TRISDUL NESTA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

"Hôm nay trưởng khoa có chuyện vui nên chị ấy mời bọn em đi ăn hải sản đấy, thèm không?"

"Ăn nhiều thế không sợ béo sao? Em nói em muốn giảm cân đấy."

"Mai em giảm cân. Mà em đã biết cách thay bóng đèn trong phòng tắm với sửa quạt rồi nhé!"

"Vậy sao. Không đợi anh về à?"

"Đợi anh thì đến bao giờ, em phải tìm cách tự sửa để còn dùng chứ!"

"Anh biết rồi. Đừng có nhớ anh phát khóc nhé."

"Ai thèm nhớ anh. Hạ Linh này còn lâu mới khóc!!"

Đăng nhìn chiếc điện thoại tắt ngúm, anh biết ở bán cầu bên kia có người đang ôm chặt gối rơi lệ. Mặc dù cả hai đã hứa với nhau rằng sẽ không giấu nhau bất cứ điều gì nhưng có vẻ như bạn nhỏ của Đăng đang kiêu ngạo không thèm nói cho anh biết rồi. Ngay lúc này, giữa mùa đông của Vancouver Đăng bỗng dưng cảm thấy ấm áp lạ. Không chỉ bởi vì sự quan tâm của Linh dành cho anh mà bởi vì anh biết Hạ Linh chưa từng thay đổi khi anh rời đi. Linh vẫn là cô bé 5 tuổi ngày nào chạy theo anh đòi kẹo mút bằng đôi chân ngắn cũn, vẫn là cô học sinh cấp 2 thắt bím muốn nhờ anh chỉ bài nhưng không dám mở lời, và, vẫn là cô sinh viên ôm bó cúc hoạ mi cùng cây đàn ukulele hát tiễn anh đi vài năm trước. Sang bên này Đăng gặp gỡ nhiều người hơn, có nhiều dự án hơn nhưng bằng cách nào đó anh vẫn nhớ Linh đến lạ. Mặc dù làm việc với những cô gái xinh đẹp của Canada rất nhiều nhưng nhìn đi nhìn lại Đăng vẫn thấy làn da rám nắng của Linh đẹp hơn gấp trăm lần. Phóng tầm mắt từ ngọn hải đăng Brockton Point, những ý nghĩ về Linh cứ luẩn quẩn trong đầu anh; từ kệ bếp trong căn hộ, qua chiếc TV cũ của bà chủ nhà cho đến những con đường ở Vancouver. Bất chợt anh bật cười, tay vuốt ngược mái tóc xù ra đằng sau rồi gọi điện thoại đến đâu đó.

2.

Ngày trở về Đăng gặp Linh vào một buổi chiều đầu đông khi nắng vẫn còn ươm vàng trên từng ngõ phố, gió nhẹ thổi lá vàng khô xào xạc. Linh đứng đó bên cạnh chiếc xe rong chở những mẹt hoa tròn xoe, ôm một bó cúc hoạ mi mà cưng nựng nó như tình nhân khiến anh chẳng thể nào rời mắt. Đăng chậm rãi tiến lại gần, chạm nhẹ lên vai Linh.

"Năm nay đông về muộn thật em nhỉ?"

Cô quay lại nhìn anh, che miệng với đôi mắt mở to rồi lao tới nhảy lên người Đăng ôm thật chặt khiến bước chân anh loạng choạng, chiếc vali lớn bên cạnh được thả tự do đứng cạnh gốc bàng chứng kiến cuộc gặp gỡ của đôi tình nhân.

"Sao anh không gọi cho em? Chẳng phải anh bảo qua Tết mới về được sao?"

Cưng chiều vuốt nhẹ sống mũi Linh, anh nói: "Ừ, muốn dành điều bất ngờ cho em."

Linh không nói thêm bất kì điều gì nữa, chị nhìn chăm chăm hướng về phía anh cùng với đôi bàn tay đang nắm thật chặt của 2 người. Có lẽ với chị, đây là một giấc mơ trong số hàng ngàn những giấc mơ chị thấy Đăng. Đăng gõ nhẹ lên cái trán cao của Linh, quàng chiếc khăn tự đan qua cổ chị.

"Về nhà thôi nào."

Linh oà khóc, vung tay đánh hết sức về phía người đàn ông đáng ghét đối diện. Đăng lúng túng giơ tay lên đỡ, chưa bao giờ con mèo kiêu ngạo này khóc trước mặt anh. Vài người đi đường ngoái lại nhìn họ, có người nhìn bằng ánh mắt e ngại, có người chỉ trỏ. Đôi tay vụng về kéo chị vào lòng ôm chặt, Đăng nhíu mày xoa nhẹ mái tóc hạt dẻ ngang vai, nếu là ở Vancouver sẽ chẳng ai để ý hai người như thế, phiền thật. Đăng đưa chị lên xe taxi đã đợi ở đó để đi về căn nhà cuối phố Khâm Thiên.

Vừa bước chân vào căn hộ nhỏ của Linh, Đăng đè chặt chị lên cửa để ngấu nghiến đôi môi quen thuộc. Nụ hôn của anh như đang nhấp nháp một thanh chocolate đen, rồi lại dồn dập như một cơn lốc nhỏ cuốn phăng mọi lý trí của Linh, chị muốn đẩy Đăng ra nhưng đôi tay rắn chắc của người đàn ông đã kịp thời ôm eo kéo sát lại, rồi anh đưa tay vuốt ve chiếc cổ mềm mại.

"Linh, em yêu anh không?"

Chị ngượng ngùng mím chặt môi khiến Đăng ngao ngán thở dài một tiếng, anh lao vào chị như một người lữ hành trên sa mạc đã lâu không được uống nước. Anh ngấu nghiến đôi môi Linh, bàn tay nghịch ngợm đã bắt đầu chu du trên cơ thể trưởng thành của người phụ nữ. Tay Linh đã vòng quang cổ Đăng từ lúc nào để ghì đầu anh xuống, và rồi một âm thanh nho nhỏ mang theo chút nũng nịu phát ra như lời cổ vũ mang đầy sự thúc giục đối với Đăng. Anh dừng nụ hôn lại rồi tiến tới bên tai thanh tú của người yêu cắn nhẹ làm chị run lên.

"Linh"/ [Linh...]

Quần áo của hai người bị ném rải rác từ phòng khách cho đến giường ngủ, không gian tối om kích thích các giác quan. Hơi thở nam tính của anh vây quanh chị, từng nụ hôn nóng bỏng rải rác lưu lại dấu vết khắp cơ thể, đôi bàn tay như mang theo dòng điện lướt qua từng tấc da thịt khiến da đầu chị căng lên...

3.

Linh mơ màng ngửi thấy mùi cháo thơm phức, cơ thể nặng trĩu dính chặt xuống giường, một dòng nước ấm khiến cổ họng bớt đau rát, vài chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua mặt. Linh lại thiếp đi một lần nữa, bên tai văng vẳng tiếng của Đăng "Suốt ngày càm ràm anh không biết tự chăm sóc bản thân. Cuối cùng xem ai bị sốt đến gần 40 độ đây.."

Lần thứ hai tỉnh dậy, đập vào mắt chị là lồng ngực trần, quanh quẩn bên chóp mũi là mùi cà phê dịu ngọt. Đôi mắt nâu hổ phách như hút hồn Linh, khiến chị ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt góc cạnh.

"Tỉnh rồi sao?"

Linh không nói một lời chỉ vùi mặt vào lồng ngực anh mà tham lam hít mùi hương của người đàn ông này. Đăng vuốt nhẹ tóc của cô bạn nhỏ nằm trong lòng, anh kể cho chị nghe đủ thứ chuyện ở Vancouver, về những cô người mẫu nóng bỏng anh làm việc cùng, về căn hộ theo phong cách cổ điển của bà chủ nhà đáng kính, về mùa đông ở nơi đó lạnh lẽo như thế nào. Bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve khuôn mặt Đăng như muốn khắc lại từng nét vào tâm trí, chợt Linh nhìn thấy lọ cúc hoạ mi trên bàn phía sau anh, một điều gì đó loé lên trong đầu. Perfect Two vang vọng cả căn phòng..

[Khi tăng các kích thích để phóng đại sự tổn thương vượt ngưỡng, não bộ sẽ tự lừa dối chính mình và tạo ra một thực tại số 2 – nơi bạn có thể trốn tránh những nỗi đau từ thực tại gốc gây ra. Với một số người, thực tại mới chỉ có thể được sinh ra trong tiềm thức khi họ đang ở trạng thái vô thức. Thực tại mới sẽ liên tục tiếp diễn và chỉ dừng lại khi người đó tự nhận thức được rằng họ đang sống ở thực tại số 2 hoặc bị tác động đột ngột từ thế giới gốc. Tuy nhiên các nhà khoa học không khuyến khích việc tác động đột ngột lên tiềm thức một người, bởi nó có thể khiến bệnh nhân rơi không phân định được thế giới nào mới là hiện thực chính dẫn tới những căn bệnh nghiêm trọng khác về thần kinh; hoặc tệ hơn họ có thể rơi vào trạng thái mất kiểm soát do các mảnh ký ức của 2 thực tại chồng chéo lên nhau.]

4.

"Chị hai, sao 15 năm trước chị không nói ra sự thật về Vũ Hoàng Đăng cho chị dâu nghe? Rõ ràng chị ..."

Người phụ nữ nhìn vào phòng cách ly đặc biệt, ngắt lời anh chàng bên cạnh: "Một chút nữa cậu khởi động PTM đi, cần phải đảm bảo các cơ bắp, khớp xương cùng sự trao đổi chất của chị ấy được diễn ra bình thường."

Vị giám đốc mang một bó cúc hoạ mi mới vào phòng thay thế cho lọ hoa đã héo vơi nửa. Bên trong căn phòng, Hạ Linh được kết nối với đủ các loại máy móc: mặt nạ oxi, máy theo dõi nhịp tim cùng sự hoạt động của các cơ quan trong cơ thể, máy đo điện não đồ, cùng với một ống dẫn thực phẩm bổ sung dưỡng chất vào thẳng dạ dày của chị. Tràn ngập căn phòng là mùi cà phê dịu ngọt, Perfect Two cứ vang lên đều đặn.

"Em về rồi."

Bàn tay thon dài của cô xoa nhẹ má Hạ Linh, đặt lên trán người đang nằm trên giường một nụ hôn.

"Hôm nay mấy người bọn họ lại muốn cướp chị đi khỏi em, còn lão già đó hôm nay cũng liên tục tìm cách quấy rầy em. Nhưng chị đừng lo em đã tắm rửa thật sạch trước khi về nhà rồi. Linh, chị có đang hạnh phúc ở đó không?"

Bàn tay run rẩy nắm thật chặt bàn tay Hạ Linh, đôi mắt hổ phách u ám ngắm nhìn chị.

"30 năm qua chỉ có 10 năm này là em có thể chạm vào chị. Từ năm 15 tuổi khi chị dọn đến nhà kế bên em đã yêu chị, nhưng người chị thích lại là anh trai em. Cũng phải thôi, anh Đăng khi ấy là một chàng thanh niên 18 cao ráo, thân thiện với bất cứ ai lại còn biết chơi thể thao. Một chàng trai như thế bao nhiêu người không thích được đây? Em chưa từng thoát ra khỏi cái bóng của anh trai mình, anh Đăng quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức người ta không biết em là ai cho dù em có nỗ lực đến đâu ngoài cái mác "em gái Đăng". Duy chỉ có chị, Hạ Linh, chị là người duy nhất công nhận sự nỗ lực của em, nhớ tên em, sở thích của em, thậm chí còn tổ chức cho em một ngày sinh nhật nữa. Tình yêu của em là một thứ quái dị với chị vậy nên em chấp nhận giúp chị đến gần hơn với người chị yêu, chấp nhận đứng trong bóng tối giúp chị dưới danh nghĩa của anh Đăng, chấp nhận bên cạnh với danh nghĩa bạn thân lắng nghe lời chị nói. Với em, chỉ cần ở bên cạnh chị là tốt rồi, thân phận của chúng ta không còn quan trọng nữa."

Đưa tay lên vuốt mái tóc nâu hạt dẻ ngang vai, cô hôn lên bàn tay cắm đầy những dây nối chằng chịt.

"Vài năm sau cái chết của anh Đăng, chị yếu đi thấy rõ, chị không để bất kì ai bước vào căn phòng của mình kể cả em. Khó khăn lắm vào năm giỗ thứ 6 của anh Đăng em mới có thể đưa chị ra ngoài phơi nắng, chị còn nhớ không, chị lúc ấy chẳng khác gì bộ xương khô cả. Em đưa cho chị thành quả nghiên cứu, ánh sáng chợt loé lên trong đôi mắt trũng sâu. Vậy là 4 năm sau, liều thuốc trisdul nesta duy nhất được tiêm vào cơ thể chị."

Hôn lên đôi môi hồng phớt của Hạ Linh cô nhẹ nhàng nhấp nháp nó như đang thưởng thức một thanh chocolate đen, không kìm được lòng mình, nụ hôn ấy đã biến thành cơn lốc đầy khát khao đòi hỏi. Tiếng thông báo nhịp tim đang tăng lên từ bên cạnh đã đánh thức cô khỏi cơn trầm mê. Nhìn đôi môi đã bị gặm cắn sưng đỏ, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt Hạ Linh, cô đan tay nắm lấy tay người mình vẫn luôn tâm niệm thật chặt.

"Linh.. Em xin lỗi, xin lỗi. Vụ tai nạn đó là do em gây ra, là tại em, là em đã dàn dựng vụ tai nạn để giết chết anh Đăng. Chắn hẳn Linh đang cảm thấy em thật ghê tởm, thật buồn nôn nhưng chỉ có thể bằng phương pháp này mới có thể len lén nói cho chị biết. Em yêu chị, em yêu chị, em yêu chị, em yêu chị, em yêu chị, em yêu chị, em yêu chị, vô cùng vô cùng vô cùng yêu chị. Vì cái gì em lại không thể là một thằng con trai, như vậy liền có thể quang minh chính đại ở bên cạnh an ủi chị, cho chị một bờ vai để dựa vào, liền có thể cưới chị, không cần để ý tới bọn họ. Bọn họ..."

Dịu dàng lau sạch những vệt nước trên mặt Hạ Linh, cô nghẹn ngào vùi đầu vào hõm vai người mình yêu, cố gắng hít lấy mùi hương chỉ thuộc về chị đầy lồng ngực.

"Không quan hệ. Cho dù như thế này thì em cũng sẽ chỉ yêu chị, vĩnh viễn yêu chị."

Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, cắt ngang không gian, hiện trên màn hình là một dãy số lạ. Đặt một nụ hôn lên trán nàng công chúa đang ngủ say, chỉnh lại chăn gối cho ngay ngắn rồi cô nhấc máy đồng thời bước ra khỏi căn phòng.

"Tôi đã nói rằng giờ này không được gọi cho tôi. Các người không biết Hạ Linh rất ghét bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại sao?"

[...Hanahaki...]

"Cái.."

Những bước chân còn chưa ra đến cửa bỗng dưng khuỵu xuống, đau đớn từ cổ họng kéo đến dữ dội, cơn ho khan kéo dài mang theo vô vàn cánh hoa tuôn rơi xuống sàn. Mùi hoa nghẹn đắng lại nơi lồng ngực, những cánh hoa dường như đã chặn đường hô hấp của người con gái si tình ấy, Hoàng Cầm lịm dầm trong những cánh hoa đỏ thẫm như máu cùng tiếng hét đầy sợ hãi "Giám đốc!!.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro