Chap 23 - Ta đến vì sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở thế kỷ 21, tôi chưa từng vào nhà tù tham quan, ý tôi là tôi cũng chẳng mong muốn đặt chân vào đó làm gì. Ấy vậy mà vô tình xuyên không về thời cổ đại, tôi lại nghiễm nhiên được bước chân vào nhà lao để thẩm vấn phạm nhân với tư cách là tâm phúc bên cạnh Vương gia Phạm Minh Thái.

Nghe đã thấy có gì đó sai sai rồi. Tôi còn chưa đủ mười chín, hẵng còn là sinh viên ăn bám, thậm chí còn chẳng đủ điểm để vào trường Cảnh sát... Thế mà bây giờ lại thay mặt tướng quân nổi danh lừng lẫy trong lịch sử cùng idol chẳng kém phần tên tuổi kia, đến thôn Miên để phá án.

Nhà lao của phủ chi huyện thôn Miên tuy không lớn, nhưng lại được cái phòng bị nghiêm ngặt một dàn những ngục tốt canh gác nghiêm chỉnh, người nào người nấy mặt mày dữ dằn. Tôi theo chân viên quan phủ, bước xuống những bậc thang bằng đá đen ngòm lạnh lẽo. Ở đây cả ngày ánh sáng chẳng chiếu tới nổi, như một chiếc hộp đen bị chôn vùi xuống lòng đất. Cơn gió lùa qua khiến tôi hơi gai gai sống lưng, vội vàng bước nhanh hơn theo ngọn đuốc trên tay những ngục tốt.

Ánh lửa chập chờn sáng, chẳng soi rõ được những bóng đen trong khoảng không gian rộng lớn của nhà lao. Qua những song cửa gỗ được khóa canh nghiêm ngặt, một nam tử mặc áo tù nhân, tóc tai tán loạn đang lặng lẽ nhắm mắt dưỡng thần trong góc tường. Qua ánh sáng leo lét từ ánh lửa, tôi thấy người này tướng mạo tuấn tú, ngũ quan đoan chính, mi tâm ẩn hiện vẻ thư sinh... Nhìn thế nào cũng chẳng ăn nhập với trốn lao ngục u ám này, cũng chẳng thể nghĩ được rằng người này còn đang bị khép tội giết hại nương tử.

Tôi gật đầu ra hiệu cho ngục tốt mở khóa. Tiếng lạch cạch vang lên trong không gian âm u khiến cho người ngồi bên trong cũng mở mắt ngước nhìn.

Là một đôi mắt sâu thẳm và đen láy đầy bi thương cùng chút phẫn nộ.

Nam tử thấy quan phủ, thở dài rồi lại nhắm mắt lại. Giọng nói trầm khàn vang lên vô cùng êm tai: "Ta không còn gì để khai báo nữa. Tất cả mọi việc ta biết, ta đã nói ra hết rồi."

Tôi chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng lặng lẽ nhìn Bạch Gia Hạo. Cho tới lúc trong căn phòng giam tối tăm chỉ còn lại hai bóng người in trên vách tường ẩm mốc, tôi mới thong thả ngồi xuống đống rơm bên cạnh anh ta.

Hình như rất đỗi ngạc nhiên trước hành động của tôi, Bạch Gia Hạo thấp giọng: "Vị quan gia này, ngài muốn hỏi ta điều gì, xin cứ hỏi. Đừng cùng ta ngồi ngang hàng như thế này, tội nhân như ta thực sự khó xử."

"Ta ngồi một lát rồi sẽ đi." Tôi thản nhiếp đáp, mắt cũng không nhìn tới Bạch Gia Hạo, "Vốn ta chỉ đến cho có lệ thôi."

Bạch Gia Hạo nhìn tôi chăm chú, đôi mắt sáng lấp lánh như hai vì sao tỏa sáng giữa vực đen thăm thẳm. Sau một hồi vẫn không thấy tôi có phản ứng, Bạch Gia Hạo thở dài, lại cúi đầu hành lễ với tôi: "Xin ngài đừng làm tội nhân khó xử."

Tôi chép miệng, vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình, ý bảo anh ta cứ tự nhiên. Nhưng ngược lại hình như lại càng làm cho Bạch Gia Hạo khó hiểu, chần chờ không dám.

"Ta vốn dĩ có thể gặp huynh bên ngoài, nhưng bảo ta đến nơi xảy ra án mạng, ta lười lắm." Tôi hơi ngả người xuống đống rơm đằng sau. Căn phòng tuy tối tăm, nhưng được cái là không quá bẩn thỉu như lời đồn đại, tôi rung đùi, giọng điệu thanh thản: "Chà, ở đây coi bộ thoải mái hơn ngoài kia nhiều. Hèn gì huynh không có ý định ra."

Thấy tôi nhàn nhã như một tiểu hài tử chứ không hề có ý định truy xét về án mạng, Bạch Gia Hạo lúc này mới gượng gạo ngồi trở lại vị trí cũ, nhưng vẫn không dám thất lễ với tôi. Vốn tôi định nói rằng tôi chẳng phải quan gia gì hết, tôi chỉ là nô bộc phủ Vương gia thôi. Nhưng tôi cũng lười giải thích, thế nên cứ mặc kệ anh ta chăm chú quan sát mình.

Sau một hồi không phát hiện điểm kỳ lạ từ tôi, Bạch Gia Hạo mới lên tiếng: "Vì sao đại nhân không tra hỏi ta?"

Tôi nhíu mày, ngóc cái cổ dậy, lười biếng đáp: "Huynh không phải hung thủ, ta truy hỏi cái nỗi gì?"

Bạch Gia Hạo trấn động mạch, khóe môi mấp máy run rẩy: "Đại nhân... ngài thực sự không tin tôi giết người ư?"

"Không phải ta tin huynh hay không, mà ta dựa vào bằng chứng để kết luận." Tôi vẫn rung đùi, tay đập đốp một cái, con muỗi nát ben bét, "Ta thực không muốn tới nhà Cát Đại Tự."

"Vì vậy đại nhân tới đây tìm ta?"

"Ta đến vì sự thật."

Tôi đáp lời mà không hề nao núng. Đương nhiên tất cả đến giờ vẫn chỉ là do tôi phán đoán mà thôi. Nếu như anh ta không giúp đỡ tôi một chút, vậy thì làm sao tôi lấy lại công bằng cho vợ anh ta được? Dù tôi hiểu nam nhân này muốn giữ lại thanh tiết cho vợ mình, không muốn nàng bị ô uế nhục nhã nên đành phải cúi đầu nhận tội. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, tôi không thể vì chút thể diện cho người xấu số mà dung túng cho kẻ thủ ác thực sự được. Như vậy có khi người đã chết lại càng không thể nhắm mắt...

"Nếu huynh còn có chuyện muốn nói thì ta vẫn sẵn sàng nghe đây." Tôi nhắm mắt lại, cảm giác tối tăm nơi ngục giam khiến tôi có chút không quen nổi, "À ta chỉ muốn nói rằng, trước khi qua đời, Đỗ Như cô nương đã để lại chứng cớ tố cáo hung thủ. Nàng ấy chắc chắn sẽ không nhắm mắt xuôi tay được nếu như kẻ sát nhân vẫn còn ung dung ngoài kia. Ý ta là, huynh nên nghĩ kĩ đi."

Mặc dù đương còn đang nhắm tịt mắt nhưng tôi vẫn cảm thấy tiếng hít thở đứt quãng khó nhọc của Bạch Gia Hạo. Chắc hẳn anh ta đang động tâm lắm, vì cái chết của vợ cũng ảnh hưởng chẳng ít đến cuộc đời anh ta rồi. Có thể anh ta đang đấu tranh nội tâm, nên nói thật để phơi bày mọi chuyện ra ngoài ánh sáng, hay là cứ vậy nhận tội lãnh án tử theo vợ xuống suối vàng. Dù là ý nghĩ nào đi chăng nữa, thanh niên này cũng chẳng có tinh thần giác ngộ cách mạng cao như người thế kỷ 21 là tôi đây.

"Cha huynh đã tìm tôi." Tôi nhẹ giọng lên tiếng. Bây giờ chính là lúc chiêu thức đánh vào tâm lý lên ngôi, tôi nói: "Ông ấy đã vất vả nhiều."

Nào, tôi đã nói đến vậy rồi, anh đừng có dây dưa nữa a

Cộp-----ppp. Tiếng động lạ vang lên phá tan bầu không gian u tịch của nhà lao.

Tôi giật nảy mình, hết hồn mà bật dậy đảo quanh mắt. Qua ánh sáng mập mờ của đèn đuốc, tôi hơi hoảng hốt khi thấy bóng hình nam tử cao lớn kia đang cúi gập cơ thể, dập đầu sát đất để hành lễ với tôi.

Như này chắc tôi tổn thọ trăm năm mất thôi! Dập đầu như thế liệu có sứt miếng nào hay không? Cơ mà nếu chi huyện đại nhân phát hiện ra trán của Bạch Gia Hạo sưng vù một cục u, liệu có nghi cho tôi ra tay đánh người không đây?

Nghĩ thế, tôi vội vàng xua tay, chất giọng sang sảng đặc trưng của nhà họ Nguyễn vang khắp ngóc ngách ngục lao: "Xin đừng đa lễ. Ta không dám nhận đâu. Có gì huynh từ từ hẵng cùng ta nói."

Bạch Gia Hạo vẫn giữ nguyên tư thế quỳ lạy, nhưng bả vai anh ta đã run lên nhè nhè, dường như đang cố trấn tĩnh bản thân. Mất một lúc sau, giọng nói khàn khàn lại nghẹn ngào của Bạch Gia Hạo mới vang lên: "Xin đại nhân hãy làm chủ cho thảo dân. Nương tử chết oan ức quá!"

Thời gian tĩnh lặng trôi qua, chắc lúc này cũng đã tới giờ ngọ rồi, nhưng trong nhà lao không phân biệt nổi con chuột hay con gián, ngày và đêm cũng chẳng khác gì nhau. Tôi lặng lẽ nhìn nam tử trước mặt mình, thở dài lên tiếng: "Người như huynh sao lại ở nơi này?"

"Nguyễn đại nhân, thảo dân bị oan." Đôi mắt Bạch Gia Hạo vằn đầy tia đỏ, anh ta mấp máy môi, "Cát Đại Tự... hắn, hắn cưỡng hiếp nương tử của thảo dân..."

Tôi sớm đã lờ mờ đoán ra, nhưng nay nghe chính miệng Bạch Gia Hạo kể, không khỏi có chút uất hận. Bàn tay tôi siết chặt lại, cố lấy vẻ bình tĩnh mà hỏi: "Huynh hãy kể rõ cho ta nghe, mọi chuyện là như thế nào? Huynh làm sao mà biết?"

Bạch Gia Hạo sớm đã nén nhục chịu đau, nay câu hỏi của tôi như làm vết thương rách toạc, nam tử cao lớn kia bật khóc ngay trước mắt tôi.

Lòng tôi thầm xót xa. Anh ta không yếu đuối, là anh ta chịu đựng đã đủ rồi...

"Ta mới biết cách đây không lâu." Bạch Gia Hạo nén những tiếng nấc nghẹn ngào, chua xót kể, "Ngày đó, Cát Đại Tự qua chỗ ta chẩn bệnh. Ta bắt mạch rồi kiểm tra phần bụng, sau đó liền phát hiện ra dạ dày hắn không tốt. Ta nói rằng, mỗi ngày đem năm lạng hoa bưởi đun sôi cùng hai trăm hợp (200ml) nước và một thìa đường, trước khi dùng bữa thì uống, có thể lưu thông mạch máu, chữa đau dạ dày."

Nghe đến đây, tôi thở dài, mi mắt khẽ cụp xuống. Bông hoa bưởi giữ chặt trong bàn tay của Diệp Mai dường như lần nữa như thước phim quay chầm chậm trong trí nhớ, tôi lẩm bẩm: "Vậy nhà Cát Đại Tự trồng rất nhiều bưởi rồi..."

Bạch Gia Hạo nghe được lời của tôi, anh ta kinh ngạc hỏi: "Chẳng phải đại nhân chưa đến nhà hắn hay sao? Vì sao ngài lại biết hắn sau đó trồng rất nhiều cây hoa bưởi trong vườn?"

Tôi nhìn vào đôi mắt của Bạch Gia Hạo một lúc, sau đó lại ngả lưng ra đống rơm: "Không phải ta đã nói, Diệp Mai cô nương đã tự mình vạch trần hung thủ hay sao?"

"Ngài có thể... có thể nói rõ cho ta... được không?"

Giọng của Bạch Gia Hạo gần như là van nài, tôi gượng gạo đáp: "Nàng ấy luôn nắm chặt một bông hoa bưởi trong tay." Dứt lời đã thấy gương mặt Bạch Gia Hạo tái mét, bả vai run lên bần bật. Tôi vội vàng chuyển chủ đề: "Huynh hãy nói tiếp đi, thời gian không còn nhiều nữa."

Lại mất vài giây lấy lại bình tĩnh, Bạch Gia Hạo mới khàn khàn kể: "Hôm đó, hắn như mọi ngày đến chỗ ta. Bệnh nhân thì đông, ta trở tay không kịp, liền bảo nương tử giúp ta hái thuốc. Ta không ngờ... không ngờ được Cát Đại Tự... hắn... hắn theo sau Diệp Mai, rồi làm nhục nàng ấy." Nói đến đây, giọng anh ta chua xót vô cùng, chắc chắn là đang cảm thấy ân hận nhiều lắm, "Mãi tối vẫn chưa thấy nàng trở lại, ta liền bảo cha trông tiệm rồi đi tìm. Nàng ngồi đó, quần áo xộc xệch, co rúm lại sợ hãi bên bìa rừng... Ta, ta không thể tha thứ cho bản thân mình!"

Định mở lời an ủi, nhưng từ lúc nào cổ họng tôi cũng khô đắng, cảm giác nhói đau trong lòng ngực không thể nào diễn tả nổi. Tôi lặng im nhìn Bạch Gia Hạo, chờ đợi anh ta lần nữa bình tĩnh lại.

"Ta hận hắn, đến mức cả ngày thất thần. Ta giận mình không thể bảo vệ cho nàng, để rồi cứ nhìn thấy nàng ta lại cảm thấy ân hận không thôi. Từ đó, ta thường xuyên to tiếng với Diệp Mai, dù vậy, nàng không hề oán trách ta mà luôn cầu xin ta tha thứ. Ta yêu nàng nhiều như vậy, cứ đến đêm lại ôm chặt nàng mà khóc." Nước mắt lăn dài trên gò má gầy guộc, đôi môi Bạch Gia Hạo khẽ run run, "Ta không có tiền, lại không thể buộc tội hắn ta, vì thế hắn luôn dùng nương tử để uy hiếp ta. Hắn nói rằng sẽ tung tin Diệp Mai thất tiết, chỉ là hạng gái... Ta vì uất hận nên xảy ra to tiếng với hắn, sau đó nhốt mình cả ngày trong phòng. Ta cũng không biết rằng, đêm đó lại là lần cuối cùng ta được nghe giọng Diệp Mai... Trước khi rời đi, nàng đến trước cửa phòng ta mà nói, nàng yêu ta..."

------------------------------------------

END CHAP

#Chuột

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro