Chương 92: END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nàng kêu đau, Kỳ Duyên khẽ chau mày, giống như nghĩ tới cái gì, nhanh chóng dừng lại kéo gậy thịt ướt đẫm từ hoa huyệt ra ngoài, nhìn không thấy chảy máu mới yên tâm, nhanh chóng lật người nàng lại để nàng quỳ trên giường, cô từ phía sau lại mạnh mẽ đâm vào...

Minh Triệu bị tra tấn đến sắp hôn mê, cô đã bắn ra hai lần nhưng gậy thịt vẫn để trong cơ thể nàng không rút ra, một lượng tinh dịch lớn đều nằm trong cơ thể làm bụng nàng phồng lên, Kỳ Duyên xấu xa cắm gậy thịt vào nơi sâu nhất của nàng, khẽ vuốt phần bụng hơi nhô của nàng, ánh mắt nóng bỏng chờ mong.

"Căng quá...A a...Rút ra đi...Rút ra ngoài đi....Như vậy đầy quá....Xin Duyên....Đừng đi vào nữa....A..." Minh Triệu chịu không nổi kêu gào cầu xin, hoa huyệt không khống chế được co bóp, bắp chân ở hông cô khua loạn xạ.

Kỳ Duyên cuối cùng cũng không thể chịu được lần co rút này của nàng, gậy thịt kịch liệt run theo, tinh dịch nóng bỏng phun ra.

Sau khi lên đỉnh, Kỳ Duyên nằm bên Minh Triệu thở gấp, gậy thịt đã mềm nhưng vẫn trong hoa huyệt nàng không chịu rút ra, Minh Triệu bị trướng rất khó chịu, thở ra một hơi liền đưa bàn tay nhỏ bé chống trước ngực cô nghẹn ngào năn nỉ: "Ông xã, người ta khó chịu, Duyên rút ra được không?"

Kỳ Duyên liếc nàng một cái nhưng không lên tiếng, Minh Triệu biết cô còn đang tức giận chuyện mình lén bỏ đi, từ lúc bắt đầu cô một câu cũng chưa nói với mình.

Trước khi cô nguôi giận thì mình cũng không thể thoải mái, thế là lại ghé sát người hắn, nhận lỗi: "Ông xã, em biết em sai rồi, em không nên lén bỏ đi, em cam đoan không bao giờ rời khỏi Duyên nữa..."

Dừng lại một chút ấm ức không tả nổi nói tiếp: "Em đồng ý để Phương Vy sinh con cho Duyên nhưng Duyên phải cho cô ta một gian phòng khác, cách em càng xa càng tốt...Tốt nhất là không để em nhìn thấy cô ta."

Kỳ Duyên nghe thế cuối cùng không kìm được, oán hận nói: "Tại sao lại để cho cô ta sinh con cho Duyên, chẳng lẽ em không muốn sinh cho Duyên sao?"

Minh Triệu nghe vậy bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Duyên biết rõ không phải em không muốn, mà là em không sinh được!"

"Em tại sao lại không sinh được?" Kỳ Duyên thật sự không rõ tại sao nàng lại đưa ra kết luận như vậy.

"Em thành bạn giường của Duyên đã một năm nhưng đến nay vẫn không thể mang thai, em không...Không thể mang thai, sau này cũng không có cách nào mang thai, sinh Tiểu Bạch sư cho Duyên. Cho nên...Cho nên để Phương Vy giúp Duyên sinh đi, dù thế nào cũng không thể để Bạch sư tuyệt chủng." Minh Triệu càng nói càng hờn tủi, cuối cùng mắt lại đỏ lên như muốn khóc.

Kỳ Duyên xoay người một cái đè nàng xuống, tức giận trừng mắt nhìn nàng, cao giọng nói: "Em là đồ ngốc sao? Em luôn luôn không cho Duyên dùng hình thú, Duyên không gieo giống thì làm sao em mang thai, em không phải vì nguyên nhân này mới rời khỏi Duyên đó chứ??"

Vừa nghĩ nàng vì lý do hoang đường như vậy rời khỏi cô, để cho cô mấy ngày nay nhận hết dày vò, Kỳ Duyên hận không thể bóp chết nàng ngay lập tức.

"Ơ..." Minh Triệu nghẹn lời, hình thú? Gieo giống? Chẳng lẽ dùng hình thú giao hoan chính là gieo giống, chỉ có gieo giống nàng mới có thể mang thai cho nên không phải là nàng không thể, mà là cô luôn không gieo giống. Trời ạ, điều này thật sự không tưởng tượng được nhưng không ai nói việc này với nàng thì làm sao nàng biết được.

Nếu thật là như vậy thì việc bỏ đi của nàng y như một hồi kịch hoang đường. Minh Triệu đột nhiên cảm thấy thật oan ức, nước mắt lại mất khống chế lã chã rơi xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn Kỳ Duyên lên án: "Duyên đến bây giờ vẫn chưa nói với em, muốn mang thai phải dùng hình thú giao hoan, em làm sao biết được. Duyên...Tại sao không nói sớm cho em biết, hại em cứ lo mình không...Không thể mang thai, suýt nữa thì bị...Bị.... Oa oa..."

Vừa nghĩ tới cảnh kia Minh Triệu liền run sợ, nếu Kỳ Duyên không tới đúng lúc, nàng thật sự không dám tưởng tượng nàng còn dũng khí sống tiếp hay không. Càng nghĩ càng cảm thấy bị uất ức, cuối cùng khóc rống lên.

Nàng vừa khóc Kỳ Duyên liền lúng túng, bực dọc gì cũng đã bay mất, ai đúng ai sai cũng không quan trọng, chỉ cần nàng ở bên cạnh cô là tốt rồi, vội vàng cúi đầu vừa hôn vừa nói: "Được rồi bà xã, đừng khóc...Đừng khóc, đều là lỗi của anh, là anh không tốt, đừng khóc, mọi chuyện qua rồi, nói không chừng trong bụng em bây giờ đã có con, nếu em khóc sẽ dọa đến nó, đừng khóc."

Minh Triệu vừa nghe thấy trong bụng có thể có con, quả nhiên ngừng khóc, thút tha thút thít hỏi: "Thật sao?"

Kỳ Duyên thấy nàng cuối cùng cũng nín khóc, nhẹ nhàng thở ra, hôn nhẹ môi nàng nói: "Đương nhiên, Duyên dũng mãnh thế này, khẳng định một lần liền thành công."

Minh Triệu không cho là đúng bĩu môi nói: "Kiêu căng."

"Sao vậy? Em không tin Duyên, vậy thì để em tin, Duyên dùng hình thú lần nữa? Nhé?" Kỳ Duyên làm bộ muốn hóa hình thú.

"Đừng ông xã...Em tin." Minh Triệu nhanh chóng chịu thua. Tình trạng thảm thiết lần trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt, khiến nàng thật sự không có dũng khí thử lại khổ hình này một lần nữa.

"Vậy...Anh mau rút ra đi...Con...Con sẽ không bị Duyên đụng chứ." Minh Triệu đột nhiên hét ầm lên. Nàng bỗng dưng nghĩ đến, nếu trong bụng đã có đứa bé, vừa rồi cô thô lỗ đâm vào như vậy sẽ không làm bị thương đứa bé trong bụng chứ. Nghe nói ba tháng đầu mang thai không nên sinh hoạt vợ chồng, nếu không sẽ dễ bị sảy thai, của con người còn không được huống chi cái vật thô dài kia mỗi lần đều muốn cắm sâu vào tử cung, như vậy càng nguy hiểm.

Kỳ Duyên bị tiếng hét chói tai bất ngờ của nàng dọa cho hoảng sợ, khi biết rõ nàng đang lo lắng cái gì liền vỗ nhẹ lưng làm nàng yên lòng: "Không có việc gì, bé Thú nhân rất cường tráng, gậy thịt có thế nào cũng không làm nó bị thương được."

"Không được, Duyên mau rút ra, ba tháng...Không, chờ đến khi em sinh con mới thôi, Duyên không được đến gần em." Minh Triệu khẩn trương tuyên bố, nàng khó khăn lắm mới có thể mang thai, ngàn vạn lần không để cô nông sâu đụng phải được.

"Vậy thì không được, đứa bé cần phải có tinh dịch của Duyên nuôi dưỡng cho nên Duyên chẳng những muốn em, mà mỗi ngày đều phải bắn tràn cái miệng nhỏ phía dưới của em, giống như vậy." Kỳ Duyên vừa cười vừa dùng côn thịt cứng ngắc đâm nàng một cái.

"A...Duyên mau rút ra, căng lắm." Cảm giác cô vừa cứng lên, bụng Minh Triệu càng trướng khó chịu không chấp nhận được.

Kỳ Duyên thấy nàng khó chịu thật liền rút ra, nhìn chất lỏng màu trắng không có gì ngăn trở chảy ra giữa hai chân nàng, nhất thời lại nóng lên.

Hơi thở dày đặc phả lên cổ nàng, Minh Triệu vừa rồi bị hắn ham muốn mãnh liệt làm cho cả người nhức mỏi vô lực lại sợ cô đụng phải đứa nhỏ, nói cách nào cũng không chịu nghe lời cô.

Cuối cùng bị cô lằng nhằng đến không có cách nào đành thả lỏng, để cho cô tiến vào cúc huyệt hung hăng phát tiết.

Sau trận hoan ái này, Minh Triêu lại nằm ở trên giường suốt ba ngày mới khôi phục, trong lúc này năm vị trưởng lão cũng đi qua xem nàng một lần, xác nhận nàng quả thật đã mang thai, mới cẩn thận dặn dò Kỳ Duyên chú ý một số công việc, lại rạo rực vui vẻ bỏ về, không đề cập tới chuyện muốn để Phương Vy làm bạn giường của Kỳ Duyên.

Minh Triệu biết được mình thật sự mang thai thì vui sướng không thôi, tất cả mọi lo lắng cuối cùng cũng kết thúc.

Kỳ Duyên thì không cần phải nói, vui mừng cực kì, kéo nàng lại vừa hôn vừa vuốt, Minh Triệu bị cô lăn qua lăn lại, trái trốn phải tránh không chịu để cho cô như ý.

Kỳ Duyên bị nàng dày vò đến hết kiên nhẫn, trực tiếp khống chế cằm khiến nàng không thể nhúc nhích rồi mới cúi hôn.

Minh Triệu bị động tác thô lỗ của cô làm hơi đau, không khỏi thở dài....Đây là ông xã Thú Nhân của nàng, vĩnh viễn không thể học được cách dịu dàng chăm sóc nhưng nàng lại yêu cái tính bá đạo của cô, thô lỗ của cô còn có tình cảm một lòng một dạ của cô đối với nàng cho nên tình nguyện vì cô mà ở lại dị giới, sinh con đẻ cái cho cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro