Chương 59: Tất cả mọi người đều giúp đỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng khẩn trương thì vẫn cứ khẩn trương

Simba ngồi xổm trong lồng sắt của nó, trầm mặc phi thường lãnh khốc, thấy ai cũng không thèm phản ứng, cư nhiên lại mạc danh kỳ diệu vì chuyện này sinh khí.

Nhưng cho dù là vậy, Leo tiên sinh đối với nó vẫn luôn nồng hậu hứng thú, hận không thể trực tiếp lấy kính lúp ra xoay quanh thưởng thức.

Simba lười biếng xoay người.

Philip đứng phía sau Leo tiên sinh liều mạng múa may điên cuồng, để hấp dẫn lực chú ý của sư tử —— Augustine vừa rồi đã phi thường thất bại, mày nhất định phải tranh thủ đem ấn tượng kéo hết trở lại.

"Con sư tử này thân hình vô cùng tiêu chuẩn, lại còn chính trực tráng niên." Leo tiên sinh xoay người khen ngợi.

Philip nhanh chóng thu tay, tựa vào gốc cây bày ra một tư thế tiêu sái không kiềm chế được, nhướng nhướng đuôi lông mày: "Không sai, nó là sủng vật của Augustine, tính cách giống hệt Augustine, phi thường lãnh khốc."

Vừa dứt lời, Simba liền chổng vó nằm trên mặt đất, còn thè lưỡi ra —— đây là phương thức biểu đạt ghét bỏ của nó đối với Philip.

"A?" Leo tiên sinh phi thường nghi hoặc.

Nội tâm Philip đổ lệ, tại sai trong lâu đài này, trừ mình ra tất cả mọi người đều không nguyện ý cống hiến vì hôn nhân của Augustine.

"Truyền thông nói nơi này là lâu đài quỷ hút máu." Kate phu nhân đút nai con ăn cỏ, "Nhưng đây rõ ràng là một sơn trang đáng yêu, có rừng rậm còn có động vật nhỏ."

"Có thể là vì có biểu ca." Trình Hạo nhân cơ hội nói, "Mọi người ở đây đều rất thích anh ấy."

"Bởi vì nó là tiểu Cookie đáng yêu." Kate phu nhân trả lời, "Đến cả Augustine tiên sinh cũng không có cách nào kháng cự."

"Hả?" Trình Hạ nháy mắt vãnh tai, đây đây đây là có ý gì!

"Dì còn nướng hương vani con thích nhất." Kate phu nhân tiếp tục nói.

Tiểu thổ bát thử lỗ tai rủ xuống, hóa ra là đang nói cookie thật!

"Thật sự không cần anh đi tiếp bố em?" Trong thư phòng, Augustine lại hỏi thêm lần nữa.

"Có Philip với Hạ Hạ ở đó, không cần lo lắng." Dạ Phong Vũ vỗ vỗ hắn, "Đợi lát nữa cùng ăn tối là được rồi."

Augustine cảm thấy có chút đau đầu.

Dạ Phong Vũ nhìn hắn cười.

"Sao vậy?" Augustine dừng tay đang nhu nhu huyệt thái dương lại.

"Anh như vậy nhìn rất đáng yêu." Dạ Phong Vũ ôm trụ bờ vai hắn, "Nhưng thật sự không cần lo lắng, bố mẹ em đều là người bình thường, so với nữ vương bệ hạ nhất định không đáng sợ."

"Nữ vương bệ hạ sẽ không đem người mang người bên cạnh anh đi mất." Augustine đem người kéo vào lòng, "Nhưng nếu là Leo tiên sinh, đại khái sẽ trực tiếp móc ra một cây súng săn."

"Tin em đi, ông ấy không có nóng nảy như vậy." Dạ Phong Vũ vỗ vỗ lồng ngực hắn, "Hơn nữa em sẽ giúp anh."

"Em đương nhiên phải giúp anh." Augustine vẫn có chút lo lắng, "Nhưng mà em xác định, Philip sẽ không phá hỏng mọi chuyện?"

"Phải tin tưởng cậu ấy." Dạ Phong Vũ trả lời.

Augustine rất buồn rầu, nhưng không còn cách nào khác, bởi vì thân là chủ nhân của lâu đài, nếu nhất định phải chọn một người đi làm bạn với Leo tiên sinh, hiển nhiên vẫn là Philip... thích hợp hơn.

"Kế tiếp xin giới thiệu với ngài Elizabeth, nó là một con trăn đáng yêu đến từ Myanmar." Philip mở khóa cửa ra.

Trăn vàng rất phối hợp, từ từ chậm rãi bò ra.

Leo tiên sinh hít một hơi khí lạnh: "Hoa văn phi thường xinh đẹp."

Philip tươi cười nho nhã lễ độ: "Nó cũng là fan của Augustine, trên thực tế trong tòa lâu đài này tất cả đều có cùng sinh mệnh, đều là fan của Augustine, bởi vì anh ấy rất lãnh khốc, anh tuấn, ôn nhu, chung thủy, ôi, quả thật hoàn mỹ." (móa nó não tàn =)))))))))))))))))))

Nhưng Leo tiên sinh hoàn toàn không nghe thấy, bởi vì Elizabeth đang dùng đầu cọ tay hắn.

Philip đành phải đem những lời chưa nói hết nuốt trở vào.

Elizabeth rất ôn thuần, lại còn cực kỳ thích làm nũng.

Leo tiên sinh bắt đầu suy xét khả năng kéo dài kỳ nghỉ này.

Tiệc tối xa hoa nhất được cử hành trong đại sảnh, đèn thủy tinh rực rỡ như sao đêm, người phục vụ vội vội vàng vàng, hương rượu đỏ thoang thoảng trong không khí, thật giống cảnh tượng trong phim ảnh.

"Bố em gần đây quả thực đang nghiên cứu văn hóa Châu Phi, cũng là một người yêu động vật, nhưng không có nghĩa là trên bàn ăn chỉ có thể có chủ đề này." Dạ Phong Vũ tắt màn hình máy tính, kéo người hướng về phía nhà ăn, "Thật sự không cần khẩn trương."

Augustine ôm thắt lưng cậu, kéo người lại vào lòng cúi đầu hôn xuống.

Vì thế trong phòng ăn mọi người không thể không... đợi lâu một chút.

"Augustine luôn luôn phi thường bận rộn." Philip tươi cười giải thích, "Anh ấy sẽ tới ngay lập tức."

"Đúng." Trình Hạ cũng phối hợp gật đầu.

"Đương nhiên là không sao." Leo tiên sinh và Kate phu nhân đều biểu đạt đã hiểu, nhưng đồng thời cũng có chút nghi hoặc, "Tại sao trong thời điểm bận rộn như thế, Augustine tiên sinh còn có thể mỗi ngày chuẩn bị điểm tâm cho mọi người?"

Trình Hạ dưới bàn yên lặng đá Philip một cước —— anh lại nói lung tung cái gì!

"Bởi vì đây là cách xã stress của ảnh." Philip cười khoe tám cái răng, "Có những người khi áp lực quá lớn sẽ đi quán bar, cũng có người chọn hút ma túy, còn Augustine bình thường sẽ về nhà, vén tay áo lên làm một bàn mỹ thực cho gia đình."

Trình Hạ đau răng.

"Augustine tiên sinh quả thật hoàn mỹ đến không thể xoi mói." Kate phu nhân rất cảm động.

Trước khi đến lâu đài, Leo tiên sinh vẫn luôn cho rằng Augustine là một nhà tư bản vừa âm hiểm vừa tham lam, nhưng hiện tại xem ra, ấn tượng này hình như không đúng lắm —— hắn càng giống một người địa lý không tốt (chỗ này ta không hiểu lắm TT), mặt không đổi sắc, nói chuyện kỳ quái, cử chỉ cứng ngắc, yêu thích nấu nướng, hơn nữa còn là một người có tiền... nuôi sư tử?

Leo tiên sinh thậm chí bắt đầu suy đoán, nói không chừng Philip mới là chủ nhân chân chính của tòa lâu đài này, bởi vì nhìn hắn mặc dù có hơi nhiệt tình thái quá, nhưng so với Augustine quả thật bình thường hơn rất nhiều.

"Biểu ca." Trình Hạ chào hỏi.

Dạ Phong Vũ cùng Augustine tiến vào, bên cạnh còn có Moka, bởi vì vừa mới bị Simba vỗ một cái, cho nên tâm tình của nó không tốt.

"Tòa lâu đài này thật sự quá đáng yêu." Kate phu nhân đứng lên, ôm chào hỏi Augustine.

"Rất vui vì hai bác nguyện ý tới làm khách." Augustine thay bà chỉnh ghế ngồi, sau đó vô cùng lãnh tĩnh vươn tay về phí Leo tiên sinh, "Nghe nói bác rất thích Simba."

Philip trừng lớn mắt, chẳng lẽ đến cả Simba cũng muốn đem đi tặng!

"Làm một con sư tử, có thể nói là hoàn mỹ." Leo tiên sinh khen ngợi.

Augustine trả lời: "Phi thường tốt."

Leo tiên sinh: "..."

Dạ Phong Vũ nhịn cười, ngồi bên cạnh Kate phu nhân.

Philip và Trình Hạ đồng thời đỡ trán, phi thường tốt, đây là câu trả lời quỷ gì.

Còn không bằng trực tiếp tống xuất Simba.

"Gâu gâu gâu!" Moka đi tới bên người Leo tiên sinh, tuy rằng trước đây chưa từng gặp mặt, bất quá vẫn rất thân thiết.

"Ăn được chưa?" Trình Hạ nói sang chuyện khác, ôm bụng oán giận, "Đói quá."

"Đương nhiên!" Philip lúm đồng tiền như hoa, nhanh chóng ấn Augustine ngồi xuống ghế, "Chúng ta cạn một ly trước nào."

Sau khi uống xong, phục vụ rất nhanh lên món ăn. Trên bàn vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng dao nĩa va chạm.

Vậy cũng quá xấu hổ rồi... Trình Hạ lại đạp Philip một cước.

"Khụ khụ!" Philip bưng ly rượu lên, "Chúng ta lại cạn thêm một ly nữa."

Tại sao có một câu này nói hoài vậy! Trình Hạ tiếp tục đá hắn, nói cái khác.

Philip trong lòng cũng rất thất vọng, cũng không thể một mình mình nói suốt quá trình, vậy Augustine nhìn có vẻ rất ngốc! Tuy rằng biểu hiện của hắn từ sáng tới giờ quả thực rất ngốc, nhưng nhất định không thể ngốc thêm nữa.

"Gần đây có một bảo tàng súng ống tư nhân." Dạ Phong Vũ cắt một miếng sườn dê, "Bố chắc sẽ cảm thấy hứng thú."

"Bảo tàng súng ống?" Leo tiên sinh quả nhiên dừng dao lại.

"Vâng, cách nơi này không xa." Dạ Phong Vũ nói, "Không nổi tiếng, là bởi vì nó chưa bao giờ mở cửa cho người ngoài, nhưng đồ vật bên trong rất đẹp."

"Chủ sở hữu tên là James Oliver, là người thiện lương lại hòa ái." Philip phản ứng đúng lúc, còn nói tiếp, "Nếu ngài muốn tới đó, Augustine và hắn có quan hệ phi thường tốt, có thể cùng đi."

Leo tiên sinh nhất thời lâm vào do dự —— bảo tàng súng ống tư nhân, đối với mình mà nói quả thật rất có lực hấp dẫn, nhưng nếu cùng đi với vị phú hào kỳ quái trước mặt này... tựa hồ bây giờ có thể đoán được sẽ xuất hiện cảnh tượng trầm mặc gì.

"Con đi với bố." Dạ Phong Vũ nói.

"Philip." Augustine nhìn đệ đệ.

"Đã hiểu, em lập tức gọi cho James." Philip phi thường tự giác, đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại.

Vì thế Leo tiên sinh đành phải chấp nhận.

"Bộ sưu tập của Evelyn phu nhân đang được trưng bày và đấu giá từ thiện tại Milan." Augustine cuối cùng cũng chủ động tìm được một đề tài, nói với Kate phu nhân, "Nếu bác cảm thấy hứng thú với trang sức, ngày mai cháu có thể mua tất cả ——"

"Vé vào cửa." Dạ Phong Vũ đúng lúc cắt ngang hắn.

"Mẹ rất sẵn lòng tới thăm, nhưng tại sao lại muốn mua tất cả vé vào cửa?" Kate phu nhân không hiểu được.

Dạ Phong Vũ trả lời: "Bởi vì an tĩnh."

Augustine: "..."

Kate phu nhân trong dự kiến từ chối, còn nói mình chỉ cần một vé thôi.

Hiện tại Philip đã tuyệt vọng với Augustine, tại sao thời điểm đối mặt với Leo tiên sinh vào Kate phu nhân, ảnh hoàn toàn biến thành một người khác?

Ôi!

Cuộc hôn nhân này!

Ngập tràn khó khăn!

Ở London – Vương quốc Anh, chuông điện thoại thần bí kia lần thứ hai vang lên.

"Cậu ta hiện tại đích thực là tình nhân của Augustine." Tiểu Bernard nói, "Hơn nữa Augustine thậm chí mang phi cơ tư nhân, tiếp đón người nhà cậu ta tới lâu đài nghỉ ngơi."

"Cho nên?" Thanh âm đối phương khàn khàn chói tai như trước, mang theo công cụ biến đổi giọng nói.

"Là Augustine đó, gia tài đủ để mua cả thế giới." Tiểu Bernard có chút nóng nảy, "Rương châu báu kia trong mắt hắn, có lẽ cũng chỉ bằng mười tờ tiền bảng Anh."

"Đây là kho báu mà cha anh đã chuẩn bị cho chính mình, đối với Augustine mà nói có lẽ không hề gì, nhưng đối với anh, cũng đủ để tiêu xài phung phí mấy chục năm." Đối phương nói, "Huống hồ cho dù cậu ta là tình nhân của Augustine, cũng không có nghĩa có thể sử dụng thân thể đổi lấy một khối tài sản lớn."

"Chết tiệc, vậy tiếp theo rốt cuộc anh muốn thế nào?" Tiểu Bernard vò đầu, "Tôi không muốn đắc tội Augustine."

"Không chỉ có anh, trên thế giới này bất cứ người nào cũng sẽ không nguyện ý đắc tội với Augustine." Đối phương đột nhiên cười một chút, "Cho nên, tôi sẽ tự mình đến London gặp anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro