Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trò chơi: Tình yêu bên trái hay bên phải (09)

Chương 009: Để ngươi đi ngươi không đi, lần này thì hay rồi...

Tạ Tịch: "???" cái này nếu có thể dùng meme, không có gì thích hợp hơn người da đen cùng dấu chấm hỏi.

Không phải anh họ sao? Không phải nhìn rất bình thường sao? Như thế nào cũng quỳ dưới áo đuôi tôm của Sein·Holl? Hay là nên nói, Sein·Holl ngươi phát rồ đến mức ngay cả anh họ nhà mình cũng không buông tha sao!

Cũng may lúc này Tạ Tịch không biết người thiết kế là ai, nếu không cậu liền moi hết ruột gan tìm từ ngữ chào hỏi mười tám đời tổ tông nhà hắn!

Cậu khiếp sợ như vậy, cũng không ngoài ý muốn Glinton, thậm chí còn hổ thẹn nói: "Là trước kia anh cố kỵ quá nhiều, để em chịu ủy khuất." hắn cho rằng Tạ Tịch chấn kinh là vì—— Vui sướng tới quá đột ngột nhất thời không thể nào tiếp thu được.

Tạ Tịch trong lòng ngũ vị tạp trần*, thực sự không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

(*Ngũ vị tạp trần là ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn)

Glinton lại nói: "Là anh không đúng, về sau cũng không tiếp tục làm em thương tâm nữa, được không?"

Tạ Tịch bị lôi qua lôi lại đến ngốc, cậu ngẫm nghĩ thấy Gall sắp trở về, mở miệng nói: "Em đã buông xuống rồi."

Glinton sững sờ.

Tạ Tịch tạm thời đoán không ra tình huống này, chỉ có thể thăm dò một phen, cậu nói: "Giữa chúng ta vốn không thích hợp, em suy nghĩ rất lâu, đã nghĩ thông suốt, anh về đi."

"Em... Đuổi anh về?" Ánh nắng sáng rỡ trong đôi mắt Glinton dần bịt kín mây đen, hắn nhíu chặt lông mày, có chút khó có thể tưởng tượng, "Em vậy mà đuổi anh về..."

Tạ Tịch đã chết lặng: "Đúng vậy, mời anh về đi. "

Trên mặt Glinton triệt để biến mất nụ cười, hắn nhìn chằm chằm Tạ Tịch: "Em chắc chắn?"

Lời này có chút kì quái, bất quá Tạ Tịch không sợ chút nào: "Ừ."

Không có gì bất ngờ xảy ra, một giây sau anh họ dương quang soái khí móc ra dao găm màu bạc, mặt không đổi đâm qua!

Tạ lão đệ: "..." đối với chuyện này đã sớm dự đoán được kết cục, cậu lười đến mức chẳng muốn giả bộ kinh ngạc.

Ai nghĩ đến, mới vừa rồi anh họ còn một mặt quyết tuyệt vậy mà giờ đây lại lộ ra thần sắc kinh ngạc, hắn nhìn thần thái bình tĩnh của Tạ Tịch, thấy ánh mắt như nhìn thấu tất cả của cậu, thấy bộ dáng không sợ sống chết của cậu, trong lòng bỗng nhiên đau xót.

"Là em cố ý!" Glinton ôm chặt cậu, trán nổi đầy gân xanh, thần thái điên cuồng, "Em cố ý chọc giận anh, em... em... Không... Sein, em... Không cần..."

Hắn cực kỳ bi thương, thanh âm đứt quãng, cơ hồ không thành câu.

Tạ Tịch đang đọc giới thiệu nhân vật, trong lòng hiếu kì nhưng cũng không có cách nào hỏi nhiều. Ông anh này thủ pháp cực kỳ chuẩn xác, không kém cạnh vampire Aix chút nào, đều là một chiêu chí mạng, nửa cơ hội thở cũng không cho.

Cho dù một chút cũng không đau, nhưng lại bị đếm ngược ở trước mắt dọa, còn không phải do cậu hoang phí thời gian.

Reload——

Thời gian vừa vặn về tới cảnh Glinton cầm tay cậu muốn cùng hắn bỏ trốn.

Tạ Tịch biết từ chối là không được, như thế nào cũng đừng nghĩ đến lựa chọn trực tiếp từ chối.

Cậu hiếu kì lời Glinton nói "Sau khi mình chết", trực giác nói cho cậu biết khả năng đây có thể là manh mối cho những nghi ngờ của mình.

"Như vậy sao được." Kỹ thuật biểu diễn của Tạ Tịch tăng nhanh mãnh liệt, miễn cưỡng cười đến mức làm người khác thập phần đau lòng.

Glinton nói: "Anh không quan tâm! Cái gì cũng không để ý!"

Tạ Tịch thầm nghĩ: Anh không để bụng nhưng tôi còn để ý, ai muốn cùng anh bỏ trốn, tôi chỉ muốn sống yên ổn bảy ngày! Đương nhiên không thể nói như thế, cậu cân nhắc nghĩ nên nói lời khách sáo như thế nào...

Glinton đã tặng cốt truyện cho cậu tiếp tục diễn: "... Đã chết rất nhiều người, phủ công tước, hoàng thất cũng đã gần biến thành mộ phần."

Lông mày Tạ Tịch nhảy một cái, rốt cục đang mơ hồ giữa năm sáu ngày ngay lập tức bắt được trọng điểm.

Cậu nhìn Glinton, hai con ngươi gắt gao khóa chặt hắn. Trước đó không nghĩ nhiều, giờ phút này tinh tế quan sát, mới phát hiện sau bầu trời trong mắt hắn, cất giấu một chút sợ hãi cùng bất an.

Tạ Tịch hơi ngừng lại.

Glinton cho rằng mình đã thuyết phục được cậu, lại thành khẩn nói: "Anh biết bọn họ ghét em, anh cũng hận bọn họ, bọn họ vừa bỏ đi cô lại lạnh nhạt ngược đãi em, anh cũng rất khó chịu..."

Rốt cục cốt truyện có liên quan với Sein·Holl trồi lên mặt nước.

Mi tâm Glinton hơi nhíu: "Là anh vô dụng, không có cách nào bảo vệ em chu toàn mới khiến cho em bước vào con đường này..."

Con đường nào? Tạ Tịch rất hiếu kì. Đáng tiếc Glinton lại giống như sợ kích thích cậu, không có nói tiếp.

Tạ Tịch có thể làm gì, lại không dám hỏi nhiều, sợ lộ chân tướng cũng sợ manh mối thật vất vả mới xuất hiện lại biến mất.

Glinton cẩn thận từng li từng tí nhìn cậu: "Công chúa Cillin đã chết rồi, nữ hoàng cũng ngã bệnh, từ nay về sau anh sẽ chiếu cố em thật tốt, mỗi ngày đều chăm sóc em... Sein, có thể quay đầu lại không?"

Công chúa Cillin? A, Tạ Tịch nhớ lại, là mẹ kế của cậu.

Mặc dù Glinton đề cập không nhiều, nhưng Tạ Tịch đại khái cũng có thể phác hoạ ra một cái khung.

Sau khi mẹ ruột Sein·Holl chết, cha của cậu liền cưới em gái nữ hoàng bệ hạ, một vị công chúa điện hạ kiêu căng xa hoa lãng phí. Chắc hẳn vị công chúa này thập phần không chào đón Sein, mà lúc ấy Sein còn nhỏ, cho dù là con trai của vị công tước cao quý, cũng phải nhận hết ức hiếp.

Chuyện sau đó đoán cũng không được tốt lắm, nhưng từ trong lời nói của Glinton có thể nhận ra, Sein·Holl một mực vẫn luôn trả thù người đã khi dễ cậu.

Chẳng lẽ cậu cùng vampire và quản gia mập mờ không rõ, chính là muốn mượn lực lượng của bọn họ để báo thù?

Vậy là do cậu đã mở ra một cuộc chiến tinh phong huyết vũ*, mới có nhiều sát thủ như vậy muốn trừ khử cậu cho thống khoái? Chỉ đơn thuần là vì cậu hại chết công chúa Cillin sao?

(*Tinh phong huyết vũ= Gió tanh mưa máu)

Tạ Tịch lại nhìn Glinton, đã hiểu trước đó vì cái gì đã đâm chết cậu.

Vị anh họ này không phải đơn giản vì yêu sinh hận mới giết cậu, hắn tưởng là Sein·Holl chấp mê bất ngộ*, không muốn quay đầu, còn muốn tạo ra càng nhiều tai nạn thảm khốc, nên mới nhẫn tâm hạ thủ giết cậu.

(*Chấp mê bất ngộ là cứ giữ sự mê muội sai lầm của mình mà không chịu tỉnh ngộ, sửa đổi)

Tạ Tịch thuận theo hắn nói: "Anh họ cứ yên tâm, cô ta đã chết rồi, em sẽ không tiếp tục làm những điều kinh khủng nữa, anh về đi."

Glinton nhìn cậu: "Thật sự sẽ không làm thế nữa?"

Chuyện này Tạ Tịch vẫn có thể bảo đảm, "Sẽ không."

Glinton rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, hắn lại lần nữa nắm chặt tay Tạ Tịch, chân thành nói: "Anh vẫn sẽ chăm sóc em, chiếu cố em cả cuộc đời."

Tạ Tịch thật lòng không cần hắn chăm sóc, cậu khuyên hắn: "Anh họ, anh không cần miễn cưỡng, em đã hứa với anh chắc chắn sẽ không đổi ý."

"Anh không có miễn cưỡng!" trong con ngươi Glinton tất cả đều là đau thương, "Anh thật sự rất hối hận, Sein, nếu anh không cố kỵ nhiều như vậy, sớm đã chấp nhận tình cảm em dành cho anh, em có phải hay không liền..."

Tạ Tịch thế nhưng lý giải không được thứ tình yêu này, cậu nói: "Chúng ta là anh em họ, hướng anh biểu đạt yêu thương là lỗi của bản thân em."

"Em có lỗi gì?" Glinton đau lòng nói, "Em luôn một mực lẻ loi trơ trọi, lại trải qua nhiều thứ như vậy, ỷ vào anh là chuyện bình thường, bất quá."

Tạ Tịch muốn nói: Đó là ỷ lại không phải yêu.

Ngược lại lại cảm thấy câu nói này thiếu thỏa đáng, cậu không muốn đánh giá cao cái thế giới trò chơi này.

Glinton khẽ thở dài: "Cho anh ở lại đi, dù là làm tế phẩm* anh cũng cam tâm."

(*Tế phẩm= Đồ cúng)

Tạ Tịch chớp chớp mắt, không hiểu nổi ý tứ của những lời này. Mà lúc này Glinton đến gần cậu, cúi đầu hôn lên hai gò má cậu: "Sein, chỉ cần em có thể quay lại như lúc ban đầu, anh nguyện ý làm mọi thứ vì em."

Choang một tiếng, âm thanh đồ sứ rơi xuống đất giòn tan vang lên từ phía sau.

Tạ Tịch đột ngột đẩy Glinton ra liền thấy được sắc mặt âm trầm của Gall.

Tạ Tịch: "..." để ngươi đi ngươi không đi, lần này thì hay rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei