Chap 474: Không, ta đã nói đó là sai lầm rồi! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Điện hạ! Có một vụ nổ lớn trên sa mạc!

"Gì?"

Alberu vô thức bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

Anh không phải là người duy nhất. Mọi người trong phòng họp đều không giấu nổi sự bàng hoàng.

Đội trưởng Lữ đoàn Hiệp sĩ của Vương quốc tiến về phía Alberu và xin phép trước khi cất giọng về phía thiết bị liên lạc hình ảnh.

"Ý anh là sao, một vụ nổ trên sa mạc?! Không, làm thế nào mà chuyện như vậy lại đột nhiên xảy ra được?"

Người bị thẩm vấn là nhà ngoại giao đã chuyển thư của Alberu cho thái tử Valentino và hiện đang ở lãnh thổ Dubori của Vương quốc Caro.

- Cái đó! Đợi một chút!

Khu vực xung quanh nhà ngoại giao cầm thiết bị liên lạc hoàn toàn hỗn loạn.

- Di chuyển đi!

- Mọi người nhanh chóng tập trung vào phòng họp!

- Nhanh lên! Tập hợp tại bức tường lâu đài! Các pháp sư cũng vào đội hình đi!

Họ có thể nghe thấy tiếng mọi người la hét và chạy loạn lên khi nhà ngoại giao di chuyển đến một nơi yên tĩnh hơn.

'Là tình huống khẩn cấp!'

Những người điều hành của Vương quốc Roan đang theo dõi có thể nói rằng mọi thứ đang cực kỳ nghiêm trọng tại lãnh thổ Dubori lúc này. Đội trưởng Hiệp sĩ không thể tự chủ được nữa và bắt đầu nói.

"Chỉ cần báo cáo cơ bản thôi!"

Người dân ở đây đã nghe tin từ thái tử Alberu rằng White Star có thể tấn công Vương quốc Roan sau khi tấn công Vương quốc Caro.

Đó là lý do họ đang vô cùng lo lắng lúc này.

- Vâng, thưa ngài, tôi hiểu rồi!

Nhà ngoại giao dừng lại tại chỗ và bắt đầu báo cáo.

- Mặt đất đột nhiên rung chuyển một lúc rồi có một tiếng động lớn phát ra từ vụ một nổ trên sa mạc!

Đội trưởng Hiệp sĩ lén nhìn về phía Alberu vào lúc đó.

Cuối cùng anh cũng nhớ lại một điều anh đã quên vì tin tức bất ngờ này.

Cale Henituse.

Anh đang nghĩ về người em trai tuyên thệ của thái tử. Alberu, người không quan tâm nhiều đến gia đình của mình đã thể hiện tình yêu và niềm tự hào đối với người em trai tuyên thệ.

Người đó cũng là báu vật của Vương quốc Roan và sẽ còn tỏa sáng hơn nữa trong tương lai.

Vừa rồi không phải người đó đánh nhau trên sa mạc sao? Hơn nữa, sa mạc đó bị bao phủ bởi khói tử mana.

Đội trưởng Hiệp sĩ và các người điều hành cứng người lại khi họ quan sát Alberu. Nhà ngoại giao tiếp tục báo cáo khi họ đang làm điều đó.

- Khói tử mana đã biến thành một cơn lốc lớn, nhưng cơn lốc đó đang từ từ biến mất! Tuy nhiên, theo lời của vị pháp sư đang ở cùng với thiếu gia Cale-nim!

Alberu giật mình và bắt đầu lắng nghe cẩn thận.

Pháp sư mà nhà ngoại giao đang nói đến lúc này hẳn là Eruhaben.

Lời nói của Rồng cổ đại sẽ chính xác hơn bất cứ điều gì khác.

Alberu chờ đợi những gì nhà ngoại giao sẽ nói tiếp theo một cách bình tĩnh nhất có thể. Nhà ngoại giao tiếp tục vào lúc đó.

- Rõ ràng lớp nền gần trung tâm sa mạc đã vỡ vụn! Kích thước tương đương với một thành phố cỡ trung, và-

Nhà ngoại giao lưỡng lự mà không thể nói tiếp.

"Tại sao lại dừng lại giữa chừng thế?! Mau nói cho chúng tôi biết! "

Người phụ trách ngoại giao của Vương quốc Roan bắt đầu lên tiếng. Nhà ngoại giao cuối cùng cũng tiếp tục với giọng run rẩy.

- ... Anh ấy nói rằng a, anh ấy không thể cảm thấy bất kỳ sự hiện diện của sự sống nào trong sa mạc, kể cả nhóm của kẻ thù, White Star.

Sự im lặng bao trùm căn phòng trong giây lát.

- T, tuy nhiên. Anh ta nói rằng đã tìm thấy một số xác chết mà anh ta không thể biết được liệu chúng đã bị nghiền nát bởi phần nền đổ nát hay khói tử mana.

"Không, không-"

Người vừa lên tiếng đã không thốt nên lời.

Một số người đã chết.

Nhưng họ không thể xác nhận những người này là ai.

Chỉ riêng sự thật đó thôi đã khiến tâm trí anh ta nảy sinh một ý nghĩ khủng khiếp.

'Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó phe chúng ta chết?'

'Điều gì sẽ xảy ra nếu thiếu gia Cale hoặc một trong những thành viên của nhóm của cậu ấy bị thương? "

Không ai dám mở miệng. Họ chỉ có thể nhìn về phía nhà ngoại giao đang cắn chặt đôi môi khô khốc với vẻ lo lắng và căng thẳng.

Ngay khi đó.

"Huuuuuu."

Họ nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ.

"Mọi người bình tĩnh và ngồi xuống."

Alberu Crossman bình tĩnh nói và ngồi xuống chỗ của mình. Anh trông rất bình tĩnh và tự làm chủ được đến nỗi họ tự hỏi liệu vừa rồi anh có bị sốc không.

"... Điện hạ-"

"Ngồi."

Đội trưởng Hiệp sĩ đang định nói thì ngồi xuống sau khi nghe Alberu nghiêm khắc ra lệnh lần nữa. Sau đó, anh nhìn về phía gương mặt của Alberu.

Nhà ngoại giao đã quan sát tất cả những điều này một cách cẩn thận và bắt đầu nói tiếp.

- E hèm. Cái đó, thưa điện hạ.

"Nói."

Nhà ngoại giao nuốt nước bọt sau khi thấy Alberu cười một cách oai vệ.

'Ừ, điện hạ luôn như vậy.

Ngài ấy có thể nhanh chóng vượt qua bất cứ điều gì và hành động như bình thường. '

Nhà ngoại giao, người nhận thấy điều đó vừa đáng sợ nhưng vừa đáng tin cậy tiếp tục với giọng điềm tĩnh hơn một chút.

Anh ta nói rằng khói tử mana sẽ tiếp tục trong ít nhất hai đến ba ngày nữa. Anh ta tin rằng chỉ có thể vào sa mạc sau khi tất cả khói bay đi hết và họ dự kiến ​​sẽ điều tra khu vực bị phá hủy vào thời điểm đó.

"Có những người sẵn sàng làm điều đó sao?"

Những bình luận mà Alberu đưa ra khiến nhà ngoại giao vô cùng sửng sốt và phải nhìn xung quanh.

Rất may, không có ai ở đó. Tất nhiên, Alberu đã kiểm tra để chắc chắn rằng không có ai khác ở đó trước khi nói điều đó.

Nhà ngoại giao tiếp tục với giọng kém tự tin.

- ... Vương quốc Caro sẽ không chọn đội tìm kiếm sao?

Tuy nhiên, anh không tin vào lời nói của mình.

'Nỗi sợ.'

Những người lính đã rơi vào trạng thái hoảng loạn ngay khi họ nhìn thấy cơn lốc khói tử mana. Rõ ràng đó chính là lý do. Khói tử mana là thứ có thể khiến con người chết một cách đau đớn thậm chí nếu chỉ hít phải nó.

Tuy nhiên, ngay cả khi làn khói tử mana này biến mất, những người nhìn thấy việc này cũng như vụ nổ sẽ không dễ dàng tình nguyện tham gia cuộc điều tra.

Các quý tộc đã trốn thoát nói rằng họ sợ hãi.

'... Nếu tận tình nghĩ về nó một cách lạnh lùng, những người bên trong sa mạc vẫn không phải là công dân của Vương quốc Caro.'

Họ vẫn là người nước ngoài ngay cả khi họ đến để cứu Vương quốc Caro. Khả năng họ sẽ không điều tra kỹ lưỡng dù rất biết ơn là rất cao vì những người đã chết có khả năng là công dân của Vương quốc Roan.

Cộp. Cộp. Cộp.

Alberu gõ vào tay vịn thay vì đáp lại.

"... Điện hạ."

Đội trưởng Hiệp sĩ gọi Alberu và phải chạm mắt với anh.

Alberu trông giống như một thái tử hiền lành khi anh cười, nhưng anh lại cực kỳ khó gần trước những người điều hành xung quanh vì anh không bao giờ cười.

"Đội trưởng Hiệp sĩ."

"Vâng thưa ngài."

"Cử Đội trưởng của Lữ đoàn Hiệp sĩ thứ nhất và một vài hiệp sĩ đến lãnh thổ Dubori của Vương quốc Caro."

Nhà ngoại giao đang lắng nghe đã bối rối và nhanh chóng nói.

- Điện hạ! Đấy là một nơi rất nguy hiểm! Tất nhiên, tôi biết rằng công dân của Vương quốc Roan, rằng các anh hùng của Vương quốc Roan đang ở trong sa mạc, nhưng mà!

Nhiều cảm xúc ập đến trong tâm trí nhà ngoại giao khi anh nói vậy.

Một là sự ngưỡng mộ đối với thái tử. Cảnh thái tử cử các hiệp sĩ tới vì sự an toàn của công dân Vương quốc Roan là điều khiến anh rơi nước mắt với tư cách là một công dân. 

Cảm xúc còn lại là sự quan tâm. Anh phải chia sẻ suy nghĩ của mình với thái tử ngay cả khi việc đó đã vượt khỏi giới hạn.

- Cuộc điều tra rất nguy hiểm! Tôi nghĩ rằng chúng ta nên gây áp lực buộc Vương quốc Caro phải có trách nhiệm trả ơn chúng ta!

Anh cũng lo lắng cho các anh hùng của Vương quốc Roan. Tuy nhiên, anh sợ sẽ có nhiều người hy sinh hơn.

Cụ thể hơn, anh muốn Vương quốc Roan đi con đường ít khó khăn hơn trong tình huống nguy hiểm này.

- Tôi sẽ gây áp lực với Vương quốc Caro và cùng họ điều tra! Tôi không nghĩ cử các hiệp sĩ đi là điều đúng đắn khi chúng ta có thể sắp phải tham gia vào một cuộc chiến đâu!

Nhiều cảm xúc khác nhau khiến nhà ngoại giao bắt đầu nhăn mặt.

Anh nhận thấy một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Alberu ngay lúc đó.

Chính nụ cười hiền lành của khiến anh đã nổi tiếng.

"Nhân tiện, có ổn không khi anh nói những điều như thế ở đằng kia?"

- Ah!

Nhà ngoại giao nhìn xung quanh và cố gắng giấu cái đầu của mình như một con rùa. Rất may, dường như không ai nghe thấy anh ta. Anh thở dài nhẹ nhõm rồi nhìn lại thiết bị liên lạc hình ảnh sau khi nghe giọng nói nhẹ nhàng của Alberu.

"Đừng lo. Chúng ta phải đi vì họ là công dân của Vương quốc Roan. Chỉ cần ngồi yên và đợi cung điện liên lạc thôi. "

- ... Điện hạ.

Nhà ngoại giao chỉ có thể im lặng sau khi nghe thái tử quyết định ra tay cứu các công dân của Vương quốc Roan.

Thái tử tiếp tục nhẹ nhàng nói chuyện với anh ta.

"Ta sẽ cúp máy ngay bây giờ vì chúng ta cần thảo luận về tình huống này. Liên hệ ngay với ta nếu có bất kỳ thông tin khẩn cấp nào mới ".

- Vâng, thưa điện hạ! Tôi sẽ luôn cảnh giác và luôn thông báo về tình hình!

"Được thôi."

Nhà ngoại giao nhìn thái tử mỉm cười dịu dàng biến mất khỏi màn hình thiết bị liên lạc.

Và sau đó, khi thiết bị liên lạc video hoàn toàn tắt ...

Phòng họp bên Alberu chìm trong im lặng.

Các người điều hành nhìn về phía nụ cười dịu dàng đang dần biến mất của Alberu với trái tim lo lắng.

'Chắc chắn có điều gì đó.'

Họ không tin tất cả những gì Alberu vừa nói về phía nhà ngoại giao.

Hầu hết mọi người đều đã quen với thái tử uy nghiêm, nhưng những người điều hành ở đây, những thuộc hạ thân tín của thái tử đã quen với vẻ mặt lạnh lùng của anh.

"Điện hạ."

Người quản lý chính của thủ đô, người đã im lặng bắt đầu nói.

"Tôi biết ngài là kiểu người sẽ phái các hiệp sĩ đi vì công dân của Vương quốc Roan, tuy nhiên... Tôi cũng biết rằng ngài không phải là người sẽ đưa các hiệp sĩ, những người cũng là công dân của Vương quốc Roan đến một nơi nguy hiểm như vậy."

Điều đó khiến các quản trị viên, hiệp sĩ và tướng lĩnh khác đồng ý trong im lặng.

Cười khẩy.

Thái tử nhếch mép ngay lúc đó.

"Vùng đất Chết là một thứ không quan trọng lắm đối với Vương quốc Caro. Trên thực tế, nó có thể sẽ trở thành điều bọn họ muốn tránh đi hoàn toàn kể từ bây giờ ".

Những người điều hành gật đầu đồng ý.

Vương quốc Caro đã luôn tránh né Vùng đất chết. Tuy nhiên, sự việc này sẽ khiến mọi người tránh xa nó hơn nữa.

Làm sao mà họ có thể không làm thế sau khi biết được rằng khói tử mana sẽ bốc lên một cách ngẫu nhiên trong suốt cả năm? Họ sẽ tránh né nó vì họ không muốn chết.

Thái tử hình dung ra một hình ảnh trong tâm trí khi nghĩ về sự thật này.

"Nó sẽ biến thành một vùng đất họ muốn từ bỏ, một vùng đất vô dụng đối với họ."

Vùng đất mà họ muốn từ bỏ.

Một quản trị viên bên tài chính ngẩng đầu lên và nhìn về phía Alberu.

"... Điện hạ! Ngài đang nghĩ về việc-? "

Anh dừng lại một lúc trước khi thận trọng nói tiếp.

Anh không thể không thì thầm dù phòng họp được bảo vệ bằng ma pháp rào cản cách âm và không ai có thể nghe thấy từ bên ngoài.

"Điện hạ, ngài đang muốn chiếm lấy Vùng đất Chết sao?"

Họ đã làm việc với Alberu trong một thời gian dài.

Họ có thể đoán được suy nghĩ của anh.

Vào thời điểm đó.

"Những Dark Elf và Necromancer sẽ thấy Vùng đất Chết là một nơi tuyệt vời."

Giọng của Alberu lọt vào tai những người điều hành.

"Và những Dark Elf cùng Necromancer là công dân của Vương quốc Roan, họ là đồng minh mạnh mẽ của chúng ta. Họ là một phần sức mạnh của Vương quốc Roan ".

Những người điều hành cũng nhận thức được điều này sau cuộc chiến cuối cùng.

"Vương quốc Roan của chúng ta không nên cung cấp đất đai cho họ sinh sống sao?"

Sự im lặng, thay vì lời khẳng định, sự im lặng lại tràn ngập trong căn phòng.

'Thái tử-nim thực sự đang nghĩ về việc tiến thêm một bước nữa.'

Họ tin tưởng Alberu rất nhiều vì anh luôn nghĩ về một tương lai tươi sáng hơn cho vương quốc đồng thời bảo vệ các công dân.

Đội trưởng Hiệp sĩ bắt đầu nói.

"Tôi sẽ lập tức tập hợp đội để điều động đến lãnh thổ Dubori."

"Đội trưởng-nim."

Người quản lý phụ trách ngoại giao bắt đầu nói.

"Xin đừng bắt đầu cuộc điều tra ngay lập tức, đầu tiên hãy ở lại lãnh thổ Dubori và nói với họ rằng Vương quốc Roan sẽ làm những gì mà Vương quốc Caro đang đề phòng. Chúng ta sẽ làm cho họ cảm thấy mắc nợ chúng ta. Ah! Chúng ta sẽ cử một số người từ phía mình để làm điều đó. Vậy hẳn là đã tốt hơn rồi, phải không, thưa điện hạ? "

Alberu mỉm cười thay vì đáp lại và các quản trị viên khác cũng bắt đầu vui mừng.

"Dù sao, những thứ liên quan đến tổng tư lệnh Cale đã trở nên lớn hơn nhiều so với những gì chúng ta đã thảo luận ban đầu với Vương quốc Caro. Cuối cùng, thiếu gia Cale sẽ lại phải lao tâm khổ tứ đây".

"Đúng rồi. Thiếu gia Cale cũng nên nhận được phần thưởng, nhưng chúng ta phải bảo họ rằng Vương quốc Roan cũng phải nhận được phần thưởng. Chúng ta cần lấy đi mọi thứ có thể! "

Người quản lý thủ đô đã lén lút thêm vào.

"Và sau đó chúng ta sẽ từ từ kiểm soát nó rồi biến Vùng đất Chết thành của chúng ta."

Các quản trị viên khác chớp mắt như thể họ đều biết đó là kế hoạch và không cần phải nói.

Alberu Crossman. Một trong những điều cấp dưới đáng tin cậy của anh làm tốt nhất là kiểm soát dư luận.

Những người quản lý không cảm thấy tồi tệ khi lấy đi vùng đất này vì công dân của Vương quốc Caro ghét sa mạc và không ai sống ở đó.

Hơn nữa, Vương quốc Caro có thể hoan nghênh việc họ muốn chiếm lấy vùng đất vô dụng này thay vì yêu cầu một phần thưởng khác.

"Vương quốc Caro là nơi đầu tiên tuyên chiến. Như vậy, họ sẽ cần phải chi rất nhiều tiền. Họ có lẽ sẽ muốn giao lại Vùng đất chết hơn là giao tiền cho chúng ta".

Chỉ huy gật đầu.

"Tốt hơn cho chúng ta, những người cần nó lấy nó đi và giao nó cho Dark Elf cùng Necromancer."

Sau đó, anh thận trọng hỏi Alberu một câu hỏi.

"Thưa điện hạ. vậy thì cuộc điều tra ......? "

"Chúng ta sẽ cử vài Dark Elf đi trong khi các hiệp sĩ câu giờ."

"Hừ! Ngài hẳn là đang lên kế hoạch để họ sử dụng cuộc điều tra như một lý do để tiếp tục ở lại đó! Đúng rồi. Điều quan trọng nhất là công dân của Vương quốc Roan có thể tự do băng qua vùng đất không có công dân của Vương quốc Caro! "

Chỉ huy cho thấy một phản ứng cường điệu trước khi mỉm cười với thực tế rằng Alberu không hề đưa bất kỳ hiệp sĩ nào vào thế nguy hiểm.

"Nếu Vương quốc Caro không sẵn lòng giao đất cho chúng ta, thì ít nhất chúng ta phải yêu cầu được sử dụng mảnh đất đó trong một thời gian dài."

"Không! Nếu họ không muốn giao mảnh đất đó cho chúng ta, chúng ta có thể yêu cầu Vương quốc Caro trả ơn cho việc các Dark Elf-nim bảo vệ họ khỏi làn khói tử mana! Bằng cách đó chúng ta có thể để các Dark Elf-nim sống yên bình trên vùng đất đó ".

"Nghe cũng hay đấy."

Các quản trị viên trao đổi ý kiến ​​và họ nhanh chóng đưa ra một kế hoạch.

Alberu, người đã theo dõi tất cả những điều này từ xa, nhắm mắt lại trong giây lát.

Hai tay anh nắm chặt dưới bàn.

Anh đã có một giấc mơ.

Anh mơ về một thế giới nơi các Dark Elf có thể sống tự do.

Anh đã mơ tìm được mảnh đất để họ sinh sống.

Thật tình cờ, tình cờ có một cơ hội.

Đó là cơ hội để các công dân của Vương quốc Roan công khai bước chân lên Vùng đất chết của Vương quốc Caro.

Tất nhiên, những công dân của Vương quốc Roan đó là Dark Elf.

Ở Vương quốc Roan đã tốt hơn rất nhiều, nhưng Dark Elf vẫn bị hầu hết lục địa phương Tây coi thường và khinh bỉ.

Đối với Alberu, người phải sống cả đời khi che giấu sự thật rằng dòng máu Dark Elf đang chảy trong người, anh mơ về một thế giới mà những người như anh không cần phải che giấu một phần danh tính của mình nữa.

'Thành phố Ngầm sẽ mãi mãi là một bí mật.'

Vương quốc Caro có thể chọc tức họ hoặc trở nên tham lam nếu họ biết.

Alberu thất vọng vì họ không thể công khai thành phố Ngầm.

'Đổi lại, vùng đất phía trên Thành phố Ngầm ... Sa mạc ... Mình sẽ giao nó cho Dark Elf và Necromancer.'

Họ sẽ không nhận được phần thưởng vì đã làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai khác cho Vương quốc Roan sao?

Đôi mắt đang mở của Alberu một lần nữa lại lấp lánh.

'Khả năng Thành phố Ngầm sẽ mãi là một bí mật với thế giới sẽ cao hơn một khi Vùng đất Chết trở thành lãnh thổ của Vương quốc Roan.'

Tất nhiên, việc lấy được lãnh thổ đó sẽ rất khó khăn.

Vương quốc Caro ở phía tây và Vương quốc Roan ở phía đông khá xa nhau. Tuy nhiên, nó vẫn rất đáng để thử.

Nó sẽ rất tuyệt vời nếu có thể thành công.

'Dark Elf sẽ có thể đi lại tự do trên mặt đất và người dân của Thành phố Ngầm cũng có thể được công nhận là công dân của Vương quốc Roan.'

Những người chạy khỏi lãnh thổ Dubori và tiếp tục cuộc sống của họ ở Thành phố Ngầm.

Những người không bao giờ có thể rời khỏi lòng đất cũng có thể có cơ hội được bước đi trên lãnh thổ của Vương quốc Roan.

Tất nhiên, Alberu đã nghĩ đến việc nhận họ làm công dân một phần vì anh cảm thấy có lỗi với họ, nhưng cũng có một lý do khác.

Đó là thứ nảy ra khi anh trò chuyện với Cale về cách đập vào lưng White Star tại lãnh của tộc Cá voi. Cale đã nói điều gì đó với Alberu, người đã đưa Tasha đến.

'Điện hạ. Phong cách giáo dục của người dân ở Thành phố Ngầm thực sự rất tốt. '

'Là vậy sao?'

'Bất kỳ ai muốn học đều có thể học và bất kỳ ai cũng có thể tự do thi vào một vị trí chính phủ. Có rất nhiều chuyên gia về mỗi chủ đề cụ thể là rất tốt. Mỗi người trong số họ đều tài năng trong lĩnh vực của họ. Tất cả mọi người đều có cơ hội học hỏi. '

Sau đó, Alberu đã tìm hiểu kỹ hơn về quê hương của mẹ mình. Càng học càng thấy ớn lạnh.

Cảm giác như thể anh đã tìm thấy thứ mà anh đang tìm kiếm.

Hình ảnh đã được vẽ ra trong đầu anh.

Thành phố tự do sẽ sớm được tạo ra cho giả kim thuật và ma pháp.

Thành phố Ngầm với cách sống của riêng họ được tạo ra từ việc con người và Dark Elf chung sống.

Alberu đã vẽ ra tương lai của Vương quốc Roan thông qua hai nơi này.

Những cơ hội mới mang tên Tháp giả kim và Ma Tháp sẽ sớm xuất hiện, và cũng có rất nhiều điều để học hỏi từ Thành phố ngầm.

Anh sẽ dành cả cuộc đời mình để nhào nặn tất cả những thứ đó lại với nhau và tạo thành một bức tranh tuyệt vời.

White Star.

Vương quốc Roan sẽ bận rộn ngay cả sau cuộc chiến của họ với tên khốn đó.

Mỗi ngày có thể khó khăn hơn cả việc chiến đấu chống lại hắn. Bản thân anh có thể bị thương.

Rắc rối chắc chắn sẽ đi kèm với những thay đổi.

Tuy nhiên, anh cần phải hướng tới một Vương quốc Roan phát triển và tỏa sáng hơn.

"Điện hạ."

Anh quay đầu về phía người quản lý đang gọi anh. Người quản lý thận trọng nói.

Tất cả các quản trị viên đều đang nhìn anh.

"Có ổn không khi bắt đầu điều tra ngay lập tức? Thiếu gia Cale và nhóm của cậu ấy chắc sẽ không sao đâu, đúng không? "

Cuối cùng họ cũng nói tới con voi trong phòng. ( Bản Eng: They finally addressed the elephant in the room. Câu này là thành ngữ, ám chỉ việc có một vấn đề to đùng ngay trước mặt nhưng mọi người đều ngó lơ/ tránh nhắc tới nó). 

"Nếu-"

"Ổn thôi."

Người quản lý không thể nói bất cứ điều gì dù anh ta đã bị cắt ngang và nhìn về phía Alberu.

Cười khẩy.

Khóe môi Alberu nhếch lên.

Anh đã nhảy dựng lên vì sốc sau khi nghe tin.

Anh đã nhanh chóng bình tĩnh lại sau đó.

'Eruhaben-nim ở lại lâu đài.'

Nhà ngoại giao không nói rằng pháp sư của Cale đã rời đi.

Eruhaben hẳn đã rời khỏi sa mạc nếu có chuyện gì xảy ra với Cale.

'Thực tế là ngài ấy đã không làm điều đó-'

Đó là thời điểm đó.

Cốc cốc cốc-

Ai đó khẩn cấp gõ cửa và Alberu phải dừng lại suy nghĩ của mình.

"Điện hạ, điện hạ!"

Anh nghe thấy một giọng nói khẩn cấp từ phía bên kia cửa và một số quản trị viên bị sốc đứng dậy rồi cố gắng đi ra cửa ".

"Ổn mà. Ta sẽ đi."

Alberu bảo họ ngồi xuống và tự mình đi ra cửa.

Cạch.

Anh mở cửa rồi nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc và khẩn trương trên khuôn mặt người hầu.

"Điện hạ, ngay bây giờ-!"

Alberu cắt lời người hầu và ra lệnh cho anh ta.

"Dẫn đường."

Alberu thong thả bước đi. Anh kiểm tra ngoại hình của mình và yêu cầu người hầu mang theo một giỏ bánh.

Rồi anh mở cửa phòng ngủ của mình.

Rầm!

Cánh cửa đóng sầm lại và Alberu bắt đầu nói với một nụ cười uy nghiêm trên khuôn mặt.

"Mọi người có thể nghĩ đây là nhà của cậu chứ không phải phòng ngủ của ta đấy."

Cale Henituse đang nằm trên ghế ngồi dậy và cúi đầu.

- Xin lỗi, thái tử! Đây là nhà của ngươi chứ không phải nhà của bọn ta! Ta phải vội vàng thiết lập tọa độ nên ta đã vô tình đặt nó ở đây thay vì vườn thượng uyển đấy!

Nụ cười của Alberu càng rạng rỡ hơn sau khi nghe thấy những lời của con Rồng vĩ đại và dũng mãnh nhưng dễ thương trong tâm trí anh.

Anh đặt giỏ bánh quy lên bàn và nhàn nhã nhìn về phía Cale.

"Trông ngài thoải mái hơn lần trước rồi, thưa điện hạ."

"Tất nhiên. Dongsaeng yêu quý của anh, hyung của em không phải là người dễ bị sốc đâu. "

Alberu, người đang nhẹ nhàng đáp lại Cale có thể nghe thấy phản ứng của Cale.

"À, có vẻ như White Star sẽ sớm xâm chiếm Vương quốc Roan đấy."

"...Khốn khiếp."

Alberu ngay lập tức cau mày.

"Em đang khiến ta phát điên đấy."

Cale, người nghe thấy tiếng lầm bầm của Alberu mỉm cười khó xử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro