triều thượng túy giai nhân (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5.2: khúc gỗ cuối cùng cũng nở hoa 2

Đáy mắt thái hậu thoáng qua tia đùa bỡn, cười âm hiểm nói, “chính là hắn ta.” Hei hei, cuối cùng cũng đến rồi.

Nàng vội vàng nắm lấy tay áo thái hậu, đáng thương ai cầu, “dì Đồng, phiền dì đừng nói là quen biết con.”

“con là viên minh của chi giao của ta, ta nói không quen biết con sẽ bị sét đánh đấy.” Thái hậu giả vờ khó xử, “tuyên.”

Cung nữ nghe thấy liền lui xuống, Lãnh Băng Băng lửa đốt đến nơi vội đứng dậy, “tiệc Mẫu Đơn hôm ấy con gặp qua hắn ta.” Nàng chỉ xem hắn ta là tấm bài chắn tên, nhưng mà hắn ta đối với nàng hình như…

“con đã nói rồi, Thiên Nhi định giúp các người se duyên.” Thái hậu giữ lấy nàng, “nếu như là tâm ý của Thiên Nhi, không ngại gặp hắn ta thử xem sao.”

“không được, con ghét ánh mắt hắn nhìn con.”

“chỉ là ánh mắt thôi mà, xem như không thấy là được.”

Giữa lúc hai người tranh cãi, Tần Công đã vào đến, “hoàng tẩu gần đây có khỏe không?”

Thái hậu cười âm hiểm, “rất tốt, đến đây, gặp nghĩa nữ của ta, Băng Tâm công chúa.”

Lãnh Băng Băng cười một cái, ưu nhã khụy gối hành lễ, “tham kiến hoàng thúc.”

Hoàng thúc? Nụ cười trên mặt Tần Công cứng đờ, “không cần đa lễ.”

“Tiểu Công tử, có thật là đến thăm ta không đó?” thái hậu tựa cười phi cười, hữu ý vô ý liếc sang Lãnh Băng Băng.

“hoàng tẩu anh minh.”  Tần Công không chút tránh né nhìn Lãnh Băng Băng, nàng vội cuối thấp đầu, tránh ánh mắt của hắn ta.

“ai da….” thái hậu đột nhiên xoa trán, “ta đau đầu a, về cung nghỉ ngơi trước đây. Tiểu Công tử, Băng Băng là minh châu của chi giao của ta, ngươi hãy chăm sóc Băng Băng cho tốt đấy. Cảnh sắc của hồ Yên Vân rất đẹp, chèo thuyền trên ấy là chủ ý không tệ.”

Ý hái hậu rõ ràng, Tần Công vui mừng vô cùng, “hoàng tẩu yên tâm, đệ biết mà.”

“Hoắc tướng quân có vào cung không?”

“hồi thái hậu, nghe nói là đang thương lượng việc quan trọng với hoàng thượng ở ngự thư phòng.”

“ngươi đi nói với hoàng thượng, ta có việc gấp tìm Hoắc Thiên, bảo hắn đến hồ Yên Vân đợi ta.”

Lời nói của thái hậu và cung nữ được gió đưa đến tai Lãnh Băng Băng. Nàng chịu thua lắc đầu, nhỏ tiếng lẩm bẩm, “sợ là thiên hạ không loạn.”

“Băng Băng cô nương, bồi ta đi dạo nhé!” Tần Công quay đầu lại, cười tươi nhìn nàng.

“mời vương gia.” Lãnh Băng Băng miễn cưỡng nở nụ cười.

Hắn ta nhìn ra sự miễn cưỡng của nàng, “hôm ấy tiểu vương thấy cô nương tức giận chỉ trích ông chủ Đồng Nhân đường bán thuốc giả, nghĩa chính lời nghiêm, bộc trực thẳng thắn.”

Thân là y giả, nàng đương nhiên không cho phép có người bán thuốc giả dưới mắt nàng, không ngờ lại để hắn ta thấy được. Nàng ngoáy ngoáy tóc, “hey hey, cười chê rồi.”

“thứ lỗi ta nói thẳng, chính sự bộc trực ngang tàng của cô nương khiến tiểu vương nhớ nhung không quên.”

Nàng thầm kêu khổ, “với thân phận của vương gia, xứng với đại gia khuê cát, thiên kim hào môn, tiểu nữ không dám trèo cao.” Đường đường một vương gia lại thích một nữ nhân ngang tàng? Không phải chứ.

Đại gia khuê cát tuy đoan trang, nhưng lại mất linh khí. Nữ tử như nàng, mới là hồng nhan tri kỉ trong mơ của hắn.

“đến bên kia xem xem.” Nàng cơ hồ không có ý với hắn ta, không nên vội vàng.

Lãnh Băng Băng hở phào, “được thôi.”

“Băng Băng cô nương là nhân sĩ ở đâu?”

“người giang hồ.”

“nói hay lắm, người giang hồ.”

Hai người câu qua câu lại tán gẫu, không chú ý thấy sau lưng có một cặp mắt sắc bén như hình với bóng.

“Dương thúc, ta rất khó chịu.” Về đến tướng quân phủ, Hoắc Thiên lập tức tránh khỏi ánh mắt của Hàn Oanh, gọi Dương tổng quản vào thư phòng, nhằm ông ta mà đổ nước đắng.

Không ngờ rằng Hoắc Thiên tìm ông ta vì để kể khổ, Dương tổng quản sững sốt, “chuyện gì khiến tướng quân phiền lòng?”

Hoắc Thiên lắc đầu, “ta không biết.” Từ khi nhìn thấy Lãnh Băng Băng với Sùng Nguyên vương gần gũi với nhau, trong lòng hắn luôn có một cảm giác tức giận vô cớ. Hôm nay nhìn thấy hai người cười nói vui vẻ, tức giận càng tăng thêm.

Dương tổng quản lại sững sốt, “phải có lí do.”

“trong tiệc thưởng hoa, ta nhìn thấy Băng Băng.” Hoắc Thiên thở dài, ôm lấy đầu.

“sau đó thì sao?” vậy thì đã sao?

“nàng là nghĩa nữ của thái hậu Băng Tâm công chúa, nàng với Sùng Nguyên vương cơ hồ rất tâm đầu ý hợp.” Nói tới việc này, biểu tình hắn dần dần trở nên âm lạnh.

Sớm biết Băng Băng cô nương lai lịch không tầm thường, không ngờ rằng nàng lại là công chúa.

Dương tổng quản sống hết hơn nửa đời người, một câu trúng ngay tâm tư của Hoắc Thiên, “tướng quân, người đang đố kị.”

“không thể nào.” Sắc mặt Hoắc Thiên thay đổi, mở miệng phủ nhận. Tuy không thừa nhận, nhưng trong lòng chấn động không ít. Hắn đang đố kị? Đố kị? Có yêu mới có đố kị a, không lẽ hắn thật sự yêu nha đầu đó?

Dương tổng quản thở dài, “tướng quân, không từ bỏ trước kia, làm sao có sau này? Bình Nam vương và Bình Nam vương phi hai người đều yêu thương nhau, sao người vẫn không từ bỏ?”

Hoắc Thiên cũng thở dài, “ta đã sớm từ bỏ rồi.”

Dương tổng quản cười, ý muội kéo dài, “tướng quân với Liễu cô nương tương kính như khách, nhưng lại xa cách lãnh đạm. Lúc người ở cùng công chúa, có nói có cười, có máu có thịt. Lão nô to gan nói một câu, lúc người ở cùng Liễu cô nương, người là Chấn Bắc tướng quân. Lúc người ở cùng công chúa, người mới là Hoắc Thiên thật sự.”

Hoắc Thiên cúi mâu, tỉ mỉ phẩm vị lời nói của ông ta, “tương kính như khách, có máu có thịt.”

“người với Liễu phu nhân, vì thơ họa âm luật tương giao. Người là tài tử, khuynh mộ tài hoa của nàng ta là chuyện thường tình. Lúc người mới gặp công chúa, công chúa lưu lạc đầu đường, giống như ăn mày, người vẫn trăm phần bảo bọc cho công chúa, yêu thương không bớt. Lão nô biết tướng quân trong lòng nhân hậu, nhưng không dễ dàng giúp người khác mang giày chải đầu.” Dương tổng quản từ từ lui ra, “tướng quân, lão nô chỉ nói vậy thôi.”

Trầm mặc hồi lâu, Hoắc Thiên ngồi sau án thư từ từ ngẩn đầu, mười ngón tay thon dài đan lấy nhau, “Dương thúc, thúc nói đúng rồi.”

***

Trăng sáng giữa không trung, chính là lúc uống rượu tốt nhất.

Lãnh Băng Băng cầm lấy một vò rượu bước vào ngự thư phòng, “hoàng thượng, còn đang bận sao? Uống rượu đi.”

Tần Vật Ly liếc nhìn đống tấu chương chất thành núi trên bàn, “muội nhìn đi.” Lúc này uống chút rượu không phải tệ, nhưng tiếc là hắn ta không có thời gian.

“có nhiều tấu chương vậy, huynh nên phản tỉnh rồi.” nàng thuận tay đặt vò rượu lên trên tấu chương, nụ cười mang vài phần cười nhạo.

“đúng vậy, ta nên phản tỉnh rồi.” hắn tự nhận liêm chính yêu dân, nhưng sao lại có nhiều việc như vậy?

Nàng tiện tay rút ra một quyển tấu chương, “tham ô?”

“hoàng đế này ai thích làm thì làm, ta không làm nữa.”

Phê duyệt tấu chương đến nửa đêm, làm hoàng đế không dễ a. Lãnh Băng Băng cầm lấy vò rượu, thuận tay nắm lấy cổ áo hắn ta, lôi hắn từ sau thư án ra, “hoàng huynh a, uống chút rượu, thả lỏng một chút.”

Bị nàng nắm lấy cổ áo, Tần Vật Ly cười khổ, “cấm vệ quân làm thế nào vậy? Cư nhiên để muội xông vào đây.” Ngự thư phòng ai cũng có thể vào được sao?

“đầu óc gì vậy? Ta là nghĩa nữ của thái hậu, là công chúa. Ta có ngọc bài của công chúa, muốn đi đâu cũng được.”

Hắn ta bỗng ngộ ra, vỗ đầu, “xem tấu chương đến hư não rồi.”

“não huynh vốn dĩ không tốt đến đâu.”

Ngồi trên ghế, Lãnh Băng Băng đưa vò rượu cho hắn ta, “có nước bọt của ta, nếu không chê thì huynh cứ uống đi.”

Tần Vật Ly cầm lấy vò rượu uống mấy ngụm, “rất không vui?”

“rất rất không vui.”

“có liên quan đến tên họ Hoắc ngu ngốc?” không ngờ, Lãnh Băng Băng cũng có ngày phiền muộn vì tình.

“ài, hắn oán ta giết Liễu phu nhân.” Lãnh Băng Băng cầm lấy vò rượu, ừng ực uống từng ngụm rượu cay.

Nàng không gọi là thần y, nên gọi là quỷ rượu. Tần Vật Ly vô nại lắc lắc đầu, cao giọng nói, “Toàn Phúc, cống phẩm của nước Chiêu Thừa đưa đến chưa?”

Thái giám đứng hầu ngoài cửa vội vàng đẩy cửa ra, “hồi hoàng thượng, đã đưa đến rồi ạ!”

“ta nhớ là rượu của nước Chiêu Thừa là ngon nhất, lập tức lấy năm vò đến đây.” Với cách uống rượu của Lãnh Băng Băng, năm vò rượu tuyệt động không thành vấn đề.

“tuân chỉ.”

“muội sẽ không giết người bậy bạ.” Lãnh Băng Băng tuy thấy chết không cứu, người sẽ không lạm sát vô tội.

“huynh đệ……….” Lãnh Băng Băng vỗ vai hắn ta, “vẫn là huynh hiểu ta nhất.” Tần Vật Ly có thể không chút do dự tin tưởng nàng? Tại sao Hoắc Thiên không thể chứ?

Tần Vật Ly hai tay khoanh trước ngực, nhìn thẳng nàng, “Băng Băng, ta nghe nói muội và Sùng Nguyên hoàng thúc rất thân với nhau?”

Lãnh Băng Băng túy nhãn mê li, tựa cười phi cười nhìn hắn ta, “hoàng thượng a, việc này người cũng quản sao? Ta biết người là một hoàng đế tốt, nhưng không cần thiết phải quản cả cuộc sống riêng của hoàng thúc người chứ?”

“uống rượu, uống rượu, không nói nữa.”

“ha, lúc trước uống rượu, vì để xua đuổi hàn khí. Bây giờ uống rượu, mới đúng là mượn rượu giải sầu. Mượn rượu giải sầu sầu thêm sầu, rút đao cắt nước nước càng chảy, ài……….”

“đừng than ngắn thở dài nữa, có rượu uống muội cứ uống thoải mái đi.”

“tại sao người thương tâm chỉ có mình ta?” yêu một người sao lại đau khổ thế này?

Tần Vật Ly nhếch nhếch môi, “chưa hẳn.”

Giờ này khắc này, nàng không muốn nghĩ gì khác. “uống rượu đi, đừng nói nữa.”

Lãnh Băng Băng trước nay uống rượu như uống nước, nhưng tiếc là, rượu và nước suy cho cùng vẫn khác nhau. Rượu uống nhiều, sẽ say.

Năm vò rượu mạnh vào bụng, Lãnh Băng Băng đã say mèm, nằm trên bàn ngủ mơ màng.

“mới năm vò đã say?” Hàn Oanh nhẹ nhàng đẩy cửa vào, không dám tin nhìn nàng.

Tần Vật Ly vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng ta, “Tiểu Oanh, năm vò rồi, là năm vò, không phải năm ly.”

“đại tỷ trước nay không say, người ta uống rượu uống mùi vị, tỉ ấy uống rượu mạnh.”

“nhìn thấy muội ấy và hoàng thúc chèo thuyền, tên ngốc họ Hoắc có phản ứng gì không?” thích khách lăm le thích sát Hoắc Thiên, Hàn Oanh bảo vệ bên cạnh. Hoắc Thiên đi đến đâu, nàng ta đến đấy. Tất cả mọi việc của hắn, nàng ta tuyệt đối rõ như lòng bàn tay.

“họ Hoắc kia sau bị thái hậu gọi đến hồ Yên Vân, nhìn thấy Băng Băng và Sùng Nguyên vương chèo thuyền trên hồ, hắn nhìn một lúc rồi đi. Sau khi về đến nhà nên làm gì thì làm, dường như không có phản ứng gì.”

Tần Vật Ly ngạc nhiên, “không phải chứ? Ba người chúng ta hợp mưu, cư nhiên không thể ép ra tấm lòng của hắn?”

Hàn Oanh trầm ngâm “kì thực, ta cảm thấy Hoắc Thiên thích đại tỉ. hôm trong Mẫu Đơn viên, hắn rất tức giận đấy. Ta nghi ngờ khi hắn phát hiện ra mình thích đại tì, tưởng rằng lòng đại tỉ đã có người khác, nên giấu tất cả trong lòng.”

“Hoắc Thiên nhìn nho nhã vậy kì thức đều giấu mọi chuyện trong lòng.” Huynh đệ nhiều năm, hắn ta nào không hiểu tâm tư của hắn?

“cho nên, dùng binh khí chí mạng.” Hàn Oanh nói hùng hồn.

Tần Vật Ly nghiêm nghị gật đầu, “đồng ý.” Vì huynh đệ, hắn làm một lần hôn quân vậy.

Hàn Oanh chủ động cầm lấy ngự bút, để vào tay Tần Vật Ly, “viết thánh chỉ nhanh, bổn công tử đích thân đi bắt người.” Có thể được Ngân Ưng công tử đỉnh đỉnh đại danh đích thân xuất mã, Hoắc Thiên nên cảm ơn trời cảm ơn đất rồi.

Hắn ta lần nữa trì trệ, “Tiểu Oanh muội muội, như vậy có được không? Bất luận thế nào, họ Hoắc cũng đồng cam cộng khổ với ta nhiều năm, cứ như vậy mà bắt hắn có phải hơi không có tình người?”

“đó không phải là điều quan trọng, quan trọng là sau khi bắt hắn huynh phải trốn ở đâu.” Hàn Oanh láu lỉnh áp đến trước mặt hắn ta, “nếu như đại tỉ biết được chúng ta bắt ân nhân cứu mạng của tỉ ấy, nhất định sẽ gây chuyện. Trong lúc cấp bách, huynh, ta, thái hậu đều cần giải tán.”

“có thể trốn ở đâu?”

“thái hậu hai ba ngày bỏ nhà ra đi, người ắt có cách. Còn về huynh, tự mình lo liệu.” Đừng nói nàng ta thấy chết không cứu, nàng ta thân mình còn khó giữ nữa.

“Tiểu Oanh, ta nhớ muội là Thiên Cơ các Chu Tước đường chủ, cho ta nơi ẩn thân đi.” Tần Vật Ly vẻ mặt ủy mị.

Hắn ta là hoàng đế a, còn sợ không có nơi trốn sao? Nàng ta huơ tay, “miễn bàn.” Chu Tước đường tuyệt đối không thể trốn, nơi đó không an toàn nhất.

Tần Vật Ly tròng mắt đảo một vòng, gương mặt tuấn mĩ nở nụ cười gian trá, “hei hei, ta trốn trong thiên lao, ở kế bên Hoắc Thiên, có kịch hay mà xem.” Hễ nghĩ đến có thể nhìn thấy Hoắc Thiên mất khống chế, hắn ta đã không nhịn được máu sôi sục.

Nàng ta khẽ suy ngẫm, nở nụ cười gian, “đúng nhở, ta cũng ở buồng giam kế bên Hoắc Thiên. Ừm, thái hậu chúng ta ba người ở trong một buồng giam.”

Chương 5.3: khúc gỗ cuối cùng cũng nở hoa 3

“hoàng thượng, Hoắc tướng quân cầu kiến.” Tiếng của tổng quản thái giám Toàn Phúc công công đột nhiên truyền vào.

Hàn Oanh phun ngụm nước đang uống trong miệng ra, “không phải chứ?”

Hắn ta đặt bút xuống, “điểm huyệt đạo của Băng Băng, đưa muội ấy vào trong nghỉ ngơi.” Từ sau khi Tần Mộ Phong rời khỏi, binh vụ đều do Hoắc Thiên toàn quyền phụ trách. Hắn đêm khuya cầu kiến, không thể xem thường được.

“được.” Hàn Oanh vội vàng đỡ lấy Lãnh Băng Băng say tí bỉ, đi vào nội điện.

“tuyên.”

“thần tham kiến hoàng thượng, đêm khuya kinh động thánh giá, tội đáng muôn chết.” Hoắc Thiên vào trong điện, cung kính quỳ xuống đất.

Thần sắc nghiêm túc lập tức khiến Tần Vật Ly cảnh giác, “nói việc chính.”

Hắn quỳ dưới đất, thần tình càng thêm nghiêm túc, “thần từ nhỏ đã cùng hoàng thượng lớn lên, tình như thủ túc. Bao năm nay, thần chưa từng cầu xin hoàng thượng. Đêm nay thần kinh giá, là có một việc muốn cầu xin.”

Tần Vật Ly thở phào nhẹ người, “đứng dậy rồi nói.”

“xin hoàng thượng đồng ý trước.”

“ngươi nói đi.” Có thể khiến Hoắc Thiên mở miệng, rốt cuộc là đại sự gì?

“thần đối với công chúa Băng Tâm nhất kiến chung tình, xin hoàng thượng ban hôn.”

Tần Vật Ly nhướn mày, “ban hôn?” hắn ta cúi mâu, che giấu đi tia cười trong đáy mắt hẹp dài.

Ngữ khí Hoắc Thiên kiên định, “đúng vậy.” Đời này kiếp này, hắn chỉ cần một người nữ nhân.

“muội ấy muội muội của ta, ta không muốn ép muội ấy.”

“công chúa thích ta.” Hoắc Thiên khẳng định.

“tại sao?” khúc gỗ cũng hiểu được tình ý của Lãnh Băng Băng.

“từng lời nói từng hành động của công chúa đều biểu hiện ra tình ý.”

Lời nói đùa gả làm thê tử của hắn, mạo hiểm tính mạng hái thuốc cho hắn, không ngủ không nghỉ đích thân sắc thuốc. Thâm tình của nàng, từ mọi việc đều thấy rõ. Chỉ tiếc là, hắn quá ngốc. Mãi cho đến khi sự không tin tưởng của hắn khiến nàng từ bỏ, hắn mới đột nhiên cảm nhận, người nữ tử này đối với hắn tình thâm nghĩa trọng.

Tần Vật Ly khóe môi khẽ nhếch, tia âm gian thoáng qua trên gương mặt tuấn mĩ, “e là không được.”

“tại sao?”

“tại sao?” Tần Vật Ly cười lạnh, “Hoắc Thiên, trẫm xem ngươi như thủ túc, ủy thác trọng nhiệm, ngươi cư nhiên không biết tốt xấu, phản bội trẫm. Nếu như gả công chúa cho ngươi, không phải là làm lỡ chung thân của muội ấy.”

Hoắc Thiên sửng sờ, lập tức hồi phục bình tĩnh, “thần phạm tội gì?”

Tần Vật Ly thay đi khuôn mặt hay cười đùa thường ngày, khẩu khí lãnh khốc nghiêm nghị, “phạm tội gì? Ngươi còn dám hỏi. Ngươi đâu, giải Hoắc Thiên vào thiên lao, đợi nghe phán quyết.” Uy nghi của bậc đế vương hoàn toàn biểu lộ.

Quân bất hý ngôn, Tần Vật Ly mở miệng, không ai dám chậm trễ. Hoắc Thiên quyền cao chức trọng, chỉ ngẩn người, vô cớ bị giải đi. Mãi cho đến khi bị nhốt vào thiên lao, hắn cũng không biết rốt cuộc mình đã phạm sai lầm gì.

Sau khi Hoắc Thiên bị áp giải đi, Hàn Oanh từ trong bước ra, “hoàng thượng, Tiểu Oanh phục rồi.” quả nhiên là đế vương, khí chất phi phàm, không ai sánh kịp.

Tần Vật Ly giả vờ không hiểu, “cái gì?”

Nàng ta lắc đầu, “không có gì.”

***

“cái gì, Hoắc Thiên thông địch phản quốc bị bắt vào thiên lao.” Người khác thông địch nàng tin, nhưng tính tình chết vì trung của Hoắc Thiên cũng thông địch sao?

Hàn Oanh rất nghiêm túc gật đầu, “đúng vậy.”

“ta uống rượu uống tới ngốc rồi à?” Lãnh Băng Băng vỗ vỗ đầu, “tại sao mới ngủ một giấc dậy là hắn tư thông với địch?”

“tuyệt đối là thật.”

“không được, ta phải ra ngoài nghe ngóng.” Lời của Hàn Oanh trước nay không đáng tin.

Hàn Oanh vội gật đầu, “vậy tỉ đi đi, muội về trước đây.”

Lãnh Băng Băng xoa xoa thái dương huyệt, ngồi từ giường dậy, “đi đi, đi đi.”

Sau khi Hàn Oanh lén lén lút lút rời khỏi, Lãnh Băng Băng lập tức thay y phục, sửa soạn thích hợp đi tìm Tần Vật Ly. Hắn ta là hoàng thượng, Hoắc Thiên có phạm tội tư thông với địch không hắn ta rõ nhất.

Tốn hết sức lực nữa ngày, nàng chỉ có được một câu, “công chúa thứ tội, nô tài thật sự không biết hoàng thượng đi đâu.” Kì lạ, sáng sớm hắn ta không thượng triều thì đi đâu chứ?

“hôm qua trong cung có xảy ra chuyện lớn gì không?” tiểu thái giám này trước nay luôn theo cạnh Tần Vật Ly, hắn ta làm gì tiểu thái giám ắt hẳn rất rõ.

Toàn Phúc công công khó xử một lúc, hạ thấp giọng nói: “nghe nói Hoắc tướng quân thông địch bị hoàng thượng bắt. Nô tài to gan suy đoán, hoàng thượng bây giờ chắc ở thiên lao.”

Lòng Lãnh Băng Băng đột nhiên hoảng loạn, quay đầu chạy ngay. “đa tạ.”

Tay cầm ngọc bài của công chúa, nàng một đường xông vào thiên lao, không ai dám ngăn.

Từ xa, nàng đã thấy Hoắc Thiên một thân tù phục, đứng giữa buồng giam. Nàng định định tâm thần, đứng ngồi buồng giam, “họ Hoắc kia, sao huynh lại phạm tội?”

Hoắc Thiên quay đầu, từ từ đi đến trước mặt Lãnh Băng Băng, “ta cũng không biết.”

Nàng do dự, “huynh…nhìn có vẻ không tệ.” Hoắc Thiên vẫn anh tuấn đĩnh đạc, khí chất hiên ngang.

Hắn vô nại cười cười, “tự hỏi lòng không áy náy, Hoắc Thiên trên không có lỗi với quân vương, dưới không có lỗi với bách tính, có gì đáng phải sợ hãi.”

Lãnh Băng Băng không vui lẩm bẩm, “cách nghĩ của huynh rất không thực tế.”

Hoắc Thiên cười nhìn nàng, “Băng Băng, nàng lo lắng cho ta sao?”

“huynh nói thử xem?” nàng đương nhiên là lo lắng, lo lắng muốn chết luôn.

Hắn đang định trả lời, thì thấy một đám người đi vào. Hoắc Thiên khẽ nhíu mày, những lời đến môi nuốt trở lại vào trong.

“nô tài tham kiến công chúa.”

“Toàn Phúc công công, sao ngươi lại đến đây?”

“nô tài vâng lệnh hoàng thượng, đưa đồ đến cho tướng quân.” Toàn Phúc đưa mắt ra phía sau.

Rượu độc, đoản đao, vải lụa trắng.

Hoắc Thiên trầm mặc một lúc, “hoàng thượng ban?”

Toàn Phúc gật gật đầu, ánh mắt phức tạp, “hoàng thượng thực sự không nhẫn tâm hạ chỉ giết người, cho nên nô tài mới đưa những thứ này đến cho người.”

“nói hắn thông địch, chứng cứ đâu?” Hoắc Thiên không có phản ứng gì, Lãnh Băng Băng không dám manh động.

“nô tài chỉ là vâng chỉ hành lệnh.” Toàn Phúc ra hiệu lính ngục mở cửa lao phòng, đưa ba món đồ ấy vào trong.

“công chúa có thể nói lời từ biệt với Hoắc tướng quân, nô tài cáo từ.”

Toàn Phúc đưa người rời khỏi, Lãnh Băng Băng từ từ đi đến lao phòng, bình lặng nhìn Hoắc Thiên, “huynh định làm thế nào?”

Hắn quỳ xuống, nhẹ nhàng sờ vào tấm lụa trắng, “ta không biết.” Hoắc Thiên có nằm mơ cũng không ngờ rằng, huynh đệ tình như thủ túc cư nhiên giết hắn.

“ta tin huynh không tư thông với địch.”

“vậy thì đã sao?” Hoắc Thiên nhướn mày, cơ hồ như đã sớm nhìn thấu tất cả.

“đúng a, vậy thì đã sao. Nếu như thiên hạ thái bình, hắn ta không cần huynh nữa rồi.” Lãnh Băng Băng bĩu môi cong lên nụ cười giễu cợt, “công cao chấn chủ, đó là quy định bất biến từ thiên cổ. Không ngờ, Tần Vật Ly cũng không khác.”

“từng đoán được sẽ có ngày hôm nay.” Từ cổ chí kim, kết cục của võ tướng đa phần là lụa trắng rượu độc.

“bây giờ huynh định làm sao?” tốt nhất đừng nói với nàng “vua muốn thần chết thần không thể không chết”.

Hoắc Thiên dùng cằm chỉ vào cửa lao phòng, “nàng nhìn xem.”

“cửa lao phòng mở lớn, thị vệ toàn bộ lui đi, hắn ta có ý thả huynh con đường sống.” hắn ta cũng không làm đến mức quá tuyệt đường.

“với tâm cơ của hoàng thượng, có lẽ là muốn trị ta sợ tội chạy trốn, thừa cơ đó mà giết ta. Sau đó lại tra rõ lại giúp ta, nhằm thu phục lòng dân.” Giết hắn, tất cả sẽ là chết không đối chứng.

“có thể lắm.” Tần Vật Ly nhìn có vẻ vô hại ôn nhu, kì thực tâm hiểm tay độc, thành phủ cực sâu. “nhưng mà huynh đừng sợ, ta Lãnh Băng Băng tuyệt đối không phải hư danh.”

Hoắc Thiên nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, trầm giọng thì thầm, “Băng Băng, nàng có đồng ý cùng ta phiêu bạt thiên nhai, cả đời bị hoàng thượng truy sát.” Đôi mâu ôn nhu như nước, từ từ rơi xuống gương mặt nàng.

“cái gì?” Lãnh Băng Băng hoàn toàn sững sốt.

Cả đời bên cạnh hắn? Là nàng nghe nhầm sao, hay là hắn nói sai?

“ta không biết có thể bước ra khỏi thiên lao hay không, có một số lời, ta nhất định phải nói với nàng ở đây.”

“huynh nói đi.” Tim dâng cao đến cổ, Lãnh Băng Băng vừa kì vọng vừa sợ hãi.

“từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã thích nàng rồi. tiếc là ta ngốc, luôn đem tình bạn xem như tình yêu nam nữ, không từ bỏ Bạch cô nương.”

Hoắc Thiên nói thích nàng, Lãnh Băng Băng cảm động đến mức cơ hồ không thể thở được.

Hắn áp gần Lãnh Băng Băng, “dù cho nàng đã thích Sùng Nguyên vương, ta vẫn muốn nói với nàng, ta yêu nàng.” Sớm đã rất yêu nàng rồi, chỉ là không có dũng khí thừa nhận thôi.

Lãnh Băng Băng từ từ hồi thần, cười nhẹ, “đồ ngốc, mộc đầu, ta cũng đã sớm đã yêu huynh. Ở cùng Sùng Nguyên vương, là cố ý chọc tức huynh. Ta đường đường thần y Lãnh Băng Băng, cả ngày ở lì trong tướng quân phủ chờ đợi sự sủng ái của hunh, huynh cư nhiên không biết điều. Se duyên cho ta và còn đánh ta, ta đương nhiên phải chọc huynh thật kích động rồi.”

Hoắc Thiên bĩu môi cong lên nụ cười âm mưu đã đạt, “thật sao?”

Lãnh Băng Băng ngẩn đầu, dùng sức lực toàn thân hét lớn, “Hoắc Thiên, ta yêu huynh.”

“Lãnh Băng Băng, ta cũng yêu nàng.” Hắn ôm Lãnh Băng Băng dậy, đắc ý vô cùng.

Nàng đưa tay ôm lấy hông hắn, cố ý cười nhạo, “khúc gỗ cuối cùng cũng nhìn thấu rồi, thật không dễ a.”

Và cũng trong lúc này, Hàn Oanh trong phòng giam bên cạnh cũng chính vì màn này đắc ý.

“thấy chưa, kế sách của bổn công tử rất hay đúng chứ.”

“Tiểu Oanh, con là nữ đấy.” Thái hậu vỗ vỗ đầu nàng ta, “nhưng mà kế sách không tệ, khúc gỗ cuối cùng cũng chịu nhìn thấu rồi.”

“người hy sinh lớn nhất là ta.” Tần Vật Ly phẫn nộ trừng Hoắc Thiên, “ta xem hắn là huynh đệ tốt, hắn cư nhiên cho rằng ta thật sự giết hắn, thật khiến ta thất vọng.”

“lời của Hoắc Thiên tuy rằng nghe không lọt tai, nhưng lại là sự thật.”

“nương người yên tâm, con có giết ai cũng không giết Hoắc Thiên.” Trên đời này, Hoắc Thiên là người duy nhất hắn ta có thể tín nhiệm hoàn toàn, và cũng là bạn tốt của hắn ta.

“không ngờ công chúa đối với Hoắc Thiên………..” Tần Công cười khổ.

Hàn Oanh đặt tay lên vai Tần Công, “thiên hạ còn có rất nhiều nữ nhân tốt, đêm nay huynh đệ ta đưa ngươi đi uống rượu, tìm vài cô nương xinh đẹp hầu hạ ngươi.”

Thái hậu đá nàng ta một cú, “Hàn Oanh, con là nữ, không được đến kỉ viện.”

“bổn công tử là nam.”

“là nữ.”

“là nam.”

“là nữ.”

“là nam.”

“Tiểu Oanh a, có cần ta dùng thuốc biến muội thành nam không?” tiếng nói lạnh băng của Lãnh Băng Băng đột nhiên xen vào giữa cuộc nói chuyện của họ.

Bốn người đồng thời run cả người.

“đại tỷ, muội không phải cố ý bày kế tỷ đâu.” Hàn Oanh ngẩn đầu, cười trừ, “là hoàng đế ca ca làm đấy.”

Tần Vật Ly hổ thẹn cười cười, quay đầu cú vào đầu Hàn Oanh, “Tiểu Oanh, ta là minh quân, là muội hãm hại ta.”

“rốt cuộc là chuyện gì?” Lãnh Băng Băng chỉ biết bản thân mình bị đùa cợt, còn lại thì không biết gì.

“tỷ và tên họ Hoắc đều thương yêu nhau, nhưng lại hành hạ lẫn nhau. Bổn công tử nhìn không ưa, cho nên mới ra chủ ý này.” Hàn Oanh ủy khuất cúi đầu, “là ta muốn tốt cho hai người.”

Lãnh Băng Băng và Hoắc Thiên không hẹn cùng nhìn về phía đối phương, ánh mắt chạm nhau, tình nồng ý thắm, tất cả đều không thể dùng lời mà diễn tả.

Bị Lãnh Băng Băng và Hoắc Thiên lờ đi, Tần Vật Ly trong lòng thập phần không thoải mái, cố ý ngắt quãng họ, “Hoắc Thiên, thì ra trong lòng ngươi trẫm là tên tiểu nhân bỉ ổi bội tín khí nghĩa, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn.”

Thảm rồi, bị hắn ta nghe thấy rồi. Hoắc Thiên cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào.

Liếc nhìn Hoắc Thiên, thái hậu vỗ vai Tần Vật Ly, “con trai, Thiên Nhi là nữ tế của tỷ muội ta, con định làm thế nào?”

Tần Vật Ly vội vã cười và lắc đầu, “không định làm gì, hỏi thăm một chút mà thôi.”

“ta lập tức viết thư đem tin tốt này nói với dì Tương của con.” Thái hậu che miệng cười gian, “nữ nhi của muội ấy là nghĩa tử của ta, sau này chúng ta chính là thân gia, ha ha ha…….. Phi Yên, Băng Băng đều là con dâu của ta, thân càng thêm thân a, ha ha…………..”

“Tiểu Oanh, muội có cảm thấy nụ cười của nương ta rất gia trá không?”

“đâu chỉ gian trá, đó gọi là tặc.”

“ta đương nhiên tặc, bước tiếp theo là làm mối cho hai người các ngươi.”

Tần Vật Ly trợn mắt đứng sang một bên, Hàn Oanh đưa tay áp lên đầu đầu trán bà ta, “thái hậu, người không bị sốt chứ, con là nam.”

“a đầu chết tiệt, con là nữ.” Thái hậu hất tay Hàn Oanh ra, lớn tiếng hét: “là nữ.”

“là nam.”

Hai người gân cổ tranh cãi, không ai nhường ai, một trước một sau đuổi theo ra ngoài.

Tần Vật Ly thở dài bước theo sau, “hai vị tiếp tục triền miên, ta đi trước đây.” Có người mẫu thân như vậy, thật là phiền phức.

Tần Công đi đến trước mặt họ, thành tâm chúc phúc, “chúc hai vị bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn.” Không có được thì đã sao? Nàng hạnh phúc là được.

“xin lỗi vương gia, ta đã lợi dụng người.” Lãnh Băng Băng cảm thấy hổ thẹn.

“ta cam tâm tình nguyện, sau này chúng ta vẫn là bằng hữu.” hắn ta cười nói, “nếu như Hoắc tướng quân ức hiếp nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta.”

“không để ngươi có cơ hội ấy đâu.” Hắn vội ôm Lãnh Băng Băng vào lòng.

Đời này kiếp này, Lãnh Băng Băng chỉ thuộc về mình hắn.

Lãnh Băng Băng cười tươi như hoa, lòng đầy mãn nguyện dựa vào vai hắn

Chương 6.1: liên hôn 1

Hòa thân là một loại thủ đoạn của chính trị, từ xưa đến nay, không gì mới mẻ.

Thiên Diệu quốc là nước giàu mạnh, các tiểu quốc xung quanh không ai không cúi đầu xưng thần. Ngay cả Chiêu Thừa quốc một trong năm nước lớn mạnh, cũng dâng đến đệ nhất mĩ nữ Linh Tuyên công chúa, giao hảo Thiên Diệu.

Đây vốn dĩ là việc may của một quốc gia, nhưng đối với Hoắc Thiên và Tần Vật Ly mà nói, lại là một nan đề.

“Hoắc tướng quân, nhiếp chính vương Chiêu Thừa quốc chỉ định gả công chúa cho ngươi.” Tướng lĩnh trẻ tuổi tài giỏi của Thiên Diệu không ít, hà tất nhiếp chính vương lại chọn Hoắc Thiên chứ? Việc này làm cho người làm huynh đệ như hắn ta khó xử a.

Gả công chúa cho hắn? Hoắc Thiên sửng sốt, giọng nghiêm nghị cự tuyệt, “hoàng thượng, thần đã có Băng Tâm công chúa. Băng Băng là nghĩa muội của hoàng thượng, người không để nàng chịu ủy khuất chứ?” việc Chiêu Thừa quốc dâng tặng công chúa hắn đã biết, chỉ là không ngờ nhiếp chính vương chỉ định gả công chúa cho hắn.

“công chúa hòa thân, trước nay đều do quân vương chỉ định. Biết làm sao được, nhiếp chính vương phái người đưa đến bức mật hàm, chỉ định gả công chúa cho ngươi.”

Hắn đã có Lãnh Băng Băng, không cần người nữ nhân nào khác, “Hoắc Thiên là một kẻ thô lỗ, không xứng với công chúa, xin hoàng thượng chọn hiền tài khác.”

Tần Vật Ly thở dài, ý vị thâm sâu nhìn hắn, “Nam Việt thường hay quấy nhiễu biên cương, Hắc Diệm quốc có ý đồ đã lâu. Lúc này không nên bất hòa với Chiêu Thừa quốc a.”

Hoắc Thiên không chút lùi bước, “Thiên Diệu là đất nhân tài, còn có nhiều người văn võ tinh thông hơn Hoắc Thiên.”

“Linh Tuyên công chúa có biệt danh là Chiêu Thừa đệ nhất mĩ nhân, nhiếp chính vương một lòng tìm thiên hạ kì nam tử cho nàng ta, và chọn trúng song tuyệt Thiên Diệc.” Tần Mộ Phong nổi tiếng phong lưu, cho nên mới chọn Hoắc Thiên.

Hoắc Thiên trầm mặc một lúc, ngẩn đầu nhìn Tần Vật Ly, “hoàng thượng, xin hỏi giang sơn mĩ nhân, cái nào nặng cái nào nhẹ.”

“muốn bảo vệ người nữ nhân mình yêu, cũng muốn bảo vệ giang sơn của mình. Dùng cách của nam nhân mà bảo vệ thứ mình quan tâm.”

Hắn bĩu môi lộ ra nụ cười mỉm không dễ phát hiện, “hoàng thượng nói hay lắm, dùng cách của nam nhân mà bảo vệ thứ mình quan tâm.” Hắn sớm đã đoán được tâm tư của hắn ta.

“ngươi là thủ túc của trẫm, Băng Băng là muội muội của trẫm, trẫm sẽ không làm khó các người.” Tần Vật Ly từ từ đi đến trước mặt Hoắc Thiên, đặt tay lên vai hắn, “ngươi đã từng hứa với trẫm, dùng cách của nam nhân mà bảo vệ thứ mình quan tâm. Làm huynh đệ, ta bồi ngươi cùng gánh vác hậu quả.”

Hoắc Thiên quỳ một chân xuống, hào khí đáp, “vì Băng Băng, Hoắc Thiên nhất định một lần nữa đánh bại Hắc Diệm.”

Tần Vật Ly cười, “được, Nam Diệm giao cho ngươi và thất muội phu lão đệ ta Bình Nam vương. Các ngươi hãy cùng dùng cách của nam nhân mà bảo vệ người nữ nhân các ngươi yêu.”

“Linh Tuyên công chúa đã đến hành quán, ta hy vọng ngươi và Băng Băng cùng giải thích với nàng ta. Nghe nói Linh Tuyên công chúa Phương Hiểu Nhu ôn nhu hiền thục, chắc sẽ không làm khó hai người.”

“tuân chỉ.”

Với tính cách ngoài nóng trong lạnh của Lãnh Băng Băng, một khi biết được Linh Tuyên công chúa muốn gả cho hắn, hậu quả thật không dám tưởng.

Từ ngự thư phòng bước ra, Hoắc Thiên lập tức vội vàng trở về tướng quân phủ giải thích với nàng.

Hắn không ngờ rằng, không ngờ rằng gặp nàng trước cửa.

Lãnh Băng Băng vẫn mặc chiếc áo bào màu xám ấy, thanh tơ dùng ngọc trâm vén lên, tùy ý xõa xuống. Nàng lười nhác dựa vào thạch sư bên cạnh, miệng ngậm một cọng cỏ non xanh.

“sao nàng lại ở đây?”

Lãnh Băng Băng không đáp mà hỏi, lãnh đạm nhìn hắn, “Linh Tuyên công chúa muốn gả cho huynh?”

Hoắc Thiên vội trả lời tựa thề thốt, “ta có nàng đã đủ rồi.”

“nghe nói Phương Hiểu Nhu là tuyệt sắc mĩ nữ.”

Hắn ho một tiếng quay mặt đi nơi khác, mặt khẽ đỏ ửng, “trong lòng ta, không có bất kì người nữ nhân nào sánh bằng nàng.” Lời nói ghê tởm như vậy, thật không biết Tần Mộ Phong sao có thể một ngày nói mười mất lần.

Lãnh Băng Băng tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn hắn, “Phương Tiểu Trúc còn trẻ.” Hình như mới mười lăm, nhỏ hơn nàng cả mười một tuổi.

“không sánh bằng nàng.” Hoắc Thiên dám thề rằng, chỉ cần hắn nói tốt một câu về Linh Tuyên công chúa, thì sẽ lập tức bị Lãnh Băng Băng hạ độc ngay. Nhẹ thì bụng đau khó chịu, nặng thì mạng khó bảo toàn.

“huynh có biết là ai bán đứng huynh không?”

“không biết.” Rốt cuộc là ai có thù với hắn, cố ý hãm hại hắn.

“ta cũng không biết.”Lãnh Băng Băng chầm chậm lấy từ trong túi vải nhỏ treo ben người ra một tờ giấy đưa cho hắn. “khi nãy huynh bị hoàng thượng triệu vào cung, tờ giấy này đã vô cớ xuất hiện.”

Chúc mừng Hoắc tướng quân có được sự yêu thích của Linh Tuyên công chúa, ngày đại hôn, nhớ mời ta uống rượu mừng.

Hoắc Thiên nhíu mày, “không quen nét chữ, không biết là của ai.”

“rất rõ ràng, mảnh giấy này là cố ý đưa ta xem. Huynh nói xem ai vô vị đến thế, cố ý chia rẽ chúng ta?” dùng thủ đoạn thấp kém như vầy, thật là xem Lãnh Băng Băng nàng là con ngốc.

“ta không có kẻ thù.” Văn võ trong triều đều tương kính với hắn, hắn thực sự nghĩ không ra từng đắc tội với ai.

Lãnh Băng Băng gật gật đầu, mừng vì tai họa của người khác, “đúng a, huynh không có kẻ thù. Nhưng mà có người muốn ám sát huynh, muốn chia rẽ chúng ta.”

Lãnh Băng Băng vuốt vuốt cằm, “nghe nói Tần Mộ Phong cũng bị thích sát qua, việc này rất mờ ám, cần phải điều tra kĩ.” Không sợ kẻ thù ám sát, chỉ sợ có ý đồ khác.

“việc này cứ giao cho Hàn Oanh cô nương đi làm.” Hàn Oanh là Chu Tước đường chủ của Thiên Cơ Các, lại là đại nội mật thám, giao cho nàng ta là thích hợp nhất.”

“được.” Hàn Oanh tuy điên điên khùng khùng, nhưng làm việc lại không chút hàm hồ.

Hai người cùng vào cửa, Lãnh Băng Băng đột nhiên chậm rãi liếc nhìn hắn, “có mệt không? Ta chuẩn bị canh thuốc rồi, có thể tăng thêm tinh thần, cường tráng thân thể, hãy tắm rửa thay y phục trước rồi ra dùng cơm.”

Hoắc Thiên tựa như bị sét đánh, “cái gì?” hắn…….không nghe nhầm chứ?

Lãnh Băng Băng nhếch nhếch môi, “ta đã làm những món huynh thích ăn, mau lên, ta đợi huynh.”

Biểu tình Hoắc Thiên hóa thạch, cẩn trọng, “Băng Băng, ta làm sai gì rồi à?” cả ngày vùi đầu vào y dược, Tà thủ thần y chuyên viết y thuật đích thân làm thức ăn cho hắn, hắn không phải nằm mơ chứ?

Lãnh Băng Băng thần sắc sững lại, tiếp đó đá mạnh hắn một cước rồi phủi áo mà đi, “đồ ngốc.”

Hồng Ngạc từ từ bước từ nơi tối ra, “đại tiểu thư bận bịu trong thiện phòng cả một ngày, sao người có thể không niệm tình vậy chứ?” Nói Hoắc Thiên là khúc gỗ, quả nhiên là rất có đạo lý.

“nàng ấy không giận sao?” hắn khó hiểu.

Hồng Ngạc lộ vẻ thất vọng, hít một hơi thật sâu, “người biết đại tiểu thư muốn gì không? Kì thực, thứ đại tiểu thư muốn rất đơn giản. Đại tiểu thư chỉ hy vọng người thương tiểu thư, sủng tiểu thư, cho tiểu thư sự quan tâm. Hy vọng hai người có thể như những phu thê bình thường khác, vui vẻ sống qua ngày. Trước mặt người, tiểu thư không phải là thần y danh chấn thiên hạ, mà chỉ là Lãnh Băng Băng.”

“Băng Băng quá kiêu ngạo, không nguyện ý lộ điểm yếu trước mặt người khác.” Dù muốn thương nàng ấy sủng nàng ấy, hắn cũng không dám.

“đúng a, đại tiểu thư kiêu ngạo. Nhìn có vẻ lười nhác, phàm làm việc gì cũng chậm rãi. Kì thực, trong lòng tiểu thư rất lạnh. Bởi vì tiểu thư là đại tiểu thư của Vô Tranh sơn trang, bởi vì từ khi mới sinh tiểu thư đã không bình phàm, cho nên không có bằng hữu, không có người thành tâm thành ý đối xử với tiểu thư. Người biết tạo sao tiểu thư chọn người không? Đó là vỉ người là người nam nhân đối xử với tiểu thư tốt nhất, tiểu thư tham luyến sự ấm áp của người.” Hồng Ngạc tú mi khóa sâu, “đừng phụ tâm ý của tiểu thư, cũng đừng để tiểu thư cảm thấy lạnh. Nếu không, tiểu thư sẽ không chút do dự mà rời khỏi. Tà thủ thần y tuyệt tình, không phải là lời đồn.” Khúc gỗ này thật sự có thể cho đại tiểu thư hạnh phúc sao? Ài, nghe theo mệnh trời vậy.

Hoắc Thiên thay y phục đến hoa đường, trên bàn đã bày sẵn thức ăn.

Hắn biết, những món ăn này đều là do Lãnh Băng Băng làm, chính tay làm.

Nghe hương thơm của thức ăn, trong lòng hắn lần đầu tiên có cảm giác mãn nguyện.

Hắn biết Lãnh Băng Băng sẽ không đến, cầm lấy đũa, Hoắc Thiên bắt đầu tỉ mỉ thưởng thức. Dùng tâm nấu món ăn, đáng để dùng tâm mà thưởng thức.

Thức ăn nàng nấu không tệ, nhưng tuyệt đối không thể tính là mĩ vị. Ăn vào miệng lại có vị hạnh phúc.

“tướng quân……” Dương tổng quản cầm vò rượu ngồi đối diện hắn, “có ngon không?”

“ngon.” Hơn hẳn cả bất kì mĩ vị nhân gian nào.

Dương tổng quản mỉm cười, “người nên tốt với cô nương ấy.”

“ta đối với nàng ấy không tốt sao?”

“cô nương ấy không nguyện ý ở lại trong tướng quân phủ với thân phận công chúa chính là hy vọng người đối xử với cô nương ấy như trước kia. Lúc cô nương ấy còn là ăn mày, người đối với cô nương ấy trăm phần yêu thương, lúc cô nương ấy là công chúa, người lại xa cách đối với cô nương ấy. Tướng quân, bất luận cô nương ấy là ai, cô nương ấy cũng là nữ tử bình thường.” Dương tổng quản cầm lấy ly rượu, “nào, uống một ly.”

Hoắc Thiên cười khổ, “ta không dám.” Lúc nàng là ăn mày, hắn có thể xem nàng là một tiểu cô nương không biết thế sự. Nhưng nàng là thần y, là công chúa, là nhân vật cái thể vô song, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể đùa cợt. Dù cho muốn đối xử tốt với nàng, cũng sợ mạo phạm nàng.

“kì thực cô nương ấy chỉ là người bình thường, ngoài thân phận ra, không khác gì so với nữ tử bình thường.”

“ta cũng muốn xem nàng ấy như nữ tử bình thường, chỉ là ta làm không được.”

“người thường cùng Bình Nam vương, làm sao để lấy lòng nữ nhân không phải là không biết chứ?”

“cái này………..” biết là một chuyện, hành động thực tiễn lại là một chuyện khác.

Nhìn biểu tình của hắn, Dương tổng quản biết Hoắc Thiên nhất định đã biết. Ông ta đứng dậy vỗ vỗ vai Hoắc Thiên, “tướng quân, cố lên.”

***

Son phấn nàng cung kính tránh xa, châu trâm vòng ngọc nàng không có hứng thú. Ngồi trước bàn trang điểm, Lãnh Băng Băng lười nhác, vô vị vén tóc đùa nghịch.

Không có ý liếc nhìn hình bóng trong chiếc gương đồng, Lãnh Băng Băng le lưỡi với gương đồng, “làm gì lén lén lút lút đứng sau lưng ta.”

“cuối cùng nàng cũng học biết cách chải tóc.” Hoắc Thiên đi đến sau lưng nàng, hai tay đặt trên vai nàng.

Lãnh Băng Băng tức giận hất tay hắn ra, “đều là huynh, nói cái gì công chúa phải có bộ dạng của công chúa, nhưng ta rất ghét cả người đầy mùi son phấn.” Nếu như không phải là hắn, nàng cũng không ngồi trước gương mà ngẩn người.

Hoắc Thiên mỉm cười, đưa tay rút chiếc trâm ngọc trên tóc nàng xuống, cầm lấy lược ngà nhẹ nhàng trượt qua mái tóc mềm mượt của nàng, “rất mềm, bộ dạng xõa tóc của nàng nhìn đẹp nhất.”

Lãnh Băng Băng lườm hắn, “huynh không phải nói nữ nhi nhất định phải cài tóc, công chúa nhất định phải có bộ dạng của công chúa sao?”

“tùy nàng, chỉ cần nàng vui là được.” Trên đời này, chỉ có một Lãnh Băng Băng. Nếu như những người tử thế tục khác cũng như nàng, thì không còn là Lãnh Băng Băng nữa.

Lãnh Băng Băng không dám tin, “ta không cần mặc bộ cung phục tùm lum kia, thoa son phấn gì gì đó?” hắn không bị sốt chứ?

“đúng.”

“tốt quá rồi, nhưng mà ta cảm thấy thỉnh thoảng cài tóc cũng không tệ.” Nàng cúi thấp đầu, che giấu nụ cười giảo hoạt trong đáy mắt.

“nếu như nàng muốn cài tóc thì dùng cái này đi.” Hoắc Thiên nói rồi lấy ra một cây trâm đặt vào tay nàng.

“còn tạm được.” Cây trâm bằng gỗ, tự khắc không thể sánh với trâm Hàn Ngọc của nàng.

Hoắc Thiên ho nhẹ một tiếng, “ta khắc hết cả đêm, hy vọng nàng thích.”

Lãnh Băng Băng sững sốt, “là huynh tự làm?” chính tay Hoắc Thiên làm trâm, sao có thể?

“đúng là do ta làm.” Hoắc Thiên có chút ngại ngùng.

Lãnh Băng Băng một lần nữa sững người, từ từ nở nụ cười ngốc nghếch, “Hoắc Thiên, ta yêu huynh.” Nàng nhón chân, hôn lên môi Hoắc Thiên một nụ hôn, cầm lấy cây trâm chạy ra ngoài, “Hàn Oanh, Hoắc Thiên tặng ta cây trâm, là huynh ấy tự làm đấy.”

Đường đường là Lãnh Băng Băng, cư nhiên lại như một đứa ngốc. Nhìn theo hình bóng của nàng, Hoắc Thiên dần dần cười thành tiếng, “đồ ngốc.”

Lãnh Băng Băng không thiếu bất cứ thứ gì, báu vật hiếm có trên đời nàng búng tay là có. Một cây trâm gỗ bình thường, lại có thể khiến nàng vui vẻ tươi cười. Bởi vì đó là do chính tay hắn làm.

Đối với Lãnh Băng Băng mà nói, cây trâm gỗ là một sự kinh hỷ. Nàng không ngờ, đây chính là sự bắt đầu.

“thức ăn nàn làm rất ngon.” Hắn ăn sạch những món nàng làm, còn mở miệng khen ngon.

“cuối cùng cũng có người biết thưởng thức tài bếp của Lãnh Băng Băng ta, sau này một ngày ba bữa của huynh đều do ta toàn quyền phụ trách.”

Lãnh Băng Băng trước nay không nói đùa, do đó, nàng chui vào bếp, chuyên tâm nghiên cứu bếp nghệ. Ngay cả y dược yêu thích cũng bỏ lại sau đầu.

“ta muốn nghe nàng đàn, có thể vì ta mà tấu một khúc không?” lúc hoàng hôn, Hoắc Thiên đột nhiên đến, đề ra yêu cầu này.

Chương 6.2: Liên hôn 2

Nàng luôn xem âm luật là bài tập, nhưng nay lại cam tâm tình nguyện vì người nam nhân mình yêu mà gảy đàn. Và từ đó, mỗi ngày sau khi dùng cơm xong, Hoắc Thiên đều đến Lăng Ba các nghe đàn.

“có phải là có người ức hiếp huynh?” tiếp xúc lâu dần, hắn có vui hay không nàng liếc mắt có thể nhìn ra.

Từ lúc trở về đến giờ, Hoắc Thiên luôn xụ mặt ra.

“Liễu tướng ép ta lấy công chúa.”

“hoàng thượng và thái hậu đứng về phía chúng ta, huynh lại là đại tướng quân tay nắm trọng binh, ông ta có thể làm gì được?” nàng căn bản không để Liễu tướng trong mắt.

Hoắc Thiên nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, “nàng đừng lo lắng, ta sẽ xử lí.”

“nếu như gặp khó khăn gì, nhất định phải nói cho ta biết. Tuy ta không nhất thiết giúp được huynh, nhưng ta không muốn huynh giấu mãi trong người đến ngã bệnh.”

“ta biết.”

Ngàn vàng dễ có, tri kỉ khó cầu. Có người chịu nghe mình nói, còn gì tốt hơn?

Nếu như Lãnh Băng Băng nguyện ý nghe, vậy thì Hoắc Thiên chỉ cần có tâm sự, nhất định sẽ nói với nàng.

Hắn ăn cơm nàng nấu, nghe nàng gảy đàn, thổ lộ tâm sự với nàng. Tuy không phải là phu thê, nhưng còn hơn cả phu thê.

Ngày tháng từng ngày từng ngày trôi qua, người thích phiêu bạt bốn phương, chỉ quan tâm bản thân như nàng, lại quen với cuộc sống như vầy. Còn hắn, cũng quen với ngày tháng có nàng bên cạnh.

Việc của Linh Tuyên công chúa cuối cùng cũng đạt được cách giải quyết nguyên mãn.

Thông qua ‘hiệp thương hữu hảo’, nhiếp chính vương đã bỏ cuộc liên hôn, chọn ngày đón công chúa về nước.

Vì để bày tỏ sự kính trọng của Thiên Diệu đối với Chiêu Thừa, Tần Vật Ly bày yến tiệc đưa tiễn cho Linh Tuyên công chúa, văn võ cả triều cùng bồi.

Một bữa yến tiệc, vì Linh Tuyên công chúa bị bệnh mà sơ sài kết thúc.

Trong yến tiệc bị các đại thần thay nhau kính rượu, Hoắc Thiên có đã vài phần say. Xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến ngự hoa viên, đột nhiên trong bóng tối xông ra một người.

Cơn say quá sâu, hắn nhìn không rõ người trước mặt. Tiếp đó là một mùi hương xông vào mũi, Hoắc Thiên hoàn toàn mất đi thần trí.

Lần nữa tỉnh dậy, Hoắc Thiên bỗng sững sốt.

Chuyện gì vậy? Tại sao hắn lại khỏa thân? Đây lại là nơi nào?

“ngươi là ai?”

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng nói kinh ngạc, Hoắc Thiên quay đầu lại nhìn. Nhìn rõ người trước mặt, hắn sững người, “là cô nương? Ta sao lại ở đây?”

“huynh ở trên giường ta làm gì?” Vũ Linh ngạc nhiên, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Hoắc Thiên khẽ định thần, “không xong rồi, chúng ta bị hãm hại rồi.”

“còn không mau xuống giường.” Vũ Linh còn vội hơn hắn, vội vội vàng vàng hất chăn định bước xuống giường.

Còn chưa kịp xuống giường, thì đã nghe thấy tiếng mở cửa. Nàng ta vội chui vào chăn, “xong rồi, có người đến bắt gian.”

Lời của Vũ Linh vừa dứt, đã thấy một cung nữ vội vàng chạy vào, chỉ vào người trên giường hét lớn, “a…….. người đâu…………”

Vũ Linh bịt tai lại, không nặng không nhẹ nói một câu, “hét lớn như vậy, cung nữ này nhất định đã bị mua chuộc rồi.”

Theo sau tiếng hét lớn của người cung nữ, đại đội thị vệ xông vào. Theo sau đó là văn võ cả triều.

“Hoắc tướng quân, sao người lại ở đây?”

“Hoắc tướng quân, người người ……. Không phải đã làm gì công chúa rồi chứ?”

“khỏa thân trên giường, còn làm gì nữa.”

Quần thần bàn tán xôn xao, trong đó Dư bộ thị lang là kích động nhất.

“Vũ Linh…….con con con…….” Dư bộ thị lang một tay che miệng, một tay chỉ vào nữ nhi, ngón trỏ run lấy run để, kích động nửa ngày nói không nên lời.

Nữ nhi a, làm tốt lắm, làm quá tốt rồi.

Vũ Linh lãnh đạm liếc nhìn Dư bộ thị lang, “bổn công chúa Linh Tuyên, khi nào trở thành Vũ Linh rồi?”

Dư bộ thị lang sắc mặt vui vẻ, “Vũ Linh, ta là cha của con, con không quen ta sao?” nàng ta rõ ràng là con gái ông ta, sao không biết được?

Vũ Linh thần sắc lạnh lùng, “to gan, bổn công chúa Phương Hiểu Trúc, phong hiệu Linh Tuyên, phụ hoàng ta là tiền nhiệm quốc chủ Chiêu Thừa quốc.”

Liễu tướng từ từ bước ra từ đám đông, thần sắc nghiêm trọng, “Hoắc tướng quân, xảy ra chuyện như vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?”

Hoắc Thiên kiên định, “Liễu tướng nghĩ thế nào?”

“công chúa là kim chi ngọc diệp, sẽ không làm khó tướng quân. Nếu như đã xảy ra chuyện như vầy, tự khắc là phải lấy công chúa.” Liễu tướng từ tốn, ngữ khí mang giọng ép người.

“nực cười, bổn công chúa có nói muốn gả sao?” Vũ Linh tú mi nhướn lên, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn đám người, “tự ý xông vào tẩm cung của bổn công chúa, nên đáng tội gì? Còn không mau cút ra ngoài?”

“công chúa đừng hiểu lầm, ta nghe nói công chúa phụng thể bất an, đặc biệt đến thăm.” Liễu tướng đáp.

Thăm bệnh? E là hãm hại thì đúng hơn. Vũ Linh nghiến răng, gặng từ kẽ răng ra một chữ, “cút.”

“công chúa bớt giận, ta xin cáo từ.”

Liễu tướng dẫn đầu, một đám người hùng hồn bước ra ngoài.

Tiếng đóng cửa vang lên, Vũ Linh và Hoắc Thiên đồng thời cùng thở phào.

“Vũ Linh cô nương, rốt cuộc đây là chuyện gì?” rõ ràng là người tám cây trúc còn không đánh được, tại sao lại bị bắt gian tại giường?

“đêm qua hoàng thượng bày tiệc, ta nghĩ Tiểu Ly Tử nhất định lười biếng, cho nên mới tiến cung tìm hắn ta chơi. Không ngờ, ta vô cớ bị đánh ngất. Lúc tỉnh lại thì đã bị trói ở đây, người trói ta chính là Linh Tuyên công chúa. Công chúa nói, nàng ta khó khăn lắm mới có thể rời cung, không muốn cứ như vậy mà bị bắt về cái lồng đó, nên ủy khuất cho ta thay thế nàng ta. Chỉ cần có người phát hiện ta không phải công chúa, tự khắc sẽ thả ta đi. Linh Tuyên công chúa rời khỏi không lâu, thì có một hắc y nhân đánh ngất ta. Lúc ta tỉnh lại, đã khỏa thân cùng người nằm trên giường.” Vũ Linh nàng ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì thế, chẳng qua là tìm bằng hữu, tại sao lại trở thành thế này?

“tại sao cô nương tự xưng là Linh Tuyên công chúa?” Hoắc Thiên nghĩ không thấu.

Vũ Linh trầm mặc, “thứ nhất, tính cha ta rất thích trèo bồng quyền quý. Nếu như ta thừa nhận mình là Vũ Linh. Ông ấy nhất định không từ thủ đoạn ép ngươi lấy ta. Ngươi đã có Băng Băng, ta không thể xen vào. Thứ hai, nếu như biết được công chúa Chiêu Thừa quốc mất tích, e là sẽ ảnh hưởng đến việc giao bang giữa hai nước, trong lúc hết cách, ta chỉ còn cách mạo nhận. Việc cần thiết bây giờ là tìm được công chúa thật.”

Có thể trong tình trạng gượng gạo thế này phân tích được như vậy, nữ tử này trí tuệ hơn người. “Vũ Linh cô nương biết rõ đại nghĩa, gặp khó không hoang mang, Hoắc Thiên khâm phục.”

“làm phiền người mặc y phục vào rồi đi ra ngoài trước, đợi chút chúng ta cùng đến gặp hoàng thượng. Chỉ có nói ra trước mặt hoàng thượng, mới có thể giải quyết được việc này.”

“cô nương, xin hỏi Tiểu Ly Tử là ai?” Hắn cần phải làm rõ vấn đề này, mới quyết định có đưa nàng ta đến gặp hoàng thượng hay không.

“Tiểu Ly Tử công công ngươi cũng không biết sao? Hắn ta là đại thái giám bên cạnh hoàng thượng. Lần trước ta ngã xuống nước hắn ta đã cứu ta, bọn ta chính là như vậy mà trở thành hảo bằng hữu.”

Bên cạnh hoàng thượng không hề có một thái giám tên Tiểu Ly Tử, mà người dám gọi là Tiểu Ly Tử chỉ có một người. Hoắc Thiên bị bắt gian tại giường mày không nhíu kia bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, “ta sẽ đi giải thích với hoàng thượng, cô nương hãy ở đây thì tốt hơn.”

“vậy sao? Vậy thì ta ở lại đây vậy.” Vũ Linh nhún nhún vai, “ngươi tốt nhất đưa Băng Băng tỉ đến gặp ta, ta cần phải đích thân giải thích với tỉ ấy.” Nàng ta không muốn phá hoại nhân duyên của người khác.

***

“hahaha, Vũ Linh thật thông minh.”

“hoàng thượng, người đừng chỉ cười thôi chứ, bây giờ phải làm thế nào?” hắn nói hết tiền nhân hậu quả, kết quả là có được sự vui vì người khác gặp họa cười không ngừng của Tần Vật Ly.

Có người quân vương như vầy, hắn thật là xui xẻo.

“bình thản.” Tần Vật Ly lôi ra câu thường nói của thái hậu.

Huynh đệ bị hãm hại, hắn ta cư nhiên còn có tâm tự đùa giỡn, Hoắc Thiên mi mày khóa chặt, “hoàng thượng, người nghiêm túc đi.”

Tần Vật Ly vội ngưng cười, thần tình dần dần nghiêm nghị, “văn võ cả triều bắt gian tại giường, ngươi không thể chối cãi. Ngoài lấy nàng ta, không còn cách nào khác. Nếu như nàng ta là công chúa, vấn đề sẽ dễ hơn nhiều, nhưng đúng lúc công chúa thật mất tích. Vũ Linh giả bệnh qua mặt sử giả, chúng ta phải nhanh chóng tìm được công chúa.”

“ta sẽ không phải lấy nàng ta chứ?” hắn tạo nghiệt gì vậy, công chúa này sao bám lấy hắn khó mà dứt.

Tần Vật Ly lắc lắc đầu, khí định thần thản, “ngươi sợ gì? Chỉ cần để Phương Hiểu Nhu giải thích rõ với nhiếp chính vương, mọi việc sẽ được giải quyết.”

Việc đến nước này, chỉ còn đi một bước tính một bước, tìm công chúa là quan trọng.

Tần Vật Ly vỗ vỗ vai hắn, ngữ khí đầy sự đồng tình, “đừng thở dài nữa, gọi Băng Băng vào cung gặp Vũ Linh, đừng để muội ấy hiểu lầm.”

Hiểu lầm cuối cùng cũng là hiểu lầm, nghe xong lời giải thích của Vũ Linh, Lãnh Băng Băng lập tức biết có người táy máy trong việc này. Không tìm Hoắc Thiên hỏi tội mà đến tìm Tần Vật Ly đánh cờ.

“việc náo đến mức này, e là không dễ thu dọn.” Lãnh Băng Băng đặt con cờ xuống, điềm nhiên mở miệng.

Tần Vật Ly cười nhìn nàng, “không dễ thu dọn cũng phải thu dọn, không thể muội đau lòng cả đời được chứ.”

Lãnh Băng Băng đặt nước cờ xuống, ăn hết một mảng cờ lớn của hắn ta, bản thân cũng tổn thất trầm trọng, “tính cách của ta huynh chắc biết rất rõ đúng không? Việc cùng chung một phu quân, không phân lớn nhỏ ta thà chết cũng không làm.”

Tần Vật Ly thở dài, “thà cùng đồng quay tận cũng không ủy khuất cầu toàn, ta không phải là ngày đầu quen biết muội.”

Nàng hai tay một xòe, nhún vai hết cách, “ta thật không có cách gì a, huynh làm chủ đi.”

“Liễu tướng ép buộc từng bước, thật không biết ông ta có ý gì.” Tần Vật Ly nhìn có vẻ lười nhác, đáy mắt lại toát lộ tia hàn ý.

Lãnh Băng Băng cười, “Liễu tướng từng đưa phu nhân cầu y, ta không những phủi tay ngồi nhìn, còn dùng ngân châm phong huyệt đạo của bà ta, để bà ta xuống địa ngục cùng diêm vương uống trà. Ông ta với ta không đội trời chung, đương nhiên sẽ nắm lấy điểm yếu của ta không buông tay.” Điểm yếu lớn nhất của nàng, chính là Hoắc Thiên.

“giết bà ta ắt có lí của muội.” Lãnh Băng Băng sẽ không giết người bậy bạ.

“Liễu phu nhân trúng độc, là Di Họa Ngàn Năm do chính tay ta điều chế. Người trúng độc không những không chí mạng, còn có thể tăng tuổi thọ. Không chết, nhưng sống không bằng chết. Liễu tướng quỳ xin, phu thê tình thâm khiến ta cảm động, cho nên ta cho bà ta một cái chết thống khoái.”

“tại sao không giải độc?” chỉ cần là độc, không có độc nào Lãnh Băng Băng không thể giải.

“Liễu phu nhân làm ác đa đoan, không nên sống trên đời.” Có thể cứu, nhưng không cứu.

Lãnh Băng Băng hành sự, tự có nguyên tắc, hắn ta gật gật đầu, không nhiều lời.

“kì thực cũng không xác định là Liễu tướng hãm hại, chỉ là hoài nghi.”

“tìm Linh Tuyên công chúa trước, việc này ta từ từ điều tra.” Đáy mắt Tần Vật Ly lộ ra tia lạnh, ngữ khí theo đó cũng trở nên lạnh, “cũng nên thu dọn lão hồ ly già này rồi.” nước cờ đặt xuống, manh giáp không còn.

Lãnh Băng Băng cúi đầu nhìn bàn cờ, “lợi dụng xong rồi giết? Hoàng thượng đúng là hoàng thượng, kì nghệ rất cao Lãnh Băng Băng hổ thẹn không bằng. Nhưng mà ta thật không hiểu, lão hồ ly sao lại phạm sai lầm thấp kém như vậy?”

“cưới một vị công chúa cho Thiên Diệu, chỉ có công làm gì có sai? Dù cho ta biết được, cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt thôi.” Tần Vật Ly sắc mặt âm trầm, “nhưng mà, ông ta sai rồi. ta dù có bất chấp thủ đoạn đạt được mục đích, cũng trọng tình. Hơn nữa, ông ta ngày càng quá đáng.” Liễu tướng tự cho rằng hiểu hắn ta, nhưng ông ta đã sai, tâm tư của hắn ta, không ai có thể đoán thấu được.

“đợi khi giải quyết việc của Linh Tuyên công chúa và Hoắc Thiên, Liễu tướng còn vài ngày sống.” Bất luận Liễu tướng có bày ra việc này hay không, thời hạn chết cũng không còn xa.

Tần Vật Ly chắc chắn, chỉ là hắn ta cơ hồ vui mừng quá sớm.

Hắn ta không ngờ tới rằng, chuyện của Hoắc Thiên và Linh Tuyên công chúa cư nhiên nhanh chóng truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, lan truyền khắp thiên hạ.

Văn võ trong triều, sứ giả Chiêu Thừa ép buộc muốn Hoắc Thiên cưới Linh Tuyên.

Trong lúc hết cách, chỉ còn cách dùng kế hoãn binh, chặn miệng của người trong thiên hạ, giữ ổn Chiêu Thừa quốc.

“cái gì cái gì? Thiên Nhi cưới Linh Tuyên, không, là cưới Vũ Linh, con bị sốt sao?” việc Hoắc Thiên bị hãm hại bà ta biết, cư nhiên phải cưới, quá khoa trương rồi.

“minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương*. Con làm như vậy, chỉ là cho người trong thiên hạ một giao phó, chứ không bắt hắn cưới thật.”

Thái hậu trừng Tần Vật Ly, “ta thật không biết ngươi làm hoàng đế thế nào nữa, ngay cả đệ đệ muội muội của mình còn không bảo vệ được. Có người con như ngươi, thật khiến ta mất mặt.”

Tần Vật Ly từ nhỏ cùng thái hậu tươi cười giận mắng, trước này chưa từng để tâm những lời nói của bà ta. Nhưng lần này, hắn ta thật sự nhớ kĩ lời của thái hậu.

Không tính toán với thái hậu, là tính toán với bản thân.

————————————————————————–

* minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: là một câu trong Tôn Tử Binh Pháp.Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình.

Chương 6.3: liên hôn 3

Ngay cả người nhà cũng không bảo vệ được, uổng cho làm đế vương.

Lúc sầu, mượn rượu giải sầu là cách tốt nhất. Tần Vật Ly cũng khó tránh giống người khác, cầm một vò rượu, ngồi trong ngự hoa viên nhìn trăng uống điên cuồng.

“Tiểu Ly Tử, sao người một mình ngồi ở đây uống rượu sầu? Không vui sao?”

Quay đầu lại, nhìn thấy Vũ Linh một thân cung phục, đứng sau lưng hắn ta, “Vũ Linh? Sao nàng lại ở đây?” Vũ Linh đặt ngón tay lên miệng, “xuỵt, đừng nói chuyện, là ta lén chạy ra đây đấy.” Giả bệnh cả nửa tháng, nàng ta sắp buồn chết rồi. chỉ có thể thừa lúc đêm khuya thanh tịnh, lén lén chạy ra đây tản bộ. Không ngờ lại gặp được bằng hữu tốt của nàng ta Tiểu Ly Tử công công.

“nào, bồi ta uống rượu.” Tần Vật Ly túy nhãn mê li, kéo Vũ Linh ngồi xuống bên cạnh.

Nhìn vò rượu rải rác dưới đất, Vũ Linh thở dài, “ngươi không vui à? Ta cũng không vui.” Cùng là người thiên nhai luân lạc.

Hắn ta mượn rượu giải sầu, nàng ta cũng mượn rượu giải sầu. Nhưng tửu lượng của Vũ Linh cực tệ, chưa đến ba ly, đã say sẩm chóng mặt, thần trí bất minh.

“ngươi nói xem…..có phải là ta xui tám kiếp hay không? Chẳng qua là lén vào cung tìm ngươi, cư nhiên vô cớ bị công chúa đánh ngất, lại vô cớ bị bắt gian tại giường, và lại vô cớ giả mạo công chúa. Ta từ nhỏ thích xem kịch, không ngờ Dư Vũ Linh ta cũng thật sự diễn ra một vở kịch lừa thiên hạ, thật là vô cớ mà.”

“yên tâm, ta sẽ làm chủ cho nàng, đòi lại công đạo.”

“ta biết ngươi quyền lực lớn, có thể hô phong hoán vũ trong cung, là đại thái giám hoàng thượng sủng ái. Nhưng mà việc này ngươi cũng không có cách.”

“Vũ Linh, nàng thơm thật.” Tần Vật Ly áp gần Vũ Linh, tham luyến hít mùi hương trên người nàng ta.

“thái giám đáng chết, ngươi định làm gì ta? Dựa vào bộ dạng của ngươi, cô nương ta dù là quốc sắc thiên hương, ngươi cũng chỉ có thể nhìn không ăn được.”

“ai nói ta ăn không được.” Tiểu a đầu này, cư nhiên dám hoài nghi năng lực của hắn ta, hắn ta nhất định phải dạy dỗ nàng ta đàng hoàng mới được.

“thái giám đáng chết, tay ngươi đang làm gì vậy hả? Rõ ràng không được thì đừng có sắc thế.”

“ta không được? Sẽ để cho nàng tự mình thử xem, ta rốt cuộc được hay không.”

“thái giám chết tiệt, hai chúng ta đâu phải quen biết một ngày hai ngày. Lần trước ta ướt hết toàn thân cởi bỏ y phục, ngươi cũng không làm gì được ta. Tránh ra đi, đừng có đè ta.”

Được lắm, nữ nhân này cư nhiên hoài nghi năng lực của hắn ta. Hắn ta tuyệt đối sẽ ‘cơ thể lực hành’, để nàng ta biết hắn ta ‘rất được’.

***

Gây họa rồi gây họa rồi.

Nàng ta cư nhiên thất thân cho một thái giám, lần này thật sự xong rồi.

Lần trước nàng ta và Hoắc Thiên bị người khác hãm hại, nàng ta hoàn toàn có thể xác định bản thân không thất thân. Tuy cùng nằm trên một chiếc giường, hắn ngay cả một cọng lông của nàng ta cũng không động đến. Lần nay, nàng ta bị ăn sạch từ đầu đến chân rồi, ngay cả ria mép cũng không còn.

Công chúa giả mạo thất thân thái giám, thiên cổ kì tin a.

Vũ Linh nằm trên giường, trên trán đặt túi chườm đá, giả bệnh.

“công chúa, Băng Tâm công chúa đến thăm người.” Tiếng nói của cung nữ đột nhiên truyền vào.

Nàng ta kéo cao chăn che mặt, “mời vào.” Chỉ cần nghe thấy tiếng của cung nữ, nàng ta đã run rẩy rồi, ngày tháng như vậy bao giờ mới kết thúc a.

Lãnh Băng Băng nhìn Vũ Linh co thành một cuộn, nở nụ cười hiểm bí, “nghe nói công chúa phụng thể bất an, ta đặc biệt đến xem sao.”

“bổn cung trong người không khỏe, không thể ngồi dậy, công chúa kiến lượng.” Vũ Linh hoàn toàn không biết Băng Tâm công chúa chính là Lãnh Băng Băng. Việc nàng ta giả mạo công chúa càng ít người biết càng tốt, cho nên giả bộ đến cùng.

“bổn cung đêm qua thấy ánh trăng mông lung, trên đường qua ngự hoa viên, nhặt được một chiếc yếm, không biết có phải của người không?” Lãnh Băng Băng chầm chậm lấy ra chiếc yếm thêu hoa mẫu đơn, treo trên một ngón tay đung đưa qua lại.

Vũ Linh giật nảy mình, nhưng âm thanh lại trầm ngâm uy nghiêm, “bổn công chúa luôn ở trong tẩm cung nghỉ ngơi, chưa từng ra ngoài. Thứ công chúa nhặt được, nhất định không phải của ta.” Trời ạ, sao có thể bị Băng Tâm công chúa nhặt được. Dù cho nhặt được áo yếm của nàng ta, còn tìm đến tận cửa, nhất định là nhìn thấy việc tốt của nàng ta và tên sắc thái giám kia. Việc đến nước này, chết cũng không nhận.

Lãnh Băng Băng mừng bở, cười hì hì đưa áo yếm đến trước mặt nàng ta, “vậy sao? Tiểu Ly Tử công công nói là của người.”

Ngay cả Tiểu Ly Tử cũng biết, xem ra, nàng ta khó thoát nạn này. Vũ Linh hít một hơi sâu, hất bỏ chăn, nghiêm túc nói, “công chúa, người rốt cuộc muốn thế nào?” bỗng nhiên, nàng ta mở to mắt.

Lãnh Băng Băng liếc nàng ta, ném áo yếm vào mặt nàng ta, “lúc lén ăn đừng vội vã như vậy.” Ngay cả áo yếm cũng không kịp mặc, thật là.

Sửng sốt nửa ngày, nàng ta mới nói thành lời, “Băng Băng? Là tỉ?” Băng Băng là Băng Tâm công chúa? Nàng ta không nhìn nhầm chứ?

“phí lời, đương nhiên là ta.”

“tỉ là công chúa?” nàng ta kéo bỏ chiếc áo yếm trên mặt.

“thật sự là thế.” Nàng ta là giã, Lãnh Băng Băng nàng không phải thế.

Trong cung gặp được Lãnh Băng Băng, thật giống như gặp được cố nhân ở xa quê, Vũ Linh vội nắm lấy tay nàng. “ta nói cho tỉ biết, ta xong rồi, đêm hôm qua ta thất thân rồi.” Vũ Linh khóc than, “hơn nữa đối phương còn là tên thái giám”, tên thái giám chết tiệt ấy cư nhiên dám chiếm tiện nghi của nàng ta, nàng ta tuyệt đối không tha cho hắn ta.

“được rồi, chuyện của ngươi và Tiểu Ly Tử là việc thế nào?” nghe nói giữa hoàng đế đại ca và vị Dư tiểu thư này có một đoạn chuyện. Nhưng mà, miệng của tên ấy còn chặt hơn vỏ sò, làm thế nào cũng không chịu nói.

Đừng tưởng hắn ta không nói, thì nàng không có cách biết được, hứ.

“tiệc mẫu đơn lần trước, ta cũng được thái hậu mời. Không ngờ tỉ tỉ ta đố kị, đẩy ta xuống hồ. May nhờ hắn ta đi ngang qua, cứu ta lên. Sau đó Tiểu Ly Tử cho ta một tấm lệnh bài, và dạy ta một lối đi bí mật vào cung. Ta cảm thấy hắn ta rất vui, thường hay vào cung tìm hắn ta chơi, bọn ta cứ thế mà trở thành bằng hữu đấy. Đêm hôm qua ta lén lén trốn ra ngoài, thấy hắn ta mượn rượu giải sầu, bồi hắn ta uống vài ly. Không ngờ, sau rượu loạn tính.” Vũ Linh thở dài, “kì thực con người hắn ta không tệ, mỗi lần ta vào cung hắn ta cũng trộm đồ ăn ngon từ chỗ hoàng thượng dụ cho ta vui.”

Đồ của mình còn cần trộm sao? Dùng thủ đoạn này để dụ nữ nhân, bỉ ổi.

“vậy bây giờ phải làm sao?” Lãnh Băng Băng cố ý làm vẻ mặt ai oán, ở bên cạnh đả kích, “ngươi cũng biết hắn ta không phải là thái giám, đối với thân phận của hắn ngươi đoán được mấy phần rồi chứ?” người nam nhân có thể tùy ý đi lại trong cung, lại không thám giám thì chỉ có một người.

Vũ Linh ão não, tú mi khóa chặt, “ừm, hắn ta nhất định là nam sủng của thái hậu.”

Nghe thấy vậy, hai mẫu tử bên ngoài không hẹn cùng ngã nhào xuống đất.

“thái hậu, hoàng thượng, cẩn thận a!” Hoắc Thiên cố nhịn xúc động muốn ngã kia, dìu hai người dậy.

Lãnh Băng Băng vội quay đầu đi chỗ khác, cười đến sắp thắt ruột. Lúc thì thái giám, lúc thì nam sủng, tạo nghiệt a.

“không bàn thân phận của hắn ta trước, ngươi có thích hắn ta không?” nàng cố nhịn cười, để tiếng nói của mình nghe có vẻ bình lặng.

“không thích.” Vũ Linh chu miệng.

“thật không?” nàng mới không tin.

Dưới hỏa nhãn kim tinh của Lãnh Băng Băng, Vũ Linh chỉ còn cách đầu hàng, “được rồi, một chút chút.”

“một chút chút?” ai tin chứ.

“còn tạm.”

“vậy sao?” Lãnh Băng Băng rõ ràng không tin.

Nhìn thấy không giấu được Lãnh Băng Băng, Vũ Linh chỉ còn cách tê dại da đầu mà thành thật, “rất thích.”

Đôi mẫu tử bên ngoài cuối cùng cũng thở phào.

“nương, con không cần làm thái giám rồi.” Tần Vật Ly sờ vào lồng ngực, tim còn đập nhanh.

Thái hậu sau khi biết được việc tốt hắn ta đã làm, đã cho hắn ta hai con đường. Một, cưới Vũ Linh, hai, để hắn đi làm thái giám.

Kì thực hắn ta đối với Vũ Linh không phải là không có tình cảm, cưới nàng ta không phải là chuyện xấu. Chỉ là, thái hậu muốn Vũ Linh cam tâm tình nguyện. Nếu như nàng ta không thích hắn ta, thái hậu có thể sẽ hạ độc thủ với hắn ta.

“ha ha, ta có con dâu rồi.” thái hậu ngâm tiểu khúc, cười vui vẻ rời khỏi.

“hoàng thượng, tại sao người và thái hậu đều thích lén lén lút lút nghe lén thế?” đế vương quân lĩnh thiên hạ và thái hậu mẫu nghi thiên hạ cả ngày lén lén lút lút nghe lén, truyền ra ngoài sẽ để người ta cười rụng răng cửa.

Tần Vật Ly dùng cán quạt gõ mạnh vào đầu Hoắc Thiên một cái, “đừng quản nhiều.”

Một cuộc hòa thân thật sự kinh tâm động phách, ngàn hồi trăm hiệp.

Hoắc Thiên cự thân, nhan diện mất sạch. Bắt gian tại giường, phong vũ đầy thành. Hạ giá Hoắc Thiên, như nguyện bồi thường.

Hoàng thượng đột nhiên nhảy ra xen vào một chân, dự định phong Linh Tuyên công chúa làm hậu, hai nước mãi kết tần tiến chi hảo.

Cưới nữ nhân của thần tử làm hậu, lời đồn tự khắc không tránh khỏi.

Đại thân trong triều chia làm hai phe, mỗi phía một lời. Phe Liễu tướng đứng đầu cho rằng Linh Tuyên công chúa và Hoắc Thiên đã có phu thê chi thực thì nên cưới nàng ta. Hơn nữa, Linh Tuyên công chúa và Hoắc Thiên đã có hôn ước. Quân bất hý ngôn, càng không thể đoạt thê tử của thần tử, ép buộc Hoắc Thiên phải cưới.

Còn phe Hoắc Thiên, Dư bộ thị lang đứng đầu thì xưng Hoắc Thiên và công chúa thanh bạch, bị người khác hãm hại. Vì để thể hiện sự kính trọng của Thiên Diệu đối với Chiêu Thừa, sự xin lỗi đối với công chúa, nên sắc phong làm hậu.

Hai bên không ai chịu nhường, náo động cả triều đình.

Con người Tần Vật Ly cuồng ngạo bất kham, việc hắn ta muốn làm không ai có thể ngăn cản. Sau một trận phong ba, hôn ước cuối cùng đã định ngày.

Nhiếp chính vương Chiêu Thừa quốc hay được việc này, khâm phục sự rộng lượng của Tần Vật Ly, càng cảm kích sự hậu đãi của Thiên Diệu đối với Chiêu Thừa, đem theo giá trang hậu hĩnh đích thân đến Thiên Diệu.

——————————————————

Đến đây Triền thượng túy giai nhân chính thức……drop rồi, tuy rất mong Sở Sở viết tiếp nhưng mà không thể. Chúc mọi người một tuần thành công!!!

Phi Phi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro