trityituoiyui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn đứng xớ rớ thêm 10 phút nữa, nhưng trong lòng lại không muốn chị năm tới nữa, và thực sự hắn điều hắn lo lắng đã đúng y, hắn đã suy nghĩ viễn vông để mong cho chị tới, nhưng chị làm sao mà tới chớ ! hắn lai tự thầm trách sao ngu muội thế . Cuối cùng thì hắn quyết định đi vào cổng, dù sao vé đã mua rồi, bỏ cũng uổng! Với lại đêm nay là trương trình đặc biệt, có một nữ ca sĩ mà hắn mến mộ từ lâu, có khi lại tưởng là si mê nàng đến điên dại nữa trình diễn, thì làm sao bỏ qua cho được.

Cũng chẳng lạ gì để hắn si mê nàng ca sĩ đó đến thế (ngoài chị năm Lan ra), chắc có lẽ nàng vừa đẹp người lại hát hay, được bao giới trẻ mến mộ nên chẳng mấy chốc trở thành nổi tiếng, hơn hẳn cả những ca sĩ gạo cội của mấy năm về trước. Nàng đã là một "hiện tượng" của thế giới âm nhạc, CD nàng ra bán chạy như tôm tươi, hơn hẳn cả ca sĩ nổi tiếng khác. Cái tên Phương Dinh đã đi vào tâm não của hắn cũng từ dạo ấy, từ cái dạo hắn còn chưa biết chuyện tình dục là gì, và đang mộng mơ để trở thành người lớn. Sau khi đã trưởng thành, và mỗi khi nghĩ tới nàng với khuôn mặt xinh xắn và giọng hát truyền cảm thì hắn chỉ cho là một ước mơ mà ngàn đời cũng không thể nào là sỡ hữu, nhưng bây giờ thì khác, hắn có được một phép tiên ..., và bao ước mơ khác sẽ theo đó mà thành tựu và có lẽ một ngày gần đây giấc mơ chiếm hữu được nàng sẽ hóa thành sự thật, khi trong tay hắn đã có gia tài kếch sù!

Hắn vào ghế ngồi cũng như bao nhiêu người khác, kế bên chiếc ghế bỏ trống của chị năm. Hắn gọi nước "7-Up" uống, và bắt đầu điềm tĩnh lại quan sát chung quanh. Đèn sáng, buổi trình diễn đã mở màn với hai xướng ngôn viên nam nữ thao thao lời giới thiệu, ai cũng có vẽ chú tâm lắng nghe, nhưng riêng hắn thì không được tập trung được. Chắc có lẽ sự hồi hộp ban nãy chờ đón chị năm vẫn còn dư âm ... Hắn thừ ra, chỉ mong sau nàng ca sĩ mến mộ ra trình diễn màn đầu, để hắn được bỏ về cho sớm. Chợt Khôi nhìn qua bên kia, ai đó trông có vẻ quen lắm với bộ áo trắng cổ hình trái tim may đăng-ten viền quanh tay áo ... ai đó như con Hảo thì phải ! Đúng rồi, là nó rồi ! Khôi thốt lên trong lòng mắt đăm đăm nhìn về hướng đó . Con bé nói xầm xì chuyện gì đó với anh thanh niên bên phải, lâu lâu thì quay qua trái thì thầm với người kế bên, rồi cười rồi nói với hai người trước mặt. Bây giờ hắn mới để ý thấy, có tất cả bốn người thanh niên trạc tuổi 20 đang quây quần cái bàn tròn, một trong số đó có vẻ âu yếm với con bé lắm, âu chắc là bạn trai!. Khôi đoán.

Không biết vì sao Khôi lại thích thú được tò mò ở nơi con bé, dù không thích nó lắm, nhưng cũng không ghét, mà có lẽ hơi cảm tình thì đúng hơn vì từ khi biết được con bé có phép tàng hình giống như mình.

Khôi bỏ lơ luôn hai tiết mục đầu của trương trình nhạc hội chỉ để nhìn qua bên kia xem có bé đang làm gì . Hắn thấy hơi lạ lùng ... những người thanh niên này trông không được đàng hoàng lắm. Khôi đánh giá họ qua cách ăn mặc: quần mốt áo mốt, đầu chảy kiểu MTV xanh đỏ vàng tím, lại xỏ tai trông giống dân chơi thứ thiệt!

Dường như họ cũng chẳng để tâm gì tới buổi trình diễn, hắn thấy cũng hơi lạ lùng, tò mò muốn biết họ đang bàn tán chuyện gì lại cứ xầm xì như bí mật lắm. Khôi quyết định bỏ ghế ngồi mon men đến gần bên để nghe ngóng, nhưng khoảng cách hãy còn xa chưa thể nghe được. Và hắn nghĩ ra một cách ... đi vào phòng vệ sinh. Một lúc sao Khôi trở ra và không ai còn thấy hắn nữa . Hắn đã tàng hình !

Khôi len lõi giữa hàng ghế ngồi để đến sát bên họ, giờ đây chỉ cách nhau khoảng ba bước chân, hắn có thể nghe hầu hết câu chuyện họ đang nói. Thì ra chỉ là những câu chuyện bình thường nhưng tục tỉu vô hạn, chỉ cốt làm trò cười lẫn nhau . Khôi không hiểu tại sao con bé ngồi đó mà ba tên thanh niên chỉ nói toàn chuyện dâm ô, kể chuyện người này chơi người kia kiểu nào, chơi bao lâu, và còn bàn chuyện làm sao để "thổi kèn", ...nhất là người bạn trai ngồi kế bên chẳng can ngăn, mà còn phụ họa bằng kiểu cười thật đểu; Khôi để ý bàn tay của gã, cứ lần mò ở dưới đít bàn, hắn quì xuống xem thì thấy bàn tay đó đã đặt giữa đùi con bé tự bao giờ rồi, chắc có lẽ từ khi hắn còn ngồi ở ghế bên kia nhìn qua. Khôi đứng dậy, cố tình nhìn mặt con bé Hảo xem phản ứng ... Rõ ràng là con bé khó chịu vì bàn tay đó cứ ngọ ngoẹ vào l... nó, nên tư thế ngồi của nó có vẻ không yên, và dường như con bé không còn luyến thoắn như trước nữa, mà chỉ lịch sự lắng nghe ba tên thanh niên thay phiên nhau tuôn ra những lời dâm dục chọc ghẹo. Kỳ lạ thật! Khôi vẫn chưa hiểu vì sao con bé Hảo lại ngồi đó mà chịu trận, hay vì bạn trai nhỏ là người rất đẹp trai, con bé chỉ vì thương bồ mình mà chìu theo ý xã giao ... Khôi thấy điều gì đó không phải lắm nhưng chưa đoán ra được lý do đàng sau đấy.

Giữa buổi văn nghệ, giờ giải lao 15 phút. Khôi quày quặc bỏ đi, về phía phòng vệ sinh, lon 7-Up có lẽ đã quá đầy! Đang giữa lúc tiểu, hắn loáng thoáng nghe tiếng lào xào từ ngoài bước vô, nhìn lại thì ra hai trong số bốn tên thanh niên đi chung với Hảo, vừa đi vừa bàn thảo chuyện gì đó. Vừa bước vào phòng vệ sinh, cả hai đẩy cửa xem xét khắp cả chung quanh coi có ai nghe lén. Thấy êm, chúng mới bắt đầu tính toán. Khôi tò mò bước gần đến để nghe.

"Mày canh một lát nữa nó đi tiểu thì mày bỏ vô."

"Mà bỏ vô bao nhiêu ?"

"Một viên trước, về tới đó bỏ thêm một viên nữa."

"Bảo đảm không ?"

"Chắc ăn mà!"

"Vậy đưa đây!"

"Nè ... dấu kỹ nghe chưa, hàng quốc cấm đó!"

"Được rồi ... chừng nào hết xuất ?"

"Độ chừng nửa tiếng nữa thôi, tới đó chắc là đủ ngấm rồi"

"Mày kêu thằng Sang ra đón taxi trước đi, tao có dặn nói là nó đau bụng nên về trước. Sau khi lên xe, thằng Lân đi với nó, còn tao với mày chạy kè theo hai bên."

"Khách sạn Quê Hương hả ?"

"Ừ ... xong chưa ? Tao ra trước nghe!"

"Ê, định hỏi mày cái này"

"Chuyện gì ?"

"Thằng Lân chịu cho tụi mình dzớt con ghệ nó sao"

"Nó cũng đâu muốn, nhưng khai thác hoài trên mình nó cũng không kiếm được sợi dây chuyền nào, nghe nói má ghẻ nó gắt lắm, không hở được 1 ly . Thằng Lân mấy lần định quất ngựa truy phong, chơi cho nó một cú dính bầu, nhưng con nhỏ có vẻ kín cổng cao tường lắm, không dễ gì . Cuối cùng chỉ còn cách này ... bề hồi đồng thôi!"

Khôi bước theo tên thanh niên ra sau trở ra bàn, con bé Hảo không còn ngồi nơi đó, chắc đã đi phòng vệ sinh. Bốn tên thanh niên lúc nãy chỉ còn lại ba ngồi đó, một trong số là bạn trai của Hảo, và tên bỏ đi chắc là thằng Sang nào đó lúc nãy hắn nghe bàn, chắc hẳn đi đón taxi bên ngoài . Khôi tò mò về chuyện bàn tính của hai tên trong số họ mà lúc nãy vẫn chưa hiểu rõ, vội vã đến sát bên nghe. Nhưng tuyệt nhiên họ không nói gì cả , chỉ thấy họ nhìn nhau, nói chuyện bằng ánh mắt, với những tia nhìn thấu hiểu . Một lát sau thì thấy tên Lân bạn trai của con bé Hảo đưa tay lấy cái ly nước đặt trước chỗ ngồi của nhỏ, giả vờ kê lên uống, rồi đưa xuống dưới mặt bàn, thằng ngồi kế bên lui cui móc trong túi ra một gói và cũng để tay xuống dưới, cạnh ngay bàn tay của tên Lân. Khôi tò mò cúi xuống coi, thì thấy tên đó đang bỏ cái gì đó y như một viên thuốc màu trăng trắng, vào ly nước, và rút tay về để lại trên bàn như không có chuyện gì xãy ra, trong lúc đó tên đối diện thì chăm chăm về phía phòng vệ sinh nữ như để canh chừng con bé Hảo trở lại.

Viên thuốc đáp xuống đáy ly, bọt nước sôi lên bong bóng, tên Lân mặt vẫn điềm nhiên không cúi xuống nhìn, bàn tay gã đang quậy đều đều cái muỗng trong ly nước. Một lúc sau, có lẽ đoán rằng thuốc đã tan, tên Lân bèn để lại ly nước trên bàn, mặt vẫn điềm nhiên như không có gì, nhưng Khôi cảm giác được sự thâm sâu, một sự hiểm ác đàng sau khuôn mặt điển trai với mái tóc bóng đen ấy...

Hảo trở lại bàn với nụ cười nhí nhảnh trên môi ...

Xin xem tiếp phần 7 để biết chuyện gì sẽ xãy ra với con bé Hảo khi đã uống viên thuốc đó vào. Và Khôi sẽ làm gì ?

Hết Phần 6 ... Xin xem tiếp Phần 7

Phần 7

Hai tên còn lại mỉm cười đón chào Hảo, tên Lân, bạn trai Hảo, đứng lên kéo ghế, tỏ vẻ ga-lăng mời Hảo ngồi. Hảo vừa ngồi xuống thì ly nước được tên Lân dời tới trước mặt, Hảo cám ơn rồi tự nhiên bưng ly uống không hề hay gì cả . Hai tên kia ngồi đối diện cũng bưng ly uống, có vẻ cò mồi cho Hảo uống nhiều hơn chút nữa . Tiếng ồn ào trong buổi giải lao đã giảm hơn phân nửa vì không còn tiếng nhạc xập xình nữa, chỉ còn lại âm thanh của giọng cười cười nói nói của những người chung quanh, lúc này Khôi nghĩ mình sẽ nghe rõ hơn những lời nói của hai bên, bèn xích lại gần ... nhưng hắn đã đoán trật, hoàn toàn không còn một lời đối thoại nào giữa Hảo và hai tên thanh niên kia, chỉ có tiếng xầm xì nho nhỏ bên tai Hảo tên Lân đang rót ngọt những lời đường mật vô tai của con bé. Hai tên kia, bốn con mắt cú vọ thì ngó lung chung quanh để ý người qua lại, lâu lâu tụi nó liếc nhìn con bé Hảo đang thẹn thùng dưới bàn tay sờ mó của thằng bạn chúng, cái nhìn đầy sự ẩn ý và tràn ngập dục vọng.

Khôi chống tay lên cằm, kiên nhẫn quan sát từng động tác của hai bên, bên đám thanh niên và bên con bé Hảo . Mỗi lần con bé Hảo bưng ly nước uống là Khôi cố để sự thay đổi trên khuôn mặt của con bé, mặt nhỏ vẫn bình thường không lộ vẻ nhăn nhó gì cả, chỉ thấy trán của nó lấm tấm mồ hôi. Thuốc đã thấm ?

Hai mươi phút giải lao vừa trôi qua, sân khấu lại bật sáng với hai nam nữ xướng ngôn viên trở về bằng một tràng câu nói văn chương giới thiệu chương trình đặc biệt, Xin một tràng pháo tay cho nữ ca sĩ lừng danh ... ca ... sĩ ... Phươ ...ng ... Di ... nh. Tiếng vỗ tay nhiệt liệt tán thưởng từ phía khán giả, người vỗ lớn nhất chắc có lẽ là Khôi ! Nàng xuất hiện với bộ áo dài xanh lơ thêu con phượng vàng viền reng kim tuyến thuần thục nhưng không thiếu nét đài các, đoan trang cúi đầu chào khán giả, mái tóc đen bóng dưới ánh đèn 200 watts phủ xuống, rồi lại hất lên, tay vén tóc với điệu bộ trông thật mỹ miều. Những lời giới thiệu của nàng, Phương Dinh đêm nay sẽ cống hiến với khán giả yêu mến bài hát đang được nổi tiếng, bài hát mang tên Sắc Màu của nhạc sĩ Trần Tiến. Sau một lời ngỏ ngắn gọn, nàng lui về hai bước để bắt đầu, ánh đèn vơi đi màu sáng chỉ còn lại màu lãng mạn với những tia chớp bay nhè nhẹ như bông tuyết rơi, điệu dạo của bản đàn ray rắc vào hồn người nghe một cảm giác liêu trai ... Nàng cất tiếng, Một màu xanh xanh ... chấm thêm vàng vàng, một màu xanh chấm thêm vàng nối liền nhau ... Khôi như người mất hồn trước giọng ca ủy mị của nàng, và nhất là giọng đó lại cất lên từ một người có thân hình rất Việt Nam kia, trong bộ áo dài thướt tha, mái tóc thề suối bóng, ánh mắt to với hàng mi đen cong vút, và nụ cười mến yêu với hàng răng trắng đều sau mỗi câu ca vừa dứt .

Bài hát vừa xong, tiếng vỗ tay vang dội như đáp lại tấm thân tình của nàng đối với khán giả, Khôi thấy hân hoang lắm, nhìn quanh ai nấy cũng đều đứng lên cả, để tỏ lòng ngưỡng mộ . Nàng cúi đầu chào, mái tóc đen bóng dưới ánh đèn kia lại được dịp xổ tung xuống, nụ cười duyên dáng của nàng mở đầu cho câu nói, bài hát kế tiếp Phương Dinh hân hạnh được gởi tới các bạn bài Xin Đừng Trách Đa Đa, bài hát đang được yêu chuộng của giới trẻ được nhạc sĩ Võ Đông Điền sáng tác, vậy bài này Dinh được riêng tặng cho những người bạn trẻ ở đây ..., và nàng lại lui về hai bước theo thói quen trước khi trình diễn một bài hát nào.

Từ nãy tới giờ, Khôi tập trung hết tinh thần để xem nàng Phương Dinh đáng yêu của hắn mà quên đi đôi chân đã mỏi nhừ, nhìn chung quanh để kiếm một chỗ ngồi nào tiện, lúc bây giờ hắn mới giật mình. Con bé Hảo đâu rồi ? Đám thanh niên đâu rồi ? Mới vừa rồi hắn còn thấy ngồi đây mà, chẳng lẽ vì quá say mê coi nàng diễn mà hắn đã bỏ quên cả con bé Hảo mà hắn đang theo dõi ! Không biết thuốc con bé đã uống là loại gì nữa ? Khôi còn đang tìm hiểu, và những lời đối thoại của hai tên trong số 4 tên ở phòng vệ sinh chợt văng vẳng trong đầu óc hắn, như tạt ly nước lạnh vào mặt Khôi làm Khôi choàng tỉnh sau một cơn mê. Thôi chết rồi hắn thầm thốt lên tụi nó chắc đã đưa con bé ra taxi rồi, không biết mình có làm gì được chăng, có còn kịp không nữa. Lính quính, Khôi quay tới rồi quay lui, vừa định bỏ đi nhưng lại muốn ở lại, nàng Phương Dinh kiều diễm đang nỉ non những lời hát bay bổng thì lẽ nào hắn lại quay lưng dễ dàng. Nhưng không! hôm nay không coi được thì hôm khác ... Khôi tự nhủ con bé Hảo đang chờ mình đi cứu, nếu xẩy chân một lần coi như tiêu đời con bé ! Không được, mình phải đi cứu con bé ngay thôi!

Khôi dùng dằn chưa muốn đi nhưng vẫn lao ra cửa vì lẽ ... anh hùng muốn cứu mỹ nhân, song chợt nhớ là mình vẫn còn đang trần truồng, hắn ngược trở lại phòng vệ sinh lui cui tìm lại mớ quần áo và đôi dép nhét đàng sau bồn dội nước. Thình lình ..., hắn lại nhớ ra mình chẳng thể tàng hình mà mang quần áo và dép đi khơi khơi trước mặt thiên hạ như vậy được, định tranh thủ thủ dâm để mặc áo quần trở lại song e sợ không kịp. Cuối cùng Khôi quyết định để lại áo quần và dép nơi phòng vệ sinh và chạy ngay ra cửa.

Nhìn dáo dác, hắn chẳng thấy hiện tượng nào báo con bé Hảo hết, kiếm quanh mấy chiếc taxi gần đó nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng nào, đám thanh niên với đầu tóc vằn vện kiểu MTV dễ nhận ra cũng không có . Họ đã đi rồi ! Đi đâu ? Khôi nhíu mày ấm ức, tự trách mình sao hớ hênh, nhưng rồi ... chẳng biết phải làm gì ? Đứng đó hơn 15 phút, Khôi thấy lòng hơi buồn buồn vì đã lỡ một dịp cứu con bé . Định trở lại xem hát nhưng chắc nàng Phương Dinh đã xong rồi, coi làm chi nữa. Khôi lẩn thẩn trở vào phòng vệ sinh, định thủ dâm để hiện nguyên hình, sau đó sẽ lấy xe và ra về .

Trong lúc đang thủ dâm, Khôi lại nghĩ tới con bé Hảo, không biết vì lý do gì mà hình ảnh ngô nghê của con bé cứ hiện ra trong não của hắn. Hắn chẳng xuất tinh được vì không thể tập trung. Lương tâm hắn đang nhe răng cạp lấy trai tim hắn và nghiền nát nó ra, dù bàn tay hắn cứ miết thật nhanh như một động cơ máy móc, nhưng dương vật hắn hôm nay thật lì lợm, nói chẳng nghe.

Cuối cùng hắn đành chịu thua, ngồi thừ ra đó, không tàng hình được thì không tàng hình thôi hắn tự nhủ lo gì !

Chợt hắn đứng phắt dậy, như vừa mới nghĩ ra điều gì . Thôi nhớ rồi ! Lúc nãy hai tên bàn thảo kế hoạch ở đây có nhắc tới khách sạn Quê Hương. Chỉ nghĩ tới đây thôi, thì Khôi đã đẩy cửa phòng vệ sinh, đi nhanh ra cửa chánh và ào ra khỏi vũ trường. Ra tới mặt đường, Khôi sững lại tính toán, không biết khách sạn Quê Hương 1 hay là 2, đường Nguyễn Huệ ở đây, Quê Hương 2 cũng nằm trên đường Lê Lợi cũng gần đây, chắc hẳn bọn chúng đã tới đó.

Khôi co chân nhắm thẳng về đường Lê Lợi chạy một mạch, hắn chạy nhanh như chưa bao giờ chạy như thế . Đường phố đông người, xe cộ chen chúc nên hắn lựa những chỗ hành lang cho trống và tiện lợi. Gặp những ngã tư có đèn xanh đỏ, hắn canh chừng qua được thì vội chạy ngay không sợ gì cả, nhiều phen xuýt xãy ra tai nạn, nhưng hắn xem ra mặc kệ .

Cũng nhờ quen đi chân đất từ nhỏ nên hắn không cần giày dép chi hết, nếu như lúc này, chạy suốt mấy con đường, ai mà không cảm thấy đau chân! Với lại sức thanh niên có thừa, tuy mệt nhưng sắc mặt hắn cũng không đến nỗi nào.

Đặt chân trước cửa khách sạn Quê Hương 2, Khôi đi lẹ vào, ngang qua phòng tiếp tân không hề hấn gì . Theo khách bước vào cửa trong, Khôi bắt gặp thang máy, thì mới chực nhớ ra tự hỏi, họ đang ở lầu nào và phòng nào . Khôi quay trở lại, đi ra phía sau bàn tiếp tân, nhìn vào sổ sách. Tên của những vị khách đến mướn phòng có thật nhiều ở trang cuối, biết ai là bọn nó, biết phòng nào tụi nó vô . Khôi ngẫm nghĩ và để ý, khách ở đây người nước ngoài có, người Việt có, nhưng khách Việt chỉ mới vào cách đây chừng một giờ trở lại thì có hai người, một là Huỳnh Văn Đang, hai là Cao văn Lầu, đều không có tên nào trùng với tên Sang hay tên Lân mà hắn biết, nhưng đây có thể là tên giả, hoặc có thể tên của một trong những cái tên mà Khôi không biết. Xem số phòng thì thấy Huỳnh văn Đang ở tầng hai, phòng 216, còn Cao văn Lầu tầng năm, phòng 534. Hết cách thôi ... chỉ còn chuyện là lên gõ cửa từng phòng và lẽn vào để xem sao, rồi tùy cơ ứng biến mà cứu con bé ra.

Khôi tính toán rồi đi nhanh vào thang máy bấm số hai .

Nói về con bé Hảo lúc còn ở vũ trường, sau khi uống hai ngụm nước vào, cảm thấy người hơi nóng, mồ hôi trán lấm tấm, lưng hơi rịn. Lúc ấy, màn trình diễn của ca sĩ Phương Dinh đang bắt đầu . Hảo hốp thêm một ngụm nước nữa và dựa lưng ra phía sau theo dõi, nhưng sự nóng bức trong cơ thể càng lúc càng tăng, Hảo thấy hai mắt mình bừng bừng nhưng chẳng hiểu vì sao, cố nhìn rõ người ca sĩ trên sâu khấu nhưng lại thấy càng mờ, Hảo đưa hai tay dụi mắt, và mở ra thì thấy mặt người bạn trai lồ lộ phía trước, khuôn mặt biến dạng trông khó coi, hỏi: Em thấy sao, Hảo ? Nhức đầu hả ?, Hảo trả lời theo phản ứng, Em thấy hoa mắt, không biết có phải muốn xỉu không ? Chắc là bệnh cũ tái phát. Một trong hai tên thanh niên bên kia nghe thế liền đề nghị, Lân, mày đưa bạn gái mày về trước đi!, Hảo nghe thế liền chống chế, như sợ làm cuộc đi chơi mất vui, Không, em không sao, một lát thì sẽ hết, mấy anh đừng lo. Tên Lân chồm qua, đưa tay sờ trán Hảo rồi nói, Em nóng quá, không được đâu để anh đưa em về ..., Hảo còn định chống chế bằng cách đứng lên vỗ tay, để chứng mình rằng mình còn khỏe, ... lúc đó bài nhạc Sắc Màu cũng vừa chấm dứt. Nhưng bỗng Hảo thấy trời đất quay cuồng, mọi vật như ngã nghiêng, Hảo lừng khừng đưa tay quều quào ra phía sau để tìm tay ghế dựa chống đỡ, nhưng không tìm thấy, Hảo loạng choạng lui hai ba bước, liền đó có một bàn tay chống đỡ . Tên Lân đã đoán trước được điều này nên liền đỡ Hảo ngồi xuống ghế . Hảo bóp tay lên trán lẩm bẩm, sao kỳ vậy ... tự nhiên thấy choáng váng mặt mày, toàn thân thấy nóng bức khó chịu ... Tên Lân nghe thế bèn lên tiếng dạy bảo, Đã nói đưa em về mà em không chịu, thôi đi đi không có nói thêm on đơ gì nữa hết!. Hảo như hết ý, muốn ở lại chơi để làm vui lòng người bạn trai nhưng cũng không còn cách nào, vã lại bây giờ Hảo thấy yếu ớt trong mình, không cần lời ban lệnh của người bạn trai thì Hảo cũng xin đòi về .

Hảo đưa tay cho tên Lân dìu đứng dậy, bước ra khỏi bàn nhắm về phía ánh sáng, nơi cửa chánh, một tên thanh niên đi sau, còn một tên ở lại tính tiền nước rồi cũng theo sau.

Ra tới ngoài, tên Lân mở cửa một chiếc taxi và đẩy Hảo vào trong, và leo lên ngồi kế, tay quàng chặt lấy vai nàng. Lúc này để ý mới thấy tên Sang tên đi đón taxi trước đó - đã ngồi sẵn cạnh người tài xế . Vừa khi mọi người đã an tọa, Sang chỉ thị cho xe taxi chạy hướng về khách sạn Quê Hương 2, không màng ngoảnh mặt lại để xem con bé Hảo nằm ngoắc ngoẻ trên băng ghế, vì như nó đã biết trước là vậy! Đàng sau hai tên còn lại mỗi tên lái một chiếc Spacy tà tà cặp hai bên hông như đang hộ tống.

Xe đỗ trước khách sạn. Sang bước ra mở cửa cho tên Lân dìu bé Hảo lúc này đang dật dựa, cứ hỏi, tới chưa, tới chưa Sang bước ra ngoài cùng Lân và bé Hảo, và đứng đó chờ hai tên kia trở lại. Hai tên lái xe Spacy, sau khi gởi xe thì đi vào trong, bàn thảo với một tên nhân viên tiếp tân ở trong để lựa một phòng vừa ý . Sau đó hai tên trở ra, không quên cho tiền boa thật hậu cho người nhân viên, bảo tên Lân và Sang hãy vào trong. Lúc ấy khách cũng hơi vắng nên không ai chú ý tới con bé Hảo cùng đi với đám thanh niên vào thang máy lên lầu.

Thang máy mở cửa ở tầng thứ năm, hai tên bước ra trước, một trong hai cầm chìa khóa phòng trên tay đi nhanh xuống hành lang. Hai tên đi sau, một trong đó là tên Lân, đang xóc nách con bé, lúc này tên còn lại cũng dạn dĩ xóc nách bên kia của Hảo, cả hai bước thật lẹ đi theo hai tên trước, như sợ có ai đó bất thần mở cửa những phòng, và trông thấy điều đê tiện của bọn chúng.

Một trong hai tên đi trước là Sang, tra chìa vào ổ của phòng 534, mở cửa và đẩy vào, tên còn lại bước theo, và kế đó là hai tên kè Hảo vào trong, Hảo thì luôn miệng hỏi, tới chưa, và bảo là nóng quá! Tên Lân thì luôn miệng trả lời, tới rồi, lát nữa sẽ mát mà!

Tiếng ầm của cánh cửa xập vào nghạch đủ thấy sự vội vã của bọn chúng. Đèn trong phòng được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro