Q2 - Chương 37: Chu Lẫm tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Hàn Phong ôm Bạch Tường, hôn say đắm trên ghế sô pha mềm mại, nhưng không có làm gì thêm.

Mãi đến khi Chu Lẫm đẩy cửa ra, Lý Hàn Phong mới bất mãn ngẩng đầu lên. Nhưng khi nhìn thấy người đó là Chu Lẫm, trên mặt Lý Hàn Phong hiện lên một chút đắc ý.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trên ghế sô pha, Chu Lẫm vô thức lùi lại, vừa định đóng cửa lại, Lý Hàn Phong đột nhiên lạnh lùng nói: "Vào đây cho tôi!"

"Vào thì vào!" Chu Lẫm tức giận đi vào. Nghĩ đến Lý Hàn Phong cưỡng ép đem cậu ném qua một bên, còn hắn thì ở đây vui vẻ, Chu Lẫm liền cảm thấy trong lồng ngực bừng hực lửa giận.

Bạch Tường nhìn Chu Lẫm, trong đôi mắt sáng ngời lóe lên một tia kỳ quái, sau đó liền biến mất.

Bàn tay của Lý Hàn Phong vẫn như cũ ôm eo Bạch Tường, đầu của Bạch Tương nhẹ nhàng tựa vào trong ngực của Lý Hàn Phong, bộ dáng như được sủng nịch.

Lý Hàn Phong cũng không thèm nhìn Chu Lẫm, cầm ly rượu trên bàn lên, nhấp một ngụm, cúi đầu hôn Bạch Tường. Bạch Tương ngoan ngoãn uống cạn, không quên liếm khóe miệng của Lý Hàn Phong.

Chu Lẫm thầm mắng, thật mẹ nó ghê tởm, đúng là một đôi cẩu nam nam.

Chu Lẫm hừ lạnh khinh thường một cái, rồi quay sang nhìn chỗ khác giống như không muốn nhìn thứ ghê tởm gì.

Lý Hàn Phong nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Chu Lẫm, khóe miệng nhếch lên một vòng cung khó nhận ra.

Khi Lý Hàn Phong cởi bỏ mảnh quần áo cuối cùng trên người Bạch Tường, Chu Lẫm rốt cuộc không nhịn được lao ra ngoài mà không cần Lý Hàn Phong đồng ý.

Khốn nạn! Biến thái!

Đã có mỹ nam ở bên cạnh bồi hắn phát tiết, vì cái gì lại không buông tha cho cậu?

Mà đã có cậu, vì sao lại muốn tìm nam nhân khác phát tiết?

Chu Lẫm tức giận đến mức không biết trong đầu mình hiện tại đang suy nghĩ gì.

Quản Lý Hàn Phong hắn làm gì! Lão tử hiện tại rời khỏi đây.

Chu Lẫm biết Lý Hàn Phong đã cử hai thuộc hạ bí mật đi theo mình, nên đã dẫn dụ hai người đến một nhà kho trống trải dưới Moonlight.

Sau đó, một trận phát tiết đánh dữ dội.

Khi Chu Lẫm rời khỏi nhà kho, hai người đàn ông run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, trên gương mặt lộ ra sự thống khổ.

Chu Lẫm dự định rời khỏi Moonlight, vốn tưởng rằng Lý Hàn Phong đưa cậu tới đây là vì muốn bàn chuyện riêng tư giữa hai người, nhưng không ngờ rằng hắn vứt cậu qua một bên, còn hắn thì tiêu dao sung sướng. Nghĩ đến việc Lý Hàn Phong sủng nịch ôm nam nhân kia, Chu Lẫm tức giận muốn đánh chết hắn ta.

Chu Lẫm tranh thủ vào nhà vệ sinh, vừa đi ra liền nhìn thấy Bạch Tường đứng ở bên bồn rửa mặt, trên mặt nở nụ cười, "Anh chính là Chu Lẫm!" Bạch Tường thấy Chu Lẫm đi ra, lập tức cười hỏi một tiếng, nhưng chỉ là nụ cười tỏa nắng ban đầu dần thay thế bởi sự lạnh lùng.

Chu Lẫm không có phản ứng, vô cảm rửa tay, liếc nhìn dấu hôn trên cổ của Bạch Tường, Chu Lẫm có thể tưởng tượng vừa rồi nam nhân này cùng Lý Hàn Phong ân ân ái ái ra sao.

"Lý tổng luôn là người mà anh không thể yêu. Vì vậy, tôi khuyên anh đừng quấy rầy anh ấy." Thấy Chu Lẫm không đáp lại, Bạch Tường tiếp tục mỉm cười, không có vẻ quyến rũ mà cậu đã có trong vòng tay của Lý Hàn Phong vừa rồi.

"Hắn nghĩ gì thì liên quan gì đến tôi! Nói cho cậu biết, hắn ở trong mắt tôi chỉ là một tên cặn bã." Chu Mặc thản nhiên lau tay, cười lạnh nói: "Cảm ơn cậu đã thỏa mãn khẩu vị của tên cặn bã đó."

"Trên đời này không có người nào mà tôi không thể tấn công. Chỉ cần Lý tổng có hứng thú với nam nhân, tôi tin có thể thu phục được trái tim của anh ấy." Giọng điệu của Bạch Tường tràn đầy tự tin, nhưng trong ánh mắt lại có chút do dự. Bởi vì sau khi Chu Lẫm rời khỏi phòng, Lý Hàn Phong vội vàng ôm cậu, như là cố ý lưu lại dấu hôn trên cổ cậu.

Chu Lẫm quả thực phi thường tuấn mỹ, nhưng trong mắt Bạch Tường, đường nét khuôn mặt thanh tú và cứng rắn của Chu Lẫm thiếu đi khí chất có thể mê hoặc một người đàn ông.

"Cậu không phải là một nhân vật đơn giản, phải không?" Chu Lẫm nhìn Bạch Tường, nói ra những gì cậu đang suy nghĩ. Nam nhân này thấy thế nào cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.

"Haha!" Bạch Tương cúi đầu cười lạnh vài tiếng, "Muốn nắm giữ được trái tim của Lý tổng, anh cũng không thể quá thông minh!"

"Ngươi là ai?" Chu Lẫm không khỏi trở nên cảnh giác.

"Nhiệm vụ của tôi là giúp Lý tổng thuận lợi kế thừa vị trí của lão gia." Mặt Bạch Tường lạnh lùng, sau đó cười ranh mãnh, "Hơn nữa loại bỏ tất cả những yếu tố có thể trở thành trở ngại đối với Lý tổng."

"Tại sao lại nói cho tôi biết chuyện này, cậu không sợ tôi nói cho Lý Hàn Phong chuyện này sao?"

"Đây đối với anh chỉ là cảnh cáo, anh muốn làm gì đều không liên quan đến tôi!" Bạch Tường nhún vai, tỏ vẻ lãnh đạm.

"Cảnh cáo? Hừ!" Chu Lẫm cười chế nhạo, "Tôi không có hứng thú xen vào kế hoạch phát triển sự nghiệp của Lý Hàn Phong."

Bạch Tường không nói gì thêm, chỉ cười khẩy hai cái rồi quay người rời đi. Trước khi rời đi không quên nói một câu: "Có tôi ở đây, anh sẽ không còn cơ hội nào nữa. Vì vậy, anh nên vui mừng vì tôi đã cứu anh một cái mạng."

Chu Lẫm có chút không giải thích được, gãi gãi đầu tỏ vẻ cáu kỉnh, kế hoạch phát triển sự nghiệp cùng các chướng ngại của Lý Hàn Phong thì có liên quan gì đến cậu, chính bản thân cậu còn trốn hắn còn không kịp, cứu mạng cái đéo gì a!

Nhưng thật ra chính tên biến thái chết tiệt kia luôn bám lấy cậu không bỏ.

"Khốn kiếp!" Chu Lẫm tức giận thấp giọng mắng, nếu Lý Hàn Phong thực sự có hứng thú với người nam nhân đó, thì sẽ giúp Chu Lẫm thoát khỏi phiền phức.

Chu Lẫm vốn định rời đi, không hiểu sao lại đến quầy bar, vừa uống rượu vừa mắng Lý Hàn Phong.

Chu Lẫm uống một ly rót một ly, lúc tâm trạng đang rất tốt, tửu lượng của Chu Lẫm rất kinh người, còn lúc tâm trạng đang tồi tệ, Chu Lẫm uống vài ly ý thức liền mơ hồ, đi đứng không vững.

"Chu tiên sinh, Lý tổng mời ngài lên!" Một nam nhân đeo kính râm đi tới trước mặt Chu Lẫm, cung kính nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro