Chap 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Minh Triệu từ sáng thức dậy, còn nằm lười trên giường hé nhẹ đôi mắt ra đã trông thấy tấm lưng thanh mảnh đã đỏ thâm đầy vết cào cấu của nữ nhân nằm cùng chiều với nàng trên chiếc giường êm.

Cảm thấy thật xót, chỉ vì đêm qua thăng hoa say tình đến mức quên hành động của bản thân mà nàng đã khiến tấm lưng của Kỳ Duyên  như vậy. Minh Triệu mỉm cười, ngồi dậy nhích lại gần cô ấy, ôm cô ấy một cái thật nồng ấm.

Dường như cô ấy bị nàng phá cho thức giấc, Kỳ Duyên  động nhẹ rồi lên giọng lè nhè. "Mẫn Nhi, sáng sớm, để tôi ngủ...Khi bác sĩ đến hẳn gọi tôi dậy."

Mẫn Nhi?

Minh Triệu như ngồi bật dậy, nàng nhìn chằm chằm Kỳ Duyên . Tại sao lại gọi tên cô y tá đó trong giờ phút này? Ngay khi có nàng đang ở bên cạnh như vậy? Không tốt.

Không tốt.

Chắc chắn là do thói quen thôi,vì Kỳ Duyên  ở viện gần cả nửa tháng trời, khi cô ấy ngủ nướng người đã đánh thức cô là Mẫn Nhi thường lệ. Chắc chắn là do thói quen thôi. Dù có là vậy, nhưng nàng vẫn không thích.
"Kỳ Duyên ..." Minh Triệu định gọi, nhưng lại thôi. Bởi nàng còn chưa muốn phá đi giấc ngủ say của nữ nhân nọ. Người ta chẳng phải cũng vì nàng mà bây giờ cần ngủ như thế.


Ngó lên đồng hồ đã gần điểm số 8. Minh Triệu ngoài nỗi khó xử ra thì chẳng biết làm gì, Kỳ Duyên  bị bệnh, nếu bỏ bữa sẽ rất nguy hiểm.

Nàng đang bại liệt, làm sao đứng nổi trong thời gian nấu một món ăn...?

Với tay lấy cái điện thoại, Minh Triệu bấm số ngay. Sau những tiếng tút dài ngao ngán, cũng có giọng bên đầu dây lên tiếng.

"Đem ngay hai phần ăn sáng như thường lệ đến nhà tôi." Minh Triệu nói gọn, nhanh.

"Ô...Phạm Tỷ? Hôm nay không đến giải quyết chuyện sao?"


"Không, tôi bận. Có gì cứ giao cho bọn người thủ hạ của tôi lo liệu."

"Vâng, em hiểu rồi. Nhưng hôm nay là kì hạn của Nguyễn  Tỷ."

"Ồ, quên mất." Minh Triệu đặt tay lên trán, rồi lấy hai ngón tay bóp bóp sống mũi. Nàng nhích đến ngồi gần mép giường, nhỏ tiếng sợ đánh thức ai kia. "Ừ, thì...cứ xem lại."
Kỳ Duyên  đang nhắm mắt ngủ nghê, nhưng nghe giọng ai cứ mãi thỏ thẻ làm cô khó chịu tỉnh giấc ngồi dậy.

Mới mở mắt định hình rõ xung quanh, Kỳ Duyên  đã trông thấy tấm lưng nhỏ trắng nõn quen thuộc đang rủ rỉ đằng góc giường. Minh Triệu nói về chuyện gì đó,thật quá nhỏ, Kỳ Duyên  không thể nghe nổi.

Minh Triệu gác máy sang một bên nàng nhanh chóng xuống giường thay đồ. Để tí em nó đến giao đồ lại thấy bộ dạng thảm hại của nàng thì không biết nói sao. Di chuyển mà không có người dìu dắt thì không biết ổn thoả không nữa, vừa đứng dậy đã đau vùng dưới đến tê người.

Ngồi phệt lại giường, Minh Triệu giật mình đưa mắt nhìn nữ nhân kém tuổi hơn mình. "Em...dậy rồi hả?"

"Ừ."

Thật xấu hổ, Minh Triệu đỏ mặt xoay sang nơi khác. Nàng mím chặt môi dưới, còn định mở lời chối cãi thì Kỳ Duyên  đã từ phía sau nàng, đặt tay lên vai nàng và thỏ thẻ từng lời mật ngọt. "Tôi sẽ giúp chị một lúc."
Lại như thế, Kỳ Duyên  gồng sức bế toan nàng lên và đem nàng xuống bồn tắm để kì cọ thân thể cho nàng.

Ngồi trong bồn nước ấm, nàng trông mắt nhìn Kỳ Duyên  đang quấn cái khăn ngắn của nàng quanh người. Sau đó cô tiến đến, đưa tay thoa xà phòng lên từng nơi trên cơ thể nàng.

Mặt Minh Triệu như quả cà chua, nàng đẩy tay Kỳ Duyên  ra. Giọng như mèo còn mắt thì liếc sang nơi khác. "...Đừng, không cần đâu."

"Được."

Kỳ Duyên  ngắn gọn như vậy, rồi ra khỏi phòng tầm vài phút và quay trở lại với bộ dạng đã mặc quần áo chỉnh tề, còn đem trên tay một bộ trang phục cho nàng.

"...Kỳ Duyên , chu đáo vẫn là chu đáo." Minh Triệu nghiêng đầu, đặt cầm lên thành bồn tắm ngó đến nữ nhân kia với ánh mắt đầy cảm động.

"Không cần nói." Cô đem đồ đặt lên cái máng treo, xong liền khoanh tay, cất giọng lạnh lại tràn đầy hối thúc. "Đã xong chưa?"
"Rồi."

Vừa đáp xong, cô ấy liền đi lại dùng tay "vớt" nàng ra khỏi bồn nước. Xong lại lôi đến chỗ khác, đặt hai tay nàng lên bả vai mình, rồi thay đồ cho nàng cẩn thận.

"Làm gì gấp gáp như vậy?" Thấy mình đang bị nữ nhân nọ đối xử với tốc độ sấm sét, nên nàng lập tức phàn nàn. "Hay là...muốn tìm y tá Im?"

Nghe nàng kia bảo như vậy, Kỳ Duyên  có hơi khựng lại, rồi nhếch nhẹ khoé môi, tiếp tục mặc quần vào cho nàng. "...Đừng có ăn nói bậy."

"...Ăn cái gì lại bậy? Nói ra sao mới không bậy?" Minh Triệu nghe người ta đáp như vậy, nàng thật sự có hơi giận, lập tức ra vẻ hờn dỗi. "Chẳng phải là nôn gặp y tá Im sao? Hay là Minh Tú? Ô, quên mất nhỉ? Cái loại da^ʍ nữ như Minh Tú...một đêm là mê chết mê sống em rồi."


Kỳ Duyên  phì cười. "Còn ra vẻ? Ai là người thích đây."

"...Ý em bảo tôi da^ʍ nữ à?"
"Chứ còn gì."

"Em...điên khùng."

"...Còn không phải ai đó đêm qua...em này em nọ, chủ nhân kia chủ nhân đấy...!" Kỳ Duyên  kéo khoá quần cho nàng ấy, rồi cong môi cười, hôn nhẹ lên vết đo đỏ dính lì trên eo nàng ấy. "Đây còn không phải dấu tích?"

"Im đi." Minh Triệu đỏ mặt đến phát ngất, nàng bực bội quát. "Tôi lấy súng bắn chết em cho khuất mắt."

"...Ừ, sẽ chờ." Kỳ Duyên  bế nàng lên, đem nàng ra phòng khách rồi quăng nàng ở đó.

Minh Triệu bị quăng lên ghế sofa, sau đó được cung cấp thêm hai gói thuốc con mèo, hai ba chai rượu. Kỳ Duyên  đặt trên bàn tất cả, rồi nhướn mày nhắc nhở. "Tự lấy, tự xử."

"Chẳng lẽ muốn bỏ đi?" Minh Triệu nhăn mặt.

"Ừ." Kỳ Duyên  hất vai áo, rồi nâng bước ra phía cửa.

Minh Triệu lập tức lên giọng can ngăn. "Đừng, ăn rồi hẳn đi. Tụi nó sắp đem đến rồi."

"...Không cần, tự tôi sống được."
"Kỳ Duyên !!! Em còn không muốn ăn lót bụng sao?...Em cứ thoải mái, cần gì gò bó như vậy?..."

"Về nhà tôi sẽ ăn sau."

"Khoan đã!!!" Minh Triệu róc trí ra suy nghĩ, nàng cố gắng phải tìm ra cái lý do gì đó để níu nữ nhân kia lại đã. Tự nhiên lại muốn...được bên cạnh cô ấy lạ thường.

"...Cái gì? Lắm chuyện thế." Kỳ Duyên  nhăn mặt, cô rõ ràng là đang trở nên khó chịu vì nữ nhân lớn hơn mình tuổi từ đầu đến giờ toàn nói chuyện phiền phức.

"A..." Minh Triệu chợt trở nên gợϊ ȶìиᏂ, nàng đưa ánh mắt trọn tình ý nhìn Kỳ Duyên . Khẽ cất giọng thật ngọt, nàng nói. "Lần cuối cũng được...em không muốn gặp tôi, cũng không sao."

"...!?"

"...Nhưng hãy lên phòng tôi một lần nữa, mở cái ngăn thứ 3 của cái tủ gần giường. Em đem thứ trong đó xuống cho tôi...không sao chứ?"

"...Ừ."

Không hiểu nữ nhân kia đang bày trò gì với cô nhưng cô vẫn nghe theo khanh khách, chỉ là một việc nhỏ, hẳn sẽ không có gì to tát lắm.
Cô bước ra khỏi căn phòng với sự tức giận rất lớn, căn nhà này, đâu đâu cũng toàn những kí ức khốn nạn. Kỳ Duyên  còn nhớ rõ như in cái lần sinh nhật vừa rồi của Minh Triệu , cảm giác tổn thương đó, lại quay về.

"Chó thật." Kỳ Duyên  nghiến răng, đi từng bước lên cầu thang mà mỗi lúc một giận. "Song Mino". Căn nhà này khiến cô nhớ đến khi hắn phối với Minh Triệu hϊếp đáp cô, khiến cô trở thành đồ chơi để giải trí cho bọn họ.

Bước chân thật nặng.

Đã thề không quay lại đây. Tại sao lần này cô lại có mặc ở đây? Vì cái gì?

"Ấy!!!" Kỳ Duyên  giật mình nhìn "vũng" chất nhờn trăng trắng mình vừa đạp trên bậc thang. Cái này, là do đêm qua hăng quá, nên cô đem Minh Triệu ra làm trò ở đây mà. Ai ngờ nổi lại dẫm lên hôm nay chứ. "Tởm thật."


Đi vào phòng, Kỳ Duyên  kéo ngăn hộc tủ thứ 3 theo lời của Minh Triệu đã dặn.
Trống trơn.

"Shit." Lèm bèm chửi rủa, cứ tưởng mình bị nàng kia "troll" cho đẹp mặt ra. Nhưng cô lại khựng lại moi thứ lấp ló tận cùng trong góc ra xem.

"S...sợi dây chuyền này..." Mặt cô tái nhợt, bao nhiêu câm hận phút chốc đã tan biến hết, nhường chỗ cho sự kinh ngạc.

Cô hối hả, trong đầu lại đè nặng một dấu chấm hỏi lớn. Cô lập tức lao xuống phòng khách như bay với thứ đã được giữ chặt trong lòng bàn tay, miệng còn gọi tên Minh Triệu như máy.

"Minh Triệu !!!"

Nàng kia đưa đôi mắt đầy ngọt ngào và điềm đạm nhìn Kỳ Duyên , cả dáng vóc nằm nghiêng cũng trở nên thật dịu dàng trên ghế sofa.

"Cái này...tại sao chị?" Cô cầm sợi dây chuyền màu bạc trên tay, miệng ú ớ, không phát ra nổi chữ. "...Chị còn giữ nó? Tại sao...Minh Triệu ...?"


"...Có nhiều thứ, chỉ xuất phát từ một người. Kỳ Duyên , có nhiều thứ về tôi, em không thể hiểu." Minh Triệu mỉm cười. "Đó là vì em không tìm hiểu kĩ, đã gán cho tôi...tội danh lạnh nhạt em."
"...Chị làm sao cơ?" Kỳ Duyên  toàn thân tê liệt, mắt tròn ra nhìn Minh Triệu .

"Phạm Tỷ?...Còn không phải em luôn gọi tôi thân mật như vậy khi gặp tôi."

"Thì...làm sao?"

"Có lẽ...tôi đã quen với điều đó, muốn nghe em nói thật nhiều về tôi. Nhưng dường như điều đó dẫn đến em nảy sinh tình cảm phi thường với tôi."

"Tôi..."

"Tôi rất bối rối, biết chứ?...Ừ, thú thật với em cho xong, tôi đã giữ nó trong suốt thời gian bên cạnh Song Mino, tôi lặng lẽ nhìn ngắm nó khi ở một mình, tôi thật sự đã chú tâm đến nó rất nhiều."

"Nhưng tôi nhớ...chị đã bỏ nó! Nó không có ý nghĩa cơ mà!!!"

"Nếu tôi không lạnh nhạt, đối xử như vậy...tôi sợ em sẽ phá vỡ giới hạn giữa chúng ta." Minh Triệu phì cười. "Nhưng bây giờ không cần nữa, mọi thứ đã thay đổi."

Minh Triệu khiến Kỳ Duyên  dường như hoá thạch chết đứng ngay tại chỗ. Từng nhịp tim sao lại đập nhanh quá. Nó khiến...cô khó thở.
"Giới hạn từ lâu đã bị phá bỏ bởi sự ôn nhu của em dành cho tôi, sự quan tâm của em, thái độ cự tuyệt, và sự nồng cháy của em." Minh Triệu bỗng dưng lại nói với giọng thật nghiêm túc khiến Kỳ Duyên  tựa như đang mơ.

"Chị đùa sao?"

Minh Triệu nhỏ hẳn giọng xuống, nàng quay mắt nhìn chỗ khác. "Em biết tôi lo lắng cho em như thế nào? Thừa nhận mình có chút gây gắt với em, có nhiều lúc tôi đã ngu ngốc, trách móc em khi em không lầm lỗi....Nhưng biết chứ? Tôi chỉ quan tâm mỗi em, chỉ muốn em thật tốt."

"..Ực." Cô run rẩy, hai chân chợt như mất thăng bằng. Cô lùi lùi ra sau vài bước.


"Cho đến đêm hôm qua...Tôi đã biết tại sao lại như vậy...? Tại sao tôi luôn muốn em làm mọi thứ cho mình." Minh Triệu nói nhỏ, sau nàng hít một hơi và mạnh mẽ chắc chắn.

"Em đã khiến tôi rung động, em là em, Hồ Vĩnh Khoa là anh ta. Kể từ hôm nay, trong mắt tôi...chỉ có mỗi mình em."
Kỳ Duyên  bụm miệng, cô xúc động đến mức không kìm chế nổi bản thân. Lùi về sau vài bước, gần như vấp ngã. Kỳ Duyên  xoay sang phía cửa, cố gắng đưa tay với lấy nắm cửa để cố chạy ra ngoài.

Minh Triệu ngồi yên đó, nàng điềm tĩnh mỉm cười. Vì nàng biết...dù có ra sao, lần này Kỳ Duyên  thật sự khó thoát khỏi tay nàng rồi.

_________________________________________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro