139. Chưa Qua Hết Đau Thương, Rơi Chưa Hết Nước Mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một con hẻm nhỏ nơi Thuỳ Tiên bị cắt đuôi từ chiếc xe đang chở lấy Ông Tào cùng Đỗ Hà, chị ấy tức giận đánh mạnh tay vào vô lăng ở trước mặt. Tình huống bây giờ là gì, chồng của mình thì đang bị giam ở sở cảnh sát, con gái lại bị người ta bắt đi không một chút manh mối.

Vậy mà nàng lại có thể đi đến khách sạn tìm người đàn ông đó, ở trước mặt của chị ấy mặc nhiên để cho hắn ôm ấp và cùng leo lên một chiếc xe. Rốt cuộc Thuỳ Tiên cũng không còn bất cứ một lý do gì để tin tưởng Đỗ Hà nữa, chính chị ấy sẽ tìm cách cứu Thuỳ Linh và Hà Linh chứ không cần người con gái bạc tình bạc nghĩa này.

Cả buổi chiều ngày hôm đó Thuỳ Tiên sử dụng người của mình đi khắp nơi tìm Hà Linh, chị ấy không dám để cho Thuỳ Linh biết được con bé đã bị người ta bắt đi. Lo sợ rằng quá nhiều sự việc xảy ra đột ngột như vậy sẽ làm cho Thuỳ Linh chịu không nổi.

Ở trại tạm giam thức ăn được đưa vào vẫn không có người đụng đến, chỉ nhìn thấy ở một góc phòng giam qua một khung song sắt chấn giữ, một người con gái thu mình vào nơi ánh sáng không thể khắc họa rõ bộ dáng thảm hại bây giờ. Cô đã ngồi ở đó từ lúc sáng sau khi Thuỳ Tiên đi khỏi, dường như cô cũng chưa từng ngước lên gương mặt tiều tụy của mình. Ngồi lâu đến như vậy ánh mắt mỏi nhừ đưa cô vào một giấc mộng, nhưng là một giấc mộng kinh hoàng. Cô nhìn thấy con gái lẫn vợ của cô đều bị người ta dẫn đi, ánh mắt của Đỗ Hà lúc đó ám ảnh đến mức làm cho mồ hôi của cô rịn ra thành từng hạt đậu.

" Thả tôi ra, tôi không có giết người, thả tôi ra "
Thuỳ Linh thức dậy sau một giấc mộng làm cả người run lên bần bật, cô tức giận hét lớn đánh mạnh tay vào song sắt ngăn cách mình. Tại sao cô lại có cảm giác nếu như cô không ra được bên ngoài, mọi chuyện sẽ đi đến kết cục giống như giấc mơ đó của cô.

" Không được làm ồn "- một viên cảnh sát canh giữ trại tạm giam đi đến phòng giam của cô nhắc lại, cô gái này cứ một chút sẽ hét lớn lên như vậy.

  Cô càng lúc càng mất bình tĩnh, đám cảnh sát này tại sao một mực khẳng định cô là hung thủ, điều tra một vụ án mạng dễ dàng kết tội đến như vậy hay sao ?

Nữ cảnh sát đó đã quá quen với tình cảnh thủ phạm một mực khẳng định mình vô tội, cô ta đứng trước cửa phòng giam của cô một chút cũng không nán lại đó quá lâu. Mặc dù nhìn thấy thức ăn vẫn còn để ở bên trong, nhưng đúng bữa chiều vẫn đem đến cho cô một phần khác. Rất tiếc, tất cả đều bị Thuỳ Linh hất ra tung tóe cả sàn.
"Bé Đậu, chị nhớ em "

Chính bản thân cô trưng cầu mọi người đừng để cho nàng biết tình cảnh của cô bây giờ, nhưng tại sao giờ phút này lại cảm thấy quá mức tủi thân. Em thật sự tin rằng chị nhẫn tâm đến mức bỏ lại như vậy để đi công tác hay sao ? Bé Đậu, chị muốn gặp lại em dù chỉ một lần. Chưa đến một ngày chị đã nhớ em đến phát điên, nếu như chị bị định tội. Em à chị muốn tử hình chứ không phải tù chung thân, chết rồi sẽ không còn phải ngày đêm không thoát ra được hình ảnh của em. Bắt chị ở trong tù cả đời, sống với những bức tường lạnh lẽo lúc nào cũng hiện hữu gương mặt của em. Đỗ Hà, chị thật sự chịu không nổi.

Buổi tối ngày hôm đó, một lần nữa trại giam sáng đèn khi có người nhà muốn đến thăm cô gái trong căn phòng cuối dãy đó. Thuỳ Tiên đã tìm được một luật sư là người nước ngoài, người này khẳng định với cô sẽ cố gắng giúp cho Thuỳ Linh thoát tội. Thật chất ở trong bất cứ ngành nghề nào cũng có mánh lới của nó, luật sư này có bạn làm trong sở cảnh sát đang giam giữ Thuỳ Linh.

Ông ta nói với Thuỳ Tiên nếu như Thuỳ Linh thật sự không có giết người, ông ta có thể nhờ mối quan hệ quen biết đó để đi đến hiện trường vụ án. Rất có thể sẽ tìm ra manh mối rằng có kẻ thứ ba ở trong hiện trường đó. Sở dĩ ông ấy có thể khẳng định như vậy, bởi vì trước khi ông ấy làm luật sư từng làm bên pháp chứng một thời gian.

Mặc dù không biết được rằng người này có thể giúp được việc hay không, nhưng Thuỳ Tiên vẫn muốn đến nói cho Thuỳ Linh biết để cô có thể yên tâm phần nào.

" Thuỳ Tiên, tại sao có tin tốt lành như vậy sắc mặt của chị lại có vẻ không được tốt, có phải ở nhà xảy ra chuyện gì hay không ? "
Thuỳ Linh nhìn thấy rõ sự lo lắng trong đôi mắt của chị ấy, dường như có chuyện gì đó không tốt vẫn đang diễn ra khi cô bị giam giữ tại đây. Đôi tay của Thuỳ Linh bị còng lại vẫn một mực nắm lấy song sắt chất vấn chị ấy.

" Nói tóm lại, em cố gắng duy trì sức khỏe của mình cho thật tốt là được, đừng có bất cứ một ý định gì chống lại cảnh sát. Đợi đến lúc luật sư tìm ra được bằng chứng phủ định tội trạng của em "

" Em hỏi chị, ở bên ngoài xảy ra chuyện gì. Thuỳ Tiên, chị không nói em cũng có cách biết được, vượt ngục thôi mà có gì quá mức khó khăn ? "
Rõ ràng là có chuyện gì đó đang rất nghiêm trọng xảy ra, cô không thể ở trong đây cái gì đó gọi là bình tĩnh chờ đến ngày ra tòa. Cô không hề chỉ nói cho có, nếu như Thuỳ Tiên không nói cho cô biết, chỉ trong tối hôm nay cô nhất định bằng mọi cách mang tội danh tù nhân vượt ngục.

" Thuỳ Linh, nếu như em dám vượt ngục thì từ nay về sau đừng nhìn mặt của chị nữa "

" Em cầu xin chị, đừng giấu em nữa, Thuỳ Tiên "

" Em từng nói những chuyện mấy hôm nay xảy ra đều do người đàn ông ở khách sạn đó làm có đúng không ? "

" Nhất định là vậy, tại sao chị lại nhắc đến hắn "

" Sáng hôm nay khi chị đến tìm Đỗ Hà, đã nói cho em ấy biết tình trạng bây giờ của em, thái độ của Đỗ Hà rất lạ, hoàn toàn đem em ra khỏi tầm mắt lại còn nổi giận với chị "

Nếu như nàng đã biết cô bị giam ở đây tại sao lại sao vẫn không hề đến tìm cô, Thuỳ Tiên nói em ấy có vẻ như vô cùng tức giận, liệu có phải bởi vì sự việc tối hôm qua làm cho nàng chán ghét cô đến như vậy hay không ?
" Còn nữa, chiều hôm nay Hà Linh đã bị người ta bắt đi, chị nghi ngờ người đó chính là người đàn ông em nhắc đến, sau khi Đỗ Hà biết tin chẳng hề lo lắng đi tìm Hà Linh, ngược lại đi đến khách sạn đó cùng với hắn biến mất khỏi sự theo sát của chị "

Lại là người đàn ông đó, cô đã cố tình gởi Hà Linh sang nhà của Thuỳ Tiên cách ly khỏi sự theo dõi của hắn, tại sao hắn vẫn có thể tìm cách dẫn đi Hà Linh. Đến nước này em vẫn tìm đến hắn, Đỗ Hà em thật sự làm tôi phát điên lên rồi.

" Phải rồi, nếu như là do hắn bắt đi có khi nào em dâu đến gặp hắn để đòi Hà Linh về hay không ? "- lúc này đột nhiên Thuỳ Tiên lại nghĩ đến, xem như là sự tin tưởng cuối cùng còn sót lại dành cho Đỗ Hà.

" Em ấy đi đâu em không cần biết, Đỗ Hà của ba năm trước thật sự đã chết rồi, em chỉ cần Hà Linh, bọn họ không có quyền dẫn nó đi "
Lửa giận của cô bây giờ thật khó mà dập tắt nỗi, cô đã lường trước trường hợp Đỗ Hà phản bội mình, nhưng tại sao đến lúc biết được lại cảm thấy đau đến tưởng chừng như có thể chết đi.

Được, nàng cho rằng người đàn ông đó yêu thương nàng hơn cô thì cứ đi theo hắn, cô chỉ yêu thương duy nhất một mình Đỗ Hà, người không còn là Đỗ Hà nữa cô còn nếu kéo để làm gì. Nàng nếu như đã nhẫn tâm như vậy thì cứ làm bất cứ chuyện gì mình muốn, nhưng cô không cho phép nàng lấy cả Hà Linh. Giống như ba năm trước, cô chỉ còn duy nhất một mình Hà Linh ở bên cạnh. Không ai được quyền dẫn nó đi...
" Nghe lời của chị ở yên trong đây, em có ra ngoài cũng chẳng biết bọn họ ở đâu "

" Không đúng, em biết được Hà Linh đang ở đâu, ở trong sợi dây chuyền của em ấy có con chip định vị, chị về biệt thự lấy điện thoại của em ra xem sẽ biết được tung tích của Đỗ Hà "

" Được "
Thuỳ Tiên không nán lại ở đó quá lâu ngay lập tức di chuyển về căn biệt thự của Thuỳ Linh, theo như lời của Thuỳ Linh nói chỉ cần nhấp vào biểu tượng đó sẽ phát tín hiệu con chip của Đỗ Hà. Nhưng Thuỳ Tiên đã bấm rất nhiều lần điều không hiển thị vị trí của Đỗ Hà. Mặc dù muốn quay trở lại trại giam hỏi lại Thuỳ Linh, nhưng số lần thăm nuôi hôm nay đã đủ, muốn gì đều sáng ngày mai mới có thể gặp mặt.
-----------------------------------------------------

Ông Tào ông ấy là một người sống trong thế giới ngầm bao nhiêu năm, dĩ nhiên sẽ có cách bảo vệ tung tích của mình. Khi ông ấy đưa Đỗ Hà đến một căn nhà giam giữ Hà Linh lúc này nàng đã bất tỉnh vì suy nhược, thiết bị phát hiện máy ghi âm hay chip định vị đều không qua khỏi cánh cổng " an ninh " tại căn nhà đó, Ông Tào phát hiện trên người của Đỗ Hà có thiết bị đó liền cẩn thận tìm cho bằng được.

Rốt cuộc nó được giấu trong sợi dây chuyền mà ông ấy hết mực nghi ngờ, khó trách lần đó Thuỳ Linh lại có thể tìm đến khách sạn. Sau khi lấy được sợi dây chuyền đó ngay lập tức phá thiết bị bên trong, quăng vào một góc.

" Đỗ Hà, ăn một chút gì đi, sức khỏe của con không được tốt lắm "
Ông Tào cho người chuẩn bị cho nàng một tô cháo, Đỗ Hà mặc dù không muốn ăn nhưng ông ấy nói không ăn thì ông ấy không cho nàng đi gặp Hà Linh. Hương vị có đậm đà cách mấy đi vào cổ họng đắng chát cũng trở nên khó ăn vô cùng. Tô cháo vơi đi một nửa nàng đã tung chăn ra, cầu xin ông cho nàng đến gặp con của mình.

Một căn phòng khá lớn ở bên trong chứa đựng một đứa bé gái nằm co ro vì sợ sệt. Nếu như năm đó Luca bản lĩnh thế nào thì Hà Linh lại khóc đến mức rất đáng thương. Nó muốn gặp mama và mẹ, những người này thật đáng ghét.
" Mama ơi, mẹ ơi, thả con ra, con muốn gặp mama và mẹ "

Tiểu Hà Linh đã nhiều ngày không được gặp cô và nàng, bây giờ lại bị mấy người mặt mày bặm trợn này  bắt nhốt như vậy, nó còn nghe được mấy người đó nói chuyện với nhau rằng mama của nó sắp không còn chịu đựng nổi gì đó.
" Hư... hư... mama ơi, mẹ ơi..."

" Hà Linh, Hà Linh "
Nàng không kìm được nước mắt tưởng chừng như khô cạn, ngay lập tức xông cửa chạy vào bên trong mặc kệ Ông Tào có cho phép hay không ? Lần này quả thật ông ấy không hề lừa Đỗ Hà, chỉ cần ngày mai nàng theo ông về Pháp ông sẽ lập tức thả Hà Linh kèm đoạn clip đó. Còn nếu như Đỗ Hà muốn đưa Hà Linh sang Pháp ở cùng, ông vẫn có thể xem nó là người của nhà họ Đỗ không màn nó là con của Thuỳ Linh. Tạm thời Ông Tào để mặc cho Đỗ Hà ở bên trong cùng với Hà Linh, bản thân ông còn có chuyện cần chuẩn bị.

" Mẹ, mẹ... Hà Linh sợ, mẹ đưa Hà Linh về "
Tiểu Hà Linh nhìn thấy mẹ của mình liền chạy đến ôm lấy nàng, nó không có bị trói tay chân hay đánh đập, chỉ là họ nhốt nó lại làm cho nó rất sợ.

" Hà Linh ngoan đừng khóc, mẹ đến rồi "
Nàng ôm đứa con gái bé nhỏ vào lòng tiếng nức nở còn to hơn cả nó, nó là một đứa trẻ rất đáng thương, chỉ vài tuổi đầu đã chịu nhiều bi kịch đến như vậy. Ôm con ở trong tay giống như là lần cuối cùng, lực cánh tay càng lúc càng gắt gao siết lấy lại sợ làm con đau.

" Mẹ ơi họ là người xấu, họ bắt con nhốt lại không cho về, Hà Linh nhớ mẹ, Hà Linh nhớ mama nữa... hức... hức "

" Ngày mai Hà Linh sẽ được về với mama, đừng khóc nữa "

" Dạ, hức... hức.. mà mama và mẹ bận lắm hả ? Sao gởi con ở nhà Luca hoài, con muốn ngủ với mẹ à, con muốn mama đưa con đi chơi "
Hà Linh vẫn một mực nũng nịu trong lòng của nàng, nó ở bên nhà của Thuỳ Tiên được thương ghê lắm, nhưng nó muốn về nhà hơn, nó thật sự rất nhớ hai người họ.

Về phần của một người nào đó đang ôm chặt lấy nó, khóe mắt của nàng liên tục để cho những giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống xuống ướt bã vai của Hà Linh. Nàng không muốn bỏ rơi Hà Linh thêm một lần nào nữa hết, nhưng nàng không thể đưa nó đi cùng mình. Hà Linh nhất định không chịu rời xa mama của nó, Thuỳ Linh cũng không để mất đi đứa con này. Nàng không có quyền ích kỷ như vậy, nếu như chưa từng gặp được Hà Linh, bây giờ cũng không phải trải qua giai đoạn như đứt từng đoạn ruột.

" Hà Linh sau này nhất định phải ngoan, không được cãi lời của mama nữa " - đưa từng ngón tay vuốt ve đôi gò má tròn đầy giống như một người nào đó, chỉ sợ rằng một khi ra đi sẽ không còn gặp lại.

" Hà Linh biết rồi, mẹ cũng sợ nữa hả mẹ "
Nó nhìn thấy Đỗ Hà liên tục nấc lên thành từng cơn, mắt đọng hai hàng chảy xuống, còn tưởng rằng mẹ  cũng bị bắt nhốt giống nó nên mới sợ như vậy. Còn cố tình đưa tay ra sau vuốt nhẹ lấy lưng của nàng, nhưng càng lúc càng thấy nàng khóc lớn hơn.

" Mẹ đừng khóc, mama nhất định đến cứu chúng ta, mama nhìn thấy mẹ khóc sẽ buồn lắm, đừng khóc... đừng khóc... Hà Linh không cho mấy người đó ức hiếp mẹ đâu "

" Mẹ không khóc, Hà Linh có muốn ăn gì không ? "
Nàng cố gắng quệt nhanh dòng nước mắt không kìm được của mình, bế Hà Linh lên cố gắng đánh lạc hướng sang chuyện khác. Trẻ con thường rất dễ đối phó, nó vừa nghe mẹ hỏi đã gật đầu liên tục.

" Đói lắm sao ? Có hộp cơm ở đó sao con không ăn " - bên trong phòng có một chiếc giường, phía trên hộc tủ đầu giường có một hộp cơm có vẻ như là do Ông Tào chuẩn bị, chỉ là Hà Linh dường như vẫn chưa đụng đến.

" Không được ăn đâu mẹ, lỡ người ta bỏ độc vô là chết mất tiêu "
Không biết có phải nó hay cùng với Thuỳ Linh xem phim nhiều quá hay không, nói ra một câu liền có thể khiến mẹ của nó nở một nụ cười hiếm hoi ở thời điểm hiện tại.

" Không có độc, mẹ đút con ăn "
Đỗ Hà bế nó ngồi trên chân của mình, đột nhiên lại nở một nụ cười chua xót. Có vẻ như hành động này chính xác là của Thuỳ Linh, cô luôn luôn thích để nàng lên chân như vậy.

" Mẹ ăn nữa, bụng mẹ nhỏ xíu làm sao sinh em bé nhỏ được " - Hà Linh vẫn ngồi đó ăn ngon lành, biết không có độc là nó đã ăn từ lúc nãy.

" Con nói lung tung gì đấy "

" Mama nói khi nào thấy bụng mẹ to ơi là to là Hà Linh sẽ có em, cho nên mẹ phải ăn thật nhiều "
Lý luận của trẻ con thật khiến nàng không thể nhịn được cười mà, nó cho rằng cứ ăn cho bụng to ra thì sẽ sinh em bé được hay sao ?

" Thật ngốc "

" Mama nói muốn mẹ sinh nhiều thật nhiều, nhưng mà lúc đó mẹ còn thương Hà Linh không ? " 

" Mẹ thương Hà Linh nhất "
Nó rất thích có em bé nhỏ, nhưng mà lỡ như mẹ sinh em bé không thương nó nữa thì sao ? Bây giờ nghe Đỗ Hà nói như vậy liền vui vẻ cười đến tít cả mắt.

" Mẹ, Hà Linh muốn ngủ "
Đỗ Hà để nó nằm trong vòng tay của mình, nếu như nàng cũng có thể giống như nó thật tốt biết mấy, nói ngủ liền có thể ngủ được.

" Hà Linh đừng oán trách mẹ "
Một lần nữa mặc cho nước mắt của mình vô tư rơi xuống, nhìn thấy gương mặt khi ngủ của nó lại nhớ đến một người. Thuỳ Linh, về phần chị thì cứ việc oán trách em đi và sau này đừng nhớ bất cứ thứ gì về em nữa.

Mặc dù không đành lòng bỏ lại Hà Linh ngủ lại một mình, nhưng nàng muốn đi gặp ông ấy để xem cái clip đó là gì. Liệu nó có đúng là bằng chứng tốt nhất để rửa tội cho Thuỳ Linh hay không ?

" Đưa đoạn clip cho con " - nàng bước đến đâu cũng không ai dám ngăn cản, bắt gặp hình ảnh ông ấy đang soạn vali liền có phần lớn tiếng.
Ông Tào rất ít khi tức giận với Đỗ Hà, ông ấy đưa tay bấm vào màn hình phía trước để phát ra đoạn clip mà sở cảnh sát vẫn chưa hề có được.

Bên trong chính là hình ảnh cô cùng với cô gái đó hôn nhau kịch liệt ở trên giường, nàng biết thần trí của cô lúc đó không hề tỉnh táo nhưng tại sao vẫn thấy đau như vậy. Tiếp sau đó chính là hình ảnh cô cầm lấy đèn ngủ đánh vào cô gái đó, đây chính là lý do tại sao cô để lại dấu vân tay. Thuỳ Linh sau đó nhanh chóng chạy vào bên trong toilet.

Đoạn clip được kéo khoảng nửa tiếng sau đó, cô gái bị Thuỳ Linh đánh bất tỉnh đánh nhè nhẹ vào đầu của mình giống như vừa tỉnh lại, cô ấy lấy tạm áo sơ mi của mình mặc lại ra mở cửa cho một chàng trai. Hai người họ xảy ra tranh cãi rất lớn, hắn là bạn trai của cô ta muốn cô ta đưa tiền cho mình trả nợ, nhưng cô gái đó một mực kháng cự, rốt cuộc hắn lại dùng cây đèn đó để đánh cô ấy. Lúc đó hắn đang đeo găng tay lái xe hoàn toàn không để lại dấu chứng.

Sau khi hắn giết cô gái đó còn tức giận xé nát chiếc áo trên người cô ấy, đem cô ấy cả người lõa thể nhét vào trong cửa tủ. Bởi vì lúc đó Thuỳ Linh vẫn đang bị thuốc bức điên người, bên trong toilet xả nước liên tục lại cách âm khá tốt nên không hề hay biết chuyện xảy ra bên ngoài. Sau đó là đến khách sạn tìm Đỗ Hà, rõ ràng không biết bên trong phòng có một cái xác.
" Con đã đi theo ba rồi, ba tại sao lại chưa gởi cho sở cảnh sát "

" Được, ba đưa cho con cái đĩa này, nhưng bên trong là có mật mã mới có thể xem được. Qua ngày mai khi chúng ta lên phi cơ riêng, con đưa cái đĩa này cho Hà Linh đem về hay gởi cho thuộc hạ của ta đưa đến sở cảnh sát đều được. Khi nào đặt chân đến Pháp ta sẽ nói ra mật khẩu cho sở cảnh sát có thể mở được file bên trong "

Ông ấy làm như vậy là để đề phòng nàng đổi ý, chỉ cần qua đến Pháp cho dù Thuỳ Linh có được thả ra cũng khó mà làm gì được ông ấy. Đỗ Hà cầm trên tay chiếc đĩa hình vuông nhỏ bé để vào trong người của mình, nàng sẽ giao nó lại cho Hà Linh nhờ nó đưa cho Thuỳ Tiên nói rằng có thể cứu được mama của nó. Quay trở về phòng cùng với Hà Linh bỗng nhiên lúc này điện thoại của nàng run lên bần bật.
" Louis "

" Đỗ Hà, ba của anh có chuyện cần giải quyết bắt buộc anh phải về Pháp, có lẽ vài ngày nữa anh phải về đó, em tự lo cho mình được chứ "

" Qua ngày mai tôi cũng sẽ không còn ở đây nữa "

" Bác Tào tìm được em rồi sao ? Đỗ Hà, em cam tâm về nơi đó "

" Em đang ở đâu vậy ? Anh đến đưa em đi "

" Louis đừng dính vào tôi , tôi không muốn ngay cả anh cũng gặp chuyện  "

" Anh hỏi em đang ở đâu ? "

" Là một căn nhà của ông ấy, tôi cũng không biết nữa "

" Em đợi anh  "
Louis gọi cho ba của mình để hỏi về nơi ở của Ông Tào tại Hàn Quốc, cuối cùng ông ấy đưa ra mấy địa điểm mà ông ấy từng đến khi cùng Ông Tào trở về Hàn Quốc sau một vài vụ làm ăn. Louis cố gắng lái xe đi từng nơi một với hy vọng tìm được Đỗ Hà. Đã qua rất nhiều địa chỉ những căn nhà của ông ấy đều không tìm được, cuối cùng chính là địa chỉ căn nhà đang thật sự chứa đựng Đỗ Hà ở bên trong.

Đỗ Hà quay trở về căn phòng lúc nãy, nhìn thấy Hà Linh không biết đã thức từ lúc nào giống như dự định bước xuống giường tìm nàng vậy. Mắt của nó rõ ràng giống như sắp khóc đến nơi, vừa nhìn thấy mẹ đã chạy đến ôm chặt lấy chân của nàng.
" Mẹ, Hà Linh không thấy mẹ "

" Mẹ chỉ đi vệ sinh thôi con cần gì phải khóc đến như vậy chứ, Hà Linh ngoan lên giường ngủ lại đi "

" Con không ngủ, con muốn nói chuyện với mẹ... "
Trẻ con có đôi khi cũng có linh tính, nó cảm thấy nếu như nó ngủ sẽ khó mà gặp lại mẹ nữa. Một mực dụi lấy đôi mắt đỏ hoe ôm chầm lấy nàng, mặc cho nàng bế nó đặt lên giường nó vẫn nhất mực không chịu nhắm mắt lại.

" Được rồi, không ngủ thì thôi, Hà Linh mẹ đưa cho con cái này con nhất định phải giữ thật cẩn thận, sau khi về đến nhà gặp dì Thuỳ Tiên phải đưa cho dì ấy, nói với dì ấy đem đến sở cảnh sát "

" Là gì vậy mẹ ? "

" Con không biết đâu, nói tóm lại nhất định phải nhớ kỹ lời mẹ nói, có biết chưa ? "
Mặc dù Hà Linh không biết rõ thứ nàng đưa cho nó là gì, nhưng nhìn nét mặt của mẹ có vẻ như vô cùng nghiêm trọng làm cho nó lo lắng, Đỗ Hà để chiếc đĩa đó vừa với túi áo của Hà Linh còn cẩn thận cài nút lại. Nếu như bình thường nàng sẽ không để cho Hà Linh thức vào giờ này, nhưng cứ xem như ích kỷ một ngày, muốn nghe thấy tiếng của nó, muốn nghe nó gọi một tiếng mẹ ngọt ngào kéo dài được giờ phút nào hay giờ phút đó.

Hà Linh ở trong lòng của mẹ nói rất nhiều chuyện, nó kể cho nàng nghe mấy hôm nay ở nhà Thuỳ Tiên như thế nào, sau đó lại bắt nàng kể chuyện cổ tích cho nó nghe. Mãi cho đến tận 4h30 sáng nó đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của nàng, Đỗ Hà đau đớn bế Hà Linh đáng thương đi ra chiếc xe đậu sẵn trước sân nhà. Nửa tiếng nữa tài xế sẽ đưa nó về nhà của Thuỳ Tiên theo như lời thỉnh cầu của Đỗ Hà được Ông Tào chấp nhận. Bởi vì 5h sáng chính là thời khắc nàng sẽ cùng với Ông Tào trở về nước Pháp xa xôi không có gì hoài niệm...

Phi cơ riêng đã cất cánh xuống khoảng đất trống rộng lớn của căn nhà, chiếc này so với chiếc của Louis lúc trước có phần nhỏ hơn. Đỗ Hà như một cái xác không hồn bước đi thật chậm, đầu ngoảnh về chiếc xe vẫn còn chưa khởi động đang chứa đựng Hà Linh vẫn còn mê ngủ ở bên trong. Thật sự là không đành lòng, Thuỳ Linh sau khi được thả ra hãy giúp em một lần nữa chăm sóc thật tốt cho Hà Linh. Nếu như có cơ hội, em vẫn muốn được một lần đến thăm chị. Ở trong đó chị bây giờ không biết ra sao ?

" Đi thôi Đỗ Hà "- Ông ta xách theo vài vali để lên phi cơ, nhìn thấy Đỗ Hà có vẻ như chần chừ liền ra lệnh hối thúc.

Cũng chính lúc Đỗ Hà cắn chặt môi của mình nhẫn tâm quay đầu lại không nhìn thêm một lần nào nữa, nước mắt phủ đẫm gương mặt ưa nhìn bước theo ông ấy. Cũng là lúc Hà Linh tung cửa chạy ra bên ngoài lớn tiếng gọi nàng.

"MẸ, MẸ ĐI ĐÂU VẬY? SAO MẸ LẠI BỎ HÀ LINH NỮA VẬY, HU HU HU..." - Hà Linh vừa chạy ra đã bị tài xế tóm lại, nó ở trong sức lực to lớn của người đó vùng vẫy khóc lóc đến mức muốn nát đi cổ họng nhỏ bé của nó.

" Hà Linh theo họ về đi, đừng đi theo mẹ "

" Mẹ đừng đi theo người đó, mẹ về với con...hức...mẹ về với mama đi...hu hu hu "

" Mẹ xin lỗi, Hà Linh..."
Bước chân vội vã sợ rằng nếu không chạy thật nhanh sẽ khó mà đi nữa, mỗi một câu nói của Hà Linh, mỗi một tiếng khóc thê lương của nó đều đánh sâu vào cơ thể đang dần trở nên suy nhược của nàng. Đau quá, đau đến mức chỉ muốn chết đi. Đã đi đến bước này chẳng còn đường quay lại, cho dù có khiến cho đứa con duy nhất của mình căm hận mình, nàng nhất định cũng phải cứu được cô.

" Đưa nó lên xe mau lên " - Ông Tào ra lệnh cho tài xế đưa Hà Linh lên xe, ông quay vào nhà thêm một lần nữa giống như bỏ quên gì đó.

" Mẹ gạt con, mẹ không có thương Hà Linh, mẹ không có thương mama...con ghét mẹ, con ghét mẹ lắm "
Hà Linh mắt mũi tèm lem liên tục hướng vế phía của Đỗ Hà hét lên thật lớn, người lớn tại sao nói ra được lại không thể giữ lời. Mẹ từng nói mẹ sẽ không bỏ nó đi nữa, mẹ từng nói mẹ yêu thương nó nhất mà. Nói dối...

Đợi đến lúc người tài xế đó không chú ý, nó cắn thật mạnh vào tay của người đó vùng khỏi chạy ra đường, Đỗ Hà ở trên phi cơ trái tim kịch liệt đau đớn khi nghe con gái nói chán ghét mình, nhìn vào khung cửa sổ thấy Hà Linh mất bình tĩnh chạy ra bên ngoài liền không thể ngồi yên từ phi cơ lao thẳng xuống.
" Tiểu Thư, không được đi "

" Tránh ra "
Đỗ Hà đánh trả một người đứng ở ngay cầu thang ra vào phi cơ, cướp lấy súng của hắn liên tục hướng vào những kẻ đang tiến đến định ngăn cản nàng.

Khi Ông Tào ra đến nhìn thấy Đỗ Hà đột nhiên giống như muốn đổi ý liền tức giận, nhưng ông ta vừa mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng súng liên tục nổ lên. Không phải của Đỗ Hà, chẳng phải của thuộc hạ ông ta. Chính là của kẻ thù của Ông Tào ở Hàn Quốc, bọn chúng không biết nhận được tin tức ở đâu ra lại tìm được vị trí của ông, Ông Tào ra lệnh cho thuộc hạ chống trả một mực muốn đuổi theo Đỗ Hà nhưng bọn chúng rõ ràng đều nhắm vào ông mà nổ súng. Ông Tào tạm thời đành phải chống trả không thể đuổi theo nàng ra bên ngoài.

" Hà Linh, con ở đâu ? Hà Linh, trả lời mẹ đi "
Nàng không quen thuộc con đường này, trời vào những tháng này gần 5h40 sáng mà vẫn đen như mực. Nó vừa mới chạy ra đây tại sao bây giờ đã không nhìn thấy nữa, Đỗ Hà giống như phát điên lên chạy khắp nơi tìm lấy con của mình. Cho đến khi chạy qua đoạn đường bên kia, nhìn thấy nó vừa chạy vừa dụi mắt giống như sắp băng qua đường. Xe cộ hai bên đường lưu thông chóng mặt, Đỗ Hà giống như sử dụng hết tất cả sức lực còn lại của mình để băng qua đó. Lúc đó trong đầu của nàng chỉ có Hà Linh, nàng không thể để cho nó có chuyện gì được, còn bản thân của nàng từ lâu sống hay chết chẳng có gì khác nhau.

" HÀ LINH..."
Nó không nghe được mẹ nó đang cố gọi lấy nó bởi tiếng kèn hơi của xe rất lớn, nó chỉ biết một lúc sau đó nó bị đẩy vào lề đường bằng một lực đạo rất lớn. Từ phía sau nghe thấy một âm thanh va chạm rất lớn, nó bị đẩy mạnh quá nên cũng choáng váng một chút, đến lúc nó ngồi dậy được nghe thấy tiếng ồn ào liên tục vang lên. Nhìn ra sau không biết từ bao giờ có một đám đông đang đứng nhìn vào một thứ gì đó, Hà Linh chen vào đám đông đó theo họ nhìn vào bên trong. Hình ảnh mà nó thấy chính là mẹ của nó bê bết trên một vũng máu phía trước của một chiếc xe hơi, giống như là hoàn toàn bất động mặc cho máu loang ra khắp nơi trên người của mình.

" Cứu mẹ của con với... hức.... hức...hức... mai mốt Hà Linh không dám vậy nữa đâu, mẹ tỉnh lại đi đừng làm Hà Linh sợ mà hư hư hư...."

Chiếc xe đó là bởi một nam thanh niên cầm lái trong lúc say xỉn, lúc hắn lao vào người của nàng chính là ở một vận tốc không kiểm soát. Một lực đạo rất lớn làm thân thể của nàng văng ra vài mét, khi chạm xuống đất đầu chính là nơi va chạm mạnh nhất. Hòa lẫn vào màu nâu ấm từ tóc chính là một sắc đỏ rùng rợn liên tục chảy xuống, so với ba năm trước có chung một đặc điểm - máu nhuộm ướt cả đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro