Chương 4: Cầu sinh hoang đảo 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại khái là do nhìn thấy Thẩm Tiêu đã làm xong đồ ăn, mấy cô gái kháccũng rối rít giữ vững tinh thần, chuẩn bị đồ ăn.Ít nhất hiện tại bọn họ được ăn được ngủ, giống như người còn sống.Cho dù Dương Hoằng từ chối thì Thẩm Tiêu vẫn đưa phần vẹm vỏ xanhkia đến trước mặt anh ta, ân tình của người ta, tốt nhất nên trả lại sớm,chờ đến lúc tự thân khó mà bảo đảm, đâu chú ý được nhiều như vậy.Đưa cho Dương Hoằng bốn con vẹm vỏ xanh, Thẩm Tiêu còn khoảngmười con, vẹm vỏ xanh này, cô có mười mấy cách chế biến, thế nhưngtrước mắt chỉ có thể trực tiếp nướng ăn, nói thật mùi vị có hơi tanh.Nước canh do trong vỏ tiết ra rất thơm nhưng nhạt nhẽo, cũng khôngthấy ngon gì."Ôi, thật khó ăn." Bên cạnh cũng có người trực tiếp mang lên lửa nướngchín, nhưng sau khi cô ta ăn xong thì lập tức nhả ra: "Cái này cũng quátanh rồi.""Không có gia vị gì, đương nhiên không thể ngon như lúc thường."Dương Hoằng cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì, anh ta cắn mộtmiếng rồi nói: "Nhưng tôi khuyên sau này cô vẫn nên đừng lãng phí thứcăn, hơn nữa vẹm vỏ xanh này được mệnh danh là "trứng gà trong biển",bởi vì bản thân nó rất giàu protein, còn cả các loại axit amin. Chỉ có ănchúng thì các cô mới có thể có được năng lượng tiếp tục đi sưu tập vậttư sinh tồn."Sau khi nói xong, Dương Hoằng nhìn về phía Thẩm Tiêu: "Vẹm vỏ xanhnày của cô nướng khá ngon, không chín quá, cũng không sống, độ chíntới, trước kia cô làm gì, đầu bếp à?"Nếu như đối phương là đầu bếp, như vậy tiếp theo bọn họ sẽ tốt hơnrất nhiều, đầu bếp không những có kỹ năng bếp núc tốt, đối với nguyênliệu nấu ăn trên biển cũng sẽ hiểu rõ và chuyên nghiệp hơn, có lẽ phânđược rõ ràng hơn bọn họ về loại nào có độc, loại nào không độc."Đúng thế." Thẩm Tiêu không giấu diếm, thứ nhất là vì mọi người sẽ ởchung với nhau một thời gian dài, luôn có thể nhìn ra, thứ hai ở trongnhóm sáu người này, cô nhất định phải cho thấy một chút giá trị củamình, như thế tương lai mới không bị vứt bỏ.Thấy mình đoán đúng, Dương Hoằng lại càng thêm coi trọng Thẩm Tiêuhơn: "Như thế thì tốt quá, đúng rồi, mọi người không tự giới thiệu à?Sau này cũng dễ xưng hô.""Tôi tên Phương Minh Tuyết." Cô gái trước đó giúp Dương Hoằng nhặtcủi lên tiếng trước: "Tôi làm ở kênh mua sắm trên truyền hình, chẳng quatrên hòn đảo này, hình như nghề nghiệp của tôi không có tác dụng gì.""Tôi tên Anh Tử, là một giáo viên tiểu học." Đây là cô gái bị trầy xước ởchân, cô ta không muốn nói tên đầy đủ với mọi người, mọi người cũngkhông cảm thấy quan trọng, dù sao cũng chỉ là xưng hô mà thôi, thếnhưng hai cô gái phía sau cũng lựa chọn phương thức như Anh Tử, đểmọi người gọi bọn họ là "Phương Phương" và "Tiểu Vân".Phương Phương có gương mặt trắng nõn, là lãnh đạo trong văn phòng,làm việc hành chính, Tiểu Vân cũng là một cô giáo, chỉ là dạy cấp hai,dáng vẻ từng trải hơn.Thấy mọi người đã tự giới thiệu xong, Thẩm Tiêu cũng nói: "Tôi tênThẩm Tiêu, tôi là một đầu bếp, sau này mọi người gặp thứ đồ ăn gì màkhông quá chắc chắn, có thể cho tôi xem trước."Câu nói cuối cùng này, quả thật gia tăng giá trị bản thân của Thẩm Tiêu,ánh mắt mọi người nhìn cô thân thiết hơn nhiều: "Được lắm, có cô tọatrấn, sau này vấn đề an toàn của đồ ăn bên chúng ta được đảm bảo."Sau khi ăn chút gì đó, mấy người bắt đầu phân chia đi tìm kiếm nguồnnước trên đảo, so với thức ăn thì nước quan trọng hơn, tuy bây giờ bọnhọ còn có cây dừa, nhưng không thể vẫn luôn dựa vào cây dừa được."Cân nhắc đến an toàn, chúng ta chia ra hai người một tổ." DươngHoằng nói.Anh ta vừa lên tiếng, Phương Minh Tuyết đã nhanh chóng nói: "Vậy tôivới anh một tổ."Bởi vì là người đàn ông duy nhất trên đảo, không thể nghi ngờ, so vớinhững người khác, Dương Hoằng càng mang đến cảm giác an toàn hơn.Dương Hoằng cũng không từ chối: "Được."Sau cùng Thẩm Tiêu và anh ta bị trầy xước ở chân hợp thành một tổ,Tiểu Vân và Phương Phương một tổ.Sáu người riêng phần mình chia ra, tiến vào trong rừng cây, có lẽ bởi vìđây là đảo nhiệt đới, vì thế thực vật trên đảo đều là cây có tán lá to,Thẩm Tiêu tỉ mỉ quan sát, trên đảo này không có quá nhiều cây dừa, đó làtin tức không tốt lắm, nếu như bọn họ không tìm được nguồn nước ngọtkhác, điều này cho thấy chẳng mấy chốc nguồn nước ngọt của bọn họsẽ khô cạn.Người không ăn gì còn có thể chống đỡ được mười ngày nửa tháng, mộtkhi không có nước thì chỉ có thể kiên trì ba ngày thôi, đối với bọn họ hiệntại mà nói, nước càng quan trọng hơn đồ ăn.Thế nhưng tìm kiếm trong rừng suốt hai tiếng, hai người tổ Thẩm Tiêukhông phát hiện ra dấu vết nước nào, ngược lại bởi vì nhiệt độ lên cao,bọn họ đã xuất hiện tình trạng khô miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro