Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trò chơi: Tình yêu bên trái hay là bên phải (03)

Chương 003: Quản gia điên cuồng cười: Người ngài yêu quả nhiên là hắn.

Tạ Tịch: "..."

Cái gì lung ta lung tung vậy? Nếu không phải nhờ thói quen mặt không biểu tình được tôi luyện qua năm tháng, giờ phút này biểu cảm xem thường trên mặt "Sein bé bỏng" nhất định sẽ hóa thành thánh giá đâm thủng trái tim vampire đến máu chảy đầm đìa.

"Thẹn thùng?" chàng trai tóc bạc trưởng thành tuấn tú phong nhã vậy mà mạch suy nghĩ lại không giống phàm nhân, "Sein bé bỏng thật đáng yêu."

Tạ Tịch nhịn không được: "Thả tôi xuống."

"Không cần lạnh lùng như vậy mà." nam tử tóc bạc chớp chớp dôi mắt đỏ thẫm, nói "Nửa tháng không gặp, bảo bối thật sự không nhớ ta sao?"

Da gà da vịt toàn thân Tạ Tịch có thể rất nhớ hắn—— Bọn chúng nhảy đến quá vui mừng!

"Đây là tức giận sao?" nam tử tóc bạc dỗ cậu nói, "Là bởi vì ta biến mất nửa tháng hửm?"

Tạ Tịch: "..." rất tốt, cậu còn không cần lên tiếng, đối phương đã giúp cậu bổ sung đầy đủ.

"Được rồi, bảo bối đừng giận." vừa nói hắn vừa cúi người, con ngươi đỏ thẫm khóa chặt Tạ Tịch, trong đó tràn đầy thâm tình hóa thành lời âu yếm chảy xuôi mà ra, "Về sau mỗi ngày ta đều bên cạnh em, chỉ nhìn em, chỉ nắm tay em, chỉ yêu em."

Tâm Tạ Tịch xiết chặt, cảm thấy cực kì không ổn. Quả nhiên, sợi tóc màu bạc rơi xuống, gã đàn ông này còn muốn hôn cậu...

"Đừng." Tạ Tịch đưa tay đẩy hắn.

Bởi vì động tác cự tuyệt này của cậu, chung quanh đột nhiên dâng lên một trận hàn khí không lạnh mà rét, màn cửa nặng nề không gió mà vẫn bay, ánh nến đầu giường bắt đầu lay động, căn phòng lúc đầu ấm áp như rớt vào hầm băng, nam nhân trước mắt càng giống khắc từ băng mà ra, lạnh đến không có chút nhân khí nào.

Hỏng rồi.

Tạ Tịch biết mình lỡ làm sai, nhưng cậu như thế nào có thể tiếp nhận cái hôn của một nam nhân? Chờ cậu tại chỗ phun ra câu này chỉ sợ hậu quả càng thảm hại hơn.

"Tôi..." Tạ Tịch bởi vì khẩn trương mà giọng nói khẽ run, lông mi cậu không ngừng run rẩy, cắn cắn môi dưới, không biết đến tột cùng nên nói cái gì.

Bộ dáng này rơi vào mắt chàng trai tóc bạc lại trở nên hết sức khả ái.

Trong chốc lát băng tuyết tan chảy, đông đi xuân tới, chàng trai tóc bạc thu lại vẻ mặt đông lạnh, lại nhiệt tình tỏa sáng như nắng hè: "Vì ta quá nhớ em." ngón tay hắn nhẹ nhàng cọ cọ cằm Tạ Tịch, " Đã quên quy củ rồi."

Giữa hai người bọn họ còn có quy củ?

Tạ Tịch chưa ăn qua thịt heo cũng phải thấy heo chạy*, nháy mắt liên tưởng vô số thứ—— Người đàn ông này đến tám phần mười là vampire trong truyền thuyết, nhìn đầu tóc bạc cùng đôi mắt đỏ mắt liền thấy được rành rành người này phi nhân loại, hơn nữa sự xuất hiện đột ngột cùng thân thể lạnh băng đều rất không bình thường.

(*Chưa ăn qua thịt heo cũng phải thấy heo chạy= Chưa từng thử (Làm gì đó) nhưng cũng từng nghe nói qua)

Vậy hắn có phải là tên vampire tàn sát em trai của Gall mà báo chí nói? Nếu đúng là như vậy, chuyện này liền rất phức tạp!

Đương nhiên mặc kệ phải hay không, tên vampire cùng Sein·Holl này đều có mối quan hệ thiên ti vạn lũ*. Người yêu? Con mồi? Hay là Sein không cách nào phản kháng cho nên đang lá mặt lá trái**? Đều khó mà nói.

(*Thiên ti vạn lũ= Muôn hình vạn trạng, mô tả tình cảm hoặc mối quan hệ rất phức tạp)

(**Lá mặt lá trái là tráo trở, lươn lẹo)

Tạ Tịch giờ phút này cũng không muốn chọc giận hắn, trong nhiệm vụ sinh tồn bảy ngày này, vampire tóc bạc tuyệt đối là biến số chủ yếu, cần phải đề phòng.

Tạ Tịch thuận theo hắn gật gật đầu, bộ dáng có chút ngoan ngoãn.

Mặt vampire tóc bạc giãn ra cười nói: "Sein bé bỏng đừng sợ, ta đã đợi lâu như vậy, không ngại chút thời gian ngắn ngủi này."

Tạ Tịch nhẹ nhàng thở ra, biết mình miễn cưỡng lừa qua ải rồi.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, vampire tóc bạc lưu luyến không rời nói: "Ta đi trước."

Tạ Tịch ước gì hắn hiện tại có thể lập tức cút đi: "Ừm."

Vampire Tóc bạc nắm tay cậu, tại mu bàn tay cậu mà tặng xuống một nụ hôn: "Bảo bối, đừng quên ước định của chúng ta."

Ước định? Tạ Tịch không hiểu cái ước định quỷ gì!

"Ừm." Tạ Tịch gật gật đầu, muốn đuổi người đi trước đã.

Trên mặt vampire tóc bạc còn xuât hiện chút vui sướng như trẻ con, thanh âm càng thêm phần ám muội: "Sein bé bỏng, ta thật muốn ngay lập tức đem em..." nói còn chưa dứt lời, hắn lại giống như sợ hù dọa Tạ Tịch, dung túng nói, "Được rồi, ta sẽ chờ em."

Tạ Tịch: "..."

Đoán chừng là không muốn bị người khác nhìn thấy, khi tiếng bước chân sát cạnh cửa, vampire tóc bạc biến mất không còn thấy tăm hơi, đột ngột như lúc tới đây.

Tạ Tịch cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn thấy quản gia Randy phía sau, cơ bắp toàn thân căng cứng cũng thả lỏng lại.

Randy cầm nến trong tay, nhìn thấy cậu còn chưa ngủ, hỏi: "Thiếu gia ngủ không được sao?"

Tạ Tịch xoa nhẹ đôi mắt nói: "Gặp ác mộng."

Randy buông nến xuống, ngồi vào cạnh giường, đau lòng nói: "Đừng sợ, mọi chuyện trong mơ đều là giả."

Trong mơ đều là giả, hiện thực lại là thật. Tạ Tịch sợ vampire trở lại, hỏi: "Randy, đêm nay anh có thể bồi tôi ngủ không?" có người ngoài ở đây, người nọ hẳn là sẽ không xuất hiện.

Quản gia liền giật mình, con ngươi bích sắc rụt rụt, thanh âm cũng thấp đi rất nhiều: "Một kẻ thân phận hèn mọn như tôi làm sao xứng ở lại phòng ngủ chính..."

Tạ Tịch thành khẩn nói: "Có anh ở đây, tôi sẽ an tâm hơn rất nhiều."

Một câu khiến trong mắt Randy bùng lên ngọn lửa, thần thái hắn từ trước đến nay đều cẩn thận tỉ mỉ mà giờ lại có chút loạn, giọng điệu nói chuyện cũng bị thay đổi: "Thiếu gia..." giọng nói hắn căng chặt tựa như bị người bóp lấy, "Ngài hoàn toàn xứng đáng là một thiên sứ."

Tạ Tiểu Tịch chỉ muốn tìm ai đó bồi ngủ để tránh vampire đánh lén ban đêm: "?"

Một giây sau quản gia đã khôi phục bình thường, hắn ôn nhu nói: "Thiếu gia ngài ngủ đi, ta sẽ canh ở chỗ này, vì ngài ngăn cản tất cả ác mộng cùng hỗn loạn."

Tạ Tịch vốn muốn nói—— Giường lớn như thế, cùng nhau ngủ tốt hơn bao nhiêu. Nhưng ngẫm lại bộ dáng sửng sốt vừa rồi của quản gia, cũng may là không nói ra.

Mà thôi... Thời đại này phân chia giai cấp rất nghiêm ngặt, mình vẫn là không nên tái phạm sai lầm.

Tạ Tịch rúc vào ổ chăn, nhắm mắt lại nhưng cũng không thể ngủ ngay lập tức.

Cậu có thói quen mỗi ngày nằm ở trên giường nhớ lại chuyện xảy ra trong hôm đó, trước kia chẳng qua chỉ nhớ lại một vài trò chơi cùng thứ hạng nhận được, nên hôm nay thứ cần phải nhớ lại có hơi nhiều quá mức.

Tạ Tố mang thai, cậu thì không thể hiểu được sao lại xuyên vào một trò chơi vô cùng chân thực đến vậy, hơn nữa còn phải vượt qua nhiệm vụ sinh tồn bảy ngày.

Cậu không tiếp tục suy nghĩ chuyện về Tạ Tố, cũng không nghĩ ngợi tại sao mình lại xuyên tới đây, cậu dành để tự hỏi nhiều hơn.

—— Trò chơi tên là tình yêu bên trái hay là bên phải, nội dung chính là trò chơi ngọt ngào tình yêu điềm mỹ tim bay chíu chíu ~. Mà người có mâu thuẫn tình cảm cùng Sein·Holl đã xuất hiện, là con vampire kia.QAQ

Từ trong lời nói của hắn có thể nhìn ra bọn họ đã sớm quen biết, thậm chí còn có quy củ và ước định. Quy củ thì có thể đoán được, đơn giản là chưa đến thời khắc nào đó thì không thể thân mật; còn ước định là gì? Không biết.

Tạ Tịch vô cùng nghiêm túc phân tích, nghĩ ra một khả năng, chẳng lẽ muốn sinh tồn bảy ngày nhất định phải làm mấy trò vớ vẩn thế này thế kia với vampire sao? Tỏ ra cự tuyệt hắn liền sẽ bị giết chết? Cho nên đây là một lựa chọn giữa tiết tháo và mạng sống hả?

Tạ Tịch cảm thấy ác ý sâu sắc. Trên thực tế cậu quá chủ quan rồi...

Tạ Tịch đang nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ thông qua trò chơi, lại không biết cạnh giường cậu, trong mắt quản gia Randy mà cậu vô cùng tín nhiệm đầy rẫy si mê, quyến luyến nhìn cậu không rời.

"Thiếu gia, ngài cao quý như thể thần thánh." quản gia cúi người hôn lên mu bàn tay trắng nõn của cậu, "Một tên cực kì ti tiện như ta lại may mắn được ngài ưu ái."

Tạ Tịch nếu không cần ngủ sớm như vậy, nhất định sẽ một lần nữa dò xét đồng chí quản gia "Trung thành tuyệt đối, tận tụy và tận tâm " này.

Ngày hôm sau, khi Tạ Tịch mở mắt ra lại phát hiện dòng chữ nhỏ ở góc phải tầm mắt đã biến thành—— Tiến độ nhiệm vụ: Ngày thứ hai.

Ài... Miễn cưỡng lừa qua được một ngày.

Bởi vì tối hôm qua Randy ngủ lại một đêm, cho nên sáng nay là hắn tự tay hầu hạ cậu rửa mặt thay quần áo. Tạ Tịch thực không quen bị người khác động chạm thân thể, nhưng để cậu tự mặc đống quần áo này, sợ là cậu mày mò cả ngày vẫn không biết mặc thế nào.

Cũng may động tác Randy nhẹ nhàng linh hoạt, cũng không có đụng chạm dư thừa, rất nhanh liền giúp cậu mặc chỉnh tề.

Quần áo hôm nay hoàn toàn khác với hôm qua, nhưng phong cách lại tương tự, đều có áo sơ mi trắng hoa lệ áo cùng mấy món trang sức phức tạp đính trên viền mũ dạ ren, ngoại trừ áo bành tô mỏng dài cùng đôi ủng da ngầu lòi, những thứ khác đều là trang sức chỉ có con gái mới thích.

Mắt thẩm mỹ của Tạ Tịch trời sinh có hơi thiếu hụt, chẳng hiểu rõ thế nào là đẹp thế nào xấu, chỉ có thuận mắt và không vừa mắt. Dáng vẻ trước mắt của mình hiện tại, cậu quyết định đánh giá là một trăm điểm không vừa mắt.

Randy lại tán thưởng từ đáy lòng, nói: "Thiếu gia là quý tộc trời sinh, vì hoa phục* mà sinh."

(*Hoa phục=Trang phục hoa lệ)

Tạ Tịch: "..." được rồi, chỉ có bảy ngày thôi, không cần để ý những chi tiết này.

Buổi sáng có khóa học âm nhạc, Tạ Tịch vừa nhìn thấy bộ dương cầm phục cổ kia liền sợ mình bị lộ tẩy, cũng may thân thể này còn ký ức, ngón tay cậu lướt trên phím đàn, tự diễn tấu ra một khúc nhạc nhẹ nhàng duyên dáng.

Giáo viên âm nhạc ngâm thơ ca ngợi cậu hẳn một canh giờ, cuối cùng cũng tan học.

Sau khi tan học quản gia Randy hỏi cậu: "Bá tước Aix gửi thư mời hẹn ngài cùng dùng cơm trưa."

Bá tước Aix? Đây lại là vị nào?

Tạ Tịch không muốn đi, lại lo lắng nếu không đi sẽ gây ra chuyện gì ngoài ý muốn không.

Randy nhận ra cậu do dự, đè xuống nóng bỏng trong mắt, thấp giọng hỏi: "Ngài không muốn đi sao?"

Tạ Tịch quay đầu nhìn hắn: "Ta có thể không đi sao?"

Hắn chỉ có ý định thăm hỏi ý kiến của quản gia thân cận, không nghĩ Randy lại có chút kích động không thể kìm chế được, môi mỏng của hắn khẽ run rẩy, giọng nói khàn khàn: "Thiếu gia có quyền cự tuyệt bất kì kẻ nào."

Tạ Tịch đã nhận ra điều khác thường, cậu thử thăm dò: "Thật sao?"

Randy trịnh trọng nói: "Chuyện ngài không thích, có thể không làm."

Lời nói này hay đấy... Tạ Tịch nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định không đi.

Hắn chỉ muốn trốn trong lâu đài cổ này, yên yên ổn ổn mà qua bảy ngày, không muốn tự đẩy mình vào rắc rối.

"Vậy không đi." Tạ Tịch đưa ra quyết định.

Con ngươi Randy sáng ngời, khó nhịn kích động nói: "Ta đi hạ lệnh ngay..."

Quản gia bước nhanh rời đi, Tạ Tịch một mình ngồi trong hoa viên to như vậy, không hiểu sao cảm thấy có chút lạnh. Tiết trời đầu xuân, cậu lại mặc nhiều đồ như vậy, sao có lại lạnh được?

Ảo giác à? Nhưng rất nhanh Tạ Tịch cảm thấy một trận gió âm u lạnh lẽo đến thấu xương.

Cậu ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện nền trời đã đổi màu, ánh nắng giữa trưa bị tầng tầng lớp lớp mây đen che kín, một cơn tà gió thổi tới, những đóa hoa rực rỡ nhất trong hoa viên đều đã mất đi ánh sáng, ngay cả cây cỏ xanh biếc cũng giống như bị sương đánh, ỉu xìu héo xuống.

"Vì sao cự tuyệt ta."cùng với giọng nam trầm thấp tối tăm , chàng trai tóc bạc đột ngột xuất hiện, hắn mặc áo choàng rộng đen tuyền, tóc dài không lay mà động, khuôn mặt trắng bệch không có chút huyết sắc nào, chỉ có một đôi mắt đỏ như vầng trăng đẫm máu.

"Em không muốn ở bên ta sao?" khóe miệng vampire tóc bạc cong lên, câu ra một nụ cười ngọt ngào, "Làm sao lại thế? Sein bé bỏng của ta sao lại không muốn ở bên ta."

Giọng nói lạc đi, trong tay hắn xuất hiện một cây cung dài màu bạc.

Đồng tử Tạ Tịch mãnh liệt co rút, mũi tên xé gió lao đến, đâm trúng trái tim cậu.

Vampire tóc bạc ôm chặt Tạ Tịch cả người toàn máu là máu, ôn nhu nói nhỏ: "Sein bé bỏng, em chỉ có thể là của ta."

Tạ Tịch: "..."

Một chút đau đớn cũng không có, chỉ là có chút sai sai!

Chuyện này là như thế nào? Sao có thể một lời không hợp liền ra tay giết người? Cự tuyệt hắn? Cậu cự tuyệt lúc nào? Chẳng lẽ vampire tóc bạc chính là bá tước Aix? Nhưng cậu cũng chỉ là không đi ăn cơm thôi mà, đến nỗi giết người sao!

Tạ Tịch lựa chọn đặc quyền là vết thương chí mạng không đau đớn, cho nên mặc dù trái tim bị xỏ xuyên, cậu cũng không cảm thấy đau đớn chút nào. Tuy nhiên góc phải bên dưới tầm mắt đã xuất hiện một dòng nhắc nhở khác: Xin hãy mau chóng reload, sau khi thân thể hoàn toàn tử vong sẽ không thể reload.

Tạ Tịch không dậy nổi chậm chạp lựa chọn reload.

【Có reload đến thời điểm gần nhất hay không.】

Tạ Tịch: Có.

Một trận trời đất quay cuồng, khi Tạ Tịch mở mắt ra đã quay về hai mươi phút trước, âm thanh quản gia Randy vang lên bên tai cậu: "Bá tước Aix gửi thư mời hẹn ngài cùng dùng cơm trưa."

Tạ Tịch: "..." đi, đi là được chứ gì!

Randy nhìn chằm chằm cậu hỏi: "Ngài muốn đi sao?"

Cậu có thể không đi sao? Tạ Tịch thừa biết cái này tám phần là manh mối quan trọng trong trò chơi, không đi không được, thế là gật đầu cái rụp nói: "Giúp ta chuẩn bị xe ngựa, ta..."

"Ngài muốn đi?" quản gia hỏi lại một lần nữa, giọng nói run nhè nhẹ.

Tạ Tịch nhạy bén phát hiện được bầu không khí căng thẳng, cậu quay đầu, phát hiện con ngươi màu bích của quản gia biến thành đen hút sâu không lường được, giống như rơi vào vực sâu tuyệt vọng.

Tạ Tịch: "..."

"Ngài muốn đi gặp hắn ta." quản gia Randy điên cuồng cười nói, "Người ngài yêu quả nhiên là hắn."

Tạ Tịch: "!!!" đây lại là tình huống gì?

Randy đến gần cậu, thanh âm ôn nhu đến cực điểm, thần thái lại điên cuồng đến cực điểm: "Vì cái gì, thiên sứ như ngài lại bị ma quỷ dụ hoặc?"

Tạ Tịch há hốc mồm, chỉ cảm thấy lưỡi dao lạnh lẽo kề trên cổ mình.

Nháy mắt tiếp theo, cậu thấy được thân thể của mình.

Quản gia ôm đầu của cậu, thân mật hôn giữa trán cậu: "Nếu nhất định phải sa đọa, không bằng..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei