Q3 - Chương 10: Ám đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Kazuo

Nhìn thấy Cố Phi từ trên lầu xuống, Chu Lẫm vội vàng chạy tới, thấy sắc mặt Cố Phi tệ hơn trước khi lên lầu, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo. Chẳng lẽ Lý Hàn Phong đã nói cho Phi Phi mọi chuyện rồi sao?

"Phi Phi, lời nói của Lý Hàn Phong cậu đừng có tin a, cậu nhất định phải biết cái loại miệng của người này..." Chu Lẫm không ngừng cười haha, Cố Phi chỉ nhẹ giọng nói: "Lẫm, chúng ta trở về đi, không phải muốn cho tôi kinh hỉ sao? "

Chu Lẫm cũng muốn cùng Cố Phi trở về, nhưng nghĩ vừa rồi đã hứa với Lý Hàn Phong ở lại, Chu Lẫm lại cảm thấy bối rối.

"Chuyện này... Tôi phải ở lại chăm... chăm sóc tên khốn đó." Chu Lẫm ấp úng nói xong, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Phi Phi, có lẽ cậu sẽ không tin, nhưng Lý Hàn Phong bị thương thật ra là do một nửa trách nhiệm của tôi, tôi không muốn mắc nợ hắn ta. "

Lời nói của Chu Lẫm khiến Cố Phi cảm thấy buồn. Bởi vì điều đó có nghĩa là Lý Hàn Phong đã có một vị trí trong trái tim Chu Lẫm, rồi một ngày nào đó Chu Lẫm sẽ phát hiện ra mình đã yêu người đàn ông đó.

"Vậy thì tôi sẽ tự về vậy. Cậu tự chăm sóc bản thân mình thật tốt." Cố Phi trầm giọng nói, đôi mắt không có tia sáng lẳng lặng nhìn Chu Lẫm.

Cậu không tin, Chu Lẫm sẽ chọn Lý Hàn Phong.

"Phi Phi, vậy tôi đưa cậu về." Chu Lẫm lập tức nắm lấy tay Cố Phi bước ra ngoài.

Jason không ngăn cản, chỉ là sau khi Chu Lẫm và Cố Phi rời đi, hắn lên lầu thông báo cho Lý Hàn Phong.

"Lý tổng, Chu thiếu gia đưa Cố Phi trở về, sẽ quay lại nhanh."

"Trở về? Hừ!" Lý Hàn Phong gương mặt vô cảm nhìn về phía trước, không nghĩ tới nam nhân ở cùng Chu Lẫm lại để cho cậu ta qua đêm ở đây dễ dàng như vậy.

"Thuộc hạ vô dụng, không thể điều tra rõ thân phận thật sự của Cố tiên sinh."

"Hắn không phải là một nhân vật đơn giản. Nếu tôi đoán không lầm thì người ra giá một trăm triệu ở 'Underground' cũng chính là hắn."

Jason giật mình. Trước đó âm thầm điều tra, chỉ mơ hồ xác định thế lực đứng sau Cố Phi không thể xem thường, nhưng cụ thể thân phận thì không thể tra ra được. Jason chợt nhớ ra vừa rồi trong hội trường Cố Phi có nhắc đến em gái của mình, đột nhiên cảm thấy bất an.

Với tư cách là vệ sĩ của thiếu gia Thượng Nguyệt Bang, không được phép có bất kỳ ai có thể nắm lấy điểm yếu của hắn. Về cơ bản, những vệ sĩ này hoặc là trẻ mồ côi, hoặc họ đem gia đình bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt. Jason đột nhiên có linh cảm không tốt, sau khi đi ra ngoài, hắn lập tức cử người sang Mỹ để xác định tình hình của em gái.

Chỉ có một người thân như vậy, vì em gái, Jason sẽ không ngại hy sinh tính mạng của mình.

Lý Hàn Phong đang nằm trên giường, rõ ràng là một chiếc chăn bông bằng lụa tốt, nhưng trong ổ chăn lại cảm thấy lạnh lẽo, không thể cảm nhận được chút ấm áp nào. Khuôn mặt nghiêm nghị của hắn không có biểu hiện gì, đôi mắt nhắm chặt, nhưng đại não thì quay cuồng nhanh chóng.

Chu Lẫm vốn dĩ muốn đưa Cố Phi trở về căn hộ rồi quay lại chỗ ở của Lý Hàn Phong, nhưng đáng tiếc xe vừa dừng ở cửa căn hộ, bụng Chu Lẫm liền bắt đầu réo lên. Sau đó mới nhớ bản thân còn chưa ăn cơm tối. Vì vậy Chu Lẫm ôm Cố Phi đang chuẩn bị xuống xe, ở phía sau lưng cọ mặt vào, "Phi Phi, tôi muốn đồ cậu nấu."

Cố Phi nhẹ nhàng cười, "Cậu muốn ăn cái gì?"

"Mì xào!" Chu Lẫm cười rạng rỡ, vừa nói xong liền hối hận. Món mì xào khó quên lần trước là do Lý Hàn Phong làm, hiện tại yêu cầu món này sẽ làm Cố Phi nghi hoặc.

Bất quá, Cố Phi cái gì cũng không nói, chỉ mỉm cười gật đầu.

Bởi vì luôn cảm thấy tối nay đến chỗ của Lý Hàn Phong sẽ khiến Cố Phi có chút cô đơn, cho nên ở trong bếp, Chu Lẫm đã tích cực chủ động giúp Cố Phi.

"Lẫm, cậu có vẻ thành thạo các bước làm món mì xào a." Nhìn Chu Lẫm tay chân nhanh nhẹn, Cố Phi nhẹ giọng nói.

"Còn không phải là bởi vì Lý Hàn ..." Chu Lẫm vội vàng ngậm miệng, giống như một đứa trẻ nói bậy, vội vàng cúi đầu không nói lời nào.

"Lẫm." Cố Phi nhẹ nhàng nói, "Đêm nay ở lại đi!"

Edit: Kazuo

______________________

Chu Lẫm lo lắng mở mắt ra, phát hiện đã hơn chín giờ sáng, xoa xoa đầu, Chu Lẫm bắt đầu nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua. Bản thân sau khi ăn cơm tối liền cảm thấy chóng mặt, nghĩ lên giường nằm một chút rồi sẽ đến chỗ của Lý Hàn Phong, ai ngờ vừa nằm liền ngủ luôn.

Chu Lẫm vẫn cảm thấy mệt mỏi không muốn dậy chút nào, vì thế nằm trên giường gọi cho Cố Phi, điện thoại di động của Cố Phi đang ở trạng thái tắt máy, Chu Lẫm đoán chắc Cố Phi lúc này đang họp. Rốt cuộc là sáng nay cậu không đi làm, rất nhiều việc cần cậu xử lý.

Chu Lẫm do dự hồi lâu trước tên Lý Hàn Phong mới chậm rãi bấm điện thoại gọi Lý Hàn Phong. Điện thoại đổ hai hồi chuông, Chu Lẫm cúp máy ngay lập tức. Trong lòng mắng chửi, chính cậu bị bệnh a, thực sự gọi cho nam nhân kia.

... Chỉ là giải thích lý do vì sao tối hôm qua không có đến chỗ hắn thôi. Ừm! Chỉ giải thích.

Như thể đã tìm ra lý do chính đáng nào đó, Chu Lẫm gọi lại cho Lý Hàn Phong, sau đó... không có ai bắt máy.

Thao! Chu Lẫm ném điện thoại bên mép giường, che đầu đi chuẩn bị đi ngủ, kết quả chuông điện thoại vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi là Lý Hàn Phong, Chu Lẫm tức giận cúp máy, trong lòng bực bội, ai bảo ngươi không trả lời cuộc gọi của lão tử.

Kết quả là một tin nhắn khác đến, "Nội trong ba mươi giây không gọi điện cho tôi, hậu quả tự gánh lấy."

Chu Lẫm: "......"

Chu Lẫm sững người một lúc trước tin nhắn từ Lý Hàn Phong, còn chưa quyết định có nên cứng đầu hay không, Cố Phi đã gọi tới.

"Thân thể khá hơn chút nào chưa?" Cố Phi ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng hỏi.

"Phi Phi, tôi đói quá!" Chu Lẫm nằm trên gối lười biếng nói, tựa hồ đã quên hoàn toàn tin nhắn từ Lý Hàn Phong.

"Tôi vừa mới rời Nguyên Soái, hiện tại đi siêu thị mua đồ ăn, nói cho tôi biết, cậu muốn ăn cái gì."

"Rời khỏi Nguyên Soái? Hôm nay Phi Phi không đi làm sao?"

"Tôi từ chức."

"Từ chức?" Chu Lẫm giật mình, lập tức hỏi: "Chẳng lẽ là có người lợi dụng tôi không có ở đó chiếm tiện nghi của cậu?

"............"

"Phi Phi, bây giờ tôi sẽ tẩn hắn một trận."

"Không có chuyện gì, chỉ là gần đây không thể cố gắng hết sức, muốn nghỉ ngơi thật tốt."

"Phi Phi để tôi một mình ở lại sao?" Chu Lẫm ra vẻ ủy khuất nói, "Nếu Phi Phi không còn ở Nguyên Soái, tôi cũng không còn sức lực."

"Ha ha, thật sao?" Nghe được những lời ngọt ngào của Chu Lẫm, Cố Phi trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc. Thực ra, Cố Phi muốn thuyết phục Chu Lẫm từ chức Nguyên soái, nhưng cậu biết, chiến đấu với Lý Hàn Phong không thể nóng vội, chỉ khi Chu Lẫm tự nguyện rời đi thì mới có thể đạt được hiệu quả như ý muốn.

"Phi Phi, tôi muốn ăn thịt kho tàu."

"Được, tôi đi mua ngay."

Chu Lẫm cúp điện thoại xong liền hung hăng đá chân, đứng ở trên giường, tinh thần phấn chấn đi đánh răng rửa mặt. Vừa rửa được một nửa liền bừng tỉnh nhớ tới tin nhắn của Lý Hàn Phong.

Chu Lẫm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hẳn là không có vấn đề gì, liền vừa ngâm nga hát vừa rửa mặt.

Chu Lẫm bên này nhàn hạ chờ Cố Phi trở về, nhưng Lý Hàn Phong bên kia vẫn lạnh lùng vô cảm, khiến vị bác sĩ thay băng không ngừng run rẩy.

Triệu Tú Anh dựa vào ghế sô pha bên cạnh giường của Lý Hàn Phong, vẻ mặt "anh đáng bị như vậy", cho đến khi bị Lý Hàn Phong trừng bằng ánh mắt lạnh như băng, cậu mới thu lại ánh mắt muốn tìm chết, lộ ra vẻ lo lắng.

"Nói đi, cậu làm gì ở đây?" Sau khi bác sĩ rời đi, Lý Hàn Phong rất không hài lòng nhìn Triệu Tú Anh.

"Bị Lý Cừu đánh thành thế này, cư nhiên lại không mất đi một chút nhuệ khí nào. Đừng nói với tôi là anh sẽ tiếp tục bảo vệ tiểu tình nhân của anh."

"Cậu ta bây giờ không phải là tình nhân của tôi, mà là người yêu cả đời của tôi." Lý Hàn Phong sốt ruột nhìn Triệu Tú Anh, mong người đàn ông trước mặt sớm rời đi, như vậy hắn mới có thể gọi điện, vừa đe dọa, vừa dụ dỗ Chu Lẫm.

"Anh điên rồi, anh cho rằng dùng thế lực hiện tại của mình có thể lật đổ lão già kia sao!" Triệu Tú Anh tức giận nhìn Lý Hàn Phong, "Chẳng lẽ anh cho rằng Thượng Nguyệt Bang là của anh sao?

"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc kế thừa vị trí của lão ta."

"Mọi người đều có thể nhìn ra Lý Cừu muốn truyền lại vị trí cho anh. Anh mẹ nó thật sự không định để cho anh trai của mình thừa kế, đúng không?"

"Lý Hàn Uy chỉ là một công cụ mà lão già tìm ra để đe dọa tôi. Cho dù tôi không thể là thủ lĩnh tiếp theo của Thượng Nguyệt Bang, lão già cũng không thể để Lý Hàn Phong kế thừa nó." Trong lòng Lý Hàn Phong cười trào phúng. Có lẽ bây giờ Lý Hàn Uy vẫn còn đang đắc ý cho rằng bản thân có khả năng cướp đoạt tất cả mọi thứ của Lý Hàn Phong hắn.

"Lý Hàn Phong." Triệu Tú Anh đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Anh đừng nói muốn phá hủy Thượng Nguyệt Bang đi."

Lý Hàn hai tay ôm ngực, nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay, tựa hồ đang chờ đợi điều gì. Nhưng Triệu Tú Anh đã không còn bình tĩnh nữa, Lý Hàn Phong im lặng chẳng khác nào là đồng ý, "Anh còn chưa buông bỏ thù hận trong lòng sao?"

Lý Hàn Phong ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Triệu Tú Anh, "Cậu tốt hơn đừng hỏi quá nhiều chuyện của tôi."

"Quả nhiên người của Lý gia đều là kẻ điên." Không tính Lý Hàn Vũ vẫn còn bình thường, Triệu Tú Anh nghĩ, đây là bảo vật do chính mình nhặt được sao?

Triệu Tú Anh thực sự muốn thuyết phục Lý Hàn Phong từ bỏ Chu Lẫm, nhưng Lý Hàn Phong nói: "Nếu cậu nói thêm lời nào, tôi sẽ bắt Lý Hàn Vũ đè cậu áp bức." Câu nói này hiển nhiên khiến Triệu Tú Anh cứng họng.

Ngay khi Triệu Tú Anh ra ngoài thì gặp Lý Hàn Vũ cũng tới thăm Lý Hàn Phong. Lý Hàn Vũ khác với Triệu Tú Anh, Lý Hàn Vũ nghĩ rằng anh hai của mình chỉ bị bệnh như người ngoài đồn đại.

Khi Lý Hàn Vũ nhìn thấy Triệu Tú Anh, hai mắt tỏa sáng bổ nhào vào lồng ngực Triệu Tú Anh.

Bởi vì lúc trước Lý Hàn Vũ uống say đã cưỡng bức Triệu Tú Anh, cho nên hắn vẫn chưa được tha thứ. Lý Hàn Vũ thề lần này sẽ chiếm được cảm tình của Triệu Tú Anh, và sau đó vui vẻ leo lên giường của anh A Tú một lần nữa.

"A Tú, tôi thật đáng thương, đã nhiều ngày không ăn cơm." Lí Hàn Vũ giả bộ đáng thương, đôi mắt ngấn nước không ngừng chớp chớp, tựa như hy vọng có thể chảy ra một giọt nước mắt.

Nhìn khuôn mặt tròn trịa của Lý Hàn Vũ, khóe miệng của Triệu Tú Anh co giật, không nói gì. Cho dù cậu có bị đánh chết cũng không bao giờ tin Lý Hàn Vũ sẽ ủy khuất chính mình.

Thấy Triệu Tú Anh không nói gì, Lý Hàn Vũ cho rằng Triệu Tú Anh vẫn còn tức giận, tiếp tục chảy nước mũi nước mắt nghẹn ngào nói: "A Tú, xin cậu hãy tha thứ cho tôi. Tôi thề từ giờ trở đi tôi sẽ để cho A Tú nằm trên, không bao giờ nghĩ đến việc phản công nữa." (tội thế em trai :)))

Những người hầu xung quanh nghe Lý Hàn Vũ nói xong, đều đổ dồn ánh mắt tò mò. Rõ ràng nhất là Tiểu Mỹ đang lau bình hoa, hai má vì hưng phấn mà đỏ lên nhìn Triệu Tú Anh.

Triệu Tú Anh cũng giống như Chu Lẫm, là người sĩ diện cho đến chết. Nghe Lý Hàn Vũ nói xong, lập tức kéo Lý Hàn Vũ ra ngoài.

"Về nhà lại tính sổ với anh."

Nhìn thấy A Tú của mình rốt cuộc cũng muốn đưa mình trở về, Lý Hàn Vũ lập tức tung tăng đi theo Triệu Tú Anh rời đi, hoàn toàn quên mất mục đích thực sự của mình khi tới đây. (Hảo em trai, Lý Hàn Phong có đứa em tốt dễ sợ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro