CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày bố mẹ tôi đón thiên kim thật về nhà.

Tôi đứng trên ban công tầng hai, nhìn bố mẹ đang bảo vệ Khương Nhược nhút nhát trong vòng tay của họ. Động tác cẩn thận từng li tứng tí, trong mắt tràn ngập vui mừng vì đã tìm lại được thứ họ đã đánh mất .

Cô ta mới chính là thiên kim thật của Khương gia , còn Khương Dung tôi là thiên kim giả nhiều năm trước không ngờ bị ôm nhầm, tu hú chiếm tổ thay thế cuộc sống của người khác, sau đó hơn mười năm đều sống trong những ngày tháng tốt đẹp .

Nhưng cuối cùng thì mọi thứ đều phải quay về vị trí ban đầu.

Ngày hôm nay, thiên kim thật đã quay trở lại rồi.

Mọi người trong vòng tròn đều đang thảo luận xem liệu tôi có bị Khương gia đuổi ra ngoài rồi quay về góc thôn miền núi nơi lẽ ra tôi phải đến hay không.

Tất cả bọn họ đều đang đợi xem chuyện cười của tôi.

Đại tiểu thư cao cao tại thượng của Khương gia nay đã ngã xuống cát bụi.

Những người trước đây coi thường tôi đều nóng lòng muốn thử , hận không thể ngay tức khắc giẫm đạp lên tôi.

Làm sao tôi có thể để cho bọn họ được như ý?

Đến khi mẹ tôi dắt Khương Nhược vào phòng khách sau đó liền gọi tôi xuống lầu gặp mặt cô ta , tôi làm ra vẻ tràn đầy thích thú xuất hiện , nhưng khi đi xuống lầu, lại cố tình ngã lăn từ cầu thang xuống.

Mấy chục bậc thang cứ như vậy không ngừng lăn , bắp chân có cảm giác đau rát như bị vật nhọn đâm vào.

Đợi đến lúc tôi hồi phục ý thức , người đã nằm trên mặt đất, nhìn ngọn đèn pha lê to lớn và sáng chói trong phòng khách, toàn thân đau nhức đến lợi hại.

Bắp đùi dính thứ gì đó loãng còn có mùi máu mơ hồ.

Dùng cơ thể khỏe mạnh của chính mình làm con bài mặc cả để chứng minh mình vẫn còn chút địa vị trong gia tộc này thật là một kế ngu ngốc, hại địch tám trăm nhưng cũng tự hại mình ba nghìn.

Nhưng nó lại trực tiếp và hiệu quả nhất.

Bên tai vang lên tiếng la hét đầy lo lắng của bố mẹ không cùng quan hệ huyết thống.

Nhưng may mắn thay, chúng tôi đã gắn bó với nhau hơn mười năm , nên dù biết sự thật thì họ vẫn không biết phải nên giải quyết với tôi thế nào, bây giờ thấy tôi bị thương nghiêm trọng như vậy, họ vẫn như cũ cực kỳ lo lắng. . .

Bắp chân của tôi không ngừng chảy máu , đứng dậy còn thấy khó khăn.

Bố mẹ nhanh chóng đưa tôi đến bệnh viện.

Trong cơn hoảng loạn, họ thậm chí không quan tâm đến con gái ruột Khương Nhược của mình, thậm chí còn bỏ mặc cô ta một mình trong phòng khách.

Trước khi rời đi, tôi quay lại nhìn thoáng qua cô ta.

Trong mắt Khương Nhược đầy bơ vơ, chỉ sững sờ đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng tôi và bố mẹ rời đi, hai mắt đẫm lệ, là bông hoa trắng nhỏ đơn thuần nhu nhược.

Tôi đã chiếm lấy cuộc đời cô ta nhưng hiện giờ người thật đã quay trở lại.

Nhưng tôi vẫn như cũ muốn tranh giành tình cảm gia đình vốn không thuộc về mình,sau đó tính toán ở lại ngôi nhà này.

Tu hú chiếm tổ thật là đáng ghê tởm.

Trên bắp chân của tôi có một vết máu dài và phải khâu vài mũi.

Đau quá.

Nhưng tất cả đều đáng giá.

Muốn có được thứ không thuộc về mình thì phải trả một cái giá tương ứng, đây vĩnh viễn là chân lý vĩnh cửu.

Bố mẹ đã ở cùng tôi trong bệnh viện.

Nhưng suốt đêm tôi đều bị ác mộng quấy nhiễu, có khi tôi chợt khóc lớn, cầu xin bố mẹ đừng bỏ rơi tôi.

Cha mẹ rất đau lòng,họ nắm chặt tay tôi và hứa với tôi: "Dù thế nào đi nữa, Dung Dung vĩnh viễn luôn là con gái yêu quý của chúng ta."

Tôi ôm lấy họ ,hai mắt ngấn lệ.

Tôi thăm dò thái độ của họ từng chút một, sau đó chắc chắn rằng họ đã quyết định không đuổi tôi đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tốt rồi , không uổng công tôi diễn trò suốt một đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro