Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Minh Triệu  khó hiểu nhìn lôm lôm , loạt dấu chấm hỏi một lần nữa đè nặng trên đầu Minh Triệu . Nàng bỏ qua Kỳ Duyên , liếc mắt nhìn xung quanh một lần nữa...

Những đứa con nít đang tung tăng chạy nhảy với những cây kẹo cây kem trên tay cùng bạn bè chúng.

Có một số cặp đôi dắt tay nhau đi ven cái hồ bắn nước tự động đầy màu sắc nhìn tình cảm như phim.

Minh Triệu  nhăn mặt, nhìn những quầy giải trí mọc nhiều như những cây nấm nằm thưa nhau, rồi ngó sang những trò chơi giải trí xung quanh mình...

Nàng bỡ ngỡ, rồi hai mày liền chau thật chặt thể hiện đúng sự khó chịu, ấn cây kem dâu trên tay vào miệng cái nữ nhân phóng đãng đang hí hửng bên cạnh mình thật thô bạo, Minh Triệu  quát.

“Bộ bị điên thật hả? Em biết tôi có bao nhiêu chuyện để làm hay không??! Khi không lại dắt ra đây làm cái gì? Muốn ăn đánh hay sao!!?”

Kỳ Duyên  bị ấn kem vào miệng khiến giây phút bất chợt phải giật mình, phủi phủi áo đã bị dính kem, rồi cúi người nhặt cây kem dưới đất lên quăng vào cái thùng rác kế đó.

“Phạm  Tỷ, cần gì khó chịu như thế?” Kỳ Duyên  nhướn mày.

“...À, chẳng phải là mấy người đang giận tôi hay sao?” Minh Triệu  khoanh tay lại, nhón người, đưa mặt đến gần Kỳ Duyên . “Muốn đưa tôi đến đây làm hoà chứ gì?”

“..Ừ, chị nghĩ sao cũng được!” Kỳ Duyên  vỏn vẹn bấy câu, rồi quay lưng bước đi.

Minh Triệu  chau mày khó hiểu, cũng nhanh chân chạy theo Kỳ Duyên .

“...Đợi với! Làm gì mà đi nhanh như vậy?” Minh Triệu  khó chấp nhận nói. “Có muốn đi chơi với tôi thì nói một tiếng, nếu biết thì tôi đã chuẩn bị trước rồi...Em cần gì mà mặt lạnh mày chau khó hiểu như thế? Bộ tôi xấu xí không đẹp em sợ đi với tôi nhục à?”

Kỳ Duyên  phì cười. “Ừ, xấu chết đi được!”
“Cái gì?” Minh Triệu  phẫn nộ, níu mạnh tay Kỳ Duyên .

“Xấu xí, ngực lép, mông cũng chẳng hấp dẫn, gầy như cây kim...”

“...Ái chà, em đang tự miêu tả mình đó sao?” Minh Triệu  cong môi cười ranh mãnh. “Rất hợp lý!”

“Nói sao cũng được!” Kỳ Duyên  nhún vai, mua một chai nước ngọt rồi đưa cho Minh Triệu . “Cầm đi!”

Hai người sau đó mỗi người một chai nước ngọt và vài cái bánh nhỏ tiến đến thảm cỏ xanh ở gần hồ nước.

Dưới bóng cây xanh to lớn, cả hai đặt mông xuống một vị trí thích hợp, có gió có bóng cây có cảnh và có cả hương thơm của kẹo bông gòn gần đó nữa...

“...Tôi thật không hiểu nổi em!”

“Tôi cũng hiểu nổi chị bao giờ đâu.”

“...Nói sao chứ? Chẳng phải tôi rất dễ gần ư?”

“Ừ, rất dễ gần!”

Minh Triệu  ngã mình nằm trên cỏ, rồi thư giãn nhắm mắt, cái không khí trong lành và khung cảnh yên tịnh như vầy thì đúng là Minh Triệu  rất lâu chưa có cơ hội được trải...
Công việc nhiều, phải làm biết bao nhiêu thứ, còn không thì nằm rảnh rang hút vài điếu thuốc một mình nằm trong phòng cô đơn...Cuộc sống của Minh Triệu  đã bao giờ trở nên nhàm chán như thế đấy.

“...Minh Triệu ...” Kỳ Duyên  cắn một miếng bánh rồi lên giọng nhỏ nhẹ gọi tên thân mật với Minh Triệu .

“Hửm?” Minh Triệu  hé mắt, nhìn Kỳ Duyên .

“...Mấy ngày nay...Hồ Vĩnh Khoa  có gọi cho chị không?”

“Có!” Minh Triệu  ngạc nhiên vì câu hỏi của Kỳ Duyên . “Có gì sao?”

“...Anh ta nói sao?”

“...Hỏi thăm sức khoẻ, chỉ thế thôi !” Minh Triệu  nói gọn, xong lại có chút tủi thân. “Em hỏi làm gì?”

Kỳ Duyên  không trả lời, lặng lẽ cắn miếng bánh rồi nhai chậm rãi. “Người ta ngắn gọn với chị như vậy, chị vẫn kiên cố theo người ta...Có biết đâu cái khi anh ta gọi điện cho chị, thì bên cạnh anh ta cũng có một nữ nhân khác.”

“Em thật hận bản thân, tại sao em không thể đem chị ra xa Vĩnh Khoa ...chị có thể yêu ai khác, em chịu, nhưng Vĩnh Khoa ...thật sự không được!”
“... Hôm nay em thật lạ...” Minh Triệu  nhẹ giọng nói của mình, như giọng dịu dàng này sẽ dành riêng cho Kỳ Duyên , rất ôn nhu không dành cho ai khác nữa. “Có phải là có chuyện gì không?”

“Không hẳn!”

“Là Minh Tú đúng không? Cô ta quấy rối em hả?”

“Tôi không quấy rối người ta thì thôi, ai lại dám quấy rối tôi!” Kỳ Duyên  cười đùa.

“...Thế nói tôi nghe đi, có chuyện gì hả?”

Minh Triệu  không đem mọi nghi ngờ ra ngoài thì chính xác là chẳng thể chịu được.

Nàng có thể nhận được những trò đùa lố lăng của Kỳ Duyên , nhận được sự lạnh lùng của Kỳ Duyên , nhưng không hiểu sao lại không dám đối mặt với sự thờ ơ thẩn thờ như vậy.

Thật khó chấp nhận được sự bồi hồi của mình.

“...Chị có thể thay lòng một lần được không? Có thể...gạt Vĩnh Khoa  sang một bên không?”

Minh Triệu  nghe xong, đa phần là bất ngờ.

Chẳng lẽ Kỳ Duyên  lại muốn tách nàng và Vĩnh Khoa  nữa?
Lại muốn như ngày xưa? Tranh giành với Vĩnh Khoa  rồi khiến Minh Triệu  phát giận hay sao?

“Cho tôi một lý do khiến em nói những lời như vậy!”

“...Đây là câu hỏi, Minh Triệu ! Chị có thể trả lời...được hoặc không?”

“Như cũ! Em là nữ nhân, tôi cũng vậy!Chúng ta không thể... Vĩnh Khoa  là người tôi yêu, tôi sẽ luôn chọn anh ấy!”


Kỳ Duyên  nghe xong, mà tim lại như ngàn con dao ghim vào, đau đớn tận cùng.

Môi vẫn gượng lắm nở một nụ cười nhếch mép, Kỳ Duyên  gật gù. “Tôi có bảo chị chọn giữa tôi và Vĩnh Khoa  đâu! Tôi hỏi chị có thể bỏ qua Vĩnh Khoa  hay không?”

“...Không!”

“Thật ngốc.”

“Em nói ai ngốc?” Minh Triệu  nhăn mặt.

Kỳ Duyên  đặt miếng bánh xuống cỏ, rồi ngã người ra, nằm cạnh bên Minh Triệu . “Tôi dám cá với chị...tôi sẽ luôn bên chị với tư cách là một đứa em! Không ai có thể khiến chị bị tổn thương!”

“Mật ngọt!” Minh Triệu  nghe xong, cười tủm tỉm.
Kỳ Duyên  thở dài, đưa đôi mắt đầy tâm sự nhìn từng chiếc lá màu xanh đang gộp lại che mát cho mình và Minh Triệu .


Tại một căn phòng nào đó, Minh Tú hí hửng ôm lấy cái điện thoại đang hiện hữu một tấm hình chụp lén một nữ nhân.

Đó là Kỳ Duyên  khi nằm viện, đã không để ý nên Minh Tú mới bẽn lẽn chụp được một tấm làm “kỉ niệm” như này...

Minh Tú hôn chùn chụt vào màn hình điện thoại, mà không để ý nữ nhân có mái tóc màu hạt dẻ đứng ngoài cửa phòng nhìn vào với đôi mắt khá buồn.

“...Minh Tú, chị định làm gì?”

“À, Ánh Quỳnh, em đến đây...làm gì nhỉ?” Minh Tú giật mình cất cái điện thoại, nhìn ra cửa.

“Chị muốn làm gì? Em nghe bọn đàn em bảo dạo gần đây chị rất hay sang địa bàn của Minh Triệu . Chị biết chị bỏ bao nhiêu thứ bên địa bàn chúng ta không?”

Minh Tú nhíu chặt mày, bước vào. “Kỳ Duyên  gì đó có sức hấp dẫn đến thế sao?”
“Rất tuyệt vời luôn, lần này chị chắc rằng mình sẽ cướp được tình yêu của đời về~” Minh Tú nở nụ cười tươi tắn, kéo Ánh Quỳnh ngồi xuống giường. “Sao em không vui thế?”


“...Tình yêu của đời sao?” Ánh Quỳnh nhíu mày, rồi giản ra...Cười mỉa mai. “Thế em là cái gì?”

“...Coi nào, chúng ta đã chia tay lâu rồi nhớ không? Bây giờ em chỉ là một người bạn thân thiết của chị thôi đó mà!” Minh Tú nhướn mày.


“Ừ! Bạn thôi!” Ánh Quỳnh lắc đầu ngán ngẩm. “Em muốn đi đâu đó?”


“Thay đồ, tắm rửa sạch sẽ, rồi đi tìm người yêu thôi~”

“Người yêu? Kỳ Duyên  là người yêu của chị bao giờ? Người ta đã đồng ý chưa?”


“Ai chà, sao em phản ứng ghê thế? Sớm muộn gì cũng chịu thôi!”

“Chị qua lại địa bàn Minh Triệu  như thế? Chẳng le cô ta không nói gì???”

“...Có chứ...” Minh Tú dừng việc lấy đồ trên tủ lại, xoay gương mặt kiêu hãnh lại nhìn Ánh Quỳnh. “Cô ta ghen tức đến đỏ mặt, hồng mắt...! Em xem, cô ta là tình địch lớn của chị! Và chị sẽ cho cô ta thấy ai là nữ nhân giỏi nhất!”
Ánh Quỳnh lắc đầu, đưa mắt ra nhìn nơi khác.

Trong đầu đã loé lên một tia nghĩ rằng sẽ tìm và “nói chuyện riêng” với Kỳ Duyên  một lần mới ổn...sẽ khẳng định với Kỳ Duyên ...

Minh Tú là của Ánh Quỳnh ....



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro