tro choi tron tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

-Chị Randy!Chị Randy!-Cô em gái nhỏ Baby đang đập của phòng tôi. - Mẹ bảo sắp cho chị một trận đấy!

Con bé cười rúc rích.Nó rất thích xem tôi gặp rầy rà.Cũng tại bởi chính nó luôn bị rầy rà.

Tôi chẳng thèm để ý đến Baby,hét vọng xuống nhà với mẹ :

- Mẹ đừng càu nhàu con nữa! Con xuống bây giờ đây!

-Con sắp bị muộn rồi đấy ! -Mẹ hét vọng lên.

-Con biết rồi !Con không nhanh hơn được đâu!

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến trường cấp hai Shadyside.Tôi không muốn đi muộn.Song tôi cũng chẳng muốn xuất hiện với bộ dạng ngớ ngẩn. Tôi thử tất cả các bộ quần áo trong tủ.Chưa có bộ nào vừa ý cả.Những bộ quần áo tôi có trông đều quá trẻ con , mà đấy là điều cuối cùng tôi cần.

Tôi đã mười hai tuổi nhưng mọi người lại luôn nghĩ rằng tôi trẻ con hơn tuổi đó.

Tôi lại không thấy thế.Tôi cho rằng mình có khuôn mặt khá già dặn.Tôi nhỏ bé nhưng rắn rỏi.Song tôi cũng không nhỏ bé lắm đâu vì tôi chưa phải là cô bé thấp nhất lớp ở trường cũ.

Một số người thường tỏ ra ngốc nghếch.Họ chẳng thèm nhìn vào hiện thực gì cả.

Tôi ngắm nghía mình trước gương,kéo lại cạp quần bò.Bọn trẻ của trường Shadyside mặc gì không biết?Tôi chẳng biết nữa.Tôi mới chỉ sống ở đây có hai ngày.

Gia đình tôi gòm tôi, mẹ,bố và con em gái ngờ nghệch của tôi vừa chuyển từ Maine đến Shadyside này.Chúng tôi sống ở phố Fear.Theo tôi tên phố này thật lạ.Phố Fear.Có vẻ không mang tính đón chào cho lắm.Ngay cả những người đã sống lâu ở đây cũng cho là cái tên phố lạ lùng.Hôm chúng tôi chuyển đến, tôi ra bưu điện với mẹ, cô nhân viên bưu điện nhìn chúng tôi với vẻ khôi hài khi mẹ đọc địa chỉ của chúng tôi.

Cô ấy nhướn mày lên đọc to:

-Phố Fear sao?

Tôi nghĩ cô nhân viên bưu điện hơi khác thường.Cô ấy nhìn tôi chăm chú một hồi rồi hỏi tôi bao nhiêu tuổi.

-Mười hai ạ. - Tôi trả lời

-Thế cháu sẽ là người đó. - Cô ấy kết luận.

Hai mẹ con tôi ngơ ngác nhìn nhau.

-Người nào ạ?- Tôi không thể không hỏi lại.

-Cháu sẽ sớm biết thôi,nếu cháu không cẩn thận.- Cô ấy trả lời một cách bí hiểm.

-Ngày mừng mười tháng sáu là một bước ngoặt,cháu đã chuyển đến thị trấn này vào một thời điểm tuyệt vời.

Vâng,đúng,tôi thầm nghĩ.Tuyệt làm sao khi bắt đầu học trường mới vào thời điểm gần cuối năm.Tôi phải hoàn thành nốt tháng học cuối cùng của chương trình lớp sáu cùng một lũ bạn học mà tôi chưa hề biết.

Còn những ai chưa biết tôi.Ai sẽ là người để mắt đến tôi đầu tiên, tôi nghĩ bụng. tới trường mình sẽ biết ngay liệu trông mình có khác người hay không.

Tôi tháo cai quần bò và thử chiếc quần liền áo màu ghi xám.Tôi không biết bộ này có hợp với mái tóc màu nâu của tôi không nữa.Mẹ chạy vội vào phòng tôi.

-Randy,con thử thêm một bộ quàn áo nào nữa là mẹ hét lên đấy.Bộ này là bộ cuối cùng.

-Mẹ bảo chị ấy đi mẹ -Baby léo nhéo.

Tôi lè lưỡi với Baby.Nó lè lưỡi lại tôi.

-Các con ! - mẹ quát to.

Mẹ có thể tỏ ra rất nghiêm khắc khi mẹ muốn thế.Bộ quàn liền áo này xem ra cũng không tệ.Tôi với vội cặp sách và lao ra khỏi nhà.

Baby còn cất giọng the thé trêu với theo tôi:

-Chị sẽ bị muộn! chị sẽ bị muộn! ha ha ha ha ha !

Có ai muốn nhận một đứa em gái bảy tuổi như thế không?

Tôi hối hả đi học phố Fear và rẽ ngoặt sang đường Park Drive.Khi tới đường Hawthorne,tôi bắt đầu chạy.trường cấp hai Shadyside đã thấp thoáng đằng trước mặt.Cửa trường đóng im ỉm,sân trường vắng tanh.Tôi bị muộn mất rồi.

Khung cảnh sân trường vắng lặng làm bụng tôi tự nhiên thắt lại.Chắc là tại lo lắng.Tôi chạy lên bậc thềm và giật cánh của.

Khoá rồi.

Tôi hoảng hốt.Khoá luôn ngày đâu tiên của tôi đến trường rồi! Xin đừng để diều này là sự thật.

Tôi thử rung cánh của lần nữa.Nó chẳng hề nhúc nhích.

Tôi muốn phát khóc lên.Mình phải làm gì bây giờ?

Tôi tự nhủ phải bình tĩnh lại.Cửa không thể khoá được,tôi tự nhủ.Cửa không khóa nhốt tất cả bọn trẻ bên trong trường được.Không không thể nào.

Cách sut nghĩ này giúp tôi nhìn sự việc đỡ đi.Đôi khi tôi hay bị hoảng sợ,bạn biết đấy.Bới vì tôi hay tưởng tượng.

Nhưng tôi cũng là người khá lý trí.Tôi có thể nhìn vào hiện thực.Nó giúp tôi không để trí tưởng tượng đi quá xa.

Tôi ra sức đẩy mạnh cánh cửa một lần nữa và bây giờ nó mở ra.Mặt lý trí của mình đã đúng,tôi thầm nghĩ.Như mọi khi.Cánh của có thể bị kẹt.Không có lý do gì phải hoảng hốt.

Tiếng bước chân tôi vang lên rõ mồn một,khu tôi sải chân đi qua đại sảnh trống không.Tôi xốc lại ba lô và lo lắng vặn xoắn lọn tóc mình.Tôi phải đến trình diện tại phòng hiệu trưởng.Nhưng tôi chưa biết nó nằm ở đâu....

Tôi đi ngang qua từng dãy lớp học,tất cả đều đóng im ỉm.Qua cánh cửa lớp,tôi nghe vọng ra tiếng giáo viên và tiếng bàn ghế kêu cọt kẹt.Âm thanh này cành làm sự tĩnh lặng của đại sảnh trở lên đơn độc hơn.

Tôi thầm mong mình không gặp rắc rối vì việc đi muộn này.Họ không thể phạt một cô bé vào cái ngày đầu tiên của cô ấy tới trường được,phải không nhỉ?

Tôi đi ngang qua một tấm bảng tin to gắn trên tường.Trên đó dán đầy những thông báo và những phần thưởng cuối nắm.ở một góc bảng ai đó còn đính vào một tờ lịch to tướng.Tờ lịch của tháng năm và tháng sáu được đánh dẫu chữ X vào tất cả các ngày cho đến ngày hai mươi hai tháng năm-tữc ngày hôm nay.Một ngày khác được đánh khoanh mực đỏ là ngày mùng mười tháng sáu.

Tôi phải tự hỏi đó có phải là ngày tổ chức một trò chơi lớn.Ngày mùng mười tháng sáu có cái gì đó khá quen thuộc,Tôi đã nghe nói đến ngày này ở đâu rồi,tôi nghĩ bụng.A,người phụ nữ kỳ lạ ngoài bưu địên, tôi sực nhớ ra .Cô ấy đã nói đến ngày này.

Phía trên cùng tờ lịch tôi trông thấy có một dòng chữ viết ngoằn ngoeo:

18 ngày nữa là đến sinh nhật PETE

Con số có vẻ lem nhem vì bị tẩy xóa nhiều lần.

Ồ,tôi thốt lên.Pete là ai thế nhỉ.Hẳn cậu ấy phải nổi tiếng lắm nên cả trường mới trông đợi ngày sinh nhật của cậu ta đến thế.

Tôi dời mắt khỏi bản tin và đi sang góc hành lang.

-Ôi! - tôi bật kêu lên rồi đứng sững lại.Chân tôi trướt đi một đoạn trên sàn nhà bóng loáng.

Một cậu bé đang lảo đảo đi về phía tôi.Nhưng trông không bình thường.Cậu ta chúi người về đằng trước,tay ôm đầu.Trông mặt cậu ta xanh một cách kỳ lạ.Chắc câu ta bị ốm,tôi nghĩ bụng.Cậu ta rên lên đau đớn:

-Cứu-Cậu ta chìa ra hai bàn tay đầy máu.Một dòng máu đang chảy ròng ròng từ vết thương kinh khủng trên đầu cậu .

Tôi thét lên khi cậu bé loạng choạng vào người tôi.

Chương 2

-Cứu ! - tôi hét lên.

Tôi có sức chạy nhưng hai chân như dính chặt xuống sàn nhà.Cậu bé ngã chúi mặt,hai tay dính bê bết máu.Tôi vộ né người qua một bên.

Cậu ta bật rên rỉ:

-đầu tôi...đau...

Cảm thấy hơi hối hận,tôi cúi gập người xuống bên cậu ta:

-Cậu...cậu không sao chứ?- tôi hỏi.

Một câu hỏi ngu xuẩn.Máu đang túa ra đầy mặt cậu ta thế kia.Bất cứ ai trông thấy cũng không thể nói rằng cậu ta không sao.

Cậu bé rên rỉ to hơn.Một gíao viên lớp cạnh đó mở cửa ló đầu ra hành lang.

-Ở đây sao ồn ào thế?- Cô lên tiếng hỏi

Cậu bé máu me be bét lập tức đứng thẳng dậy.

-Em xin lỗi ,thưa cố Munson.-Cậu ta nói

Cậu ta vội vã bỏ đi,trông khoẻ khoắn lạ thường.

Cô Munson nhìn sang tôi.

-Em ...em định đi đâu?

-Dạ,em ... em là học sinh mới.-Tôi lắp bắp.-Phòng hệu trưởng ở đâu ạ?

Nét mặt cô giáo giẫn ra đôi chút.

-đi hết hành lang này rồi rẽ phải.Chào mừng em đến Shadysidel ! -cô đóng sập củă lớp lại.

Tôi đi đến phòng hiệu trưởng.Chuyện gì xảy ra với cậu bé máu bị chảy máu thế nhỉ?tôi băn khoăn.

Chợt tôi nghe có tiếng rầm rập đằng trước mặt rồi một cô gái cao lớn hiện ra ở khúc rẽ chạy băng băng về phía tôi.Cô bạn này mặc một cái váy màu xanh lá cây có khung sắt tròn ở dưới.Mái tóc cô ta được búi gọn ghẽ dưới một chiếc mũ rộng vành có dây buộc màu trắng.

Một ngôi trường kỳ quặc ,tôi thầm nghĩ:

Cô gái dừng lại.

-Bạn có nhìn thấy một bạn trai chạy qua đây không?-Cô bạn hỏi tôi.-Mà có máu chảy ròng ròng từ đầu ấy!

Tôi gật đầu:

-Có chuyện gì xảy ra với cậu ấy thế?

Cô bạn cười phá lên.

Chẳng xảy ra chuyện gì cả.Đấy là hoá trang thôi.Bọn tớ trong đội kịch của trường và Lucas đóng vai gã đàn ông bị giết.

-Ôii -Tôi nhẽ nhõm thốt lên.

-Sáng nay bọn tớ có buổi diễn tập.-Cô bạn nói.-Bạn là người mới đến hả? Tớ chưa trông thấy bạn bao giờ.

Tôi mỉm cười.

-Tớ là Randy Clay.Hôm nay là ngày đầu tiên của tớ.

-Thật thế hả?-Cô bạn kêu lên.-Thế thì cậy là học sinh mới rồi.Mới thực sự.

-Ừ.-Tôi đáp ,thấy hơi bối rỗi.-Tớ là học sinh mới .Thế thì có vấn đề gì lớn nhỉ?

-Ôi,tớ phải đi rồi.-Cô bạn vội vã nói.Tớ muộn mất.Rất vui đựơc gặp bạn Randy Clay,Tớ là Sara Lewis.Hy vọng sẽ gặp lại.Tạm biệt

Cô bạn chạy như bay qua dãy hành lang ,chiếc váy có khung sắt bồng bềnh theo nhịp chạy.

Tôi tiếp tục đi đến phòng hiệu trưởng,vừa đi vừa lắc đầu ngẫm nghĩ.Sao thế nhỉ? Tôi băn khoăn.Tại sao mọi người đều lạ lùng như vậy?

Tôi đứng trước cửa lớp sáu của mình và hít mội hơi dài lấy bình tĩnh.Tôi sắp gặp gỡ những cô cậu mà từ nay sẽ trở thành bạn học của tôi - nếu như họ thích tôi.Và nếu tôi thích họ.

Tôi khẽ đẩy cánh cửa ra và bước vào.Cô giáo,một phụ nữ trẻ tuổi nhỏ nhắn với mái tóc ngắn sẫm màu,quay từ bảng ra nhìn tôi.Cô nở nụ cười.

-Miranda Clay phải không?-Cô giáo cất tiếng hỏi.

Tôi gật đầu.

-Mọi người gọi em là Randy ạ.

-Cô là cô giáo hartman.Chào mừng em đã đến.Sao em không ngồi vào cái bàn trống dãy thứ ba đi?

Khi tôi bước lại chỗ bàn trống.trông lớp liền nổi lên tiếng xì xào.Bọn trẻ chăm chú quan sát tôi rồi quay sang thì thầm với nhau.

Tôi cố trấn an mình để không cảm thấy lạ.Chúng chỉ băn khoăn xem mình là ai thôi mà,tôi tự nhủ.

Tôi ngồi xuống cạnh một cô bé khá xinh có mái tóc màu hoe lượn sóng.Cô quay sang nhìn tôi,mắt mở to.

-Xin chào.-Tôi cất tiếng.

Cặp mắt cô bé lại mở to hơn,Cô ta rời mắt khỏi tôi và quay sang thì thầm gì đó với cô bạn tóc đỏ ngồi kế bên.

Cái gì thế nhỉ?Tôi tự hỏi.Sao họ phải thì thầm.?

Có lẽ họ không thì thào về mình đâu,tôi thầm nhủ.Chắc mình nhạy cảm quá đấy thôi.

-Trật tự nào! -Cô Hartman hô to.

Tiếng xì xào dần dần im hẳn.

Cô Hartman nói với tôi:

-Em sẽ dự kỳ thi tốt nghiệp trong vòng tuần lẽ cuối năm.Em đã từng tham dự một kỳ thi tốt nghiệp nào chưa Randy?

Tôi lắc đầu.

-Đừng lo.Chưa bạn nào học lớp sáu dự kỳ thi đó cả.Ngay bay giờ chúng ta sẽ bước vào giai đoaạ học tập và chuẩn bị.Tốt nhất không nên để đến phút cuối mới...

Trong khi cô giáo nói,tôi đưa mắt nhìn quanh căn phòng.Có vẻ những đứa trẻ cũng không quan tâm mấy đến bài huấn thị về học hành của cô Hartman.Một số đứa đang liếc trộm hoặc nhìn thẳng vào tôi.Còn hai cô bé ngồi sát tôi lại bắt đầu thì thào trao đổi.

Cuối cùng thi chuông cũng reo và chúng tôi được giải lao.Cả lớp hối hả lao ra khỏi căn phòng.Có hai đứa gật đầu và nói "xin chào"với tôi.

-Cậu có biết chơi môn bóng mềm không?-Một bạn gái hỏi khu chúng tôi đi về đại sảnh .Cô bạn này trông mũm mĩm với mái tóc đen dài buộc rủ sau lưng.Đứng bên cạnh cô ta là một cậu con trai cao,tóc vàng hoe.

-Biết chút chút.-Tôi đáp.

-Bọn tớ muốn thành lập một đội bóng mềm nam nữ phối hớp để thi đấu vào hè này.-Cậu bạn trai giải thích.Cậu này có kiểu cười khá thân thiện và dễ chịu.Tôi đoán cậu ta là người tốt.

-Tớ là Megan.-Cô bạn giới thiệu.-Còn đây là David.

-Chào.-Tôi nói.

-Tớ sẽ đến phòng dụng cụ và mượn vợt.-David nói.-Chúng mình có thể luyện tập một chút trong giờ giải lao.

-Chờ cậu ấy ngày này nhé.-Megan đề nghị.Chúng tôi cùng đi lại chỗ có ánh nắng chói chang.

Cách đấy vài bước tôi trông thấy cô bạn tóc hoe-Laura -Cùng bạn cô ta,Maggie.Chúng quay lai.Laura giơ tay chỉ tôi.

Tôi cố không để ý đến chúng nhưng thấy không yên tâm.Chúng có vấn đề gì thế nhỉ?Tôi tự hỏi.

-Tớ sẽ quay lại ngay.-Tôi bảo Megan.-Tôi vội vã chạy vào phòng vệ sinh nữ.

Có gì không ổn với mình nhỉ?Tôi nhủ thầm.Mình bị dính cái gì vào răng chăng?Hay tóc mình bị dựng lên?

Tôi nhìn nhanh kiểm tra mình trong gương.

Mũi tôi không có mụn,má tôi cũng chẳng dính tí mực tím nào cả,trên trán chẳng hề hiện lên dòng chữ ý nói"kẻ ngớ ngẩn"! chẳng có dấu hiệu gì tương tự thế hết!

Không có điều gì có thể lý giải cách nhìn khác thường của hai đứa con gái kia cả.

Tôi vội chạy ra ngoài.Megan đã tập hợp được một vài đúă bạn tham gia chơi bóng mềm.Sara ,cô bạn tôi đã gặp lúc trong hành lang cũng có trong số đó.

David quay lại mang theo bóng và vợt.

-Sao cậu không chơi ở vị trí hậu vệ? -David hỏi.

Tôi thường chơi ở vị trí hậu vệ.Có luật nào quy định chơi hậu vệ là phải thấp bé đâu.

Dù sao thì tôi cũng luôn choi tốt ở vị trí này.

Laura và Meggie không chơi.Chúng đứng ngoài và quan sát.

Sáng hôm sau tôi trông thấy Sara đang đứng cạnh bảng tin ở đại sảnh .Cô ấy cầm một cái bút và đang mải đọc thông báo trên bảng.

-xin chào,-Tôi lên tiếng.-có gì thế?

Cô mỉm cười.

-Chào cậu,Randy.-Cô chỉ dòng thông báo mình đang đọc.-Tớ nghĩ mình phải đăng ký làm việc này.

Dòng thông báo có ghi:

AI XUNG PHONG LÀM BÁNH SINH NHẬT CHO PETE,HÃY GHI TÊN VÀO ĐÂY

Lại cái cậu pete đó.Không thể tin nổi.Đúng là mọi người đang ghi tên mình tình nguyện làm bánh cho cậu ta thật.

-Thế là thế nào? - Tôi ngạc nhiên hỏi.-PETE là ai đấy?

-Cậu biết không? -Sara hỏi

-Ừm...

Đột nhiên tôi cảm giác có ai đứng sau mình.Hơi thỏ nong nóng phả vào gáy tôi.Tôi giật nảy ngườ và quay phắt lại.Sara cũng ngoái đầu lại.

Laura đang đứng đó,nghển cổ qua vai chúng tôi để đọc thông báo.Cô ta bước đến sau lưng chúng tôi khẽ khàng đến nỗi chúng tôi không hề biết cho tới khi chúng tôi nhận thấy hơi thở của cô.

Cô ta liếc xéo danh sách những người ghi tên.Cô ta nhướn long mày lên.Rồi cô ta thì thào điều gì đó với tôi.Giọng cô lào xào như giớ chứ không phải là thì thào nữa.

Có phải laura thực sự vừa nói điều gì có nghĩa với tôi?

Nghe có vẻ như:

-Mày hãy coi chừng!

Chương 3

Vài ngày sau ,tôi đang len lỏi đi qua căn tin chật cứng người để tìm sara hoăc meggie hay David .Bọn trẻ quanh tôi đang cười nói,la hét,pha trò,huyên náo cả căn phòng.Tôi cảm thấy lòng mình dịu lại đôi chút.

Lần đầu tiên ngôi trường này có vẻ bình thường,tôi nghĩ bụng.Cả tuần nay tôi có cảm giác mình như con vật được triển lãm ở sở thú .Mọi người ai cũng nhìn cô bé mới đến .

Chợt tôi trông thấy Laura và maggie.Dường như Maggie là bạn tri kỷ hay cái gì đó của Laura .Tôi chưa hề thấy nó nói chuyện với ai khác ngoài Laura.

Thật cảm động.

Cầm chắc khay đồ ăn của mình trên tay,tôi thản nhiên đi qua bàn chúng đang ngồi.

-Cứ chờ đấy-Laura nói lầm rầm.-Chờ đến ngày mùng mười ấy.

Hai tay tôi bắt đầu run lên.Làn này thì tôi biết mình không tưởng tượng.Có phải Laura đang đe doạ tôi.?

Điều gì sẽ xảy ra vào ngày mùng mười?Tôi biết ngày mùng mười tháng sáu là sinh nhật của Pete.Nhưng tôi vẫn chưa biết Pete là ai.

Tôi không biết phải làm gì.Tay tôi run đến mức tôi sợ sẽ đang rới khay thức an giữa đường mất.

Bỗng nhiên tôi trông thấy ai đó ngồi dóc phòng đang vẫy mình.Một cậu bé có mái tóc đen quăn.

Tôi chẳng biết cậu ta.Nhưng tôi không quan tâm.Tôi phải làm cái gì đó-bất cứ cái gì.

Tôi muốn thoát khỏi Laura và Maggie càng nhanh càng tốt.Thế nên tôi vội vã bưng khay ra chỗ cậu ta.

-Chào.-Cậu ta nói-Ban muốn ngồi với tớ không?

-Có -Tôi đáp.Tôi vẫn chua biết cậu bạn này nhưng có vẻ cậu ta lại biết tôi.

-Tớ đoán là hum trước tớ làm bạn phát hoảng .-Cậu bạn nói -Tớ xin lỗi về chuyện này.Hình như trang phục đó đã làm giảm tính cách của tớ.

Tôi chằm chằm nhìn vào cậu ta.Cậu ta nói cái quái gì thế nhỉ?

-Tên tớ là Laucas.-vừa nói cậu ta vừa cầm cái bánh sandwich lên.

Lucas?tôi thầm nghĩ.Nghe quen quá nhỉ.Ôi đúng rồi,Lucas!.cái cậu có đầu đàm đìa máu.

-Tớ là Randy.-Tôi giới thiệu lại-Tớ không nhận ra ban ngay.Ý tớ là mặt bạn không có mấu chảy ròng ròng xuống .Lucas bật cười.

-Bạn sẽ tới xem vở kịch chứ?- cậu ra hỏi.Nó được trình diễn vào tuần cuối năm học.

Chắc chắn rôi.-tôi đáp.Vở đó nói về cái gì?

-Một câu chuyện rùng rợn của thám tử Sherlock holmes.-Lucas đáp.người đóng vai Sherlock holmes luôn làm rối tung mọi chuyện.Bạn có biết David Slater khổng?

-Biết.Cậu ấy học cùng lớp tớ.

Cậu ta là ngôi sao của vợ kịch-Lucas nói tiếp.

-Nhưng cậu ta rất kinh khủng ! tớ không hiểu sao họ lại chọn cậu ta cơ chứ.

Tôi mở giấy gói đồ ăn màu nâu của mình và lấy ra một quả táo.tôi thường thích ăn món tráng miệng trước .

-Thế thì tệ quá.-Tôi vừa cắn táo vừa nói.Tôi liếc mắt quanh căn phòng và bắt gặp Laura và Maggie đang theo dõi mình.Chúng lập tức quay mặt đi chỗ khác.

-Bạn sống ở đâu vẩy? -Lucas đột nhiên hỏi.

-Phố Fear. -tôi đáp.

-Thật không? tớ cũng sống ở phố Fear.Đừng có nghe những câu chuyện người ta kể về nó.Tớ sống ở đây từ bé rồi mà chẳng có gì tồi tệ xảy ra với tớ cả.

Những câu chuyện à?

-Chuyện nào? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

Lucas nhún vai.

-Người ta hay kẻ những chuyện điên rồ về phố Fear.Có lẽ là bởi cái tên phố.

-Công nhận tên phố hơi khác thư. -Tôi thừa nhận.

-Bạn có biết khu nghĩa trang nằm cuối phố không? - Lucas hỏi - Vài đứa còn nói nó có ma.Đứa bạn hàng xóm nhà tớ còn kể nó đã đạp xe ngang qua nghĩa trang trứoc khi trời tôi.Nó bảo bỗng nhiên một người phụ nữ cao lớn xuất hiện và chắn ngang đường nó.Nhưng nó không kịp dừng lại.Nó đã bóp mạnh phanh song quá muộn.

-điều gì xảy ra? Bà ta có bị thương không?

-Đây mới là đoạn kỳ lạ.-Lucas nói với tôi .Chiếc xe đạp đã xuyên qua người bà ta.Như thể bà ta là không khí vậy.

-Ồ! thế bà ta là ma còn gì?

Lucas trợn mắt lên.

-Ai mà biết.Tớ nghĩ đứa hàng xóm chỉ cố doạ tớ.Bản thân tớ chưa từng thấy ma ở khu vực đó.

Tôi bọc giấy gói chiếc bánh sandwich thịt gà ra mà không cắn miếng nào.

Chắc Lucas nói đúng thôi,tôi nghĩ thầm.Mọi người chỉ hay thích kể mấy chuyện ma quỷ đáng sợ.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái .Cái tên phố Fear hẳn phải xuất phát từ chuyện gì đó tệ hãi đã xảy ra.Phải thế chăng?

Tôi ngủă cổ đón ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt.Cảm giác thật dễ chịu khi được ra ngoài trời sau một ngày dài bức bối trong trường.

Tôi một mình đi về nhà dọc theo con đường Hawthorne Drive.Cái ba lô sau lưng nhét đầy sách vở mới làm nặng trĩu cả vai tôi.

Mình sẽ chỉ dùng những sách vở này nốt tháng nữa là hết năm học,tôi nghĩ bụng.Có vẻ ngớ ngẩn quá.

Phía bên tay phải tôi là một cánh rừng rậm trải dài suốt dọc dãy phố Fear,nơi tôi đang sống.Mình có thể đi tắt qua rừng ,tôi thầm nghĩ.Có lẽ đó là con đường ngắn nhất về nhà.

Tôi đi xiên qua đường cái và rẽ vào rừng.Bóng tối và sự tĩnh lặng chùm xuống đầu tôi như một tấm chăn.Ánh nắng mặt trời ấm áp biến mất tăm.

Đột nhiên tôi thấy ớn lạnh.Lông tay tôi dựng đứng lên.Tôi rùng mình xoa xoa cánh tay.

Ở đây im lặng quá,tôi thầm nghĩ,ngước mắt nhìn lên những thân cây cao và những bụi lá rậm rạp.Không một tiếng chim hót líu lo hay kêu chiêm chiếp hoặc một tiếng chặc lưỡi của thú rừng.Sao không thấy chim chóc hay chỉ một con sóc thôi?

Tôi phát hiện ra một con đưnhỏ lầy lội có vể dẫn tôi đi đúng đường.Toii liền đi theo con đưđó.Thứ âm thanh duy nhất vang lên lúc này là tiếng loạt xoạt của lá và cành cây gãy dưới chân tôi.

Loạt xoạt,loạt xoạt,loạt xoat.

Tôi tiếp tục dấn bước thêm chừng mười phút nữa thì rứng bắt đàu thưa đi.

Mình sắp ra đến đường cái rồi,tôi thấy nhẹ cả người.Nhưng sao tôi không nghe thấy tiếng còi ô tô hay tiếng người nói nhỉ?

Tôi đến gần một khoảng đất rộng.Những tấm bia đã mọc chồi lên từ mặt đất.

Những ngôi mộ đá.

Đây là một nghĩa trang,tôi chợt nhân ra.Tôi thấy lạnh toàn thân.

Không được sợ,tôi tự nạt mình.Con phố nằm phía bên kia khu nghĩa trang này,chỉ ngay sau cánh rừngthôi.Mi sắp về đến nhà rồi.

Chẳng có vấn đề gì lớn cả,tôi thầm tự nhủ.Vậy thì mi sẽ băng qua nghĩa trang,Thì đã sao?

Hãy nhìn vào hiện thực.Xét cho cùng tất cả bọn họ chỉ là người chết rôi.Người chết thì không làm hại mi được.Bởi vì họ đã chết ! đúng không nào?

Tôi vội vã chạy qua những tấm bia đá lởm chởm mà không hề để ý đọc tên ghi trên đó.Mình sắp ra đến phố rồi,tôi tự nhủ.

Âm thanh duy nhất tôi nghe thấy vẫn chỉ là tiếng lá khô vỡ vụn dưới chân .Lạo xạo,lạo xao,

Nhưng bất chợt tôi cảm giác mình còn nghe thấy một âm thanh khác.âm thanh mà tôi không muốn nghe.

Tôi đứng sũng lại,nghe ngóng.Tôi đảo mắt khắp khu nghĩ trang và cả cánh rừng sau lưng .Không thấy ai hết.Không hề có thứ gì chuyển động,thâm chí một chiếc là rơi.Tôi đi tiếp.

Lạo xạo,lạo xạo,lạo xạo.

Lại âm thanh ấy.Cái gì thế nhỉ?

Tôi đứng lại, chờ đời. . . KHông thấy gì.

THận trọng quan sát mé rừng,tôi bước tránh sang một bên.

Có cái gì đó vừa sượt qua ba lô của tôi.

-Ôi! - tôi thét lên và quay phắt lại phía sau.Tôi bắt gặp một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn đang cười với mình.là một cụ già.

Không phải- Là một bức tượng.Bức tượng cụ già đã chết.ngồi trên nóc ngôi mộ của cụ.

Đang cười một cách điên dại.Cười với mình,tôi thầm nghĩ.

Mình phải biến khỏi đây.Tôi cắm cổ chạy,

rầm rập,rầm rập,rầm rập.

Nhưng chợt tôi lại nghe thấy nó.

Tiếng cười rinh rích ấy.Hay là tràng cười khanh khách.

Tiếng cười của con trai.

Và cả tiếng bước chân - Ngay phía sau tôi !

Chương 4

Tôi hoảng hốt nhìn quanh.

Không có ai.

Tôi lắng tai nghe.Không một tiếng động nào.

-Thê là đử lắm rồi - Tôi lẩm bẩm một mình. - Thực hư gì thì tôi cũng phải ra khỏi đây

Tôi chạy thục mạng khỏi nghĩa trang .Tôi băng qua một khúc rừng khác rồi cuối cùng cũng ra được phố Fear , vài bước nữa là đến nhà tôi.

Tôi nhảy phắt lên thềm cửa,giật mạnh cửa ra rồi đóng sầm lại.Tôi đặt phịch cái ba lô xuống chân cầu thang,trong lòng cảm thấy yên ổn phần nào.Mùi mì ống spaghetti thơm lừng từ bếp bốc ra.

Lẽ ra mình nên tưởng tượng đến những âm thanh này, tôi thầm nghĩ.Có lẽ tôi đã nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.Hoặc là tiếng gió thổi vào các tán lá cây.

-Randy,con đấy à? - Mẹ hỏi vọng ra từ trong phòng đọc. - Mẹ với Baby ở đây.

-Barbara đây ! - Cô em nhỏ của tôi xồ ra hét toáng lên. Từ bây giờ mọi người phải gọi ta là Barbara ! không ai được phép gọi là Baby nữa !

-Được rồi ,được rồi.- Mẹ dài giọng đáp.Phải có thời gian mới quen được chứ ! v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro