Chap 7. Quay Về Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lối vào dinh thự họ Nguyễn với hai bên là những tán cây to sum suê mang lại bóng mát quanh năm cho khu nhà. Khu diện tích đất rộng gần 5000m2 mà Nguyễn gia sở hữu thuộc những khu đất vàng ước tính lên đến hàng triệu đô mà ai ai ở cái đất nước này cũng phải ao ước. Mặc dù mang tiếng là người thừa kế nhưng Kỳ Duyên hoàn toàn không thích thú với nó, ngay từ nhỏ cô ấy đã thích sống tự lập, không thích bị cha mẹ lúc nào cũng kè kè theo bên cạnh nhắc nhở, quản giáo. Chính vì vậy mà sau khi vừa tròn 18 tuổi Kỳ Duyên đã chọn cuộc sống riêng, tự do tự tại cho chính bản thân mình. Ông bà Nguyễn thấy con cái đã lớn đủ biết suy nghĩ nên cũng không ngăn cản mà cho ra riêng nhưng kèm theo điều kiện là phải về nhà mỗi tuần. Kỳ Duyên là một đứa con rất biết chuyện nên ngay lập tức đã đồng ý với ý kiến của người lớn. Và ngay bản thân Kỳ Duyên nếu ông bà Nguyễn không đề nghị thì cô ấy vẫn sẽ về nhà hàng tuần thôi.

Đánh vòng cua để chạy vào trong gara đậu xe thì vừa lúc người quản gia già của Nguyễn gia xuất hiện ngay ngưỡng cửa phía sau.

"A Kỳ Duyên con về thăm nhà đó sao?" Ông lão với mái tóc múôi tiêu, mang một vẻ mặt phúc hậu, hiền lành mỉm cười thật tươi khi thấy cô chủ của mình.

Kỳ Duyên sau khi ra khỏi xe, thì liền gật đầu chào ông lão cùng một nụ cười nhẹ và những lời hỏi thăm sức khoẻ của ông ấy.

"Chú Phúc lâu quá không gặp, dạo này con bận quá không thể về nhà được, đợt trước nghe dì Liên bảo chú bị thấp khớp, giờ đã đỡ chưa chú?"

"Haha bệnh già ấy mà, nay bị mai hết, ngày mốt lại tái phát ấy mà có gì đâu cháu" Người quản gia bật cười trong cái lắc đầu.

"Nếu như có cần giúp đỡ gì chú cứ nói với con một tiếng con sẽ giúp hết mình chú nhé!"

"Chú biết rồi, giờ thì hai chú cháu ta vào nhà nhanh đi, chắc thấy cháu ông chủ sẽ vui lắm đó"

"Dạ" Kỳ Duyên khẽ gật đầu rồi đi theo ông Phúc vào bằng cửa trước của ngôi nhà.

.

.

.

6:23 PM, trong gian phòng ăn đầy xa hoa, rộng lớn nhưng chỉ có hai chỗ là có người ngồi, đó không ai khác chính là Kỳ Duyên và Bố cô ấy - Nguyễn Gia Kỳ. Bàn ghế phòng ăn tuy chỉ là màu trắng đơn giản nhưng vẫn thể hiện được sự tinh tế và gu thẩm mỹ tốt của chủ nhân.

Chỗ thức ăn được bày đầy trên bàn ăn kia nhiều đến nổi có thể nói rằng đủ cho khoảng 10 người ăn.

Kỳ Duyên ngồi đó ăn tối cùng appa mình nhưng tâm thì lại đặt ở đâu đâu. Không khí im lắng đến mức đáng sợ, là con một lại mang nhiều trọng trách quan trọng trong gia tộc khiến Kỳ Duyên lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi, và khó thở. Đâu đâu cũng có người dòm ngó đến chức vụ - địa vị hiện giờ của mình. Không những mệt mỏi với kẻ thù mà còn phải lo đối phó với những người trong gia tộc và ngay cả cha mẹ mình Kỳ Duyên cũng phải dè chừng không ít.

Kỳ Duyên luôn là đứa con cưng của ông bà Nguyễn, họ chiều hết tất cả những gì cô ấy muốn. Kỳ Duyên chưa bao giờ thiếu thốn bất cứ thứ gì khi còn là một đứa trẻ lên ba.

Đáng lẽ ra bữa ăn tối hôm nay có cả mẹ của Kỳ Duyên nhưng vì bà của cô bị ốm nên Nguyễn phu nhân phải bay sang Los Angeles từ chiều hôm kia. Nếu như bà ấy không bay về LA có lẽ Kỳ Duyên đã dẫn Mincy đến ăn tối cùng gia đình họ rồi. Mặc dù Kỳ Duyên biết ông bà Nguyễn chẳng hề mặn mà gì người yêu của cô cho cam nhưng mà Kỳ Duyên cứ nuôi hy vọng rằng có một ngày cha mẹ mình sẽ thay đổi cách nghĩ về cô nàng họ Phạm.

Biết bao thiên kim tiểu thư được họ giới thiệu cho Kỳ Duyên nhưng người này chẳng chịu một ai ngoài Mincy Phạm ra. Từng có một thời gian CEO Nguyễn của chúng ta đã từ mặt cha mẹ mình cũng chỉ vì chuyện của nàng siêu mẫu họ Phạm. Kỳ Duyên vô cùng ấm ức vì không hiểu sao chuyện gì người lớn cũng đều ủng hộ mình nhưng chỉ ngoại trừ chuyện quen Mincy là không được chấp thuận. Mặc dù Mincy có hay dính vào scandal thật nhưng đâu phải là hạng con gái lẳng lơ, xấu xa như ông bà Nguyễn nghĩ kia chứ.

Kỳ Duyên từng suy nghĩ rằng sau khi CW vượt qua cơn khủng hoảng này thì sẽ tính đến chuyện kết hôn, và người nắm tay mình đi hết con đường dài kia không ai khác ngoài Mincy. Bất cứ hy vọng nào cô cũng có thể từ bỏ nhưng chỉ duy điều này là không bao giờ.

Đang chìm trong những suy nghĩ về cô người yêu cũng như những chuyện của CW thì chợt Kỳ Duyên khẽ giật người vì giọng nói của bố mình.

"Ngày mai, ta sẽ về Los Angeles thăm nội con. Những gì ta đã dặn sáng ngày hôm qua con hãy làm cho thật tốt đừng để ta thất vọng"

"Dạ con biết rồi" Kỳ Duyên ánh mắt đầy suy tư nhẹ gật đầu với trọng trách cao cả mà bố giao.

"Trong những ngày này con tốt nhất nên ít lộ diện trước công chúng và nhất là đám nhà báo. Ngoài CW ra đừng nên la cà bất cứ đâu"

Kỳ Duyên đau xót cắn môi quan sát khuôn mặt của bố mình khi ông nói chuyện, chỉ trong vòng một thời gian ngắn mà ông Nguyễn già đi hẳn vì những lo lắng. Những nếp nhăn ngày càng dày đặc trên vầng trán kia. Kỳ Duyên cảm thấy vô cùng có lỗi với người nhà họ Kim, chỉ vì một sai lầm nhỏ mà dẫn đến cục diện hoàn toàn thay đổi và phải nói rằng mọi chuyện rất rất nguy hiểm. CW hiện giờ như ngọn đèn trước gió chẳng biết ngày nào sẽ......tắt.

"Bố, con đã điều tra được chỗ ở hiện tại của Nguyễn Tuấn Kiệt, hắn hiện giờ chẳng những bị Interpol truy nã mà còn bị người của Nhật Hạ dồn vào thế bí. Hắn trước sau gì cũng sẽ nhả lại hết số tiền hắn lấy của CW"

Kỳ Duyên cố gắng bình tĩnh hết sức khi nhắc đến tên của thằng chết tiệt đã hại CW, cô muốn cho bố mình biết cô đã tìm ra hắn và không bao lâu nữa sẽ đem hắn về xử tội.

"Con chắc cũng biết câu chó cùng rứt dậu chứ Kỳ Duyên?" Ông Nguyễn giọng vẫn đều đều nói. Chỉ một câu khẩu ngữ cũng khiến Kỳ Duyên phải nhăn trán suy ngẫm.

"Ý bố là?" Kỳ Duyên làm sao mà không hiểu được ý nghĩa của câu nói kia, chỉ là có chút bất ngờ vì lời nói của bố mình mà thôi.

"Một khi Nguyễn Tuấn Kiệt bị bứt vào con đường cùng con có dám chắc là hắn sẽ không quay lại cắn bậy không chứ? Con người ta một khi không còn gì để mất thì chắc chắn sẽ làm liều. Việc con để Interpol vào cuộc là một việc làm khá thông minh nhưng còn Nhật Hạ thì sao? Bản thân hắn là người của bang hội, nếu thuyền thuận lợi theo dòng không sao nhưng một khi có rắc rối xảy ra thì chuyện gậy ông đập lưng ông là chuyện không thể tránh khỏi. Nước cờ này của con quá nguy hiểm, năm ăn năm thua như vậy khó mà đóan trước được kết quả" Những lời ông Nguyễn nói quả là không sai, Kỳ Duyên lần này quá mạo hiểm, cạnh bạc này chưa thể nói trước được điều gì. Bây giờ chỉ còn biết cầu chúa đem may mắn lại cho CW mà thôi.

Đôi bàn tay tự khi nào đã không ngừng nắm chặt vào nhau nơi mép thành bàn, Kỳ Duyên lúc này quá nhiều thứ phải suy nghĩ và lo lắng. Nhìn những món đồ ăn trên bàn cô không buồn liếc nhìn nữa chứ đừng nói là đụng đũa vào. Hết thẩy chúng đều đã nguội lạnh y như con người cô ngay lúc này đây.

"Cho dù bằng bất cứ giá nào con cũng sẽ khiến cho CW trở lại như xưa, xin bố cho con một cơ hội" Kỳ Duyên cúi đầu khi hoàn thành câu nói.

Hình ảnh này chẳng khác nào cái ngày cô xin cha mẹ mình chấp nhận cho mình quen Mincy.

Đau thương lại một lần nữa trở về khiến Kỳ Duyên như muốn nguỵ ngã. Ông Nguyễn ngồi phía đối diện biết được cảm giác đau đớn mà con mình đang phải gánh chịu nhưng cũng chỉ biết lặng lẽ nuốt ngưọc nước mắt vào trong. Chỉ cần ông không yếu đuối thì ông biết Kỳ Duyên của ông cũng sẽ không yếu đuối.

"Người làm kinh doanh luôn phải có một cái đầu lạnh con hiểu chứ, Kỳ Duyên? Được rồi không còn sớm nữa con về đi, ta mệt rồi ta muốn nghỉ ngơi một chút. Chuyện của CW sau khi từ LA về ta sẽ kể cho con nghe" Kết thúc câu nói ông Nguyễn đi lại chỗ Kỳ Duyên vỗ nhẹ lên vai cô một cái rồi xoay người bước lên lầu.

CW có chuyện gì mà bố lại muốn nói cho cô nghe? Suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu rồi cũng vụt đi mất. Bố đã nói sẽ kể thì nhất định bố sẽ kể, không cần quá bận tâm về chuyện đó.

CW có vượt qua được giai đoạn này hay không chỉ còn chờ thời gian quyết định.

Chuyện lần này nhất định sẽ là bài học để đời mà Nguyễn Cao Kỳ Duyên có chết cũng không thể nào quên.

TBC

Chap sau có Warning, cẩn thận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro