Tripping on words

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Tripping on words

Author: mummyluvr314 (LJ)

Translator: Clex_18

Category: Slash, angst

Status: Oneshot

Pairing: Dean/Castiel

Link: http://mummyluvr314.livejournal.com/57241.html

Disclaimer: Tôi không sở hữu Supernatural và các nhân vật trong đó, mà cũng không mong điều đó.

T/N: Đang trong cơn nguyền rủa Dean liên tu bất tận thì hãy đọc cái này để hạ hỏa trước. Tất cả những gì mình từng có thể nói khi đọc chỉ là..."Wow" và "Dean ơi ;__; "

NHẸ LƯỚT TRÊN NGÔN TỪ

Có một cơ thể ấm áp trong vòng tay gã, mềm mại và dẻo dai. Một ai đó sẽ tuân theo bất cứ mệnh lệnh nào gã đưa ra. Một ai đó sẽ tin gã trong mọi thứ - thế giới, tương lai, tính nhân văn - một ai đó sẽ không do dự trong việc thực hiện, nói ra hoặc làm vui lòng.

Và gã thèm muốn. Gã khát khao. Gã cần nó. Gã có thể cảm thấy điều đó từ tận sâu trong xương tủy. Điều đó ích kỷ và sai trái, nhưng gã vốn nguyền rủa bản thân sẵn rồi, vậy thì có chuyện gì với việc thêm một tội lỗi vào sự tra tấn, sự khoái lạc, nỗi đau thường nhật và sự thống khổ gã vốn phải chịu cơ chứ.

Gã có thể nói dối. Gã có thể nói dối và việc đó sẽ không bao giờ bị phát hiện bởi bên gã là một tạo vật thuần khiết đến khiến tất cả các cô gái trinh trắng đều trông nhơ bẩn cả. Gã có thể nói dối và có thể lừa gạt, có thể khát khao, có thể đòi hỏi và tước đoạt mà vẫn không bị kêu ra đối chất. Mọi thứ cuối cùng cũng trở nên đúng đắn.

Gã thậm chí còn không muốn tình dục. Cũng không hẳn. Cái gã khát khao là sự thuần khiết kia. Ái tình là thứ gã biết có thể lừa tạo vật kia chiều theo đòi hỏi của gã. Gã muốn nghe rằng mình là người đặc biệt, độc đáo, là kẻ được chọn, là người hoàn hảo. Gã muốn đôi cánh tay ấm áp ôm lấy gã chặt đến không thở được. Gã muốn cảm thấy có ai đó khát khao muốn gã. Chỉ vì thế thôi.

Gã vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia và mỉm cười, trút những hơi dồn dập vào phần cơ căng cứng của cái cổ rám nắng cũng như mái tóc sẫm màu cù vào vai gã, và tạo vật có thể cho gã những gì gã muốn đang dựa vào lòng gã.

"Tớ yêu cậu."

Gã không yêu ai cả. Gã không dám liều. Không dám mạo hiểm với nỗi đau đem một phần trong gã cho người khác, nhìn người gã yêu và bảo rằng yêu gã đem một phần của gã đi rồi xé thành ngàn mảnh, bước qua nó, rồi biến mất vào ánh mặt trời.

Điều luật đầu tiên của đời gã là tất cả sẽ bỏ gã mà đi. Lừa những mối tình một đêm nói ra ba từ đơn giản khiến gã tin, dù chỉ trong một thời gian ngắn, rằng có ai đó thực sự quan tâm gã. Tự lừa bản thân có lẽ họ sẽ đợi gã như gã đã chờ những người mình yêu thương. Rằng họ vẫn đang chờ đợi. Như gã vậy.

Tạo vật kia ngẩng đầu lên, nhìn gã bằng đôi mắt xanh biếc mở to. Cơ thể ấy vĩnh viễn không rời bỏ gã. Gã sẽ không để chuyện đó xảy ra. Vòng tay gã siết chặt hơn và gã kéo cơ thể kia lại gần hơn, tạo cho bản thân cảm giác an toàn và ấm áp, được khát khao và được yêu thương. Cùng với khi đôi mắt kia chăm chú nhìn gã. Cùng với khi dương vật cương cứng và gã đợi, bụng gã nhộn nhạo.

Trước giờ chưa ai từ chối gã cả. Không ai cả trừ những người gã thực sự yêu. Những người gã lừa đã đầm mình trong hạnh phúc và hoan lạc, được bảo thú nhận cảm xúc của mình khi họ đi đến cao trào của hoạt động buổi đêm, cả hai đạt trạng thái ngất ngây trong cùng lúc. Họ là nhờ những hành động của gã, gã thì dựa vào lời nói của họ.

Lần này gã khá cẩn trọng. Gã đã chậm rãi, đã sợ hãi. Gã đã hèn nhát và gã biết điều đó khi nhìn vào đôi mắt đã mở ra từ thời thượng cổ. Gã còn nhớ địa ngục và thừa biết mình sẽ quay lại đó, nhưng vẫn không muốn bỏ lỡ chuyến tốc hành. Có lẽ gã sẽ làm khác đi và có lẽ điều đó sẽ hủy hoại gã.

Đôi mắt xanh khẽ chớp. "Cậu không yêu tớ."

Gã ôm cơ thể ấy chặt hơn, ước mong sự ấm áp ở lại. Gã chỉ muốn giả vờ, chỉ muốn có ai đó để ôm. Gã rúc mặt vào vùng cổ kẻ kia, cố khơi gợi những cảm xúc tương tự - dù chúng đến từ đâu cũng được - điều đó đã cởi được áo cả hai ở điểm khởi đầu.

Đó không phải câu trả lời gã muốn.

"Chắc chắn là có mà."

Đôi mắt ấy chớp lần nữa. Gã thầm ngờ vực rằng mình đang bị đọc tâm trí, rằng đôi mắt ấy đang nhìn vào linh hồn gã, nhìn ra gã thực sự là thứ gì. Gã chờ đợi cơ thể ấy sẽ bỏ đi, gương mặt kia sẽ chất đầy sự ghê tởm, sự ấm áp sẽ tan vào hư không. Gã không là gì cả. Gã không được yêu hay đặc biệt, cũng chẳng được chọn hay hoàn hảo hoặc độc đáo, và dù gã có quan tâm thì gã cũng đang trên đường trở ngược lại nơi đó. Gã đã bước qua giới hạn, đã đi quá xa, dám đùa giỡn với tạo vật thuần khiết không được chạm vào và đây là cái giá phải trả.

"Không, cậu không yêu." Một bàn tay đưa lên chạm vào mặt gã. "Nhưng không sao đâu."

Những ngón tay ấm áp lướt qua phần tóc cắt ngắn và gã ước rằng mình có thể tin điều đó. Gã ước điều đó là thật.

"Tớ yêu cậu." Vì gã cần sự ấm áp kia, cần sự chấp nhận ấy. Chỉ là gã tha thiết chúng quá nhiều.

"Nếu tớ xác nhận mình có cảm xúc tương tự, liệu cậu có ngừng nói dối trắng trợn trước mặt tớ không?"

Trái tim gã bị siết chặt. Điều đó gần như tuyệt vời bằng từ có, rất gần, đến mức gã có thể nếm được nó. Tất cả những gì gã từng khát khao là đây. Một ai đó sẽ quay trở lại.

Gã gật và cảm thấy được cơ thể kia cứng lại trong phút chốc rồi thư giãn. Một tiếng thở dài. Đôi mắt xanh rực sáng bị che khuất bởi phần mí mắt nhạt màu và cặp lông mi dài sậm. Gã chờ đợi.

Mái tóc kia lại cọ vào vai gã và họ lặp lại tư thế cũ, đứng ngượng ngập trong phòng, khát khao và hít thở và tồn tại.

"Tớ cũng yêu cậu."

Dean nhắm mắt và cho phép bản thân tin rằng thiên thần không thể nói dối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro