Chương 29: Rốt cuộc là kinh hỉ gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Philip trên phương diện nào đó cũng là một đệ đệ đáng tin tưởng

"Tại sao phải phiền phức như vậy?" Philip vạn phần không thể lý giải.

Dạ Phong Vũ tạm thời tìm lý do: "Bởi vì lúc tôi quay phim sẽ rất mệt."

"Đúng." Trình Hạ gật đầu theo, "Đây là việc của trợ lý."

Philip còn muốn nói gì đó, lại bị Augustine nhìn lướt qua một cái, đành phải thức thời câm miệng.

Sau đó trong khoảng thời gian kế tiếp, biểu đệ quả nhiên vẫn luôn một tấc không rời canh giữ bên người biểu ca, sợ không cẩn thận lại xảy ra chuyện. Trên đường từ khách sạn đến chỗ quay phim, Augustine cư nhiên ngay cả một phút ở cùng nhau cũng không có được.

Philip đỡ trán.

Bởi vì ở Thụy Điển đã gặp qua nguy hiểm một lần, cho nên địa điểm ghi hình lần này là một cánh đồng tuyết trong núi tương đối bằng phẳng, không có bất kì nguy hiểm nào.

"Tại sao không tìm người đóng thế?" Nhìn dây thừng treo trên vách núi, Augustine nhíu mày.

"Công tác bảo hộ rất tốt, sẽ không xảy ra nguy hiểm gì đâu." Trình Hạ ôm áo khoác đứng bên cạnh, "Huống hồ biểu ca đã học qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp, khoảng cách leo lên chỗ đó hoàn toàn không có vấn đề."

Dạ Phong Vũ đã thay quần áo, kéo dây thừng leo lên những điểm cần chụp hình trên vách núi, vừa lúc mặt trời ló dạng, cả người đều được ánh dương bao phủ, nhìn qua soái khí lạc quan lại ngập tràn sức sống.

Philip đi theo nhiếp ảnh gia cùng chụp ảnh, chuẩn bị trong thời khắc mấu chốt dùng để lấy lòng Augustine.

Bởi vì trước đó đã chuẩn bị đầy đủ, lại luôn theo kịp tiến độ, cho nên ghi hình lần này tiến hành rất thuận lợi. Giữa trưa trợ lý mua thức ăn tới, thời tiết rất lạnh, tất cả mọi người đều chọn quay về xe riêng ăn cơm nghỉ trưa.

Súp ngô còn đang tỏa nhiệt, Augustine giúp cậu mở ra: "Coi chừng nóng."

"Hôm nay anh không có việc gì khác sao?" Dạ Phong Vũ thổi nguội một muỗng súp nhỏ, đưa đến miệng hắn.

"Trong lúc em chụp hình, anh đã xử lý không ít chuyện rồi." Augustine đưa sandwich cho cậu, "Đây là điểm tốt nhất của thời đại công nghệ."

"Thật ra có thể không cần mệt như vậy." Dạ Phong Vũ nói, "Em chụp xong sẽ về khách sạn ngay mà."

Augustine lắc đầu: "Nơi này không khí rất tốt."

"Chỉ là không khí rất tốt?" Dạ Phong Vũ nhướng mày.

"Ân... Tiểu Cookie lúc làm việc cũng rất đáng yêu." Augustine nắm chặt thắt lưng cậu, kéo về phía mình.

"Xin anh đó, trong tay em còn đang bưng súp." Dạ Phong Vũ cười nhận thua, "Buổi tối muốn đi đâu dùng bữa?"

"Có một nhà hàng Michelin[1], muốn đi không?" Augustine hỏi.

"Không thì em làm cơm cho anh?" Dạ Phong Vũ đề nghị.

"Em làm việc đã mệt lắm rồi." Augustine lắc đầu.

"Cho nên mới cần dùng phương pháp nấu ăn để giải tỏa áp lực." Dạ Phong Vũ tiếp tục đút hắn ăn súp, "Súp borscht[2] và cơm hải sản thế nào?"

"Không thành vấn đề." Augustine lau mayonnaise trên khóe miệng cậu, "Bất quá anh có một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?" Dạ Phong Vũ hỏi.

"Không được cho biểu đệ của em vào bếp." Augustine trả lời.

Dạ Phong Vũ cười bỏ muỗng xuống: "Đại khái sẽ có chút khó khăn."

"Em còn chưa nói cho anh biết, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Augustine hỏi, "Còn có, kiểm tra sức khỏe và bị giữ điện thoại là sao?"

"Anh xác định bây giờ muốn biết?" Ngón tay Dạ Phong Vũ quấn lấy caravat của hắn, ngữ điệu có chút ái muội, "Em đề nghị tốt nhất nên ăn xong bữa trưa trước."

"Xem ra là một câu chuyện rất thú vị." Augustine dương dương đuôi chân mày.

"Có liên quan đến ứng triệu nữ lang (gái gọi) và muỗi lớn Geneva." Dạ Phong Vũ cong khóe miệng.

"Anh lựa chọn nghe kể chuyện trước." Augustine lấy đồ ăn trong tay cậu để qua một bên, ôm người ngồi lên chân mình. Dáng người cả hai đều rất cao, cho nên tuy rằng không gian trong xe rất rộng, bất quá Dạ Phong Vũ vẫn phải cúi thấp đầu, mới có thể miễn cưỡng ngồi khóa trên người hắn.

"Để em xuống, như vậy rất khó chịu." Dạ Phong Vũ dở khóc dở cười.

"Cho nên em chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất nói hết toàn bộ sự tình." Augustine nắm chặt thắt lưng cậu, ngữ điệu có chút ác liệt.

"Có người đem anh trở thành ứng triệu nữ lang đến từ Đông Âu." Ngón tay Dạ Phong Vũ luồng qua tóc hắn, tóm tắt rất đơn giản rõ ràng.

...

Sau khi cậu nói xong, Augustine cảm thấy chính mình vừa nghe được một câu chuyện huyền huyễn, hơn nữa trọng điểm lại là ——

"Cho nên về sau mỗi đêm, cậu ấy đều muốn ngủ chung với em?"

Dạ Phong Vũ gật đầu.

"Về giao dịch lần trước của chúng ta, có thể thay đổi nội dung một chút." Augustine đổi chủ ý, "Anh như trước vẫn bán Philip, nhưng em có thể giữ MOKA lại."

"Đổi thành bán fan nhỏ siêu cấp của anh?" Dạ Phong Vũ nhướng mày.

Augustine đem người kéo vào lòng: "Xem ra em hình như rất cao hứng."

"Có một chút." Dạ Phong Vũ rất thẳng thắn.

Augustine cắn môi dưới của cậu, mơ hồ không rõ hỏi: "Lý do."

"Bởi vì có thể khi dễ anh." Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại, cánh tay vòng qua sống lưng hắn.

Trên môi truyền đến một trận đau đớn, rõ ràng có mang theo vài tia trừng phạt, bất quá rất nhanh liền biến thành nụ hôn triền miên nóng bỏng. Đầu lưỡi quấn lấy nhau trong khoang miệng, cùng với một chút điên cuồng, lại không thiếu ôn nhu lưu luyến. Trong xe rất kín, cho nên tiếng thở dốc lại càng rõ ràng hơn. Cánh tay ôm chặt vòng eo giống như xích sắt giam cầm, bên ngoài xe vẫn luôn có tiếng nói chuyện truyền đến, cấm kỵ mà lại kích thích, như có dòng điện mỏng manh đâm thủng linh hồn.

"Em phải tiếp tục công việc rồi." Mười ngón tay Dạ Phong Vũ xuyên qua tóc hắn, cùng hắn chạm trán, thanh âm rất thấp.

"Bây giờ?" Augustine ôm trụ thắt lưng cậu, làm cho hai người càng chặt chẽ dán vào nhau, tay phải tiếp tục du tẩu trên cánh mông đối phương.

"Mọi người đều đang chờ em." Dạ Phong Vũ từ trong lòng hắn tránh ra, ngồi lại bên cạnh chỉnh trang quần áo.

Augustine còn chưa kịp nói chuyện, Dạ Phong Vũ đã mở cửa xe ra: "Hảo hảo làm việc."

"Biểu ca." Trình Hạ ôm phục trang từ xa chạy tới.

Mắt mở trừng trừng nhìn người rời đi, Augustine tâm tình cũng như sắc mặt.

Nửa phút sau, Philip ngồi bên cạnh hắn: "Nếu anh có thời gian, có thể nhìn kế hoạch phát triển trang viên Edinburgh một chút."

"Anh không có thời gian." Augustine lạnh lùng cự tuyệt.

Nhìn cơm trưa rõ ràng chưa được ăn bao nhiêu, cùng với người nào đó quần áo có chút hỗn độn, tầm mắt Philip thuận theo tự nhiên nhìn xuống phía dưới.

Kích cỡ thật tốt.

Ánh mắt Augustine có thể giết người.

"Anh phải bình tĩnh một chút." Philip nhanh chóng lui ra sau, "Sau đó anh nên cẩn thận suy nghĩ lại, liền phát hiện chuyện này không có liên quan gì tới em." Em vô tội.

Augustine phiền não nới lỏng caravat.

"Không thì để em chạy xe tới một chỗ yên tĩnh?" Philip châm chước dùng từ, "Sau đó anh có thể xử lý một chút... vấn đề." Những lời này vừa nghe qua ngay cả mình cũng nhịn không được rất đồng tình, rõ ràng bên người chính là tình nhân hoàn mỹ được cả thế giới ao ước, lại chỉ có thể dùng tay giải quyết, sau khi truyền ra đâu chỉ dọa người, quả thật đáng giá để tổ chức từ thiện quyên góp tiền an ủi.

Augustine mở cửa xe, trực tiếp đạp người xuống.

...

Tất cả mọi người tại hiện trường đều nhìn về phía trước, để tránh vô tội bị liên lụy.

Ngày đầu tiên ghi hình hoàn thành sớm hơn một tiếng so với dự tính, thấy thời gian còn sớm, tổ làm phim đơn giản từng người kết bạn đi dạo quanh núi, còn sôi nổi mời Trình Hạ gia nhập —— bất kể là trợ lý hay là vật biểu tượng, biểu đệ đều rất tận chức tận trách, cho nên nhân duyên tương đối tốt.

"Không cần, tôi phải đưa biểu ca cùng về khách sạn." Trình Hạ lao lực xách vali, ném vào trong xe.

"Kỳ thật em có thể lên núi chơi, còn có thể xem chó trượt tuyết giống MOKA." Dạ Phong Vũ tựa vào bên cạnh xe.

"Đó là trước khi anh phạm phải chuyện sai lầm kia!" Trình Hạ mở cửa xe, lời lẽ rất chính nghĩa, "Tối hôm qua đã nói rồi, từ hôm nay trở đi em phải hai mươi bốn tiếng ở bên cạnh anh, đến khi nào về nước mới thôi."

"Kể cả đi toilet?" Dạ Phong Vũ xoay người nhìn thẳng biểu đệ.

"Đúng!" Trình Hạ gật đầu, một chút cơ hội cũng không chừa lại cho biểu ca.

"Thành giao." Dạ Phong Vũ giơ ngón tay út lên, "Nào, lập cam kết."

Trình Hạ dùng tư thế phi thường chính nghĩa cùng biểu ca móc nghéo.

Tâm tình Dạ Phong Vũ rất tốt.

Vì thế hai người cùng đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, về khách sạn chuẩn bị làm bữa tối.

Augustine: "..."

"Cần em hỗ trợ không?" Philip đúng lúc xuất hiện.

"Theo anh tới thư phòng." Augustine xoay người.

"Không phải chứ, bây giờ làm việc?" Philip vẻ mặt tuyệt vọng, "Một tiếng nữa, em có hẹn người đẹp lên núi tuyết chụp ảnh bikini."

Augustine đưa máy tính cho Philip.

"Lại là cái gì?" Philip không để bụng, nhận lấy máy tính lướt qua hai trang, sau đó vẻ mặt thay đổi, giật mình ngẩng đầu lên, "Tư liệu tới từ đâu?"

"Nói thử xem?" Augustine ngồi vào bàn làm việc.

"Nghiêm?" Philip suy đoán.

Augustine gật đầu: "Về chuyện này, anh muốn dùng phương pháp hoàn mỹ nhất để giải quyết."

"OK, bất quá nhìn qua có chút phiền phức." Philip đưa máy tính lại cho hắn, "Chúng ta phải tìm người trợ giúp."

"Cho em sốt cà chua." Trình Hạ mặc tạp dề, đang đứng bên nồi canh nêm nếm.

"Nhìn em rất giống phù thủy thời trung cổ đang nếm độc dược." Dạ Phong Vũ ngồi trên cửa sổ, lấy sốt cà chua đưa cho biểu đệ.

"Người phạm sai lầm không có tư cách nói chuyện." Trình Hạ lấy một cái tô ra, "Anh nên tận dụng khoảng thời gian này, ở đó tự vấn chút đi."

Dạ Phong Vũ phối hợp gật đầu, ngồi trên xích đu ở ban công gọi video call với MOKA, nhìn thấy tân chủ nhân khêu gợi, chó bự hoan hoan hỉ hỉ liếm màn hình, còn có ý đồ muốn nhào tới.

"Ngoan." Dạ Phong Vũ cười ra tiếng, ngón tay vuốt vuốt nó trong màn hình.

"Tôi ngửi thấy mùi súp borscht." Philip ngoài cửa lớn tiếng cảm khái.

"Còn có cơm hải sản và cà ri rau củ." Trình Hạ bày trí bàn ăn, lại đi ra ngoài nhìn nhìn, "Augustine tiên sinh đâu?"

"Anh ấy còn đang làm việc trên lầu." Philip kéo ghế ra, "Chắc phải ba tiếng nữa mới có thể xử lý xong."

"Ba tiếng?" Trình Hạ đưa đĩa cho hắn, "Nhưng đồ ăn sẽ nguội hết."

"Không sao, đưa một phần cho anh ấy là được rồi." Philip mỉm cười nhìn về phía Dạ Phong Vũ.

"OK." Dạ Phong Vũ nhún vai, đứng bên cạnh bàn lấy đồ ăn. Philip tùy tay rút ra một cái đĩa lớn, múc đầy một phần cơm hải sản đưa qua.

Trình Hạ giật mình: "Sức ăn của Augustine tiên sinh tốt như vậy?"

"Không sai." Philip vẻ mặt tươi cười, lại múc thêm một tô súp borscht, "Làm phiền anh rồi."

"Không khách khí." Dạ Phong Vũ bưng khay đồ ăn, đi lên thư phòng của Augustine trên lầu.

"Đồ ăn cho cả ba ngày sau đều ở đây?" Nhìn thấy phần cơm siêu to, Augsutine trêu chọc.

"Sao không xuống lầu ăn?" Dạ Phong Vụ giúp hắn đem bàn thu dọn chỉnh tề.

"Có rất nhiều công việc phải xử lý." Augustine xoa xoa huyệt thái dương, "Trước khi cùng em về Trung Quốc, có khả năng anh phải đi Mĩ một chuyến."

"Xảy ra chuyện gì sao?" Dạ Phong Vũ hỏi, "Trước đó không nghe anh nhắc tới."

Augustine gật đầu, cầm muỗng nếm thử cơm hải sản: "Mùi vị không tệ."

"Fan nhỏ của anh làm đó." Dạ Phong Vũ cùng hắn chia nhau một bàn thức ăn, "Anh không có ở đó, cho nên em rất nhàn hạ."

"Cậu ấy vẫn muốn hai mươi bốn tiếng bên cạnh bảo vệ em?" Augustine hỏi.

Dạ Phong Vũ gật đầu, đút cho hắn một miếng thịt bò: "Cho nên tối nay, nghiêm cấm anh tới gõ cửa."

"Ba ngày sau?" Nhà ăn dưới lầu, Trình Hạ vừa ăn cơm vừa buồn bực, "Muốn làm cái gì?"

"Nếu cậu có thời gian, có lẽ có thể giúp tôi một chuyện." Philip thái độ thành khẩn.

"Nhưng tôi không có thời gian." Trình Hạ khó xử, "Biểu ca chỉ mang theo một trợ lý là tôi thôi, anh ấy còn phải chụp hình quảng cáo."

"Cái này hoàn toàn không có vấn đề." Philip giúp cậu rắc tiêu, thái độ phục vụ phi thường tốt, "Tôi có thể mời mười vị trợ lý tạm thời, hoặc nhiều hơn cũng được."

"Nhưng mà có chuyện gì, nhất định phải là tôi đi?" Trình Hạ vẫn rất nghi hoặc.

Philip vẻ mặt tươi cười: "Tạm thời giữ bí mật, túm lại là một kinh hỉ rất lớn."

Biểu đệ cắn muỗng, bị dọa đến sửng sửng sốt sốt.

Ba đêm kế tiếp, biểu đệ kiên định chiếm cứ nửa cái giường của biểu ca, hơn nữa còn hai mươi bốn tiếng luôn bảo hộ bên cạnh, đến cả thông báo điện thoại cũng phải kiểm tra.

"Anh có cảm thấy, gần đây tâm tình của Augustine tiên sinh hình như không tốt lắm không?" Thời gian nghỉ ngơi giữa lúc ghi hình, Trình Hạ tìm cơ hội hỏi Dạ Phong Vũ.

"Có sao?" Dạ Phong Vũ chậm rì rì vặn nắp một chai nước uống vận động.

"Chẳng lẽ anh không phát hiện ra?" Trình Hạ kéo ghế ngồi trước mặt cậu, "Rất rõ ràng mà."

"Chắc là vậy." Dạ Phong Vũ cùng biểu đệ đối diện, "Cho nên?"

"Không có cho nên a, em chỉ muốn hỏi một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra anh cũng không biết." Trình Hạ giúp cậu lau mồ hôi, "Ngày mai em phải cùng Philip vào thành phố, anh có muốn em giúp gì không?"

"Không sợ anh tiếp tục làm bậy sao?" Dạ Phong Vũ trêu ghẹo.

"Anh không có cơ hội." Nhắc tới chuyện này, biểu đệ dùng sức múc một muỗng kem lớn, "Philip nói, sẽ tìm người bảo hộ anh!" Cho nên nhanh chóng thu hồi cái suy nghĩ lệnh lạc đó lại đi.

"Vậy thì tiếc thật." Dạ Phong Vũ hít sâu một hơi, phi thường thú vị xấu xa.

Nội tâm biểu đệ rất sầu khổ, vì sao biểu ca đột nhiên lại biến thành dâm đãng như vậy, trước giờ rõ ràng rất dương quang sáng lạn, trong thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi về nước bị Lương Hạo biết, nhất định sẽ lôi mình cùng nhau nhảy xuống biển.

Công việc ghi hình từng bước hoàn thành, ngày hôm sau vừa bắt đầu, Philip thật sự tìm hai vệ sĩ tới, miễn cưỡng dụ dỗ Trình Hạ đi. Đến bốn giờ chiều, tiến độ quay phim đã hoàn tất, vẫn như trước không thấy hai người trở về, Dạ Phong Vũ trêu chọc: "Ít nhất cũng phải nói cho em biết, fan nhỏ của anh đã bị bán tới nơi nào."

Augustine thắt dây an toàn, vươn tay xoa bóp cằm cậu: "Trở về thay quần áo, chúng ta ra ngoài ăn bữa tối."

"Em rất mệt." Dạ Phong Vũ bỏ lại chai nước, "Cỏ thể thân thỉnh nghỉ ngơi sớm một chút không?"

"Thân thỉnh bác bỏ." Augustine hạ xuống một nụ hôn trên môi cậu.

"Xem ra anh đã sớm dự tính trước rồi." Dạ Phong Vũ nhún vai, tựa lưng vào ghế miễn cưỡng nhắm mắt lại, "Vậy ít nhất cũng phải cho em ngủ mười phút."

Trở về khách sạn tắm rửa thay quần áo, sắc trời đã bắt đầu chuyển tối. Chiếc xe màu đen một đường rời khỏi trấn nhỏ, cuối cùng dừng lại trong một mảnh sân trống trải, sau khi xuống xe, một chiếc máy bay trực thăng mới tinh đang vững vàng đứng ở cuối đường băng.

"Có thích hay không?" Augustine hỏi.

"Đương nhiên, nhìn qua siêu cấp ngầu." Dạ Phong Vũ cười nhìn hắn: "Có thể lên không?"

"Đương nhiên có thể." Augustine đưa chìa khóa cho cậu, "Chính xác mà nói, đây là quà sinh nhật của em."

"Em không thể nhận." Dạ Phong Vũ mở cửa trực thăng, "Bất quá có thể thăm thú một chút."

"Mang em tới chỗ này trước." Augustine giúp cậu kéo lại khóa áo khoác, "Cũng là quà sinh nhật."

"Để em đoán thử xem." Dạ Phong Vũ nhìn qua rất nghiêm túc, "Ân... Anh đã mua dãy Alps?"

"So với dãy Alps, anh càng nguyện ý mua tiểu Cookie của Kate phu nhân." Augustine kề sát vào hôn đôi môi cậu, "Xin lỗi, vào ngày sinh nhật của em anh đã phải tới Mĩ rồi."

"Trước giờ em không biết sinh nhật lại quan trọng như vậy." Dạ Phong Vũ vòng tay ôm trụ thắt lưng hắn, "Bất quá cảm ơn anh đã nhớ kĩ."

"Vậy có thưởng không?" Augustine cùng cậu cọ cọ chóp mũi.

Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ: "Không có."

Augustine cười ra tiếng, kéo tay cậu lên máy bay: "Đợi lát nữa đại khái sẽ có nhiều gió, chúng ta phải đi thôi."

"Muốn đi đâu?" Dạ Phong Vũ ngồi trên ghế phụ.

"Kinh hỉ." Augustine nghiêng người, cùng cậu trao đổi một cái hôn dịu nhẹ.

"Chúng ta rốt cuộc là đang đi đâu?" Bên kia, Trình Hạ còn đang siêng năng hỏi Philip.

"Tới rồi tới rồi." Philip có lệ, tùy tiện cho xe dừng lại ở ven đường.

"Chính là chỗ này?" Trình Hạ xuống xe nhìn xung quanh, "Nhưng chỉ có con đường bình thường này, muốn làm cái gì?"

"Cái này... Nhìn kìa!" Philip nhanh chóng tìm một vòng, sau đó chỉ một ngón tay, "Phía trước có một quá bar đồng quê."

"Thì sao?" Trình Hạ dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn, "Anh nói có chuyện rất quan trọng, chính là đến quán bar đồng quê rách nát này?"

"Đừng bị vẻ ngoài của nó đánh lừa, tiểu khả ái." Philip đậu xe, nhiệt tình mang theo Trình Hạ đi về phía trước, "Ở Bắc Âu có thể tìm được một quán bar phong cách cowboy này, chẳng lẽ còn không tính là kinh hỉ? Được rồi, bây giờ là lúc để chúng ta hưởng thụ cuộc đời! Đến uống một ly martini thế nào?"

...

Trình Hạ thất tha thất thểu, tâm lực lao lực quá độ, lại nghẹn họng không còn lời gì để nói.

Mình nhất định là uống lộn thuốc, mới đi tin lời người này nói.

Rõ ràng không hề có một chút chân thật đáng tin cậy nào hết a...

[1] Michelin là một thuật ngữ, hay chính xác hơn là một phương thức đánh giá chất lượng món ăn, dịch vụ tại những nhà hàng cao cấp trên toàn thế giới. Việc gắn sao Michelin cho bất cứ nhà hàng đều phải tuân theo những nguyên tắc hết sức chặt chẽ trong "Michelin Guide" được định hướng từ năm 1900 tại Pháp. Ngôi sao đầu tiên được gắn vào năm 1926 và lần lượt là hai rồi 3 Michelin vào năm 1993. (Nguồn: Internet.)

[2] Súp Borscht là món phổ biến trong những bữa ăn của người Nga và là món biểu tượng của đất nước này. Thành phần chính là củ cải đường và thịt bò, thêm vào đó là số lượng áp đảo của các loại rau. Và điều đặc biệt, phủ lên mặt súp rau một lớp kem chua sẽ cho bạn một món ăn với hương vị đầy đủ, đúng kiểu nhất! (Nguồn: Internet.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro