CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời chiếu từng tia nhỏ vụn trên người một cậu bé, ánh nắng vàng rọi xuống mái tóc nồng đậm phản chiếu vầng sáng tuyệt đẹp. Ngũ quan thâm thúy kia dễ dàng cho thấy bộ dáng mị hoặc lòng người của cậu trong tương lai.

Cậu bé đi đến trước mặt Mạch Khê, xoay người đối diện với các học sinh khác, nói: "Không tận mắt chứng kiến thì đừng có nói lung tung, nhất là cậu... Taddina!"

"Taddina" trong lời nói của cậu bé chính là cô bé béo ú, mặt đỏ bừng kia. Cô bé nghe thấy vậy thì trong mắt vừa có vẻ thẹn vừa giận, cô bé bất mãn nói: "Mình không nói bừa, mẹ mình nói tòa thành kia cực kỳ đáng sợ, bởi vì chủ nhân tòa thành là ma quỷ!"

Những học sinh khác lại xì xầm, gật đầu lia lịa, có vẻ đồng tình.

Mạch Khê rốt cục không nhịn được, đột nhiên rống lớn lên,"Ba nuôi của mình là người tốt nhất trên đời, ông ấy không phải ma quỷ!"

Bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lại, đôi con ngươi tựa ngọc lưu ly cũng lóe ra sự phẫn nộ, đáng sợ tới mức khiến những học sinh khác phải lui về phía sau. Nhất là Taddina, thấy thế thì vội nuốt nước miếng, thì thầm nói...

"Gì đấy, mình cũng chỉ là nghe nói thế thôi, tức cái gì mà tức, hừ!" Nói xong, cô bé liền bĩu môi đi ra. Những học sinh khác cũng không dám trêu chọc Mạch Khê nữa, biết điều rời đi.

Mạch Khê tức giận nhìn bọn chúng, một lúc lâu sau, đôi mắt giận dữ mới dịu lại, một lần nữa cô quay trở lại chỗ ngồi.

Bé trai buồn cười nhìn cô, nghiêng đầu, đột nhiên đưa tay kéo kéo lấy lọn tóc dài của cô, dùng lực rất nhẹ, mang theo nụ cười hài hước, đắc ý.

"Mạch Khê, em thật thú vị nha!" Giọng nói của cậu rất êm tai, vừa trẻ con vừa trong trẻo.

Mạch Khê quay đầu, lọn tóc quăn dài từ đầu ngón tay cậu chảy xuống. Cô nhíu mắt lại một chút rồi không nói gì nữa, lấy sách giáo khoa ra.

Bé trai nhíu mày lại, cười nói: "Này, Mạch Khê, anh vừa ra mặt giúp em, theo phép lịch sự em phải nói một tiếng cảm ơn anh chứ."

Mạch Khê nâng tầm mắt nhìn cậu, ánh nắng vàng vọt chiếu vào hàm răng trắng sáng, cậu bé cười vẻ như người bề trên vậy.

"Cám ơn!" Cô hờ hững đáp một câu.

Bé trai ngồi lại cạnh cô, giật lấy quyển sách giáo khoa, rốt cục cũng thành công có được cái nhìn chăm chú của cô, lúc này mới vừa lòng cười, "Mạch Khê, người kia đối với em tốt lắm sao?"

Một câu hỏi khiến Mạch Khê không hiểu nổi, đôi mắt lưu ly nổi lên sự nghi hoặc.

"Ba nuôi của em." Bé trai nhắc lại một câu.

Mạch Khê nghĩ nghĩ, gật đầu.

Cô vĩnh viễn không nghĩ đến việc chính mình có thể ở trong tòa thành mộng ảo đó, có quần áo đẹp, có đồ ăn ngon, còn có thể đến trường. Tất cả những thứ này đều là do cha nuôi cho, tuy nói cô chưa từng gặp qua cha nuôi, nhưng trong lòng cô, cha nuôi là người tốt nhất.

Bé trai nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, ngay sau đó lại khoác lên bả vai cô bé, "Em yên tâm đi, về sau bọn chúng còn dám khoa tay múa chân với em, anh nhất định sẽ thay em trút giận."

Mạch Khê nhìn cậu với vẻ kỳ quặc, không rõ cậu vì điều gì lại giúp mình như vậy. Tuy rằng cô còn chưa biết hết các bạn trong lớp, nhưng trong ấn tượng của cô, cậu bé này không phải học sinh lớp mình.

Bé trai cười, dường như nhìn thấu sự nghi hoặc trong lòng cô, hơi chớp chớp hàng mi, "Anh là đàn anh, hơn em hai lớp nhé!"

Thì ra là học sinh lớp Năm, nhưng sao cậu ấy lại biết tên cô?

"Này, Mạch Khê, sao em không hỏi anh tên là gì?" Bé trai chủ động hỏi ngược lại.

Mạch Khê sửng sốt, vì sao cô phải biết tên cậu ấy?

Bé trai thấy thế liền nhún nhún vai, ngũ quan tuấn tú hé ra nét cười trêu chọc, cậu bé nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô rồi nói: "Được rồi, anh tên là Nhiếp Thiên Luật, nhớ rõ chưa?"

Nhiếp Thiên Luật – cái tên nghe rất êm tai.

Mạch Khê cẩn thận nhẩm cái tên này thì thấy đáy mắt cậu bé hiện lên ý cười, tận sâu trong đáy lòng cô dường như đang dần tan chảy.________________

Từng ngày trôi qua, Mạch Khê cũng dần thích nghi được với cuộc sống trong tòa thành và ở trường học. Trong khoảng thời gian này, Nhiếp Thiên Luật dường như trở thành thần bảo vệ cho Mạch Khê vậy. Chẳng những cứ có thời gian rảnh là cậu bé sẽ tìm cô, ngay cả giờ cơm trưa cũng bên cạnh cô. Chuyện đồn đại nhảm nhí về tòa thành ma quỷ ngày càng ít, thay vào đó là ánh mắt ghen tỵ của những nữ sinh khác với cô.

Nụ cười trên mặt Mạch Khê cũng ngày một nhiều. Tuy bạn của cô không nhiều, nhưng chỉ một Nhiếp Thiên Luật thôi dường như đã đủ rồi, bởi cậu luôn có cách khiến cô bé cười.

Cuộc sống dường như đang dần diễn ra vô cùng tốt đẹp.

"Mạch Khê, tiểu Mạch Khê!"

Trong nhà ăn của trường, Nhiếp Thiên Luật cầm ly kem chuối rồi ngồi cạnh Mạch Khê, "Này, hôm nay em đã ăn bốn ly kem chuối rồi, đây là ly cuối cùng, không được ăn nữa, nếu không sẽ đau bụng đấy."

Mạch Khê hưng phấn mà gật đầu, cầm lấy ly kem chuối, vị ngọt ngào của kem lan tỏa trong miệng. Đây là loại kem ly cô thích nhất, trước kia cô chỉ được nhìn thấy các bạn khác ăn.

"Cho anh..."

Cô hướng thìa kem đến bên môi Nhiếp Thiên Luật, nghiêng đầu, với cô bé, những thứ tốt phải cùng bạn tốt chia sẻ.

"Anh là con trai, không thích ăn mấy thứ ngọt ngọt, ngậy ngậy này đâu."

Nhiếp Thiên Luật nhíu mày, có trời mới biết cậu không thích đồ ngọt tí nào, nhất là kem ly, thật không sao hiểu nổi con gái lại thích ăn mấy thứ này đến thế.

"Ăn đi!"

Giọng nói Mạch Khê mềm ngọt như viên kẹo đường, như đang thỉnh cầu, lại như đang làm nũng khiến Nhiếp Thiên Luật không thể cự tuyệt nổi.

Cậu ăn một miếng, lại nghịch ngợm liếm liếm kem dính bên môi khiến Mạch Khê ngọt ngào nở nụ cười.

Nhiếp Thiên Luật cũng cười.

Bên ngoài nhà ăn, dưới bóng cây, ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ lá chiếu xuống chiếc xe đen cao cấp sáng bóng.

Nụ cười hồn nhiên, hạnh phúc của hai đứa trẻ trong nhà ăn rơi vào đôi mắt của người đàn ông ngồi trong xe, đôi mắt ngưng lại đen sẫm thật đáng sợ, tản ra sự nguy hiểm, khóe môi lạnh lùng không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Đêm tối, ánh trăng lẩn khuất sau mây xanh, mơ hồ, tản ra ánh sáng nhạt nhòa bao phủ cả tòa thành, hết thảy mọi thứ đều thật yên tĩnh.

Giữa làn khói xì gà nhàn nhạt, ánh lên ánh mắt thâm trầm lạnh lùng của người đàn ông. Dáng người hắn thật cao lớn, chỉ cần nhìn vào bóng dáng thôi cũng đủ cảm thấy áp lực rất lớn rồi!

"Thiếu gia, tiểu thư Mạch Khê đã bắt đầu thích ứng với sinh hoạt ở trường học, cười cũng nhiều hơn, không còn e dè với người ngoài giống như trước nữa."

Dưới bóng tối, quản gia cung kính báo cáo tất cả chuyện có liên quan đến Mạch Khê. Nói xong câu đó, ông trộm nhìn người đàn ông cao lớn trước cửa sổ sát đất kia, trong mắt toàn vẻ nghi hoặc.

Ông không hiểu, từ khi thiếu gia nhận nuôi tiểu thư Mạch Khê rồi, hình như hay về hơn đến vài lần. Trước đây, thiếu gia rất ít khi về Bạc Tuyết bảo.

Thật ra, có ai thật sự hiểu được tâm tư của thiếu gia?

Người đàn ông thấy ông dừng lại thì hơi nghiêng mặt. Giữa khoảng sáng tranh tối, ngũ quan anh tuấn ánh lên tấm cửa thủy tinh; hình như, hắn đang chờ đợi thứ mà hắn muốn nghe.

Quản gia thấy thế, âm thầm lau mồ hôi. Ánh mắt thiếu gia luôn luôn sắc bén, nói vậy muốn giấu cũng phí công, vì thế chỉ có thể cẩn thận trình bày: "Tiểu thư Mạch Khê có bạn mới ở trong trường, là tiểu thiếu gia Thiên Luật, hai người họ chơi rất thân."

Những lời này vừa nói xong, hơi thở lạnh lùng bắt đầu lan tràn trong không khí, tựa như sương lạnh tràn ngập trong đêm tối khiến người ta không rét mà run.

"Từ ngày mai..." Bên cửa sổ, người đàn ông lạnh lùng lên tiếng, giọng nói không có một chút tình cảm con người, "Để giáo sư riêng đến tận nhà dạy học!"

"Vâng, thiếu gia" Quản gia không khỏi lo lắng thay cho sự tự do của Mạch Khê.

——————

"Bác Hàn Á, vì sao con không thể đi học nữa ạ?" Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhỏ Mạch Khê lộ ra vẻ thất vọng và tủi thân.

"Bởi vì Lôi tiên sinh sẽ mời thầy cô giáo giỏi nhất đến dạy tiểu thư Mạch Khê học."

"Con phải học trong tòa nhà này sao?"

"Không, Lôi tiên sinh đã sắp xếp nơi học tốt nhất cho Tiểu thư Mạch Khê."

"Vậy... con phải đi khỏi Bạc Tuyết Bảo đúng không ạ?"

"Tạm thời là như thế, nhưng Tiểu thư Mạch Khê sẽ sớm quay lại thôi."

"Khi nào thì con trở về ạ?"

"Đến lúc tiểu thư Mạch Khê mười bốn tuổi."

Cô nhóc Mạch Khê nghịch nghịch ngón tay. Mười bốn tuổi, bây giờ cô mới có tám tuổi, còn phải chờ tận sáu năm nữa.

Nhìn dáng vẻ cô bé cúi đầu không nói, quản gia Hàn Á đau lòng vuốt tóc cô, "Làm sao vậy?"

Mạch Khê ngẩng đầu, đôi mắt đẹp dâng lên làn sương mù đáng thương.

CHƯƠNG 6
Ngày từng ngày trôi qua, thời gian chính là như vậy, từng giây từng phút tính ra thì rất lâu, nhưng bỗng nhiên quay đầu lại thì phát hiện ra nó tựa như nước chảy, yên lặng mà trôi qua như chiếc đồng hồ cát, đâu vào đấy trải qua những tang thương của nhân gian.

Sáu năm sau...

Bạc Tuyết bảo đầu thu vẫn tràn ngập ánh nắng, hồ nước vẫn xanh thẳm, trong veo, tòa thành mộng ảo này khiến người ngoài khao khát, mong ước; thậm chí đứng trước nó cũng phải chùn bước như đứng trước thác nước hùng vĩ từ trên núi cao chảy xuống. Ngày qua ngày, thời gian cũng không làm giảm đi vẻ đẹp của tòa thành, ngược lại khiến nó càng thêm tràn ngập vẻ thần bí.

Đương nhiên, tất cả điều này đều là trong mắt người ngoài đánh giá.

Trong Bạc Tuyết Bảo, những người làm mặc đồng phục trắng vẫn bận tới bận lui. Dưới ánh mặt trời, nhóm người chăm sóc cây cẩn thận chăm chút từng ngọn cây cọng cỏ. Đầu buổi chiều thật yên tĩnh, tiếng chim chóc ngẫu nhiên vang lên đến vui tai, càng làm cho không khí thêm tươi mới.

Đang lúc phân phó người làm, quản gia Hàn Á bỗng thấy trước mắt tối sầm, hai mắt bị một đôi bàn tay mềm mại nhỏ bé che lại, cùng với đó là giọng nói trong veo như tiếng chuông bạc...

"Con là ai nào?"

Quản gia Hàn Á vốn đang sửng sốt liền kích động vạn phần, kéo bàn tay nghịch ngợm xuống, đứng bật dậy. Ông nhìn thấy dưới ánh mặt trời là cô bé đang cười khanh khách với mình, trong lúc nhất thời nghẹn ngào không thôi.

"Tiểu thư Mạch Khê?"

Tiện đà ông nhìn về đám đông vệ sĩ phía sau, vẻ mặt chuyển sang nghiêm nghị...

"Các cậu sao có thể tùy tiện thay đổi lộ trình của tiểu thư vậy hả? Vạn nhất có gì sai sót, ai có thể tha thứ được hả?"

Vốn dĩ ông được thông báo là ngày mai tiểu thư Mạch Khê trở về tòa thành, cho nên sáng sớm mấy ngày nay đều sai bọn người làm chuẩn bị mọi thứ, phòng của tiểu thư Mạch Khê, đồ chơi của tiểu thư, quần áo của tiểu thư, cả những đồ ăn tiểu thư Mạch Khê thích nữa.

Sáu năm, tiểu thư Mạch Khê đã rời khỏi tòa thành sáu năm. Ông mỗi ngày đều mong một ngày này tiểu thư Mạch Khê quay lại, không nghĩ tới, hôm nay Mạch Khê đã bất ngờ trở lại.

Bọn vệ sĩ bảo vệ Mạch Khê đứng hai bên, cách đó không xa là chiếc xe xa hoa chuyên đưa đón Mạch Khê.

Bọn vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, không dám nhiều lời.

Mạch Khê đứng một bên cười tinh nghịch, kéo lấy cánh tay quản gia Hàn Á, nũng nịu nói: "Bác Hàn Á, đừng trách họ, là Mạch Khê nhớ bác, cho nên mới về nhà trước để cho bác một bất ngờ thôi."

Vẻ mặt uy nghiêm của quản gia Hàn Á cũng dịu đi, đối với Mạch Khê chỉ còn nét hiền lành và cưng chiều. Thời gian in dấu vết trên khuôn mặt ông, ông già đi một chút, tóc cũng trắng vài sợi, nhưng vẫn khỏe mạnh như lúc ban đầu.

"Được, được, bác cũng rất nhớ tiểu thư Mạch Khê, lại đây bác xem nào."

Mạch Khê đã trưởng thành.

Sáu năm sau, hình ảnh Mạch Khê tám tuổi khi rời đi còn ngây ngô, non nớt đã không còn. Mạch Khê giờ ngày càng xinh đẹp, lộ ra khí chất thanh nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi hồng nhuận như trái anh đào, mái tóc quăn dài phủ trên đầu vai. Dưới ánh mặt trời, làn váy công chúa nhẹ nhàng bay, nụ cười trên môi cô thật đẹp, nhưng thật sự, mới mười bốn tuổi mà đã mang dáng dấp của một tiểu mỹ nhân rồi.

Đáy mắt quản gia Hàn Á hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, thậm chí khóe mắt tự nhiên phiếm lệ, "Tiểu thư Mạch Khê đã trưởng thành rồi, thật tốt quá, thật tốt!"

"Bác Hàn Á, đừng khóc, về sau Mạch Khê sẽ không bao giờ rời xa bác nữa, sẽ ở bên cạnh bác." Mạch Khê thấy hai mắt ông đẫm lệ thì nâng bàn tay nhỏ bé lên, lau đi giọt nước mắt bên khóe mắt ông.

Quản gia Hàn Á gật đầu.

Sáu năm nay, không lúc nào là ông không lo lắng cho Mạch Khê. Cả đời ông không có con, bởi vậy khi lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ này, thấy cặp mắt sợ hãi, ông đột nhiên trào dâng tình thương của một người cha, chăm sóc cô như đứa con gái bé nhỏ. Chính là, ông không hiểu tại sao cậu chủ lại ra quyết định kia, để cho Mạch Khê mới tám tuổi đã phải chuyển đến ngôi trường lạ lẫm, mà cô bé thì vẫn muốn ở lại tòa thành.

Ông vẫn còn nhớ rõ bộ dáng lưu luyến của Mạch Khê khi rời khỏi tòa thành, cũng nhớ rõ bộ dáng cô bé muốn khóc nhưng không dám khóc; trong lòng con bé nhất định nghĩ rằng đây là lần thứ hai bị vứt bỏ. Đây là điều đứa nhỏ sợ, mà ngay cả ông cũng rất lo lắng, ông rất sợ đứa bé hai lần bị tổn thương, sẽ hằn trong tâm lý một bóng ma lớn, bởi phàm là trẻ con thì đều rất nhạy cảm.

Có điều...

Hôm nay nhìn tiểu thư Mạch Khê trước mặt với nét cười trong suốt, tâm tư Hàn Á rốt cục cũng thả lỏng. Không khó để ông nhận ra sự thay đổi của tiểu thư Mạch Khê, từ một đứa nhỏ suy dinh dưỡng dần biến thành cô gái yêu kiều; từ một cô bé cả ngày dè dặt, không thích nói chuyện, biến thành cô gái vui vẻ tươi cười, thậm chí còn học được cách an ủi người khác.

Ông biết, cậu chủ nhất định bố trí rất nhiều người bên cạnh cô, trải qua nhiều năm dốc sức chăm sóc như vậy, rốt cục Mạch Khê đã trưởng thành.

Giờ khắc này, quản gia Hàn Á lại có một loại cảm giác tự hào như kiểu "Ôi, nhà có con gái trưởng thành!"

"Mấy người, còn không mau đưa hành lý của tiểu thư về phòng!"

Ông lớn tiếng phân phó người làm. Những người làm đang sôi nổi bàn tán liền nhanh nhẹn làm việc, chứng kiến sự thay đổi lớn của Mạch Khê, họ đều nhìn cô với con mắt khác xưa, trong lúc nhất thời không nhận ra.

"Tiểu thư Mạch Khê trở về là tốt rồi, mấy năm nay sống ở ngoài nhất định là rất vất vả. Ngày mai là sinh nhật thứ mười bốn của con, bác nhất định sẽ chuẩn bị tốt cho con." Quản gia Hàn Á đau lòng nhìn cô, vừa nói xong, đôi mắt lại phiếm đỏ.

Mạch Khê ngọt ngào nở nụ cười, làm nũng mà kéo tay quản gia, vội vàng an ủi...

"Bác như vậy làm con rất đau lòng, con có vất vả gì đâu? Chỉ là con đến một nơi khác học thôi, các thầy cô cũng khen con rất thông minh nhé, cho nên con mới có thể trước sinh nhật trở về cho bác bất ngờ mà."

Kỳ thật cô không biết sinh nhật của mình là ngày nào, trong tư liệu nhận nuôi cũng không ghi chép sinh nhật của cô, cho nên ngày sinh của cô là ngày Hàn Á đưa cô vào tòa thành. Cho đến bây giờ, cứ đến sinh nhật cô là bác Hàn Á sẽ tặng quà, cho dù cô rời tòa thành đi học nhưng bác Hàn Á vẫn gửi quà sinh nhật không năm nào thiếu.

Mạch Khê còn nhớ rõ món quà đầu tiên cô nhận được là chiếc váy vô cùng xinh xắn, món đồ ao ước của các bạn cùng trang lứa.

Đó là lần đầu tiên cô nhận được quà sinh nhật. Bác Hàn Á nói đó là cha nuôi tặng cô. Ban đầu cô tin thế, nhưng sau này, khi cô dần dần lớn lên, cô bắt đầu tin quà sinh nhật hàng năm thật ra chính là bác Hàn Á tặng, bởi vì bác Hàn Á là người thương yêu cô nhất.

Về phần vị Lôi tiên sinh kia - cha nuôi của cô...

Hình như chỉ có trong truyền thuyết, cô chưa từng gặp qua ông ấy lần nào, thậm chí cả ảnh chụp cũng chưa từng thấy, chỉ nghe từ bác Hàn Á. Dần dần, Mạch Khê bắt đầu nghi ngờ, cha nuôi của cô... có thật tồn tại trên thế giới này không?

—————

Màn đêm yên lặng phủ xuống, trong không khí có chút se lạnh, lại mang theo một vẻ xa lạ.

Mạch Khê từ lúc tỉnh lại trong cơn mê lại chẳng thể nào ngủ được. Mùi hoa theo gió vào phòng, là hương thơm của Ngọc Sơn Bạc Tuyết.

Cô bật dậy, ánh trăng đổ xuống, kéo dài cái bóng nhỏ của cô trên tấm thảm trắng tinh. Cách đó không xa, tấm màn che cửa khẽ lay động, tựa như đang nói gì đó.

Sáu năm....

Thời gian tuy rằng đã qua sáu năm, nhưng Mạch Khê còn nhớ rõ lời nói của Bác Hàn Á sáu năm trước... buổi tối đừng vào vườn hoa, hoa trong vườn dù héo úa cũng nhất định không được hái, nhất là hoa màu lam.

Sóng mắt trong suốt của Mạch Khê lưu chuyển. Màu mắt của cô rất đẹp, tựa như hòn bi tản ra sắc màu như ảo như mộng, nguyên nhân bởi vì cô là con lai.

Cuối cùng, ánh sáng mộng ảo kia đã thay đổi. Dưới ánh trăng, Mạch Khê đứng dậy ra khỏi phòng.

Con đường lát gạch trong tòa thành thật yên tĩnh, ngay cả những người giúp việc bận rộn cũng đều mệt mỏi đi ngủ.

Cây cọ ở hai bên rung động rào rạt trong gió nhẹ, từng chấm nhỏ áng sáng mỏng manh phác lại hình dáng tòa thành, trong không khí ngoài hương hoa còn có mùi men nhàn nhạt, đó là khí ngọt lành tản ra từ hầm rượu.

Ban đêm như thế, gần như kỳ ảo phiêu dật.

Hồ nước xanh yên tĩnh trong hoa viên, loài hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết kỳ thực rất dài, cánh hoa mỏng manh nhưng lại nở ra như tuyết.

Dưới ánh trăng, từng tầng biển hoa xanh thẳm, bóng một người đàn ông cao lớn bị kéo rất dài.

Hắn có dáng người tuấn mỹ, chiếc cằm kiêu căng lạnh như băng lộ ra trong ánh sáng nhạt ban đêm. Bộ âu phục làm thủ công hoàn mỹ thể hiện khí chất quý tộc lạnh lùng, ánh mắt hắn bị kính râm che khuất, bộ mặt bình tĩnh lạnh lùng không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.

Hắn ngồi trên chiếc ghế giữa vườn hoa xanh thẳm, yên tĩnh cùng hờ hững dị thường.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua đóa hoa xanh, như là mang theo chút gì đó chăm sóc, hoặc như nhớ lại điều gì. Bóng dáng hắn mang theo vài phần đơn độc dưới ánh trăng.

Phía sau người đàn ông là từng mảng hoa tuyết lớn, phía sau nữa, ở vị trí bí mật, là những vệ sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.Gió nhẹ lướt qua, đưa hương hoa bay đến.

Ngón tay khẽ vuốt cánh hoa của người đàn ông bỗng dừng lại. Dưới ngón tay, đóa hoa xinh đẹp lạ thường. Một tia khó hiểu lướt qua đôi mày cương nghị của người đàn ông. Ngón tay mang theo sức mạnh bỗng nghiến vào, lại thả ra, đóa hoa đã nát vụn.

Màu hoa xanh lan tỏa, đầu ngón tay hắn dính hương, quấn vào trong mũi, giữa hàng chân mày. Hơi thở lạnh băng của người đàn ông ngày càng đậm, như loài mãnh thú, dưới ánh trăng tản ra độ nóng cháy làm người ta hoảng sợ!

Đột nhiên, một tiếng động rất nhỏ ở vườn hoa làm cho hơi thở của người đàn ông biến chuyển. Hắn nhíu mày lại một chút, rất rõ ràng, hắn cũng không thích phía sau bị người ta quấy rầy.

Bọn vệ sĩ nấp trong chỗ tối cũng phát hiện ra điều bất thường, vừa muốn tiến lên, lại bị một động tác của người đàn ông ngăn cản. Bóng hình nho nhỏ ở lối vào hoa viên kia làm cho đôi môi mỏng của hắn càng cong lên lạnh ngắt.

Dáng người mảnh khảnh của Mạch Khê chìm bên trong từng tầng Ngọc Sơn Bạc Tuyết, váy ngủ của cô bị cành hoa cào hỏng. Cô vốn định trở về phòng ngủ, không nghĩ tới ánh trăng đêm nay sáng lạ thường, khiến cô nhìn thấy bóng người đàn ông trong biển hoa xanh thẳm kia.

Cô có chút giật mình!

Trong biển hoa, bóng lưng người đàn ông kia lại sinh ra rung động thật lớn trong tâm hồn bé nhỏ của cô. Dáng người hắn rất cao, làm người ta có cảm giác rất áp lực.

Anh ta là ai vậy?

Vì sao lại xuất hiện ở đây?

Giữa đêm khuya, trong biển hoa màu lam cấm kỵ, người đàn ông xa lạ đó lại chẳng hề kiêng dè mà xuất hiện ở đó?

Mạch Khê tò mò tới gần, mỗi bước đi về phía trước, cô đều có thể mơ hồ cảm thấy hơi thở không tầm thường ngày càng đậm trong không khí.

Cho đến khi người đàn ông khẽ quay sang, ánh trăng lan tỏa lên gò má cương nghị của hắn. Mạch Khê khẽ run lên trong lòng, ký ức và hơi thở xa lạ nhưng cũng quen thuộc kia quẩn quanh cô, lại làm cô không nhớ ra nổi đã từng gặp nơi nào.

"Chú là ai?"

Cô chìm đắm trong biển hoa, giọng nói mềm mại vang lên trong trời đêm nở rộ. Đôi con ngươi xinh đẹp mang theo sự tò mò cùng cẩn thận đánh giá người đàn ông trầm mặc trước mắt này. Tuy anh ta đeo kính râm, có điều vẫn không che được nét điển trai. Nhưng cô thật sự không nghĩ ra tại sao có người thích mang kính râm vào ban đêm như vậy.

Hai mắt sắc bén của người đàn ông xuyên qua kính râm dừng trên người Mạch Khê, độ lạnh khiến cho toàn thân Mạch Khê run rẩy, theo bản năng, cô rùng mình một cái, mở to đôi mắt vô tội mà nhìn.

Hắn hình như đang đánh giá cô, từ trên xuống dưới. Tuy rằng không nhìn thấy tầm mắt của hắn, Mạch Khê lại có thể cảm nhận rõ ràng được ánh mắt của người đàn ông này lợi hại như chim ưng vậy.

Tựa như thợ săn sớm đã chờ lâu, đang lẳng lặng đợi con mồi tới cửa!

Đứa trẻ tám tuổi, đã trưởng thành.

Mạch Khê thấy người đàn ông trước mắt vẫn không nói, đôi mày đen nhỏ khẽ nhíu lại. Lập tức, trên gương mặt xinh đẹp hiện lênđôi má lúm đồng tiền, dường như đã hiểu ra chuyện gì đó.

"Con biết rồi, chú là vệ sĩ mới đến hả? Lạc đường đúng không? Tòa thành này rất lớn."

Giọng nói ngọt ngào mềm mại của Mạch Khê làm đôi mày người đàn ông khẽ nhíu lại. Không đợi hắn lên tiếng, trong lòng bàn tay liền truyền đến sự mềm mại, cúi đầu nhìn lại, là Mạch Khê chủ động nắm bàn tay lớn của hắn, đôi môi mỉm cười ngọt ngào như đóa anh đào đậu nở trên gương mặt nhỏ nhắn. Dưới bầu trời đêm, ánh mắt xinh đẹp trong veo như dòng suối mát lành.

Đôi mắt chim ưng của người đàn ông bỗng nhíu lại. Trong đêm đen, hai mắt bị kính che khuất kia dừng trên động tác của cô nhóc, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào bàn tay to của hắn, bàn tay hắn lớn hơn bàn tay nhỏ này không biết bao nhiêu lần. Cảm giác dịu dàng này khiến đôi mày người đàn ông giãn ra, hơi thở dịu đi.

"Con đưa chú ra khỏi chỗ này, ngàn vạn lần đừng để bác Hàn Á thấy chú ở trong này nha, nếu không nhất định bác sẽ mắng chú đó. Vườn hoa buổi tối là không thể đến, nhất là hoa màu xanh này không được hái đâu."

Mạch Khê nở nụ cười thiện ý với hắn, trên mặt mang theo nét dịu dàng, vừa nói vừa kéo hắn đi.

Người đàn ông nhíu nhíu mày, vẫn không nói lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro