Chương 38-39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

38. Một nam diễn viên nào đó lại được thêm suất diễn

Vương Nhất Bác ghen thì rất lợi hại, nhưng mà cậu lại có bệnh hay quên, Tiêu lão sư chỉ cần cười với cậu một tí là xem như việc này đều cho bay ra sau đầu. Nhưng Tiêu lão sư thì khác, trông anh có vẻ dễ tính, nhưng ăn phải giấm thì nghiêm trọng, quản lí biểu cảm không dùng được, chuyện đã qua rồi nhớ lại vẫn sẽ cáu, cáu lên thì chân dài sẽ bước rõ nhanh, Vương trợ lý theo sát nút cũng đuổi không kịp. Tiêu Chiến ở bên này nghiêm túc tức giận đi thẳng về phía trước, Lão Vương đột ngột đạp ván trượt "vèo" một cái đuổi theo rồi vượt qua, còn đắc ý quay đầu về phía anh cười hắc hắc. Tiểu tử ngốc le lưỡi cười ngố còn tưởng hai người đang so chiêu chơi đùa, không ngờ lúc đó Tiêu lão sư đã ào ào ghi sổ nợ, đợi đến đêm đóng máy sẽ cho Lão Vương một bài học, nhất định lúc đó Vương trợ lý có xin dừng cũng không nghe, đương nhiên, sau đó so với dự đoán của anh tình tiết cũng không khác biệt lắm, có điều nhân vật thì hơi lệch phiên xíu thôi.

(Chỗ này tác giả chơi chữ rất thú vị, bản gốc là 给自己老王上一课, nghĩa đen là cho Lão Vương của mình thượng một khóa, "thượng khóa" có nghĩa là lên lớp, tức là cho một bài học đấy, nhưng mà từ "thượng" thì mọi người biết cũng có nghĩa nữa là gì rồi đấy. Rồi lại xin dừng cũng không nghe nữa. Hé hé hé. Anh Tiêu vẫn ôm giấc mơ làm 1 của mình mãi không buông.)

Mắt thấy cảnh diễn của mình cơ bản đều đã quay xong, Tiêu Chiến đang chuẩn bị bớt thời gian chuẩn bị cảnh quay lại, thì biên kịch nổi tiếng đã lâu không lộ diện đầu bù tóc rối chạy tới, ném cho anh một xấp kịch bản. Tiêu Chiến cầm trên tay có chút ngốc: "Đường triều phân sách là cái gì?"

Biên kịch: "Cái gì mà cái gì, là cảnh diễn của Lâm An Quân đó, mới viết thêm, nhanh học thoại đi, ngày mai quay luôn."

Biên kịch nhìn thấy tạo hình của Vương Nhất Bác, cảm hứng cuồn cuộn kéo đến, lại được đạo diễn mạnh mẽ thúc giục: "Chúng ta vừa có tiền, vừa có thời gian! Anh phát huy cho tốt vào!" Nhất định phải cho kim chủ ba ba diễn đã ghiền thì thôi! Hắn còn tận tình vỗ vai biên kịch khuyên bảo: "Cốt truyện không cần quá cực đoan, chừng mực thôi, nhưng cũng không cần cố kỵ. Hiện tại Luật hôn nhân đồng tính cũng thông qua rồi anh sợ cái gì, qua thẩm cái là có tiền liền!"

Biên kịch sóng tình trào dâng! Biên kịch gấp không chờ nổi!

Tiêu Chiến cầm kịch bản trong tay lập tức đến tìm đạo diễn, mặt hết sức ngơ ngác hỏi: "Đạo... đạo diễn... như này thực sự có thể sao?"

Đạo diễn hết sức hòa ái: "Tiêu Chiến! Cậu nói đi! Chỗ nào không hài lòng?"

Tiêu Chiến trong thời gian ngắn không biết bắt đầu nói từ đâu, chẳng lẽ bảo chỗ nào cũng kì cục kẹo? Anh hé môi nêu một tình tiết làm ví dụ: "Lâm An Quân và Tiếu Xuyên ở cùng
một phòng, Tiếu Xuyên giả vờ vô ý đánh đổ một bình..." Tiêu Chiến lẩm bẩm nhanh như tên bắn "xuân dược!"

"Đạo diễn, tình tiết này không phải có chút..."

Đạo diễn gật đầu: "Có vấn đề! Đích thị có vấn đề! Lâm An Quân làm sao có thể tắm nước lạnh liền thanh tỉnh được? Chỗ này chắc chắn phải thêm cảnh hôn!"

Tiêu Chiến: "...." Ý mình đâu phải vậy!!

Đêm đó, Tiêu Chiến đối mặt với Lão Vương ngồi xếp bằng trên giường, hai người bắt đầu nghiên cứu đọc kịch bản.

Vương Nhất Bác vừa sấy tóc xong, tóc thẳng mượt, nhìn lại càng nhỏ tuổi, có điều trong phim Lâm An Quân là sư phụ Tiếu Xuyên, là người nuôi hắn lớn lên. Tiếu Xuyên tuyệt không nên nảy sinh lòng yêu sư phụ, nhưng hình bóng người này từng nét từng đường đều khắc sâu vào mộng của hắn, càng cố chèn ép càng bộc phát, càng phủ nhận càng khẳng định. Tiếu Xuyên lớn lên giữa đám ăn mày, dựa vào cướp đoạt hãm hại lường gạt mà sống sót, cho dù là được chính nhân quân tử dạy dỗ, trong xương cốt thú tính vẫn không cách nào thay đổi, chỉ có thể ngụy trang thành một quân tử, an tĩnh ngốc nghếch ở cạnh sư phụ, mãi đến khi tâm tư bị sư phụ đánh vỡ, mọi thứ mới trở nên không thể vãn hồi.

Tiêu Chiến hít khí: "Hai cái người này thật là rối rắm!" Méo mó như thế này làm sao mà diễn đây!!!

Vương Nhất Bác rất thích quan sát các biểu cảm nhỏ của anh khi cảm xúc dao động, cậu chưa hề biết một người lại có thể đáng yêu đến mức này, càng đáng yêu càng muốn trêu ghẹo: "Tiền bối, anh giảng giải cho em một chút đi!"

Tiền bối nhe răng thỏ: "Nói chuyện cho đàng hoàng, Vương Nhất Bác."

39. Xuân dược nhân gian

【 Tiếu Xuyên ngồi ở cửa khách điếm, tiểu nhị thấy hắn khí chất bất phàm cử chỉ thanh tao lịch sự, rất nhiều năm rồi trấn nhỏ này không gặp được vị công tử này tuấn tú đến thế. Tiểu nhị nhiệt tình dò hỏi: "Công tử đang đợi ai, ta giúp ngài tìm, bên ngoài gió to tuyết lớn, ngoài cửa thì lạnh, nếu ngài không ngại có thể về phòng mà đợi."

Tiêu Xuyên ôn hòa nói lời cảm tạ: "Không cần, ta cũng không sợ lạnh." Vừa dứt lời, từ trong gió tuyết bước ra một bóng hình quen thuộc, hắn lập tức đứng lên: "Sư phụ!" Có điều hắn còn chưa lại gần, vẻ tươi cười cũng đã cứng đờ, ánh mắt lạnh đi. Lâm An Quân đi ra ngoài có mang dù, lúc về lại không có, tuyết lớn đọng trên người, trong áo choàng lại ôm một người vào lòng, Tiếu Xuyên bước nhanh qua, che dù cho sư phụ, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: "Sư phụ, vị cô nương xinh đẹp trong ngực người là ai vậy?"

Lâm An Quân thấy hắn ăn mặc đơn bạc thì nhíu mày, lại cũng nghiêm túc trả lời: "Tiếu Xuyên, đây là Mộc cô nương, nàng bị trúng độc, tạm thời chưa tỉnh."

Trong gió tuyết, Lâm An Quân không nhìn rõ biểu cảm của đồ đệ mình, chỉ có thể cảm nhận được cánh tay hắn đỡ sau lưng mình: "Sư phụ, cẩn thận dưới chân."

Quá nửa đêm, bệnh tình của Mộc cô nương mới ổn định, Lâm An Quân lại nhìn sắc mặt nàng, Tiếu Xuyên lắc mình đứng trước mặt hắn: "Sư phụ, để Mộc cô nương ở lại phòng đệ tử nghỉ ngơi cho tốt đi."

Lâm An Quân vốn định nói được, thấy thiếu niên tươi cười lại đổi ý: "Mộc cô nương còn chưa kết hôn, ngươi tuy là y giả, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, nàng ngủ ở đây, ngươi sang phòng ta ở tạm một đêm." Tiếu Xuyên nghe xong tựa hồ không quá cao hứng: "Vậy cũng được." Nhưng khi sư phụ xoay người, khóe môi lại gợn lên. 】

Cảnh này diễn còn tốt hơn so với tưởng tượng của Tiêu Chiến. Vì quay cho được cảnh Lâm An Quân từ phong tuyết bước ra thật hoàn mỹ, Vương Nhất Bác ôm nữ diễn viên sắm vai Mộc cô nương đi qua đi lại rất nhiều lượt, ôm đến mức lão Vương vừa cúi đầu nữ diễn viên đã thuận tiện câu lấy cổ, muốn bao nhiêu tự nhiên có bấy nhiêu tự nhiên. Vì thế Tiêu lão sư diễn Tiếu Xuyên, ánh mắt kia muốn bao nhiêu bệnh hoạn có bấy nhiêu bệnh hoạn. Muội tử còn thẳng thắn khen anh: "Kĩ thuật diễn của Tiêu lão sư quá tốt, ánh mắt diễn đến là tuyệt vời, tôi sợ tới mức không dám ôm Vương Nhất Bác."

Tiêu lão sư cười rộ lên: "Sao lại thế?" Muội tử chỉ vào mặt anh nói: "Chính là cái ánh mắt này chính là ánh mắt này! Dọa chết tôi!"

Quả thực vô cùng sát với dục vọng chiếm hữu ngút ngàn của Tiếu Xuyên.

Lão Vương lại không để ý với Tiêu Chiến bên này đã hắc hóa, cậu đang ngồi xổm cắn móng tay phát rầu, rõ ràng vừa rồi khí chất đang thanh lãnh quy phạm, giờ lại giống một bịch sữa nhỏ: "Trúng xuân dược diễn như nào đây?" Tiểu Vương quá khó xử rồi, cậu chỉ là một quặng nhị đại vô tội thôi mà...

Tiêu Chiến thò tay ngoắc ngoắc cậu: "Lại đây, đi toilet với anh."

Một lúc sau, Vương trợ lý cúi đầu theo Tiêu Chiến đi ra, đạo diễn hết sức hài lòng khen: "Ngộ tính của ngài rất cao! Chính là trạng thái này. Chuyên viên trang điểm vẽ cũng không tệ, mặt cũng đỏ ửng rất tự nhiên, môi cũng rất tự nhiên! Bắt đầu quay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx