Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Sao lại tìm tôi? Trời ạ, Phạm tỷ thì liên quan gì tôi?” Kỳ Duyên nhíu mày. “Bộ các người chả thấy tôi vừa ra viện hay sao mà còn muốn ám tôi nữa?”

“Kỳ Duyên, thôi mà~” Lâm Anh – tên đàn em ranh ma của Minh Triệu , anh ta là một tên nổi bật nhất trong đám thân cận của Minh Triệu , cũng là một trong những người bạn không thể quên tên của Kỳ Duyên.

“Tôi lạy cậu,Lâm Anh! Tha cho tôi một hôm. Phạm  Tỷ thì các cậu lo là được rồi...! Cậu xem, chỗ này, chỗ này của tôi bị đánh đến bây giờ còn sưng đây nè!!!” Kỳ Duyên khổ sở, gồng mình chặn cửa nhà lại. Cản bước cho tên nam nhân bên ngoài kêu réo đòi vào.

“Nhưng đấy là vấn đề tình nhân của chị ấy mà!!! Kỳ Duyên !!! Mở cửa đi mà!!!”

Tình Nhân?

Kỳ Duyên nhíu mày, mở cửa ra ngay. “Vĩnh Khoa  đã làm gì?”

“Aizz! Nói chỉ sợ Kỳ Duyên nhà cậu lại phẫn nộ. Hôm qua bọn kia đi lo địa bàn ở khu vực nhỏ cuối thành phố thì thấy Vĩnh Khoa  dắt một em đào vào khách sạn! Chúng nó nói lại với tôi rồi bảo tôi báo lại với cậu.”
“Lâm Anh...cậu báo cho tôi, thì có ích lợi gì chứ. Vĩnh Khoa ...là của Phạm Tỷ kia mà!” Kỳ Duyên nhỏ giọng, nghe xong đã có chất đượm buồn. Cô quay tấm lưng của mình về phía Lâm Anh, định bước chân vào nhà thì một bàn tay đã tóm mạnh lấy tay Kỳ Duyên giật ngược lại.

“Kỳ Duyên, cậu giấu ai cũng được! Nhưng tôi thì không, nghĩ đi Kỳ Duyên, tôi gắn bó với cậu đã bao nhiêu lâu rồi biết không? Từ thời cậu chỉ còn là một con bé trung học hư hỏng kìa!”

“Lâm Anh? Cậu đang nghĩ cái gì?” Kỳ Duyên khó chịu chau mày, giật tay mình ra khỏi tay nam nhân thấp hơn mình một cái đầu.

“Cái này tôi phải hỏi ngược lại cậu!!!Cậu đang nghĩ cái gì thế? Kỳ Duyên mà tôi biết chưa bao giờ bỏ cuộc nha, bao nhiêu năm qua cậu ta vẫn hết sức bảo vệ Minh Triệu , mặc dù chỉ nhận được cái kết đắng ...Tuy thế nhưng cậu ta lại chưa bao giờ bỏ cuộc, chẳng lẽ...”

“Không có chẳng lẽ gì cả! Lâm Anh! Cậu không phải đui, bàn dân thiên hạ cũng vậy!” Kỳ Duyên chặn lời nói của Lâm Anh, xen thoại vào ngay. “Tôi không phải một lần, mà là rất, rất, rất nhiều lần đã nói và cảnh cáo Minh Triệu  về con người của Vĩnh Khoa , nhưng đổi lại thì sao...Chị ta đánh đập, chửi bới tôi như một loài súc vật.”

Kỳ Duyên cay đắng nói, trong từng lời nói chan chứa đầy nổi chua xót của một kẻ đơn phương. Nghe Kỳ Duyên nói xong, Lâm Anh cũng thầm lặng nhìn tấm lưng cô đơn của người bạn mình, còn chưa thể mở miệng an ủi được...vì biết mình mở miệng chỉ khiến Kỳ Duyên buồn chán thêm.

“Minh Triệu  chưa từng cho tôi một vị trí nào trong mắt cả!” Kỳ Duyên nghẹn ngào.

“Không! Kỳ Duyên, Phạm Tỷ...” Lâm Anh muốn nói nhưng chưa xong thì Kỳ Duyên lại chen vào cản lời. “Ừ quên đi, có thể tôi là tấm bia đỡ đạn, hay tay sai, kẻ thoả nỗi giận của chị ta cũng nên...”

“Nè Kỳ Duyên, cậu điên đủ chưa??” Lâm Anh dần chuyển sự bất lực sang sự phẫn nộ, anh quát thật to và xoay mạnh Kỳ Duyên lại. “Nếu cậu nhẫn tâm muốn thấy Hồ Vĩnh Khoa  lợi dụng Phạm Tỷ, sử dụng chị ấy làm con rối...thì mời cậu tự nhiên nghỉ ngơi!”

Lâm Anh không muốn nói thêm bất cứ câu từ nào, anh ta đã rất ức chế Kỳ Duyên, nói nhiều chỉ thêm tức giận cho bản thân. Kỳ Duyên và Lâm Anh gắn bó với nhau từ thời Kỳ Duyên vừa nhập băng, khi cô ấy chỉ là một đứa con gái bỏ học ham chơi. Chuyện gì của Kỳ Duyên mà Lâm Anh không biết, bao gồm cả việc có thứ tình cảm quá mức với Minh Triệu ....

Lâm Anh không muốn nhiều chuyện hay muốn Kỳ Duyên bị Minh Triệu  đánh. Nhưng với tư cách của một người bạn, một người đàn em,... Lâm Anh không muốn thấy đàn chị nuôi nấng mình bị người khác lợi dụng, càng không muốn đứa bạn thân của mình tổn thương.
Thế rồi...biết làm sao cho vẹn đôi đường?

Bóng lưng Lâm Anh dần khuất đi, Kỳ Duyên đưa mắt đầy buồn bã hướng theo. Xong lại nhẹ quay vào nhà...

“Lại nữa rồi Minh Triệu ...Rốt cuộc tôi phải làm sao để...cho chị biết mọi chuyện đây? Chị ngốc quá đi mất!...Tôi nên nói cho chị nghe một lần nữa hay không? Kết quả lần này...liệu có khá hơn những lần trước không? Hay là lại nhận những lời cay độc từ chị, mắng chửi, tát tôi như những lần trước?”

Kỳ Duyên nặng nề thở một hơi dài ra, khẽ nhẹ tay nắm lấy nắm cửa kéo một lực nhẹ cho nó khép lại... “Cạch!”

Minh Triệu  tựa nhẹ lưng vào chiếc ghế sofa của nhà mình, nàng đưa đôi mắt đườm đượm nước nhìn xung quanh gian phòng khách rộng lớn đầy sang trọng nhưng thiếu mất sự vui vẻ...đậm vẻ lạnh lẽo, cô đơn.

Không biết đây là lần bao nhiêu nàng phải đau đầu vì Vĩnh Khoa . Không cần bọn đàn em nói, nàng cũng biết được anh ta đang gian giấu một nữ tình nhân nào đó bên ngoài...Hôm nay anh ta đến tìm nàng để “vòi” một số tiền để tiêu xài trong vài ngày, nàng đã nhặt được một miếng bαo ©αo sυ khi anh ta rời đi.

Minh Triệu  rất hiếm khi cho anh ta chạm vào người, anh ta sử dụng thứ đó cho một cô gái khác. Đúng vậy. Nàng biết hết.

Nước mắt khẽ lăn dài, chưa bao giờ Minh Triệu  yếu đuối trước ai, chỉ dám lặng lẻ ngồi khóc một mình nơi không có người. Tình yêu của nàng, sự che chở của nàng không ngờ lại trở nên dễ dãi để người ta lợi dụng, người ta lừa dối.

Bao nhiêu lần rồi...Tại sao anh ta vẫn như vậy? Chẳng lẽ tình yêu của Minh Triệu  còn không xứng bằng những đồng tiền, những nữ nhân đứng tựa cây cột điện vào ban đêm...?

Bây giờ, Minh Triệu  chỉ cần một người bên cạnh để an ủi, sẻ chia cảm xúc với nàng. Làm chuyện khiến nàng vui...Nàng cần phải được kéo khỏi những cảm xúc khó chấp nhận này. Rồi hôm nào đó, ai đó sẽ tiếp thêm cho nàng những động lực, chắc chắn nàng sẽ mạnh mẽ giải quyết chuyện của mình thật tốt. Nhưng...

“Kiếm đâu ra!! Kiếm đâu ra chứ??! A haha!!!” Minh Triệu  cười ra nước mắt, nàng lấy một gói thuốc quen thuộc ra quăng lên bàn, kéo một điếu con mèo ra và cho vào miệng. Lấy cái hột quẹt zippo lúc nào cũng có trong người, nàng nhanh chóng châm cho mình một điếu thuốc đốt cháy cảm xúc.

Kéo một hơi, phả ra một làn khói cho tan vào không khí, Minh Triệu  bực tức quăng mạnh điếu thuốc xuống sàn nhà. Cầm chai rượu trên bàn lên mà uống như uống nước lã...

Hiếm khi thấy Minh Triệu  từ chối vị thuốc mà mình ưa thích, có lẻ bây giờ nàng thật sự đang gặp khó khăn, quá nhiều sự chi phối. Một ý tưởng nào đó, trong men rượu nàng đã liên tưởng ra một người, người đó có thể khiến nàng giải sầu.

Đặt thứ chất men hại sức khoẻ kia xuống bàn, Minh Triệu  lấy điện thoại ra gọi ngay cho một người.

Tút tút tút, thuê bao quý khách...
Minh Triệu  phẫn nộ đập cái điện thoại đắt tiền trở thành ba mảnh trên mặt đất. Rồi hét lên. “ĐỒ KHỐN NẠN!!!”

Ding dong~

Cái chuông nhà bỗng dưng reo lên, Minh Triệu  nhanh tay quẹt đi dòng nước mắt. Nàng sồng sộc đi ra khỏi gian phòng, hai mắt đỏ hoe vì vị rượu và cũng một phần vì khóc và tức giận.

Mở mạnh cái cửa nhà thật sang trọng của mình, Minh Triệu  liền kinh ngạc đôi chút khi thấy rõ gương mặt của con người đứng đó. Tại sao....lại trùng hợp như thế?

“...Phạm Tỷ, em muốn sang nhà chị chơi nên đến đây! À ha, em có đem theo đồ ăn đây này!”

Thật trùng hợp!

Thật bất ngờ!

Người Minh Triệu  vừa gọi không được đang đứng trước mặt nàng ấy. Đôi mắt của Minh Triệu  xúc động rưng rưng nước mắt, lấp lánh như một viên thuỷ tinh chứa đầy nước...

Cuối cùng cũng có người chia sẻ cảm xúc với Minh Triệu. Cô ấy đến rồi.
“Kỳ Duyên!!!”

.

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro