14.TIỂU PHI CÔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Hế lô. – Kỳ Duyên  hôm nay học xong liền hớn hở chạy tới chỗ Minh Triệu  giơ tay.

- Sửa xe sao ? – Ánh Quỳnh nhìn thấy Kỳ Duyên  chạy tới gara liền lên tiếng trêu chọc.

- Không, xe em từ nay sẽ không hư nữa. – Cô cười cười, dựng xe xuống, chỉnh lại balo trên vai rồi ngó vào trong.

Ánh Quỳnh cười. – Đồ láu cá, à Kỳ Duyên , tắt công tắc kia giùm chị.

Kỳ Duyên  bất mãn, nhăn nhó. – Đừng kêu em là Kỳ Duyên . Sau này gọi em là người yêu của Trịu. – Ánh mắt cô hiện lên vẻ vui vẻ, lỗ mũi cũng nở ra.

Ánh Quỳnh tự mình đi tắt công tắc, nhìn cô khinh bỉ, khều khều người bên cạnh mình. – Lan Khuê, cậu né né nhỏ này ra nha, nó cua được Minh Triệu  nó bị điên luôn rồi.

Cả đám nhìn cô hết sức khinh thường.

Minh Triệu  dạy học viên xong, đi ra ngoài thấy Kỳ Duyên  đang chờ mình liền vui vẻ xoa đầu cô :

- Học xong rồi ?

- Dạ, trà sữa của chị đây, tình yêu của em. – Kỳ Duyên  cẩn thận cắm ống hút vào li trà sữa đưa tới miệng cho nàng, giọng điệu vô cùng khoe khoang.

- Khụ khụ, em....em....khụ.....- Minh Triệu  hút một hơi còn chưa qua cuống họng đã bị câu nói của cô làm sặc.

Kỳ Duyên  đi tới vuốt lưng nàng, khẩn trương như muốn khóc. – Ôi tình yêu, chị đừng làm em sợ.

- Em mới đang làm tôi sợ đó.  – Minh Triệu  đẩy cô ra, biết là thương yêu nhưng cũng không cần lố như vậy a.

- Uống từ từ, coi chừng nghẹn. – Kỳ Duyên  vẫn ở phía sau nàng mà bóp bóp vai cho nàng.

Nhìn thấy bọn Lucie nhìn họ vô cùng quái dị, Minh Triệu  mặt mũi cũng đỏ lên, thật muốn kiếm cái hố chui vô.

- Em có thể nào bình thường như những người bình thường không ?
- Gì chứ, người bình thường thì không giống, em là người yêu của chị mà, phải đặc biệt chứ. – Kỳ Duyên  nũng nịu, cọ cọ vào cổ nàng.

- Chịu thua em. – Minh Triệu  mặc kệ tiểu phi công nhà mình đang làm loạn, chỉ dung túng xoa đầu một cái.

Hết giờ, bọn Lucie kéo nhau về. Ánh Quỳnh ngừng ở chỗ Minh Triệu  vẫy tay :

- Mình về nha Minh Triệu ....chị về nha.....-  Ánh Quỳnh suy nghĩ một chút liền nói. – Về nha người yêu của Minh Triệu .

- Hihi, bái bai. – Quả nhiên chiều chuộng được tiểu phi công. Kỳ Duyên  cười tít cả mắt vẫy tay lại.

- Tâm thần cả lũ. – Minh Triệu  mắng một câu rồi đi vào trong kiểm tra lại mọi thứ.

Kỳ Duyên  thì bám ở phía sau như cái đuôi nhỏ, Minh Triệu  đi đâu cô liền đi theo tới đó.

Đóng cửa gara, Kỳ Duyên  nhìn nàng trưng cầu ý kiến :

- Tình yêu, chúng ta đi ăn lẩu đi.
- Trước tiên em bỏ cái danh xưng sến rện đó đi. – Minh Triệu  nói xong liền đi tới kẹp cổ Kỳ Duyên  làm cô la oai oái.

- Aaaa đau. Minh Triệu , hay chúng ta cài chế độ hẹn hò trên Facebook đi.  – Cô ngồi lên xe rồi lải nhải.

- Mai mình đi mua áo cặp mặc đi.

-.....

- Minh Triệu , mai mình mua dép cặp nốt nhé ?

- Câm cái mỏ lại liền, có đi không ? – Minh Triệu  leo lên, véo vào eo cô một cái đau điếng.

- Chị thật hung dữ. – Kỳ Duyên  xoa eo thút thít.

- Dữ vậy em thích không ? – Minh Triệu  gằng giọng, giống như cô chỉ cần nói không thích thì nàng sẽ một cước đá cô văn xuống khỏi xe

- THÍCHHHHHHH. THÍCH MUỐN CHỚT LUÔN. – Kỳ Duyên  bất lực khóc trong tim. Nhưng thực sự cũng rất thích bộ dạng đanh đá này của Minh Triệu .
Bọn họ chọn một quán ăn ven đường nhưng rất bảo đảm vệ sinh, Kỳ Duyên  đã ăn ở đây nhiều lần, hôm nay cũng muốn dẫn tình yêu của mình đến đây thưởng thức món ngon.

- Hai cháu ăn gì ? – Chủ quán làm một bà lão đã ngoài 60, lưng còng tóc muối tiêu yêu cười đôn hậu nhìn hai người họ.

- Chị ăn gì ?- Kỳ Duyên  cười hỏi ý kiến của nàng. Trong mắt của cô chỉ toàn là sủng nịnh và yêu thương đối với chiếc máy bay nhà mình.

- Lẩu nấm ạ. – Minh Triệu  trả lại menu cho chủ quán rồi nghiêm trang ngồi ngay ngắn.

- Cho cháu lẩu nấm. – Kỳ Duyên  đương nhiên muốn ăn cùng nàng, nên chỉ chọn một phần lẩu, thêm hai chai nước ngọt là đúng bài.

Chủ quán đầu dự định đi đã bị cô kêu lại.  – À bà ơi.

- Hả ? – bà ấy nghĩ cô còn muốn kêu thêm món gì đó, nhưng ai ngờ cô chỉ nhe răng cười, tủm tỉm chỉ chỉ vào Minh Triệu .
- Đây là người yêu của cháu ớ.

Bà ấy bật cười. – Rất đẹp đôi.

- Hí hí. – Kỳ Duyên  dừng không được vẻ vui mừng trên khuôn mặt của mình liền bụm miệng tự cảm thán chính mình tại sao lại tài giỏi tìm được một cô người yêu xinh xắn như vậy.

Bà chủ cười đi vào trong, cái đứa nhóc đó cũng thật là đáng yêu, có người yêu giống như là có cả thiên hạ trong tay, rất đáng khen.

Minh Triệu  mặc dù cũng vui vì trước kia Hwayoung cùng nàng ra ngoài chưa từng giới thiệu với mọi người nàng là người yêu của chị ta, bọn họ ở bên ngoài chỉ là giống như hai người bạn.

Nhưng cũng không thể tán thành cái thái độ lố lăng của tiểu phi công kia.

- Em không cần khoa trương như vậy, tôi không phải người nổi tiếng.

- Nếu có thể, em muốn mọi người trên thế giới đều biết. – Kỳ Duyên  phụng phịu. Nhìn nàng nghiêm túc nói. – Minh Triệu , em có nên liên hệ đài truyền hình làm một bài về chuyện tình của mình không ?
- Em bị điên rồi. – Minh Triệu  liếc xéo cô.

- Phải, em yêu chị đến điên rồi, tóc cũng muốn sựng lên. – Kỳ Duyên  lấy vai mình cọ cọ vào vai nàng, làm Minh Triệu  bật cười, đánh nhẹ vào bả vai cô.

Món lẩu đem ra nước sôi ùng ục, khói bay nghi ngút, thơm phức, nhưng Kỳ Duyên  chỉ lo ngắm tiểu mỹ nhân, mặt cũng ngốc ra.

- Ăn đi. – Minh Triệu  múc mì vào tô cho cô, rồi múc một phần nước, thêm nấm, tôm, mực, rau, rồi đem đến cho cô.

- Há miệng ra.  – Kỳ Duyên  gắp một con mực, đưa lên cho nàng, cả người cứ ngã ngớn, ánh mắt si tình nhìn nàng không chớp.

Minh Triệu  nhéo tai cô cảnh cáo.- Một là ngồi ăn đàng hoàng, hai là tôi nhúng đầu em vô nồi lẩu.

- Khó ưa. – Kỳ Duyên  xoa xoa tai rồi nghiêm túc ăn.

- Nói gì đó ?

- Em nói chị rất dễ thương. Trên đời chưa thấy ai dễ thương như chị hết. Tình yêu à ~~~~~
Ăn xong, vốn định về nhà nhưng Minh Triệu  lại ở bên tai cô vòi vĩnh :

- Tôi muốn uống trà sữa.

- Chị thật sự hết kì chưa ? – Kỳ Duyên  nhẩm đếm, vẫn chưa hết mà.

- Còn....chút à. Không còn đau nữa. – Minh Triệu  phồng má, nàng uống canh táo đến ngán rồi.

- Ngoan, hôm nào hết hẳn cho hai li. – Kỳ Duyên  ôm lấy bả vai nàng dỗ dành.

Minh Triệu  bực mình hất tay cô ra đi thẳng. – Tôi đi hút thuốc.

Kỳ Duyên  hốt hoảng dẫn xe chạy theo tò tò. – Thôi, để em mua cho chị.

- Thế phải ngoan không, giỏi giỏi. – Minh Triệu  hài lòng xoa đầu cô rồi leo lên xe.

Cửa tiệm mở ra, Bảo Hân vừa nhìn thấy hai người họ đã trợn mắt.

- Chị hai.

- Ôi, yêu quái, để coi tôi thu phục cô. – Bảo Hân xăm xăm đi tới.

Kỳ Duyên  liền che chắn cho nàng, sống như sợ chị hai mình thật sự làm hại đến nàng. – Chị hai, đây là người yêu em.
- What ? Kỳ Duyên , em thật sự bị cô ta hớp hồn rồi hả ?

- Làm cho em li trà sữa khoai môn size lớn. – Kỳ Duyên  đẩy Bảo Hân vào quầy.

Bảo Hân miễn cưỡng vì đứa em gái bé bỏng của mình mà là một ly trà sữa. Còn lầm rầm chửi. – Nếu trước kia biết là cô uống, tôi nhất định trù ếm cho cô nuốt không trôi.

Minh Triệu  đi tới ngồi lên ghế ngoài quầy, đối diện với Bảo Hân, cười đến sảng khoái. – Ha, nhưng tôi đã nuốt trôi rất nhiều, trà sữa của bà cô đây cũng rất vừa miệng, còn không phải trả tiền.

- Em....con mắt nào của em chấm cô ta vậy ? – Bảo Hân nghiến răng.

- Cô thì làm như cô đẹp lắm vậy. – Minh Triệu  hất mặt lên.

Kỳ Duyên  cảm thấy hai người này lại sắp đem mình ra hỏi mấy câu so sánh rồi. Cô cười cười nhìn Bảo Hân :

- Chị hai, đừng tự làm tổn thương bản thân. Em biết chị muốn hỏi gì, đẹp, trong mắt em, chị ấy là đẹp nhất. Không có ngoại lệ, nếu có ngoại lệ thì chị ấy chính là ngoại lệ.
Minh Triệu  vui vẻ véo má tiểu phi công. – Haizzz, nhân sinh có một số việc không nên vạch trần.

- Các người......hay lắm. – Bảo Hân quăng li trà sữa cái bộp lên bàn, căm thù.

Kỳ Duyên  cẩn thận cắm ống hút vào ly rồi đưa đến miệng cho nàng :

- Đây, uống từ từ. Chị hai, em về đây.

- Cút.

- Mai tôi lại đến. – Minh Triệu  vui vẻ há miệng ra hút một ngụm, còn xoa cằm tiểu phi công, y như một con cún con.

Bảo Hân đầu muốn bốc khói khi thấy Kỳ Duyên  chỉ chăm chăm bên cạnh xoa xoa lưng cho Minh Triệu . Sao ba mẹ có thể sinh ra một đứa con mà cái liêm sỉ của nó cho dù có nhìn 7749 lần cũng không thấy nỗi vậy ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro