳ Duyên giữ chặt, khi cô đâm vào thì đồng thời kéo mông nàng ra sau, tư thế cùng động tác khiến cho vật của cô đâm vào càng sâu hơn.

Minh Triệu gần mê loạn vì những lần đi vào sâu mạnh rên rỉ: "A...Tha cho em, xin Duyên..."

Mái tóc màu bạc của Kỳ Duyên ướt sũng, khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ sảng khoái, đôi mắt nhìn chăm chăm thân hình nhỏ bé bên dưới không thể che giấu nổi dục vọng.

Toàn thân như tràn trề tinh lực, không ngừng vào đến nơi sâu nhất trong hoa huyệt, mỗi lần xâm nhập đều làm Minh Triệu vừa khốn khổ vừa sung sướng, thân thể mềm nhũn nằm bẹp trên miếng da thú.

"Bà xã, còn dám giận Duyên nữa không? Còn không cho Duyên đụng đến nữa không? Hửm?" Kỳ Duyên nằm trên người nàng, cắn cắn đầu vai, cười tà ác, nụ cười tràn đầy cảm giác thoả mãn khi đã chinh phục được.

"Không dám...A...Không dám nữa...Tha em đi...Xin Duyên..." Khoái cảm không thể hình dung và đau đớn xen lẫn nhau làm Minh Triệu hoàn toàn đầu hàng.

"Bà xã, em ngoan lắm!" Có được câu cần nghe Kỳ Duyên đẩy nhanh vào mấy chục cái, cuối cùng ưỡn người gầm lên phun vào hoa huyệt.

Sau đó Minh Triệu thấy thật uất ức, khóc thút thít xoay đi không ngó cô, rõ ràng là cô sai, không nhận lỗi thì thôi còn dùng thủ đoạn hèn hạ này ép nàng năn nỉ cô, đúng là xấu xa mà.

Kỳ Duyên nghe nàng khóc, bả vai cứ run từng hồi thì buồn cười từ đằng sau vòng ôm nàng, dịu dàng nói: "Chuyện gì vậy em, sao khóc?"

Minh Triệu không trả lời, cứ mếu máo khóc nhưng không giãy ra mặc cho cô ôm, cô là kẻ có ham muốn rất mạnh, nàng càng giãy dụa lại càng làm cô hưng phấn, cuối cùng vẫn là nàng lỗ nặng.

"Được rồi, đừng khóc nữa, Duyên đưa em đi báo thù nhé?" Thấy nàng bớt ấm ức, Kỳ Duyên không kìm được nhếch miệng cười, xem ra do vừa rồi nên nàng ngoan hơn, cô hôn hai cái lên đầu vai nàng dỗ dành.

"Hả?" Minh Triệu nghe cô nói mà sửng sốt, báo thù, báo thù gì chứ? Tò mò quay lại nhìn cô, nàng có kẻ thù nào đâu.

Kỳ Duyên hôn môi nàng, cười nói: "Muốn biết thì đi với anh đi."

Nói rồi nhảy xuống lấy áo, giày, nón và bao tay da thú mà Minh Triệu đã làm trước khi mùa đông đến, mang từng cái cho nàng, bao kín Minh Triệu từ trên xuống dưới không một kẽ hở.

Còn bản thân cô thì quấn tấm da thú, để trần thân trên rồi vắt áo khoác da trên vai, cầm thêm cái lưới gân thú nắm tay Minh Triệu dắt đi.

Minh Triệu bị cô kéo đi một đoạn thật dài, đến bờ sông thì dừng lại. Kỳ Duyên để Minh Triệu ngồi trên một chạc cây chắc chắn chờ cô. Cô thả người nhảy lên mặt sông, cào cào mấy cái trên lớp băng dày tạo thành một cái lỗ lớn rồi quăng cái lưới xuống nước, sau đó kéo lên thật nhanh, ném lên bờ.

Trong lưới có hơn mười con cá đang giãy chết, Minh Triệu reo lên. Hoá ra Kỳ Duyên nói trả thù không ngờ là tìm cá để trả, cô đúng là thích ghi thù ghê.

Mấy con cá bị ném lên bờ cách khỏi nước chẳng mấy chốc đã không còn giãy nữa, Kỳ Duyên mới đi đến, lấy cá ra rồi bắt đầu quăng lưới lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro