Trái Cấm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Đừng đi "

" Xin lỗi "

" Đừng, Hanako..."

" Nói đi, anh yêu em ? "

" Anh yêu em, rất yêu em, dù cho thượng đế trừng phạt anh vẫn luôn yêu em, sẽ không bao giờ thay đổi "

" Em cũng vậy, sẽ mãi như thế !"

Bầu trời tản mạn mây đen vây kín.
Bốn bề chìm nghỉm dưới vạt áo sẫm màu của bóng đêm.
Bước đi khô cằn lướt đi tới đâu vạn vật đều héo úa tàn phai.

Thần chết ! Hắn ở đây! Hắn đã tới! Hắn là biểu trưng cho tù ngục vĩnh cửu.
Hắn ở đây và ... kết thúc !
Ngục tối bi thương, hố sâu tuyệt vọng. Bóng tối nhấn chìm mọi thứ ánh sáng, sắc huyết tanh nồng, vang vọng đâu đấy giọng nói sầu bi day dứt

" Sẽ yêu em chứ? Dù là kiếp sau người anh yêu vẫn là em ?"

" Yêu em mãi mãi và bất diệt "

Ngọc lục bảo phát sáng, lưỡi kiếm lãnh sắc, lọn tóc bạch kim tản loạn sóng lượn, ánh sáng tắt lịm
Phập!
KHÔNG !!!!!
Áo trắng nhuốm màu sắc huyết, cánh lông vũ nương gió tung bay tản mạn thẫm đẫm huyết tươi.
Mây ngừng trôi, gió ngừng thổi và bầu trời xụp đổ !
Tuyết rơi tựa như vũ bão như phẫn uất xoáy tung khắp không gian.
Sắc huyết trải dài trên mặt đất, tử thi chất đầy, tuyết trắng chuyển màu đỏ ối. Màu đỏ của sự bất tử đau thương.

Mỉm cười, nuốt lệ và buông tay!
Mắt tím hút sâu, tia đau đớn vô ngần nào ai thấu? Người tàn nhẫn mặc ai nhìn mình tự đâm kiếm vào tim?
Ta chết, nàng tới ngục băng. Kiếp sau ta đợi, nàng tới !

Thượng đế lẽ nào còn chưa động lòng? Huyết lệ vì ai mà tuôn trào, cõi lòng vì ai mà tan nát, thương đau cũng vì ai mà giày xéo ?
Phải chăng đấng tối cao vì quá nhàm chán mà trơ lì trước sự kết thúc mà không có mở đầu ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro