Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Tại sao lại có những thứ này...?”

“...Chị thấy rồi đó, anh ta...ừ, là em theo dõi anh ta!”

“Thật khốn nạn!” Minh Triệu phẫn nộ hết sức nhìn Kỳ Duyên , đôi mắt trở nên lạnh lùng phóng băng vào tâm trạng của đối phương, khiến người kia trở nên run rẩy. “Tôi đã nói với em cái gì??”


“...Không được xen vào chuyện của chị và anh ta.” Kỳ Duyên  nói như không, giọng the thẻ như mất cả sức sống.

“Tại sao còn làm cái việc này hả???Em không tôn trọng lời nói của tôi đúng không?!!” Minh Triệu ném mạnh gói thuốc về phía Kỳ Duyên .

“...Chẳng phải đây là tốt cho chị sao?Anh ta lăng nhăng như vậy...!”

“...Nhưng cũng không cần em nhún tay vào!!! Kỳ Duyên  mọi chuyện luôn được em dựng lên rồi chính em kéo cho nó ngã xuống! Bao nhiêu lần rồi...chuyện xảy ra giữa tôi và Vĩnh Khoa đều là do em gây ra cả!”

“Là do em gây ra???” Kỳ Duyên  nghe xong từ đang nhẫn nhịn cũng trở nên khó kiểm soát, trợn mắt gắt lại. “Cái thứ đó đi khách sạn du lịch với bồ nhí cũng là do em hả??? Em đi bảo anh ta làm như vậy hay gì??? Hay em là người bảo anh ra lăng nhăng bỏ lơ đi chị!!!”

“Cái đó chính bản thân em phải tự biết chứ!”

“Phạm Tỷ, chị nói sẽ tin em! Nhớ chứ??Chị có nói là tin tưởng em!”

“...Nhưng em giấu tôi cái chuyện thế này thì bảo tôi làm sao tin tưởng!!”

“Cứ mỗi lần tôi đụng tới Hồ Vĩnh Khoa thì y như rằng chị không bao giờ tin tưởng hay lắng nghe tôi nói nữa, Phạm Tỷ, sao chị không nhìn lại chị? Chị luôn nắng mưa như vậy đấy!”

“Điều đó là đương nhiên, anh ấy là bạn trai của tôi!”

“Được rồi! Chị chẳng cần phải nhấn mạnh từng chữ đó như vậy, anh ta là bạn trai của chị, chị tự biết giải quyết chuyện của anh ta đúng không?”

“Đúng!!”

“Nhưng hết mọi lần chị giải quyết xem lại có kết quả không?” Kỳ Duyên  nói, rồi nhói đau tim, đôi mắt trở nên rung động nước. “Chị luôn là người phải tiều tuỵ, còn anh ta thì vẫn sống vui vẻ! Tiếp đến, một là chị nhớ anh ta quá, không chịu được mà trở nên yếu sắc! Anh ta luôn biết được chị như vậy nên đểu cán lợi dụng thời cơ tiến đến nói những thứ mật ngọt để chị mềm lòng đi!”
“...” Minh Triệu hơi sững người, nàng chợt nhận ra những thứ Kỳ Duyên  nói đều là sự thật. Nhưng nàng vẫn không thể chấp nhận nổi sự xen ngang của Kỳ Duyên  trong cuộc tình của nàng và Vĩnh Khoa. Nàng không thể chấp nhận nổi chuyện Kỳ Duyên  giấu nàng chuyện tày trời như thế kia.

“...Chị xem đi, anh ta đã làm được gì cho chị chưa? Hay chỉ duy nhất chị phải làm bao nhiêu chuyện cho anh ta!...Một mình chị đứng làm tấm chắn cho anh ta!”

“Ngu ngốc! Im đi!” Minh Triệu trừng mắt. “Em đang lo chuyện bao đồng! Là đàn em của tôi, chưa một ai có cái tính cách như em cả và tôi cũng rất ghét cái tính đó!”

“...Tôi...”

“...Tôi sẽ tự giải quyết lấy chuyện này, còn em...ngày mai khỏi phải đến tìm tôi làm gì!” Minh Triệu không thể di chuyển, vẫn ráng bám lấy thành ghế đứng dậy. “Ở nhà hay đi đâu đó, suy nghĩ thật kĩ những thứ mình đã làm!”
“Chị thật như vậy sao?” Kỳ Duyên  cười nhạt. “B...bao nhiêu năm, lần này...đuổi đấy à?”



“...” Minh Triệu không nói gì, vùng dưới có đau nhức cấp mấy cũng ráng lết thân đi vài bước đến phía cánh cửa.

“...Được, chị luôn nghĩ là mình đúng chứ gì!” Kỳ Duyên  cười, rồi lặng lẽ quẹt thứ chất lỏng mặn khoé mắt đi. “Tôi nhất định sẽ làm theo!...Rồi để tôi xem chị có được cái gì từ sự đúng đắn đó! Chị khỏi cần phải đi đâu cả, cứ ở đó,tôi đem đồ ra cho chị thay. Xong sẽ gọi cho Lâm Anh! Nó nhất định sẽ đem người đến chở chị về!”

Minh Triệu trợn mắt, nàng chỉ định vờ đi thôi. Ai ngờ Kỳ Duyên  lại dám làm vậy thật, quay mặt lại thấy Kỳ Duyên  đã đi đâu mất. Minh Triệu càng giận thêm.

Kỳ Duyên  đúng là không ra gì, từ bao giờ trở nên bướng bỉnh như vậy. Minh Triệu làm kỳ này, cảm thấy cũng không có gì quá đáng....
Tại sao lại có thể giấu nàng chuyện đại trọng như vậy...?

Giá như nàng chưa từng xem những tấm hình kia, và chưa biết những chuyện vừa rồi thì hay quá...


Biết làm chi, để bây giờ nàng trở nên tệ thế này. Cảm giác thật bực bội, cái cảm giác bị người yêu lừa dối đấy. Nếu đã cảm nhận qua thì rất muốn đi tìm người đó tính sổ cho ra chuyện, nhưng lại không dám.

Lại giống những lần trước, nàng muốn tìm một chai rượu để giải sầu một mình, thật nhức đầu, Kỳ Duyên  toàn mang cho nàng những thứ rắc rối thôi....

Kỳ Duyên  đã đem đồ của nàng vào, rồi không ngại tiến đến thay đồ cho nàng thật nhanh gọn. Lần này sao nàng thấy Kỳ Duyên  đang rất căm phẫn, mắt còn có chút long lanh của nước, thậm chí còn không thèm nhìn mặt nàng một cái.

Ổn thôi, kẻ có lỗi bây giờ lại còn ra vẻ. Minh Triệu lần này là giận thật, sẽ không thèm để ý đến Kỳ Duyên  làm gì nữa. Nàng sẽ tự mình lấy cái điện thoại gọi cho mấy đứa đàn em đến rước.

“...Đến nhà Kỳ Duyên  ngay bây giờ rước tôi! Tôi bị trật chân.” Minh Triệu nói xong, thẳng chân đạp bụng Kỳ Duyên  văng ra. Nàng tắt điện thoại, rồi lạnh lùng chẳng lên tiếng nào nữa.

Kỳ Duyên  ngồi đó, trân mặt nhìn Minh Triệu. Đau xót như thế nào thì Kỳ Duyên  luôn là người gánh chịu. Càng thấy lại càng hận, từ muốn làm chuyện tốt, mình lại chuyển sang thành một kẻ xen ngang vào chuyện của người khác.

Minh Triệu lại là người lúc nắng lúc mưa như vậy. Kỳ Duyên  tự cảm thấy mình ngu ngốc khi lại đem tình cảm trao cho nàng ta.

Chỉ muốn tốt cho nàng, ai ngờ bị mắng, bị chửi, còn bị đuổi nữa...


Mọi chuyện đến đây là quá đáng, Kỳ Duyên  cam kết với thế giới sẽ chẳng thèm quan tâm đến chuyện của Minh Triệu và Vĩnh Khoa làm gì.

Có tổn thương cũng ráng mà chịu, rồi đây sẽ để xem Minh Triệu giải quyết chuyện của mình ra sao?....

“Em sẽ cố gắng không gọi tên chị một mình nơi góc phòng đơn lẻ không ai hay! Người nhìn chị hạnh phúc và cảm thương chị từ phía xa không còn nữa, em sẽ thật sự cố gắng để rời khỏi chị! Sẽ không gây phiền hay gánh nặng cho chị, đây có lẻ là con đường không nên có bước chân của em...em phải tìm một con đường khác.”

P/s:Ảnh của 🐻 bảnh tỏn đẹp khônggggg?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro