Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dưới cây cầu to bắt qua một con sông rộng lớn, vắng người thấy rõ chợt xuất hiện một đám người chia nhau làm hai phái. Đứng bàn luận sôi nổi gì đó với nhau, tuyệt nhiên, đứng đầu hai bên phe phái chính là hai nữ nhân quen mặt.

Minh Triệu  tức tối, quăng một cái túi đen ra giữa sân, rồi đạp một tên nam nhân đang bị trói ngược tay ra sau văng đến ngay trước mắt Minh Tú. Xong nàng gặn hỏi. "Thằng láo này là người của cô đúng không??!"

"...Cô đùa à??? Tôi chưa bao giờ thấy mặt tên này trong địa bàn, nó không phải người của tôi!!!" Minh Tú trợn mắt, cái tên đang quỳ ở đó đúng thật là nàng chưa từng gặp phải.


"Cô giả nai à??? Chính miệng nó đã khai...nó là người của cô!!!"

"Cái gì???"

"... Nguyễn  Tỷ!" Cái tên kia nằm dưới đất cũng ráng ngẩn mặt dậy mở miệng gọi Minh Tú. Minh Tú nghe hắn gọi tên mình cứ như là đúng rồi vậy càng tức hơn.
"Mày phê thuốc chưa hết đấy à?? Nhận người bậy bạ có muốn chết hay là không??!"

Hắn nghe đến chữ chết, hình như có chút sợ hãi, ngoan ngoãn ngậm cái miệng bị bầm ngay khoé môi lại. Minh Tú bắt được sự sợ sệt trong con người của tên kia đã lộ ra đôi chút. Liền nhướn mày nhìn Minh Triệu . "Cô lầm rồi! Người của tôi chưa bao giờ nghe chữ chết đã như con rùa rúc đầu thế này!"


"...Thế ý cô là sao? Tôi vu oan cho cô à?? Thứ trong cái giỏ đó, không phải là có con dấu của nơi cô sao?!!" Minh Triệu  nhếch khoé môi, hất mặt. "Cô cho người đem ma tuý sang địa bàn tôi làm loạn, còn muốn chối cãi??!"


"Nè, Minh Tú tôi đúng thật là có chuyện buôn bán cái đấy! Nhưng không phải buôn bán tuỳ tiện đâu mà lại có con dấu đủ nơi như vậy!"


"Cô đứng đó chối cãi vô ích, đem cái giỏ này sang đó mà khám xét. Xong xuôi mọi thứ thì mau cho tôi một lời giải thích!"
Minh Tú nghe lại ức chế, nàng quay sang mấy đứa bên cạnh mình. "Còn đứng đó?"

Bọn người của Minh Tú đến lấy cái giỏ dưới đất lên, rồi moi ra mấy cái túi bằng ni lông chứa "phấn trắng" lên xem xét. Minh Tú khoanh tay lại, đứng cố gắng nhìn. Nàng thật sự không có làm chuyện đó, nhưng sao lại linh cảm có gì đó không tốt. Ai đó cố tình ăn ốc rồi bắt nàng đổ sạch vỏ đi.


Minh Triệu  thì đưa đôi mắt nghênh ngáo nhìn Minh Tú. Nếu nàng ta thật sự không cho nàng một lời giải thích, nàng sẽ tuyệt đối không nhu nhượng với nàng ta như mọi lần nữa. Giải quyết theo luật của giang hồ.


"...Nguyễn  Tỷ, cái này...!!" Tên đàn em của Minh Tú đi lại, đưa cho Minh Tú xem cái ký hiệu quen thuộc trên cái túi ni lông nọ. Minh Tú xem xong, sững sờ một chút rồi chợt phá lên cười.

"Cô cười cái gì?" Minh Triệu  trừng mắt.
"...Haha, cô gặp phải hàng "fake" rồi đấy Phạm Tỷ của tôi !" Minh Tú quăng cái túi ni lông xuống đất, rồi chắc nịch. "Nó không phải là con dấu của tôi! Đã thiếu sót quá rồi."

"...Làm sao tôi biết được cô có bày trò hay không?"

"...Được, cho tôi xin tí thời gian! Tôi sẽ giải quyết chuyện này!"

"Được thôi, một tuần, không quá nhiều chứ?"

"...Cảm tạ Phạm Tỷ!!!" Minh Tú quay sang bọn đàn em của mình. "Đem cái giỏ nọ và tên khốn kia về, giam lại, "chăm sóc" hậu hĩnh cho nó. Rồi tra hỏi cho chị thật kĩ càng!"

"...Rõ!!!"

"Phạm Tỷ, tôi về trước!"

"Biến." Minh Triệu  lạnh lùng trả lời, rồi nhếch môi trông bóng lưng của Minh Tú và đám người của cô ta bỏ đi.

Sau khi mọi chuyện của Minh Tú đã tạm gác qua, Minh Triệu  mới tiếp tục quay sang chuyện khác. "Tụi bây tra hỏi ra sao rồi...?"

"...Em đã biết được tên của cô gái từng cấu kết với Hồ Vĩnh Khoa oa  để lừa chị!"
"Còn gì khác?"

"...À, chúng em đã biết được cô ta là thư ký riêng của anh ta. Đương nhiên, theo anh ta về mỗi ngày. Em định chọn ngày mai là ngày tốt để mua axit ạ!"

"...Axit sao?" Minh Triệu  nghe xong, phì cười. "Nghe nhàm chán lắm!"

"...Thế chị muốn làm sao ?" Bọn đàn em Minh Triệu  bắt đầu đăm chiêu, bàn tán.

"Em thích trò gạch gạch bằng lưỡi dao!"

"..Không, cho ả khoả thân giữa phố!"

"Thôi mà, em lại thích trò trùm đầu lại rồi đánh!"

"Trời ơi, phê tayy!!!"

"Không, tiêm thuốc cho ả đi, coi sống chết ra sao!"

Minh Triệu  đưa tay lên, chặn đứt sự bàn tán của bọn đàn em mình. Nàng hả hê, thản nhiên mở miệng. "Con ả đó... da^ʍ tiện!...À, các người biết phải làm gì đối với cô ta mà! Thưởng cô ta cho tụi bây....giữ cô ta ở đâu đó vài ngày, chơi xài cho thoả thích!"

"...Ồ!!" Bọn em của Minh Triệu  ồ lên khoái chí, rồi tung hô Minh Triệu  nhiệt tình với mấy câu nịnh nọt quen thuộc.
Minh Triệu  chẳng biết nói gì nữa, nàng một mình lặng lẽ quay lưng rời đi ra xe. "Tụi bây cứ về trước, chị tự về nhà được."

Bọn đàn em Minh Triệu  chẳng biết có phải mình đã làm gì quá lố khiến Minh Triệu  không vui hay không. Chỉ thầm trách nhau khi thấy Minh Triệu  bỗng trở nên trầm lắng như vậy.

_______________

Minh Triệu  một mình lái chiếc xe mui trần chạy quanh thành phố, vừa nghe được mấy câu nịnh nọt vừa rồi của bọn đàn em thật giống với một người cũng đã từng nói những câu nịnh hót đó với nàng, khiến nàng thật sự xuống tâm trạng.

Ban đầu nàng chỉ nghĩ đến sự tức giận bởi chuyện của Minh Tú, và vui thích với chuyện của ả hồ ly tinh bên Hồ Vĩnh Khoa . Mà ai ngờ mọi người lại vô tình nói cười khiến nàng nhớ đến nữ nhân bướng bĩnh nào đó mà phải bỏ đi cả những công việc xung quanh.
Kỳ Duyên .

Cuối cùng hơn một tuần vẫn không chịu đến tìm nàng, vẫn cứng đầu ở miết nơi đâu đó rong chơi, hình như đã quên béng nàng đi...

Không thể nào tin được, mới ngày nào đó còn nói sẽ bên nàng, sẽ luôn yêu nàng...Bây giờ lại như vậy, chẳng thèm quan tâm đến nàng bây giờ sống chết ra sao.

Nàng không nghĩ Kỳ Duyên  là người dễ quên cái người đã nâng đỡ mình lên thật. Chắc phải có chuyện gì đó xảy ra, khiến Kỳ Duyên  không thể đến bên nàng?


Huống hồ nàng còn không thể biết nổi...tại sao mấy ngày nay lại linh cảm toàn chuyện xấu, chuyện chẳng lành.

Minh Triệu  lái xe nhưng không biết mình đang đi đâu, chỉ khi nàng giật mình dừng xe trước một khu phố.


Và phát hiện rằng nếu nàng bẻ lái, rẽ bánh xe vào khu phố đó.

Sẽ đến nhà của Kỳ Duyên .

Chẳng hiểu tại sao nàng lại có thể đến đây? Ma xui quỷ khiến dắt đầu xe nàng đến đây hay sao?
Không nên, Minh Triệu  mặc dù có muốn ghé thăm Kỳ Duyên , muốn xem mặt cô ấy đến mức nào cũng không thể đánh bại tâm trí vững chắc của nàng.

Nàng muốn nữ nhân kia phải tìm nàng trước, muốn nhận thấy sự hối lỗi của nữ nhân ấy trước...Nghĩ thế thôi, Minh Triệu  đã cứng đầu lái xe đi tiếp, không thèm quay xe lại nữa.

Nàng có biết đâu, nếu nàng có ghé lại vào khu phố đó cũng không thể gặp được Kỳ Duyên . Nữ nhân nàng đang tưởng nhớ có lẽ bây giờ còn nằm nửa tỉnh nửa mê trên giường trắng của bệnh viện, không biết bao giờ có thể tỉnh lại.

_________________________________________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro