Trinh cong son

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Công Sơn

Trịnh Công Sơn (28 tháng 2 năm 1939 - 1 tháng 4 năm 2001). Ông quê tại làng Minh Hương, tổng Vĩnh Tri, huyện Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên Huế. Trịnh Công Sơn là một trong những nhạc sĩ lớn nhất của Tân nhạc Việt Nam. Trong sự nghiệp âm nhạc, ông đã sáng tác trên 600 tác phẩm, phần lớn là tình ca. Nhạc của Trịnh Công Sơn được rất nhiều ca sĩ thể hiện, nhưng thành công hơn cả là Khánh Ly. Ngoài ra, ông còn được xem là một nhà thơ, một họa sĩ dù không chuyên.

những tác phẩm của ông không những mang đậm một phong cách riêng mà còn gửi gắm một triết lý. Ông từng lý giải cho cái sự sáng tác của mình: "Tôi chỉ là 1 tên hát rong đi qua miền đất này để hát lên những linh cảm của mình về những giấc mơ đời hư ảo..."[17].

Tình yêu là đề tài lớn nhất trong các tác phẩm của Trịnh Công Sơn. Những bản tình ca chiếm đa số trong danh mục nhạc phẩm. Khả năng viết nhạc tình của họ Trịnh tưởng chừng không biết mai một theo năm tháng, theo thời đại: từ 1958 với Ướt mi đã nổi tiếng cho đến thập niên 1990 vẫn có những bản tình ca thấm thía: Như một lời chia tay, Xin trả nợ người...

Nhạc tình của ông đa số là nhạc buồn, thường nói lên tâm trạng buồn chán, cô đơn như trong Sương đêm, Ướt mi, những khúc tình ngầm mang sầu ly biệt như Diễm xưa, Biển nhớ, hay tiếc nuối một cái gì đã qua: Tình xa, Tình sầu, Tình nhớ, Em còn nhớ hay em đã quên, Hoa vàng mấy độ... Ngoài ra còn những bài triết lý tình, mang một bóng dáng ngậm ngùi, lặng lẽ của người tình từng trải: Cỏ xót xa đưa, Gọi tên bốn mùa, Mưa hồng...

Nhạc tình của Trịnh Công Sơn rất phổ biến tại Việt Nam, nhạc sĩ Thanh Tùng từng gọi Trịnh Công Sơn là "người Việt viết tình ca hay nhất thế kỷ"

Mỗi ca khúc của TCS đều mang một ý nghiã hoặc một triết lý về cuộc sống nếu ta hiểu được thì ta có thể cảm nhận được một cách sâu sắc các ca khúc đó,

Có một mối tình mà Trịnh Công Sơn dành cho một người con gái Huế, cô gái ấy tên là Diễm, Người con gái hay đi qua những hàng cây long não nơi ban công nhà Trịnh Công sơn,nhưng hai người đã phải xa rời nhau,cô gái ấy, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên. Người con gái ấy là "Diễm của những ngày xưa".Từ cảm xúc đó Trịnh Công Sơn đã viết ca khúc xưa" dành cho tình yêu đã lỡ làng..

1. Diễm Xưa

(B7)Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp (E7)cổ

(Em)Dài tay em mấy thuở mắt xanh (Am)xao

(Em)Nghe lá thu mưa reo mòn gót (B7)nhỏ

Đường dài hun hút cho mắt thêm (C)sâu

(B7)Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá (E7)nhỏ

(Em)Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa (Am)qua

(Em)Trên bước chân em âm thầm lá (B7)đổ

Chợt hồn xanh buốt cho mình xót (Em)xa

(Em)Chiều này còn mưa sao em không (Am)lại

Nhỡ mai trong cơn đau (Em)vùi

Làm sao có (Am)nhau hằn lên nỗi (B7)đau

Bước chân em xin về mau

(B7)Mưa vẫn hay mưa cho đời biển (Em)động

(Em)Làm sao em nhớ những vết chim (Am)di

(Em)Xin hãy cho mưa qua miền đất (B7)rộng

Để người phiêu lãng quên mình lãng (Em)du

(B7)Mưa vẫn hay mưa cho đời biển (Em)động

(Em)Làm sao em biết bia đá không (Am)đau

(Em)Xin hãy cho mưa qua miền đất (B7)rộng

Ngày sau sỏi đá cũng cần có (Em)nhau.

Trịnh Công Sơn có kể lại câu chuyện về "Giấc mơ Hạ trắng"[1]

Trong cuộc đời Trịnh Công Sơn có một mùa hạ không thể quên, khi ông bị sốt nặng và tỉnh dậy nhờ mùi hương của một loài hoa màu trắng,cũng lúc ấy ông được biết dến một câu chuyện về1đôi vợ chồng, bà lão dậy sớm như thường lệ để pha trà cho ông lão, đã bị ngã quỵ và qua đời, những người con chôn cất bà giấu ông, và sau khi ông biết, vì tiếc nhớ người bạn đời đã không thiết cuộc sống nằm cho đến khi cùng bà sang tg bên kia. Sau đóTrịnh Công Sơn đãi kết hợp giấc mơ hoa trắng mùa hạ với mối tình già keo sơn này như áo xưa dù nhầu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau để viết nên bài "Hạ Trắng".

2. Hạ Trắng

Gọi (Am)nắng!

Trên vai em (Dm)gầy, đường xa áo bay

Nắng qua mắt buồn, lòng hoa bướm (E7)say

Lối em đi về, trời không có (Dm)mây

Đường đi suốt (E7)mùa, n ắng lên thắp (C)đầy

Gọi (Am)nắng!

Cho cơn mê (Dm)chiều, nhiều hoa trắng bay

Cho tay em dài, g ầy thêm nắng (E7)mai

Bước chân em (Am)về, n ào anh có (Dm)hay

Gọi tên cho (F)nắng, chết trên sông (Am)dài

Thôi xin ơn (Dm)đời

Trong cơn mê này, gọi mùa thu (Am)tới

Tôi đưa em (E7)về

Chân em bước nhẹ, trời buồn gió (Am)cao

Đời xin có (Dm)nhau

Dài cho mãi sau, nắng không gọi (E7)sầu

Áo xưa dù (Am)nhàu

Cũng xin bạc (E7)đầu, gọi mãi tên (Am)nhau

Gọi (Am)nắng!

Cho tóc em cài, loài hoa nắng (Dm)rơi

Nắng đưa em về, miền cao gió (E7)bay

Áo em bây giờ, mờ xa nẻo (Dm)mây

Gọi tên em (F)mãi, suốt cơn mê (Am)này...

(Đọc)Và khi tro bụi tràn về, tháng năm co mình ọp ẹp những buồn vui. Kéo lê những con chữ mới thấy mình vụn vỡ đến thế. Rồi thế là muốn lui về một nơi để nương náu lúc thở than, chợt muốn à ơi trong những ru khúc của Trịnh để nghe lòng lặng lẽ, lặng lẽ.

Ru đời đi nhé ta ơi! Một chút thôi - sau những mỏi mệt và thăng trầm này. Tâm hồn ta từ lâu giống như một tờ giấy nháp cũ kĩ, đầy những vết gạch ngang, gạch dọc, méo mó.

3. Ru đời đi nhé

Em Am Em B7 Em

Có khi mưa ngoài trời là giọt nước mắt em. Đã nương theo vào đời làm từng nỗi ưu phiền...

Am Em

Ngoài phố mùa Đông đôi môi em là đốm lửa hồng.

C Am Em Am C

Ru đời đi nhé cho ta nương nhờ lúc thở than Chân đi nằng nặng hoang mang ta nghe tịch

B7 Em

lặng rơi nhanh dưới khe im lìm.

C Am Em Am B7

Ru đời đi nhé ôi môi ngon này giữa trần gian. Ru từng chiếc bóng lênh đênh vào giấc ngủ

Em B7 Em D Em

ngon. Cho tôi tay gối mong manh, cho tôi ôm lấy vai thon

(Đọc)Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về

Gọi hồn liễu rủ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya

Ngày mai em đi, đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ

Sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ

4. Biển Nhớ

Ngày mai em [Am]đi biển [Am/G]nhớ tên em gọi [Dm/F]về

gọi [F]hồn liễu rũ lê [E]thê gọi [E7]bờ cát trắng đêm [Am]khuya

Ngày mai em [Am/C]đi

đồi [Dm-E]núi nghiêng nghiêng đợi [E7]chờ sỏi [F]đá trông em từng giờ

nghe [E7]buồn nhịp chân bơ [E7]vơ

Ngày mai em [Am]đi biển [Am/G]nhớ em quay về [Dm/F]nguồn

gọi [F]trùng dương gió ngập [E]hồn bàn [E7]tay chắn gió mưa [Am]sang

Ngày mai em [Am/C]đi

thành [Dm-E]phố mắt đêm đèn [E7]mờ hồn [F]lẻ nghiêng vai gọi buồn

nghe [E7]ngoài biển động buồn [Am]hơn

Hôm nào em [Dm]về

bàn [F]tay buông lối [Am]ngỏ đàn [E]lên cung phím [E]chờ

sầu [E7]lên đây hoang [E7]vu

Ngày mai em [Am]đi biển [Am/G]nhớ tên em gọi [Dm/F]về

triều [F]sương ướt đẫm cơn [E]mê trời [E7]cao níu bước sơn [Am]khê

Ngày mai em [Am/C]đi

cồn [Dm-E]đá rêu phong rủ [E7]buồn đèn [F]phố nghe mưa tủi hờn

nghe [E7]ngoài trời giăng mây [E7]tuôn

Ngày mai [Am]em đi biển [Am/G]có bâng khuâng gọi [Dm/F]thầm

ngày [F]mưa tháng nắng còn [E]buồn bàn [F]tay nghe ngóng tin [Am]sang

Ngày mai em [Am/C]đi

thành phố [Dm-E]mắt đêm đèn [E7]vàng nửa [F]bóng xuân qua ngập ngừng

nghe [E7]trời gió lộng mà [Am]thương .

Một cõi đi về

"Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt...".ta mãi loanh quanh trên con đường tiệu tụy mà Trịnh Công Sơn nói. Rồi khi nào mỏi bước, ta lại quên mình một giấc say. Tỉnh dậy sao thấy thời gian qua nhanh đến vậy. Liệu có phải mình chỉ "sống tạm" ở chốn nhân gian không ?

5. Một Cõi Đi Về

Bao nhiêu năm (Em)rồi còn mãi ra đi

Đi đâu loanh (Am)quanh cho đời mỏi (Em)mệt

Trên hai vai (C)ta đôi vầng nhật (Am)nguyệt

Rọi suốt trăm (B)năm một cõi đi (Em)về

Lời nào của (G)cây lời nào cỏ (Bm)lạ

Một chiều ngồi (E7)say một đời thật (Am)nhẹ ngày (Em)qua

Vừa tàn mùa (G)xuân rồi tàn mùa (C)hạ

Một ngày đầu (D)thu nghe chân ngựa (B7)về chốn (Em)xa

Mây che trên đầu và nắng trên vai

(Am)Đôi chân ta đi sông còn ở (Em)lại

Con tinh yêu (C)thương vô tình chợt (Am)gọi

Lại thấy trong (B7)ta hiện bóng con (Em)người

Nghe mưa nơi (Em)này lại nhớ mưa xa

Mưa bay trong (Am)ta bay từng hạt (Em)nhỏ

Trăm năm vô (C)biên chưa từng hội (Am)ngộ

Chẳng biết nơi (B)nao là chốn quê (Em)nhà

Đường chạy vòng (G)quanh một vòng tiều (Bm)tụy

Một bờ cỏ (E7)non một bờ mộng (Am)mị ngày (Em)xưa

Từng lời tà (G)dương là lời mộ (C)địa

Từng lời bể (D)sông nghe ra từ (B7)độ suối (Em)khe

Trong khi ta về lại nhớ ta đi

Đi lên non cao đi về biển rộng

(Am)Đôi tay nhân gian chưa từng độ (Em)lượng

Ngọn gió hoang (C)vu thổi suốt xuân (Am)thì

Hôm nay ta (C)say ôm đời ngủ (Am)muộn

Để sớm mai (B7)đây lại tiếc xuân (Em)thì

Có những câu hát bất chợt thoảng qua tai khi ta đi trên đường bỗng làm trái tim thổn thức, bâng khuâng, nhiều khi là giật mình vì giọng hát kia như đang nói hộ lòng mình. Âm nhạc nhiều khi làm cho người ta bật khóc vì nó nói đựơc những điều mà ta chỉ có thể trải nghiệm bằng cảm nhận của riêng mình...

6. Tuổi Đá Buồn

[Dm] Trời còn làm mưa, mưa rơi mênh mang

Từng ngón tay [F] buồn, [Gm] em mang em mang

Đi về giáo [Dm] đường ngày chủ nhật [A7] buồn

Còn [A7] ai [Dm] còn [F] ai

[Gm] Đóa hoa [E] hồng cài lên tóc [A7] mây

Ôi đường phố [Dm] dài, lời ru miệt [A7] mài

Ngàn [A7] năm ngàn [Bb] năm

[Gm] Ru em nồng [A7] nàn

[Bb] Ru em nồng [Dm] nàn

[Dm] Trời còn làm mây, mây trôi lang thang

Sợi tóc em [F] bồng, [Gm] Trôi nhanh trôi nhanh

Như giòng nước [Dm] hiền, ngày chủ nhật [A7] buồn

Còn [A7] ai [Dm] còn [F] ai

[Gm] Đóa hoa [E] hồng vùi quên trong [A7] tay ...

Ôi đường phố [Dm] dài, lời ru miệt [A7] mài

Ngàn [A7] năm ngàn [Bb] năm

[Gm] Ru em giận [A7] hờn

[Bb] Ru em giận [Dm] hờn

[D] Trời còn làm [G] mưa, mưa rơi mưa rơi

Từng phiến băng [D] dài, trên hai tay xuôi

Tuổi buồn em [G] mang, đi trong hư vô

Ngày qua hững [D] hờ ...

[D] Trời còn làm [G] mưa, mưa rơi mưa rơi

Từng phiến mây [D] hồng, em mang trên vai

Tuổi buồn như [Dm] lá, gió mãi cuốn [Gm] đi

[A7] Quay tận cuối [Dm] trời

[Dm] Trời còn làm mưa, mưa rơi thênh thang

Từng gót chân [F] trần, [Gm] em quên em quên

Ôi miền giáo [Dm] đường, ngày chủ nhật [A7] buồn

Còn [A7] ai [Dm] còn [F] ai

[Gm] Đóa hoa [E] hồng tàn hôn lên [A7] môi ...

Em gầy ngón [Dm] dài, lời ru miệt [A7] mài

Ngàn [A7] năm ngàn [Bb] năm

[Gm] Ru em muộn [A7] phiền

[Bb] Ru em bạc [Dm] lòng

Từ rất lâu rồi tôi thích nghe nhạc Trịnh. Điều khiến tôi thích ca từ của Trịnh Công Sơn không gì khác là khả năng chuyển tải khát vọng sống mãnh liệt hết mình, yêu đời và yêu người bằng cả niềm tin tuyệt vọng. Con người trong nhạc Trịnh thường gắn với hai chủ đề: thân phận và tình yêu Tính hữu hạn của thân phận chất chứa trong những khúc ca của Trịnh như những lời tâm sự. "Đêm thấy ta là thác đổ" là một nỗi niềm của người nghệ sĩ về nỗi buồn, sự cô đơn của thân phận, kiếp người và chứa cả tâm sự lạc loài của kẻ bị bỏ rơi trong tình yêu.

7. Đêm thấy ta là thác đổ

Một đêm(Am) bước chân về gác nhỏ(Em)

Chợt nhớ (G) đóa hoa tường vi(C)

Bàn tay (Am) ngắt hoa từ phố nọ (Em)

Giờ đây (G) đă quên vườn xưa (C)

Một hôm (Am) bước qua thành phố (Am) lạ

Thành phố (Dm) đă đi ngủ trức (Am)

Đời ta(Am) có khi tựa lá cỏa (Em)

Ngồi hát (G) ca rất tự do(C)

Nhiều khi (Am) bỗng như trẻ nhớ(Em) nhà

Từ những (Dm) phố kia tôi về (Am)

Ngày xuân (Am) bước chân người rất (Em) nhẹ

Mùa xuân (Am) đă qua bao giờ (G)

Nhiều đêm (C) thấy ta là thác (Am) đổ

Tỉnh ta (F) có khi (E) còn nghe (Am)

Một đêm bước chân về giữ chợ

chợt tháy vui như trẻ thơ

Đời ta có khi là dốm lửa,

Một hôm nhóm trong vườn khuya

Vườn khuya đóa hoa nào mới nở

Đời ta có ai vừa qua

Nhiều khi thấy trăm ngàn nấm mộ

Tôi nghĩ quanh đây hồ như

Đời ta hết mang điều mới lạ

Tôi đã sống rất ơ hờ

Ḷòng tôi có đôi lần khép cửa

Rồi bên vết thương tôi quỳ

Và em đã mang lời khấn nhỏ

Bỏ tôi đứng bên đời kia

[Am]On a w[E]agon [Am]bound for m[E]arket,

[Am]There's a [Dm]calf with a [Am]mournful [E]eye.

[Am]High ab[E]ove him [Am]there's a s[E]wallow

[Am]Winging s[Dm]wiftly t[E]hrough the [Am]sky.

{c:Chorus:}

[G]How the winds are l[C]aughing,

[Am]They l[G]augh with all their m[C]ight,

[G]Laugh and laugh the w[C]hole d[E]ay th[Am]rough,

And [E]half the summer's n[Am]ight.

[E]Dona, dona, dona, d[Am]onna;

[G]Dona, dona, dona, [C]don.

[E]Dona, dona, dona, d[Am]onna;

[E]Dona, dona, dona, [Am]don.

"Stop complaining," said the farmer,

"Who told you a calf to be,

Why don't you have wings to fly with,

Like the swallow so proud and free?"

{c:Chorus.}

Calves are easily bound and slaughtered,

Never knowing the reason why,

But whoever treasures freedom,

Like the swallow has learned to fly.

Có một người đàn ông

Trước thềm nhà rêu phong

Bỗng ngồi khóc nhớ những ngày thơ ấu

Sống đời bao cay đắng

Tóc bạc phai mưa nắng

Tay đành trắng những ước mơ thơ dại

Đi qua bao núi sông gập gềnh

Cuộc tình mãi lênh đênh

Đi qua bao tháng năm vô tình

Một đêm nhớ tiếng ru mẹ hiền

Boulevard by Dan Byrd

---------------------

Intro: || Am | Dm | F E | Am ||

V1:

Am Dm

I don't know why, you said goodbye

F E Am

Just let me know, you didn't go, forever my love

Am Dm

Please tell me why, you make me cry

F E Am

I beg you please, I'm on my knees, if that's what you want me to

Chorus:

Am Dm

Never knew, that it would go so far

G C

When you left me on that boulevard

Am Dm

Come again you would release my pain

F E Am

And we could be lovers again

V2:

Am Dm

Just one more chance, another dance

F E Am

And let me feel, it isn't real, that I'll be losing you

Am Dm

This sun will rise, within your eyes

F E Am

Come back to me and we would be, happy together

[Repeat Chorus]

V3:

Am Dm

Maybe today, I make you stay

F E Am

A little while, just for a smile, and love together

Am Dm

For I will show, a place I know

F E Am

In Tokyo, where we could be, happy together

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro