CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai năm sau...

Ánh mặt trời rực rỡ có chút chói mắt, Ngọc Sơn Bạc Tuyết nở tươi tốt, như từng tầng từng tầng tuyết mỏng dưới tiết trời oi bức mang đến cảm giác thanh mát.

Trong Bạc Tuyết Bảo, người làm vẫn bận rộn thường xuyên.

"Bác Hàn Á..."

Giọng nói vui mừng của cô gái phá vỡ sự yên lặng trong tòa thành, giống như chú chim sơn ca tràn ngập sức sống thanh xuân và vẻ linh động hoạt bát.

Lại nhìn đến cô gái, đôi đồng tử trong suốt sáng người, mày liễu cong cong, lông mi thật dài rung động khe khẽ, làn da không tỳ vết lộ ra sắc phấn hồng nhàn nhạt, cánh môi mỏng manh như cánh hoa mềm mại ướt át, để lộ sự xinh đẹp tinh khiết.

Quản gia Hàn Á quay đầu nhìn bóng dáng vui vẻ của cô gái, cười cười, "Tiểu thư Mạch Khê vui vẻ như vậy, nhất định là có tin tốt lành."

Thời gian qua thực nhanh, chỉ chớp mắt cô bé này đã mười sáu tuổi, nhìn dáng vẻ cô trưởng thành càng thêm xinh đẹp, Hàn Á vẫn có thể nhớ rõ năm cô vừa bước vào tòa thành.

Cô bé ngây thơ trước kia cuối cùng cũng sắp lớn, còn hai năm nữa sẽ đến mười tám tuổi.

Mạch Khê mỉm cười ngọt ngào như suối nước mát lành mùa hè, cô làm nũng ôm lấy quản gia Hàn Á, một tay đột nhiên giơ lên một bức thư thông báo...

"Bác Hàn Á, con được thông qua điều kiện xét duyệt của đại học Cambridge rồi, con có thể học Cambridge!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra ánh sáng vui vẻ không thôi, như ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua từng tầng mây.

Quản gia há to miệng, vẻ già nua trên khuôn mặt được tin tức tốt lành này thắp sáng lên, gật đầu liên tục, kích động nói: "Thật tốt quá, thật tốt quá, đây quả thực là tin tốt động trời."

Ông sống đến ngần này tuổi, chuyện tự hào nhất là từng phục vụ cho thiếu gia cùng tiểu thư Mạch Khê. Nhất là Mạch Khê, từ nhỏ đến lớn đã rất thông minh, chẳng những nhảy lớp liên tục, bây giờ chỉ mới mười sáu tuổi đã được đại học Cambridge xét tuyển, để được như thế thật sự không đơn giản.

Hàn Á biết Mạch Khê trước khi được nhận nuôi đã nhận được rất nhiều mặt chữ, dường như so với những đứa trẻ cùng tuổi cũng biết nhiều hơn, hiểu nhiều hơn, hỏi về việc học hành của cô lúc trước thì cô cái gì cũng không nói, cứ cho là đứa bé này cũng lớn lên ở một gia đình không tồi đi.

Mạch Khê cười ngọt ngào, vẻ đẹp thiếu nữ bao phủ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngay sau đó cô hơi hơi chu chu đôi môi nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp nổi lên vẻ buồn bã...

"Bác Hàn Á, tuy con có thể đi học Cambridge, nhưng nghĩ đến việc phải rời khỏi tòa thành, phải rời khỏi bác, con sẽ rất khó chịu."

Quản gia Hàn Á đã lớn tuổi, mà người già vốn dễ đa sầu đa cảm, vừa nghe Mạch Khê nói như vậy, tự nhiên trong lòng cũng bắt đầu khó chịu, nụ cười trên mặt cũng biến thành vẻ u sầu...

"Ôi, Tiểu thư Mạch Khê mới mười sáu tuổi lại đến nước Anh, sao bác có thể không yên tâm được, tiểu thư còn nhỏ như vậy, làm sao có thể tự chăm sóc mình đây?"

"Bác Hàn Á..." Mạch Khê tựa đầu vào bờ vai quản gia, làm nũng nói: "Con chỉ không muốn rời xa bác thôi chứ không phải không thể tự chăm sóc mình đâu, con đã mười sáu tuổi rồi, đã lớn, không còn là trẻ con nữa."

"Cô bé ngốc nghếch, chưa cử hành lễ thành nhân thì con vẫn là trẻ con, bây giờ bác còn nhớ dáng vẻ tám tuổi lúc con vừa tới tòa thành, đảo mắt một cái, con đã đến nước Anh du học rồi, sao bác có thể không lo lắng? Không được, nếu thật sự con muốn đến nước Anh, vậy bác phải thay con chuẩn bị cẩn thận những người giúp việc mới được, đầu bếp, còn cả lái xe. Đúng rồi, còn phải chuẩn bị biệt thự tốt cho con, bất động sản của Lôi gia ở Anh cũng không thiếu, ta cũng không yên tâm nếu để con ở ký túc xá trường học, rất nguy hiểm, còn nữa..."

"Bác Hàn Á..."

Mạch Khê buồn buồn trong lòng, từ nhỏ đến lớn người quan tâm cô như thế rất ít, bác Hàn Á chính là một trong đó, trong lòng cô, bác Hàn Á chẳng khác nào người thân.

"Con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, hơn nữa, con chỉ đến trường mà thôi, đặc biệt như thế sẽ khiến bạn học khác nghĩ nhiều, con chỉ lo cho sức khỏe của bác, bác phải quan tâm cả toà thành, mỗi ngày đều ngủ rất muộn, con sợ bác mệt hoặc bị bệnh, con sẽ đau lòng lắm."

"Sẽ không đâu, thấy tiểu thư Mạch Khê còn nhỏ như vậy lại lo cho bác, cơ thể bác có mệt thì trong lòng vẫn ngọt ngào." Trong mắt Hàn Á lộ vẻ vui mừng.

Mạch Khê lại làm nũng cười ngọt ngào, "Bởi vì ở trong lòng con, bác Hàn Á giống như người thân, thậm chí giống như ba vậy. Bác Hàn Á yên tâm đi, chờ con có thể kiếm tiền, nhất định sẽ hiếu kính bác, không bao giờ...để bác làm việc vất vả như thế nữa."

Quản gia Hàn Á cảm thấy ấm áp trước lời nói của cô, vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ thở dài, "Bác thực vui mừng, cũng thật hạnh phúc, nhưng những lời này ngàn vạn lần không thể để Lôi tiên sinh nghe được, nếu không cậu ấy..."

"Không vui đúng không?"

Mạch Khê nghe lời nói của ông, bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn, "Bác mà nói như vậy, con sẽ đau lòng lắm, ông ấy vì cái gì mà không vui?"

Quản gia Hàn Á cười cười, trong mắt có phần dung túng nhỏ nhỏ với sự phản kháng của cô.

"Cô bé ngốc, bác biết tiểu thư Mạch Khê đau lòng cho bác, nhưng bác chỉ là một quản gia, Lôi tiên sinh mới là cha nuôi của tiểu thư, là Lôi tiên sinh nhận nuôi tiểu thư Mạch Khê, vì thế người tiểu thư Mạch Khê muốn hiếu kính cũng là Lôi tiên sinh mới đúng."

"Bác..."

Mạch Khê khó chịu trong lòng, lại nổi lên một loại cảm giác đau đớn, "Con biết tất cả đều do cha nuôi cấp, không có ông ấy, con căn bản không có cuộc sống tốt như vậy, không có tòa thành xinh đẹp này để ở, không có nhiều người hầu hạ như vậy, con được mặc thứ tốt nhất, ngay cả xe cũng là tốt nhất, thậm chí có lái xe riêng đưa đón, không có ông ấy, ngay cả cơ hội đến trường con cũng không có, thậm chí có khi đã sớm chết rồi! Ông ấy đã thay đổi vận mệnh cả đời con, nhưng bác Hàn Á..."

Cô kéo tay quản gia Hàn Á, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp linh động lóe ra ánh sáng chân thành tha thiết, "Cho tới bây giờ con đều chưa từng gặp cha nuôi, con chỉ biết là, bác Hàn Á đã đưa con từ nơi tràn ngập ác mộng kia đến toàn thành này, là bác Hàn Á lúc nào cũng ở bên cạnh săn sóc con, khi con sợ hãi, khi con ốm, khi con vui, khi con buồn, cũng chỉ có bác Hàn Á cùng với con. Bác Hàn Á giống như ba nhìn con lớn lên, góp nhặt từng phiếu điểm của con. Mỗi lần sinh nhật, bác đều nhớ rõ con thích gì, không thích gì, nhưng còn cha nuôi thì sao? Nhiều năm như thế ông ấy ở đâu? Con chưa từng thấy ông ta, thậm chí cả giọng nói cũng chưa từng nghe qua, có đôi khi con còn nghĩ, người cha nuôi này của con có tồn tại thật không? Nếu ông ấy có thật, vì sao nhiều năm như vậy không xuất hiện? Ngay cả năm mười bốn tuổi con bị bệnh nặng cũng là bác Hàn Á ở bên chăm sóc con mà thôi."

Mạch Khê còn nhớ rõ năm mười bốn tuổi khủng khiếp ấy, tại giữa đêm khuya u tối làm người ta sợ hãi, cô chứng kiến được một màn kinh sợ!

Người đàn ông đẹp như thiên thần lại giống như ma cà rồng trong phim điện ảnh, tay nhấc ly thủy tinh, tao nhã nhấm nháp máu tươi của người phụ nữ đẹp đẽ như hoa.

Cô tận mắt thấy một người phụ nữ bị một đám đàn ông tra tấn đến chết như thế nào, cũng tận mắt nhìn thấy con dao sắc bén xẹt qua gáy như tơ lụa của người phụ nữ. Máu, tràn ra trên sàn đá cẩm thạch lạnh như băng, trơn bóng ánh lên gương mặt tái nhợt của người phụ nữ.

Đêm đó, cô ngất đi rồi, tỉnh lại thì bị bệnh nặng, thiếu chút nữa đã lấy đi mạng cô.

Thời điểm đó bác Hàn Á không ngày nào không chăm sóc sức khỏe cô, thậm chí cả đêm không ngủ, về sau cô kể lại chuyện đêm đó với bác Hàn Á, bác Hàn Á nói đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi, trong tòa thành không có vệ sĩ mới đến. Tuy cô có rất nhiều nghi ngờ, nhưng chuyện này cũng chỉ có thể mặc kệ, dù sao trong tòa thành cũng không tìm được thi thể người phụ nữ cô nhắc đến, thậm chí một vết máu cũng không tìm ra.

Quản gia Hàn Á nghe vậy, trong mắt hiện lên một vẻ phức tạp, khẽ thở dài một hơi, muốn nói lại thôi.

"Tiểu thư Mạch Khê hiểu lầm Lôi tiên sinh rồi, Lôi tiên sinh rất quan tâm đến Tiểu thư Mạch Khê."

Tuy chỉ là đoán vậy nhưng ông cũng không phải không có căn cứ. Trong ấn tượng của ông, Lôi tiên sinh luôn lạnh lùng, bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào được thế giới nội tâm của hắn, từ sau chuyện ở Bạc Tuyết Viên, tuy Lôi tiên sinh vẫn đến, nhưng số lần có thể đếm trên đầu ngón tay.

Chỉ từ sau khi nhận nuôi Mạch Khê, Lôi tiên sinh lại thường thường về nơi này một chuyến, tuy hai năm này không thấy Lôi tiên sinh trở lại tòa thành, nhưng ông rất tin Lôi tiên sinh vẫn quan tâm tới cô con gái nuôi này. Ông còn nhớ rõ đêm năm Mạch Khê mười bốn tuổi bị dọa ngất kia, đúng là Lôi tiên sinh tự mình bế cô xuống!

Lôi tiên sinh làm việc luôn luôn tuyệt tình, chưa từng thấy hắn sinh ra lòng trắc ẩn đối với ai, khiến Lôi tiên sinh tự mình ôm một cô bé hôn mê quả thực là ngạc nhiên tận trời, ngay cả Hàn Á cũng khiếp sợ. Đương nhiên, hết thảy Mạch Khê đều không biết. Ông rất muốn giải thích cho cô nghe, rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Mạch Khê thấy dáng vẻ ông cứ ấp a ấp úng, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, cô ôm lấy vị quản gia, "Con mặc kệ, tóm lại, ai tốt với con thì con tốt lại, bác Hàn Á là người tốt nhất với con, trong lòng con, Bác Hàn Á mới là quan trọng nhất."

"Con đó, chỉ được cái miệng ngọt, biết làm ta vui." Quản gia Hàn Á đau lòng khẽ nhéo cái mũi nhỏ của cô, chiều chuộng nói.

Mạch Khê nghịch ngợm thè lưỡi, cười càng thêm xinh đẹp.

————————

Vừa mới vào đêm, Mạch Khê được một chiếc xe thể thao đưa về tận cửa nhà, vừa mới rảo bước vào đến đại sảnh, quản gia Hàn Á liền vội vàng hỏi han: "Tiểu thư Mạch Khê sao lại về muộn thế?"

Bọn người giúp việc ba chân bốn cẳng bận rộn vì cô.

Mạch Khê ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngọt ngào nói: "Bác Hàn Á, con sắp đi Anh mà, đêm nay các bạn chuẩn bị tiệc chia tay cho con."

"Bạn bè?" Quản gia Hàn Á mẫn cảm vội vàng hỏi: "Tiểu thư Mạch Khê có bạn là trai hay gái?"

Mạch Khê khó hiểu nhìn quản gia, "Có cả con trai lẫn con gái chứ ạ."

"Vừa rồi là Tiểu thư Mạch Khê ngồi xe con trai về?" Quản gia truy hỏi.

Mạch Khê càng thêm nghi hoặc, đôi con ngươi lưu ly rực rỡ mang theo ánh nhìn khó hiểu, "Đúng ạ, bác Hàn Á sao vậy?"

Quản gia vừa muốn mở miệng, một gã giúp việc hớt ha hớt hải chạy vào...

"Quản gia Hàn Á, Phí Dạ tiên sinh đến đây!"

Mạch Khê chỉ nhìn thấy đôi mày quản gia nhíu lại, chưa kịp phản ứng gì thì cửa chính ở đại sảnh tòa thành đã bị vài người giúp việc đẩy ra...

Phí Dạ tiên sinh?

Mạch Khê khẽ lẩm bẩm cái tên xa lạ này, thuận thế nhìn lại...

Dưới ánh trăng mông lung, một người đàn ông đi đến, hắn mặc tây trang tối màu, không khó nhìn ra hắn là loại người khó đối phó. Ngũ quan cương nghị tuy không gọi là anh tuấn, nhưng lại là người đàn ông vô cùng giàu có, nhất là đôi mắt sâu thẳm, lộ ra ánh nhìn sắc bén như kiếm, dáng người cao to làm Mạch Khê không khỏi nghĩ đến người đàn ông mà cô đã nhìn thấy đêm mười bốn tuổi ấy.

Hắn là ai vậy? Vì sao mọi người trong tòa thành dường như rất sợ hắn?

Đang nghĩ tới đó, vị quản gia tiến lên, khẽ gật đầu, "Để cho Phí Dạ tiên sinh tự mình đến tòa thành một chuyến, chắc là Lôi tiên sinh có chuyện quan trọng dặn dò sao?"

Trên mặt người tên Phí Dạ này hờ hững vô cảm xúc, hắn chỉ nhẹ nhàng hạ thấp người đối với quản gia, giọng điệu cũng như nét mặt không hề dao động cảm tình, điềm nhiên nói:

"Hàn Á tiên sinh, Lôi tiên sinh sai tôi mang một thông báo cho tiểu thư Mạch Khê!"

Nói xong câu đó, hắn liền nhìn về phía Mạch Khê ở bên cạnh...

Mạch Khê mặc chiếc váy đen, làn da trắng tuyết, đôi tay bạch ngọc nhỏ bé đặt trên tà váy, không nói một lời. Dưới ánh đèn thạch anh trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm linh hoạt, hai mắt trong veo nhìn hắn, đáy mắt ẩn chứa ánh sáng ngọc tựa sao dường như mang theo một chút vẻ tò mò.

Phí Dạ đột nhiên sửng sốt...khuôn mặt này.

Gần như lâu đến một thế kỷ, hắn mới bắt đầu có phản ứng, "Đây chính là tiểu thư Mạch Khê?" Trong giọng nói nhạt lộ ra sự chần chừ rõ ràng.

"Đúng vậy, cô ấy chính là tiểu thư Mạch Khê, năm nay mười sáu tuổi." Quản gia hình như nhìn thấu sự chần chừ trong mắt hắn, nhẹ giọng giải thích.

Trong mắt Phí Dạ lơ đễnh hiện lên một chút vẻ hiểu rõ rồi lại đến lo lắng, nhưng chỉ là một cái chớp mắt, tức khắc liền che lại, hắn nhìn về phía quản gia...

"Lôi tiên sinh vì tiểu thư Mạch Khê đã sắp xếp xong chương trình học ở đại học Havard, mấy ngày nữa là có thể nhập học, xin Quản gia Hàn Á chuẩn bị cho Tiểu thư Mạch Khê một chút."

Quản gia Hàn Á sợ run một chút, nhưng chẳng nói gì, gật đầu nói: "Xin Lôi tiên sinh yên tâm, tôi sẽ thu xếp tất cả."

Phí Dạ gật đầu một cái.

"Không được!"

Tiếng nói phản kháng của Mạch Khê vang lên, thanh âm dịu dàng có phần bất mãn rõ ràng. Cô đi đến trước mặt Phí Dạ, nhìn người đàn ông cao hơn rất nhiều so với mình, thân hình to lớn của hắn làm cô cảm thấy một chút khiếp đảm nho nhỏ...

"Tôi đã nhận được thông báo nhập học của đại học Cambridge, sẽ không đến đại học Havard."

"Tiểu thư Mạch Khê..."

Quản gia vội vàng kéo cô lại bên cạnh, ánh mắt ý bảo cô đừng nhiều lời.

Mạch Khê tủi thân và khó hiểu.

Phí Dạ nhìn về phía cô, bất thình lình hỏi một câu: "Tiểu thư Mạch Khê vừa mới tham gia tiệc với bạn bè về?"

"Tôi..."

"À, không phải, là tiểu thư Mạch Khê cảm thấy hơi buồn, vừa mới dạo phố về." Quản gia cắt ngang lời Mạch Khê, vội vàng nói.

"Bác..."

"Tiểu thư Mạch Khê đừng nói nữa." Quản gia nhẹ giọng ngăn cản.

"Quản gia Hàn Á..."

CHƯƠNG 10
Quản gia Hàn Á nhìn thấy bộ dáng bất mãn của Mạch Khê thì khẽ thở dài,"Tiểu thư Mạch Khê, nếu Lôi tiên sinh đã muốn thay con sắp xếp mọi chuyện thì đừng giận dỗi nữa. Hơn nữa, quan trọng nhất là, con phải giữ khoảng cách nhất định với các bạn trai, vừa rồi có nghe thấy Phí Dạ tiên sinh nói gì không?"

"Vì sao con phải như vậy? Con đã mười sáu tuổi rồi, chẳng nhẽ còn không được chọn học đại học ở đâu, kết giao với loại bạn nào sao? Bác Hàn Á, cha nuôi chưa bao giờ xuất hiện kia thực sự rất quá đáng!" Mạch Khê đứng dậy, đôi lông mày đen xinh đẹp phiếm gợn nét hờn giận.

Quản gia bị lời của cô làm cho hoảng sợ, vội vàng giữ Mạch Khê lại, một lần nữa ngồi xuống, ngữ khí có vẻ sốt ruột, "Tiểu thư Mạch Khê, về sau lời này ngàn vạn lần không được nói lại, nếu không Lôi tiên sinh sẽ biết."

"Biết thì biết, bác Hàn Á, rốt cục bác làm sao vậy? Bác biết rõ quyết định của con mà." Mạch Khê đã muốn khóc, đôi mắt hiện lên vẻ ủy khuất.

Quản gia Hàn Á trầm mặc hồi lâu, trên mặt cũng có vẻ nghiêm túc, ông đứng lên, nhìn về phía Mạch Khê, liên tục thở dài, "Xem ra, ta cũng cần phải nói cho con chút chuyện liên quan đến Lôi tiên sinh."

Mạch Khê sửng sốt, lẳng lặng nhìn về phía quản gia, cô cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy vẻ nghiêm túc kiểu này của bác Hàn Á.

"Lôi tiên sinh, cậu ấy... tên khai sinh là Lôi Dận."

Giọng nói của quản gia Hàn Á cực kỳ thong thả, lộ ra vẻ nghiêm trọng, nhưng cũng mang chút kiêu hãnh, "Lôi tiên sinh là đại thiếu gia của dòng họ Lôi, là người thừa kế duy nhất của Lôi gia. Năm 26 tuổi đã bắt đầu tiếp quản tài sản của Lôi thị, chính thức trở thành chủ tịch của Lôi thị. Lôi tiên sinh trời sinh đã là kỳ tài kinh doanh, chỉ mất hai năm đã biến Lôi thị từ một công ty nhỏ trở thành công ty có phân bố toàn cầu, cùng với công ty của Hoắc thị là hai tập đoàn lớn trên thế giới. Lôi thị chủ yếu kinh doanh bất động sản. Có thể nói, từ lúc Lôi tiên sinh nhậm chức đã nắm trong tay 48% giá trị nhà đất toàn cầu, cùng với những khách sạn xa hoa, lâu đài cung điện, các biệt thự chọc trời. Tổng bộ của Lôi thị ở nằm ở Mỹ."

Mạch Khê há to miệng. Mười sáu tuổi – cô tuy rằng còn chưa rõ lắm chuyện kinh doanh, nhưng chỉ bằng những điều quản gia nói cũng đủ khiến cô khiếp sợ.

Cho tới bây giờ cô cũng không biết, người nhận nuôi mình là trùm bất động sản trên thế giới.

"Người đàn ông tiểu thư Mạch Khê vừa thấy tên là Phí Dạ, cậu ấy là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Lôi tiên sinh. Cậu ta là 'nghi trượng', đồng thời cũng là trợ lý chủ tịch đặc biệt cho Lôi thị, cũng có nghĩa là dưới một người nhưng trên vạn người!" Quản gia Hàn Á thật thà kể.

"À..."

Mạch Khê gật đầu, rốt cục hiểu được nguyên nhân vì sao bác Hàn Á cung kính với hắn đến vậy, nhưng mà...

"Bác Hàn Á, nghi trượng là cái gì?"

Quản gia Hàn Á trầm mặc một chút, lại nhìn về hướng Mạch Khê thì ánh mắt tràn vẻ kiên định...

"Nghi trượng là cách xưng hô trong giới xã hội đen. Nghi trượng tương đương với người chấp sự, ngoài người cầm đầu thì nghi trượng có vị trí trên mọi người, có quyền lực tuyệt đối."

"Xã hội đen?" Mạch Khê mở to hai mắt nhìn, hơi lắc đầu, đôi con ngươi đảo tròn, "Con hiểu rồi, trong phim thì đấy là nơi của bọn côn đồ đúng không? Chúng thường xuyên đi thu phí bảo kê."

Quản gia bị lời nói của cô khiến cho bật cười, nhẹ nhàng lắc đầu, "Đó chỉ gọi là bọn đầu đường xó chợ thôi, xã hội đen cũng không phải như trong phim diễn đâu, còn vượt qua sự tưởng tượng của tiểu thư Mạch Khê nữa."

"Vậy là loại gì ạ?" Mạch Khê tò mò truy vấn, ngay sau đó tỉnh ngộ, "Bác Hàn Á, cha nuôi của con không phải cũng là xã hội đen chứ? Ông ấy không phải là chủ tịch Lôi thị sao?"

Quản gia Hàn Á nhìn cô, "Cha nuôi của tiểu thư Mạch Khê đích thực là trùm bất động sản, nhưng đồng thời cũng có bối cảnh hắc đạo không kẻ nào dám động đến. Lôi tiên sinh là người cầm đầu tổ chức Ảnh, đương nhiên, giới này bên ngoài rất nhiều người không biết."

Sở dĩ ông đề cập đến truyện này là vì lo lắng Mạch Khê đã mười sáu tuổi, hai năm nữa sẽ là đến tuổi trưởng thành. Đến lúc đó, Lôi tiên sinh nhất định sẽ xuất hiện. Trước lúc đó nên cho cô biết bối cảnh của cha nuôi mình cũng là một việc tốt, ít nhất cũng cho cô có chút dự phòng tâm lý.

"Tổ chức Ảnh? Tên thật là kỳ quái." Mạch Khê mới nghe thấy lần đầu, đôi lông mày đen khẽ nhíu lại, ra chiều suy nghĩ, không biết tổ chức Ảnh rốt cục là cái gì.

"Tổ chức Ảnh là tổ chức xã hội đen khiến người nghe thôi đã sợ mất mật, có thành viên phân bố toàn cầu. Ngoài thuốc phiện, vũ khí đạn dược, sòng bạc, hội quán cao cấp; tổ chức Ảnh còn đào tạo sát thủ chuyên nghiệp, năng lực, trí tuệ phi phàm. Dám đối đầu với họ chỉ có tổ chức mafia của Italy, ngay cả tổ chức phản động Nhã Khố Trát khổng lồ nhất Đông Á cũng không dám có xung đột với tổ chức Ảnh. Mà cha nuôi của con, hai mươi hai tuổi đã chính thức ngồi vào vị trí người cầm đầu của tổ chức Ảnh, cũng là người cầm đầu trẻ tuổi nhất trong giới xã hội đen."

Miệng Mạch Khê há to kinh ngạc, dường như có thể nhét vừa một quả trứng chim, đến hơn 'nửa ngày' mới có phản ứng lại, miễn cưỡng nuốt nước miếng.

"Cho tới bây giờ con cũng không nghĩ xã hội đen là như vậy."

Quản gia nhẹ nhàng cười, "Thành viên của tổ chức Ảnh cũng không phải là côn đồ như tiểu thư Mạch Khê nghĩ đâu. Ngược lại, họ đều là những trí thức uyên bác, ngoài ra, còn tinh thông hoạt động kinh doanh, tài chính, thậm chí còn biết rõ các ngành nghiên cứu. Lấy Phí Dạ làm ví dụ đi. Nghiêm túc mà nói, cậu ta cũng được coi như học đệ của Lôi tiên sinh, cũng là sinh viên đại học Harvard. Cậu ta am hiểu các loại vũ khí, tinh thông triệt quyền đạo, karate, nhu thuật, sức công kích rất mạnh!"

"A?" Mạch Khê nghe đến choáng váng "Thì ra đánh nhau cũng phải có học vấn. Sao anh ta lại lợi hại như vậy?"

"Rất đơn giản, cậu ấy tinh thông những điều này đều là do Lôi tiên sinh tự mình chỉ giáo!"Quản gia nhẹ giọng nói.

Mạch Khê đột nhiên mở to hai mắt nhìn, "Cha nuôi của con cũng như vậy sao?"

"Đúng vậy, phải nói là Lôi tiên sinh gây dựng nên tổ chức Ảnh từ nhỏ thành lớn, cho nên tinh thông những cái đó cũng không có gì là lạ." Quản gia nói.

Mạch Khê nghe vậy sau, có chút không hiểu,"Bác Hàn Á, cha nuôi của con không phải là cậu chủ của Lôi thị sao? Tại sao từ nhỏ lại ở trong xã hội đen? Kỳ quái thật."

"Cái này..." Quản gia muốn nói lại thôi, vỗ vỗ gáy, trên mặt gợi lên ý cười, "Càng nói càng phức tạp, chờ tiểu thư Mạch Khê lớn một chút là có thể rõ."

"Hả?" Mạch Khê khó hiểu, bác Hàn Á rõ ràng còn chưa nói hết, sao lại không nói tiếp?

"Tiểu thư Mạch Khê, hôm nay ta chỉ nói đơn giản cho con hiểu được bối cảnh của Lôi tiên sinh thôi, đương nhiên, việc này càng ít người biết càng tốt, hiểu chưa?" Quản gia dặn dò.

Mạch Khê liên tục gật đầu, cô đã mười sáu tuổi, cũng tự biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói.

Quản gia vui mừng gật đầu một cái, nhìn về phía cô, dõng dạc nói từng tiếng: "Cho nên, tiểu thư Mạch Khê, trên thế giới này con có thể phản đối quyết định của bất cứ ai, duy với Lôi tiên sinh... là không thể!"

Một câu như là lời cảnh cáo làm Mạch Khê phát run.

Màn đêm buông xuống, lần đầu tiên Mạch Khê ngồi trước máy vi tính xem về Lôi thị. Lúc này mới phát hiện ra tin tức liên quan đến Lôi thị nhiều không kể hết. Nhất là tin về tình hình tăng trưởng hàng năm, số liệu khiến người khác phải kinh ngạc. Các loại tin tức khác cũng có, duy chỉ thông tin cá nhân của Lôi Dận là không có, ngay cả ảnh chụp cũng không.

Không khó để tưởng tượng được Lôi Dận là một một người không ưa giới truyền thông.

Tư liệu liên quan đến Lôi Dận lại càng ít đến thảm hại, những gì bác Hàn Á giới thiệu có khi chỉ là một phần mười, đơn giản mà hiểu là: Lôi Dận – Chủ tịch Lôi thị, tuổi trẻ tài cao, tài tử kinh doanh; ba mươi tuổi, là người đàn ông độc thân hoàng kim 'hot' nhất toàn cầu.

Mạch Khê mở to hai mắt nhìn, áng chừng nhìn chằm chằm màn hình máy tính đến mấy phút!

Ba mươi tuổi? Cha nuôi của cô năm nay mới ba mươi tuổi?

Cô không thể tin nổi con số mình nhìn thấy. Trong ấn tượng của cô, cha nuôi hẳn phải là một ông già hiền từ, tối thiểu cũng phải là người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, không nghĩ tới...

Cô năm nay mười sáu tuổi, cha nuôi ba mươi tuổi.

Còn hai năm nữa, cô có thể nhìn thấy cha nuôi này sao? Dường như Mạch Khê chưa bao giờ mong chờ đến vậy.

________________

Màn đêm bao phủ lên một chỗ khác nơi thành thị.

Bên ngoài khung cửa sổ sát đất, xe cộ tấp nập, thế giới tràn ngập sắc màu, phồn hoa.

"Lôi tiên sinh, tất cả mọi chuyện đã thu xếp thỏa đáng rồi. Quản gia Hàn Á cũng đã lo xong chuyện nhập học cho tiểu thư Mạch Khê."

Dưới ánh đèn vàng nhợt nhạt, bóng hình cao lớn của Phí Dạ được kéo dài. Hắn cung kính nhìn người đàn ông cao lớn đang ngồi trên ghế Chủ tịch.

Người đàn ông gật đầu một cái, không nói gì, ngũ quan anh tuấn ẩn trong làn khói thuốc.

"Nhưng mà..." Phí Dạ chần chừ một chút, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư Mạch Khê hình như đã nhận được giấy báo của đại học Cambridge."

"Con bé không có quyền chọn lựa!" Giọng nói trầm thấp, giàu từ tính của người đàn ông vang lên, lại lạnh như băng tràn vào tận xương tủy.

"Vâng! Quản gia Hàn Á cũng hiểu được nên làm thế nào." Phí Dạ nói.

Người đàn ông trên ghế chủ tịch đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, bóng lưng cao lớn tựa như con chim ưng bay lượn trong trời đất, cứng cáp mà mạnh mẽ. Hắn nhìn đô thị phồn hoa dưới chân, lần thứ hai giọng nói lạnh băng cất lên...

"Con bé càng tự do, càng có nhiều người quấy rầy!"

Phí Dạ hạ thấp người,"Thuộc hạ sẽ đi xử lý ngay."

Phí Dạ luôn luôn hiểu được tâm ý Lôi tiên sinh, chỉ cần nói một chút là đã hiểu rõ. Là một trợ thủ đắc lực, chỉ cần một ánh mắt, hoặc một cái phẩy tay, hắn sẽ hiểu được phải làm điều gì.

Đợi hắn đi đến cửa, giọng nói lạnh băng trước cửa sổ lại vang lên...

"Con bé năm nay mười sáu tuổi?"

"Vâng, tiểu thư Mạch Khê vừa mới qua sinh nhật tuổi mười sáu, cô ấy..." Lời nói của Phí Dạ được một nửa, lại nuốt xuống.

"Nói!" Người đàn ông nói một chữ như vàng, lại mang theo mệnh lệnh không thể chống lại được.

Phí Dạ liếm liếm môi, khó khăn lắm mới nói: "Tiểu thư Mạch Khê dung mạo càng ngày càng giống người kia."

Lưng người đàn ông trong nháy mắt cứng đờ. Bóng đêm lan tràn càng thêm tối tăm, thâm thúy. Phản chiếu qua tấm cửa kính trong suốt, người đàn ông anh tuấn, kiên nghị ngoảnh mặt, đôi đồng tử xanh thẫm đột nhiên co rụt lại, giống như viên đá lục bảo tự nhiên, lộ ra vẻ tàn khốc nhưng cũng đẹp vô cùng.

Hắn không nói gì, chỉ là... bóng lưng cao lớn càng thêm phần áp lực.

Ngay sau đó, hắn khẽ khoát tay một cái, khuôn mặt phản chiếu trên cửa kính lại khôi phục vẻ bình tĩnh, hờ hững.

Phí Dạ thấy thế thì như đã rõ, cúi thấp người, "Thuộc hạ cáo lui."

Không gian rộng lớn, sự lạnh lẽo dần dần lan tỏa...

_________________

Sáng sớm, Mạch Khê gần như mang theo đôi mắt thâm quầng đi xuống. Mấy người làm chuyên hầu hạ cô thấy thế thì cũng vội vàng nối đuôi nhau đi theo. Những người phụ trách chuẩn bị nước tắm thì điều chỉnh lại độ ấm của nước, nhỏ thêm vài giọt tinh dầu hoa bách hợp vào nước tắm. Lập tức, hương hoa lan tỏa, mùi hương thoang thoảng lượn lờ trong không khí. Mấy bông hoa còn thẫm sương chầm chậm rơi trên mặt nước, dập dềnh theo làn nước ấm, dần dần khiến không gian bên trong đậm hương thơm.

Bữa sáng rất thịnh soạn. Đây là căn cứ vào nhu cầu dinh dưỡng và sinh lý mỗi ngày của Mạch Khê mà chế biến.

Bánh tùng thơm ngào ngạt cùng với trà sữa, sushi dinh dưỡng kết hợp với canh cà chua; bánh hoa quả, còn có cả hamburger, nước ép trái cây tươi; bánh lúa mạch cùng rượu trứng chim, khoai nướng và sữa yến mạch; chân giò hun khói đi kèm với nước trái cây. Người làm bưng lên bảy – tám món cho Mạch Khê lựa chọn. (Toàn món khỉ gió gì ý, mình dựa dựa vào rồi chém ^^)

Sau khi nhóm người làm bày thức ăn ra, Mạch Khê nhìn một bàn bữa sáng thịnh soạn, lập tức chỉ chân giò hun khói đi kèm nước trái cây. Người làm lập tức tiến lên bê bữa sáng đến cho cô, những món khác thì đều bưng đi.

"Hình như tiểu thư Mạch Khê ngủ không ngon?" Quản gia Hàn Á thấy bộ dạng phờ phạc của cô thì thân thiết hỏi.

Mạch Khê nhồi miếng bánh lớn vào miệng, không nói gì, chỉ gật gật đầu. Cô lên mạng tìm mọi tư liệu liên quan đến cha nuôi, mệt sắp rút gân, kết quả tìm được vẫn chẳng có gì hơn những điều quản gia nói.

"Tiểu thư Mạch Khê hôm nay phải chuẩn bị một chút thủ tục nhập học, trước tiên cần phải gặp thầy giáo hướng dẫn." Quản gia Hàn Á đều đã sớm lo liệu ổn thỏa.

"Tùy bác thôi, dù sao con cũng không có sự lựa chọn." Mạch Khê vô lực mà than thở, uống hết cốc nước trái cây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro