Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trò chơi: Tình yêu phía bên trái hay là bên phải (01)
Mặt tường pha trộn loang lổ, rào chắn rỉ sét, cửa sổ vốn sạch sẽ trong suốt cũng bị che kín bởi vết bẩn. Ngay cả ánh nắng buổi sáng sớm yếu ớt chiếu vào căn hộ chật hẹp cũng đều tựa như mưa phùn tí tách đọng trên chiếc áo choàng bẩn thỉu càng khiến nó trở nên hôi thối đến mức ghê tởm.

(Chú thích: Đây chính xác là đam mỹ, nhân vật Tạ Tố này là mẹ của thụ, chỉ xuất hiện một đoạn ngắn thôi, không phải ngôn tình nha)

Cho dù đã bỏ đi lâu đến như vậy, nhưng lần thứ hai nhìn thấy căn hộ này, Tạ Tố vẫn là cảm thấy sợ hãi khắc sâu tận xương tủy. Bà sợ hãi nơi này, sợ hãi cái nơi tối tăm, bần cùng đến mức không thể thấy ánh sáng mặt trời.

Bà cúi đầu xuống, nắm thật chặt cổ áo khoác, dùng đế giày không nhuốm một chút bụi bẩn nào đạp lên lá rụng đi vào. Dọc hành lang, trên vách tường đều bị dán đầy các loại miếng quảng cáo, cầu thang đắp bằng xi măng chỗ nào cũng mấp mô, gồ ghề thậm chí còn có bãi nôn không biết của ai. Tạ Tố vội dùng tay che miệng mũi, khuôn mặt tái nhợt rảo bước tới gian phòng số 201,do dự trong chốc lát rồi quyết định gõ cửa một cái.

Bà từng sống tại nơi này bảy năm liền, bà cho rằng bản thân mình cũng sẽ không bao giờ quay về nữa, thật là...

Cửa mở, giữa luồng ánh sáng mỏng manh yếu ớt, Tạ Tố nhìn về phía thiếu niên đã cao hơn bà nửa cái đầu.

Cậu trưởng thành đến thập phần xinh đẹp, mái tóc đen nhánh tựa màn đêm, càng đem gò má trắng nõn đẹp tựa bông tuyết mùa đông. Cậu có ngũ quan khiến người người hết sức tán thưởng, khuôn mặt thon dài, mũi cao thẳng, môi châu tú mỹ, chỉ là cánh môi hơi mỏng, khóe miệng khẽ nhếch tất cả toàn bộ đều là lạnh lùng cùng xa cách.

Tạ Tố cười đến thập phần miễn cưỡng: "Tiểu Tịch..."

Tạ Tịch mắt đen lãnh đạm, giọng nói dễ nghe như dòng suối mát chảy qua khe đá: "Cô có chuyện gì sao?"

Tạ Tố nụ cười càng thêm cứng đờ: "Mẹ có thể vào không?"

Tạ Tịch trầm mặc né người.

Tạ Tố đi vào phòng, cảm thấy bên trong hết sức chỉnh tề khác biệt hoàn toàn với vẻ cũ nát bên ngoài, là phòng đơn một người chật hẹp, hơn nữa lại trang trí trông rất cũ kỹ: Mặt đất được trải xi măng, ngay giữa phòng là một bộ bàn ghế đơn sắc được ghép lại từ những miếng ván cũ xì, ngay cả chiếc đồng hồ treo tường cũng lắc lư phát ra âm thanh tí tách cổ xưa.

Nhưng trông lại rất sạch sẽ, được thu dọn đến chỉnh chỉnh tề tề, so với căn nhà nhỏ ba tầng bà đang ở kia còn sạch sẽ hơn.

Tạ Tố thu hồi tầm mắt, nhìn về phía thiếu niên: "Vì sao một mực không nhận điện thoại của mẹ?"

Tạ Tịch rũ mi không đáp.

Tạ Tố nhẹ giọng nói: "Con nhất quyết ở đây một mình, mẹ rất lo lắng."

Tạ Tịch như cũ không lên tiếng. Tạ Tố lại nói: "Con cứ cố chấp như vậy cũng không phải là cách, mẹ và Lưu thúc đã bàn bạc rồi, con có thể tới công ty của ông ấy..."

"Không cần." Tạ Tịch bình tĩnh nói, "Chuyện của tôi không cần ngài hao tâm phí sức."

Tạ Tố không khỏi khó chịu nói: "Con mới mười chín tuổi, học đại học thì nghỉ giữa chừng, vì như vậy, con có thể đi đâu tìm được việc làm cơ chứ?"

Tạ Tịch mặt không biểu tình.

Tạ Tố tiếp tục nói: "Con trai ngoan, nghe lời. Mẹ không bắt con dọn đi, chỉ là đi làm mà thôi, con suốt ngày trốn trong phòng như vậy..." bà nhìn vào ánh sáng hắt lên từ màn hình máy vi tính, "... Chơi trò chơi là không được."

Tạ Tịch ngước mắt nhìn bà, hỏi ngược lại: "Còn có chuyện gì không?"

Tạ Tố dừng lại.

Tạ Tịch nói: "Không có việc gì mời bà về đi, lúc nữa tất cả mọi người sẽ tỉnh dậy." cậu nói lời này với giọng điệu bình tĩnh, không hề có chút ý vị trào phúng nào, nhưng sắc mặt Tạ Tố vẫn thay đổi.

Hiện tại mới năm giờ sáng, hành lang trống rỗng, hàng xóm đều đang ngủ. Sau nửa giờ nữa, người trong khu chung cư đều sẽ lục tục ngo ngoe tỉnh lại, mà Tạ Tố nửa điểm đều không muốn gặp lại bọn họ, càng không muốn cùng bọn họ có chút dây dưa nào. Bà sở dĩ tới sớm như vậy, chính là vì cố ý muốn tránh mặt bọn họ, giờ phút này bị Tạ Tịch một câu nói toạc ra.

Tạ Tố rốt cục cũng nói ra ý đồ đến đây: "Mẹ mang thai rồi."

Con ngươi đen nhánh của Tạ Tịch có hơi co rút, khóe miệng giật giật: "A, chúc mừng bà."

Tạ Tố cầm cổ tay của cậu, có chút lo lắng nói: "Tiểu Tịch, con trở về đi, mẹ đã gả cho ông ta, có con của ông ấy rồi, lần này nhất định có thể bảo vệ tốt cho con."

Tạ Tịch đẩy ngón tay của bà ra, nói: " Bà tự chăm sóc bản thân thật tốt, không cần phải quan tâm đến tôi."

Tạ Tố còn muốn nói, Tạ Tịch đã đem bà đẩy ra ngoài cửa, đóng lại cánh cửa sắt cổ xưa lại vô cùng rắn chắc kia.

Tạ Tố nhìn cửa sắt, không cam lòng nói: " Bây giờ mẹ không còn giống trước kia, con hãy suy nghĩ cho thật kỹ, mẹ chờ tin của con."

Tạ Tịch không nói gì, thẳng đến khi nghe được tiếng bước chân nhỏ dần mới ngồi xuống trước máy vi tính, nhìn chằm chằm vào màn hình.

-- Có cái gì khác đâu chứ?

Tạ Tịch cầm con chuột, tùy ý điều khiển nhân vật trong trò chơi.

-- Còn không phải chỉ là con rối gỗ bị giật dây, mặc người chém giết.

Năm Tạ Tịch hai tuổi cha mất tích, mẹ Tạ Tố lúc cậu chín tuổi liền trở thành tình nhân của vị Lưu tiên sinh, bà "chơi" ròng rã mười một năm, cuối cùng cũng gả vào được Lưu gia, giờ đã mang thai.

Cậu là thật lòng chúc phúc cho bà, dù sao bà cuối cùng cũng có được thứ mình muốn.

Tạ Tịch thở nhẹ một hơi, đem trang bị nhặt được đưa lên sàn đấu giá. Cậu chưa bao giờ sử dụng tiền của Tạ Tố, vẫn luôn tự mình lo liệu chi tiêu, trước kia còn phải nghĩ đủ cách kiếm tiền đóng học phí, hiện tại thật ra lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Kiếm tiền dựa vào việc chơi trò chơi cũng không dễ dàng, nhưng vận khí* của Tạ Tịch trời sinh so với người khác tốt hơn một chút, cậu luôn có thể có được thứ đồ tốt mà người khác tha thiết ước mơ, bản thân lại không cần, một phát bán đi, đổi thành tiền mặt.

*độ may mắn

Hôm nay cũng không có gì khác so với thường ngày, làm xong những việc này cậu đã chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên thấy hoa mắt...

【Điều kiện phù hợp... Nghiệm chứng thành công... Trò chơi đang load...】

Tạ Tịch sững sờ: Chuyện gì xảy ra thế này, di chứng của việc suốt ngày thức đêm? Không đến mức đó đi.

Cậu trừng mắt nhìn, hàng chữ trước mắt nửa đoạn đầu dần dần trở nên nhạt màu, lại càng làm năm chữ sau cùng thập phần rõ ràng.

Hàng chữ lơ lửng trong không khí, giống như là hình chiếu. Tạ Tịch nhanh chóng quay đầu, hàng chữ kia vậy mà cũng trôi qua đây, dừng ở vách tường nơi tầm mắt cậu có thể với tới.

Ảo giác sao?

Tạ Tịch duỗi tay chạm vào chữ viết rõ ràng kia, đột nhiên một luồng ánh sáng chiếu chói mắt cậu, Tạ Tịch căn bản không kịp phản ứng, đã mất đi ý thức.

Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, Tạ Tịch mơ mơ màng màng lại dường như có người đến nói chuyện với cậu.

"Tiểu Tịch..."

"Thật xin lỗi."

【Trò chơi load xong, thế giới chuẩn bị mở ra.】

Tạ Tịch đột nhiên mở mắt ra, trong đầu một mảnh hỗn loạn tưng bừng.

"Thiếu gia ngài nên ăn nhiều cơm vào, eo ngài quá nhỏ." một bé gái mặc trang phục hầu gái đen trắng trông vô cùng xinh xắn ôn nhu nói.

Tạ Tịch lại không rảnh đáp lại, cậu nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt, tất thảy trong ánh mắt đều là kinh ngạc.

Người trong gương là cậu cũng không phải cậu, ngũ quan rất giống, quần áo cùng khí chất lại hoàn toàn xa lạ. Trong gương cậu đội mũ dạ màu xanh biển thêu hoa tường vi, trên người lại mặc áo choàng cùng màu đơn giản, bên trong là áo sơ mi trắng thẳng thớm, vòng eo thật nhỏ, vạt áo nạm đầy hoa lệ châu báu lại hết sức rườm rà, hai chân thẳng tắp xỏ trong dôi ủng da màu đen.

Cô bé hầu gái tháo ống tay áo sơ mi phức tạp của cậu cẩn thận biến thành hình bông hoa nở rộ, từ đáy lòng cảm thán nói: "Thiếu gia, ngài thật là dễ nhìn."

Bộ dạng âm dương quái khí hết mực quái gở này dễ nhìn chỗ nào... Tạ Tịch đè lên huyệt Thái Dương, không hiểu rõ tình huống trước mắt là như thế nào.

Hầu gái thấy sắc mặt cậu không vui, hỏi: "Thiếu gia ngủ không ngon sao?"

"Vẫn ổn." Tạ Tịch mở miệng, bị giọng nói của chính mình dọa sợ muốn điên -- Thanh tuyến rất kỳ quái, không phải kiểu nam tính kiên cường, cũng không phải dạng nữ tính ôn nhu, mà là xen vào ở giữa mang theo chút khàn khàn và... âm nhu.

Mà điều cậu không chú ý đến chính là, ánh mắt của cô hầu gái bên cạnh cậu từ tán thưởng đã biến thành si mê một cách lộ liễu.

"Thiếu gia..." hầu gái nhẹ giọng gọi hắn.

Tạ Tịch lại không rảnh hơi để ý tới cô, bởi vì trước mắt cậu lại trồi lên một ít chữ.

-- Hoan nghênh tiến vào thế giới chuẩn, mời đọc bản tin cẩn thận.

Trò chơi tên: Tình yêu phía bên trái hay là bên phải.

Nội dung chính trò chơi: Trò chơi ngọt ngào tình yêu điềm mỹ tim bay chíu chíu~

Nhiệm vụ chính bản: Sinh tồn bảy ngày.

Nhiệm vụ phó bản: Không

Số lượng cấp bậc: Không hạn chế.

Mang theo đạo cụ: Tạm thời không thể dùng đạo cụ.

Đặc quyền được lựa chọn: Vàng thưởng x10, bất tử trong trò chơi, vết thương chí mạng không đau đớn.

Lượng tin tức này quá lớn, khiến trong đầu Tạ Tịch lóe lên vô số suy nghĩ. Cậu đang nằm mơ sao? Hay là đã thật sự tiến vào trong trò chơi?

Trò chơi đang load... Giao diện tin tức... Còn sắp xếp nhiệm vụ cho cậu.

Sinh tồn bảy ngày sao? Hoàn thành nhiệm vụ sẽ như thế nào,mà không hoàn thành sẽ như thế nào? Vô số nghi hoặc đảo quanh trong đầu, làm Tạ Tịch có chút mờ mịt.

Lúc này hàng chữ trước mắt chợt thay đổi, phía dưới cùng xuất hiện một hàng đặc quyền để lựa chọn.

【Xin mau chóng lựa chọn đặc quyền, kết thúc đếm ngược liền coi như từ bỏ đặc quyền.】

Tạ Tịch ngừng suy nghĩ-- Mặc kệ là mơ hay không, đều không nên chủ quan.

Cậu nhìn chăm chú về phía hàng lựa chọn đặc quyền, trong ba lựa chọn có vẻ cái cuối cùng hấp dẫn người ta nhất, bất tử trong trò chơi, đây chẳng phải trăm phần trăm có thể hoàn thành nhiệm vụ? Dù sao nhiệm vụ cũng chỉ yêu cầu vỏn vẹn cần phải sinh tồn bảy ngày.

Nhưng đã bất tử rồi, vì sao vẫn còn không hạn chế số cấp bậc? Vì sao lại có lựa chọn vết thương chí mạng không đau đớn?

Nếu như sinh tồn bảy ngày là chuyện rất đơn giản, vì sao lại hà tất đem nó thành nhiệm vụ chính bản?

Phương diện này có rất nhiều chỗ mâu thuẫn.

Tạ Tịch lại nhìn đặc quyền vàng thưởng x10, cái này cũng rất có sức hấp dẫn, mặc dù trước mắt cậu cũng không biết vàng thưởng có lợi ích gì, nhưng bản thân mấy chữ x10 đã là hấp dẫn cực lớn rồi.

Dụ hoặc là một loại thủ thuật che mắt, cho nên... Tạ Tịch quyết định lựa chọn.

***

Liên miên đi suốt mấy chục dặm trong mê cung dưới lòng đất, nam tử tóc bạc linh hoạt né tránh một lọn tóc đen thật lớn của con quỷ sương đen âm thầm: "Thao, ngươi phát ngốc cái gì?"

Y đứng đối diện một nam tử vóc người cao gầy mặc đồ đen, dung mạo của hắn khuất nơi góc tối, chỉ có giọng nói ngả ngớn hững hờ chảy lại đây: "Có người chọn trúng tôi."

Nam tử tóc bạc sắc mặt cổ quái nói: "Vận khí người này cũng không tồi."

"Đúng vậy a." nam tử áo đen cười nói, "Rất may mắn."

Nam tử tóc bạc ở trong lòng chửi bậy: May mắn cái rắm, trong trò chơi này Giang Lão Tà nổi tiếng tựa như địa ngục đó có được không!

Chỉ mong không phải người mới, y nhớ rõ Giang Tà mới thiết kế một nhiệm vụ mới để thử nghiệm, độ khó cấp S, đến nay chưa có ai thông qua. Không đúng... Lão Tà mới vừa nói là có người chọn trúng hắn, vậy khẳng định là nhiệm vụ thử nghiệm kia.

Ừm, tự cầu phúc đi "May mắn".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei