Lâm Anh mở cửa nhà, đã nhăn nhó khi thấy nữ nhân đi vào căn bản đang thả hồn lên mây. Quần áo thì sốc sếch, mặt mũi thì khờ khạo, chân lại không mang dép giày....cứ như cái bang vậy.
"Nè!" Lâm Anh nói lớn vọng vào nhà. "Mẫn Nhi à, nó về rồi."
Mẫn Nhi nghe tin nữ nhân họ Nguyễn đã trở về, nàng lập tức phi ra ngoài với bộ đồ hết sức giản dị trên người. Kỳ Duyên hơi giật mình khi thấy nàng ấy không mặc đồng phục đi làm. "Mẫn Nhi, cô làm gì ở đây?"
"Hôm nay tôi xin nghỉ phép. Kỳ Duyên à, tôi vào chuẩn bị thuốc cho em ngay." Mẫn Nhi nắm lấy tay Kỳ Duyên , rồi hớt hải chạy vào trong một lần nữa.
Kỳ Duyên còn chưa thể hiểu hẳn, Lâm Anh đã đóng cửa lại và tiến đến khoác vai cô. Thân mật nói nhỏ. "Từ ban sáng nghe tin cậu chưa về...cô ấy đã đến đây tìm cậu cùng tôi rồi. Thậm chí còn xin nghỉ phép một hôm nữa. Cậu xem...cô ấy lo cho cậu chưa?"
"...Ý là sao?"
"Còn gì nữa? Nếu không thích Phạm Tỷ giang hồ, cậu có thể chọn Y tá Vũ rồi. Cô ấy xinh đẹp, nết na, lại còn thuỳ mị, chuẩn mực như vậy...hiếm lắm nha."
Kỳ Duyên gỡ tay, đẩy Lâm Anh sang một bên. Cô nhăn mặt, nói với giọng khó chịu. "Đừng có ra lệnh cho tôi."
"...Ra lệnh cái gì? Tôi chỉ khuyên cho cậu nghĩ thử thôi mà!"
"...Ừ ừ, cảm ơn!" Kỳ Duyên chán nản, đem đôi chân nặng, đặt lên sàn rồi lặng lẽ bỏ đi. Lâm Anh cũng phi đến tra hỏi ngay cô "Nè!! Tại sao đêm qua lại ở nhà của Phạm Tỷ? Hai người đã làm gì chưa??"
"Làm cái gì!!! Đồ điên!!"
"Kỳ Duyên , phản ứng như vậy...cậu giấu cái gì tôi sao?" Lâm Anh nhận thấy điều bất thường liền tóm cổ cô ấy lại.
"...Aizz!!! Đã nói là không có!!!" Kỳ Duyên đâm ra quạu, hất tay Lâm Anh ra rồi bước chân vào trong nhà.
"Được thôi, nhưng cậu đã nói rằng không dính líu tới Phạm Tỷ đấy!"
"Có...có dính cái gì!! Nói nữa tôi lập tức đuổi cậu ra khỏi đây!!"
Lâm Anh khoanh tay lại, hất mặt. "Ừ, không quan tâm nữa. Tôi đi ra ngoài."
Kỳ Duyên mặt mày đã đỏ lự, lật đật bước đi. Chỉ là cô đang nhớ đến Minh Triệu ban sáng, từng hành động của nàng ta, từng câu nói nữa. Quá kì cục.
Tim đập mạnh đến nổi lòng ngực như rung chuyển, Kỳ Duyên chợt cảm thấy thật xuyến xao, lại xen chút ngọt ngào. Chẳng biết nên tả làm sao cho được cảm giác bây giờ...
"Kỳ Duyên !" Mẫn Nhi bước ra, nắm lấy tay cô, kéo cô vào phòng khách.
Kỳ Duyên ngồi lên ghế sofa, lại xoè tay đón những viên thuốc quen thuộc mà thái độ hết sức chán nản. "Có thể ít hơn hay không?"
"...A, quên mất. Kỳ Duyên , em đã ăn hay chưa..?" Mẫn Nhi bỗng giật mình, nhìn nữ nhân đối diện mình.
"Đã ăn rồi. Đưa tôi cốc nước...!"
Mẫn Nhi đưa cho Kỳ Duyên cốc nước để cô ấy xử đống thuốc. Xong nàng thoáng buồn, hỏi nhỏ. "...Đêm qua đã ở chung với Minh Triệu đúng không?"
"Tại sao ai cũng tò mò vấn đề này vậy...?" Kỳ Duyên khó chịu, lấy cái điều khiển TV rồi ấn mở TV lên xem. Dường như là đang lảng tránh chuyện Mẫn Nhi hỏi.
"...Hai người...!" Mẫn Nhi ra vẻ buồn bã, nàng ngồi lên ghế, hướng mắt lên TV. "Có cảm tình sâu sắc như vậy...cả đêm ở với nhau thì biết đã làm cái gì...!"
"..." Toàn thân cứng đờ, Mẫn Nhi cứ như là nội tâm của Kỳ Duyên vậy. Cái gì cũng nhìn ra được.
"Sáng sớm...tôi đến đây, là vì cái gì. Haizz, chẳng phải cũng là lo cho kẻ không ra gì như em?...Còn chẳng thèm quan tâm hỏi han một tiếng..." Mẫn Nhi rủ rượi như con mèo con vừa bị ai lấy nước tạt lên người. Tựa cầm lên thành ghế sofa, hai mắt long lanh như sắp khóc.
"Dù sao cũng đến là lo cho mình. Thái độ như thế này...là mình không đúng rồi!" Kỳ Duyên ngó mắt nhìn Mẫn Nhi buồn bã, cũng xót lòng, mỉm cười, vỗ vai nàng ấy một cái. "Nè Mẫn Nhi, chẳng phải còn quên hỏi cô đã ăn gì hay chưa sao?"
Nghe người ta hỏi thăm mình, Mẫn Nhi đỏ mặt tươi hẳn lên, nàng quay sang Kỳ Duyên rồi lắc lắc đầu. "Mãi tìm em...còn chưa kịp ăn sáng !"
Nghe thật cảm động, Kỳ Duyên cười ấm rồi choàng tay ôm lấy Mẫn Nhi, cô cưng chìu. "Tôi sẽ dẫn cô đi ăn sáng nhé~"
Thoáng ngửi ra mùi hương lạ trên người đối phương, Mẫn Nhi cũng thân thiết với Kỳ Duyên một khoảng thời gian dài, một khoảng thời gian đủ để chắc chắn rằng mùi hương trên người của cô ấy đang "kết hợp" với một mùi hương nước hoa của ai đó khác.
"Nè Mẫn Nhi!!"
"Hả?"
"Có nghe không?"
"Có nghe mà!"
"Đợi tôi tí xíu." Kỳ Duyên bước xuống sàn, đi vào phòng để thay đồ, chuẩn bị dắt Mẫn Nhi ra ngoài thì phải.
Mẫn Nhi chỉ ngồi đó, thở dài nhìn theo, bỗng dưng cảm thấy ngực trái vọng lên cảm giác đau nhói. "Đã thân mật với nữ nhân kia cả đêm...lại còn chối."
_____________._....
Ánh Quỳnh nhăn mặt, liếc nhìn Minh Tú . "Đã trễ hạn 2 ngày, sao vẫn không nghe Minh Triệu đến nhắc nhở nhỉ? Còn không phải cô ta làm rất dữ tợn với chị hay sao! Sao không đến để giải quyết hết chuyện nhỉ?"
"Chị không biết, rõ ràng cô ấy rất hung dữ. Nhưng sao mấy hôm nay lại im hơi mất bóng..." Minh Tú ngồi xuống cái ghế, đặt tay lên trán thở dài. "Kỳ Duyên ...cũng bỗng dưng lại ra viện."
"...Ể?" Ánh Quỳnh nhướn mày, đá đểu. "Còn suy nghĩ cái gì nữa? Rõ ràng người ta đang vui vẻ cùng nhau rồi!"
"...Em đừng có nói bậy." Minh Tú không muốn để bụng câu nói chơi dao găm của Ánh Quỳnh. Nhưng quả thật không muốn cũng khó tránh, nghe xong lại thấy thật hợp lý.
"Minh Tú , còn không muốn chấp nhận sự thật?" Ánh Quỳnh nhếch môi. "Minh Triệu và con bé Kỳ Duyên , bề ngoài cho dù có lạnh lùng với nhau như thế nào, sau đó vẫn tiếp tục mò đến đối phương....còn không phải là tơ tưởng nhau hay sao?"
"Aizz, em chỉ muốn tách chị với Kỳ Duyên ra thôi. Đừng nói những điều đó với chị, thật vô ích!"
"...Chị chỉ muốn trốn tránh và ảo tưởng! Có bao giờ chị và nó dính với nhau đâu mà bảo em tách. Bây giờ em thả rong rêu chị, chẳng quan tâm đến chi nữa."
"...Chị có thèm sự bảo vệ của em đâu. Chị chả làm được gì có ích cho chin."
"Minh Tú , mọi việc của chị không thể giải quyết...em còn không phải là người giải quyết?" Ánh Quỳnh nghe Minh Tú nói trọn câu kia liền phẫn nộ. "...Như chuyện túi ma tuý vừa rồi. Em không điều tra để biết "bọn mèo" chơi xấu thì chị làm sao ăn nói với Minh Triệu trong 1 tuần!"
"Ừ ừ em là số 1, là số 1!"
Thái độ của Minh Tú thật quá đáng. Ánh Quỳnh nghĩ nếu là người khác nàng đã sẵn sàng cho ăn một cái tát, nhưng Minh Tú thì không thể...cô quá thể yêu chìu nàng ấy. Nên hôm nay Minh Tú hư thế này rồi.
"Ánh Quỳnh, em chỉ được việc giải quyết chuyện cho chị. Nhưng còn đời tư của chị lúc nào em cũng xen vào được, aizz, em mà cứ tìm cách đánh đập Kỳ Duyên mãi thì đúng là hèn rồi đấy!"
"...Chị nói chị hèn?"
"Còn không phải? Rõ ràng em quyền thế hơn người ta, còn canh lúc người ta nằm viện để tấn công...phì, chẳng phục!"
"...Nhưng tất cả còn không phải vì em yêu chị?"
"Chị có yêu em đâu!!!"
"Được, chị nói đấy nhé!"
"...Không có em mấy năm chị vẫn sống được, ha! Tự nhiên quay về đòi quản người ta, phì, chia tay từ thời ông tổ bị tụt quần rồi."
"Việc này sẽ là việc cuối cùng em làm cho chị...! Em không quản chị nữa."
"Được thôiii!!! Em đừng có mà xen vào chị và Kỳ Duyên nữa!!!"
"Chỉ có chị xen vào giữa nó và Minh Triệu thôi!" Ánh Quỳnh phán, xong liền tức giận bỏ ra ngoài.
Minh Tú nhướn một bên mày, rồi nhún vai cho qua chuyện. Nhưng đâu đó trong lòng nàng, lại thoáng chút khó chịu.
________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro