Chap 500: Nó hoạt động? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đa số đã ngừng di chuyển khi họ bị áp lực hoặc trở nên lo lắng.

"C, cái đó-!"

Đôi tay của ông lão cầm gương đang run lên.

"...Trời ơi."

Hiệp sĩ Hộ mệnh Jeet đang nghĩ rằng đây là một trong những khoảnh khắc đó.

'Một con rắn thật lớn, không, một con quái vật.'

Anh đã nghe rất nhiều thông tin về những gì Tư lệnh Cale đã làm cho đến bây giờ. Mặc dù cậu không phải là Elf, nhưng Cale là người đã giúp đỡ Làng Elf trên dãy núi Mười ngón tay. Anh có thể nghe thấy nhiều điều về cậu vì anh có liên hệ với các Elf theo nhiều cách.

Anh có một suy nghĩ mỗi khi nghe được những tin tức đó.

'Cậu ấy thật tuyệt vời.'

Người này thật tuyệt vời.

Đó là suy nghĩ duy nhất mà anh có.

Đó là lý do tại sao anh nghĩ Cale cũng sẽ rất tuyệt vời trong trận chiến này. Ít nhất, đó là điều anh đã mơ hồ mong đợi.

Nhưng anh đã không nói nên lời sau khi tận mắt chứng kiến ​​sự tuyệt vời đó.

Anh sốc đến mức đứng đơ ra tại chỗ trong giây lát.

Jeet có thể thấy ba thuộc hạ của Elisneh trông cũng sốc như anh.

Tuy nhiên, nó chỉ diễn ra trong tích tắc.

Toàn bộ sự việc kéo dài một, có thể nhiều nhất là hai phút.

Tuy nhiên, khoảnh khắc do dự ngắn ngủi đó có thể đã là một khoảng thời gian dài đối với người khác.

Quả thật là một khoảng thời gian dài đối với Cale và con imugi bằng đá.

Baaaaang! Bang! Bang, baaaaang!

Mọi thứ lại vỡ và cứ tiếp tục vỡ ra.

Mê cung tan nát, sụp đổ, rơi xuống mà không có bất kỳ sự phản kháng nào.

Về phía Cale, người đang đứng trên cổ con quái vật bằng đá đó ...

'... Anh ta trông rất phấn khích.'

Có ai đó bước đến cạnh Jeet ngay lúc đó.

"Cậu ta cứ luôn thế này."

Tasha vỗ vai Jeet và nhẹ nhàng nói. Anh quay đầu lại và nhìn xung quanh.

Anh có thể nhìn thấy vài Dark Elf đang đi đến chỗ các Elf khác để nói điều gì đó với họ.

"Ngài Jeet. Chúng ta cũng cần phải nhanh lên thôi. "

Những Dark Elf còn lại đều đang hướng về Cale.

Boom. Boom. Boom.

Con quái vật xương đen đang cẩn thận ôm lấy Mary bằng cả hai tay khi nó nhanh chóng di chuyển.

Cô có thể nghe thấy giọng nói của Dark Elf.

"Kahahaha!"

"Đây thậm chí không phải một mỏ vàng nữa, nó là cả một cái mỏ kim cương bất cứ khi nào chúng ta đi theo thiếu gia!"

"Đây là lý do tại sao tôi phải cố gắng hết sức đây này! Tử mana tuôn ra như mưa ấy! "

"Im mồm và hấp thụ tử mana nhanh lên."

Các Dark Elf đã vô cùng thích thú với tình huống do con rắn đá lớn tạo ra.

"Ugh! Mấy tảng đá này! Ê, cẩn thận vào! Tôi nghĩ con rắn đá đó điên thật rồi! "

"Tôi biết rồi mà. Noonim, chúng ta có nên đưa Phong tinh linh của mình tới để giúp thiếu gia không? "

"Ừ, đó là những gì tôi đang nghĩ. Đưa cả Mộc tinh linh đến nữa. "

"Vâng!"

Những tảng đá đang bay ...

Bụi bay trong không khí khi mọi thứ vỡ vụn ...

Họ nhanh nhẹn né mọi thứ hoặc chạy ngay qua nó trong khi cười.

Mary ra lệnh cho ba trong số bốn bộ xương mà cô đã thu thập được khi họ di chuyển qua mê cung.

"Cẩn thận hộ tống họ."

Boom. Boom. Boom.

Ba bộ xương lớn nhanh chóng chạy về phía trước và hạ thấp cơ thể của chúng.

Rắc.

Vòm cây bao quanh Jopis và những đứa trẻ hoàng tộc đã hạ xuống.

Raon đã gỡ bỏ chiếc khiên.

Những bộ xương lật tung mái vòm. Vòm cây trông như một cái tổ khi nó bị lật ngược. Jopis hiểu ý định của Mary ngay khi cô nhìn thấy những gì các bộ xương đang làm.

"Leo lên đi."

Cô dẫn những đứa trẻ hoàng tộc và vào bên trong 'tổ.'

Tất nhiên, có vài đứa còn do dự.

"Lên đây mau nào! Không sao đâu!"

Belle, đứa nhỏ nhất, mang đôi mắt trong veo khi nắm lấy tay Jopis, lên tổ và ra hiệu cho những người khác.

"G, giúp tôi với."

Cậu bé có cánh tay đang dần chuyển sang màu đen vì tử mana đã chỉ vào cái tổ và nhờ những đứa trẻ khác giúp đỡ.

Những đứa còn lại cuối cùng cũng nhanh chóng leo ​​vào cái tổ.

Họ nghe thấy tiếng hét của Elisneh ngay lúc đó.

"Chặn nó lại! Hãy phá hủy thứ trông giống rắn đó! "

Người đàn ông trung niên và hai cụ già nhanh chóng ra hiệu bằng tay trong khi Elisneh nhảy khỏi tường và đáp xuống trước mặt lũ trẻ.

"Làm sao các ngươi dám di chuyển khi không có mệnh lệnh của ta!"

Jopis nhận thấy một tia sáng màu đỏ phát ra từ tay Elisneh và đôi mắt của lũ trẻ trở nên mờ mịt.

"Ugh!"

Chỉ có Belle và cậu bé bị đầu độc là lắc đầu trong đau đớn.

"Grrrrrrr!"

Fluffy xuất hiện ngay lúc đó rồi chen vào giữa Elisneh và lũ trẻ.

"Không cần mệnh lệnh."

Mary cũng xuất hiện.

"Ảo thuật sư và Necromancer đều dùng tử mana."

"Hả?"

Phản ứng của Elisneh bị phớt lờ.

Những sợi chỉ đen bắn ra từ tay Mary và nhanh chóng bao lấy Elisneh.

Đó là một tấm lưới hình mạng nhện giống với những đường gân trên cơ thể cô.

"Ư! Ta sẽ không để ngươi làm thế! "

Elisneh phải bắt đầu tạo ra một dấu tay mới để né đòn này.

Mary đã không bỏ qua cơ hội đó.

"Tôi sẽ đưa chúng vào bên trong."

Những bộ xương vươn tay ra và nhanh chóng đưa mấy đứa nhỏ vào tổ. Rồi hai trong số chúng cùng nhau giữ lấy cái tổ trong khi con thứ ba bảo vệ từ phía sau.

Boom. Boom. Boom.

Rồi họ nhanh chóng đuổi theo con imugi. Jeet và các Elf đi sau các Dark Elf đang tiến về phía Cale. Tất nhiên, họ phải lùi xa hơn những con quái vật xương vì tử mana.

"Khốn khiếp, chết đi!"

Họ nghe thấy tiếng hét giận dữ của Elisneh phát ra từ phía sau khi cô ta thoát khỏi tấm lưới đen.

"Chết tiệt!"

Jeet có thể cảm thấy một sức mạnh mạnh mẽ đang tiếp cận từ phía sau.

Anh nghe thấy giọng nói của Cale ngay lúc đó.

"Jeet! Chặn các thuật sư lại! "

Các Elf đã nhận ra vai trò của họ và quay lại khi Cale ra lệnh.

Con rắn lông vũ đang lao về phía họ.

Ngoài ra còn có một con hổ lửa lớn và một con ngựa gió đang lao về phía họ.

"Chặn chúng lại!"

Jeet lên tiếng và gọi Tinh linh của mình.

Tay anh nhanh chóng di chuyển trở lại.

"Nhắm!"

Các Elf xung quanh Jeet kéo dây cung và nhắm mũi tên của họ vào kẻ thù.

Mỗi thuật sư và mỗi con vật của bọn chúng đều có tính cách và đặc tính khác nhau.

Các cung thủ Elf cũng có các Tinh linh thuộc tính khác nhau.

"Lửa!"

Những mũi tên rời khỏi cây cung và bắt đầu bay về phía kẻ thù sau khi Jeet ra lệnh.

"Đi!"

Các thuộc tính được bao quanh mỗi mũi tên.

Lửa, nước, đất, gió và gỗ.

Những mũi tên với sức mạnh của các Tinh linh trở nên lớn hơn và trông như những con vật sống khi chúng lao về phía những tạo vật của kẻ thù.

Baaaaaang-!

Họ nhanh chóng nghe thấy những tiếng nổ lớn.

"Ugh!"

Người đàn ông trung niên đeo kính bắt đầu cau mày.

Lưng con hổ lửa của anh ta bị một mũi tên nước xẻ đôi và anh ta trở nên loạng choạng.

Ông già với chiếc gương nắm lấy vai anh.

"Đừng như thế nữa."

Con ngựa gió và con rắn lông hơi run rẩy một chút, nhưng chúng vẫn ổn.

Jeet cũng đã xác nhận điều này.

Anh có thể biết chắc sức mạnh gần đúng của kẻ thù.

Trong trường hợp đó...

"Đừng chờ gì nữa! Hãy cản trở các thuật sư bằng mọi giá! "

Jeet trừng mắt nhìn kẻ thù và hét lên.

"L, lũ Elf chết tiệt!"

Ông lão cầm bút lông lập tức nhíu mày.

Ông có thể nghe thấy những tiếng va chạm như sấm sét và những bức tường mê cung bị vỡ ra.

"Đừng chậm trễ nữa."

Elisneh nhảy qua ông và bắt đầu chạy trên các bức tường mê cung.

"Tấn công đỉnh của các bức tường!"

Các Elf không thể vượt qua bức tường đã nghe lệnh của Jeet và nhắm đến Elisneh.

Các thuật sư đương nhiên không để các Elf làm theo ý họ.

Sự cau có trên khuôn mặt của Elisneh tiếp tục trở nên tồi tệ hơn sau tất cả.

"Tên khốn điên rồ đó!"

Mê cung đang tiếp tục bị phá hủy.

Cale tiếp tục tiến về phía trước.

- N, nhân loại!

Raon vô hình đang theo sau đuôi của imugi hét lên trong tâm trí cậu.

- Nhân loại! Chúng ta nên làm thế này ngay từ đầu đấy!

Nó cảm thấy sảng khoái.

Nhóc Rồng sáu tuổi tự nhiên bắt đầu sử dụng ma pháp của mình sau khi cảm nhận được cảm giác sảng khoái bất ngờ trong người nó.

Baaaaang!

Baaaaang! Baaaaang!

Ma pháp của nó đã tạo ra những lỗ nhỏ trên các bức tường mê cung.

Imugi đâm đầu vào những cái lỗ đó.

Baaaaang!

Tử mana bắn lên cùng với vụ nổ.

"Cale-nim."

"Chỉ cần ngồi yên và cúi đầu xuống thôi."

Cale đáp trả một cách nhanh chóng trước khi mở rộng vòng tay về phía số tử mana đang tuôn về phía mình.

Cale đang mở rộng vòng tay có thể nghe thấy giọng nói của Raon.

- Nhân loại! Nhìn thì hơi khó xử đấy, nhưng đó là tư thế tốt nhất để thực hiện rồi!

'...Mình cũng thấy xấu hổ.'

Cale thấy tư thế này thật đáng xấu hổ vì cậu không cố khoe khoang hay làm bất cứ điều gì khác, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác. Cậu không thể để tử mana chạm vào Raon và Choi Han, và cậu cũng phải hạn chế lượng tử mana chạm vào con imugi bằng đá.

- Ta đang đốt nó này! Là một biển lửa! Kahahahaha!

Craaaackle-

Ngọn lửa vàng hồng bao quanh cơ thể cậu đang nhanh chóng nuốt chửng lượng tử mana xung quanh .

Tro tàn bằng vàng hồng nhanh chóng rơi xuống đầu con imugi.

Bộp, bộp.

Choi Han đang nép sau Cale phủi tro và bắt đầu nói.

"Cale-nim, cái này rất hiệu quả đấy."

- Nhân loại! Thật hiếm khi thấy ngươi trông ngầu thế này! Ta sẽ thử tư thế đó vào lần sau!

"Haaaaa."

Cale thở dài và lắc đầu.

Tuy nhiên, cậu cảm thấy tốt.

Cậu đang phá hủy mọi thứ và nhanh chóng tiến về phía trước.

'Chúng ta sắp tới trung tâm rồi.'

Nếu bản đồ của Cale và xác nhận của Jopis trước đó là chính xác, họ sẽ sớm đến trung tâm mê cung.

Họ sẽ sớm nhìn thấy Cây Thế giới giả.

Baaaaaang!

Một bức tường mê cung vỡ ra lần nữa và Cale nao núng.

"Ugh!"

"... Cái gì!"

"Mọi người im lặng! Đừng di chuyển nữa! "

Họ nghe thấy giọng nói ở phía bên kia bức tường. Con imugi ngừng di chuyển và họ có thể nhìn thấy phía bên kia của bức tường khi lớp bụi lắng xuống.

"Đ, đó là kẻ thù!"

Một trong những hiệp sĩ phía trước cất giọng.

Rồi Cale nghe thấy giọng nói của Elisneh sau lưng cậu. Cậu không biết cô ta đã làm thế nào, nhưng cô đã chạy qua đỉnh của các bức tường như thể đang bay.

"Lữ đoàn Hiệp sĩ tới rồi!"

Cô ta có vẻ vui khi gặp lại các đồng minh của mình.

Bộp.

Tuy nhiên, khi cô ta đáp xuống bức tường ngay bên cạnh cái mà Cale vừa phá hủy ...

Cô ta bắt đầu cau mày.

"...Sao mọi người mang theo ít người thế?"

"Bệ hạ!"

"Bệ hạ!"

Các hiệp sĩ hét lên khi nhìn cô ta nhưng cái cau mày của Elisneh thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn.

300 Hiệp sĩ đã tiến vào mê cung dưới lòng đất.

Tuy nhiên, lúc này chỉ có ít hơn 50 người trong số họ đang ở trước mặt cô ta.

Hơn nữa, họ bị thương và phủ đầy bụi, trông như thể họ đã chạy trốn khỏi thứ gì đó.

"Bệ hạ!"

"Đội trưởng Hiệp sĩ, chuyện gì đã xảy ra- ?!"

Đội trưởng Hiệp sĩ có một biểu hiện khẩn cấp trên khuôn mặt khi anh ta mở miệng để đáp lại Elisneh đang sốc. Anh ta đã cố gắng hết sức để trông có vẻ bình tĩnh, nhưng nó không hiệu quả mấy.

"Là những kẻ xâm lược! Những kẻ xâm lược đã xuất hiện ở lối vào thứ hai và bắt các hiệp sĩ! "

"...Gì?"

"Bọn chúng có vẻ là những sát thủ chuyên tàng hình! Chúng ẩn mình trong bóng tối ở mê cung và liên tục tấn công chúng tôi! "

Mặc dù anh ta đang sử dụng từ 'tấn công', nó giống với một cuộc đi săn nơi những người thợ săn bắt sống con mồi hơn.

Ngay khi đó.

"Ruff, ruff!"

"Ruff!"

Hai con chó con xuất hiện quanh góc khuất trong khi sủa. Người kỵ sĩ khẩn trương kêu lên.

"N, những con chó đó đã theo dõi chúng tôi bất kể chúng tôi đi đâu!"

Có hai người xuất hiện phía sau hai con chó con tiều tụy như Fluffy.

- Nhân loại! Ông nội Ron và Beacrox kìa!

Đó là Beacrox, người ăn mặc như một đầu bếp của Vương quốc Molden và Ron, người ăn mặc như một người hầu.

Một người cầm một thanh đại kiếm trong khi người kia cầm nhiều con dao găm trong tay.

"...Ngươi-"

Elisneh nhìn về phía Cale.

Cười.

Cale bắt đầu mỉm cười ... Mặt đất bắt đầu ầm ĩ sau lưng Elisneh trước khi dừng lại và họ nghe thấy giọng nói của Jopis.

"Ngươi cảm thấy thế noà khi nhận lấy kết thúc thế?"

Đội trưởng Hiệp sĩ khẩn trương hét lên ngay lúc đó.

"Bệ hạ! Có vẻ như hoàng tộc và những người bên trong cung điện đã bị bắt làm con tin rồi! "

Keng!

Đội trưởng Hiệp sĩ rút kiếm ra và hướng nó về phía Ron khi anh ta cho các hiệp sĩ xếp thành một vòng tròn như thể muốn bảo vệ Elisneh.

"Thuộc hạ của tên khốn đó đã bắt toàn bộ cung điện làm con tin!"

Ánh mắt của Elisneh vẫn tập trung vào Cale. Cale nhún vai.

'Họ không phải con tin của chúng tôi.'

Người của gia tộc Molan đã lén lút xâm nhập vào cung điện và đẩy lui lực lượng của Elisneh để bảo vệ hoàng tộc cùng những người bên trong cung điện.

Tuy nhiên, Cale nhếch mép cười về phía hiệp sĩ đang gọi cậu là một kẻ khủng bố và bắt đầu nói.

"Ta đã nghĩ rằng ta sẽ thử một thứ mà lũ khốn như các ngươi thật sự rất giỏi đấy."

Cậu đang nói chuyện với Elisneh một cách tự nhiên.

"Đồ khốn nạn!"

"Chửi thề là không tốt đâu."

Elisneh có thể nghe thấy câu chế nhạo tao nhã của Jopis.

"Ngươi!"

Khoảnh khắc Elisneh quay lại và trừng mắt nhìn Jopis ... Jopis mỉm cười tao nhã khi cô đáp lại.

"Cô thực sự không nên chuyển ánh nhìn của mình sang nơi khác khi đang ở giữa một trận chiến đâu."

Baaaaaang!

Họ nghe thấy một tiếng động lớn.

"Tránh ra!"

"Bức tường đ, đang đổ nát!"

"Mọi người, hãy tập trung vào việc bảo vệ bệ hạ! Bệ hạ là ánh sáng duy nhất của Vương quốc Molden! "

Mệnh lệnh của Đội trưởng Hiệp sĩ và giọng nói lo lắng của các hiệp sĩ trộn lẫn vào nhau.

Elisneh lại nhìn về phía trước.

Cô có thể thấy khoảng năm mươi hiệp sĩ đang đứng xung quanh bức tường mà cô đang đứng.

Cô cũng có thể nhìn thấy Cale ở phía trên con quái vật đá đang tiến về phía trước như thể cậu không hề quan tâm đến họ.

Cô ta đầy tức giận.

"Lũ ngu dốt! Hãy chặn con quái vật đó lại! "

"Nhưng mà, bệ hạ!"

"Câm mồm và đuổi theo nó!"

Cô lao qua Đội trưởng Hiệp sĩ và các hiệp sĩ rồi tiến về phía Cale.

Bộp.

Tuy nhiên, người đang ở trên con imugi đã nhảy ra để ngăn cô ta lại.

"Chúng ta không có việc gì phải làm sao?"

Chhhhh.

Choi Han rút kiếm ra và chĩa vào Elisneh.

Lý do anh đến chỗ Cale ...

Trước đó, khi anh bước lên con imugi ...

'Choi Han. Anh là người cuối cùng. Ra khỏi lưng của imugi khi chúng ta ở ngay trước điểm đến. Chặn Elisneh lại. Tôi chắc chắn cô ta sẽ đuổi theo sau. '

Choi Han nở một nụ cười hồn nhiên trên khuôn mặt khi anh đưa tay ra.

Elisneh bắt đầu cau mày.

Baaaaaang!

Một bức tường khác đã bị phá hủy ngay lúc đó.

"Không!"

Cô ta vô thức hét lên bằng một giọng lo lắng và lao về phía trước. Thanh kiếm của Choi Han vung về phía cô, nhưng Elisneh đang cau mày khi nhìn con quái vật bằng đá phá hủy bức tường tiếp theo.

'Cái cuối cùng......!'

Đó là bức tường cuối cùng.

Đó là bức tường cuối cùng cản đường Cale.

Cale cũng biết là thế.

Cale bám chặt lấy cơ thể thô ráp của con imugi bằng đá. Con Imugi ngẩng đầu lên.

Một khi đầu nó cúi xuống và đập mạnh lần nữa!

'Một khi thứ này bị phá hủy-!'

Tách.

Máu bắt đầu chảy ra từ miệng Cale.

- Nhân loại! Ta ngửi thấy mùi máu đấy! Nhân loại, nguơi có chắc là ngươi không lạm dụng nó lần nữa không thế? Bây giờ ngươi dừng lại được rồi!

Boooooooom!

Bức tường cuối cùng đã bị phá hủy.

Chhhhhhhhhhhh-

Tử mana đặc hơn bao giờ hết đổ về phía Cale.

Tuy nhiên, ngọn lửa ngay sau đó đã nuốt hết tử mana và thiêu rụi nó.

Shhh-

Cale có thể nhìn thấy cảnh tượng trước mặt khi tro tàn bằng vàng hồng rơi vụn.

"... Ho."

Trên đỉnh của một vườn hoa xinh đẹp ...

Vườn hoa tuyệt đẹp mà không ai có thể ngờ được lại nằm ở trung tâm của mê cung dưới lòng đất ghê tởm này ...

Nằm trên cái...

- Thật k, kinh tởm!

Có một cái cây đen.

Đó là Cây Thế giới giả.

Trực giác của Cale cho cậu biết đó là nó.

Imugi không giảm tốc độ khi lao thẳng vào vườn hoa.

"Không!"

Cậu nghe thấy tiếng hét của Elisneh sau lưng mình, nhưng Cale không có thời gian để thư giãn khi mục tiêu của cậu đang ở trước mặt.

Cái cây này khá lớn ngay cả khi được so sánh với Cây Thế giới thật không có lá.

Thân và cành của nó gồ ghề, trông nó ghê tởm một cách kỳ lạ.

Nó giống một cái cây trong một câu chuyện kinh dị về một cái cây bị ma ám.

Tuy nhiên, con imugi bằng đá không dừng lại.

Cale mở miệng khi họ chỉ còn cách Cây Thế giới giả một chút.

"Dừng lại."

Craaaackle-

Ngọn lửa xung quanh Cale càng bùng cháy mạnh hơn. Nó trông có vẻ sẵn sàng ngấu nghiến cái cây bất cứ lúc nào.

-Nhân loại, ngươi định đốt nó ngay luôn à?

Raon hỏi.

- Hehehe, một biển lửa! Kahahahaha!

Và khi bủn xỉn cười như một kẻ mất trí ...

"Hmm?"

Cale nao núng.

Brrrrrrrr-

'Nó đang rung?'

Những cành cây to lớn kinh tởm khẽ rung rinh.

Các cành cây cũng chuyển động và tập hợp lại với nhau, nó làm cái cây trông như thể đang cố gắng cuộn lại.

"Khoan."

Cale bắt đầu cẩn thận lắng nghe.

Đằng sau tiếng cười điên cuồng của bủn xỉn ...

- ...Làm ơn...Cứ...u...tôi.

Cậu nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ.

Shhhh.

Cale nhìn thấy nhánh cây nhỏ nhất đang vươn về phía mình.

Cành cây đó đang run rẩy.

Nó khiến cậu nhớ đến chuột lai Mueller, người luôn run rẩy trước mặt cậu.

'Nó sợ?'

Cây Thế giới giả sợ cậu?

Cale bỏ ngọn lửa ra khỏi tay mình và đưa tay về phía cành cây nhỏ.

Cành cây chao đảo và lùi lại trong cú sốc, nhưng tay Cale nhanh hơn.

Cậu nghe thấy giọng nói đó lần nữa ngay khi đó.

- C, cậu có, n, nghe thấy giọng tôi không?

Đó là một giọng nói rụt rè và run rẩy.

"...Là ngươi sao?"

Cale nhìn về phía cái cây đen và hỏi, rồi Cale có thể nghe thấy giọng nói rụt rè bắt đầu cất tiếng.

- Mmph. Làm ơn cứu tôi. Xin hãy trồng tôi ở một nơi khác, hức. Tôi ước được gặp Cây thế giới-nim. Hứccccc. Mmph.

"... Hmm?"

- Waaaaaaaah. Waaaaaaaa. Mmph, mm.

Cậu có thể nghe thấy tiếng cây sụt sịt và khóc.

'Một cái cây thậm chí còn có mũi để sụt sịt như thế á? "

Cale sốc đến nỗi cậu đang có những suy nghĩ ngẫu nhiên như vậy.

Giọng nói rụt rè tuyệt vọng hỏi ngay lúc đó.

- Làm ơn .... Đưa tôi đi và trồng tôi ở một nơi khác. Tôi muốn thoát khỏi đây. Hứccccccc. Waaaaaaaa.

'Nó muốn được chuyển đi? ...Thoát khỏi?'

Ánh mắt của Cale vô thức hướng về phía trần của mê cung.

Rồi cậu bắt đầu suy nghĩ về điều gì đó.

Để chuyển một cái cây lớn thế này đi-

- Cale.

Cale hoàn thành suy nghĩ của mình ngay cả khi Super Rock xen vào.

'Mình sẽ không cần phải phá hủy trần nhà rồi kéo toàn bộ nó lên nếu mình muốn chuyển cái cây lớn này đi sao?'

-Không phải thế là phá huỷ quá nhiều rồi sao?

Đá tảng đáng sợ khẩn cấp gọi Cale và nhanh chóng hỏi.

Tuy nhiên, ánh mắt của Cale lại tập trung vào trần của mê cung.

- Ôi, Cale! Đó không phải điều cậu nên làm đâu!

Giọng nói như đang bất ngờ của Super Rock vang vọng trong tâm trí Cale.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro