Chương 80: NÓI CHUYỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này Kỳ Duyên rất giữ chữ tín, đi nhanh rồi về, có điều Phương Vy mà có chuyện gì thì cô phải đến thăm chừng.

Đêm nào cô cũng ra ngoài tuần tra, trưởng lão cũng tới góp vui, mấy bận gọi cô qua nói chuyện làm Kỳ Duyên bận tối mắt.

Trước kia Minh Triệu ghét cô bám đuôi, bây giờ thì hay rồi, thời gian cô ở nhà càng ngày càng ít, khi về chỉ ăn cơm rồi ngủ, đến cả việc vận động trên giường Kỳ Duyên mê nhất cũng vội vàng cho xong làm, Minh Triệu cảm giác hình như  cô chỉ làm lấy lệ, Minh Triệu muốn nói chuyện với cô nhưng không căn bản là không kiếm được thời gian.

Minh Triệu không nhịn nổi nữa, thấy Kỳ Duyên ăn cơm chiều xong lại muốn đi bèn giữ cô lại, nói gì cũng không thả ra.

Kỳ Duyên đành kéo nàng vào lòng, dỗ dành: "Bà xã à, có chuyện gì vậy?"

"Tối nay Duyên không được đi, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng." Minh Triệu nói kiên quyết.

"Bà xã, em ngoan đi, Duyên biết dạo này đã bỏ bê em, chờ Duyên hết bận rồi chúng ta nói chuyện được không?" Kỳ Duyên kiên nhẫn xoa đầu cô.

"Không được, em muốn nói bây giờ." Minh Triệu tự nhủ không thể mềm lòng, cô có thời gian đi với Phương Vy tại sao không có thời gian nói chuyện với nàng chứ, nàng không muốn phản ứng quá đáng như lần trước nên phải nói rõ với cô mới được.

Kỳ Duyên nhíu mày, cô không muốn lãng phí thời gian tán gẫu vô nghĩa, mấy ngày nay cô quá bận, mỗi lần ân ái với nàng đều sợ có người đến quấy rầy, nên đều làm vội vàng rồi đi, hôm nay nếu nàng không cho đi, vậy thì tự thưởng cho bản thân cũng xem như cho nàng thoả mãn, khi nàng ngất rồi cô lại đi làm là được.

"Chúng ta lên giường nói chuyện đi." Kỳ Duyên bế ngang Minh Triệu, ôm nàng đến giường còn cô cũng đè lên, hai tay bắt đầu cởi quần áo của nàng.

"Ông xã, Duyên dừng tay." Thấy cô muốn giở trò, Minh Triệu vừa la vừa giãy dụa.

Kỳ Duyên cắn môi nàng, một tay nắm chặt eo không cho nàng giãy dụa, tay kia nắm đỉnh hồng ra sức vân vê, Minh Triệu bị đau há miệng Kỳ Duyên thừa dịp đưa lưỡi vào, cuốn lưỡi nàng nhấm nháp.

"Ưm..." Cảm giác tê dại lan khắp tứ chi, Minh Triệu mềm nhũn không còn sức giãy dụa.

Kỳ Duyên cảm thấy nàng thả lỏng người, đưa tay với ra sau lưng nàng lướt xuống, xoa nắn ở mông một chốc rồi kéo hai chân nàng ra, cắm ngón tay vào tiểu huyệt ướt át nhỏ hẹp.

"A..." Minh Triệu mơ mơ màng màng, cất tiếng rên rĩ.

Kỳ Duyên không chịu được, rút ngón tay ra kéo chân nàng thành chữ M, để cực đại của mình lên cửa vào rồi mạnh mẽ nhấn xuống.

"Á..." Minh Triệu bị cô làm hơi đau, kêu lên.

Kỳ Duyên đã định làm nàng ngất đi nên lúc này không dừng lại chờ nàng thích ứng mà cứ mạnh mẽ đi vào.

"Aaa..." Cực đại của Kỳ Duyên ma sát trên thành hoa huyệt, quy đầu mỗi lần sấn vào đều tiến đến miệng tử cung, lực vào thật sâu làm Minh Triệu phải kêu gào.

"Bà xã có sướng không? Miệng nhỏ bên trong em chặt thật, bị  Duyên làm lâu thế rồi, sao còn chặt thế, ha...Sướng thật, nó cắn Duyên, cho mi cắn, cho mi cắn này..."

"Aaa...Nhẹ thôi...Ưm..." Kỳ Duyên càng ngày càng làm mạnh khiến Minh Triệu khó thở, nàng vừa nói vừa ngửa cổ hít từng hồi. Nhưng động tác này làm bầu ngực nàng càng nảy lên, hai đầu nhọn đỏ hồng vô thức vươn lên, như mời mọc người khác yêu thương.

Kỳ Duyên bị khiêu khích khó kìm, cúi xuống hôn một bên ngực, răng cắn đầu vú đỏ hồng, tay kia ôm trọn một bên, nắm đầu vú kéo lên.

"A...A...Đừng...Nhẹ chút...Á..." Minh Triệu vừa căng vừa đau, để tay lên tay cô trên ngực mình, cố gắng ngăn cản.

Kỳ Duyên nắm tay nàng đặt lên ngực, để nàng tự xoa. Tư thế thủ dâm thế này kích thích Kỳ Duyên càng thêm điên cuồng. Hai bàn tay nắm gốc đùi Minh Triệu, giật hướng ra ngoài, khi dương vật cô vọt vào hoa huyệt thì nàng đón nhận.

"Aaaa..." Không đến mấy lần Minh Triệu hét lớn lên đỉnh.

Tiểu huyệt khi lên đỉnh xoắn chặt, ép đẩy cự vật, cửa tử cung co rút cố cản lực vào của quy đầu. Nhưng động tác này không ngăn cản được Kỳ Duyên, ngược lại còn khơi dậy ước muốn chinh phục của cô, ấn giữ gậy thịt trong hoa huyệt đang co bóp tràn mật dịch.

"Ư ư... Nhẹ...Không được...Aa...Em chịu không nổi..." Cửa tử cung đang ở cao trào bị va chạm, khoái cảm cực hạn cùng với đau đớn làm thần trí Minh Triệu mê loạn, há miệng hét lớn, bàn tay vô thức quơ quào, chụp vai Kỳ Duyên bóp chặt.

Đau đớn càng khiến Kỳ Duyên ra vào mạnh hơn, quy đầu to lớn đi vào cửa tử cung chưa đủ còn liên tục xâm nhập ép thành tử cung nới giãn.

"A...Không được...Đau quá...Đừng vào nữa mà...Tha cho em...Ông xã...Aaa..." Minh Triệu không chịu nổi phải khóc la, tay ép lên chỗ gồ trên bụng cố đẩy nó ra ngoài.

Minh Triệu ép xuống càng tăng thêm khoái cảm cho Kỳ Duyên, cô càng ra vào mạnh mẽ, làm mật dịch bên trong vẩy ra ngoài, tiếng thân thể va chạm cùng tiếng rên rĩ của Minh Triệu quanh quẩn trong phòng.

Lên đỉnh lần nữa làm Minh Triệu không còn sức kêu gào, hai chân mở lớn, người ở giữa hai chân không còn lý trí rong ruổi, mật dịch bị cô ra vào tạo thành bọt trắng tràn đầy ở nơi hai người kết hợp.

Cuối cùng, Kỳ Duyên ôm Minh Triệu vào lòng, dựa vào người cô, hai tay ôm mông và đùi nàng, hướng từ trên xuống ra sức kéo ra đẩy vào, tốc độ càng lúc càng nhanh, sau cùng thét lên, để ở nơi sâu nhất của nàng rồi phun ra.

Minh Triệu bị cô làm muốn tắt thở, khi cô vừa thả nàng nằm xuống là lăn ra ngủ.

Kỳ Duyên thấy nàng ngủ say, tự cho đã viên mãn, tuy chưa thật thoả mãn nhưng an toàn trong thôn quan trọng hơn, cô nghỉ ngơi một lúc rồi dậy đi tuần đêm.

Đến khi Minh Triệu thức dậy, theo bản năng sờ sờ bên cạnh lạnh ngắt, biết Kỳ Duyên đi đã lâu, ngẩng nhìn trời đã tờ mờ sáng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro