Chương 61: Khách nhân của tiểu Bernard

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự hỗ trợ của Kate phu nhân

"Tin anh đi, học bắn súng không khó như học lướt sóng với nhảy bungee đâu." Augustine mang cậu đến bãi bắn bia, "Anh rất muốn giữ em mãi trong lâu đài, nhưng hiển nhiên không thể thực hiện."

James thức thời rời khỏi, nhường lại không gian cho hai người.

"Sau này có thể bảo vệ anh." Sau khi cầm tay cậu bắn phát đầu tiên, Augustine từ phía sau đem người ôm trụ, "Được không?"

"Lý do này có thể chấp nhận." Dạ Phong Vũ lên đạn, tự mình bắn phát thứ hai.

"Thiên phú không tệ." Augustine khen ngợi, tiếp tục cùng cậu luyện tập.

Chờ tới lúc hai người trở lại, liền nhìn thấy James đang cùng Leo tiên sinh thảo luận cái nhìn về súng ống, hai người nhìn qua đều vô cùng vui vẻ, thậm chí còn có một tia hưng phấn.

"Anh vừa mới đi đâu?" Philip hạ giọng, chỉ tiếc rèn sắc không thành thép nhìn Augustine, cư nhiên có thể biến mất vào lúc này?!

"Cùng đi săn bắn? Đương nhiên không thành vấn đề." Cách đó không xa, Leo tiên sinh cười hào sảng.

"Mới gần mười phút, bọn họ liền thân thuộc giống như quen biết mấy trăm năm." Philip buông tay, "Anh bây giờ hẳn là rất khó chen vào, cho nên có cần đem James làm mồi cho Simba không?"

Augustine: "..."

Rất rõ ràng, chuyến đi đến bảo tàng súng ống lần này cuối cùng cũng không thúc đẩy được quan hệ của Augustine với bố vợ, ngược lại giúp James và Leo tiên sinh trở thành bạn bè.

Đối với chuyện này, Kate phu nhân tỏ vẻ trong dự kiến.

"Con đột nhiên nhớ ra còn có chút việc." Dạ Phong Vũ xoay người đi ra ngoài.

"Ngồi xuống!" Kate phu nhân vỗ vỗ ghế dựa, "Nếu không mẹ liền nói với Augustine, con đến sáu tuổi còn đái dầm, hơn nữa còn có ý đồ dùng lò sưởi hong khô mền gối, cuối cùng thiếu chút nữa đốt luôn phòng ngủ."

Dạ Phong Vũ đành phải ngồi trở lại.

"Mẹ có thể cho con lời khuyên hữu ích." Kate phu nhân đưa cho cậu một ly nước chanh, "Nếm thử xem, hương vị ngọt ngào đáng yêu."

Dạ Phong Vũ nhất tay đầu hàng: "Tụi con bây giờ rất tốt."

"Thật sự rất tốt?" Kate phu nhân quan sát kỹ đánh giá cậu.

Dạ Phong Vũ gật đầu.

"Tình yêu hoàn mỹ không có nghĩa là tất cả đều hoàn mỹ, trừ phi con chỉ muốn tình một đêm." Kate phu nhân dùng tư thái người từng trải lên tiếng.

Dạ Phong Vũ: "..."

"Trong tình yêu có đôi khi, cần phải chủ động một chút." Kate phu nhân vỗ vỗ bờ vai cậu.

"Con có thể đi được chưa?" Dạ Phong Vũ bất đắc dĩ.

"Chưa được." Kate phu nhân lắc đầu, còn hỏi, "Biết giả bệnh không?"

"Xin mẹ đó, con thật sự rất đau đầu." Dạ Phong Vũ buồn rầu tựa vào ghế.

"Rất tốt, duy trì trạng thái này." Kate phu nhân cầm điện thoại gọi, "Xin chào, tôi tìm Augustine tiên sinh."

Dạ Phong Vũ mở to mắt: "Mẹ!"

Kate phu nhân nhìn cậu đưa tay lên miệng bảo đừng lên tiếng, tiếp tục nói vào điện thoại: "Đúng... Không sai, Cookie hình như bị cảm... đau đầu, còn phi thường suy yếu... Hả? Nhưng tôi chỉ muốn hỏi số điện thoại của bác sĩ gia đình..."

Dạ Phong Vũ rất hối hận tại sao hôm nay mình không ra ngoài, mà lại ở nhà đọc sách.

"Sao con còn ngồi ở đây?" Sau khi cúp máy, Kate phu nhân rất bất mãn.

"Con bây giờ rất muốn thời gian quay lại nửa tiếng trước." Dạ Phong Vũ nghiêng ngả lảo đảo, bị đẩy nằm lên giường.

"Nội trong mười phút Augustine tiên sinh sẽ tới." Kate phu nhân đắp chăn lên người cậu, "Mời chứng minh cho mẹ biết, con thật sự thích hợp làm diễn viên."

Trên hành lang truyền tới tiếng bước chân.

Dạ Phong Vũ bị nhét vào ổ chăn, còn chưa kịp phản ứng đang xảy ra chuyện gì, trên đầu lại có thêm một cái khăn ướt.

...

Augustine vội vã đi tới.

Dạ Phong Vũ ngay lúc đó hít một ngụm khí lạnh, sao lại nhéo con!

"Làm sao vậy?" Augustine lo lắng ngồi bên giường, theo thói quen nắm lấy tay cậu.

Kate phu nhân biểu tình nhất thời rất giật mình.

Dạ Phong Vũ: "..."

"Xin lỗi, chỉ là có chút sốt ruột." Augustine ý thức được mình thất thố, vì thế có chút xấu hổ buông tay ra.

"Không sao, tôi chỉ là có chút bất ngờ vì cậu biết được thói quen này." Kate phu nhân mỉm cười hòa ái, "Tiểu Cookie lúc sinh bệnh, rất muốn người khác nắm chặt tay nó, như vậy rất tốt."

Dạ Phong Vũ hoàn toàn không biết mình nên nói cái gì.

Augustine dừng lại một chút, sau đó lần nữa nắm lấy tay cậu: "Uống thuốc chưa?"

Dạ Phong Vũ trầm mặc.

Augustine đành phải dùng ánh mắt hỏi ý kiến nhìn về phía mẹ vợ.

"Cookie có lẽ có chút tức giận." Kate phu nhân buông tay, "Bởi vì vừa mới bị ép uống một chai si-rô đắng, đã vậy còn không có người quan tâm sáng sớm bị bệnh suốt ba tiếng đồng hồ."

Dạ Phong Vũ trố mắt giải thích.

Augustine cười nhìn cậu: "Chỉ vì cái này?"

"Mẹ đi nấu cho con ít đồ ăn nhẹ." Kate phu nhân cuối người, hôn hôn trán cậu, "Tiểu đáng thương, cố lên nào."

Dạ Phong Vũ mở mắt trừng trừng nhìn bà ra cửa.

"Sao không nói cho anh biết em bị bệnh?" Augustine hỏi.

"Em thật sự không sao." Dạ Phong Vũ bỏ khăn ra, ngồi dậy.

Sau đó liền bị Augustine đè lại.

...

"Anh đã hoãn cuộc họp." Augustine nhìn cậu, "Bác sĩ lập tức sẽ tới."

"Nhưng em không có bị bệnh." Dạ Phong Vũ cố gắng giải thích.

Augustine dùng ngón cái cọ cọ gò má cậu: "Xin lỗi, sáng nay lúc anh rời khỏi, không phát hiện ra em không thoải mái."

Dạ Phong Vũ lại giải thích thêm lần nữa: "Em thật sự không có bệnh." Bởi vì muốn nói rõ ràng mọi việc, nên giọng có chút cao.

"Không được mạo phạm Augustine tiên sinh." Kate phu nhân đúng lúc trở lại trước cửa, ngữ điệu hiền lành lại mang theo một tia khiển trách: "Phải biết, không phải ai cũng có nghĩa vụ bao dung tính khí lúc sinh bệnh của con."

...

Tại sao còn quay lại!

Dạ Phong Vũ lấy gối che đầu.

Kate phu nhân ánh mắt tiếc nuối nhìn Augustine —— Tiểu Cookie lúc sinh bệnh, thật sự là tùy hứng làm mẹ đây tan nát cõi lòng.

"Cháu sẽ chăm sóc cậu ấy." Augustine chủ động nói.

"Cậu thật sự là một vị thân sĩ nhân từ." Kate phu nhân cảm kích.

Bác sĩ rất nhanh đã tới, tuy rằng loại bệnh này tựa hồ không có chuyện gì, bất quá nhìn ánh mắt của Kate phu nhân và Augustine, vẫn là phải cẩn thận kiểm tra sau đó kết luận ­­—— Mặc dù đã hết bệnh, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt, còn phải bổ sung vitamin C.

Kate phu nhân đối với kết quả này rất vừa lòng, vì thế lần nữa trở lại nhà bếp nấu bữa tối.

"Bổ sung vitamin C?" Augustine ngồi bên giường, "Em có thể tự cắn mình một cái."

Dạ Phong Vũ hơn mười giây mới phản ứng, sau đó hiểu ra đây là một... chuyện cười lạnh.

"Nghỉ ngơi cho tốt." Augustine giúp cậu đắp chăn.

"Anh có thể tiếp tục đi dự cuộc họp." Dạ Phong Vũ cơ bản đã từ bỏ ý định giải thích, chỉ muốn ngủ một giấc, sau đó thuận lý thành chương "Khỏi hẳn."

"Em so với cái gì cũng quan trọng hơn." Augustine thử nhiệt độ trên trán cậu, "Nhắm mắt lại."

Nghĩ giải thích rõ ràng mọi việc rất phức tạp, Dạ Phòng Vũ đành phải phối hợp.

Chờ đến khi cậu ngủ say, Augustine nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, tính tới thư phòng xử lý công việc, xong rồi trở lại.

Con mèo Garfield mặt bự của Kate phu nhân chậm rì rì bước tới, ý đồ dùng chân trước đẩy cửa ra, nhưng đáng xấu hổ thất bại.

Bởi vì chân ngắn.

Ba phút sau, MOKA ngậm cục xương nhẹ nhàng chạy qua, thuận tiện giúp nó đẩy hé cửa.

Vì thế chờ sau khi Augustine xử lý công việc xong, từ thư phòng trở về, đẩy cửa liền nhìn thấy tiểu tình nhân của mình đang ngủ say, mà trong lòng ngực của cậu, xuất hiện một con Garfield mặt bự mập mạp, đang lười biếng liếm lông.

"Meo." Nhìn thấy hắn tiến vào, Garfield tỏ vẻ một chút hoan nghênh, khó có được kêu một tiếng.

Nhưng Augustine hiển nhiên không có tâm tình thưởng thức.

Bở vì Dạ Phong Vũ đang mơ mơ màng màng, ôm chặt con mèo béo trong ngực, còn dùng hai má cọ cọ.

Garfield dùng móng vuốt sờ sờ mặt cậu.

Augustine rất rõ ràng ôm con mèo dậy, đưa cho Philip vừa đúng lúc đi ngang qua.

"Ôi!" Đệ đệ trước sau như một đầy nhiệt tình, "Mắt to đáng yêu thế này."

"Cấm nó lại đến gần phòng ngủ này." Augustine xoay người trở lại, thuận tiện bổ sung, "Cùng với MOKA, Simba, Elizabeth, còn có mày."

"Liên quan gì tới em?" Philip rất ủy khuất.

Nhưng ca ca lãnh khốc hoàn toàn không có ý định an ủi hắn.

"Tên paparazzi lần trước, có động thái mới." Trước khi hắn đi vào phòng ngủ, Philip nắm chặt thời gian bổ sung một câu, "Cẩu Tứ Mao."

"Xảy ra chuyện gì?" Augustine dừng bước lại.

"Tự mình chạy tới cục cảnh sát, nói nghi ngờ có người muốn ám sát hắn." Philip nói.

"Mày xác định đây là tình hình mới, chứ không phải cái tên ngu xuẩn giết người xuyên quốc gia kia nói dối?" Augustine nhíu mày.

"Không liên quan đến em." Philip giơ tay tỏ vẻ vô tội, "Nếu khẩu cung là thật, hắn là bị đối phương uy hiếp một câu, cho nên chạy tới tự thú, muốn ở trong tù cho an toàn."

Augustine: "..."

"Cảnh sát tuy rằng rất muốn xem hắn là người điên, nhưng người gửi tiền vào tài khoản ngân hàng của hắn đích xác có vấn đề rất lớn." Philip nói, "Cho nên đã bắt đầu điều tra chuyện này."

"Nghiêm có biết chuyện này không?" Augustine hỏi.

"Đương nhiên biết." Philip nói, "Chuyện này nhất định sẽ liên lụy tới đại tẩu, nhưng Nghiêm nói không cần lo lắng, tất cả điều tra sẽ giữ bí mật, không có người tiết lộ tin tức ra ngoài, nếu không lại gây thêm phiền phức cho đại tẩu."

"Tiểu Bernard bên kia thế nào?" Augustine hỏi.

"Có một kinh hỉ lớn." Philip nhướng mày, ôm Garfield trong tay đặt lên vai.

"Anh không có hứng thú nghe mày thừa nước đục thả câu." Augustine mặt than.

"Đây không phải thừa nước đục thả câu." Philip nhanh chóng đứng thẳng, "Hiện tại đang có khách nhân, ở lại nhà hắn."

"Ai?" Augustine hỏi.

Philip trả lời: "Đến từ nam Thái Bình Dương."

Augustine nhíu mày.

"Thân phận cụ thể không rõ, bất quá đã có người của chúng ta theo dõi, hôm trước vừa mới đến." Philip dựa vào tường bày tư thế, "Lần này hắn nhất định chạy không thoát."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro