trò chơi 7 ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[oneshot] Trò chơi 7 ngày!

-Em thích anh! – cậu nhìn thẳng vào mắt anh mà nói.

” Anh àh. Hôm nay, em đã lấy hết can đảm của mình để nói với anh ba chữ này. Đứng trước anh, em mới nhận ra, thật sự mình chỉ là một hạt bụi nhỏ bé. Đôi mắt anh thật đẹp, thật sâu, nhưng… có phải nó không thuộc về em?”

-Tôi biết!- Anh trả lời lạnh lùng- Nhưng như vậy thỳ sao chứ?

- Vậy…- Cậu hít một hơi, hồi hộp hỏi- Anh có thích em không?

- Không rõ- Anh vẫn thờ ơ.

Cậu cảm thấy nhói đau ở ngực. Nhưng… anh nói là “Không rõ”. Là KHÔNG RÕ chứ không phải KHÔNG THÍCH. Nghĩa là cậu vẫn còn cơ hội.

-Vậy… – Cậu ngửa mặt lên trời, hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười đề nghị với anh- mình chơi một trò chơi nhé!

-Trò gì? – Anh thắc mắc

-Trò chơi bảy ngày- Cậu đáp

- Luật chơi thế nào?

- Trong 7 ngày em sẽ là người yêu của anh và nếu sau 7 ngày anh vẫn không thích em thì coi như em thua!

- Nếu thua thỳ sao?-Anh hất hàm

- Khi đó anh muốn làm gì em cũng được- Cậu nói không cần suy nghĩ

-Được- Anh nhếch mép- Nếu sau  7 ngày mà tôi không thích cậu, thỳ cậu sẽ không được phép xuất hiện trước mặt tôi nữa, ok?

Ngày thứ 1:

>>>Tít tít tít<<<

Jonghyun giật mình khi nghe thấy tiếng tin nhắn. Anh khó chịu lật điện thoại và lẩm nhẩm đọc. Là của Key.

“Sáng nay anh chở em đi học nhé ^^~”

“Tại sao?” Anh nhắn lại

>>>Tít tít tít<<<

“Vì trò chơi đã bắt đầu”

Anh lầm bầm điều gì đó trong miệng một cách khó chịu.

“30′ nữa hãy sang”

Rồi anh ngồi bật dậy, vò vò mái tóc

-Phiền chết đi được! Đáng lẽ mình không nên nhận lời làm cái công việc ngu ngốc này mới phải!

“Tối nay mình đi ăn kem nha anh ^^~”

“Tại sao tôi phải đi?”

“Vì trò chơi đã bắt đầu.”

“Ok, 7h30 “

11pm

“Ngủ ngon, Jonghyun…xxx”

………

“Sao anh không rep lại?”

“Tại sao tôi phải rep?”

“Vì trò chơi đã bắt đầu, sao anh cứ hỏi như vậy mãi thế?”

‘Ok, ngủ ngon!”

Key BOV


Hôm nay bọn mình đã bắt đầu hẹn hò, mặc dù em biết anh không hề hứng thú với những việc ấy
,hoặc thậm chí cảm thấy em quả là một thằng nhóc phiền phức nhưng việc anh đồng ý bắt đầu trò chơi “vớ vẩn” này của em thì cũng đã khiến em rất vui rồi.

end Key BOV

Jong Hyun BOV

“Mình ngu thật đấy! Đãng lẽ mình không nên nhận lời cái thằng nhóc ấy chơi trò chơi này. Nhưng để rồi xem, Kim Kibum àh, 7 ngày nữa cậu sẽ phải biến mất thôi!”

End BOV

Ngày thứ 2:

>>tít tít tít<<

-Lại nữa!-Anh cau có

“Em đang đứng trước cửa nhà anh!^^~”

“Để làm gì? Điên àh?”

“Anh cứ mở cửa ra thỳ biết!”

-Yahhhhh!Sáng sớm mà cũng không được yên thân nữa! Thằng nhóc này!

“SẦM”

-Chuyện gì???

-Mang thức ăn đến cho anh!-Cậu mỉm cười chìa chiếc giỏ màu hồng.

-Ai nhờ thế?- Anh làu bàu

-Không ai cả!- Cậu vẫn tươi cười đáp lại.- là em tự làm rồi tự mang đến.

-Vào nhà đi-Anh hất hàm- Rồi cứ để lên trên bàn ấy!

-Anh mau ăn đi!Để nguội là mất ngon đấy!-cậu đặt chiếc giỏ xuống rồi quay sang nói với anh.-Em đi luôn nha Jonghyunnie!

-Đi đâu?

-Tất nhiên là đi học rồi!

-Đi bằng gì?

-Chân!Anh hỏi lạ thế!

-Haiz… đợi đó! Tôi chở đi!Đồ phiền phức!- Anh nhăn nhó cầm chìa khóa xe bước ra cửa

-Hì hì!

—Tối—

“Ngủ ngon nha Jonghyunnie…xxx”

“G9″

Key BOV


Hôm nay chắc anh bực mình lắm vì em sang phá giấc ngủ của anh.
Lúc anh mở cửa với bộ mặt cau có ấy, thú thực là lúc đầu em hơi sợ, nhưng rồi em lại thấy anh thật dễ thương với cái mái tóc rối bù.Nhưng hôm nay lại vui hơn hôm qua vì anh đã chủ động chở em đi học và đã reply tin nhắn ngủ ngon của em mà không cần em phải nhắc.

Hạnh phúc!!!

End Key BOV

Jong Hyun BOV

Tên nhóc ấy “hâm” thật, mà kể ra cũng chu đáo phết Đồ ăn nó làm…ừm…ngon đấy chứ!Àh, mà hôm nay mới phát hiện, thằng nhóc ấy, lúc cười trông cũng xinh xinh….Aish!mình nghĩ gì thế này?Ngủ!Ngủ thôi!”

End Jong Hyun BOV

Ngày thứ 3:

>>tít tít tít<< SMS

Anh ngáp

ngắn ngáp dài

“Em đang đứng trước cửa nhà anh ^^~”

“Đợi chút!Xuống ngay đây”

-Món gì đấy!?-Anh nhìn xuống đĩa thức ăn, hỏi.

-Ăn đi rồi biết!-Cậu cười

Anh gắp một miếng và nhai. Ừm, bùi, thơm, ngon!Nói chung là khá ổn.

-Thể đã ăn gì chưa?

-Ai? Àh…chưa!*Cười*

-Ăn cùng đi!-Anh đề nghị-Cậu có ngốc không vậy?Làm cho tôi mà lại không làm cho chính mình, thế là sao chứ!?

-Hì hì!

-Đừng cười như thế nữa, trông ngớ ngẩn lắm!*Nhăn mặt*

“Nhưng như thế cũng dễ thương lắm đấy…”

>>SMS<<

” Tối nay lại ăn kem nhé!” “Sao ăn mãi thế? Giữa mùa đông mà cứ ăn kem, không sợ viêm họng àh?” “Em thích” “Ừh, thế thì đi ăn một mình đi, bận rồi!” “Oh!”

11pm

“Ngủ ngon….xxx”

‘’…….’’

“Sao anh ấy không rep lại cho mình?”Cậu lo lắng tự hỏi rồi bấm máy gọi cho anh.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”

11:15pm

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”

11:30pm

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”

-Sao thế này?Sao không liên lạc được mãi thế? – cậu lo lắng,tay run run cầm điện thoại qoay số anh lần nữa -”Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”

-Anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?hức hức…- cậu gần như sắp khóc

00:00

- Alo ! anh nhấc máy

- Anh có bị làm sao không? Sao em gọi cho anh mãi mà không được? Có làm sao không hả anh? Có….. hức hức…huhuhu – cậu khóc nức nở qua điện thoại

- Này, có thôi ngay đi không? Sao lại cứ rối rít cả lên thế hả? –anh nạt nộ

- Vì em lo cho anh…híc! – cậu nghẹn ngào

- Điên àh? Có gì mà phải lo, đừng có vớ vẩn như thế nữa, trước giờ đây chả cần ai lo cả! – anh trả lời lạnh lùng

- Em xin lỗi! – cậu lí nhí rồi cúp máy

-YAH!!!Gì thế này? Tự nhiên lại khóc lóc rồi xin lỗi! Thằng nhóc này!- anh quăng điện thoại qua một góc rồi trèo lên giường – Điên mất!

Key BOV

Hôm nay em bị trộn lẫn giữa niềm vui và nỗ buồn. Em vui vì sáng nay anh không còn cảm thấy sự xuất hiện của em là phiền phức nữa và đã bắt đầu để ý đến em. Dù anh bảo là e cười rất ngớ ngẩn nhưng điều đó còn khiến em vui hơn tất cả mọi lời khen. Đến tối thì anh từ chối đi ăn kem cùng em, hơi buồn một tẹo nhưng điều khiến em buồn nhất chính là những lời nói của anh khi em gọi cho anh. Anh àh, anh đâu có biết rằng em lo lắng cho anh đến mức nào. Em sợ anh gặp phải chuyện gì đấy. Em sợ mất anh…Ừh, có lẽ…em đúng là một thằng nhóc phiền phức, anh nhỉ!?”

End Key BOV

Jong Hyun BOV

Điện thoại hết pin thôi mà sao cứ làm ầm ĩ lên thế nhỉ??? Cái sạc điện thoại chết tiệt=”= tự nhiên tọt xuống gầm giường làm mình tìm mãi không ra. Báo hại điện thoại mình hết pin cả nửa ngày trời. Mà lúc nãy….hình như….tên nhóc đó khóc thì phải….mình làm nó khóc àh ???? Haiz, chính vì sợ thằng nhóc đó khóc nên mình mới phải tìm nó, không thỳ đã cứ vứt xó rồi mai tìm một thể rồi. Nếu lúc nãy mình chỉ cần bảo với nó là điện thoại hết pin thỳ nó đã không khóc thế kia.Thật là hết biết mà!

End Jong Hyun BOV

Ngày thứ 4:

>> tít tít tít<< SMS

“Em đang đứng trước cửa nhà anh ^^~”

“Cạch”

-Vào đi!Ngày nào cũng đến sớm vậy mà không biết mệt àh?

-Hì, vì em chỉ có 7 ngày để ở bên anh thôi mà.Phải tận dụng chứ!-Cậu đặt chiếc giỏ lên bàn, mỉm cười-Anh mau ăn đi!

-Uhm…

-…

-Sao thế?

-Không…không có gì-Cậu cúi xuống

-Chở đi học nhé!-Anh nhìn cậu

- Hôm nay em muốn đi bộ đến trường! – nói rồi không đợi anh phản ứng, cậu lặng lẽ xách cặp và đi mất

‘’Sao hôm nay trông nhóc đó lạ lạ thế nào ấy nhỉ?Có khi nào thằng nhóc đó ốm rồi không?’’

>>SMS<<

“Có muốn ăn kem không?” – anh chủ động nhắn tin cho cậu

” Không anh ạh, hôm nay em mệt và không muốn ra khỏi nhà”

“Ừm, vậy thỳ nghỉ sớm đi!”

“Chắc là ốm rồi”Anh vừa reply cho cậu vừa lầm bầm”Đã vậy còn cố dậy sớm để nấu ăn cho mình nữa!Rõ là đồ ngốc mà!”

11pm

“Nó cũng không thèm nhắn tin chúc mình ngủ ngon như thường ngày nữa. Tại sao…lại có cảm giác gì đó thật trống vắng…”

Key BOV

Hôm nay em thoáng thấy trong người có chút mệt mỏi. Không phải em ốm mà là cảm giác mệt mỏi của con tim. Tối qua em đã buồn và khóc rất nhiều và sáng nay,khi gặp anh em cũng chẳng biết nên cư xử thế nào. Em ngốc anh nhỉ, chúng ta chỉ đang chơi một trò chơi thôi mà đúng không anh? Mà trò chơi thì làm sao lại có nước mắt hả anh?

End Key BOV

Jong Hyun BOV

Mắt em ấy hôm nay hơi đỏ và sưng thì phải. Mà hôm nay em ấy lạ, chẳng ríu rít như mọi ngày mà cứ sao sao ấy. Hình như mình quen với hình ảnh một cậu nhóc hay nói hay cười mất rồi thì phải. Có chút lo rồi đấy!

End Jong Hyun BOV

Ngày thứ 5:

>>tít tít tít<< SMS

“Sang chở đi ăn sáng rồi đi học nhé!” -anh chủ động nhắn tin cho cậu

“quái, sao không nhắn lại chứ!”Anh nhíu mày lo lắng

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”

Cứ thế, anh không thể gọi cho cậu, cho đến tận khuya.

“Chuyện gì thế này?Tại sao….?”

Anh đang lo lắng đến tột độ. Thật là, có cậu anh cảm thấy thật phiền phức, nhưng khi cậu biến mất, tại sao anh lại thành ra thế này???

“Ngủ ngon em nhé!” Anh nhắn tin cuối cùng trước khi đi ngủ.- Không phải em ấy ốm nặng rồi chứ?*lắc mạnh*Chắc là không sao đâu, mình không được nghĩ gở. Ngày mai sẽ trở lại như cũ thôi mà!

Key BOV

Cả ngày hôm nay em tắt điện thoại, em suy nghĩ mãi về hành động này của mình, vì em chỉ có 7 ngày, 7 ngày để khiến anh thích em nhưng em lại lãng phí một ngày như thế này có đáng không. Và cuối cùng em vẫn làm vì em nghĩ chúng ta cần một dấu “lặng” anh à!Lặng để đủ dũng cảm đi tiếp hoặc là sẽ bỏ cuộc. Lục lọi lại những tin nhắn trong mấy ngày qua, em chợt phát hiện, mỗi một ngày, tin nhắn ngọt ngào hơn một chút và ngày hôm qua, lần đầu tiên anh gọi em bằng “em” thay cho cách nói chuyện trống không mọi khi. Một nụ cười giữa những giọt nước mắt!

End Key BOV

Jong Hyun BOV


Hôm nay em ấy bị gì thế nhỉ? Cả ngày nay chẳng thấy mặt mũi đâu cả. Hôm qua bảo ốm không biết hôm nay đã đỡ chưa nữa? Sao lại không mở cả máy điện thoại thế kia? Hay là chạy sang nhà em ấy xem thử nhỉ? Tự nhiên có một cảm giác là lạ,hơi lo lắng một chút. Ừh, thì lạ, đã quen rồi hình ảnh cậu bé với nụ cười rất xinh cùng gói thức ăn trước nhà mỗi sáng, đã quen với tin nhắn ngủ ngon mỗi đêm…..hình như…..có chút…..nhớ!

End Jong Hyun BOV

Ngày thứ 6:

>> tít tít tít<< SMS

“Em đang đứng trước nhà anh.”

- Làm sao thế? Sao cả ngày hôm qua gọi mãi mà chẳng được? Có thế nào cũng phải nói một tiếng chứ hả! – anh giận dữ

- Hì hì! – cậu nhìn anh mỉm cười

- Sao lại cười ngớ ngẩn thế kia? – anh nhăn mặt khó chịu-Hôm qua….ốm nặng lắm hả? – giọng anh bỗng trở nên ngập ngừng

- Hôm qua là một ngày “Lặng” mà anh! – cậu nói

- Ngày lặng ??? – anh ngạc nhiên nhìn cậu

- Ừh, người ta thường có những ngày “Lặng” như thế khi yêu nhau! – cậu giải thích

- Để làm gì? –anh hỏi

- Để nhận ra sự quan trọng của nhau! – cậu trả lời

- …..

-Thôi anh mau ăn sáng đi!-Cậu giục

-Vậy hôm nay còn muốn thả bộ đến trường nữa không?-Anh hỏi

-Hì*tiếp tục cười*

-Ngốc!*tự nhiên lại đỏ mặt*

- Em ôm anh được không?

- Ờ…..

Cậu ôm lấy anh

-Có cảm nhận được gì không?

-Không rõ!

-Chắc là chưa đủ- Cậu siết chặt anh hơn

-Sao?

-Àh, không sao cả, hết ngày mai là trò chơi sẽ kết thúc.

-….

11pm

>>SMS<<

“Ngủ ngon anh nhé….xxx” “Ừh, em cũng ngủ ngon nhé…x”

Key BOV 

Hôm nay em đã cảm nhận được rằng tình cảm anh dành cho em đang thay đổi, mổi ngày nhiêu hơn một chút thí phải nhưng mà liệu tình cảm đó đủ chưa anh? Đủ để anh thích em và đủ để chúng ta thành một đôi không anh? Ngày mai nữa thôi là trò chơi sẽ kết thúc. Kết quả sẽ là gì hả anh??? Em có phải biến mất không???

End Key  BOV

Jong Hyun BOV


Sắp kết thúc rồi à???Sao mình cảm thấy trong lòng hơi nhói một chút thế nhỉ?Lúc em ấy ôm mình tự dưng lại có một cảm giác là lạ, tựa hồ như có luồng điện chạy ngang, có chút ấm áp. Tự dưng bây giờ lại thèm cái cảm giác ấy, lại thấy chút nhớ. Chuông điện thoại báo có tin nhắn, hộp thư đã chật kín, có nên xóa hết tin nhắn của em ấy hay không nhỉ? Àh, không, cứ để đấy. Hình như mình thích em rồi thì phải. Mà có thật là thích không hay cũng chỉ là cảm xúc thoáng qua ??? Mơ hồ quá!

End Jong Hyun BOV

Ngày thứ 7:

>> tít tít tít<< SMS

” Hôm nay em có một kế hoạch thú vị cho cả 2 chúng ta” ” Gì thế” ” Sang đón em sẽ rõ.” “Ghê nhỉ”

Dù nhắn như thế, nhưng bước chân anh vẫn tự động đến nhà cậu. Thật anh cũng không hiểu vì sao nữa.

-Hì hì-Vẫn cái điệu cười ấy, cậu nhìn anh-Đi xem phim nhé!

-Xem phim?-Anh thắc mắc-Tại sao lại là xem phim?

-Vì đó là việc mà các đôi tình nhân hay làm- cậu trả lời-và vì hôm nay là ngày cuối cùng

…………

Jong Hyun BOV

Ngày cuối cùng rồi sao? Nhanh thế nhỉ?Nhanh hơn mình nghĩ nữa! Nhưng sao mình không thấy vui vẻ gì hết!

end Jong Hyun BOV

*Xem phim xong*

-Mình đi ăn tối nhé!-Cậu đề nghị

-Ăn ở đâu?-Anh nhìn cậu-Đừng nói là tôi phải bao nha, nói trước là tôi không có tiền đâu đấy =”=

-Không! Ăn ở nhà em!

-Nhà em?

-Ừh, em sẽ nấu cho anh một bữa ra trò!-Cậu kéo anh đi thật nhanh.

-Có được không đấy!Anh mới 21, chưa muốn chết sớm đâu!

-Hì hì, yên tâm, không chết đâu mà sợ! Vậy chứ hằng sáng anh ăn mãi có sao đâu!

*nhà cậu*

—tại nhà Key—

-Món gì đây?

-Anh ăn thử thỳ biết!

-Ngon không!?

-Đã bảo ăn thử thỳ biết mà!!Ngốc!

-…=”=

—Sau bữa ăn—

-Ừm… anh có thể -Anh ngập ngừng

-Có thể gì?-Cậu nhìn anh

-Cầm tay em được không?

Cậu hơi khựng lại, mặt đỏ bừng. Anh vừa nói gì thế?

-Vân…vâng…tất nhiên là được-Cậu ấp úng

Anh nắm lấy tay cậu

-Có cảm nhận được gì không?-Anh hỏi

-Không …rõ!

-=”= trả lời khác đi xem nào!

-Thỳ…không biết!Em không chắc!-Cậu đáp

-Tôi ôm em được không?

-….

Anh choàng tay ôm cậu vào lòng:

-Có cảm nhận được gì không?

-……!-Cậu im lặng không đáp

-Lại là không rõ đúng không?

-…Thôi trễ rồi, anh mau về đi!

-Ừm..-Anh trầm ngâm bước ra cửa

Tối hôm đó

>>SMS<<

” Trò chơi kết thúc rồi đấy.” “Ừh” “Thế anh đã thích em chưa?” ” Hôm nay mệt nhiều rồi, đi ngủ đi, mai anh sang chở đi học” ” Nhưng trò chơi đã kết thúc rồi mà” ” Đã bảo đi ngủ đi mà, sao bướng thế?” ” Hì hì …. ngủ ngon anh nhé ….xxxx” ” Ngủ ngon love….x

Jong Hyun BOV

Hết rồi. Bảy ngày trôi qua cứ như một giấc mơ. Chẳng lẽ ngày mai em ấy sẽ biến mất thật sao? Không được. Nhất định là không!

end Jong Hyun BOV

Key BOV

Vậy là hết thời hạn 7 ngày.Hôm nay anh chủ động nắm tay em,chủ động ôm em.Em nghe được nhịp tim của anh đấy!Em không biết đây có phải là mơ không?Nhưng dù thế nào, nó vẫn chỉ là một phần của trò chơi, phải không anh? Ngày mai, theo như lời giao ước, em sẽ phải biến mất khỏi anh, mãi mãi. Em đã tự hứa sẽ không khóc nếu anh không chấp nhận, đã nói rằng mình sẽ biến mất. Nhưng thực sự phải làm sao đây? Em không thể quên anh được…

end Key BOV

***Sáng hôm sau***

>>>Tít tít tít<<<

Key dụi dụi mắt. Cậu chỉ vừa mới chợp mắt một chút sau cả đêm không ngủ. Vậy mà vừa mới lim dim thỳ đã có tin nhắn. Ai mà ác vậy không biết.

“Này nhóc!Em dậy chưa? Ra ban công mà xem có gì này”

Vừa nhìn thấy dòng chữ nhấp nháy trên màn hình điện thoại,cậu đã bật dậy như một cái lò xo.

Key tung chăn chạy ra ngoài ban công thật nhanh và nhìn lên bầu trời. Bỗng một chùm bóng xanh dương  đang từ từ bay lên, kèm theo một mẩu giấy thật to có ghi chữ:

“SARRANGHAE!BUMMIE, EM CHẤP NHẬN ANH CHỨ?”

Cậu ngạc nhiên nhìn xuống phía dưới. Anh đang ở đó, mái tóc đen mượt đang phấp phới trong gió…

Giống như một thiên thần!

Key ngỡ ngàng và sung sướng. Người con trai cậu yêu đã chấp nhận tình cảm của cậu.

Cậu chạy thật nhanh xuống nhà mặc cho nước mắt cứ chảy dài vì hạnh phúc.

- Kìa, sao lại khóc? – Anh ôm cậu vào lòng, ân cần dùng tay lau đi những giọt thủy tinh trên gò má bầu bĩnh của cậu. – Em có chấp nhận anh không?
- *gật*
- Sẽ yêu anh suốt đời?
- *gật*
- Ừ…

Vòng tay siết chặt thêm. Anh và cậu cứ ôm nhau mãi không rời. Bởi vì đơn giản, cả hai đều đã tìm được những thứ mà họ thật sự trân trọng trong cuộc sống.

”Khi một tâm hồn mở ra để đón tình yêu thì bỗng dưng có hàng ngàn cách để biểu lộ tình yêu ấy”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro