Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chưa cần nói đến việc nhìn thấy vương hậu, bản thân việc vào cung đã là chuyện khó khăn rồi."

Hạ Thanh La nhíu mày nói: "Quả thực là phim cổ trang truyền hình cũng không diễn như vậy, hoàng đế đưa ra chỉ thị, khắp nơi dán bảng, ai thấy mình phù hợp liền tới bóc, cầm giấy đó là có thể đi gặp quan viên, thông qua khảo nghiệm mới gặp được Hoàng Thượng."

Trương Ngạo Ngọc gật gật đầu: "Không sai, chúng ta đều không có tước vị, thông thường nếu dân đen muốn tiến cung, hoặc là đi theo quý tộc, hoặc là có lệnh bài của vương thất, nếu không, trực tiếp đi vào sẽ bị xử tử."

Lần này trong trò chơi, có lẽ là bởi vì không cần thiết, hai người sắm vai phạm nhân là Ngô Khắc và Dung Âm đều không có ký ức. Ngược lại Trương Ngạo Ngọc cùng Hạ Thanh La đều là ngư..ời giàu có, biết rất nhiều sự tình về thế giới này .

Trương Ngạo Ngọc xuất thân là thương nhân, trong nhà tương đối có tiền, hắn muốn lấy được nước mắt của thần cũng bởi vì mẫu thân bị bệnh nặng, muốn trị được cần có được thảo trong quốc khố.

Hạ Thanh La là thợ săn kho báu, nàng thời niên thiếu cha mẹ đều đã qua đời, phải tự dựa vào chính mình đi thám hiểm kiếm tiền, lại mang theo đệ đệ sinh sống trong xe ngựa, tóm lại đều là những cô nhi đáng thương. Nàng muốn lấy được nước mắt của thần, là để tranh cho đệ đệ cái tước vị thừa kế, cuộc sống vô ưu vô lo.

Ngô Khắc nhíu mày: "Từ từ, chúng ta nên đi vào như thế nào?"

"Vương hậu chiêu cáo cả nước kêu gọi các dũng sĩ, hẳn là cũng đưa ra rất nhiều thủ lệnh đi."

Dung Âm nhấm nháp một chút sữa bò: "Nàng sẽ không tùy tiện đưa ra thủ lệnh đâu, hẳn là chỉ có những kỵ sĩ tương đối nổi danh, các nhà thám hiểm hoặc là những bang phái lớn mới có thể nhận được."

"Này cũng coi như là một loại thư mời nguy hiểm rồi, nếu nước mắt của thần lấy được dễ dàng thì vương hậu đã phái kỵ sĩ hoàng cung đi rồi, cần gì đến chúng ta nữa. Những người khác cũng đều biết lợi hại trong đó, khẳng định sẽ có những người vừa lòng với phần thưởng hoặc là sợ hãi nguy hiểm, thủ lệnh kiểu gì cũng thừa một hai."

Nàng liếm liếm khóe môi: "Gần nhất liệu có nơi nào đem thủ lệnh đấu giá thì sao?"

Trương Ngạo Ngọc cùng Hạ Thanh La không hẹn mà cùng mà lộ ra biểu tình kinh ngạc.

"Không sai, tôi cũng vừa định nói cái này."

Trương Ngạo Ngọc một tay chống cằm: "Giống như nhiều người hiện đại thích cất chứa đồ cổ khác, thế giới này người giàu đều muốn có được thủ lệnh của vương thất cũng vì vinh hoa phú quý cả. Ba năm trước đây vương tử tuyên bố một thủ lệnh, ở hội đấu giá đã xuất hiện qua, cuối cùng bán được giá trên trời, không biết lần này hội đấu giá thế nào."

Không đợi hắn nói xong, Hạ Thanh La liền nói: "Lần này hội đấu giá tổ chức sau ba ngày nữa, chắc chắn vật phẩm bán đấu giá cuối cùng sẽ chính là kim sắc thủ lệnh của vương hậu."

Trương Ngạo Ngọc nhướng mày: "Cô làm sao mà biết được rõ ràng như vậy?"

Hạ Thanh La nhấp môi mỉm cười: "Tôi chính là thợ săn bảo vật cơ mà, đương nhiên trong nhà có rất nhiều kho báu, lần này ở hội đấu giá tôi có đồ vật cần bán. Tin tức tốt là, vì là chủ của đồ vật, tôi cũng có đủ thư mời, có thể mang mọi người đi vào."

Ngô Khắc đứng lên chuẩn bị: "Vậy thì cũng không sai biệt lắm, bao giờ chúng ta khởi hành?"

"Chờ một chút, chúng ta trước tiên chuẩn bị tốt bố cục mới được."

Trương Ngạo Ngọc xuống phía dưới vẫy vẫy tay, ý bảo hắn ngồi xuống.

......

Ba ngày thực nhanh liền đi qua.

Xa hoa truỵ lạc, y hương tấn ảnh.

Tại hội sở đấu giá Thiên nga đen lúc này đèn đuốc sáng trưng.

Trừ bỏ Hội đấu giá Khổng Tước gần vương cung, Thiên Nga đen có thể được coi như là địa điểm đấu giá máu mặt nhất cả nước ở thời điểm hiện tại. Kiến trúc hoàn chỉnh màu đen trầm dùng đá xây mà thành, ánh sáng từ các phiến đá trông thực kỳ diệu, từ xa nhìn lại, toàn bộ hội sở giống như một viên hắc đá quý nội liễm.

Xe ngựa ở trên đường từ từ chạy, Dung Âm ngồi ở trên xe ngựa, xốc màn xe lên nhìn về nơi kiến trúc màu đen xa xa.

Lúc này cô đnag mặc một bộ âu phục màu mận chín tương đối phức tạp tinh xảo, tóc cũng được búi thành kiểu công chúa, trên tóc mang vật trang sức tơ lụa, thoạt nhìn giống như là tiểu thư gia phú quý, khiến cho ai cũng không thể đem nàng cùng nữ bồi rượu phạm tội tử hình liên hệ đến nhau.

Công lao này là của Hạ Thanh La, cô nàng này am hiểu làm tạo hình cho người khác, vì để cho cô cùng Ngô Khắc không bị người nào nhận ra, Hạ Thanh La giúp bọn hắn an bài hai hình tượng mới. Hiện tại mấy người ăn mặc hoa lệ ngồi ở trong xe ngựa, trông ra chính là gia đình quý tộc phương tây.

Lúc này Hạ Thanh La vừa cầm một tấm sơ đồ hội sở đã được phác thảo vừa nói chuyện.

"Bảo an ở hội sở Thiên nga đen tương đối mạnh, bất luận là nam hay nữ, muốn vào cửa đều phải tiến hành lục soát, không được phép mang bất luận vũ khí gì tiến vào. Lầu một có hơn mười tay đấm cường tráng, đều mang theo khảm đao, lầu hai đều an bài cung tiễn thủ ở các góc phòng. Những người này đều rất lợi hại, chúng ta phải thật cẩn thận."

Ngô Khắc trợn trắng mắt: "Trực tiếp đi con đường chính quy bán đấu giá không lâu dài được."

Sớm tại thời điểm lúc trước thảo luận, hắn đã đề cập qua loại khả năng này, bất quá đều đã bị Hạ Thanh La cùng Trương Ngạo Ngọc đồng thời bác bỏ.

Hai người bọn họ bỗng nhiên hào phóng ném thiên kim ngàn vàng mua kim sắc thủ lệnh, không khỏi quá OOC (out of character).

Liền tính đến việc không suy xét thiết lập nhân vật, bọn họ cũng chưa chắc mua được kim sắc thủ lệnh.

Ngô Khắc hiện tại nói như vậy, cũng chính là càu nhàu với an bài của địa ngục thôi.

Xe ngựa thực mau liền ngừng ở trước cửa hội sở đấu giá, tại lúc Dung Âm sờ đầu trấn an, sói lông bạc đã chui vào không gian của  Hạ Thanh La.

Bốn người xuống xe ngựa, đi vào đại môn hội sở.

Trước cửa hội sở là bốn người vạm vỡ tướng mạo hung ác, còn có một nữ nhân thoạt nhìn thật không dễ chọc.

Trương Ngạo Ngọc hướng Hạ Thanh La vươn tay, hai người kéo cánh tay nhau lấy tư thái thân mật đi vào. Một lát sau, Dung Âm mới xách làn váy, đi theo phía sau Ngô Khắc tiến vào cửa.

Tới hội sở đấu giá, phần lớn đều là khách nam, bốn gã tráng hán phụ trách lục soát khách nam, còn số lượng ít khách nữ còn lại do nữ nhân vừa rồi phụ trách soát người. Ở vùng eo cùng ngực đều bị nữ nhân thô lỗ mà chạm qua, vì bản thân không có mang bất luận vũ khí gì, sau đó không lâu, Dung Âm đi vào hội sở.

Cô vừa mới bước vào cửa, liền thấy được cảnh tượng náo nhiệt bên trong.

Toàn bộ hội sở thoạt nhìn xa hoa cực kỳ, chỉnh thể có ba tầng, kết cấu theo hình thức giếng trời. Trần nhà thông tuốt lên trên, đứng ở lầu một trong đại sảnh, là có thể nhìn đến mái vòm cao cao trạm khắc hoa văn tinh tế, tầng hai tầng ba đều thiết có hành lang vòng tròn lộ thiên, đứng ở trên hành lang, cũng có thể nhìn đến cảnh tượng ở lầu một.

Một cái đèn treo mạ bạc vô cùng lớn được treo ở giữa đỉnh, đèn treo được thiết kể với hơn một ngàn ngọn nến tỏa xung quanh, dưới mỗi ngọn nến là một chuỗi ngọc pha lê dài, vô số cây nến đuốc được đốt lên, ánh nến được các viên pha lê chiết xạ đến các nơi, ánh sáng sáng ngời đủ để chiếu sáng lên toàn bộ đại sảnh.

Trong đại sảnh là một chiếc bàn ăn được trải khăn màu trắng, mặt trên bày đủ các loại đồ ăn phong phú cùng rượu. Rất nhiều người giàu có mặc trang phục lộng lẫy cầm chén rượu pha lê, tốp năm tốp ba tụ ở bên nhau đàm tiếu.

Thời điểm mấy người đến, hội đấu giá hội đã sắp đến phần kết thúc.

Trước mắt đang bán đấu giá đến trân phẩm thứ hai đếm ngược, người bán đấu giá đem lên một chiếc hộp gỗ tinh mỹ đưa tới trên đài, đối với các vị giàu có ở đây chậm rãi mở ra. Tráp vừa mới mở ra một khe nhỏ đã thấy được một tia huyết sắc diễm lệ sáng lên.

Ở trên tấm vải nhung đen là một viên đá quý màu đỏ lớn bằng một quả trứng bồ câu, viên đá quý có màu sắc thuần khiết, đỏ như máu, chung quanh toả ra hồng quang nhàn nhạt.

Đây là vật phẩm mà Hạ Thanh La đem đi bán đấu giá.

Đó là nàng từ chỗ cổ mộ của một vị công tước phu nhân lấy ra tới, nàng đã phải trải qua gian nan hiểm trở mới tìm được quan tài của vị công tước phu nhân kia.

Nhưng khi nàng nâng nắp quan tài lên mới phát hiện, vị phu nhân kia hai mắt trợn trừng, thoạt nhìn dị thường đáng sợ. Yết hầu bà bị cắt ra, máu chảy đến dưới thân, ở toàn bộ đáy quan tài trải lên màu đỏ sậm.

Thấy thi thể chung quanh không còn đồ vật gì đáng giá, nàng liền chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, thời điểm xoay người lại bỗng nhiên nghe được âm thanh nữ nhân than nhẹ.

Nàng nhìn kỹ yết hầu thi thể, mới phát hiện ở miệng vết thương bên trong yết hầu khảm một viên hồng ngọc. Mặt trên khối hồng ngọc che kín vết máu, khi vuốt có cảm giác phi thường lạnh.

Nàng đem khối đá quý cầm lên, lại cảm thấy để nó ở trong nhà quả thực là mang điềm xấu. Vì thế thừa dịp lần này tổ chức đấu giá, liền mong bán được cho tên xui xẻo nào đó đi.

Đấu giá hội loại này đều là phi pháp, nếu bị kỵ binh đoàn của vương thất nhìn đến, toàn bộ tổ chức cùng người tham gia đều sẽ bị phạt.

Không lâu trước đây, đấu giá hội đều bị vương tử xử lý rớt, thực sự đã phải ngừng nghỉ một thời gian dài. Bất quá gần đây quốc vương chết bệnh, vương cung lại truyền ra tin tức vương tử bị bệnh nặng, vương hậu sứt đầu mẻ trán, không có thời gian quản bọn họ, mấy con kiến này nọ, đấu giá hội ở các địa phương lại sinh động lên.

Đáu giá hội phi pháp kiểu này, từ trước đến nay không thể nào lại là mấy đồ vật sạch sẽ được, người tham gia đều hiểu rõ điều này.

Liền tính như hồng bảo thạch mang theo cảm giác lạnh lẽo và điềm xấu, lại bởi vì nó mang màu đỏ quang mang mỹ lệ, rất nhiều người giàu có như cũ bị hấp dẫn, tranh nhau lên giá.

Dung Âm cũng không có hứng thú tham dự bán đấu giá, cô nâng lên chén rươuk, tựa vào trụ đá ở đại sảnh, hờ hững mà nhìn mọi người ồn ào náo động.

Những người khác cũng đều vào vị trí của mình.

Hạ Thanh La đứng ở hành lang lầu 3 lộ thiên, nàng mặc một chiếc váy dài hoa lệ, nửa người trên hơi khom, hai tay trắng nõn bám vào trên lan can. Nàng rũ mắt nhìn xuống phía dưới hội đấu giá, khóe môi treo lên ý cười nhàn nhạt.

Ngô Khắc ở bàn ăn bên cạnh ăn đồ ăn, tựa hồ đối với viên bảo thạch đang được bán đấu giá không có hứng thú.

Một buổi đấu giá thường sẽ có rất nhiều kiện trân phẩm, nhóm người giàu có ngày thường liền ở trong đại sảnh uống rượu nói chuyện phiếm, sau khi buổi đấu giá bắt đầu, chỉ khi gặp đồ vật mà bọn họ cảm thấy hứng thú, bọn họ mới tiến lên phía trước trả giá, nếu không liền cứ như vậy mà rời khỏi

Lúc này Trương Ngạo Ngọc đang đứng ở phía trước, cùng những người giàu có đó trả giá.

Dung Âm đi dạo vòng quanh đại sảnh.

Mỗi bên phụ cận treo bức màn lớn màu trắng ngà, mỗi một cột đá hai bên sườn đều có, từ lầu 3 rũ đến mặt đất lầu 1. Nếu cùng lúc kéo tất cả các bức màn ra, liền có thể ngăn trở hành lang lầu 3 cùng lầu 2 , tạo ra một không gian bí mật.

Bên dưới vẫn còn đang cạnh tranh, cuối cùng, khối bảo thạch màu hồng đã được một phú hào đại tài khí thô mua với giá hơn hai mươi vạn đồng vàng

Thế giới này tiền chủ yếu tạo thành từ đồng sắt, tiền đồng, đồng bạc cùng đồng vàng, 3 đồng sắt ở tiệm bánh mì có thể mua được một khối bánh mì bình thường. Bởi vậy tính ra, khối hồng bảo thạch kia có giá ít nhất là trăm triệu.

Sau khi trân phẩm hồng bảo thạch được bán đi, kim sắc thủ lệnh mà đại đa số người giàu tụ hội ở đây muốn mua cuối cùng cũng được đem ra.

Thủ lệnh kia được đặt trên một tấm mộc điêu khắc tinh xảo, thoạt nhìn lớn nhỏ vừa bằng chiếc điện thoại thời nay, mặt trên điêu khắc rất nhiều hoa văn. Tấm thủ lệnh trông cũng không có gì đặc biệt cả, trầm trọng mà cũ kĩ, tràn ngập cảm giác uy nghiêm.

Tấm mộc bên ngoài thủ lệnh còn được che chở bằng một chiếc lồng hình tinh thể, nghe Hạ Thanh La nói, loại tinh thể trong suốt này dùng một loại tinh thể đặc thù để làm, không loại đao nào có thể làm hỏng được nó.

Dung Âm nhìn chung quanh sảnh mấy tên đại hán cường tráng đang đi lại, cùng cung tiễn thủ tùy thời đợi lệnh ở lầu hai, hơi hơi nhăn mi.

Đấu giá bắt đầu rồi.

Lúc trước kim sắc thủ lệnh đã có giá là hai mươi vạn đồng vàng, lần này vì độ hiếm thấy của nó mà đã lên giá là 50 vạn đồng vàng.

Với cái giá này, mấy đời người dân đều không kiếm đủ, quý giá đến mức làm người líu lưỡi. Nhưng hiển nhiên cái giá này không hề làm những kẻ giàu có chùn bước, bọn họ sôi nổi cạnh tranh trả giá, thực mau giá cả đã bị nâng lên.

60 vạn, 70 vạn, 80 vạn

Một trăm vạn.

Một trăm vạn!

"Ngươi là cố ý chọc ta có phải hay không, ngươi ngứa đòn hả?"

Đang lúc giá cả lên đến trăm vạn đồng vàng, trong đám người bỗng nhiên truyền đến tiếng nam tử hét to.

--------------------------------------
Dạo này bận qué tui hem có thời gian edit (thực ra là lười:))
Cơ mà ko drop đâu nhé, chỉ ra lâu thui. Mấy bồ đợi vài chương rồi đọc 1 lần cũng được.
Có gì đọc xong cmt cho tui có động lực edit tiếp nhé
Iuuuu❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro