yêu đương ngốc nghếch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

seoul, mười một giờ ba mươi phút, đêm muộn.

park jaehyuk vẫn thẫn thờ ngồi ở circle k, đối diện là nhà của kim kwanghee. tự hỏi bản thân liệu có nên qua gõ cửa xin vào ôm người yêu ngủ hay không.

jaehyuk không thích seoul chút nào. mới lạ nhưng ồn ào, sự đông đúc của seoul làm hắn cảm thấy bản thân như chìm vào biển người, và tạ ơn chúa làm sao kim kwanghee tồn tại trên đời này. vào khoảnh khắc park jaehyuk gần như chết nghẹt giữa dòng người, mông lung về bản thân thì anh đã ở đó, kéo hắn khỏi sự đông đúc ấy.

những lúc ấy jaehyuk chỉ muốn đem kwanghee về boseong, về với đồi xanh thơm ngát những lá trà. vô số lần jaehyuk tưởng tượng khung cảnh kwanghee cùng boseong, nhưng biết sao được kwanghee yêu seoul, hắn biết anh sẽ không bao giờ rời bỏ seoul, từ bỏ nhà của mình.

"họ gọi thành phố này là nơi khó tồn tại. nhưng đây là nhà"

vào một đêm nào đấy, khi jaehyuk nắm tay kwanghee dạo quanh seoul nhộn nhịp, kwanghee nhìn jaehyuk và nói như thế, mắt anh lấp lánh như những vì sao khi nhắc về seoul. và suy nghĩ bắt cóc anh về boseong của hắn bị hắn lập tức đem đi tiêu hủy.

thật tồi tệ khi bắt ai đó rời khỏi nhà của họ, hắn nghĩ là hắn cũng không đủ can đảm nhìn kim kwanghee đau lòng đâu.

"đôi khi seoul lạnh lẽo thật, nhưng anh cảm thấy may mắn vì hiểu rõ được sự lạnh lẽo này, anh yêu thật sự yêu điều đó jaehyuk à"

jaehyuk áp hai tay lên má kwanghee, biết sao được nhỉ anh ấy khéo còn yêu seoul hơn yêu jaehyuk nữa. không thích chút nào, cộng một lý do khiến jaehyuk ghét seoul thêm một tẹo.

"ừm, seoul là nhà của panghee, còn panghee là nhà của em"

"chỉ giỏi nịnh"

không phải nịnh đâu, park jaehyuk nghĩ rằng nếu có không có kim kwanghee thì có khi hắn sẽ ngay lập tức trở về boseong thân yêu ngay từ những ngày đầu chập chững tiến vào seoul.

hắn gặp anh lần đầu ở tiệm bánh nơi cuối phố, với chiếc ví rỗng cùng cái bụng đang réo inh ỏi. chính xác là park jaehyuk vừa lên seoul được một ngày thì bị người ta lừa hết mớ tiền bản thân có, không còn mặt mũi điện về cho gia đình, hắn cứ lang thang khắp seoul, đến khi không đi nỗi nữa vô thức đi theo mùi thơm của bánh ngọt, một suy nghĩ thoáng lên trong đầu.

'hay mình có thể mua bánh ghi nợ được không nhỉ? điên mất ai lại cho người lạ mua bánh mà không trả tiền'

và cùng với dòng suy nghĩ đó park jaehyuk cứ đứng yên trước tiệm bánh, cái nóng inh ỏi của ngày hạ tại seoul làm hắn muốn nổ tung. may thay trời thương làm sao, à không kim kwanghee thương làm sao, anh bước ra và nhìn jaehyuk.

"xin chào, tôi có thể giúp gì cho cậu không?"

park jaehyuk ấp úng không biết trả lời như nào, muốn khóc quá, khóc được không nhỉ?

"t-tôi-tôi..."

"cậu sao thế, nhìn cậu có vẻ không ổn lắ- ôi ôi sao cậu lại khóc?"

bật khó nức nở như một đứa trẻ, jaehyuk điên rồi, chỉ là cái nắng chói chang này làm jaehyuk nhớ boseong, nhớ ba mẹ và cả cái sự tử tế của người nhân viên của tiệm bánh trên cái đất seoul chết tiệt này thật sự khiến jaehyuk chịu không nỗi.

"t-t-tôi bị lừa hết tiền rồi, tôi đói bụng chết mất, tôi cũng không dám gọi về cho ba mẹ ở quê, tôi chết mất thôi"

kim kwanghee lúc đó ngơ cả ra, nhìn dáng vẻ bụi bặm của người trước mặt thương không sao tả xiết. có khi do hắn đẹp trai quá mà kim kwanghee từ bi hơn bình thường thế là mời hắn vào quán tặng cho hắn chiếc bánh coi như lời an ủi.

"hay cậu vào quán ngồi nghỉ mệt nhé, đừng khóc nữa, rồi mình tìm cách giải quyết nhé"

jaehyuk ngại lắm, nhưng cơn đói tát vào mặt hắn và bắt hắn nhìn vào hiện thực là hắn đang không còn một xu dính túi, hắn buộc phải vào tiệm bánh cùng anh.

thế là thần kỳ thật, nhờ một tên lừa đảo nào đó vơ hết mớ tiền của park jaehyuk và chiếc bánh bông lan thơm ngạt ngào mùi bơ của kim kwanghee, định mệnh đúng là buồn cười làm sao.

và đôi khi nhắc lại jaehyuk hay nói đùa với kwanghee rằng.

"biết vậy em bỏ nhà lên seoul sớm hơn để được gặp kwanghee rồi"

lúc đó kwanghee chỉ bĩu môi, eo ơi rước của nợ này vào nhà sớm để cực thêm à? cóc cần!

trở lại với circle k, sau ba mươi phút đấu tranh tâm lý park jaehyuk quyết định dừng lại mớ hồi tưởng của mình, đứng dậy bước ra khỏi circle k tiến thẳng tới nhà kim kwanghee.

trước nhà kim kwanghee có trồng một chậu hoa hồng, không phải kwanghee thích nó, là jaehyuk thích nên anh đích thân trồng. jaehyuk xem chậu hoa như báo vật mà nâng niu, nhưng giây phút này xin lỗi con thân yêu, đem con làm vật hối lộ má để cho ba ở nhờ nhé.

jaehyuk nhấc máy gọi cho kwanghee, mắt nhìn thằng vào camera trước cửa, tay cầm nhành hoa giơ lên camera, cười nói.

"xin chào người yêu xinh đẹp của em, nhìn vào camera đi có bất ngờ cho anh này"

"ô quý hoá quá mười hai giờ đêm tôm đến nhà rồng làm gì đấy? cơ mà mày đang cầm cái gì vậy jaehyuk? anh nhìn quen mắt quá"

"em đang cầm lấy tình yêu của em dành cho anh đây, nhanh ra đón em đi"

kwanghee ngáy ngủ, mắt nhắm mắt mở nhìn vào camera, tên điên này khuya lắt khuya lơ đứng trước nhà anh, nháy mắt liên tục vào camera còn hôn gió nữa. rõ điên, anh bật cười lật đật chạy ra mở cửa, kẻo tên chó lớn này trúng gió cũng thân già này chăm chứ ai chăm?

nhưng khoảnh khắc kwanghee mở cửa nhìn jaehuyk, nụ cười trên môi tắt đi, dù kwanghee có già, lưng có gù, mắt có mờ thì cũng không đãng trí đến mức quên mấy đứa con anh hết mực chăm trồng. nhưng tên chó điên này đang làm gì đây?

"cầm gì trên tay đấy?"

"casablanca tay em mang hoa, hoa tặng người yêu, em cũng tặng em cho người yêu nốt nên anh thương em, cho em ở ké một hôm nhó, trời lạnh quá xá"

"giỡn mặt hả? nhà mày kế nhà anh đấy?"

"nhưng giường em không ấm bằng giường anh, mà nhiệt độ cơ thể panghee vừa hay sưởi ấm được con tim đang đóng băng vì sự giá lạnh của tiết trời seoul của em á"

kwanghee bật cười, không chịu nỗi mà, không giận tên này quá mười phút được, ghét thật sự.

"rõ khổ, vào nhanh"

jaehyuk bật cười, bế thóc anh lên, ôm lấy thành tựu lớn nhất đời vào nhà, hôn khẽ lên khóe mắt anh. kwanghee cũng giơ tay ôm mặt jaehyuk hôn mấy cái.

"làm sao đấy? sao lại tìm anh khuya thế?"

"em nhớ nhà, em đói nữa"

"nhớ nhà thì về boseong chơi đi, nào nhớ anh thì về seoul lại"

"aiya anh nói làm em muốn bắt cóc kwanghee về boseong với em quá cơ. nhưng mà sai rồi, nhà của em là panghee cơ, nên là dù người ta nói seoul là nơi khó tồn tại, nhưng seoul có kwanghee nên seoul là nhà của em"

"sến súa, buông anh ra anh đi nấu mì cho ăn"

"thôi, ôm người yêu làm em no rồi"

jaehyuk xạo đó, hắn vừa nốc hai cốc mì ở circle k nên no căng cả bụng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro