trò đùa của nữ thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRÒ ĐÙA CỦA NỮ THẦN.

* Tặng một người cùng yêu thích fantasy như mình.

A/N: Một câu chuyện fantasy về những cuộc gặp gỡ vô cùng bình thường. Có những lời chào và đến với nhau từ những cuộc gặp gỡ đầu tiên, có những mối quan hệ thì không như thế. Mong rằng mọi người hãy đọc nó và xem những cuộc gặp gỡ chỉ đơn thuần là gặp gỡ vì những cuộc gặp gỡ của fic vốn không có gì sâu xa. Chỉ có tình cảm là một mối quan hệ dài với thời gian.

Những điều sâu xa được kết tinh từ những thứ bình thường nhất.

* Phần chữ xám không phải thơ, là trường ca.

Author:

OKAMI

Beta:

Bordeaux

Disclaimer:

Không ai sở hữu những linh hồn đẹp đến vậy trừ chính họ

Rating:

PG

Pairing:

YunJae

Genres:

fantasy, romantic

Soundtrack:

Phần một: Under a violet moon – Blackmore’s Night

Phần hai: Song from Secret Garden – Secret Garden

Summary:

“Vô vàn những kẻ yêu mù quáng.

Muôn ngàn cùng ảo giác tình ta.”

Có thật chỉ đơn thuần là một câu chuyện khi ta gặp nhau không?

Thật ra… lắm khi kết thúc cả truyền thuyết, vẫn chẳng hề có cuộc gặp gỡ nào tồn tại.

o0o

PHẦN MỘT:

HÀNH TRÌNH CỦA NHỮNG CHIẾN BINH.

Truyền thuyết và những chiến binh.

Khuất sau ngọn núi cao chạm chân mây là nơi tận cùng thế giới. Những vòng mây trôi nhẹ bao lấy ngọn núi của Thánh Thần đang chống đỡ bầu trời. Ở nơi rìa của nhân gian là một thung lũng sâu hun hút, nơi thánh thần đày những kẻ tội đồ của ngọn núi cao. Tương truyền rằng nơi đó có một thiên thần, mang trong mình trọng tội của đất trời nhân loại.

Tương truyền đâu đó, thiên thần trao trái tim cho một kẻ tội đồ. Tương truyền nhân gian, có một đôi tình nhân không gặp được. Tương truyền ngàn năm, tội đồ tan vào hư không, và thiên thần không còn ở đỉnh ngọn núi Chân Mây.

Ngày trước ở mé chân núi còn có một ngôi làng nhỏ sống quanh quanh, nhưng từ đêm ánh trăng chuyển màu máu, thiên thần bị đày xuống nhân gian, tất cả đều từ từ lụi tàn. Người ta nói rằng, vị thiên thần ấy vì căm hận Thánh Thần mà biến thành ác quỷ, sống bằng linh hồn của những người trong ngôi làng nhỏ ở mé núi Chân Mây. Đôi cánh màu trắng chuyển đen tuyền, trái tim của thiên thần không còn màu sáng trong.

Thiên thần mượn sức mạnh của ác quỷ và lừa gạt người ta, đem cho họ ảo giác ước mong và cướp đi những trái tim nồng ấm. Tim của con quỷ bị bao bọc bởi một lớp băng dày đầy ảo tưởng.

Ảo tưởng một ngày trở về làm thiên sứ của trời cao. Ảo tưởng một đêm tội đồ xuất hiện. Ảo tưởng một thời đen trắng có thể yêu nhau.

“Khuất dạng sau ngọn núi Chân Mây

Thung lũng Sương Say hương lộng

Có không trái tim đong đầy ảo giác

Có mối hận thù tản đầy man mác

Làm một ác quỷ giữa cõi thiêng liêng

Hay một người điên đơn côi giữa chốn đời bàng bạc…”

(Trích “Trường ca ngọn núi Chân Mây”)

Tương truyền rằng ở xa xưa tận cùng của ngọn núi Chân Mây, ác quỷ xấu xa giết nhiều người vô tội. Cướp mất trái tim nồng ấm của con người, cướp mất ước mơ, cướp cả linh hồn. Những trái tim thơ ngây, những trái tim say đắm, những ước mong khát vọng, hắn tạo cho mình một sức mạnh thiêng liêng.

Ảo giác.

Hắn làm con người thực hiện được những ước mong trong ảo tưởng để rồi không lối thoát và đắm chìm trong thế giới bên kia. Chẳng một ai biết được rằng, đó chỉ là những ảo giác nhất thời và không có thực. Đắm chìm trong thế giới không thực, con người ta sẽ không thể tồn tại. Vậy là ra đi.

Cũng có một truyền thuyết rằng, nếu ai giết được con quỷ xấu xa, sẽ có được quyền năng vô hạn này. Rồi những kẻ thông minh hay kẻ đần độn, tạo cho người ta những viễn cảnh trong mơ, và họ nắm quyền bá chủ nhân loại, sánh ngang với Thánh Thần ở đỉnh núi Chân Mây.

Câu chuyện truyền thuyết vào thời của những chiến binh. Những người dũng cảm đi khắp bốn bể năm châu, cả khi sa chân vào đầm lầy hay thế giới đen tối, đều bước ra oai hùng với những vết thương chiến tích. Là thời đại của những anh hùng, thời đại của những chiến binh. Là thời đại người người săn lùng ác quỷ nọ để tước lấy quyền năng, xưng vương của toàn thế giới.

Tàn ác như vậy, ai mới là ác quỷ đây?

Vào thời đại của những chiến binh, có những anh hùng của dân tộc hướng về ngọn núi Chân Mây, một đi không trở lại. Vào thời đại của những chiến binh, ngọn núi Chân Mây đã thành nơi u ám, e dè. Vào thời đại của những chiến binh, có một anh hùng vĩ đại, với một chí lớn hướng về phía Nam, nơi thung lũng Sương Say khuất sau ngọn núi chống đỡ đất trời rộng lớn.

*************************************

“Ngươi điên rồi! Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, núi Chân Mây là nơi rừng thiêng nước độc u ám, một đi không trở lại, rõ chưa đồ đần!” – Yoochun cởi bỏ giáp sắt sau chiến trận, quăng xuống đất và vẩu mỏ gào sang bạn mình.

“Ngươi không thấy là truyền thuyết ngàn năm đó rất thú vị sao? Ai da da, Yoochen à, ngươi quả là cứng nhắc, tâm hồn lại không thơ văn, hèn chi tới lui cũng chỉ làm được Phó Tướng của ta.” – hắn vặn vẹo người trên lưng ngựa một lúc lâu, vừa càm ràm vừa nhắm mắt mơ tưởng.

“Ta làm Phó Tướng thì chẳng qua là không giỏi bằng ngươi chứ chẳng có mắc gì đến tâm hồn thơ văn. Truyền thuyết ngàn năm quái gì, nó chỉ mới xuất hiện vài chục năm gần đây thôi.” – phớt lờ sự chọc ghẹo, vừa nói Yoochun vừa rút cây thương phóng thẳng đến con người đang ưỡn ẹo chảy thây trên lưng ngựa – “Đến nơi rồi thì lo mà xuống đi!”

Tên Tướng Quân trên lưng ngựa còn đang mơ màng với những truyền thuyết gì đó không rõ, bị chui thương sắt thoi vào bụng gào toáng lên và lăn cù xuống đất. Cả đống giáp sắt trên người hắn cùng với cơ thể nặng chịnh toàn xương và mỡ rơi phịch ê ẩm.

“Ai da da, Yoochen à, ngươi thật là khó chịu! Ngươi đi với ta nhiều như vậy, lập không biết bao nhiêu chiến công mà vẫn không chịu tin truyền thuyết sao?” – hắn lồm cồm bò dậy, luộm thuộm cởi giáp sắt, mặt nhăn nhó vì đau.

“Thôi đi, trên đời này không có Thần Thánh gì đâu!” – Yoochun cặm cụi dắt ngựa vào chuồng và lầm bầm.

“Quái! Sao ngươi không tin? Giết chừng ấy con rồng, chặt đầu từng đó thủy quái mà ngươi vẫn không tin Thần Thánh sao chứ?”

“Chẳng có lý do gì để tin cả. Nếu có Thần Thánh thì mấy thằng cha đó nên nhốt lũ rồng và thủy quái vào chuồng cho dân chúng yên ổn, thay vào đó thả ra con gì xinh đẹp như kỳ lân chẳng hạn.”

“Kỳ lân… à, chỉ có trong truyền thuyết, vẫn chưa ai được gặp.” – hắn gật gù – “Nhưng ngươi cũng không nên báng bổ Thần Thánh như vậy. Dù sao đi nữa, Hoàng Đế vừa cho ngày nghỉ, không phải ta nên tranh thủ lập công hay sao?”

“Ngươi ham muốn quyền năng đó hả?” – Yoochun nheo mắt nhìn tên Tướng Quân.

“Không. Phiêu lưu là thú vị mà!” – hắn cợt nhả.

“Hừ!” – Yoochun nhếch mép trừng mắt – “Ta bảo cho ngươi biết, muốn đi thì tự mà đi, ta không đi, đừng làm phiền. Bây giờ thì lết thân vô dụng của ngươi tìm củi cho ta, kẻo ta cho ngươi nhịn đến mai!”

“Ai da da, Yoochen à, ngươi thật là dữ dằn.” – nói rồi hắn lập tức tếch vào khu rừng bên cạnh căn nhà nhỏ, lo sợ lời đe dọa vừa rồi thành hiện thực.

“Yunho!” – Yoochun gọi giật – “Tìm củi chứ không phải đi tắm suối đâu, nghe rõ chưa?”

“Vâng, Phó Tướng!” – hắn nhăn nhở và chạy đi.

Yunho đi khuất vào rừng sâu, Yoochun thở hắt ra mệt mỏi ngẩng lên nhìn trời:

“Này, mấy lão Thần Thánh kia, có phải trong bụng mẹ ta đã đắc tội gì với các người không mà lại gán cho ta một thằng bạn tâm thần như vậy?” – nói rồi gã chậc lưỡi mấy cái, thở dài thườn thượt bỏ vào trong nhà.

Nói ra thì thật bực mình, nhưng gã biết thể nào ngày mai Yunho cũng đòi lên đường đi tìm tên ác quỷ thiên thần gì đó. Từ ngày đầu cuộc chiến ở biên giới, cứ rảnh rỗi là gã lại bị Yunho làm phiền bởi câu chuyện đó rồi. Kể cả bây giờ khi thắng trận trở về, được vài ngày nghỉ dưỡng, Yunho chắc chắn không bỏ lỡ cơ hội.

Thật tình, phiêu lưu thì ai mà không thích? Nhưng đi phiêu lưu với Yunho, bực mình nhất là chuyện tiền bạc. Lần nào cũng vậy, lập công lớn được Hoàng Đế ban cho hai xe vàng bạc, châu báu thì Yunho lập tức ăn chơi, tiêu cả. Lần này cũng không khác, trên đường từ kinh đô trở về nhà, hắn đã ăn chơi bạt mạng chí trời, hai xe vàng bạc châu báu giờ chỉ chừng một rương đồng tiền bạc và một túi tiền vàng. Dù sao cũng là bạn bè cả bao năm, vào sinh ra tử từ hang rồng đến biển thủy quái, Yunho đã trên ngàn lần bảo vệ mạng gã. Thôi thì… Yoochun đành chịu, coi Yunho như cục nợ suốt kiếp của gã cho đỡ nhọc đầu.

“Yoochen à…”

“Tên ta là mẹ ta đặt hay ngươi đặt?” – Yoochun nghiến răng khi nghe tiếng Yunho từ ngoài cửa.

“Ai da da, Yoochun à, ta biết ngươi thích ăn thịt cáo thịt thỏ, tiện thể còn săn cả cho ngươi này!” – Yunho bước vào thảy ra sàn hai con thỏ và một con cáo dính tên cùng đống củi, cười cầu tài.

Yoochun thở dài, nói cho công bằng, Yunho cũng rất là được việc, làm cả Tướng Quân cơ mà. Đành nấu cho Yunho một bữa no say, tốn vài đồng tiền mua rượu, chuốc hắn uống mai ngủ quên, để dời ngày khởi hành phiêu lưu lại một đêm.

Nhân Mã Thông Thái.

Yoochun thật sự rất khó chịu. Quỷ thật, tên Yunho dường như người có yêu khí, đi đến đâu các loại quái vật lập tức xuất hiện theo đến đó. Mới đầu, Yoochun cảm thấy khá vui vì cuộc phiêu lưu không nhàm chán, nhưng từ từ gã phát cáu vì cả chuyến đi mệt mỏi lại còn phải hết chiến đấu với quái vật này, xua đuổi quái vật nọ. Thế này thì chẳng có lý do gì để gã tin vào Thần Thánh cả.

Hôm nay vừa đi được hai chặng đường đến núi Chân Mây, đã phải đập đầu bao quái vật lớn nhỏ, còn bây giờ thì cả hai lâm vào một tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Yunho lén lút xài hết cả tiền đi đường, cả hai sau khi trộm một ít tiền của mấy kẻ thương gia thì đã bị phát hiện. Ở kinh đô không cần biết cặp bài trùng đây nổi tiếng ra sao, nhưng ở những làng xa xôi thế này, tên tuổi cùng lắm chỉ là tên tuổi. Bây giờ gã bảo gã là Yoochun, tên đần kia là Yunho, thật chẳng ai thèm tin.

“Ai da da, Ngài đây cao to đẹp mã như thế, tấm lòng sao không quảng đại bao dung gì hết!” – Yunho lên tiếng khi đứng giữa cả đám người giáo mác vây quanh – “Chúng tôi là những anh hùng, lỡ sa chân thất thế, mượn ít tiền, lần sau có dịp gặp lại hẳn đền đáp gấp năm.”

“Tao không cần biết! Chúng bây lấy tiền, tao lấy đầu!” – tên thương gia hống hách lên tiếng – “Tụi bây mau để tiền lại, tao đánh một trận rồi cho cút.”

“Trên Ngài còn có Hoàng Đế, muốn lấy là lấy sao?” – Yunho cười khẩy – “Với lại, bảo cút thì ta đây cút, chứ để tiền lại thì không bao giờ!”

“Hừ, được lắm! Trên tao là Thần Thánh, tao được các vị Thần bảo trợ, không đến lượt Hoàng Đế chúng mày!”

“À!” – cả Yoochun lẫn Yunho cùng kêu lên một tiếng, rồi lại cùng nhau đồng thanh cảm thán – “Hóa ra là loại con cầu tự!”

“Giết chúng cho ta!” – tên thương gia kia gào lên.

Cả đám người xông đến. Gã và Yunho thúc ngựa chạy vào rừng sâu. Nói tới nói lui, kinh nghiệm chinh chiến ở nhiều địa hình khác nhau thì khó ai có thể so sánh với cặp chiến binh nổi tiếng ở kinh thành. Ngựa và người chạy đến một khoảng đất trống cạnh bờ suối trong rừng thì dừng lại. Hắn và Yoochun ngồi trên lưng ngựa, kẻ rút thương, người rút kiếm, cùng nhếch mép tiến lên.

Hai tên giương cung định bắn tên đã bị phi tiêu Yunho học lóm được khi chu du ở Đông Kinh ghim thẳng vào vai, lăn xuống ngựa. Yoochun nhếch mép, đợt đi Đông Kinh, gã cũng học hỏi được không ít thứ, lập tức múa roi da, hạ được ba tên khác đang lớ rớ chạy lại. Binh khí rơi loảng xoảng.

Yunho lùi ngựa ra mép suối, nheo mắt quan sát thế trận, dự định sẽ lừa một vài đứa cho tự nhảy xuống nước.

Một vài tên vừa chạy lại, vừa hét. Hắn mỉm cười gào lên phấn khích:

“Lại đây! Lũ ng…”

“BỐP!”

Tiếng động đó khiến Yoochun đứng hình, quay lại tìm bạn. Một bóng ngựa khổng lồ từ trong bụi cây phóng ra, tung một cước bằng chân trước vào mặt Yunho. Gã gạt đỡ và đạp một tên đang tấn công gã văng ra rồi quay lại nhìn. Sự xuất hiện của con ngựa khổng lồ khiến trận thế hỗn loạn. Yunho bất tỉnh nhân sự. Còn những tên kia gào lên kinh hãi:

“Quái vật! Quái vật!”

“Nhân mã!” – gã nheo mắt đứng nhìn.

Quả vậy, đó là một con nhân mã cao hai trượng, chân ngựa thon dài, mình người mỏng như lá liễu. Gương mặt nhân mã đang vô cùng giận dữ, môi xệ xuống và mày chau lại. Sách đã viết:

“Nhân mã là sứ giả của các vị Thần, sự xuất hiện của Nhân mã nếu không phải là một vận may của Thần Thánh ban tặng thì là một lời nguyền.”

“Mặt quạu như vậy, chắc là lời nguyền rồi!” – gã gật gù hiểu biết.

“Lời nguyền?” – một tên đứng gần đó nghe được, gào lên và chạy biến.

Những kẻ còn lại người nghe được, người không, thấy chạy toán loạn liền lập tức chạy theo thoát thân. Trong tíc tắc, bãi đất trống chỉ còn lại gã đang trân trối nhìn con nhân mã và Yunho đang bất tỉnh nhân sự.

Con nhân mã liếc nhìn Yoochun rồi từ tốn nói:

“Dội nước cho hắn tỉnh đi!”

Không chần chừ, gã bay đến chỗ Yunho và nhấn đầu hắn xuống suối. Vài phút sau, cả hắn lẫn Yoochun đều ngồi yên vị ngẩng cổ nhìn con nhân mã đang quạu quọ.

“Các ngươi ồn ào phá giấc ngủ của ta!” – con nhân mã gầm gừ.

“Ai da da, Ngài Nhân mã à! Thứ lỗi thứ lỗi, bọn này chỉ là một lúc thất thế thôi, Ngài thông cảm!”

“Hừ, dù sao nhiệm vụ của ta cũng là tìm gặp các ngươi, như vậy đỡ tốn công, ta có thể về sớm dùng bữa.”

“Ngài còn chưa dùng bữa trưa sao? Đã quá giờ rồi!” – hắn cười cầu tài.

“Rồi. Ta còn phải ăn bữa xế trưa, bữa xế chiều, bữa chiều, bữa xế tối, bữa tối, bữa xế khuya và bữa khuya. Đó là chưa tính buổi sáng.”

“Có phải Nhân mã nào cũng ăn nhiều như heo vậy không?” – Yoochun thắc mắc.

“BỐP!”

– con nhân mã không kiêng nể, quay người tống một cú đá hậu vào ngực gã.

“Ngươi dám báng bổ sứ giả của Thần à?” – con nhân mã giận dữ – “Vì phải tìm gặp các ngươi mà ta đã bỏ mất bữa xế trưa.”

“Ai da da, Ngài Nhân mã đừng giận.” – hắn che miệng cười – “Ngài đẹp trai thế kia, không chấp nhặt kẻ phàm trần làm gì, nhỉ! Nhưng có phải Nhân mã nào môi cũng dày vậy không?”

“BỐP!”

“Đó là nét đẹp của Nhân mã bọn ta. Chỉ có những Nhân mã Thông thái mới có được, rõ chưa?”

“Rõ thì rõ! Nếu đẹp sao phải tung một cước quá mạng như vậy?” – hắn nhăn nhó lồm cồm bò dậy.

“Vì ngươi bất kính!” – con nhân mã ngẩng cao đầu đầy hãnh diện, mở to đôi mắt vốn đã không nhỏ – “Ta là Nhân Mã Thông Thái, người đưa tin của nữ thần Athena.”

“Thần Athena?” – Yoochun cười khẩy. Gã là kẻ vốn không tin vào Thần Thánh, cái tên Nữ Thần Athena đập vào tai khiến gã cảm thấy đây như một trò đùa rẻ tiền vậy. Nhân Mã Thông Thái, thật nực cười! Gã nghĩ thông thái nhất của con nhân mã là đã chia ra nhiều bữa ăn như vậy để tránh tình trạng bội thực.

“Các ngươi đi tìm Ác Quỷ Ảo Giác, chắc chắn sẽ mất mạng. Người bảo rằng vì các ngươi là những kẻ cần cho con người, là những chiến binh tài năng nên xứng đáng được các vị Thần nhắc nhở.”

“Nhắc nhở? Cấm chúng tôi đến đó sao?” – Yoochun lại nhếch mép.

“Không cấm. Ta truyền lại ý chỉ của Người. Người là nữ thần của các chiến binh, Người biết rõ hai ngươi tài năng, tính đến nay công trạng đã cứu được không ít lần đại họa của thế giới con người. Sắp tới đây sẽ còn nhiều chiến công chờ các ngươi lập, hãy quay về và giúp đỡ họ đi. Tìm đến truyền thuyết kia, các ngươi chắc chắn không còn mạng quay về!”

“Ác quỷ đó lợi hại vậy sao?” – Yunho nheo mắt hỏi đầy phấn khích.

Nhân Mã Thông Thái từ tốn xếp chân ngồi xuống, lôi ra một ít lương khô và ăn.

“Ta sẽ vừa ăn vừa nói. Nữ thần Athena bảo rằng ngươi – Yoochun, sau khi đi chuyến đi này tuy có thể tìm ra lý do thích đáng để tin vào Thần Thánh, nhưng đổi lại ngươi sẽ mất mạng. Còn ngươi – Yunho, cái chết đó sẽ không đáng với một chiến binh như ngươi. Ác quỷ cũng chỉ là từ truyền thuyết mà ra, có thể có thật có thể không, các ngươi sẽ chết vì sự ngu ngốc của chính mình. Hãy quay về! Hai ngươi là chiến binh ưa thích của Người, Người muốn các ngươi còn sống để phục vụ chiến tranh.”

“Vậy nhờ Ngài Nhân Mã Thông Thái nói lại rằng, sống chết rõ ràng có số. Nếu nữ thần Athena không thể giúp bọn ta vào lúc đó, bọn ta cũng là tình nguyện chết. Như vậy trước sau có thể phục vụ bên cạnh Người.” – hắn từ tốn nói.

“Lũ đần các ngươi.” – con nhân mã giận dữ phun chút thừa lương khô ra ngoài – “Dám từ chối ý tốt của nữ thần. Thế thì cho các ngươi chết rục.”

“Thật ra… như vậy có thể giúp gã bướng này hiểu được Thần Thánh tồn tại, cũng tốt!” – Yunho mỉm cười chỉ tay vào Yoochun.

Nhân Mã Thông Thái thở dài, phe phẩy đuôi, rút trong chiếc túi da nhỏ bên mình ra hai con dao và nói:

“Dù sao hai ngươi cũng là chiến binh ưa thích của Người. Người bảo rằng nếu hai ngươi không chịu từ bỏ mà tiếp tục đi, thì đây là món quà Nữ Thần tặng. Chỉ dùng để tặng lại cho người mà ngươi thấy xứng đáng chứ không phải làm vũ khí cho bản thân. Rõ chưa?”

Nhận hai con dao găm nhỏ nạm ngọc từ tay Nhân Mã Thông Thái, hắn đưa Yoochun một con và săm soi ưu tư. Nhân Mã Thông Thái đứng dậy vươn vai, chùm đuôi dựng thẳng lên phe phẩy.

“Được rồi, ta còn phải đi ăn bù bữa xế. Hai ngươi đi thẳng, men theo con suối này thế nào cũng đến được ngọn núi Chân Mây. Còn không, ắt hẳn có người dẫn đường đến.” – Nhân Mã Thông Thái gãi gãi mấy móng ngựa xuống đất.

Yunho đứng dậy cúi đầu cám ơn Nhân Mã Thông Thái và mỉm cười:

“Vậy nhờ Ngài gửi lời cám ơn của bọn tôi đến Nữ thần.”

Rồi cả hắn và gã đều leo lên ngựa đi.

“Này!” – đột nhiên tiếng Nhân Mã Thông Thái gọi giật – “Ta… ta là người biết được tương lai. Thật sự ngươi không nên đi.” – con nhân mã thở hắt ra – “Các ngươi sẽ gặp những sinh vật không nên gặp và sẽ mất mạng.”

“Thật ra, bọn này cũng không quan tâm lắm đâu!” – Yoochun mỉm cười – “Nếu không đi thì tên này sẽ bị ám ảnh bởi không giải đáp được truyền thuyết này đó, hắn làm phiền ta miết, không chịu nổi. Ngài Nhân Mã Thông Thái đây đừng lo.”

“Vậy…” – Nhân Mã Thông Thái lại lôi ra một lọ thuốc nhỏ đưa cho Yunho – “Khi ngươi đã gặp người không nên gặp, đưa cho người đó lọ thuốc này, được không? Như vậy, chắc là một phần nào đáp trả ơn cứu mạng của người đó với ta. Thật là… ta lại vướng tình cảm của mình vào.”

“Tôi sẽ đưa, Ngài yên tâm.” – Yunho nhét lọ thuốc cẩn thận vào người.

“Còn nữa!” – Nhân Mã Thông Thái hạ giọng thật thấp – “Hãy cẩn thận với món quà của Nữ thần, Người là một vị Thần thích đùa và kiêu ngạo, không chấp nhận ai trái ý bao giờ.”

Nói rồi Nhân Mã Thông Thái nhìn quanh quất rồi lập tức phóng ngang qua dòng suối, tan biến vào hư không mà chẳng kịp chào hỏi. Để lại một vài hạt đốm trắng rơi rớt, không rõ là do phép thuật của Ngài hay do tập tục vừa phi nước đại vừa làm đại sự của loài ngựa.

Kỳ lân.

Nghe lời Nhân Mã Thông Thái, họ đi mãi, đi mãi, men dọc theo bờ suối tiến thẳng vào rừng sâu nguy hiểm. Trải qua bao cảnh tượng kỳ lạ, gần như bốn mùa xuân hạ thu đông nối tiếp nhau xuất hiện, dẫn họ đến một con suối khác ở mé bên kia rừng. Sương mù giăng kín bầu trời, phủ cả đường đi mờ ảo.

Đã đi một đoạn xa như vậy, cả hai bắt đầu thấm mệt và đói, hắn quay sang bảo Yoochun:

“Chậc, nếu ta biết thế này thì cướp đồ ăn chứ không cướp vàng.”

“Thôi được rồi, không cướp vàng của tên đó thì không gặp con ngựa người kia lẹ vậy đâu!” – Yoochun phẩy tay ra vẻ cao thượng.

“Nhân Mã Thông Thái!” – Yunho chỉnh.

“Nhân Mã Phàm Ăn thì có!” – Yoochun thở dài – “Thôi, trong hành trang còn ít đồ ăn ta mang theo, lấy ra đi!”

Yunho hăng hái gật đầu, trút hành trang bỏ xuống đất.

“Đồ gì đâu?” – mắt tròn mắt dẹt, hắn lên tiếng hỏi.

“Ta bỏ vào đó trước khi đi mà!” – gã phẩy phẩy tay.

“Không có!” – hắn dứt khoát.

Yoochun nheo mắt, trút hành trang của mình ra và lục lọi. Không có gì ngoài một miếng da bò ghi chữ.

“Vì ngươi tội báng bổ Thần Thánh. Vì các ngươi cùng làm ta mất ngủ, mất ăn. Và vì ngươi không nghe lời ta vẫn tiếp tục hành trình. Ta phạt các ngươi lương thực của chuyến đi. Ta tịch thu để làm bữa xế chiều, nhưng do phần ăn của hai ngươi quá ít chỉ đủ làm tráng miệng, nên ta vẫn phải tiếp tục kiếm thêm thức ăn.

Tuy nhiên, vì các ngươi hứa đưa giúp đồ cho ân nhân của ta. Ta thưởng các ngươi mảnh da bò thông báo để các ngươi khỏi cần mất công tìm kiếm.

Ký tên: Ta. Ngài Nhân Mã Thông Thái vĩ đại – sứ giả thân cận của Nữ thần Athena.”

Yunho điên tiết giựt lấy tờ da bò, thô bạo thảy xuống đất.

“Vĩ đại cái con khỉ!” – cả hai đồng thanh lên tiếng – “Quỷ tha ma bắt con nhân mã đó đi!”

“Ta không biết đâu, tất cả là tại nhà ngươi, cứ cung kính với nó, nó được nước làm tới!” – Yoochun nhăn nhó.

“Quỷ thật! Ai mà biết con ngựa người đó lại lấy cắp đồ ăn của ta chứ! Yoochen à, ta đói!” – Yunho ngồi bệt xuống đất rên rỉ.

“Suỵt!” – gã đột ngột lên tiếng – “Ngươi nghe thấy gì không?”

“Tiếng bụng ta kêu đó, ta đói!!!”

“Im!” – Yoochun cau mày, suỵt hắn thêm một lần nữa và dỏng tai nghe.

Tiếng sột soạt đã rõ hơn đánh động đến Yunho, rõ ràng không phải tiếng bụng hắn kêu vì đói. Hắn lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng rút kiếm ra và quay hướng nhìn dè chừng nơi phát ra tiếng động. Hắn bước một bước… hai bước… ba bước…

Đột nhiên từ trong lùm cây ở mé suối bên kia thấp thoáng một bóng ngựa màu trắng.

“Lại con nhân mã nào đây?” – hắn lầm bầm.

Nhìn thấy dáng ngựa, lòng căm hận bị mất đồ ăn của Yoochun trỗi dậy, gã điên tiết rút thương phóng thẳng đến con ngựa bên trong lùm cây. Thấy động, con ngựa hay nhân mã gì đó hốt hoảng chạy ra nhanh như chớp. Nhưng thương của Yoochun là thứ không để đùa chơi, cây thương xẹt ngang hông nó và bay thẳng vào rừng sâu, mất hút.

Cả gã lẫn Yunho đều chết lặng khi thấy con ngựa đó khập khiễng bước ra.

“Yoochen!” – Yunho siết chặt nắm đấm trên tay – “Nhìn đi! Là thật đó!” – mắt hắn vẫn không chớp.

“Kỳ lân!” – Yoochun hoảng hốt nói qua trong hơi thở.

Con ngựa đó đúng là kỳ lân. Lông trắng toát và phát ra những đốm sáng nhỏ bao quanh người, chiếc sừng ở đỉnh đầu không thể lẫn đi đâu trong đặc điểm nhận dạng mà bọn hắn đọc được. Vết thương ngay hông con kỳ lân làm nó chảy máu, lấm tấm những giọt máu trắng đục như sữa rơi ra ướt đẫm bãi cỏ nó đang đi. Đi được vài bước nó kiệt sức và gục xuống.

“Yoochen! Thương của ngươi có độc mà!” – như sực nhớ ra, Yunho gào lên.

Tiếng hét của Yunho kéo gã trở về thực tại, gã hốt hoảng phóng ngay đến bên con ngựa trắng và xem xét vết thương. Gã thở phào khi thấy vết thương không ảnh hưởng đến xương bên trong. Con kỳ lân sợ hãi run rẩy lùi ra xa khi thấy gã hùng hổ phóng đến. Nhưng rồi Yoochun nhẹ nhàng vỗ về và vuốt ve con kỳ lân, miệng liên tục nói:

“Ta xin lỗi, ta xin lỗi. Không sao đâu ! Ta cứ tưởng là con nhân mã chết bầm kia!”

Đôi mắt của kỳ lân sáng trong đang nhìn gã như thông cảm. Gã thật sự không rõ, tuy là lần đầu thấy được sinh vật đẹp và thuần khiết như vậy, nhưng thật ra cũng chỉ là một con ngựa trắng. Cớ chi…

Cớ chi tim gã lại hẫng đi như thế này?

Gã lắc mạnh đầu để không nhìn vào mắt của kỳ lân, quay lại gọi Yunho:

“Ngươi đem giúp ta hành lý, con kỳ lân này cần được chăm sóc. Ta có thuốc giải độc.”

Gã nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương trên con kỳ lân thật dè dặt. Như biết ý tốt, con kỳ lân cũng ngoan ngoãn nằm im cho gã chăm sóc vết thương, lâu lâu phát ra vài tiếng rên nhỏ.

“Này! Ta đói quá!” – Yunho lên tiếng trong lúc Yoochun cẩn thận bôi thuốc cho kỳ lân – “Hay mình xẻo thịt con ngựa một sừng này ăn đi!”

Nghe thấy thế, con kỳ lân hốt hoảng đứng bật dậy, loạng choạng. Yoochun lập tức vuốt ve:

“Không đâu không đâu, hắn giỡn đấy! Ngoan nào!” – rồi quay sang trừng mắt với Yunho – “Không phải ngươi rất tin Thần Thánh hay sao? Đây là vật nuôi của Thần đấy! Nghe chưa!”

“Ta không cần biết, khi đói thì Thần Thánh gì cũng không no lên được!”

“Ngươi đúng là một tín đồ giả mạo!” – gã lắc đầu. Yoochun rõ ràng biết bản chất Yunho chẳng tin Thần Thánh bao giờ dù hắn rất hay ba hoa nên gã cũng chẳng muốn nói nhiều, chăm chỉ an ủi con kỳ lân trắng tuyết.

“Mà… con kỳ lân này trông cũng sáng sủa đẹp trai đấy chứ!” – Yunho nheo mắt quan sát – “Lông mượt, sáng và đẹp, thân hình cân đối theo chuẩn ngựa và mông lại to!”

Yoochun khựng lại và nhìn theo lời nói của hắn rồi gã cũng gật gù công nhận:

“So với ngựa thì mông thế này là to thật!”

Không rõ là do hắn đói quá hoa mắt hay thật sự là thế mà gương mặt con kỳ lân đột nhiên hồng lên, nóng bừng. Gã cũng tự thấy mình đỏ mặt.

Yunho không phải là không thấy được chuyện đó, hắn lại là một kẻ ranh ma nên chẳng bỏ lỡ cơ hội châm chọc tên bạn thân.

“Ngươi có thói quen đỏ mặt khi đói từ bao giờ vậy? Bắt chước con kỳ lân này phải không?” – Yunho nhếch mép.

“Im đi!” – Yoochun gắt, chăm chỉ xoa xoa vết thương của con kỳ lân trắng.

“Này! Không đặt tên cho nó sao? Đẹp trai như vậy, đặt là Tuấn Tú đi!” – Yunho sờ cằm.

“Làm sao biết nó là con đực mà đặt chứ?” – gã nhếch mép.

“Chậc, ngươi đọc sách nhiều mà không biết sao. Kỳ lân làm gì có giống cái!” – Yunho nhoẻn miệng cười.

“Cũng phải, cũng phải!” – gã gật gù, vừa nói vừa cúi người chớp mắt nhìn mặt con kỳ lân.

Không rõ sắc thái của gã lúc ấy ra sao, chỉ biết con kỳ lân giật mình, hơi nhích người ra xa một chút, tỏa khí sợ hãi.

“Vậy gọi là Tuấn Tú đi!” – gã nói lớn, dụi đầu vào bờm nó.

“Mà này, có phải là từ khi đến đây nhiều sinh vật lạ hẳn không? Lại còn theo dõi ta!” – Yunho nheo mắt.

Mặc cho câu trả lời của Yoochun thế nào, hắn vẫn đứng dậy vươn vai và bước về phía một lùm cây gần đó. Nhanh như chớp, Yunho rút kiếm ra và lướt một đường dài, lùm cây bị cắt ngang, lộ ra bóng người lấp ló.

Trong tíc tắc, hắn nghĩ rằng mình đã bị một con dao xuyên thủng tim. Trước mặt hắn là một cậu thanh niên tóc trắng úp gọn vào mặt, tay bám lấy những cành lá xung quanh siết chặt đầy hoảng sợ. Cả thân hình cậu run lên cầm cập, mắt mở to tưởng chừng như nghẹn cả thở. Hắn lắc nhẹ đầu để trấn tĩnh mình rồi nhích kiếm đến một chút, nheo mắt nhìn.

Bất thình lình, con Tuấn Tú vùng khỏi bàn tay chăm sóc của Yoochun phóng đến trước mặt hắn đứng chắn.

“Chủ của ngươi à?” – hắn hỏi.

“Thôi được rồi. Ngươi cất kiếm vào đi!” – Yoochun lên tiếng – “Ngươi làm con kỳ lân của ta sợ rồi kìa!”

“Kỳ lân của ngươi?” – hắn đớ người, cảm thấy phì cười vì Yoochun lại đi lo cho con kỳ lân hơn cả thằng nhóc là con người đứng phía sau nó.

“Ngươi xem, dù nó muốn bảo vệ cậu nhóc kia, nhưng gương mặt vẫn trong sáng thuần khiết như vậy, chẳng có chút dữ dằn nào. Ngươi nể tình nó đẹp thế, cất kiếm vào đi!”

Yunho trợn mắt nhìn gã khinh bỉ khi thấy gã coi con kỳ lân hơn cả hắn. Đẹp gì chứ? Nói đến đẹp thì phải là… là… Hắn lắc mạnh đầu, lại nghĩ đến cậu bé phía sau con Tuấn Tú. Hắn tra kiếm vào bao và nghiêng đầu nhìn:

“Bước ra đây đi, bọn ta không phải kẻ xấu đâu. Kỳ lân của ngươi?”

Cậu nhóc đó rụt rè bước ra, trông rất dè chừng rồi khẽ gật đầu.

“Vậy đừng sợ, cậu ra đây đi! Ờ… tụi này đi lạc thôi!” – hắn gãi đầu, bước đến và định nắm tay cậu kéo ra.

Cậu nhóc đó hốt hoảng rụt người lại. Yunho tưởng mình như đang dụ một con thú nhỏ trong rừng vậy, hắn đột nhiên cảm thấy phấn khích vô cùng. Hắn dịu ánh mắt lại và khẽ mỉm cười thật hiền. Yunho bước thật chậm rãi đến bên cậu bé đó, giữ nguyên nụ cười của mình, chìa tay ra. Yunho khẽ nheo mắt quan sát phản ứng của cậu nhóc, trấn tĩnh sự phấn khích của mình. Hắn biết rõ điều mình tự hào nhất, chính là bàn tay. Chưa một ai đã nhìn lại không khen tay hắn đẹp.

Yunho chạm nhẹ một ngón tay vào bàn tay của cậu. Tay cậu nhóc khẽ run lên, mắt vẫn mở to nhìn Yunho, tuy vậy đã có chút dịu hơn. Rồi Yunho tiếp tục nắm nhẹ bàn tay cậu. Cậu bé đó, cuối cùng đã không giựt tay ra, chậm rãi bước theo Yunho ra khỏi lùm cây. Tay Yunho nắm gọn tay cậu vừa kéo nhẹ vừa mân mê.

Tình cảnh trước mắt quả thật làm Yoochun ngứa mắt, gã tằng hắng mấy tiếng rồi tiếp tục bước đến vuốt ve con kỳ lân, hỏi cậu:

“Tên gì vậy nhóc?”

“Ăn nói với người lạ phải lịch sự chứ!” – Yunho quay lại gắt với gã rồi nhìn cậu – “Cậu tên gì vậy?”

“J… Jaejoong!” – cậu nhóc vừa trả lời vừa khẽ rút tay khỏi Yunho khi thấy hắn cứ liên tục mân mê.

“Kỳ lân của cậu à?” – hắn thôi không chọc Jaejoong nữa, buông tay ra chỉ vào con kỳ lân – “Nó tên gì vậy?”

“Chỉ gọi là kỳ lân thôi. Ở đây có mỗi mình nó là kỳ lân!” – cậu trả lời thật chậm rãi.

“Xin lỗi nha! Vì bạn tôi tưởng con nhân mã cướp đồ ăn ban nãy nên ra tay thôi!” – Yunho cúi đầu nhìn Jaejoong, nhẹ nhàng trấn an.

“A! ‘Changmin bé bỏng’ phải không?” – nhắc đến nhân mã, đột nhiên mắt Jaejoong sáng lên.

“Bé bỏng cái gì?” – Yoochun trợn mắt – “Nó phải là cây sào cao hai trượng và hách dịch.”

“Đã lớn đến thế rồi à?” – Jaejoong nhoẻn miệng cười – “Ngày trước nó chỉ mới cao bằng tôi.”

“Cậu quen con nhân mã ăn cắp thức ăn đó à?”

“Ừm, nhân mã mà lấy đồ ăn vậy chỉ có Changmin thôi!” – Jaejoong nhìn hắn cười – “Đừng trách nó, lúc nào nó cũng bị đói cả!” – cậu có vẻ đã quen hơn nên không còn rụt rè như trước nữa – “Các anh đến nơi này làm gì?”

“Lạc thôi. Bọn tôi đi tìm Ác Quỷ Ảo Giác, chắc cậu cũng biết!”

“Um…, tìm làm gì?”

“Để nhìn chơi thôi!” – Yunho nhe răng cười – “Nó có đẹp như Jaejoong không nhỉ?”

“Thôi, mặc kệ hắn nói nhảm đi!” – Yoochun phẩy tay – “Con nhân mã kia lấy hết đồ ăn của bọn này, cậu có thể giúp đỡ cho tụi này qua đêm một bữa không?”

“Ừm… nhà tôi… sau núi.”

“Được, đến đó đi!” – Yunho hăng hái gật đầu mặc cho người ta có đồng ý hay không.

“Nhưng mà…” – Jaejoong mở to mắt nhìn.

“Nhưng nhị gì? Không lẽ thấy nguy cậu không giúp? Dù sao nhà cậu ở sau núi, thể nào cũng gần với chỗ của Ác Quỷ Ảo Giác, đàng nào tụi này cũng đi ngang đó mà thôi. Quyết định thế đi!” – Yunho vỗ vỗ vai Jaejoong cười cười.

“Ơ… ừm…!” – Jaejoong bối rối.

“Vừa đi vừa kể tôi nghe chuyện của nhân mã và kỳ lân, được không?” – Yunho hỏi thật nhẹ, hắn cảm tưởng như vừa dụ được một con hươu vào nồi súp vậy.

Nhắc đến nhân mã và kỳ lân, mắt Jaejoong sáng lên thật trong, cậu khẽ gật đầu.

“Changmin bé bỏng là nhân mã tuyệt vời nhất đó!” – cậu bắt đầu chuyến đi bằng một câu khen ngợi.

“Bỏ qua phần rườm rà đó đi, kể chuyện kỳ lân trước, được không?” – Yoochun vừa ôm bờm kỳ lân vừa hỏi.

“Nhưng phải có Changmin bé bỏng mới có kỳ lân.”

“Thôi được rồi được rồi, muốn sao cũng chìu hết.” – gã phẩy tay.

Vậy là cả ba đều đi đến nhà cậu bé tóc trắng. Hành trình của những chiến binh bây giờ có cả một con kỳ lân, một cậu nhóc xinh đẹp và một câu chuyện về Nhân Mã Thông Thái.

PHẦN HAI:

TRÒ ĐÙA CỦA NỮ THẦN.

Hoa anh túc.

Jaejoong ngồi lên lưng kỳ lân dẫn hai chiến binh vừa gặp đi xuyên khu rừng sâu, băng qua một dòng suối nhỏ, men theo một cánh đồng lúa vàng bát ngát và đến chân núi sừng sững cao.

“Núi này gọi là núi gì nhỉ?” – Yunho hỏi.

“Tôi… không biết nữa! Tôi chỉ biết từ nhỏ đã sinh ra và sống ở đây!” – Jaejoong lắp bắp trả lời.

“Vậy để tôi nói cậu nghe!” – Yunho mỉm cười – “Cậu nhìn xem, ngọn núi này gần như là thẳng đứng vậy, nhìn xa nhìn gần gì cũng không thấy được đỉnh núi, cao chót vót thẳng lên trời vậy, gọi là núi Chân Mây.”

“Nhà cậu đàng sau ngọn núi này, cậu có phải Ác Quỷ Ảo Giác không vậy?” – Yoochun nheo mắt bông đùa.

Câu nói đùa của gã đột nhiên khiến Jaejoong hoảng hốt, lúng túng nói:

“Tôi… tôi là người mà…!”

“Hắn chỉ đùa thôi, cậu đừng sợ!” – Yunho vỗ vai cậu.

Jaejoong khẽ gật đầu. Chỉ vài bước nữa là đến nơi cậu sống. Cả chuyến hành trình ngắn từ con suối ngoài kia đến đây thời gian như trôi nhanh gấp mấy lần những lúc cậu đi một mình. Jaejoong đã kể cho hai chiến binh kia nghe về Changmin bé bỏng và kỳ lân Tuấn Tú, còn họ kể cho cậu nghe truyền thuyết về Ác Quỷ Ảo Giác mà người ta đồn đại. Và là lần đầu tiên có người bảo cậu rằng, họ gặp Ác Quỷ Ảo Giác chỉ để biết mà thôi, chẳng phải vì quyền năng nào cả.

Truyền thuyết bảo rằng, phía sau ngọn núi Chân Mây là thung lũng Sương Say đầy mùi hương nhưng cũng sâu hun hút và chết chóc. Nhưng giờ đây, phía sau ngọn núi Chân Mây, hắn chẳng thấy đâu gọi là thung lũng Sương Say, trước mặt hắn là cả một cánh đồng bát ngát hương nắng đượm. Mùi hương của cả một cánh đồng cùng một loài hoa thế này khiến người ta có cảm giác lâng lâng.

Trời ngả về chiều, màu cam sóng sánh chiếu ngập cánh đồng hoa mơn mởn. Ánh mặt trời như đang cố nắm lấy những bông hoa của trần gian.

“Hoa đẹp và thơm nhỉ!” – Yoochun mỉm cười.

“Ừm.” – Jaejoong ậm ừ.

Cậu dẫn cả hai vào căn nhà nhỏ ở phía bên kia cánh đồng. Căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ nhưng ấm cúng. Jaejoong đốt hương trầm thoang thoảng khắp nhà.

“Mùi hương trầm này lạ quá!” – Yunho nhoẻn miệng cười.

“Là mùi của mấy bông hoa ngoài kia đó!” – cậu trả lời.

“Sao ở đây cậu lại trồng hoa anh túc vậy?” – Yunho hỏi.

Jaejoong hoảng hốt nhìn hắn, mắt mở to:

“Anh… anh biết hoa anh túc sao?”

“Biết chứ! Tụi này…” – Yoochun cười.

“Thật ra là đọc trong sách đó! Nhưng mà tư liệu không nhiều, chỉ có mỗi cái hình vẽ rồi ghi chú thích đây là hoa anh túc thôi.” – Yunho đột nhiên lớn tiếng, cắt ngang lời của gã.

“Um, tôi… từ nhỏ cha mẹ tôi đã trồng loại hoa này rồi!”

“Vậy họ đâu?”

“Mất cả rồi!” – Jaejoong nhoẻn miệng cười nhẹ.

“Uhm, xin lỗi nha!”

“Không sao! Các anh uống trà nhé! Hoa này làm trà rất ngon.”

“Được!” – Yunho hăng hái gật đầu, mặc cho Yoochun cứ cau mày nhìn hắn.

Jaejoong nhanh nhẩu bước ra ngoài đồng, bỏ lại hai tên nhìn nhau im lặng. Yunho ngồi xuống và nhìn ra ngoài, lảng tránh ánh mắt của Yoochun.

“Thôi được rồi!” – hắn lên tiếng – “Là ta sai!”

“Tại sao ngươi lại nói dối? Cái gì mà sách chỉ có hình vẽ với cái tên?”

“Ngươi rõ ràng biết đây là gì đúng không?” – Yunho quay sang nhìn gã – “Là hoa anh túc đó!”

“Phải, hoa anh túc! Ngươi điên rồi hay sao mà ở đây ngửi hương trầm hoa anh túc, uống trà hoa anh túc?”

“Á phiện!” – Yunho nhìn thẳng vào mắt gã – “Là á phiện. Khi ta với ngươi đi qua bên kia Đại Tây Dương hồi năm ngoái đã biết rồi. Ngươi vẫn không nghĩ ra điều gì sao?”

“Điều gì?”

“Là Jaejoong. Ở đây là nơi sau ngọn núi Chân Mây, tuy không phải là thung lũng Sương Say như truyền thuyết, nhưng rõ ràng vừa bước tới là nghe mùi hương. Yoochen, chẳng có ác quỷ nào cả. Chỉ có Jaejoong trồng á phiện gây ảo giác thôi!”

“Vậy là cậu ta giết người?” – Yoochun đứng dậy.

“Ta không biết. Cứ chờ xem thử đi! Nhưng một người đã cứu một con nhân mã ham ăn, nhận nuôi một con kỳ lân và có đôi mắt hiền như vậy, ta không tin.”

Jaejoong đem bình trà đã pha vào phòng và đặt lên bàn, hành động trông rất dè dặt. Cậu ngồi xuống bàn nói:

“Uống trà đi! Một lát nữa cơm sẽ chín.”

Dù tỏ ra không có gì thì Yunho cũng thấy được rằng Jaejoong đang quan sát từng hành động nhỏ nhất của hắn và Yoochun.

“Trà thơm. Và rất ngon!” – hắn mỉm cười thật hiền nhìn cậu.

Jaejoong gật đầu nhưng không nhìn hắn.

“Này, ngày trước bọn tôi đi giết rồng ở bên kia Đại Tây Dương, có một nơi cũng có loại trà này, nhưng chẳng ngờ là mùi hương của hoa anh túc.” – Yunho từ tốn lên tiếng – “Thật ra… mùi hương này có thể gây nghiện, nên ở đất nước đó đã bị cấm lưu hành. Gặp lại hương hoa anh túc ở nơi này là một điều vô cùng ngạc nhiên.”

“Ừm!” – Jaejoong nhìn hắn e dè – “Khi nào các anh lên đường?”

“Đi đâu?” – Yoochun hỏi.

“Không phải đi tìm thung lũng Sương Say gì sao?”

“Cậu đuổi bọn này phải không?” – Yoochun nheo mắt.

“Không có mà!” – Jaejoong cúi gằm mặt.

“Bọn này đã đến nơi cần đến rồi!” – Yunho cất tiếng, nhìn thẳng vào cậu bé tóc trắng.

Jaejoong lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy vẻ kinh sợ, đứng bật dậy và lùi vào góc tường. Trong tíc tắc, cậu chụp lấy cây đèn cầy đang cháy dở và quơ trước mặt, nói lớn:

“Các người cút đi, nếu không tôi sẽ đốt trụi đó!”

Đốt trụi thế nào đây? Yunho khẽ thở hắt ra, ngay cả khi cậu ta tự vệ, trông cũng chỉ như một con mèo con bị mưa ướt. Bóng dáng cậu rúc vào tường khiến hắn đột nhiên cảm thấy khó thở. Hắn nhìn Yoochun:

“Ngươi giúp ta ra ngoài xem thử con kỳ lân, đừng cho nó xông vào đây!”

Nghe đến kỳ lân, gã gật mạnh đầu và nhanh chóng bước ra khỏi cửa. Cánh cửa khép lại, chỉ còn hắn và cậu nhìn nhau.

“Jaejoong, tôi không phải thú dữ đâu mà sợ lửa.” – Yunho đứng lên và tiến về phía con người đang tột cùng sợ hãi ở góc tường.

“Các người ở kinh đô chứ gì? Các người đến đây cũng chỉ vì cánh đồng này, giết cha mẹ tôi chưa đủ hay sao?” – cậu hoảng loạn, quơ cây nên tứ phía – “Tại sao không như những kẻ kia, chúng chẳng biết hoa anh túc là gì, đều có thể chết yên ả với thứ thuốc này. Sao các người cứ phải dồn tôi vào đường cùng mới được?”

“Chẳng có ai có ý định dồn cậu vào đường cùng cả!” – rất chậm rãi, hắn bước đến trước mặt cậu và nhìn thẳng vào mắt cậu – “Tôi chẳng có ý định giết cậu bao giờ.”

Jaejoong không chịu nghe, quơ mạnh cây nến về phía trước để đuổi Yunho.

“Đã bảo… tôi không phải thú hoang sợ lửa mà.”

Dứt câu, hắn chụp lấy ngọn nến đang cháy và bóp mạnh. Lửa tắt, nến tan. Jaejoong sững sờ buông ngọn nến. Hắn nhìn cậu với ánh nhìn dứt khoát và nói:

“Cậu không giết ai cả. Là họ ép cậu, phải không? Jaejoong?”

Hắn quăng cây nến ra xa và tiến lại gần cậu hơn.

“Tôi biết, một người có đôi mắt hiền như thế này, lúc nào cũng tỏ ra hoảng loạn như cậu, chẳng thể giết ai.”

Jaejoong vẫn sững sờ đứng sát vào góc tường trân trối nhìn Yunho. Hắn đưa bàn tay vừa bóp nát cây nến lên nắm nhẹ vào tay cậu.

“Nếu cậu không tin tôi, thì ta bắt đầu lại từ đầu nhé. Coi như tôi không phải người đi tìm thung lũng Sương Say, chỉ là một kẻ muốn làm bạn với Jaejoong thôi.” – hắn nói, siết chặt bàn tay nóng rát của mình vào tay Jaejoong – “Chào Jaejoong. Jaejoong có thứ gì để trị thương không?”

Tay

của hắn gần như phỏng rát bởi ngọn lửa nhỏ, siết lấy tay cậu. Jaejoong cảm nhận được cái nóng của thân nhiệt mình, không rõ vì tay Yunho hay vì bản thân cậu. Trong những kẻ đến tìm thung lũng Sương Say và Ác Quỷ Ảo Giác, cậu lần đầu tiên “gặp” được một con người. Chỉ bằng những cái chạm tay.

*********************************

Truyền thuyết gần như chỉ là những lời thêu dệt. Họ kể cho người người nghe về một thiên thần vì căm hận mà biến thành ác quỷ. Họ kể cho những đứa con nít nghe về mối tình bị cấm. Họ truyền nhau nghe những câu truyện đáng sợ về nơi họ chưa bao giờ đặt chân đến. Và họ biến một con người thành một sinh vật đến từ địa ngục thẳm sâu. Chỉ bằng những lời truyền thuyết.

Người ta kể rằng, có một con quỷ mang quyền năng ban ảo giác. Chẳng ai kể rằng có một cậu bé mang hai dòng máu ở bên kia Đại Tây Dương với màu tóc trắng. Người ta thấy rằng tóc họ màu đen tuyền mượt mà, tóc cậu bé lai màu trắng bạch kim. Họ chỉ không thấy rằng màu đen không chỉ ngự ở mái đầu họ, nó còn nằm trong tim.

Người ta truyền nhau rằng có một con quỷ mang quyền năng ban ảo giác. Chẳng ai nói gì về hoa anh túc ở bên kia Đại Tây Dương. Người ta thấy mình lâng lâng ảo giác với mùi hương từ cánh đồng anh túc sau núi Chân Mây. Chẳng ai thấy rằng con người vì say mê hoa mà bỏ rơi rớt cả trái tim con người.

Có những người ra đi vì dâng tim cho quỷ. Có những người không còn sống vì lạc vào thế giới ảo giác họ tự ban. Có những lời xấu xa nói rằng quỷ kia hung ác. Chẳng có lời nào về một cậu bé tóc bạch kim với hai dòng máu từ Đại Tây Dương. Chẳng ai nói gì về cậu bé bị đẩy xuống sống ở thung lũng sâu với cánh đồng hoa anh túc đầy nắng gió.

Có những con quỷ và có cả những con người.

Truyền thuyết ngọn núi Chân Mây không kể về điều đó. Điều mà nơi đây, khi con người mang màu tóc trắng và những con quỷ với mái đầu đen.

Truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết, chỉ còn con người và những dã tâm.

Truyền thuyết cuối cùng vẫn chỉ là truyền thuyết, đọng lại trên đời duy nhất những kẻ bán mạng vì yêu nhau.

Có lý do nào cho ta tin vào Thần Thánh không?

Yunho nghĩ mình là một thằng khờ. Hắn vốn là kẻ chẳng dễ động lòng với ai, nhưng nay vì dăm ba câu chuyện về nhân mã, kỳ lân, về cả một truyền thuyết hắn chưa bao giờ nghe đến, lại làm hắn có chút gợn lòng. Những người không có một trái tim lạ lùng, chẳng bao giờ gặp được những câu chuyện thú vị đến thế.

Jaejoong à, trái tim của em lạ lùng đến mức nào đây?

Yunho nghĩ mình là một thằng khờ. Tuy rất hay đùa cợt với Yoochun, nhưng thật ra hắn vốn chẳng mấy tin vào Thần Thánh. Giờ đây gần như lại tìm ra một lý do rất nhỏ để tin rằng ít ra thì thần Athena cũng có thật.

Lý do ta tin có Thánh Thần, là vì họ để cho ta gặp em.

Yunho nghĩ mình điên mất rồi. Khi Jaejoong chậm chạp băng vết thương trên tay hắn, tim hắn lại nhảy loạn xạ cả lên. Vì cái gì? Vì một bóng dáng cô độc cần che chở? Vì một con người lặng lẽ sống và chịu đựng? Vì một nụ cười nở ra chưa bao giờ tươi hơn ngọn gió chiều buồn? Hay vì…

Cảm giác em chấp nhận cho ta chạm vào trái tim lạ lùng của em?

Trong căn phòng ngủ dành cho hắn và Yoochun, Jaejoong đang đắp thuốc, băng bó tay cho hắn. Yoochun vẫn còn ở ngoài đồng cùng kỳ lân trắng.

Rụt rè và nhẹ nhàng, Jaejoong đặt miếng thuốc lá lên tay hắn, run rẩy. Yunho không rõ hắn say mùi hương á phiện hay do bị một ngọn lửa nhỏ nào vừa đốt tay mình. Hắn bất kể Jaejoong có giết người hay không, hắn bất kể cả hai chỉ vừa thấy nhau vài giờ trước ở khu rừng sâu, hắn tin cậu. Yunho nắm lấy bàn tay đang run nhẹ đầy sợ hãi của cậu, siết chặt và nói:

“Đừng sợ!”

Hành động đó khiến cậu ngừng suy nghĩ mất một giây. Và trước khi Jaejoong kịp phản ứng, hay trước khi hắn kịp kiểm soát bản thân, Yunho đã đưa tay lên vuốt nhẹ má cậu.

Tim Jaejoong đập mạnh. Ký ức vào những ngày cuối thu mùa trước lại ùa về. Cậu đứng dậy nhìn hắn một lúc lâu và bỏ ra ngoài. Cánh đồng mùa nào sao không lặng gió.

Hắn, đến tận bây giờ, vẫn chưa thể nào hiểu vì sao một cái chạm má lại khiến Jaejoong có đôi mắt tổn thương đến vậy.

“Cậu thật sự không tin tôi sao? Tôi đến đây để bảo vệ cậu mà!” – anh nhìn cậu cười hiền.

Tim Jaejoong đập mạnh, cậu nghĩ rằng những ngày bình yên đã tới.

“Đừng sợ! Giờ đây chúng ta mới gặp nhau, nhưng từ từ Jaejoong sẽ tin tôi thôi!” – anh lại mỉm cười trấn an cậu.

Rồi bàn tay anh đặt nhẹ lên gò má Jaejoong, ve vuốt. Không rõ là mùa nào sao đồng hoa cứ mãi cất gió trời.

Yunho nghĩ mình không còn tỉnh táo nữa. Khi mà hắn và Yoochun đã ở đây những hai ngày, đầu hắn không thể nào dứt khỏi Jaejoong và bóng hình cô độc của cậu mỗi lúc cậu bước ra cánh đồng hoa. Khi mà Jaejoong cứ dè dặt nửa ngờ nửa tin, từ đó đến nay, vẫn chưa một lần cho hắn chạm lại.

Yunho cũng nghĩ mình điên thật rồi. Khi mà hắn thấy rằng, cả cuộc đời hắn… hoặc cả cuộc hành trình vừa rồi, hắn chẳng gặp được ai. Hắn biết, hắn gặp được “Changmin bé bỏng” của Jaejoong, hắn và Yoochun gặp được kỳ lân của Jaejoong, hắn lại gặp được cả Jaejoong. Nhưng mà… thật sự… hắn giờ chỉ chờ được gặp mỗi mình con người cô độc kia.

Yunho nhớ rằng, cả cuộc hành trình của hắn đầy rẫy những lần gặp gỡ đơn thuần và vui vẻ. Tên thương gia, con nhân mã, kỳ lân, bốn mùa xuân hạ thu đông… Đến bao giờ thì hắn có thể thật sự gặp được Jaejoong?

Hắn nghĩ rằng, mọi thứ đang trở nên vô cùng lạ lẫm. Khi mà lần đầu tiên hắn cảm thấy tim mình không như vị trí cũ mỗi lần chạm tay vào Jaejoong.

Có một bức tường như đang tồn tại, một thứ gì đó bao quanh lấy em. Cô độc và lặng lẽ. Ta thật sự chẳng chạm được rồi.

“Cậu ít ra phải sống dũng mãnh hơn, như vậy thì sẽ bớt đi cảm giác một mình. Đừng giết người bằng á phiện nữa. Hoa anh túc đẹp như vậy, gắn với tuổi thơ của cậu như vậy, sao bắt nó bảo vệ cậu mà cậu không che chở cho nó?” – Yunho thở hắt ra nhìn Jaejoong.

“Ai cũng thích có một viễn cảnh tốt đẹp hơn, phải không?” – Jaejoong nhìn hắn – “Con người, tất cả các người đều sống trong ảo giác cả rồi. Không còn chỗ cho tôi nữa.” – cậu mỉm cười và quay lưng đi, thả chân về giữa cánh đồng bát ngát hoa.

Yunho không rõ, có phải là hắn đã ở đây quá lâu để mà mãi say hương hoa anh túc?

Hay là hắn, một chiến binh kỳ cựu chốn kinh thành, lại đang say mùi hương cô độc của một mái tóc trắng bay nhẹ trong gió chiều buồn ngả nắng?

Hay say lúc hắn nhìn dáng cậu hái những bông hoa anh túc, nắng chiếu rượm vàng cánh đồng hoa, chói sáng trên mái tóc bạch kim nhè nhẹ. Hay lúc cậu khẽ nhắm mắt, tận hưởng mùi hương hoa quen thuộc. Là con người đã quen với mùi hương á phiện, không say.

Hay là hắn say con người ngày ngày vuốt ve kỳ lân, trò chuyện vài câu gượng gạo cùng Yoochun mà mắt đôi khi liếc tìm một ai đó. Một ai đó… có phải là hắn không? Hoặc là những lúc hắn tự ảo tưởng bản thân, khi gắp một miếng đồ ăn từ chén của Yoochun, lại thấy vị nhạt hơn vị ngọt miếng thịt hắn đang dùng. Có phải có một người nào đã biết vị của hắn ra sao?

Từ khi hắn đến đây, cả hắn cả gã đều không còn tỉnh táo. Kẻ suốt ngày ve vuốt kỳ lân trắng, người mê mãi đắm chìm trong hình dáng một cậu bé nhỏ xinh. Thời gian đã có trôi?

Từ khi đến nơi này, hắn thấy mình như một tên tội đồ mỗi lần chạm vào Jaejoong. Cứ hàng ngày, biểu cảm của cậu lại thay đổi.

Từ hoảng sợ rụt rè đến đỏ mặt. Yunho còn nhớ, chỉ vừa tuần trước thôi, khi hắn chạm tay vào má cậu, mặt Jaejoong đã nóng bừng.

Và cả trái tim hắn cũng nóng bừng.

Chỉ là… thứ hắn chạm, cuối cùng vẫn dừng ở bàn tay Jaejoong. Thật ra, cả cậu và hắn… cả hai vẫn chưa một lần gặp nhau.

Jaejoong cũng giống hắn và gã, chưa một lần tin vào Thần Thánh.

“Có Thần Thánh sao? Vậy thì họ không nên bắt Changmin bé bỏng trở về đỉnh núi Chân Mây. Họ không nên bỏ quên kỳ lân ở lại. Và họ cũng đừng bao giờ nên giết chết cha mẹ tôi. Phải không Yunho? Có Thần Thánh sao?”

Ta cũng chưa một lần tin vào Thần Thánh. Nhưng mong mỏi tin, chỉ vì họ đưa ta đến gặp em.

Jaejoong thật sự muốn thử tin vào Thần Thánh một lần. Có các vị Thần ở trên cao, ước gì…

Cậu ước gì thật sự đừng cứ mãi đưa cho cậu những hy vọng không lối thoát như thế này, không phải là quá tàn nhẫn sao? Một lần là quá đủ cho những vết thương, quá đủ cho những ảo tưởng về những ngày bình yên sống. Jaejoong biết rằng cậu đủ mạnh mẽ để sống sót đến tận giờ phút này, nhưng cậu không đủ kiên cường để đối đầu với những giây phút hắn ở cạnh bên.

Ngày hôm qua, khi sáng sớm thức dậy và bước ra đồng để chào kỳ lân, cậu thật sự hụt hẫng. Ngày hôm qua, Yoochun đã ở đó tự khi nào, vuốt ve kỳ lân của cậu và nhẹ nhàng cho nó ăn. Cậu đứng sững tại cửa, ngẩn ngơ nhìn đầy tiếc nuối, phải chi thức sớm hơn một chút, chỉ một chút thôi, cậu sẽ không bị cướp đi mất cái ấm áp duy nhất của thung lũng này.

“Đừng giận Yoochun, được không? Gã đó thật sự rất thích kỳ lân của cậu đấy!” – một tiếng nói đột ngột vang lên bên tai khiến cậu giật bắn.

“Anh… không phải rất hay ngủ trễ sao?” – cậu hỏi hắn thật nhỏ, dường như chẳng màng hắn có nghe được hay không để mà trả lời.

“Không! Ngày nào cũng thức sớm một chút để xem thử Jaejoong dậy lúc mấy giờ! Nhưng hóa ra cậu dậy không có giờ giấc xác định gì cả. Với lại, thật sự muốn chào buổi sáng với cậu khó khăn quá. Cậu suốt ngày ở cạnh kỳ lân, hoặc không thì nói đùa với Yoochun, chẳng để ý gì đến tôi cả!”

“Vậy sao?” – cậu lại nói, hạ giọng còn thấp hơn câu vừa rồi, mong mỏi rằng hắn đừng nghe thấy – “Vì tôi không chịu được khi ở bên cạnh anh thế này!”

“Tại sao?” – bỏ mặc mọi cố gắng của cậu, Yunho vẫn đáp lại như thể hắn nghe rõ mồn một vậy – “Ở bên cạnh tôi có gì là không tốt? Tôi đâu có hại Jaejoong!”

Cậu quay sang nhìn hắn, trả lời không ra tiếng:

“Nhưng rồi tương lai sẽ có!”

“Có phải… trước đây Jaejoong bị tên nào làm tổn thương?” – hắn tiến đến gần và cúi xuống nhìn vào mắt Jaejoong – “Sao bây giờ chẳng chịu nói gì với tôi, kể cả một lời chào gặp nhau cậu cũng tiết kiệm.”

“Tôi không phải đang nói chuyện với anh đó sao?”

Hắn gật gù và nghĩ mình đang đòi hỏi quá mức. Hắn thôi không hỏi nữa và bước đến sát cậu. Một lúc chần chừ, cuối cùng hắn cũng làm việc hắn muốn làm. Yunho cúi đầu và áp mặt sát vào cổ cậu, ngửi nhẹ.

“Jaejoong lúc nào cũng thơm như vậy!”

Jaejoong biết rõ, thật sự bản thân cậu không đủ kiên cường để ở bên cạnh con người này. Tim cậu đập như chạy trốn. Jaejoong đẩy nhẹ hắn ra và trở về phòng mình.

“Jaejoong lúc nào cũng thơm như vậy hết phải không?” – anh cười cười và hít nhẹ nơi vai cậu.

“Làm gì kỳ vậy?” – mặt cậu đỏ bừng.

Anh cười và ôm cậu vào lòng. Jaejoong ôm anh, hạnh phúc.

Nếu thật sự có Thần Thánh trên đời, xin Người đừng trêu đùa sự quá khứ và cảm xúc của con người nữa. Cậu ước.

Nếu thật sự có Thần Thánh trên đời, xin hãy cho biết kẻ nào đã làm gì Jaejoong, để mà cậu luôn tránh xa hắn mỗi lúc hắn có một biểu hiện yêu thương. Hắn cầu nguyện.

Trò đùa của Nữ Thần.

“Ở đây đã quá lâu rồi, cả hai không định về sao?” – Jaejoong nhìn hắn trong khi Yoochun đang lau móng kỳ lân.

“À… phải về…!” – hắn như sực nhớ ra, nhoẻn miệng cười – “Chắc là sẽ sớm thôi.” – dự tính rằng sẽ đưa cậu đi theo. Hắn dự định sẽ nói ra khi Jaejoong mỉm cười nhẹ với hắn như mọi lần.

Nhưng Jaejoong đã không mỉm cười thật nhẹ với hắn nữa. Cậu hơi khựng lại rồi đứng dậy và bước ra cánh đồng hoa. Yunho phát hiện ra, hắn bỏ mất ánh mắt mong chờ một câu trả lời từ hắn rồi. Ánh mắt của Jaejoong, đang trông chờ hắn ở lại.

Và cậu, tại sao kể cả khi câu trả lời của hắn không giống với quá khứ đã xảy ra, cậu lại bị hụt hẫng. Jaejoong vốn không mong chờ một bi kịch lại xuất hiện, nhưng… có phải cậu đang muốn hắn ở lại không?

“Ở đây lâu đến thế, anh không định về sao?”

“Không! Ở đây có Jaejoong!”

Hắn nghĩ rằng đã quá lâu rồi, khi mà chờ đợi Jaejoong thật sự chịu gặp hắn. Tất cả những gì đã xảy ra dù tốt xấu ra sao cũng không làm cho cậu có thể tin tưởng một ai. Và hắn nhớ đến con dao nạm ngọc của Nữ Thần Athena.

Khẽ nhoẻn miệng cười, hắn nghĩ, cái này có một chút ý nghĩa nào chăng? Một món quà có làm cho con người ta dễ dàng mở lòng ra hơn?

“Ta sẽ tặng Jaejoong con dao này. Để cậu ấy tự bảo vệ bản thân, thay vì dùng á phiện giết người.” – hắn nói với Yoochun – “Như vậy có gọi là gián tiếp cho cậu ấy dũng khí không?”

Gã không trả lời, chỉ gật đầu trầm ngâm. Tuy gần đây hắn nhận thấy được Yoochun có biểu hiện lạ, nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ có một ngày mọi chuyện lại trở nên tệ hơn.

“Yunho! Ta nghĩ ta đã phạm sai lầm rồi, khi ở lại nơi này!” – gã nhìn hắn.

“Ta cũng vậy. Nhưng… phóng lao thì theo lao, ngươi không biết sao? Ta chưa một lần nói dối ngươi…”

“Vậy thì nói thật đi!” – gã cắt ngang lời hắn – “Ta bảo ngươi đi, để Jaejoong lại, ngươi có làm không?”

“Không!” – hắn kiên định nhìn gã.

Gã bật cười, khẽ cau mày và cuối cùng nói bâng quơ:

“Ta… ta cũng không thể.”

“Ngươi không thể cái gì? Không thể để Jaejoong của ta lại hay không thể để kỳ lân của ngươi lại?” – hắn bông đùa.

Nhưng không giống những lần trước, gã không đùa lại. Yoochun chỉ im lặng không trả lời.

Gã cũng không bao giờ trả lời hắn nữa, chỉ biết rằng vài đêm sau đó, khi gã đem con dao của gã ra săm soi, ngày hôm sau chẳng còn tồn tại. Con dao đó… gã đã tặng ai rồi?

“Yunho…” – Jaejoong thẫn thờ nhìn hắn – “Yoochun và kỳ lân… họ biến mất rồi.”

Hắn ngỡ ngàng im lặng. Biến mất? Làm thế nào để biến mất? Hắn cảm tưởng như mọi thứ đã được định đoạt vậy. Và lần nói chuyện cuối cùng của hắn và Yoochun như một lời Thánh ban, rằng ngươi cần biến mất.

“Ngày hôm qua, Yoochun đã hỏi, yêu một kỳ lân có phải là tội lỗi không? Thần Thánh có tha tội cho anh ấy không?” – Jaejoong nén tiếng nấc hỏi – “Có phải không Yunho?”

“Jaejoong đã thấy gì?” – hắn nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng mình đắng nghét.

“Yoochun cầm một con dao nạm ngọc, anh ta đâm kỳ lân và cả hai cùng biến mất. Con dao đó như có ma thuật vậy, kỳ lân bị thương đến đâu cũng không chết. Tại sao chỉ đâm một chút lại biến mất được?” – cậu siết chặt tay nhưng không khóc, mắt thẫn thờ – “Kỳ lân đi rồi.”

Đi rồi! Kỳ lân đã đi. Và cả gã cũng vậy, tên bạn thân nhất của hắn. Yoochun cuối cùng cũng từ bỏ hắn, từ bỏ tất cả những gì gã ham muốn để đi theo một con kỳ lân trắng. Thật điên rồ, nhưng hắn cứ cảm tưởng như Yoochun đã cố ý để Jaejoong nhìn thấy. Vì gã biết Jaejoong sẽ nói với hắn, và như vậy có phải gã đã để lại một lời nhắn nhủ cho Yunho hay không?

Một thông điệp nào đó tương tự như…

“Jaejoong, tôi… ở đây với cậu, được không?”

Hắn với tay nắm nhẹ bàn tay Jaejoong đầy mong mỏi.

“Rồi anh sẽ giết tôi thôi.” – cậu rụt tay lại nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn tổn thương – “Như Yoochun đã giết kỳ lân. Có phải là ở ngoài thế giới các anh sống, nói yêu ai sẽ giết người đó?”

Rồi cậu bước đi, thả mình vào cánh đồng hoa chiều gió. Mặc cho hắn đứng lặng bên trong gian phòng đầy mùi trầm hoa anh túc.

Đêm hôm đó, hắn mở cửa phòng Jaejoong lúc cậu chuẩn bị ngủ.

“Anh làm gì vậy?” – cậu rúc mình vào trong chăn.

“Tôi… đáng ra tính tặng cậu một món quà để cậu có thể can đảm hơn tự bảo vệ mình.” – hắn đặt lên bàn con dao nạm ngọc – “Nhưng tôi không biết nó lại có tác dụng như thế. Hôm nay nói cho cậu biết, để cậu đừng hiểu lầm tôi.”

“Hiểu lầm cái gì?”

“Hiểu lầm tôi muốn giết cậu. Con dao đặt ở đây, cậu sẽ yên tâm hơn, phải không?”

Rồi hắn quay trở về phòng mình. Tất cả đều trở nên tĩnh lặng hơn bất kỳ thứ gì. Lần đầu tiên trong khoảng thời gian đến đây, căn phòng không có Yoochun. Và cũng là lần đầu tiên, hắn cảm nhận được sự cô độc trong tháng ngày mà Jaejoong phải trải qua. Hắn nghĩ rằng, thung lũng này, căn nhà này, con người ở đây và cả cánh đồng hoa anh túc dưới ánh nắng vàng đều mang một sự cô đơn đến nghẹt thở. Yunho thật sự khao khát đưa Jaejoong đi, bất kỳ nơi đâu và ở bên cạnh hắn.

Từ ngày cậu nhận được con dao nạm ngọc của Yunho đến nay, Jaejoong chưa một lần nói chuyện lại với hắn. Đã ba ngày cả hai đều trải qua sự im lặng và tĩnh mịch nhất của thời gian sau lưng núi.

Đêm hôm nay, cửa phòng hắn đã xịch mở. Hắn ngồi nhỏm dậy, lòng hân hoan khi thấy cậu bước vào, cầm theo con dao đặt lên bàn:

“Tôi không cần đâu. Cứ để nó ở đây.” – vừa nói, Jaejoong vừa nhìn hắn dò xét.

Yunho lập tức đứng dậy và bước về phía cậu đang mân mê cạnh bàn, nắm tay cậu mỉm cười:

“Cậu tin tôi, phải không?” – mặc cho việc trông hắn như một thằng khờ, Yunho vẫn dồn dập hỏi.

Jaejoong không trả lời. Hắn cúi xuống và hôn nhẹ lên môi cậu, ngập tràn hạnh phúc.

Hắn muốn nói hắn yêu cậu nhưng hắn biết đó là điều không thể. Những từ ngữ nói ra với Jaejoong tất cả đều vô nghĩa. Khoảng thời gian hắn sống ở đây chưa bao giờ sử dụng nhiều lời nói. Hơn nữa, nhất là khi cậu trải qua sự mất mát của kỳ lân, tận mắt chứng kiến cảnh một người thân biến mất.

Trời đổ mưa đêm. Là mùa gì không rõ, chỉ biết trời đang đổ mưa đêm. Có một chút sấm.

Jaejoong khẽ rụt người khi hắn hôn.

“Cuối cùng, ít ra tôi cũng có thể thật sự chào cậu một tiếng, phải không Jaejoong?” – hắn nói nhỏ vào tai cậu.

Mùi trầm hương anh túc thoang thoảng len lỏi trong mùi mưa đêm. Hắn vòng tay ôm cậu sát vào ngực mình.

“Tôi sẽ ôm cậu đến khi nào hết mưa!” – hắn nói.

Jaejoong khẽ giựt người, những ký ức trước đây lại lập tức ùa về. Trong tíc tắc, sự bình yên trong Jaejoong đột nhiên dậy sóng, nỗi sợ hãi và hoảng loạn chiếm lấy con người cậu, và Jaejoong đã không kiểm soát được bản thân.

Anh đã từng nói với cậu rằng:

“Tôi sẽ ôm cậu đến khi nào hết mưa!”

Anh ôm cậu trong ấm áp, và tay cầm dao để mong lấy đi quyền năng Ảo Giác mà anh nghĩ rằng cậu lưu giữ. Là anh, là con người từng nói rằng yêu cậu và sẽ ở đây vì Jaejoong.

Đã hơn một lần cậu không còn cảm giác tin tưởng một ai khi nằm gọn trong vòng tay của họ.

Là ảo giác của hương hoa hay ảo tưởng của quỷ đêm mưa sấm.

Hắn vừa dứt câu, cậu lập tức làm một điều hắn không bao giờ ngờ tới.

Hương trầm và mưa, mùi máu. Con dao nạm ngọc cắm thẳng vào lưng Yunho, ướt sũng. Hắn buông cậu ra, sững sờ nhìn.

Jaejoong buông hắn ra, sững sờ nhìn.

“Tôi…” – cậu mở to mắt nhìn hắn – “Tôi…” – cậu lắc đầu liên tục – “Anh… đã không có ý định giết tôi, phải không?” – đến cuối cùng, Jaejoong thật sự không hề cho hắn chạm vào trái tim, khi mà cậu khăng khăng giữ những ký ức của một bi kịch trong quá khứ.

Và… kéo theo là một bi kịch của ngày mưa đêm.

Cơn đau nhói khiến hắn không thể trả lời, gục xuống và ngước nhìn cậu. Jaejoong biết, khi cậu nhìn vào mắt hắn, đôi mắt đó chưa bao giờ là dối gạt. Jaejoong biết rõ Yunho yêu cậu đến chừng nào. Cậu hiểu điều đó ngay từ lần đầu tiên hắn bóp nát chiếc nến trên tay cậu. Con người lừa gạt cậu ngày xưa đã không dám làm điều đó, nhưng Yunho đã làm.

Vậy thì… cậu đã nghi kỵ điều gì đây? Nghi kỵ vào Thần Thánh hay sao?

Còn hắn, ít ra thì với con dao nạm ngọc này và sự tan biến đi, hắn cũng tin được Thần Athena hiện hữu.

“Đừng!” – Jaejoong choàng tỉnh khỏi những ký ức cũ, khuỵu xuống và bám lấy vai Yunho – “Yunho! Đừng! Anh bảo ở lại với tôi. Đừng đi. Tôi… không cố ý.”

“Jaejoong.” – hắn thở dốc – “Tôi và cậu… đều không tin vào Thần Thánh. Nhưng mà… bây giờ đã có lý do để tin rồi…”

“Tôi sẽ đắp thuốc cho anh.” – cậu hoảng loạn – “Đừng đi! Anh đã hứa mà!”

“Ít ra… có Thần Thánh…” – hắn mỉm cười – “Họ chắc chắn sẽ… để chúng ta… gặp lại nhau! Tôi tin Jaejoong mà!”

Tôi tin Jaejoong mà!

Hắn đưa tay lên run rẩy chạm vào má cậu trong cơn đau nhói quằn quại. Yunho nhìn Jaejoong trấn an:

“Đừng lo. Rồi tôi và cậu… sẽ gặp lại nhau! Nhất định…! Đến lúc đó… Jaejoong có yêu tôi không?”

Câu nói của hắn nhỏ dần đi và biến vào hư không. Yunho biến mất. Như kỳ lân và Yoochun. Còn lại Jaejoong và hương trầm lẫn trong mưa đêm. Không còn mùi máu. Không có kỳ lân hay Yoochun. Không có Yunho.

“Tôi và anh…” – Jaejoong ngồi phịch xuống nhìn vào khoảng không trước mặt – “Chúng ta thậm chí còn chưa gặp nhau.”

Hắn và cậu thậm chí vẫn chưa thể chính thức nói với nhau một tiếng “xin chào”.

Là quyền năng hay trừng phạt? Trái tim của ác quỷ không làm bằng ảo giác, nó làm bằng máu thịt của con người. Nhưng trái tim của Jaejoong khi làm bằng máu thịt đã bị ảo tưởng quấn đầy.

Có thật là không say hương hoa? Hay vì đã quá say mà không biết rằng đã tự mình quấn lấy bản thân bằng những làn ảo giác?

Là trò đùa của Thần Thánh sao? Khi ban tặng cho hắn một con dao nạm ngọc. Hay là trò đùa của vận mệnh, khi ban tặng cho cậu một cánh đồng hoa đầy hương cùng sự cô độc.

Có phải là sự trả ơn của nhân mã, khi trao cho cậu một lọ thuốc độc của đỉnh núi Chân Mây, vì con dao nạm ngọc đã vô tình biến mất theo mùi máu, theo Yunho.

Vốn dĩ chẳng có phép thuật nào mang tên Ảo Giác. Chỉ có trái tim con người chứa đầy ảo tưởng và hoài nghi. Vốn dĩ chẳng có một con quỷ nào mang tên Ảo Giác, chỉ có một người hai dòng máu bên Đại Tây Dương. Và một trái tim tổn thương chưa bao giờ được gột rửa.

Mùi vị lọ thuốc kia sẽ như thế nào? Có đưa hắn về với Jaejoong?

“Ta gặp lại nhau rồi… đến lúc đó… Jaejoong có yêu tôi không?”

Có lý do nào cho em tin vào Thần Thánh không anh?

Có thật là để cho ta có thể gặp lại nhau.

“Đến lúc đó… Jaejoong có yêu tôi không?”

“Ta bảo ngươi đừng đùa cợt với Thần Linh, họ sẽ nổi giận và ngươi sẽ trở vào hư vô. Ta bảo ngươi phải tin vào Thần Linh, vì họ cho ta gặp người ta muốn, và cho ta yêu nhau tự do.

Ta bảo ngươi… nữ Thần Athena, Người là một vị Thần thích đùa và kiêu ngạo. Sao ngươi vẫn ngoan cố mà đi?”

“Khuất dạng sau ngọn núi Chân Mây

Thung lũng Sương Say hương lộng

Có không trái tim đong đầy ảo giác

Có mối hận thù tản đầy man mác

Làm một ác quỷ giữa cõi thiêng liêng

Hay một người điên đơn côi giữa chốn đời bàng bạc…”

Kể rằng một truyền thuyết ngàn năm

Về thiên thần bị đày trong tội lỗi

Yêu tội đồ của Thần cao vời vợi

Phạt ngươi cùng ảo tưởng của trần gian

Ban ngươi trái tim chứa đầy ảo giác

Tặng ngươi ngàn hoa thơm man mác

Làm một ác quỷ giữa cõi thiêng liêng

Hay một người điên đơn côi giữa chốn đời bàng bạc…”

Có lý do nào để em tin vào Thần Thánh không anh?

Khi mái đầu đen và làn tóc trắng…

Hương trầm không sương

Hương mưa không ướt

Hương anh không lặng

“Khi ta gặp lại nhau, anh có còn yêu em không?

Như bây giờ em đã yêu anh khi anh không tồn tại.

Như bây giờ em đã tin anh khi anh trở về cùng hương hoa anh túc.”

Và em, dù mang trái tim không còn ảo giác…

…lại ảo tưởng về một thời đen trắng có thể yêu nhau…

THE END.

TP.HCM, 11:44pm

2010.03.08

Muốn thử một lần hưởng say mùi hương anh túc.

NGOẠI TRUYỆN:

Những mẩu chuyện ngắn về cánh đồng hoa anh túc trắng.

* Để tránh ảnh hưởng cảm xúc và phá đi không khí của mạnh truyện chính, mọi người hãy chờ một chút trước khi xem extras nhe! Mình không hứa extra là super pink, nhưng nó lại có chút bôi bác.

EXTRA: Mùa hoa anh túc nở.

Tuy gã đã đi nhiều nơi, biết nhiều thứ và nhìn tận mắt cả những việc người ta khó tin được, nhưng đây là lần đầu gã thấy một cánh đồng hoa anh túc trắng. Khuất sau ngọn núi cao sừng sững là bát ngát hương một màu trắng bạt ngàn gió, thoang thoảng ánh vàng của mặt trời ban chiều ngả nắng. Mùi hương nơi đây làm say lòng người và làm gã không ít lần mất tự chủ.

Á phiện, ở bên kia Đại Tây Dương họ không cho lưu hành thứ hương này, sao nó lại xuất hiện nơi đây? Trắng tinh khiết và bình yên sống. Lắc mạnh đầu khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, gã quay về chuồng ngựa bên cạnh căn nhà nhỏ. Tuy là một cái chuồng ngựa nhưng nó thật sự sạch sẽ và trang hoàng như nhà dành cho công tử vậy. Trong đó, có một con kỳ lân.

“Tuấn Tú!” – gã gọi.

Con kỳ lân ló đầu ra lắc lắc bờm rồi bước đến chỗ gã.

“Để ta xem nào, vết thương đỡ nhiều rồi đấy!” – gã gật gù vỗ vỗ vào mông kỳ lân.

Từ bé đến nay lần đầu tiên gã nhìn thấy một giống ngựa có mông đẹp đến chừng ấy. Mông của Tuấn Tú cong cong, đôi lúc trông tròn xoay, nhổng cao và đuôi mượt ngoắc ngoắc. Gã đặc biệt thích phần này của kỳ lân Tuấn Tú, không hiểu sao chỗ ấy vừa mịn vừa êm. Còn Tuấn Tú, không hiểu sao cứ mỗi lần gã xoa xoa phía mông thì nó cứ nhảy dựng lên.

Từ khi đến nơi này, gã đã mơ hồ biết rõ thứ kỳ lạ không chỉ có mông Tuấn Tú, mà còn cả cánh đồng hoa anh túc trắng, cả Jaejoong và cả Yunho. Lần đầu tiên đến đây, khi gã thấy tên bạn thân của mình bóp chặt cây nến đầy kiên quyết, gã đã nén tiếng thở dài. Yoochun biết, bạn của mình sẽ không bao giờ trở về nữa. Nhưng Yoochun không biết, rằng gã cũng không bao giờ trở về.

Thật ra, Yoochun biết rõ cảm giác mà Yunho đang có. Khi gã thấy ngày ngày hắn đều ép bản thân thức thật sớm để bước ra chờ chào một câu với Jaejoong, gã đã tự nhủ không biết khi nào thì hắn sẽ tan biến đi cùng với cậu ta.

Jaejoong sợ Yunho. Gã thấy rằng cậu ta sợ đứng một mình cạnh hắn, sợ đủ thứ ở Yunho và thay vào đó cậu chỉ nói chuyện với mỗi Yoochun. Gã biết rõ, mỗi lần Jaejoong bước ra ngoài và nhìn thấy gã đã ở đó cùng Tuấn Tú, đâu đó trong đáy mắt Jaejoong ánh lên sự tổn thương và cô độc. Nhưng tiếc thay, Yoochun chẳng còn nhiều thời gian mà quan tâm. Jaejoong cũng không có nhiều thời gian để tận hưởng hết cảm giác đó, vì lúc nào Yunho cũng đứng cạnh bên.

Yoochun biết mình đã say hương á phiện rồi, khi mà ngày ngày gã tranh giành với Jaejoong, thức thật sớm để bước ra chào kỳ lân.

“Tuấn Tú này, ta thức sớm để chơi với ngươi đấy!”

Gã nói như thế mỗi sáng khi bình minh chưa ló dạng, và đôi khi kỳ lân vẫn còn ngủ say. Có nhiều lúc nó bực mình vì bị phá giấc ngủ ngon, nhìn gã như muốn nói:

“Chơi cái gì mà chơi, ta đang ngủ, ngươi đui à?”

Và trả thù bằng cách tặng cho gã hai cước vào bụng. Những hôm như thế, Yoochun bỏ ăn cả ngày.

Nhưng rồi khi thấy gã cứ chỉ cần chạm một miếng đồ ăn đã muốn nôn hết ra, Tuấn Tú có vẻ lại hối lỗi. Nó bước nhè nhẹ lại bên cạnh gã, dùng móng ngựa của mình xoa xoa vào lưng Yoochun. Gã quay lại nhìn, Tuấn Tú lúc lắc cái bờm trắng tinh không tì vết, ngẩn ngơ nhìn gã. Và hôm đó, lần đầu tiên gã biết được mình say hoa anh túc trắng như thế nào.

Trong cái chạng vạng tối trời, khi móng ngựa xoa lưng Yoochun, khi Tuấn Tú lúc lắc bờm và nhìn gã. Lúc đó, gã đã hôn nhẹ lên má kỳ lân. Hóa ra, hương hoa anh túc thật lợi hại, có thể làm con người ta mất bình tĩnh đến như thế này. Tranh thủ lúc Tuấn Tú còn sững ra chưa hiểu chuyện gì, hắn áp má vào bên mông của nó dụi nhẹ.

Không rõ do giận hay do mắc cỡ, kỳ lân chẳng thèm chơi với hắn nguyên ngày hôm sau, chỉ đùa với mỗi Jaejoong. Sáng hôm kế nữa, hắn dậy vào lúc 3 giờ sáng và rón rén bước ra chuồng kỳ lần, xoa nhẹ mông Tuấn Tú kêu:

“Tuấn Tú này, ta thức sớm để chơi với ngươi đấy!”

Kỳ lân tỉnh dậy, nó nhìn Yoochun một hồi rồi như đang thở hắt ra, nó phất đuôi đi vào sâu phía trong, không đếm xỉa đến gã. Yoochun rón rén bước theo, thì thầm:

“Thôi, đừng giận. Ta sẽ kể chuyện cho ngươi nghe, chắc là ngươi không biết nhiều về thế giới ở kinh thành đâu phải không?” – gã vuốt vuốt bờm Tuấn Tú và nói.

Mặc cho kỳ lân có chịu hay không, Yoochun bắt đầu kể. Gã kể về những câu chuyện phiêu lưu thú vị của gã và Yunho, về những nguy hiểm và cả những chiến công hay sự trọng vọng của đức Hoàng Đế. Ngày này qua ngày nọ, gã đánh thức kỳ lân vào lúc 3 giờ sáng để kể chuyện. Lạ thay, Tuấn Tú không đạp gã nữa, chỉ chăm chú lắng nghe.

Đến một ngày nọ, gã phát hiện ra mình đã hết chuyện thú vị, gã bắt đầu lái sang những câu chuyện tình. Lúc nào câu chuyện cũng bắt đầu bằng một câu:

“Ta sẽ kể cho ngươi nghe người tình thứ n của ta. Cô ấy rất đẹp và dịu dàng. Ta và nàng gặp nhau ở…”

Rồi kết thúc bằng:

“Thật ra kể cả khi đang yêu say đắm nhất, ta cũng thấy nàng ấy không đẹp bằng ngươi.”

Ngày qua ngày, Yoochun không cần biết Yunho đang làm gì hay phải làm gì. Gã chỉ chăm chăm nhớ lại những cuộc tình của hắn mà kể cho kỳ lân nghe, xem ra nó còn nhiều hơn cả các lần đi phiêu lưu.

Hôm nay, gã đã kể:

“Ta sẽ kể cho ngươi nghe người tình cuối cùng của ta đến nay. Cô ấy rất đẹp và dịu dàng. Nàng gặp ta trong một khu rừng bên kia Đại Tây Dương…”

Và kết thúc bằng:

“Nhưng rồi khi ta và Yunho chui vào hang rồng, không ngờ nàng ấy chạy theo ta, bị rồng bắt mất. Lần đó, nếu không phải Yunho cứu ta, ta đã chẳng còn sống mà gặp ngươi. Nhưng nàng ấy… đó là người tình đầu tiên mà không phải ta chủ động chia tay, hay nàng ấy chia tay ta. Kết thúc là một cái chết, ngươi hiểu không? Nàng ấy uống thuốc độc và chết trong miệng rồng để dùng thuốc đó giết nó. Vì nàng yêu ta.”

Con kỳ lân im lặng nhìn Yoochun, như đang chờ đợi một câu kết thúc quen thuộc. Nhưng cuối cùng, đến khi gã đứng dậy cũng chẳng nói câu ấy ra.

Ngày hôm sau, kỳ lân không dậy để nghe gã kể chuyện nữa. Và Yoochun biết, gã biết rõ vì ngày hôm qua gã đã quên nói một câu quan trọng. Mặc cho kỳ lân nhắm mắt vờ ngủ, gã tiến đến cạnh Tuấn Tú, áp má vào thân nó và nói nhỏ:

“Ngươi biết không, Tuấn Tú, nàng ta… thật ra không đẹp. Nàng ấy bị phỏng gần một bên mặt và không xinh đẹp một chút nào. Nhưng vì đó là một cô gái tốt, nên ta đã nghĩ rằng nàng ấy đẹp. Ngươi tưởng tượng xem, một khuôn mặt bị phỏng như thế, có thể đem ra so sánh với vẻ đẹp của ngươi hay sao, kỳ lân của ta?”

Kỳ lân của gã im lặng không có chút cử động, vờ im ngủ. Gã ngồi xuống bên cạnh kỳ lân và chờ đợi, cuối cùng lại thiếp đi. Yoochun không biết mình đã thiếp đi bao lâu, khi gã đột nhiên tỉnh dậy thì nhìn quanh quất, kỳ lân không còn nữa. Thay vào đó là một cậu trai ngồi bên cạnh hắn, cũng thiêm thiếp ngủ. Gã giật mình và áp sát mặt vào chăm chú nhìn.

“Tuấn Tú hả?” – gã ngây ngô buột miệng.

Cậu thanh niên đó khẽ giật mình và hoảng hốt nhìn Yoochun. Cậu nhanh chóng đứng dậy và lúng túng không biết thế nào để tránh ánh mắt của gã. Yoochun im lặng quan sát, tuy đây là một con người, nhưng đặc điểm nhận dạng thì khó có sai. Trong vô thức, gã với tay chạm vào mông cậu ấy, sờ nhẹ:

“Đúng là Tuấn Tú rồi!”

Cậu thanh niên đó gạt tay Yoochun ra:

“Lúc làm kỳ lân đá anh thì sợ anh chết, bây giờ còn sàm sỡ thì tôi không kiêng nể đâu đó!”

“A, ra đó là sàm sỡ à?” – Yoochun gật gù – ”Thế thôi tôi không làm vậy nữa. Mà… mà… đây là cậu thật à?”

“Tại chẳng qua thấy anh ngồi ngủ vậy tội nghiệp nên ngồi cạnh anh cho vui thôi. Chắc đang mơ về cô nàng người tình cuối hả?”

“Không, mơ về cậu.” – gã nhăn nhở.

Tuấn Tú hừ mũi:

“Tôi làm thế này là sai quy định rồi đó. Không thể để hình dạng con người quá 5 phút đâu.”

“Khoan! Ít ra thì…” – gã hoảng hốt kêu lên, nhưng không kịp, cậu thanh niên đẹp trai đã biến ngay lại thành kỳ lân Tuấn Tú, thong dong bước về chỗ ngủ và nhắm mắt.

Từ hôm đó trở đi, Yoochun như một gã đần. Cậu ta đẹp hơn bất kỳ cô nàng nào mà gã đã quen. Đẹp hơn tất cả. Yoochun quyết định phải cho Tuấn Tú một lần nữa trở thành hình người.

Vậy là, ngày qua ngày, Yoochun lại bước ra chỗ của kỳ lân và sàm sỡ. Tuấn Tú không chịu được, biến ngay thành cậu trai hôm trước và quát ầm lên:

“Có tin là tôi giết anh không? Quỷ thật, ngủ cũng không yên.”

Gã hớn hở, không chần chừ, cướp ngay cơ hội hiếm có. Yoochun nhanh chóng lúc Tuấn Tú còn bực mình, kéo tay cậu lại và hôn chóc lên má.

Không cần chờ đến 5 phút, cậu trai lập tức biến ngay thành kỳ lân.

Ngày hôm sau cũng thế. Hôm sau nữa cũng thế. Đến bữa thứ năm, kỳ lân chịu hết nổi, trước khi gã kịp xoa mông cậu thì cậu biến thành người và lùi lùi ra xa:

“Khoan! Nói chuyện đã, anh làm cái gì vậy?”

“Suỵt, cậu kinh động đến Yunho và Jaejoong đấy!”

“Anh đừng có làm vậy nữa được không?” – Tuấn Tú gắt gỏng.

“Không!” – gã nhún vai và phóng đến chỗ cậu, ôm chặt – “Đừng biến thành kỳ lân nữa mà. Cho ôm một chút đi!”

“Đi mà ôm Yunho!”

“Hắn không thích ôm ấp với tôi.”

“Jaejoong!”

“Yunho sẽ giết tôi đó!”

“… Vậy… một chút thôi đó!”

Gã gật đầu, cảm nhận được cơ thể của Tuấn Tú đang nóng bừng. Gã mỉm cười. Vậy đó, cuối cùng thì gã cùng thành công, một ngày 5 phút ôm và nói chuyện với cậu thanh niên xinh đẹp gã yêu. Yêu? À, hóa ra là yêu.

Chỉ có một điều gã không ngờ tới. Đó là sự can thiệp của các vị Thần. Ngày hôm đó, Tuấn Tú không biến thành người ngay được. Cậu ấy mất gần cả tiếng.

“Họ không chấp nhận chúng ta!” – cậu cười buồn – “Cũng như không bao giờ chấp nhận Yunho và Jaejoong.”

“Tại sao?” – gã chau mày hỏi.

“Vì Yunho và anh, là hai người đã chống đối lại ý định của Nữ Thần Athena. Và… kỳ lân đáng ra không được ở đây. Khi chọn việc ở dưới này làm bạn của Jaejoong, thì tôi đã bị khép vào tội chết rồi đấy!”

“Nếu đã vậy thì biến thành người luôn đi, rồi khi nào chết hẵng hay.”

“Anh nói gì vô trách nhiệm quá vậy? Còn Jaejoong thì sao? Anh tưởng chết dễ hả? Anh chọc tức họ, họ cho anh chết không toàn thây, không còn linh hồn gì nữa đâu.”

“Thôi được rồi, xin lỗi… chỉ là…” – gã lắp bắp.

“Con dao nạm ngọc, anh còn giữ không?”

“Còn!”

“Yoochun, anh có thể đầu thai mà… kỳ lân cũng đầu thai thành người được đó!” – Tuấn Tú thở hắt ra nói với gã một câu và biến lại thành kỳ lân.

Tối hôm đó, Yunho nói với gã rằng sẽ tặng cho Jaejoong con dao nạm ngọc. Hóa ra, cuối cùng gã cũng hiểu vì sao con nhân mã kia lại bảo gã và hắn nên cẩn trọng món quà này.

Hình như mùa này là mùa hoa anh túc nở. Trắng rực cả một khoảng trời.

“Cậu không hối hận phải không?”

“Yoochun, chỉ cần ngoan ngoãn tự mình sửa chữa sai lầm, thì họ nhất định cho chúng ta gặp lại nhau.”

Gã bật cười. Vậy một lần trong đời, gã sẽ thử tin vào Thần Thánh.

Mùa hoa anh túc trắng nở bát ngát hương. Gã lẩm nhẩm vài câu xin lỗi Jaejoong. Yunho, hẳn sẽ hiểu cho gã. Yoochun chờ trời tờ mờ sáng, chờ lúc Jaejoong bước ra.

Có thể bảo rằng sai lầm của gã là yêu một con kỳ lân. Có thể bảo rằng sai lầm của kỳ lân là yêu một kẻ chống đối Thần Thánh. Nhưng chẳng phải là sai lầm của ai nếu tình cảm không thể che đậy.

Có những thứ rất mơ hồ từ khi gã bước chân đến cánh đồng hoa anh túc trắng này. Nhưng kỳ lân thì có thật, và cậu thanh niên hàng đêm vẫn ngồi bên cạnh và nói chuyện cùng gã cũng là có thật.

Yoochun biết, có khi sẽ sớm thôi, cả Jaejoong lẫn Yunho đều gặp được Tuấn Tú và gã ở một nơi nào đó, đoàn tụ. Mà có khi lại gặp cả Nhân Mã Phàm Ăn nọ. Tuấn Tú đã nói rằng, là Nhân Mã báo cho cậu biết về sự nổi giận của Thần Linh. Con nhân mã đó, có giúp Yunho và Jaejoong nữa không?

Yoochun bật cười, hóa ra đến lúc cần ra đi, gã lại có nhiều thứ bận tâm như vậy.

Hoa anh túc trắng bát ngát hương. Hoa anh túc trắng bay ngập cánh đồng phía sau ngọn núi cao. Có kỳ lân trắng tuyết, có gã si tình.

Trò đùa của Nữ Thần, Người có dừng lại không?

Thử một lần tin, để gã và cậu sẽ gặp lại nhau. Có khi lại nhìn nhau trên một cánh đồng hoa anh túc trắng.

Mùa này hoa anh túc nở rộ rồi, như một bầu trời tuyết trong.

END OF EXTRA 1.

2010.03.13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae