291-300

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


291: Vợ tôi là đại mỹ nhân

Ninh Tịch chậm rì rì lái xe đến, A Ca vứt toẹt điếu thuốc xuống đất, xắn tay áo lên xông đến bắt đầu xù lông: “Fuck! Cái thằng ranh này mày trêu ngươi bọn tao đó hả! Mày lái với vận tốc bao nhiêu thế? Con xe cực phẩm của tao mà mày lái như xe đạp điện thế hả? Mày xem thường tao đó hả?”

Cậu ta khó khăn lắm mới thắng được một lần, kết quả một chút cảm giác thành tựu cũng không có, còn bị mọi người cười nhạo, còn bực hơn cả thua.

“Đúng đấy Tịch Tử, mày quá đáng quá rồi đó! Các anh em đợi mày nửa tiếng đồng hồ rồi đấy!”

“Anh Tịch thật đáng ghét! Làm em thua mất một nụ hôn, nhưng mà em không chịu đâu, A Ca không đánh mà thắng! Nhất định phải đua lại một trận nữa em mới phục!”

“Đua lại thì đua! Ai sợ ai! Ông đây đường đường chính chính thắng cậu ta!”

Tất cả mọi người mồm năm miệng mười tranh nhau nói, Ninh Tịch cũng không trả lời, mãi cho đến khi cởi mũ bảo hiểm ra xuống xe, dựng xe chắc chắn, sau đó mới cẩn thận bế Tiểu Bảo ngồi đằng sau xuống.

“Ơ, anh Tịch, đằng sau xe anh có cái gì thế?”

“Sao tôi nhìn thấy giống trẻ con thế nhỉ? Tịch Tử, không phải là mày lừa được ở đâu đấy chứ? Chuyện thất đức như thế này chúng ta không được phép làm!”

“Đúng thế! Tịch Tử, mày bình thường thần bí như thế, chẳng lẽ mày thuộc tập đoàn buôn bán trẻ con à?”

Ninh Tịch cởi mũ bảo hiểm trên đầu Tiểu Bảo ra rồi liếc đám người đó một cái, nổi giận quát: “Vớ vẩn, đây là con trai tôi!”

“Cái gì!!! Tịch, anh đã có con rồi á!” Biểu cảm của Hương Hương như thể thế giới sụp đổ đến nơi: “Anh thế mà lại có con lớn như thế này rồi á! Làm sao có thể như thế được!

“Oh shit! Tịch Tử đã kết hôn rồi á? Ngay cả con trai cũng có luôn?”

Thoáng cái tất cả mọi người đã vây quang bé trai đứng bên cạnh Ninh Tịch.

Tất cả những người có mặt ở đây không ai vui bằng A Ca, cái gã này vừa nãy còn tức điên, bây giờ lại vui đến mức sắp phát điên: “Tịch Tử, anh em tốt! Ông được lắm! Thế mà có cả con rồi đấy! Giỏi lắm! Nhìn con trai ông mắt to, xinh xắn đáng yêu như thế này, chà chà, mau khai thật đi, vợ ông nhất định là một đại mĩ nhân, đúng không?”

“Ừm, vợ tôi ấy à….” Ninh Tịch xoa cằm, trong đầu liền hiện lên gương mặt lạnh lùng Lục Đình Kiêu: "Đích thực là một đại mĩ nhân.”

A Ca liền cười lớn: “Ha ha ha ha…. Tôi biết ngay mà! Hương Hương, bây giờ thì em có thể đá cái gã này đi rồi nhá!”

Hương Hương dậm chân, nước mắt lã chã chực khóc, sán vào lòng Ninh Tịch: “Em không tin, không tin! Tịch, vợ anh đẹp đến đâu nào, có đẹp bằng em không? Anh không hề thích em chút nào sao? Rõ ràng anh còn hôn em cơ mà!”

Trong thoáng chốc Hương Hương sán lại Ninh Tịch ấy, tự nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cúi đầu liền nhìn thấy cậu nhóc rõ ràng rất đáng yêu đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo, giống như một con sói con đang bảo vệ lãnh địa của mình.

Ninh Tịch ho nhẹ một tiếng, bế Tiểu Bảo lên, vỗ vỗ trấn an thằng bé.

Được Ninh Tịch bế lên, Tiểu Bảo lại từ một con sói con biến trở lại thành bánh bao nhỏ đáng yêu, cái tay ngắn vòng lên ôm cổ Ninh Tịch, ngoan ngoãn đặt cái đầu nhỏ lên vai cô.

Ninh Tịch vừa trấn an thằng bé vừa xin lỗi Hương Hương: “Xin lỗi Hương Hương, đó chỉ là quy tắc của cuộc chơi mà thôi, nếu như có gì khiến em hiểu lầm, tôi rất xin lỗi. Trong lòng tôi chỉ có duy nhất một người là mẹ của con trai tôi, đó là người tôi yêu nhất cuộc đời này... và cũng là người duy nhất tôi yêu!”

Ninh Tịch nhân cơ hội này khiến cho Hương Hương từ bỏ ý định.

292: Bảo bối của cô

“Đường Tịch tôi ghét anh nhất!!!” Hương Hương bật khóc chạy mất.

Ninh Tịch vỗ vỗ vai A Ca: “Còn đứng đực ra đó làm gì, mau đuổi theo đi!”

A Ca ngây ra mất một lúc rồi mới phản ứng lại, đập tay với Ninh Tịch một cái, sau đó vội vã đuổi theo.

Sau một hồi trò chuyện với mọi người, Ninh Tịch đội lại mũ bảo hiểm cho Tiểu Bảo: “Các anh em, hôm nay tôi đưa con trai theo nên không tiện, tôi đi trước đây, lần sau sẽ mời mọi người đi ăn thịt nướng uống bia xả láng!”

“Đây là cậu nói đó nhé!”

“Đúng thế! Không được cho chúng tôi leo cây đâu đấy! Đúng rồi, lúc đó nhớ mang theo cả vợ cậu đi cho tôi xem mở rộng tầm mắt nhé!”

“Ha ha, đúng đúng... nhất định phải đưa đi cùng đấy!”

Ninh Tịch lườm mấy gã đó một cái, sẵng giọng: “Biến! Đã bảo là đại mĩ nhân rồi, mấy ông nghĩ tôi có thể để cô ấy tới trước mặt đám sói đói bọn ông sao?”

“Xì!!!” Cả đám xì dài một tiếng.

Bóng đêm dần dần lùi đi, chân trời dần dần hiện lên những vệt sáng, bất tri bất giác trời đã sắp sáng rồi.

Ninh Tịch men theo đường quốc lộ đến một con hẻm nhỏ.

Từ đằng xa đã ngửi thấy mùi hương cực kì mê người của thức ăn bay đến.

Ninh Tịch dừng xe ôm tiểu Bảo xuống: “Đói rồi đúng không, cô đưa con đi ăn món ngon nha!”

Ninh Tịch dắt Tiểu Bảo bước vào một tiệm ăn nhìn trông có vẻ đã lâu đời nhưng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, cô gọi một lồng Tiểu Long Bao và hai bát mỳ vằn thắn.

Tiểu Long Bao vỏ mỏng nhân nhiều, mỳ vằn thắn cũng đầy đủ nguyên liệu, phủ một lớp dầu vừng đặc chế thơm lừng, rải lên một chút hành thái nhỏ, chẳng mấy chốc Ninh Tịch đã ăn hết chuẩn bị đánh chén sang bát thứ hai.

Ngẩng đầu lên nhìn bánh bao nhỏ, thấy thằng bé cũng ăn hết một bát tô đầy ự, hơn nữa còn đang liếm môi tỏ vẻ vẫn còn chưa thỏa mãn.

Ninh Tịch bật cười: “Cái bụng của con sao chứa được nữa, đồ ăn ngon cũng không thể ăn quá nhiều trong một lần được, một bát là đủ rồi, nào thử một cái Tiểu Long Bao đi! Cái này cũng rất ngon đấy!”

Vừa nói vừa gắp một cái chấm một ít giấm rồi thả vào cái bát nhỏ của thằng bé.

Lần này bánh bao nhỏ ăn rất từ tốn, như thể không nỡ ăn hết.

Ninh Tịch chống cằm nhìn bánh bao nhỏ đến thất thần, càng nhìn lại càng thấy khó chịu, hít sâu một hơi kiềm chế lại tinh thần mới dời ánh mắt đi được.

Bánh bao nhỏ ăn hết một cái Tiểu Long Bao, khuôn mặt buồn buồn tiếc nuối.

“Lần sau…” Suýt chút nữa thì Ninh Tịch bật thốt lên câu “Lần sau lại đưa con đến.”, cổ họng cô nghẹn lại.

Ăn sáng xong, Ninh Tịch nhìn điện thoại, đã sắp sáu giờ rồi.

Còn hai tiếng nữa là phải đưa bánh bao nhỏ về rồi, còn quay lại phim trường quay phim nữa…

Chỗ này cách Châu Giang Ảnh Đế rất gần, Ninh Tịch đưa thằng bé về căn hộ của cô, rửa mặt cho thằng bé để tránh khiến cho hai ông bà hoảng hốt.

Với sự quan tâm lo lắng của hai ông bà, chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được kiểu chơi như thế này…

Tiểu Bảo nhìn thấy gương mặt sạch sẽ của mình trong gương, ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm.

Ninh Tịch lấy cái bút nhớ màu hồng trên bàn trang điểm vẽ râu mèo và cái mũi hồng hồng cho thằng bé, nhìn vào trông thật giống một chú mèo con đáng yêu.

Sau đó cô liền vẽ y hệt thế cho bản thân mình: “Meo o~ Đáng yêu không~”

Tiểu Bảo sờ sờ râu mèo trên mặt mình, vẻ mặt của thằng bé giờ mới khá hơn một chút.

Ninh Tịch ôm thằng bé đang ủ rũ ngồi lên giường: “Tiểu Bảo có buồn ngủ không nào? Con có muốn ngủ một lát không?”

Bánh bao nhỏ lập tức lắc đầu, đôi mắt mở to.

“Ồ, vậy chúng ta làm gì bây giờ… Để cô nghĩ xem nào…”

Ninh Tịch cố gắng suy nghĩ, chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa là cô phải trả lại Tiểu Bảo rồi, cô còn có thể làm gì với Tiểu Bảo đây, làm gì để có thể khiến thằng bé đặc biệt vui vẻ.

Nghĩ nghĩ, cũng không biết là làm sao nữa, trong nháy mắt tâm trạng của cô bỗng sụp đổ, nước mắt đã kìm nén rất lâu đột nhiên không thể đè nén được nữa…

293: Bánh bao nhỏ dại ra

Có thể là vì đã đè nén quá lâu, cho dù biết rằng đang ở trước mặt bánh bao nhỏ, không nên như thế này nếu không sẽ khiến thằng bé sợ.

Nhưng mà cô thực sự chịu không nổi nữa.

Bánh bao nhỏ ngồi trên giường, ngồi ngẩn ra nhìn Ninh Tịch gục trên gối khóc không thành tiếng, cả người cũng dại ra, trong mắt tràn đầy luống cuống và kinh hoàng.

Mãi một lúc sau, nó mới thử vỗ vỗ lên lưng cô như cô bình thường vẫn hay trấn an nó.

Nhưng mà nó vừa mới vỗ nhẹ mấy cái, cô Tiểu Tịch lại càng khóc dữ hơn.

Bánh bao nhỏ sợ hết hồn không dám làm gì lung tung nữa.

Con ngươi đen nhánh đầy lo lắng nhìn Ninh Tịch, đôi mắt của thằng bé cũng bắt đầu nhưng nhức, nó cũng muốn khóc.

Nhưng mà nó không thể khóc!

Cô Tiểu Tịch còn cần nó!

Bánh bao nhỏ cố gắng ép mình không khóc, lôi một cái điện thoại di động nhỏ từ trong túi ra.

Thực ra nó cực kì ghét cái thứ lạnh như băng này, không thích việc chỉ có thể liên lạc được với cô Tiểu Tịch của nó bằng cái thứ này, cho nên nó mới cố chấp không chịu dùng.

Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua bánh bao nhỏ chủ động dùng điện thoại mới mà Lục Đình Kiêu chuẩn bị cho cậu nhóc.

Bánh bao nhỏ nhanh chóng gửi cho ba mình một cái tin nhắn: [Khóc]

Trong căn nhà cũ của nhà họ Lục, Lục Đình Kiêu đang ngồi trước bàn đọc sách ở thư phòng, sau khi đọc được tin nhắn của Tiểu Bảo liền ngồi thẳng dậy, suýt chút nữa là làm vỡ cái cốc đặt bên cạnh.

Anh lập tức nhắn lại hỏi: [Ai khóc? Cô Tiểu Tịch?]

Tiểu Bảo chỉ nhắn lại một chữ: [Ukm]

Lục Đình Kiêu ngay lập tức hiểu được lý do tại sao Ninh Tịch lại khóc.

Nhưng mà đối với lời cầu cứu của con trai, anh cũng bó tay đành chịu.

Thực sự thì anh chẳng có bất kì kinh nghiệm gì để dỗ con gái đang khóc cả.

Lục Đình Kiêu bật máy tính lên bắt đầu nghiên cứu.

Tiểu Bảo đã thúc giục liên tiếp hai lần liền, Lục Đình Kiêu mới vội vàng gửi một bức ảnh cho cậu bé, trong ảnh là một mẩu chuyện cười.

[Để cô ấy đọc cái này thử xem sao.]

Tiểu Bảo vội vã đưa bức ảnh cho cô Tiểu Tịch xem, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng bất an.

Ninh Tịch mắt mũi rưng rưng ngẩng đầu lên, loáng thoáng nhìn thấy một đoạn văn trên di động của Tiểu Bảo:

“Ngày xưa, Táo và Lê là đôi bạn thân, nhưng sau này Táo chuyển nhà đi mất rồi cho nên bọn họ hẹn nhau rằng mười năm sau sẽ quay lại nơi này. Mười năm sau, Táo lại trở về nơi đó, nhưng mà đợi mãi mãi rồi mà vẫn không thấy Lê xuất hiện. Táo đợi mãi đợi mãi… cuối cùng biến thành cái màn hình plasma.”

“Phụt!” Ninh Tịch đang khóc thì bật cười, quả thực dở cười dở khóc: “Bảo bối, chuyện cười này của con… nhạt quá đi mất!”

Hơn nữa, không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, rất giống phong cách của ai đó.

“Xin lỗi bảo bối, cô vừa nãy có chút mất kiểm soát… cô đi rửa cái mặt đã nhé!” Ninh Tịch lúng túng sụt sịt đứng dậy đi vào toilet.

Cô đúng thật là, trong đầu thì muốn trấn an Tiểu Bảo, thế mà cuối cùng lại phải để Tiểu Bảo dỗ ngược lại mình….

Sau khi Ninh Tịch vào toilet rồi, Tiểu Bảo lén lút nhắn một cái tin gửi đi: [Cười ]

Lục Đình Kiêu ở đầu bên kia đang căng thẳng cuối cùng cũng được thở phào một cái.

Ngay sau đó, anh không yên tâm nhắc con trai mình một câu: [Còn nhớ những gì ba dặn con chứ!]

Nhìn thấy Tiểu Bảo nhắn lại một chữ [Vâng], anh mới yên tâm đôi chút.

Đúng vào lúc này, cánh cửa thư phòng đột nhiên bật mở, Lục Cảnh Lễ thất kinh lao vào trong, biểu cảm trên mặt như thể trời sụp xuống đến nơi.

“Anh Hai, thôi chết rồi, ông già nhà mình về sớm hơn dự kiến, hơn nữa đã về đến cổng rồi kìa!!!”

294: Cuộc giằng co giữa cha và con

Lục Đình Kiêu gật nhẹ: “Ừm.”

Lục Cảnh Lễ sắp khóc đến nơi, “Ôi trời ơi! Ừm thế nghĩa là sao? Rốt cuộc thì anh có cách nào không? Với cái tính cố chấp của ông già nhà mình, nhỡ đâu không chịu nổi kích thích lại ra làm cái gì đấy thì sao? Ai mà khuyên cho nổi!”

Mà thảm nhất là người để cho Tiểu Bảo đi với Ninh Tịch chính là anh đấy!

Lục Cảnh Lễ tựa hồ đã đoán ra được tình cảnh bi thảm của mình trong tương lai…

Lúc này, dưới nhà đã vang lên tiếng bước chân, tiếp sau đó vang lên tiếng đối thoại giữa lão gia tử và người hầu.

“Tình hình của Tiểu Bảo hôm nay như thế nào rồi?”

“Thưa lão gia, Tiểu thiếu gia vẫn chưa dậy ạ.”

“Ừ, để ta lên xem thế nào.”

Lão gia tử dồn hết sự chú ý lên đứa cháu nội bảo bối, về đến nhà việc đầu tiên đương nhiên là đi thăm Tiểu Bảo.

Lục Cảnh Lễ phi như bay xuống nhà, giơ hai tay ra cản trước mặt mặt Lão gia tử: “Ba! Ba có đói không! Ba đi ăn sáng trước đã! Mẹ con từ sáng đến giờ vẫn đang bận rộn trong phòng bếp kìa!”

“Đợi lát nữa rồi ăn, ba lên xem Tiểu Bảo đã.”

“Thôi, ba ăn rồi lên xem sau! Không ăn là đồ ăn nguội mất đấy!”

“Lạnh thì để người hầu hâm nóng lại là được rồi!”

“Như thế thì mất hết dinh dưỡng rồi còn gì!”

Lục Sùng Sơn giờ mới phát hiện ra có cái gì đó lạ lạ, ông sầm mặt không vui nhìn anh: “Cái thằng nhóc thối tha này, có phải là con lại gây ra chuyện gì nữa rồi không?”

Lục Cảnh Lễ cười khan gãi đầu nói: “Con… con đâu có! Con thì có thể gây ra chuyện gì đây!”

Lúc này, Lục lão phu nhân đi ra từ phòng bếp: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi đấy, gọi Tiểu Bảo dậy ăn sáng đi! Ngủ nhiều quá cũng không tốt đâu!”

Thôi xong…..

Lần này thực sự không trốn được nữa rồi…

Thấy vẻ mặt của Lục Cảnh Lễ có cái gì đó lạ lạ, lại cứ chắn trước cửa phòng không cho bọn họ vào, hai ông bà liền phát hiện ra có chuyện gì đó không đúng.

Lục Sùng Sơn tức giận gạt anh ta sang một bên đẩy cửa bước vào.

Trong phòng trống không, chẳng có ai.

Vẻ mặt của Lục Sùng Sơn thoắt cái liền thay đổi, đen sì như bão tố sắp đến: “Tiểu Bảo đâu???”

Nữ hầu chịu trách nhiệm chăm sóc Tiểu Bảo sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, kinh hoàng nói: “Sao lại thế này… Tiểu thiếu gia rõ ràng là vẫn ngủ trong phòng mà!”

“Các người làm ăn kiểu gì thế hả? Bao nhiêu người mà không trông nổi đứa một đứa trẻ con!”

Lục Cảnh Lễ thấy tình hình có vẻ mất kiểm soát, đang chuẩn bị đứng ra gánh tội thì đúng lúc này đằng sau lưng anh bỗng vang lên một giọng nói lành lạnh: “Tiểu Bảo không phải là phạm nhân.”

Lục Sùng Sơn giận tím mặt quát: “Cái thằng khốn này! Mày đưa Tiểu Bảo đi đâu rồi? Có phải mày lại đưa đến chỗ con nhỏ đó không! Cái thứ không bằng súc sinh, Tiểu Bảo là con trai ruột của mày, mày lại giao nó cho một đứa con gái phẩm hạnh không ra gì như thế à!”

Đến mức này thì Lục lão phu nhân cũng không chịu được: “Đình Kiêu, lần này con hồ đồ quá rồi! Làm sao có thể để Tiểu Bảo đi cùng với cô gái ấy được?”

Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, Lục Cảnh Lễ vội nói: “Ba, mẹ… có mấy lời con đã giấu từ trong lòng rất lâu rồi, dù ba mẹ có đánh gãy chân con, hôm nay con cũng phải nói!"

"Giống như anh Hai con đã nói vừa nãy, Tiểu Bảo là cháu của ba mẹ chứ không phải là phạm nhân, hai người trông giữ nó nghiêm khắc như thế, đối với Tiểu Bảo mà nói thì nơi này chẳng khác gì cái nhà tù?"

"Tuy rằng mấy ngày hôm nay ở đây vẫn rất ngoan ngoan, nhưng có ngày nào là nó thực sự vui vẻ không? Bọn con chẳng qua chỉ là để Tiểu Bảo đi cùng người bạn tốt nhất của nó - người cô mà nó thích nhất, hai người làm gì mà như trời sắp sập đến nơi thế?”

“Súc sinh! Hai đứa chúng bay đã quên mất tại sao Tiểu Bảo lại biến thành như thế này rồi hay sao?” Lục Sùng Sơn nói rồi vung tay tát cho Lục Cảnh Lễ một phát.

Lục Đình Kiêu kéo Lục Cảnh Lễ ra phía sau anh.

"Bốp" một cái, một cái tát đau điếng giáng lên mặt của Lục Đình Kiêu...

295: Ngây ra tại chỗ

“Anh!” Lục Cảnh Lễ giật bắn: “Anh không sao chứ!”

Lục Sùng Sơn nhìn bàn tay của chính mình, ông có chút sững sờ, từ nhỏ đến lớn, Lục Cảnh Lễ ăn đòn không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên ông đánh đứa con lớn luôn luôn khiến ông vừa lòng.

Lục Đình Kiêu lau vết máu rỉ ra ở khóe môi, sắc mặt lạnh như băng: “Con thà để Tiểu Bảo chết đi từ lần ngoài ý muốn đó còn hơn là để nó sống như bây giờ.”

“Mày… mày…” Lục Lão gia tử ôm ngực, lùi lại về sau mấy bước, suýt chút nữa thì ngất đi vì quá kích động.

Lục Lão phu nhân vội chạy đến đỡ ông: “Đình Kiêu, sao con có thể nói như thế! Dù cho cách làm của mẹ và ba con có gì không đúng, con cũng không nên nói ra những lời mất dạy như thế! Có cái gì còn quan trọng hơn là sống?”

Lục Sùng Sơn khó khăn lắm mới xuôi xuôi xuống một chút, đứt quãng ra lệnh cho thủ hạ tâm phúc đứng bên cạnh: “Hình Vũ, cậu đi… dù bây giờ Tiểu Bảo có ở đâu đi nữa cũng mang nó về ngay cho tôi!”

Nói rồi ông lạnh lùng nhìn hai đứa con trai: “Còn hai đứa chúng mày, từ ngày hôm nay không cho phép bước vào nhà cũ một bước!”

Lục Cảnh Lễ nghe thế liền giãy nảy: “Ba, ba làm thế này là chuyên quyền độc đoán đó! Tần Thủy Hoàng còn không như ba! Ba…”

Còn đang định lải nhải tiếp, Lục Đình Kiêu đã dùng ánh mắt cấm anh nói tiếp nữa.

Không còn cách nào khác, Lục Cảnh Lễ đành câm nín.

Thật đúng là hoàng đế không vội thái giám hốt hoảng, bây giờ đã là lúc nào rồi, rốt cuộc thì anh Hai có để lại hậu chiêu gì không đấy?

Không cần Lão gia tử phái người ra ngoài tìm, Ninh Tịch cũng sắp đưa Tiểu Bảo về rồi, đến lúc đó hai bên chạm mặt, cảnh tượng sẽ còn khủng khiếp đến mức nào nữa đây…

Anh quả thật không dám tưởng tượng mà!

Quả nhiên, lúc Hình Vũ lĩnh mệnh điều động tất cả nhân thủ ra ngoài tìm kiếm Tiểu Bảo thì đã có người hầu chạy như bay vào nhà, kích động hét lên: “Lão gia! Lão phu nhân! Tiểu thiếu gia… Cậu ấy về rồi ạ! Cậu ấy đang đứng ở cửa sau đấy ạ!”

“Cái gì? Tiểu Bảo về rồi à?” Lục Sùng Sơn đứng bật dậy, sau đó đen mặt hỏi: “Tiểu thiếu gia về cùng với ai?”

“Cùng… cùng với một cô gái ạ… một cô gái trông rất xinh đẹp…” Người hầu run rẩy lắp ba lắp bắp nói.

“Quả nhiên là vậy! Ta ngược lại muốn xem xem! Người phụ nữ này có bản lĩnh gì mà lại có thể khiến hai đứa bay thi nhau nói đỡ cho cô ta như thế!”

Bây giờ ấn tượng của Lục Sùng Sơn về Ninh Tịch đã tệ hại đến cực điểm, trong lòng ông, cô chính là một đứa con gái hồng nhan họa thủy, lòng dạ thâm sâu khó lường.

Lục Lão phu nhân vốn dĩ đứng ở thế trung lập, hiện tại sau khi trải qua chuyện này bà đã hoàn toàn đứng về phe của Lão gia tử.

Thế nên, Lục Lão gia tử, Lục Lão phu nhân, cộng thêm cả Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ, phía sau kèm theo một đoàn người quản gia lẫn người hầu, một đám người ùn ùn kéo về phía cổng của hậu viện…

Cùng lúc đó, Ninh Tịch đang lo lắng không thôi gọi điện cho Lục Cảnh Lễ, vừa nãy cô hình như nhìn thấy một cô hầu gái ló đầu ra nhìn, dường như là đã phát hiện ra cô và Tiểu Bảo rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu chứ…

Chết tiệt, sao mãi không gọi được cho Lục Cảnh Lễ vậy? Rốt cuộc cái tên này đang làm gì thế không biết?

Lúc đang sốt hết cả ruột, ánh mắt của Ninh Tịch liếc vào trong sân, ngay sau đó cô liền ngẩn ra.

Cô thấy dẫn đầu một đoàn người là một ông lão mặt mũi âm trầm trông vô cùng đáng sợ, bên cạnh có một bà cụ rất có khí chất, vẻ ngoài chăm sóc khá tốt, đi sau là Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ, nối đuôi là một đống người hầu...

Tất cả bọn họ đang ùn ùn kéo về phía cô!

Ôi! Trời! Đất! Ơi!!!

Cái tên Lục Cảnh Lễ chết tiệt kia! Tình huống này rốt cuộc là như thế nào!!!

296: Hôn hai cái

Lục Sùng Sơn nhìn cậu cháu trai bảo bối bên cạnh Ninh Tịch trước, sau khi chắc chắn bé con không việc gì, ông liền bắn ánh mắt sắc bén về phía Ninh Tịch.

Cho dù Lục Sùng Sơn đã "thoái vị" đã lâu, nhưng dù sao cũng là người từng tung hoành ngang dọc ở Đế Đô này bao năm, khí thế cũng đủ khiến người khác run sợ.

Vì lát nữa Ninh Tịch phải tới thẳng phim trường, nên cô đã thay một bộ đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng đơn giản, trang điểm cũng rất nhẹ nhàng.

Chỉ là Lục Sùng Sơn không chú ý đến những điều này, trong lòng ông giờ chỉ ngập tràn suy nghĩ cô gái trước mặt đã cấu kết với hai thằng con bắt cóc cháu nội bảo bối của ông ra khỏi nhà cả đêm!

Đúng là to gan lớn mật! Thách thức quyền uy của ông!

Lục Sùng Sơn hung hăng đi về phía Ninh Tịch, càng tới gần, bầu không khí càng trở nên ngột ngạt, căng thẳng...

Nhưng vào đúng lúc này, mọi chuyện lại đảo ngược tình thế…

Tiểu Bảo vốn đang đứng yên bên cạnh Ninh Tịch, lúc này bỗng buông tay cô ra, sải bước đôi chân ngắn cũn cỡn của mình, lon ton chạy về phía ông bà nội...

Hai người vừa thấy cháu nội bảo bối chạy về phía mình liền cảm thấy đau xé lòng, phản xạ theo điều kiện nghĩ rằng Tiểu Bảo chắc chắn đã chịu ấm ức nên liền cùng nhau ngồi xuống chuẩn bị vỗ về, an ủi nhóc.

Kết quả, sau khi Tiểu Bảo bảo bối chạy đến trước mặt họ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác dần nở ra nụ cười tươi rói.

Ngay sau đó, khi hai người vẫn chưa hết kinh ngạc, Tiểu Bảo lao tới, hôn lên mặt bà nội một cái trước, sau đó cũng hôn lên mặt ông nội một cái cho công bằng.

Giờ phút này.

Lục lão gia tử: "...."

Lục lão phu nhân: "...."

Lục Cảnh Lễ há hốc miệng hình chữ O.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ngay đến Ninh Tịch cũng cảm thấy kinh ngạc khi thấy cảnh này.

Người duy nhất tỏ ra bình tĩnh ở đây có lẽ chỉ có Lục Đình Kiêu - Người nắm rõ mọi thứ trong tay.

Khoảng hơn mười giây sau, hai người vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Lục lão phu nhân cứ tưởng mình đang nằm mơ, bà không thể tin nổi, "Tôi... Tôi đang nằm mơ hả? Bảo bối của chúng ta... vừa mới hôn tôi...?"

"Nó cũng hôn tôi kìa." Lục Sùng Sơn nghiêm túc bổ sung thêm.

Ngọn lửa giận trong lòng ông đã hoàn toàn bị dập tắt, ngay đến đốm lửa nhỏ cũng chẳng còn.

Vì để giữ sự uy nghiêm của mình, ông cố gắng áp chế sự kích động trong lòng, sau đó từ từ đứng dậy, chắp tay sau lưng, ánh mắt lại hướng tới Ninh Tịch phía đối diện, ho nhẹ một tiếng, nói:

"Ừm, cô đây là... cô Tịch phải không, cảm ơn đã đưa Tiểu Bảo của chúng tôi về, nếu không chê, mời cô vào nhà ngồi chơi một lúc!"

Lục lão phu nhân lập tức phụ họa: "Phải đấy phải đấy! Đến rồi thì mau vào nhà ngồi đi! Vừa hay tôi mới chuẩn bị xong bữa sáng, cùng vào ăn một chút đi!"

"Ơ, cháu vừa mới..." Ăn rồi ạ.

Ninh Tịch còn chưa kịp nói hết đã bị Lục lão phu nhân nhiệt tình kéo vào nhà.

Ninh Tịch: "..."

Lục Cảnh Lễ từ đầu tới cuối đều đờ ra khó hiểu: "..." --- Thế cũng được ấy hả?

Ninh Tịch tiến thoái lưỡng nan, không biết làm thế nào, đành phải hướng mắt cầu cứu tới người mà cô vẫn luôn né tránh ngay đến nhìn cũng chẳng dám nhìn - Lục Đình Kiêu.

Boss đại nhân! Cứu mạng!!!

Lục Đình Kiêu nhìn vẻ mặt đau khổ của cô gái đang hướng về phía mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, băng tuyết trong đáy mắt chậm rãi tan ra như làn nước dịu dàng…

Ninh Tịch cũng không hiểu chuyện gì, rõ ràng ánh mắt Lục Đình Kiêu vẫn lạnh lẽo như thế, nhưng cơn sóng lớn trong lòng cô trong phút chốc lại hóa thành gió xuân khẽ thổi xuống dòng suối nhỏ đang chảy xuôi dòng, cảm thấy thật yên lòng.

297: Sờ bàn tay nhỏ bé dưới gầm bàn

"Anh! Ông anh ruột của tôi ơi! Anh nói thật cho em biết, chiêu này của Tiểu Bảo có phải là do anh dạy không? Có phải ngay từ đầu anh đã lên kế hoạch sẵn sàng chỉ đợi tới lúc này để phản công thôi có đúng không? Đệch mẹ! Nếu anh đã lên kế hoạch ngay từ đầu thì cũng phải nói cho em biết một tiếng chứ! Hại em sợ đến nỗi suýt bay mất cả hồn!" Lục Cảnh Lễ lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt kinh hồn bạt vía.

Lục Đình Kiêu liếc mắt nhìn thằng em sợ suýt nữa thì tụt huyết áp bên cạnh mình, hiếm lắm mở miệng giải thích: "Mặt mày chẳng giữ nổi chuyện gì cả, nếu bị ba mẹ biết Tiểu Bảo được dạy mới làm thế, vậy thì sẽ càng cảm thấy phản cảm với Ninh Tịch hơn chứ sao."

"Ặc... Mặt em... khó tin đến thế cơ à?" Lục Cảnh Lễ khóc lóc.

Ngay đến việc bẫy anh mà cũng bẫy có lí như vậy, hoàn toàn không thể phản bác lại được...

Có điều, sau khi xua tan được mối nguy hiểm, Lục Cảnh Lễ nhanh chóng hồi máu, hưng phấn phàn nàn với ông anh của mình: "Anh, vừa xong anh có thấy vẻ mặt của ba mẹ mình không? Buồn cười quá thể! Ba rõ ràng mừng phát điên thế mà vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, mẹ thì lôi lôi kéo kéo Ninh Tịch như cướp con gái nhà lành ấy! Tiểu Tịch Tịch lúc đấy còn đờ cả ra!"

Lục Cảnh Lễ nhớ lại vẻ mặt Ninh Tịch lúc ấy, lòng tự thấy an ủi hơn nhiều, ít nhiều trông cô cũng ngu không khác gì cậu.

Trong phòng khách kiểu cách Trung Quốc cổ, các loại thức ăn phong phú đã được bày đầy lên bàn.

Chỉ là ăn sáng thôi có cần phải khoa trương hơn mở tiệc thế này không.

Nhưng, Ninh Tịch vẫn mơ hồ ngồi xuống trước bàn ăn.

Ngồi đối diện cô là hai ông bà nhà họ Lục của Tiểu Bảo.

Bên phía Ninh Tịch có Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu.

Hết cách, Ninh Tịch đành phải chủ động mở miệng tự cứu mình: "Thật sự rất cảm ơn lời mời thịnh tình của phu nhân, nhưng cháu đã ăn rồi ạ." --- Cháu đã ăn rồi! Nên giờ hãy thả cho cháu đi đi!

Cùng một lúc mà phải đối diện với Đại ma vương và cả ba mẹ của anh ta nữa, áp lực thật sự quá lớn mà!

"Ăn rồi à? Vậy là Tiểu Bảo cũng ăn rồi?" Lục lão phu nhân lập tức hỏi.

"Vâng." Ninh Tịch dè dặt trả lời, cũng không nói nhiều lời.

"Sáng nay Tiểu Bảo ăn những gì rồi?"

"Tiểu Bảo ăn một bát mỳ vằn thắn lớn với mấy cái Tiểu Long Bao ạ."

"À à, thế thì ăn cũng no đấy chứ!" Lục lão phu nhân gật đầu, lại thân thiết hỏi: "Thế thằng bé có bị nôn ra không?"

Lục Sùng Sơn nghe vậy cũng nghiêm túc nhìn qua.

Ninh Tịch lắc đầu: "Không ạ."

Hai người cùng thở phào.

"Thế xem xem cháu thích ăn gì thì nếm thử một chút đi!" Lục lão phu nhân nói rồi tự mình bưng đĩa cá rán đưa cho cô.

Lời mời thịnh tình như thế này khó có thể từ chối, Ninh Tịch đành phải cảm ơn.

Lúc này, Lục Sùng Sơn khẽ ho một tiếng, ông liếc mắt nhìn vợ của mình.

Lão phu nhân hiểu ngay, lại mở miệng nói: "Cô Ninh, thấy bảo tối qua cô đưa Tiểu Bảo của chúng tôi ra ngoài chơi à?"

Cuối cùng cũng tới rồi!!!!

Ninh Tịch căng cứng dây thần kinh, "Cháu xin lỗi, cháu không..."

Ninh Tịch vốn định nhận tội vì chưa có sự đồng ý của hai người đã tự ý đưa Tiểu Bảo ra ngoài...

Nhưng đúng lúc này, bàn tay trái đang đặt trên đầu gối của cô bỗng được một bàn tay ấm áp che phủ, hơn nữa còn nắm lấy, như một kiểu ra hiệu và nhắc nhở.

Vì quá bất ngờ, Ninh Tịch giật mình hoảng sợ như mèo bị giẫm phải đuôi, suýt nữa thì nhảy bật lên, bị nghẹn thức ăn, ho sặc sụa: "Khụ khụ khụ..."

Lục Đình Kiêu làm như người sờ tay con gái nhà người ta chẳng phải là anh, bình thản đưa cho cô một cốc nước, sau đó động tác không gì có thể tự nhiên hơn, đưa nước tới tận miệng cô.

298: Cuối cùng cũng ăn được cải trắng rồi

Ninh Tịch nào dám uống nước trong tay Đại ma vương ở trước mặt mọi người, cô kinh hãi đỡ lấy cốc nước, tu ừng ực.

Ninh Tịch có một thói quen xấu, chỉ cần cảm thấy căng thẳng cô sẽ không ngừng nhồi thức ăn vào dạ dày của mình.

Nhìn thấy thằng con mình và cô gái trước mặt có những hành động qua lại như vậy, thân làm mẹ như Lục lão phu nhân nào có chuyện không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là bà không dám tin, thằng con đầu gỗ nhà bà mà cũng biết đùa giỡn con gái nhà người ta thế đấy.

Cuối cùng bà cũng có cảm giác con heo bà vất vả nuôi dưỡng bao năm nay rốt cuộc cũng ăn được cải trắng rồi, chuyện này là sao nhỉ....

Lúc này, tay Lục Đình Kiêu vẫn chưa buông ra, hơn nữa còn mở bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi của cô ra, viết lên tay cô một chữ "Tôi".

Sau khi nhận ra được chữ đấy, Ninh Tịch nhanh chóng hiểu được ý của Lục Đình Kiêu.

Đây là Đại ma vương đang bảo cô đừng nhận tội, cứ đẩy hết mọi trách nhiệm cho anh sao.

Nhưng, như vậy hình như không tốt lắm?"

Lúc Ninh Tịch đang do dự, Lục Đình Kiêu đã bắt đầu dùng ngón tay hơi thô ráp của mình gãi gãi lên chỗ mềm mại và mẫn cảm nhất trong lòng bàn tay cô....

Cảm xúc ái muội đó, quả thật như đang trực tiếp chạm vào tim cô vậy.

Ninh Tịch cũng không dám chần chừ thêm nữa, cô vội mở miệng nói theo ý của anh: "Tối qua Lục tổng bỗng gọi điện cho cháu nói gần đây tình trạng của Tiểu Bảo không được tốt lắm, mong cháu có thể ở bên thằng bé cho nó khuây khỏa, nên cháu liền chạy tới!!!"

Thấy Ninh Tịch nói vậy, hai ông bà bất mãn quay ra nhìn ông con nhà mình, sau đó ánh mắt nhìn Ninh Tịch rõ ràng cũng dịu đi rất nhiều.

Đặc biệt là Lục Sùng Sơn, ngay từ đầu ông đã có suy nghĩ cô gái này được con trai lớn của mình nuông chiều nên lớn gan, cố tình chống đối với ông. Sau khi biết tất cả đều là do thằng con mình tự quyết định, hơn nữa cô cũng không biết chuyện họ cấm cô gặp Tiểu Bảo, cơn tức giận bị xâm phạm quyền uy của ông nhanh chóng giảm đi rất nhiều.

Lục lão phu nhân để lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là vậy", sau đó liền hỏi tới vấn đề mà bà quan tâm nhất: "Không biết cô Tịch đã đưa Tiểu Bảo đi đâu chơi cho nó giải tỏa tâm trạng nhỉ? Mà giải tỏa thế nào?"

Cư nhiên có thể khiến Tiểu Bảo nhà bà hôm trước còn hậm hực mà giờ đã cười vui vẻ như vậy, đã thế còn làm ra chuyện trước đây chưa từng có --- Tiểu Bảo hôn bọn họ.

Nếu có thể biết được bí quyết, vậy chẳng phải là ngày nào cũng có thể được cháu nội bảo bối hôn rồi sao?

Lục Sùng Sơn lập tức buông đũa xuống, trưng ra vẻ mặt hận không thể móc ngay ra quyển sổ ra để ghi lại.

Lục Cảnh Lễ thấy hai ông bà nhà mình có phản ứng như vậy, vẫn phải cố nhịn cười.

Thầm nghĩ kể cả hai người có biết cũng vô dụng thôi, vấn đề không phải ở chỗ là người ta đưa Tiểu bảo đi đâu, làm thế nào để giải tỏa tâm trạng? Mà chỉ vì cô ấy là "Ninh Tịch" thế thôi!

Đối diện với ánh mắt tha thiết của hai người, Ninh Tịch cũng không thể nói với hai người rằng cô đưa Tiểu Bảo đi đua xe, nói vậy chắc cô bị giết chắc luôn ấy chứ, thế nên đành ho nhẹ một tiếng, đáp: "Thật ra cũng không đi đâu, cháu chỉ lái xe đưa Tiểu Bảo đi chơi một vòng quanh thành phố thôi ạ."

Cô cũng không nói dối nhé.

Đúng là cô có lái xe đưa thằng bé đi hóng gió thật mà, chỉ là chiếc xe cô lái không phải xe bình thường, mà là xe đua chuyên nghiệp được xưng danh là "Cuồng nộ nửa đêm" thôi.

Sau khi hai người nghe thấy đáp án bình thường này, rõ ràng có tỏ ra hơi thất vọng.

Chỉ ra ngoài hóng gió thôi mà có thể khiến một đứa bé từ nhỏ đã không thích gần người như Tiểu Bảo chủ động hôn ông bà sao?

299: Chống lại cám dỗ

Có điều, những chuyện trông có vẻ rất đơn giản, như khiến Tiểu Bảo ngoan ngoãn ra khỏi nhà đi chơi với cô, còn vui vẻ chơi cả đêm như vậy...

Ngoài Ninh Tịch ra, căn bản không một ai có thể thể làm được.

Kể cả là bác sĩ Tần Mộc Phong, người đã nghiên cứu về bệnh tình của Tiểu Bảo bao năm nay, những chuyện mà anh có thể làm được cũng rất hạn chế.

Trước đây, họ nghĩ rằng việc có thể khiến Tiểu Bảo hồi phục lại việc giao tiếp bằng văn tự đơn giản đã là cực hạn rồi, hôm nay hai nụ hôn kia còn khiến họ kinh ngạc và vui mừng hơn.

Hóa ra, Tiểu Bảo còn có hi vọng tiếp tục phục hồi, thậm chí sẽ có một ngày có thể như đứa trẻ bình thường khác, biết cười và làm nũng với họ.

Thật chí, còn có thể nói chuyện nữa...

Mà mấu chốt của tất cả những điều này đều nằm ở cô gái mà họ nghĩ rằng sẽ làm tổn thương tới Tiểu Bảo.

Thế là, bọn bọ rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Lục Sùng Sơn từ ái nhìn đứa cháu nhỏ, dáng vẻ nhỏ nhắn vừa mỉm cười vừa hôn mình của Tiểu Bảo thật khiến ông có cảm giác giờ, có khiến ông phải dùng bất cứ điều gì để đánh đổi ông cũng sẽ không hề do dự.

Ban nãy, vẫn luôn là Lục lão phu nhân dò hỏi, lúc này, Lục Sùng Sơn không nhịn nổi nữa tự mình mở miệng: "Theo tôi biết, cô Ninh giờ đang làm diễn viên nhỉ?"

Ninh Tịch gật đầu: "Vâng ạ."

Chuyển tới chủ đề này, Ninh Tịch cảm thấy rất an tâm, thế lực của Lục gia tuy đúng là đáng sợ nhưng dù sao thì cô cũng không có ý đồ gì với Lục gia, càng không thể trở thành con dâu nhà họ, nên chẳng việc gì cô phải sợ ông cả.

"Không biết hiện tại thu nhập của cô Ninh đây là bao nhiêu." Lục Sùng Sơn lại hỏi.

Thấy ông hỏi vậy, Ninh Tịch cảm thấy hơi khó hiểu.

Lão gia tử hỏi cô vấn đề này là có ý gì?

Có điều, Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu ở bên cạnh cô đều hiểu rõ ý tứ trong câu nói của cha mình, họ hiểu ông đang định làm gì.

Tuy Ninh Tịch không rõ ý của Lục Sùng Sơn, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: "Công việc của cháu giờ mới bắt đầu khởi sắc, thu nhập không cao, bộ phim đầu tay là do ông chủ nhận giúp cháu, trừ đi phần chia cho công ty, cháu nhận được 5 vạn."

Lục Sùng Sơn gật đầu, ông hỏi tiếp: "Vậy, không biết cô Ninh đây có hứng thú chuyển qua nghề khác không?"

"Chuyển nghề?" Ninh Tịch nhíu mày.

"Không sai, tôi mong có thể mời cô Ninh đây đến Lục gia, làm gia sư riêng cho Tiểu Bảo. Còn về tiền nong, tuyết đối có thể

khiến cô hài lòng. Tôi có thể đảm bảo, nghệ sĩ có thu nhập cao nhất trong làng giải trí cũng không có thu nhập cao bằng công việc này của cô đâu." Lúc Lục Sùng Sơn nói lời này, ông như đã dự tính trước được mọi việc.

Vì ông tin chắc rằng với điều kiện như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối.

Cô vào làng giải trí là vì cái gì? Còn chẳng phải vì giới giải trí kiếm tiền nhanh sao?

Vậy ông sẽ cho cô một bước lên trời?

Ông không tin cô có thể chống đỡ lại được sự cám dỗ này!

Thấy Lục Sùng Sơn nói vậy, Ninh Tịch giật giật khóe miệng, đáy mắt hiện lên một tia cương quyết cùng khinh thường khó phát hiện.

Vì đối phương là cha của Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ, là ông nội của Tiểu Bảo nên cô mới không nói lời khó nghe, cô cố gắng dùng cách ôn hòa nhất để trả lời ông: "Thật xin lỗi Lục lão tiên sinh, ai cũng có chí hướng riêng của mình."

Cô không nói gì thừa thãi hơn nữa, vì đẳng cấp và cấp bậc của hai bên chênh nhau khá lớn, kể cả cô có nói nhiều với ông, ông cũng không hiểu.

Câu trả lời của Ninh Tịch hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông.

Lục Sùng Sơn liền tỏ ra không vui, trầm giọng nói: "Cô Ninh đây là chê điều kiện mà Lục mỗ đưa ra không đủ cao sao?"

300: Bình chữa cháy cấp thần

Ninh Tịch: "Lục lão tiên sinh, cháu không có ý này, nếu ý của ngài là hi vọng cháu có thể ở bên cạnh Tiểu Bảo nhiều hơn, thật ra cháu có thể thường xuyên tới chơi với thân phận là một người bạn của Tiểu Bảo."

"Vậy là cô đang từ chối tôi?" Sắc mặt Lục Sùng Sơn u ám.

Cũng không biết có phải vì có Lục Đình Kiêu ở bên cạnh cô hay không, dưới sự uy áp đáng sợ như vậy của Lục lão gia tử, Ninh Tịch lại vẫn kiên định nói: "Vâng."

"Hỗn xược!" Dù sao Lục Sùng Sơn cũng là người luôn ở trên người khác, ông đã quen với việc tất cả mọi người đều phải nghe theo lời của ông, sao có thể chấp nhận được việc một nghệ sĩ nhỏ bé như cô dám làm trái lại ý của ông được, vậy nên ông liền nổi trận lôi đình.

Lục Đình Kiêu không nói gì, ung dung khoác tay lên lưng ghế Ninh Tịch, chỉ vậy thôi cũng đã đủ bày ra dáng vẻ của một người bảo hộ.

Khoảnh khắc hơi thở của Lục Đình Kiêu tiến sát lại, Ninh Tịch vốn đang căng cứng người vì căng thẳng lúc này không hiểu sao lại thả lỏng ra.

Trong bầu không khí giằng co căng thẳng, Tiểu hoàng tử chuyên đi bổ đao - Lục Cảnh Lễ rốt cuộc không chịu nổi nữa: "Con nói ba chứ, logic của ba ở đâu vậy? Tiểu Tịch Tịch chỉ cần nói với anh con một tiếng YES - I - DO thôi thì cả Lục gia này đã là của cô ấy rồi, ngay đến việc làm chị dâu con cô ấy còn chẳng muốn, cô ấy sẽ để tâm tới chút tiền đó của ba chắc?"

Lục Sùng Sơn suýt nữa thì tức hộc máu, ông vỗ "bộp" một cái lên bàn: "Thằng thối thây này, mày muốn ép tao phải dùng tới gia pháp đúng không!"

"Thật là, lần nào nói không lại người ta cũng lôi gia pháp ra dọa..." Lục Cảnh Lễ yếu ớt càu nhàu.

Thấy hai thằng con đưa tay ra giúp người ngoài, Lục Sùng Sơn tức điên lên, khi cơn giận sắp không kiềm chế được nữa, ông bỗng cảm thấy một vật thể mềm mại vỗ lên lưng mình.

Ngoảnh lại ông liền thấy Tiểu Bảo bảo bối đang vỗ nhẹ lên lưng ông bằng bàn tay nhỏ bé của mình, như thể đang an ủi ông đừng tức giận, tránh hại đến thân thể.

Bình chữa cháy cấp thần đã ra tay thì còn có ngọn lửa nào là không dập được?

Lục Sùng Sơn bỗng thấy cả người thư thái, quả thật còn có tác dụng hơn cả ăn linh đan thần dược, mềm giọng nói: "Bé ngoan, con đang thương ông phải không?"

Lục Cảnh Lễ thấy thái độ dịu dàng vô cùng của cha mình với cháu trai liền cảm thấy hết sức chua xót, "Đệch, sao con chưa thấy ba nhẹ nhàng với con như thế bao giờ? Lúc nào cũng hung dữ với con cả! Tại sao trong cả cái nhà này địa vị của con lại thấp nhất? Rốt cuộc con có phải là con trai của ba không thế hả!"

Lục Sùng Sơn hừ một tiếng, tức giận nói: "Đợi khi nào mày kết hôn rồi cho tao thêm cháu gái cháu trai nữa thì hãy bàn tới chuyện địa vị với tao!"

Lục Cảnh Lễ hơ hơ cười: "Bái bai~ Thôi con vẫn cứ ở tầng thấp nhất cho xong!"

Cái giá để nâng cao địa vị cũng quá cao rồi.

Lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên.

Ninh Tịch vội lấy điện thoại trong túi ra, là Tiểu Đào gọi tới.

Cô vô tình lướt mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại mới phát hiện cô đã bị muộn nửa tiếng.

Ninh Tịch vội thấp giọng nghe điện thoại: "Alo, Tiểu Đào à..."

"Alo, chị Tịch à, sao chị vẫn chưa đến? Mọi người trong đoàn đã bắt đầu rồi, đạo diễn đang giục kìa! Em tới phòng tìm chị nhưng không có ai mở cửa cả! Chị đi đâu thế?"

"Ờ, chị có việc phải xử lí nên phải nán lại, giờ vẫn còn đang ở Đông Giao, giờ chạy qua đấy nhanh nhất cũng mất một tiếng nữa, em giúp chị giải thích với đạo diễn rồi xin lỗi hộ chị chút nhé!"

Sau khi dập diện thoại, Ninh Tịch chỉ có thể đứng dậy cáo từ: "Cảm ơn sự tiếp đãi của hai vị, hôm nay cháu còn việc phải làm, cháu xin phép về trước ạ."

Nói rồi, Ninh Tịch lưu luyến nhìn về phía bánh bao nhỏ ngồi ở đối diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro