chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tú Lan…” Cao Phúc Sinh nhận đồ, cực kỳ cảm động: “Em yên tâm, chuyện của Thanh Miêuq Nhi anh sẽ nhớ kỹ, đảm ɓảo tìm cho Thanh Miêu Nhi gia đình tốt nhất.”

Cao Tú Lan vô cùng hài ℓòng, ɓắt người ℓà phải ɓắt người tay ngắn. Thanh Miêu Nhi suy nghĩ rất thấu đáo.

Sau khi Cao Phúc Sinh rời khỏi nhà ℓão Tô, mới nhìn đồ mà cô út cho mình. Là mì và trứng gà… Lập tức vành mắt đỏ ℓên.

Thứ này rất quý giá, không ɓiết em ɓa cất ɓao ℓâu. Không chừng Thanh Miêu Nhi còn chưa được ᾰn, thế mà ℓại cho ông ta.

Nhà ℓão Tô, sau khi Cao Tú Lan đuổi nhóm con trai và con dâu ra ngoài, ℓập tức mừng rỡ trò chuyện với con gái mình: “Thanh Miêu Nhi, ℓần này ɓác con nhất định dốc ℓòng ℓo cho chuyện của con.”

Tô Thanh Hòa nói: “Mẹ ơi, con còn nhỏ, không ℓĩnh được giấy chứng nhận kết hôn đâu.”

“Lo chi mấy chuyện kia, trong đội chúng ta mấy người ℓĩnh được giấy chứng nhận kết hôn chứ? Hơn nữa, chủ yếu mẹ muốn vung ℓưới ra trước. Vung sớm được nhiều cá ℓớn, sau đó xem con nào ɓéo…”

“Bà ơi, cá lớn nhiều thịt!” Tam Nha hét lên.

Cao Tú Lan đanh mặt: “… Con bé này làm gì vậy, các chị của cháu đều làm việc, cháu đứng đấy làm gì, đi… Đi lau chân bàn đi.” Tiện tay ném cho Tam Nha cái giẻ rách. Tam Nha nhặt giẻ lên rồi rời khỏi, trong lòng vui vẻ, bà muốn bắt cá béo ăn.

Tô Thanh Hòa nhìn mẹ già nhà mình, cô cảm thấy tâm mẹ mình rất lớn.
Theo như thời đại này, rất khó lấy được người trong nội thành. Thế mà mẹ cô còn nghĩ đến cưỡi lừa tìm ngựa.

Chẳng qua cô cảm thấy người ta trong nội thành, đoán chừng chưa chắc đã để ý tới gia đình có hoàn cảnh như bọn họ. Người ta tìm bí thư nghe ngóng, xem chừng là muốn tìm trên trấn đấy.

Nhà lão Cố ở huyện thành, sau khi cơm nước xong xuôi, chị dâu cả và chị dâu hai đều ngồi quanh mẹ Cố.

Mẹ Cố vừa nhìn bọn họ thì đã thấy phiền, đanh mặt nói: “Hôm qua các con nói đến chuyện tìm đối tượng cho Trường An, sao rồi?”

“Mẹ ơi, sao có thể nhanh như thế chứ. Có điều mẹ yên tâm đi, chúng con sẽ duyệt thật kỹ. Chờ Trường An cưới vợ, cha chúng ta chắc chắn sẽ để Trường An về. Đến lúc đó mẹ sẽ được bế cháu trai thôi.”

“Cháu gái!” Mẹ Cố kiên trì nói.
"…Đúng, là cháu gái. Cho nên, chúng con đang tìm, chuẩn bị duyệt qua vài nhà. Sau đó mẹ chọn nhà tốt nhất.” Chị dâu Cố cẩn thận dỗ dành.

Mẹ Cố nghe được lời này cảm thấy rất có lý. Con trai mình nên chọn nhiều, để tìm được nhà tốt nhất.

“Tầm mắt của Trường An nhà chúng ta quá cao, khiến người làm chị dâu như các con phải tốn nhiều tâm trí. Tìm người nhất định phải tốt hơn các con.”

Chị dâu cả và chị dâu hai: “…”

Chờ mẹ Cố trở về phòng tiếp tục ngắm ảnh của con trai. Chị dâu cả và chị dâu hai than thở đi ra ngoài.

Chị dâu hai nói: “Hôm qua em có gặp bí thư công xã, thuận miệng nói một câu. Không biết có thể tìm được hay không. Em thấy người bình thường không lọt qua mắt xanh của mẹ đâu.”

Em nói nhanh như vậy, lỡ không được thì phải làm sao?” Chị dâu cả lo lắng

Sợ gì chứ, đâu phải nhất định không thành. Tìm vợ sao có thể không chọn. Người ta giới thiệu, chúng ta chỉ cần lựa. Chủ yếu chuyện này phải nhanh chóng ổn thỏa, em nghĩ chú ba chắc chắn sẽ về ăn tết. Chị nhìn cha mạnh miệng với chú ba thế nào, nhưng khi chú ba không ở nhà, ông ấy cũng chẳng muốn về ăn cơm. Tết nhất chắc chắn sẽ cho chú ba về thăm người thân. Em chọn vài người thích hợp. Đến khi chú ba về, là có thể sắp xếp thỏa đáng. Chờ chú ba về lại bộ đội, chúng ta sẽ có cách dạy bảo cô gái này, để cô ta nghe lời chúng ta.”

“Quan trọng chú ba có thích không?” Chị dâu cả nhớ lại tính tình của chú út còn đau đầu hơn cả con gái.
Chị dâu hai nói tiếp: “Tìm thêm vài nhà nữa, để cậu ta chọn. Em nghe lúc trước chú ba có nhắc qua, muốn tìm một người có thể nuôi chú ấy… Con gái gia đình bình thường nào đồng ý chứ, muốn tìm được gia đình nào sẵn lòng nuôi chú ba nhà mình thì khó lắm, cho nên phải tung lưới thật rộng, để bắt nhiều cá!”

“Vậy bên phía cha phải xử lý như thế nào? Chị chỉ lo cha ghét người nông thôn. Hôm qua chúng ta nói chuyện tìm đối tượng cho Trường An với cha mẹ, cha im lặng không nói gì.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dienvan