Chap 552: Ngươi lẽ ra phải cẩn thận (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cale lặng lẽ quan sát sự sợ hãi trong mắt Cotton.

'Sao cô ta lại sợ Gersey đuổi theo chúng ta?'

Eruhaben bắt đầu nói khi Cale vẫn im lặng.

"Chúng ta có cần bắt Gersey không?"

Cotton lắc đầu.

"Đó không phải là ý kiến ​​hay đâu, thưa ngài."

Cô đang nói một cách kính trọng với con Rồng cổ đại.

"Dựa trên tính cách của Gersey, hắn sẽ ngay lập tức liên lạc với White Star sau khi đàn áp thuộc hạ của tôi. Hắn sẽ chỉ tiến vào lối đi ngầm sau khi làm việc đó. Hắn không làm loại hành động thiếu suy nghĩ đâu. Hắn ta là kiểu người kỹ lưỡng."

Eruhaben hiểu ý nghĩa đằng sau những từ đó.

"Ý cô là phá hủy nơi này trước khi White Star đến sẽ tốt hơn là xử lý Gersey?"

"Vâng, thưa ngài, đúng vậy."

Cotton lấy một tấm bản đồ ra khỏi túi.

"Muốn phá hang thì tốt nhất là phá từ trong cùng".

Cô nhìn vào bản đồ khi bắt đầu đi vào khu vực bên trong hang động.

Không, cô đang chạy.

"Vị trí thứ ba là nơi quan trọng nhất, nên phá hủy chỗ đó là hiệu quả nhất!"

Không lấy được hết lượng tử mana này là một điều đáng tiếc, nhưng nó không phải một cơ sở cần phải bị phá hủy.

Ngay khi đó.

Bùm! Bùm! Bùm!

Họ nghe thấy tiếng động phát ra từ đầu cầu thang.

"...Đó hẳn là mấy tên thuộc hạ đáng tin cậy của Gersey! Nhanh lên!"

Cô trở nên lo lắng và bắt đầu di chuyển nhanh hơn.

"Aaaaah!"

Cô đột nhiên cảm thấy như thể cả người mình đang bắt đầu bay lên.

Hai chân của cô thực sự đã rời khỏi mặt đất.

"Cái quái gì thế?"

Cô nhìn về phía Cale, người đang ở cạnh cô.

"Chúng ta phải đi nhanh lên nếu đang vội. Chúng ta sẽ chậm nếu chạy đấy."

Có những cơn lốc ở đầu chân Cale và chân cô.

Bud và Eruhaben trông cũng đã sẵn sàng lao nhanh về phía trước.

Cotton nhìn xuống chân mình một lúc trước khi gật đầu.

"Được rồi! Tôi sẽ hướng dẫn cậu!

Cô bắt đầu di chuyển nhanh hơn.

Cale ở trên đó bên cạnh cô.

Đôi mắt cậu quan sát vô số bình thủy tinh chứa đầy tử mana.

Cale có thể cảm nhận được vô số sinh mạng đã mất đi để tạo ra số tử mana này.

'Đó là lý do tại sao mình phải phá hủy hoàn toàn cơ sở này.'

Cale quyết định và bắt đầu nói.

"Sao cô vội vậy? Cô có vẻ cực kỳ sợ hãi đấy."

Cotton ngừng cắn môi.

"...Tôi đã nói với cậu rằng vị trí thứ ba là quan trọng nhất, phải không? Tôi cũng đã nói rằng tôi có bằng chứng cho câu nói đó."

"Ừ."

Bùm. Bùm. Bùm.

Họ vẫn có thể nghe thấy tiếng người lao xuống từ phía sau.

Thuộc hạ đáng tin cậy của Gersey là thứ quái gì mà lại ồn như vậy khi đi xuống?

Cale nhận thấy một bức tường và cánh cửa ở cuối các hộp thủy tinh.

Cotton bắt đầu nói trong khi nhìn vào cánh cửa đó.

"Chúng tôi đã nhận được tử mana từ nhiều nơi."

"Đế quốc Mogoru?"

"Phải, Đế quốc Mogoru là một trong những nơi đó."

Bud sửng sốt hỏi.

"Cô cũng nhận lấy nó từ những nơi khác à?"

Cotton bắt đầu cau mày khi quay đầu về phía Bud.

"Tôi không có thời gian để giải thích tất cả những điều đó ngay bây giờ!"

Cô nhìn đi nhìn lại bản đồ trong khi tiếp tục nói.

"Cơ sở dưới lòng đất này được tạo ra ngay khi lâu đài trắng được thành lập. Tôi đã tham gia vào việc tạo ra nó, nhưng khu vực trong cùng của cơ sở này... Tôi không thể nghe được bất cứ thứ gì về địa điểm thứ ba."

Biểu cảm của Cale trở nên kỳ lạ.

Cậu đã nghe nói rằng phải mất một thời gian dài kể từ khi bắt đầu xây dựng Vương quốc Endable cho đến khi kết thúc.

Nhưng vị phó linh mục trông có vẻ mới khoảng hai mươi tuổi đã tham gia vào tất cả và vẫn còn sống?

'...Mình đoán mình không thể tin vào vẻ ngoài của cô ấy.'

Cale cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu rằng cô là một ảo ảnh sư.

"Lúc đầu tôi đã nghĩ rằng đó là một nơi quan trọng, nhưng sau đó thì tôi chẳng còn nghi ngờ gì nữa."

Cale tập trung vào những gì Cotton phải nói một lần nữa.

"Nhưng một khi chúng tôi đã nắm được Đế quốc Mogoru, Gersey bắt đầu tiến vào địa điểm thứ ba rất thường xuyên."

"Vậy thì cũng chẳng lâu đến thế."

"Haaaaa."

Cale có thể thấy Cotton thở dài và đáp lại.

Cô lặng lẽ nhìn Cale và trả lời.

"Có kỳ lạ không nếu 24 sinh mạng biến mất mỗi ngày?"

"...Gì?"

Khuôn mặt Cale đanh lại khi Cotton bắt đầu nói nhanh hơn.

"Nó xảy ra vào mỗi tám tiếng. Gersey đem theo những thuộc cấp đáng tin cậy của mình và mang 'thức ăn' đến cơ sở thứ ba.

"Thứ 'thức ăn' đó là con người à?"

"...Đôi khi đó là con người, nhưng cũng có những sinh vật sống khác nữa. Bất kể nguồn gốc có là gì, bọn chúng mang theo tám sinh vật ba lần một ngày."

Cotton, người cực kỳ nhạy cảm với các chuyển động của Gersey và đã quan sát thói quen hàng ngày của hắn bắt gặp thói quen kỳ quặc này vào một lúc nào đó.

"Làm sao cô biết điều đó nếu không thể đến khu vực đó?"

"Thuộc hạ của hắn tìm thức ăn từ bên ngoài. Gersey không ở cùng họ vào thời điểm đó."

Có vẻ như mặc dù Gersey luôn cùng thuộc hạ của mình đến đây và đưa thức ăn đến địa điểm thứ ba, chỉ có mỗi thuộc hạ của hắn là ra ngoài tìm thức ăn.

"Ngay khi phát hiện ra điều đó, tôi đã tạo ra ảo ảnh và lén lút theo dõi họ một lần."

Cotton khẽ thở dài.

"Tôi đã nghe thấy một trong những thuộc hạ nói chuyện vào thời điểm đó. Anh ta là người duy nhất trong số những thuộc hạ đáng tin cậy của Gersey có thể nói chuyện. Đây là những gì tên khốn đó đã nói."

Cộp.

Chân Cotton đáp xuống đất.

Cô nắm lấy ổ khóa trên cánh cửa đến địa điểm thứ hai và nói tiếp.

Cô đang lặp lại những điều mà tên thuộc hạ của Gersey đã nói vào lúc đó.

"Anh ta nói, 'chúng ta phải nhanh lên và tìm thức ăn cho lũ quái vật đó!' "

"...Quái vật?"

"Đúng. Rồi anh ta còn nhanh chóng thêm vào nữa."

Cale nhìn Cotton.

" 'Cái ngày mà những thứ khủng khiếp đó không còn bị phong ấn nữa... Chúng ta phải cống hiến tất cả những gì mình có để thực hiện mệnh lệnh của bệ hạ vì ngày đó sẽ là ngày bệ hạ và giấc mơ của ngài ấy trở thành hiện thực!' "

"...Và sau đó?"

"Tôi bị bắt gặp."

Oooooooooong-

Chiếc nhẫn trên ngón tay cô bắt đầu rung lắc cùng với ổ khóa.

Cạch cạch.

Cô bắt đầu di chuyển ổ khóa.

"Tôi phải nhanh chóng chạy đi vì thuộc hạ của Gersey đã tìm thấy tôi. Tôi hầu như không thể sống sót trở lại."

Bud, người đang suy nghĩ về những gì cô vừa nói bắt đầu lên tiếng.

"Tất cả những ước mơ của họ sẽ thành hiện thực vào ngày phong ấn được gỡ bỏ. Có vẻ như... địa điểm thứ ba rất quan trọng như Phó Linh mục đã nói."

Cale gật đầu và bắt đầu nói.

"Tôi có cảm giác rằng phong ấn sẽ được gỡ bỏ vào ngày cuối cùng của lễ hội."

Cotton bắt đầu nhíu mày.

"Tôi cũng đã có ý nghĩ như vậy. Đó là lý do tại sao chúng ta phải nhanh chóng phá hủy nơi đó trước."

Bud do dự một lúc trước khi đặt câu hỏi.

"Cô có nghĩ chúng ta sẽ có thể phá hủy nó nếu lũ quái vật khủng khiếp kia ở đó không? Chúng ta không gặp nguy hiểm sao?"

"Trông ta có yếu không?"

Bud nao núng và xua tay sau khi nghe câu hỏi của Eruhaben.

"À, Eruhaben-nim, Không phải như vậy đâu."

Eruhaben cười trước phản ứng của Bud và nói thêm.

"Sẽ không quá nguy hiểm nếu chúng vẫn bị phong ấn và Gersey cùng thuộc hạ của hắn ta có thể tự do ra vào để đưa thức ăn."

"Tôi cũng nghĩ vậy, thưa ngài."

Cale bắt đầu nói.

"Và đó là lý do tại sao chúng ta phải nhanh lên."

Cậu lại nhìn Cotton.

Rồi Cale tiếp tục nói.

"Sẽ phức tạp hơn nếu Gersey mở phong ấn ra trước. Đó là lý do tại sao chúng ta phải di chuyển trước khi hắn đến đây. Tôi nói có đúng không?"

"Đó là lý do quan trọng nhất khiến chúng ta phải vội vàng."

Cotton không thể ngừng cau mày khi cô nói điều đó.

"Chết tiệt, sao cái thứ quái quỷ này không mở ra thế?!"

Cotton có vẻ thất vọng khi cô không mở được ổ khóa.

"Né ra nào."

"Gì?"

Cale đặt tay lên vai cô và kéo cô lại.

Tay Cotton rời khỏi ổ khóa.

"Cậu đang làm cái quái gì trong khi mỗi giây đều có giá trị-?"

"Eruhaben-nim."

Cotton có thể thấy Eruhaben đang tiến về phía trước vào lúc đó.

"Lùi lại đi."

Cotton đã lùi ra sau cùng với Cale và Bud, mỗi người nắm lấy một cánh tay của cô.

Cô có thể nhìn thấy một lớp bột vàng bao phủ bức tường.

Nó ở đó chỉ trong chốc lát.

Nhưng đôi mắt cô sớm mở to.

Baaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaang!

"...Vãi chưởng!"

Toàn bộ bức tường đã bị phá vỡ.

Bộp. Bộp.

Cale vỗ vai cô và thì thầm với cô.

"Tôi nghĩ đã đến lúc tiến lên phía trước vì bọn chúng đã biết chúng ta ở đây nhỉ?"

"...Tên khốn điên khùng."

'Cậu ta phá hủy bức tường vì điều đó sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu hang động bắt đầu sụp đổ đây?!'

Cotton có nhiều điều muốn nói nhưng lại chỉ lặng lẽ bước tới.

Cale theo sau cô và cậu nhận thấy vô số máy móc cùng vòng tròn ma thuật lấp đầy khu vực rộng lớn này.

Cotton bắt đầu nói sau khi nhìn thấy ánh mắt của Cale.

"White Star đã trải qua nhiều cuộc thanh lọc với Gersey ở đây."

"Thanh lọc?"

"Cơ thể con người của hắn phải được thanh tẩy để trở thành một cơ thể phù hợp với một thành viên của Ma tộc."

Cale chỉ vào phần phía bắc của hội trường lớn.

Ở đó có một cánh cửa nhỏ.

"Nó đó à?"

"Ừm, đó là địa điểm thứ ba."

Cale gật đầu rồi nhìn về phía Eruhaben và Bud.

"Hãy phá huỷ chúng khi chúng ta đi."

Oooooooong-

Aura xanh bắt đầu bắn ra từ mũi kiếm của Bud.

Lưỡi kiếm của anh chĩa về phía các thiết bị.

Ngay khi đó.

"Chúng tới rồi."

Eruhaben nhìn về phía cầu thang ở địa điểm đầu tiên, thứ có thể được nhìn thấy qua bức tường bị phá hủy.

Bùm!

Cale có thể nhìn thấy những thứ phát ra tiếng động lớn khi chúng đi vào khu vực dưới lòng đất.

Cậu không thể nhìn rõ vì bọn chúng ở quá xa.

Tuy nhiên, cậu có thể mơ hồ nhận ra chúng.

"Lớn quá."

Bud có thể nhìn thấy năm linh mục mặc áo choàng lớn bước vào cơ sở dưới lòng đất.

"Mm, tôi không thể ngửi thấy vì chúng ở quá xa. Nhưng có vẻ như không có pháp sư và chúng cũng không khó xử l-"

"Im đi!"

Cotton hét lên và Bud mở to mắt.

Bud chưa hết bàng hoàng vì điều Cotton vừa nói.

"Con m* n-!"

Baaaaaang!

Baaaaang- Baaaaang! Baaaaang!

Anh nghe thấy nhiều tiếng nổ.

Con ngươi của Bud bắt đầu run rẩy.

"N, những hộp thủy tinh-!"

Bốn trong số các linh mục to lớn đã phá hủy một hộp thủy tinh lớn.

Rồi chúng hấp thụ tử mana chảy ra bằng toàn bộ cơ thể.

Cả nhóm nghe thấy giọng nói của Cotton vào lúc đó.

"Tất cả đều là xác chết trừ một người! Chúng là xác chết với những quả bom tử mana bên trong!"

Cotton trông có vẻ ghê tởm vì cô không ngờ rằng Gersey sẽ bảo chúng phá hủy những chiếc hộp thủy tinh.

Bốn linh mục thậm chí còn trở nên lớn hơn.

Chúng trông như những quả bom thậm chí còn trở nên to hơn sau khi hấp thụ thêm tử mana.

Bùm. Bùm. Bùm.

Bốn linh mục bắt đầu đi về phía họ.

"...Không có sự sống trong mắt chúng."

Eruhaben có thể nói rằng bọn chúng thực sự là những xác chết dựa trên khuôn mặt vô hồn của chúng.

"Đúng rồi! Họ không có ý chí tự do đâu! Họ chỉ tuân theo mọi điều mà Gersey bảo họ làm!"

Cotton kéo áo Cale.

"Theo tôi! Cơ sở thứ hai không phải vấn đề đâu! Chúng ta phải đến địa điểm thứ ba ngay bây giờ!"

Cale đi theo cô và cậu đặt một câu hỏi.

"Sao cô sợ thuộc hạ của Gersey thế? Cô vẫn ổn ngay cả khi đống bom tử mana đó phát nổ mà, không phải sao?"

Cotton nao núng trong giây lát.

"Tôi."

Cô ngập ngừng trước khi tiếp tục nói.

"Tôi không thể hấp thụ tử mana. Tôi khác biệt."

"Cô không phải một ảo ảnh sư sao?"

"...Đây là một bí mật mà không ai biết."

Cale có rất nhiều điều muốn hỏi sau khi thấy cô do dự. Tuy nhiên, cậu đã gạt những câu hỏi đó sang một bên sau khi nghe thấy giọng nói của Bud.

"Chết tiệt! Sao mấy thứ đó nhanh vậy?!"

Cale quay đầu lại.

Bùm-! Bùm-!

Những thứ to lớn trông như những quả bóng phủ đầy tử mana đang lao cực kỳ nhanh về phía họ.

"Khốn khiếp! Lũ xác chết đó!"

Cotton bắt đầu nhíu mày.

Shaaaaaaaaaaaaa-

Cơ thể của Cotton phóng về phía trước với tốc độ bùng nổ vào lúc đó.

"Ahhh! Này!"

"Yên lặng đi!"

Một cơn lốc đang bao quanh hai người họ. Cale đã nắm lấy cổ áo của Cotton và ném cô vào cơn gió.

Hai người họ đã gần như ngay lập tức đến chỗ cửa hướng vào địa điểm thứ ba.

Họ nghe thấy ai đó hét lên từ phía sau.

"Chặn chúng lại!"

Gersey đang chỉ vào Cale bằng cây quạt của mình.

Đôi mắt hắn ta vô cùng đỏ.

Chhhh!

Aura xám bắt đầu tụ lại trên đầu hắn ta khi hắn mở quạt.

"Đó là!"

Bud, người đã nhìn thấy sức mạnh đó ở ngọn núi phía bắc, truyền nhiều aura của mình ra hơn.

Aura của anh giờ đang bắn lên dài hơn 3 mét và hướng vào những thuộc hạ đang tiến đến cùng Gersey.

Ngay khi đó.

"Bud, phá hủy máy móc và vòng tròn ma thuật đi."

Eruhaben bước tới.

Rồi ông dậm chân.

Bùm!

Bụi vàng rải rác phía trước Eruhaben.

"Chặn chúng lại."

Một bức tường vàng bán trong suốt ngay lập tức xuất hiện và chặn lối đi của hang động.

Nơi từng là bức tường ngăn cách địa điểm thứ nhất và thứ hai giờ đã được lấp đầy bởi bức tường vàng của Eruhaben.

Eruhaben bắt đầu nói với những người khác phía sau ông.

"Ta sẽ cầm cự càng lâu càng tốt, vậy nên hãy nhanh lên."

Đôi mắt Eruhaben nhìn về phía aura màu xám đang tập trung phía trên Gersey khi nói điều đó.

'Thứ đó không đến từ thế giới này.'

Rất có khả năng đây là một sức mạnh từ Ma giới như Thánh tử Jack đã giải thích với Cale.

'...Mình sẽ cầm cự lâu nhất có thể.'

Liệu một con rồng có thể chiến thắng một sức mạnh từ Ma giới?

Nhất là khi con Rồng đó không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình vì đã gần cạn kiệt tuổi thọ?

Eruhaben gạt những câu hỏi mà ông có về bản thân sang một bên. Ông không thể tỏ ra yếu đuối lúc này được.

"Mau mở ra đi."

Cale để Cotton xuống trước cánh cửa nhỏ.

Nó chỉ là một cánh cửa màu đen không có gì khác.

Cotton thậm chí không trả lời Cale và đặt chiếc nhẫn của mình vào ổ khóa của cánh cửa màu đen ngay lập tức.

Cale chợt nghĩ ra điều gì đó và hỏi.

"...Cô biết cách mở cánh cửa này dù không thể vào trong à?"

"Tôi không biết." 

'Gì?'

Đôi mắt Cale ngay lập tức tỏ ra lo lắng.

Cậu cảm thấy chuyển động của Bud và Eruhaben phía sau mình.

Baaaaaang! Baaaaang!

"Khốn khiếp! Sao có nhiều cỗ máy chết tiệt thế này?!"

Bud đang phá hủy mọi cỗ máy mà anh bắt gặp trong khi Eruhaben đang đổ mồ hôi khi khiến bức tường vàng của mình trở nên chắc chắn hơn.

'Eruhaben-nim!'

Cale không thể để Eruhaben tự ép mình quá nhiều.

'...Lẽ ra mình không nên mang ông ấy theo nhỉ?'

Lý do Cale mang Bud và Eruhaben đi cùng là vì cậu nghĩ rằng Bud có thể sử dụng khứu giác của mình để tìm ra danh tính của những thứ bí ẩn từ Ma giới trong khi trí tuệ của Eruhaben sẽ cực kỳ hữu ích.

Nhưng cô còn không biết làm sao để mở ổ khóa này?

Khi Cale nhanh chóng bắt đầu cau mày...

"Tôi sẽ chém đôi cánh cửa này."

Cậu nghe thấy giọng nói của Cotton.

"Chém đôi?"

'Làm sao cô chém đôi một cánh cửa được?'

Cale bắt đầu bối rối rồi thấy Cotton lấy thứ gì đó ra khỏi túi.

Đó là một con dao găm nhỏ được đánh dấu bằng những kí hiệu kỳ lạ và được quấn băng để không thể nhìn thấy lưỡi dao.

Bùm! Bùm! Bùm!

Túi không gian ở túi trong của Cale bắt đầu kêu ầm ầm.

'Chuyện gì vậy?'

Cotton bắt đầu nói khi Cale bắt đầu nghĩ về từng món đồ trong túi của mình.

"Tôi không thể mở cánh cửa này vì sức mạnh của Ma giới đã được truyền vào trong đó. Tuy nhiên, tôi có thể xé toạc nó với thứ này."

"...Món đồ đó là gì?"

"Một thánh vật."

Cale hít một hơi thật sâu.

Cotton tháo băng.

Con dao găm xuất hiện và cô ấy đi về phía cửa với con dao găm trên tay.

Giọng nói của cô truyền đến tai Cale.

"Thần chiến tranh."

Bình tưới nước.

Cale ngay lập tức nghĩ về món đồ đó.

Đó là thánh vật của Thần chiến tranh mà cậu đã tìm thấy trong phòng chứa đồ bên cánh đồng trong nơi ở của Clopeh Sekka.

"...Sao cô lại có cái đó?"

Cotton đã có được một thánh vật khác của vị thần đó?

Cotton chỉ mỉm cười trước câu hỏi của Cale trước khi bắt đầu nói.

"Những người phục vụ Thần Chiến tranh luôn ẩn mình giữa bất cứ nơi nào có chiến tranh."

Rồi cô vung con dao găm.

Xoẹtttttttt!

Cale có thể thấy cánh cửa chắc chắn bắt đầu bị xé toạc như thể nó được làm từ giấy.

"Ừm!"

Cale vô thức lùi lại.

Cánh cửa bị xé toạc từ từ mở rộng ra khi một luồng aura lạnh lẽo tràn ra qua khe hở.

"Haaaaa-!"

Cơ thể Cale cong về phía trước.

"Này! Cậu ổn không thế?"

Cotton sửng sốt cố đỡ lấy cậu.

Soạt!

Nhưng Cale đã gạt tay cô ra và bước đến khoảng trống ngày càng rộng kia.

Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.

Cale có thể cảm thấy tim mình đập dữ dội.

Cái không khí lạnh lẽo và đáng ngại mà cậu đã cảm thấy kể từ khi bước vào khu vực cạnh tác phẩm điêu khắc trong Đền thờ Ma thần...

Không khí đó thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn khi cậu xuống lòng đất.

Tuy nhiên, Cale đã gạt cảm giác đáng ngại này sang một bên.

Cậu chỉ phải đối mặt với mọi nguy hiểm khi họ đến nơi.

Nhưng khoảnh khắc cậu cảm thấy thứ đó chảy ra qua khe cửa...

Cale, không, Kim Rok Soo ngay lập tức nhận ra cảm giác đáng ngại đó là gì.

Khứu giác, xúc giác và thị giác. Đây là một 'cảm xúc' trong quá khứ mà ngay cả 'Ghi nhớ', thứ đã ghi lại mọi thứ của cậu cũng không thể nhớ được.

Đó là cảm giác sợ hãi và bất lực.

Cale nhìn vào trong cánh cửa màu đen.

Có một khu vực rộng lớn với những viên đá phát ra ánh sáng trên trần như những vì sao.

Ở đó có một bục hình bát giác cao và rộng.

Có tám bàn thờ hình bát giác kỳ lạ trên đỉnh bục. Những bàn thờ đó lớn đến nỗi ba người phải nắm tay nhau để bao quanh nó hoàn toàn.

Sau đó, có một tác phẩm điêu khắc màu đen trên mỗi bàn thờ này.

Tất cả trông khác nhau.

Họ không phải con người.

Cũng không phải động vật.

Cale tiến lại gần cánh cửa màu đen để xem chúng là gì.

Thình thịch. Thình thịch.

Tim cậu đập nhanh.

"Ah."

Cale, không, bàn tay của Kim Rok Soo đang đặt trên khe hở của cánh cửa màu đen vô thức căng lên.

Trong quá khứ, Kim Rok Soo đã sử dụng khả năng của mình để dự đoán sự xuất hiện của con quái vật mạnh thứ hai sẽ xâm chiếm trái đất một giờ trước khi nó đến.

Và Kim Rok Soo đã nói thế này khi cậu là người sống sót duy nhất từ sau lúc trưởng nhóm Lee Soo Hyuk và Choi Jung Soo qua đời.

'Báo cáo về tình hình hiện tại. Bây giờ tôi sẽ bắt đầu giải thích về mô hình chiến đấu của con quái vật không thể xếp hạng này.'

Đồng tử Cale bắt đầu run lên khi cậu nhìn vào một trong những tác phẩm điêu khắc màu đen.

"...Tại sao?"

Tại sao con quái vật mà cậu đã nhìn thấy ở Hàn Quốc lại ở đây?

Làm sao chuyện này có thể?

Con quái vật đã giết tất cả đồng đội của cậu hiện ra như một bức tượng trước mặt cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro