Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi siết chặt Ngân Giang trong vòng tay, lòng dâng lên niềm hạnh phúc ngất ngây và xao xuyến. Tôi vốn cứ luôn ngỡ rằng tình yêu của mình sẽ mãi mãi là vô vọng, vốn cứ luôn ngỡ rằng suốt cuộc đời này Ngân Giang sẽ mãi mãi là giấc mơ mà tôi không bao giờ với tới, vốn cứ luôn ngỡ rằng tình yêu của tôi sẽ mãi mãi chôn vùi dưới vực sâu thăm thẳm và tuyệt vọng của trái tim mình. Thế nhưng giờ đây, hình như tất cả những đau đớn và dày vò mà tôi đã chịu đựng đã được đền bù xứng đáng. Nhưng chính xác hơn là đã được đền bù vượt xa ngoài sức tưởng tượng của tôi, vượt xa những gì mà tôi mơ ước và khao khát. Hình ảnh cô gái đang run rẩy và nức nở trong vòng tay tôi cùng những giọt nước mắt nhạt nhòa trên bờ vai, làm tim tôi như được sưởi ấm lại giữa mùa đông băng giá và tuyết lạnh trong trái tim mình. Hình như thiên đường hạnh phúc không phải ở một nơi xa xăm nào đó, mà là ngay chính nơi này, ngay chính lúc này. Khi hai trái tim đang tồn tại ở hai nơi tận cùng của trái đất bỗng hòa quyện vào nhau trong khoảng khắc. Dù chỉ là trong một khoảng khắc thật ngắn ngủi...

-Ngọc xin lỗi. Xin lỗi vì đã luôn làm Ngân Giang buồn, luôn làm Ngân Giang khóc. Xin lỗi vì Ngọc quá yếu đuối, quá nhu nhược để không đủ dũng cảm bảo vệ tình yêu của mình, bảo vệ Ngân Giang. Ngọc yêu Ngân Giang, rất yêu, rất yêu, yêu rất nhiều, nhiều hơn bất cứ ai, nhiều hơn tất cả những gì Ngọc có thể nói, có thể tưởng tượng. Đối với Ngọc, Ngân Giang quan trọng hơn bất cứ điều gì trên trái đất này. Nếu mỗi ngày, mọi người luôn phải hít thở không khí để sống, thì với Ngọc, Ngân Giang còn quan trọng hơn là không khí kia. Vì Ngân Giang chính là sự sống, là không khí của Ngọc, sự tồn tại của Ngân Giang chính là toàn bộ ý nghĩa của cuộc đời Ngọc. Nếu không có không khí, Ngọc nhất định sẽ chết, nhưng nếu một ngày nào đó không có Ngân Giang bên cạnh, Ngọc sống còn đau khổ và tuyệt vọng hơn là cái chết...

Tôi siết chặt Ngân Giang vào lòng, khẽ gục đầu lên vai cô ấy. Mùi nước hoa nhẹ nhàng, thanh khiết và cao quý làm tim tôi như ngất ngây và đê mê. Nhưng Ngân Giang khẽ đẩy nhẹ tôi ra, cô lắc đầu

-Muộn rồi, tất cả đã quá muộn, đã quá muộn màng...

Tôi hoảng hốt ôm chặt Ngân Giang vào lòng. Tôi không muốn buông cô ấy ra, tôi sợ, sợ nếu tôi buông cô ấy ra, cô ấy nhất định sẽ tan biến mất.

-Không, Ngọc nhất định không để Ngân Giang đi nữa, không bao giờ, mãi mãi không bao giờ. Hãy tin Ngọc, tối hôm đó Ngọc thật sự không cố ý làm như vậy với Venus. Ngọc say, Ngọc thật sự say, Ngọc đã say, Ngọc không biết, không thể kìm chế và ý thức được bản thân và hành động của chính mình. Ngọc biết dù Ngọc có viện ra hàng trăm hàng ngàn lý do để biện minh cho lỗi lầm đó của mình thì cũng đều là vô nghĩa. Nhưng hãy tin Ngọc, hãy cho Ngọc một cơ hội, cơ hội để chuộc lại tất cả lỗi lầm của mình...

Ngân Giang đưa tay vuốt nhẹ má tôi, những giọt nước mắt vẫn long lanh trên mi mắt, không ngừng tuôn rơi. Ngân Giang nhắm nhẹ mắt mình, cô lắc đầu trong đau khổ và tuyệt vọng

-Ngân Giang không trách Ngọc. Ngân Giang không có quyền trách Ngọc. Ngân Giang vốn không phải là người yêu của Ngọc, Ngọc cũng không phải là của riêng Ngân Giang. Nếu như Ngân Giang đã thuộc về một người khác, nếu như Ngân Giang không thể đem lại cho Ngọc bất cứ điều gì thì Ngân Giang lấy tư cách gì để trách Ngọc chứ. Nhưng Ngân Giang không thể kìm chế được cảm xúc của mình khi ấy. Ngân Giang giận, giận Ngọc lừa dối Ngân Giang. Ngân giang ghen, ghen khi Ngọc ân ái cùng một người khác mà không phải là Ngân Giang. Ngân Giang thật ích kỷ. Ngân Giang không thể mang lại tình yêu cho Ngọc, nhưng lại không muốn Ngọc rời xa Ngân Giang, không muốn mất Ngọc, không muốn Ngọc thuộc về một người khác, không muốn Ngọc yêu bất cứ một ai khác. Ngân Giang chỉ muốn giữ Ngọc cho riêng mình trong khi Ngân Giang lại chẳng thể là của riêng Ngọc. Ngân Giang không có tư cách để đón nhận tình yêu nơi Ngọc với trái tim ích kỷ của chính mình...

-Ngân Giang không sai, với Ngọc, Ngân Giang không bao giờ sai, dù cho Ngân Giang có làm bất cứ điều gì, Ngọc cũng sẽ chấp nhận, cũng sẽ bằng lòng. Vì yêu Ngân Giang, Ngọc sẵn sàng đồng ý tất cả mọi việc, mọi điều vì Ngân Giang. Vì yêu Ngân Giang, tất cả mọi chuyện trên thế gian này, Ngọc đều không quan tâm, không cần thiết. Vì với Ngọc, Ngân Giang mãi mãi là tất cả những gì quan trọng nhất. Chỉ cần có Ngân Giang bên cạnh thì với Ngọc mọi thứ đã quá đủ để hạnh phúc. - Tôi siết chặt Ngân Giang vào lòng mình, tha thiết nói.

Nhưng Ngân Giang lại một lần nữa đẩy tôi ra. Nước mắt vẫn không ngừng rơi. Lần đầu tiên Ngân Giang khóc nhiều như vậy.

-Tất cả đã quá muộn rồi. Ngân Giang không thể, không thể ở bên cạnh Ngọc, không thể...

-Tại sao chứ, tại sao.... Ngọc thật sự rất yêu Ngân Giang. Nếu như Ngân Giang không thích bất cứ điều gì nơi Ngọc, Ngọc nhất định sẽ vì Ngân Giang mà thay đổi. Chỉ cần Ngân Giang không thích, Ngọc nhất định sẽ không làm. Ngọc sẽ làm tất cả vì Ngân Giang mà... - Tôi nghẹn ngào nói như van xin.

-Đã quá muộn rồi... Ngân Giang không thể, không thể rời xa Quốc Khang, không thể rời bỏ anh ấy. Quốc Khang đã làm tất cả mọi chuyện cho Ngân Giang, vì Ngân Giang, anh ấy đã phải chịu đựng bao gian nan và đau khổ. Ngân Giang không thể phụ tấm chân tình mà Quốc Khang luôn dành cho Ngân Giang. Ngân Giang không thể tàn nhẫn ruồng bỏ anh ấy khi cả hai đã cùng nhau vượt qua bao khó khăn và thử thách. Ngân Giang không thể tuyệt tình bỏ rơi anh ấy như thế. Ngân Giang không thể, thật sự không thể. Ngân giang nợ anh ấy, không thể nào trả hết, không bao giờ trả hết... - Ngân Giang nghẹn ngào nói trong nước mắt.

Tôi ôm chặt Ngân Giang vào lòng, thổn thức

-Tại sao vậy, tại sao lại phải như vậy chứ. Giữa hai người đã có chuyện gì, tại sao không bao giờ nói cho Ngọc biết, tại sao lại luôn giấu Ngọc chứ....

Ngân Giang ôm lấy tôi, đan xen những ngón tay mềm mại vào tóc tôi, khẽ gục đầu lên vai tôi. Những giọt nước mắt thật nóng bỏng và mặn đắng

-Ngân Giang xin lỗi, xin lỗi Ngọc...

Tình yêu luôn là những gì thiêng liêng, cao quý và đẹp đẽ nhất. Tình yêu luôn làm cho mọi người đam mê và ngây ngất trong hạnh phúc, nhưng đôi khi nó cũng chính là mũi dao nhọn xoáy sâu vào trái tim mỗi con người, nhức nhối, âm ỉ khôn nguôi. Tình yêu thật sự sẽ luôn mang lại niềm vui và hạnh phúc cho mỗi người khi nó bao gồm lòng vị tha, sự chân thành và đức hy sinh, khi nó không bao giờ phân biệt tuổi tác, địa vị, giai cấp và quyền lực. Nhưng một khi trong tình yêu đã tồn tại những điều đó, thì thứ duy nhất mà tình yêu luôn mang lại chỉ là những đau thương và bất hạnh... Trước đây, Quốc Khang là người yêu của Venus, hai người rất yêu nhau. Trong một lần tình cờ, Quốc Khang đã cứu Ngân Giang, từ đó về sau anh luôn ở bên cạnh động viên, quan tâm lo lắng và chăm sóc cho Ngân Giang. Vì bảo vệ Ngân Giang, Quốc Khang đã bị thương, vì Ngân Giang, anh sẵn sàng làm tất cả. Quốc Khang là người luôn ở bên cạnh và bảo vệ cho Ngân Giang, anh mang đến cho cô niềm vui và hạnh phúc, là người duy nhất mang lại cho Ngân Giang niềm tin và ý nghĩa của cuộc sống. Ngân Giang yêu Quốc Khang, Ngân Giang cần anh ấy, muốn được ở bên cạnh anh ấy. Thế nhưng Quốc Khang lại là người yêu của Venus, Ngân Giang không thể làm tổn hại đến Venus, càng không thể xen vào phá hoại tình yêu của họ. Nhưng tình yêu vốn là thứ mãi mãi không thể đè nén, không thể dấu giếm, không thể kìm chế. Trong tình yêu, vốn không thể phân biệt đúng hay sai, càng không thể nhường nhịn hay chia sẻ. Dù cho chúng ta có biết được đó là không thể, là không nên, là không đúng, nhưng chúng ta vẫn mãi không thể chế ngự được cảm xúc của trái tim mình. Tình yêu đơn giản chỉ là yêu hay không yêu, và một khi đã yêu thì tất cả mọi luân thường đạo lý đều không tồn tại để nhường chỗ cho hai trái tim đang cùng chung một nhịp đập của yêu thương. Ngân Giang quyết định sẽ bỏ đi cùng Quốc Khang, Ngân Giang không cần bất cứ điều gì khác trên đời này ngoài trừ Quốc Khang. Ngân Giang yêu và chỉ cần được ở bên cạnh Quốc Khang, anh ấy là tất cả của Ngân Giang lúc bấy giờ. Thế nhưng, cuộc sống là những hiện thực phũ phàng mà mọi người luôn phải đối diện. Cuộc ra đi không thành, mẹ Ngân Giang đã biết hết tất cả mọi chuyện, bà không đồng ý mối quan hệ này, đơn giản chỉ vì Quốc Khang không xứng với Ngân Giang, anh ta quá nghèo, không có công danh, sự nghiệp hiển hách như bao người. Mẹ Ngân Giang giam lỏng cô ấy, tìm mọi cách chia rẽ hai người. Bà ấy không tha cho Quốc Khang, không những làm cho anh ấy mất hết tất cả, mất luôn sự nghiệp, lại nhẫn tâm dùng tiền và quyền lực của mình để ép Quốc Khang phải đi nghĩa vụ quân sự một lần nữa. Bà muốn Quốc Khang phải chịu những gì khó khăn và khắc nghiệt, khổ sở nhất nơi ấy để trừng phạt anh ta. Hai năm trời, họ xa nhau, nhưng trái tim Ngân Giang vẫn luôn hướng về anh ấy, vẫn luôn mong chờ anh ấy từng ngày... cho đến khi tôi xuất hiện, làm mọi thứ trong cuộc sống của Ngân Giang đều xáo trộn và dao động...

Tôi đau đớn lặng người. Từng lời nói của Ngân Giang cứ như hàng ngàn mũi dao nhọn đâm sâu vào trái tim tôi, nhức nhối. Tôi biết Ngân Giang còn dấu tôi điều gì đó, tại sao cô ấy lại phải dấu tôi... Thế nhưng giờ đây, chuyện đó vốn không còn quan trọng nữa, mọi thứ đã trở nên thật vô nghĩa... Ngân Giang vuốt nhẹ lên má tôi, cô tựa trán mình vào trán của tôi, khẽ nhắm mắt, Ngân Giang nghẹn ngào xúc động

-Ngân Giang nợ Venus một món nợ ân tình, chị ấy vì Ngân Giang mà phải chịu biết bao thiệt thòi và ấm ức. Ngân Giang đã nhẫn tâm giành mất người mà chị ấy yêu thương nhất lúc bấy giờ. Ngân Giang có lỗi với Venus, Ngân Giang đã làm tổn thương Venus rất nhiều, những gì mà Ngân Giang nợ chị ấy mãi mãi không thể nào bù đắp được. Còn với Quốc Khang, Ngân Giang nợ anh ấy một tình yêu, nợ tình yêu chân thành mà anh ấy luôn dành cho Ngân Giang. Nợ những tổn thương và mất mát mà anh ấy đã phải gánh chịu vì Ngân Giang. Nợ sự yêu thương và bảo vệ của anh ấy đối với Ngân Giang. Nợ một tình yêu mà trước đây Ngân Giang đã dành riêng cho anh ấy. Nợ một lời hứa sẽ mãi mãi yêu thương và chờ đợi anh ấy. Nợ một lời thề sẽ là vợ của anh ấy. Ngân Giang nợ Quốc Khang, rất nhiều, rất nhiều, mãi mãi dù cho dùng suốt cả cuộc đời này, Ngân Giang cũng không thể nào trả hết. Với Ngọc... với Ngọc....

Ngân Giang ngập ngừng, thổn thức, nước mắt cô rơi nhiều hơn, cô mím chặt môi mình, nén chặt nỗi đau vào tim

-Với Ngọc, Ngân Giang nợ Ngọc một tình yêu, nợ tình yêu mà Ngân Giang dành cho Ngọc... Nợ những yêu thương và nhớ nhung da diết về Ngọc. Nợ những khát khao và đam mê cháy bỏng khi ở bên Ngọc. Nợ Nvojc một giấc mơ về những tháng ngày yêu thương tha thiết khi ở bên nhau. Những gì Ngân Giang nợ Ngọc, không thể trả, mãi mãi cũng sẽ không trả, không thể nào trả, không có bất cứ cách nào để trả. Tình yêu này, món nợ này, Ngân Giang chỉ có thể chôn chặt nó vào nơi tận cùng của trái tim mình. Hãy tha lỗi cho Ngân Giang. Ngân Giang không thể chọn, không muốn chọn, càng không biết làm sao để chọn, không biết phải chọn như thế nào, Ngân Giang không thể, Ngân Giang không có quyền để chọn lựa nữa rồi... Ngân Giang thật sự không muốn làm ai phải tổn thương, Ngân Giang thật sự không muốn mất ai hết, không muốn xa lìa ai, không muốn chúng ta phải đau khổ và tuyệt vọng như thế này... Ngân Giang thật sự không muốn....

Nhìn những giọt nước mắt của Ngân Giang, tim tôi thắt lại, đau đớn từng cơn. Bây giờ trong hoàn cảnh này, trước tình thế này, tôi có thể nói gì, còn có thể làm gì được nữa đây cơ chứ. Mọi chuyện đã vượt quá xa tầm tay với của tôi. Ngân Giang đã quyết định, tôi làm sao có thể lay chuyển được quyết định đó, tôi không biết phải làm gì để còn có thể giữ cô ấy cho riêng mình được nữa rồi. Đã không còn bất cứ một cơ hội nào nữa rồi, dù chỉ là nhỏ nhoi và mong manh nhất cũng không thể... Tôi ôm chặt Ngân Giang vào lòng, tôi nói dù cảm nhận được rõ ràng những thớ thịt trên người mình đang căng lên vì chịu đựng nỗi đau xé nát tim gan

-Vậy thì Ngân Giang đừng chọn gì hết, Ngân Giang không cần phải chọn. Và nếu có phải chọn, Ngân Giang hãy luôn chọn Quốc Khang đi nhé, vì chỉ có anh ấy mới có thể đem lại hạnh phúc thật sự một cách trọn vẹn về tất cả mọi diều đến cho Ngân Giang. Vẫn cứ như trước đây nhé, Quốc Khang sẽ luôn là người Ngân Giang yêu, còn Ngọc, Ngọc cũng sẽ mãi mãi luôn ở bên cạnh Ngân Giang với tư cách là người bạn thân thiết nhất. Với Ngọc, chỉ cần được ở bên cạnh Ngân Giang là đủ lắm rồi. Niềm vui của Ngân Giang cũng chính là niềm vui của Ngọc, hạnh phúc của Ngân Giang cũng chính là hạnh phúc của Ngọc. Ngân Giang là tất cả của Ngọc, là cuộc sống của Ngọc, vì vậy chỉ cần Ngân Giang luôn vui vẻ và hạnh phúc, thì dù cho có phải đánh đổi bất cứ điều gì, bằng bất cứ giá nào, Ngọc cũng chấp nhận. Quốc Khang sẽ là người yêu của Ngân Giang, còn Ngọc vẫn mãi là bạn thân nhất của Ngân Giang, mãi mãi luôn ở bên cạnh quan tâm, chăm sóc , lo lắng và bảo vệ Ngân Giang, không bao giờ rời khỏi, không bao giờ bỏ rơi Ngân Giang. Như vậy Ngân Giang sẽ không mất ai hết, mọi người vẫn sẽ mãi mãi luôn ở bên cạnh Ngân Giang. Ngọc lúc nào cũng sẽ lặng lẽ đứng sau Ngân Giang, vì nếu Ngân Giang có gặp phải bất cứ khó khăn hay vấp ngã gì, Ngọc nhất định cũng sẽ nâng đỡ và che chở, bảo vệ cho Ngân Giang. Những khi Ngân giang mệt mỏi, buồn bã và cô đơn nhất, Ngân Giang muốn quay đầu lại, muốn tìm một ai đó để dựa vào, để khóc, thì Ngân Giang nhất định sẽ thấy Ngọc, vì Ngọc luôn đứng đó, mãi mãi không xa rời Ngân Giang. Cho dù một ngày nào đó, tất cả mọi người trên thế gian này có quay lưng lại với Ngân Giang, nhưng Ngọc thì không bao giờ, Ngọc sẽ mãi mãi ở bên cạnh Ngân Giang...

Nước mắt Ngân Giang rơi nhiều hơn, mà có lẽ là nó chưa bao giờ ngừng rơi. Tim tôi đau, lòng tôi tái tê, buốt giá.

-Tại sao Ngọc phải làm vậy chứ, tại sao lại phải chịu thiệt thòi và nhận lấy bao đau khổ về mình như thế chứ. Có đáng không, Ngân Giang vốn không có bất cứ điều gì xứng đáng để Ngọc phải hy sinh như vậy. Tại sao lại phải yêu một người như Ngân Giang chứ, có biết bao nhiêu người xứng đáng với tình yêu của Ngọc hơn Ngân Giang nhiều. Tại sao lại yêu Ngân Giang chứ, thật sự không đáng mà....

-Không đâu, rất đáng mà. Ngân Giang hoàn toàn rất xứng đáng để Ngọc làm như vậy. Đơn giản bởi vì Ngọc yêu Ngân Giang, vì yêu Ngân Giang, Ngọc chấp nhận tất cả mọi thứ, dù cho nó có khổ đau, cay đắng đến dường nào. Vì yêu Ngân Giang, Ngọc bằng lòng làm tất cả mọi việc, dù cho nó có làm cho trái tim của Ngọc chết dần đi trong nỗi đau đớn khôn nguôi, Ngọc cũng không do dự. Ngọc cũng không biết tại sao Ngọc yêu Ngân Giang. Ngọc chỉ biết trái tim Ngọc thuộc về Ngân Giang. Ngân Giang chính là sự sống, là tất cả những gì ý nghĩa và quan trọng nhất trên thế gian này. Không có Ngân Giang, Ngọc sống chẳng khác gì đã chết. Chỉ cần được ở bên Ngân Giang, dù là với tư cách gì, chịu bất cứ hình phạt nào, Ngọc cũng chấp nhận...

Ngân Giang im lặng không nói gì. Nỗi đau chất chồng nỗi đau. Sự thật thì vẫn mãi mãi là sự thật, dù có muốn chúng ta cũng chẳng thể nào thay đổi chúng, chỉ đành đau đớn chấp nhận mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro