Chap 563: Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu bản ghi thứ nhất (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đã đến.

Bầu trời đêm trông cứ như rằng những ngôi sao sẽ rơi xuống như những bông tuyết.

Xào xạc.

"Alberu."

Alberu Crossman quay đầu về phía giọng nói đằng sau mình.

"Dì."

Tasha đi về phía anh.

Cô là một trong số ít người ở đây biết về Alberu trong diện mạo hiện tại của anh.

"Sao không ngủ một chút đi?"

Alberu lắc đầu khi nhìn vào ánh mắt lo lắng của Tasha.

"Ban nãy cháu ngủ một chút rồi."

"Cháu đang nói về một tiếng cháu đã ngủ đấy à?"

Tasha tặc lưỡi và đứng cạnh Alberu.

Hai mắt Tasha nhìn cháu trai mình, khuôn mặt anh đã bị che lại bởi chiếc mặt nạ vì anh đang trong diện mạo một phần tư Dark Elf của mình.

Cô có thể cảm nhận được sự mệt mỏi và áp lực ở cháu trai mình ngay cả khi chiếc mặt nạ kia đã che đi nửa khuôn mặt anh.

Cô nhìn xuống để nhìn vào nơi cháu mình đang nhìn.

"Cháu không biết khi nào thì cái kết giới màu đen đó sẽ biến mất."

Kết giới đen bao phủ cái hố lớn này có thể được nhìn thấy ngay cả dưới bầu trời đêm.

Chẳng thể làm gì nó được.

Có rất nhiều người tụ tập cách xa cái kết giới đen đó một chút.

Hiệp hội lính đánh thuê không có Vua lính đánh thuê.

Liên minh Elf và các Dark Elf.

Các pháp sư đi theo Rosalyn.

Những người từ gia tộc Molan.

Có rất nhiều người khác cũng đang tụ tập bên cạnh kết giới đen, và đèn không hề tắt kể cả vào nửa đêm.

Tasha bắt đầu nói khi nhìn vào đó.

"Họ sẽ chỉ trở nên hỗn loạn hơn khi thời gian trôi qua thôi."

Alberu bắt đầu cau mày.

Tasha nhận thấy ánh mắt của anh và mở miệng nói tiếp.

"Bệ hạ."

Nhưng ai đó đang nói đã ngăn cô nói.

"Tôi sẽ ra ngoài ngay bây giờ."

Tasha rời đi để hai người kia được ở một mình.

Người kia bước đến chỗ Tasha đang đứng.

"Bệ hạ."

Anh bắt đầu nói lại với Alberu, người không trả lời.

"Bob à."

"Muốn chết hả?"

Pfft.

Công tước Fredo cười khúc khích.

Anh bắt đầu nói với Alberu, người đang lườm mình.

"Lục địa phương Tây yên tĩnh hơn tôi tưởng. Lục địa phương Đông cũng vậy."

"Có lý do gì để nó không yên tĩnh không?"

"...Mm, sự vắng mặt của Cale Henituse?"

Alberu rời mắt khỏi Fredo.

'Chết tiệt.'

Anh thực sự không có thời gian để nói chuyện với Fredo hay thậm chí là dì của mình.

Sự vắng mặt của Cale Henituse.

Cát sự thật rằng lời thề chết đã bị cắt đứt.

Choi Han và Alberu không phải những người duy nhất biết về điều này.

Có rất nhiều người.

Trước đây đã có một cuộc họp diễn ra ở bờ biển Khu vực 7 của Đại Ngàn.

Vào cuối cuộc họp đó, đại diện của bốn vương quốc và một bộ lạc đã tập hợp lại với nhau rồi thực hiện lời thề chết.

Hoàng tử John của Vương quốc Breck. (U: John là em trai của Rosalyn cho những ai không nhớ, Rosalyn từ bỏ địa vị đi làm pháp sư nên John là người kế vị.)

Litana, Nữ hoàng của Đại Ngàn.

Witira, Nữ hoàng cá voi tương lai.

Harol, cố vấn trưởng của Toonka từ Vương quốc Whipper.

Và Alberu cùng Cale, với tư cách là đại diện của Vương quốc Roan.

Tất cả đã thực hiện lời thề chết để duy trì bí mật.

'Lục địa phương Tây rất yên tĩnh, như Fredo đã nói.'

Ít nhất thì bề ngoài là vậy.

Alberu biết rằng lều của anh sẽ cực kỳ ồn ào với các thiết bị liên lạc hình ảnh phát ra các cuộc gọi từ Vương quốc Breck, Vương quốc Whipper, Đại Ngàn và tộc Cá voi khi anh bước vào.

Alberu phải giải thích mọi thứ theo những cách khác nhau cho tất cả bọn họ.

Không có nhiều người mà anh có thể đủ tin tưởng để nói ra mọi chuyện.

Lý do lục địa phương Tây yên lặng là vì các thủ lĩnh đang giữ bí mật về việc Cale Henituse đã mất tích vì Ma tộc.

Alberu và những người điều hành của Vương quốc Roan đang bận rộn kiểm soát thông tin liên tục với những người điều hành từ vương quốc khác. 

Alberu trốn khỏi đó một lúc.

Anh hơi mệt.

Anh đã hơi kiệt sức rồi. 

Anh muốn thư giãn và nghỉ ngơi một chút.

'...Chết tiệt. Ngay cả thế cũng không hiệu quả.'

Anh không thể thư giãn và hít một hơi.

Không phải là vì có quá nhiều việc.

'Vai mình thấy nặng quá.'

Bên dưới kết giới màu đen đó...

Anh không biết thứ gì có thể xuất hiện từ Vương quốc Endable.

Raon đã nói với anh một số chuyện đang xảy ra sau khi trò chuyện với Eruhaben trước đó, nhưng phía Eruhaben vẫn không thể gửi bất kỳ thông điệp nào về Vương quốc Endable ngay bây giờ.

Anh luôn phải chuẩn bị cho việc tệ nhất.

Trọng lượng của việc phải làm như vậy là rất nặng nề.

Nhưng Alberu đã nghĩ rằng sẽ ổn thôi nếu đó là thứ duy nhất.

"...Cale Henituse."

Tên khốn đó.

Và một tên khốn khác.

'Tôi quyết định thực hiện một thỏa thuận. Tôi sẽ trở lại sớm thôi.'

Choi Han.

Trái tim Alberu thắt lại khi nghĩ về hai người này.

"Cảm giác ngột ngạt quá."

"Hửm? Ở đây mát mà?"

Alberu phớt lờ Fredo, quay lại và đi về phía lều của mình.

Anh bắt đầu cầu nguyện.

'Cho dù đó có là một bài kiểm tra hay bất cứ thứ gì, chỉ cần phá hủy tất cả và quay trở lại thôi. Mấy tên khốn.'

Alberu cứng đờ khuôn mặt mệt mỏi của mình.

Chhh.

Anh đóng cửa lều sau khi bước vào và nhìn xung quanh.

Beeeeeeeeeeeeeeep-

Beeeeeeep-

Beeeeeeeeep- beeeeeeeeeeeep-

Alberu tháo mặt nạ ra trong khi lắng nghe các thiết bị liên lạc kêu lên xung quanh mình.

Anh trở lại với mái tóc vàng cùng đôi mắt xanh của thái tử Alberu Crossman và chạm vào khóe môi bằng một tay.

- Thưa điện hạ!

"Ừ. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Alberu Crossman nở một nụ cười thoải mái và anh chào mọi người lần nữa trong khi giấu đi sự mệt mỏi và áp lực mà mình đang cảm thấy từ tình huống này.

Anh đã mong thời gian trôi qua.

Anh biết rằng mấy tên khốn đó chắc chắn sẽ quay lại nếu anh chờ.

***

"Chết tiệt, bao nhiêu thời gian đã trôi qua rồi?"

Park Jin Tae lau máu trên miệng.

"Tôi không biết, thưa ngài!"

"Này, anh còn biết cái quái gì nữa à? Hở?"

"...Umm!"

Lee Chul Min trông như thể vừa bị đối xử bất công, nhưng Park Jin Tae thậm chí còn không thèm nhìn anh ta.

Anh chỉ nhìn về phía trước và hai tay anh đang nhanh chóng di chuyển.

Nhắm.

Bắn.

Bang!

Một viên đạn khác bắn ra.

Baaaaaang!

Một vụ nổ xảy ra với viên đạn làm trung tâm. Xác của một con quái vật đã cháy thành tro xếp thành đống trên mặt đất.

Có những xác chết thế này chất đống ở phía đông và tây của tòa nhà.

"Ugh."

Park Jin Tae cắn chặt môi, nhưng máu vẫn chảy ra.

Lee Chul Min bắt đầu cau mày.

'Mình chưa từng thấy thủ lĩnh sử dụng năng lực của mình nhiều đến vậy trước đây!'

Một trong những thành viên của đội tấn công bước lên phía trước.

"Thủ lĩnh. Chúng ta không chiến đấu quá-"

"Không!"

Park Jin Tae nghiêm nghị lắc đầu.

"Anh quên rằng chúng ta đang làm theo lệnh của Kim Rok Soo sao? Các anh chỉ cần hỗ trợ tôi thôi!"

Anh có thể nhìn thấy nhiều quả cầu lửa bay về phía lũ quái vật.

Park Jin Tae nhìn về phía cửa sổ tòa nhà.

Một số người chú ý đến ánh mắt anh và lắc đầu.

'Chết tiệt!'

Đó là dấu hiệu cho thấy nguyên liệu làm tên và cầu lửa đã cạn kiệt.

Anh cau mày nhìn những con quái vật đang đến gần với vẻ ghê tởm.

"Sao mấy con quái vật Cấp 3 khốn khiếp này cứ xuất hiện không ngừng vậy?!"

"Thủ lĩnh-nim à, sao anh lại cười khi nói vậy?"

Khóe môi Park Jin Tae bắt đầu nhếch lên sau khi nghe thấy cấp dưới nhận xét.

"Ê! Tất nhiên là tôi đang cười rồi, tôi có nên khóc khi mọi thứ đang diễn ra đúng như những gì Kim Rok Soo đã nói không?"

Anh nhìn về phía những chiếc khiên của Jang Man Soo.

Bang! Baaaaang! Bang!

Những con quái vật vẫn đang cố gắng phá vỡ chúng.

Jang Man Soo mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn đủ sức chống đỡ những đòn tấn công của chúng, buộc lũ quái vật phải dồn về phía đông và tây để tấn công nơi trú ẩn trung tâm, thứ giờ đã không còn tồn tại.

Nhưng tấm khiên đó sẽ chỉ tồn tại trong hai giờ.

Park Jin Tae nhìn về phía người duy nhất trên chiến trường dường như được bao bọc trong hòa bình và tĩnh lặng.

Baaaaang! Baaaaang!

Kim Rok Soo đang tập trung vào chiếc khiên dường như không cầm cự được.

Khoảnh khắc Park Jin Tae nhìn cậu...

Kim Rok Soo cúi đầu.

Rồi cậu giơ cổ tay lên.

Tim Park Jin Tae bắt đầu đập nhanh hơn.

'Chạy khi tôi bảo anh làm vậy.'

Anh nhớ lại những gì Kim Rok Soo đã nói với mình.

Cale mở miệng vào lúc đó.

"Chạy!"

Cale bắt đầu chạy vào tòa nhà sau khi nói điều đó.

Rắcccccc. Rắcccc-!

Park Jin Tae có thể nhìn thấy những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên tấm khiên của Jang Man Soo.

"Nhanh lên!"

Anh thúc giục cấp dưới của mình, những người đã bỏ chạy sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Rok Soo.

Park Jin Tae nhìn thấy một tên nhóc tóc đen đang chạy rất nhanh vào lúc đó.

Là Choi Han.

Các thành viên của đội tấn công ở phía đông đã tiến về phía cửa và Choi Han cõng Jang Man Soo lên.

"Hừ. Hừ."

Khi Jang Man Soo hầu như không thể mở rộng cánh tay mệt mỏi của mình và ngồi lên lưng Choi Han...

Park Jin Tae lấy thứ gì đó ra khỏi túi và nhét vào tai.

Rồi anh lùi lại.

"Roooooooooar!"

"Screeechhh-!" 

Những con quái vật đang tấn công từ phía đông và tây, hai nơi giờ đã không còn phòng thủ.

Park Jin Tae siết chặt khẩu súng của mình.

Ngay khi đó.

Ầm!

Cale đóng sầm cửa mái nhà.

"Hộc, hộc."

"Rok Soo!"

Cale nhìn bà Kim khi đang lấy lại hơi thở và ngay lập tức đi về phía rìa tường.

Lee Jin Joo đang đứng đó.

Cale nhìn xuống.

"Tôi, tôi đến giới hạn rồi."

Hai cánh tay của Jang Man Soo buông thõng xuống.

Baaaaaaaaaaang!

Những tấm khiên đã bị phá hủy.

Khiên ở cả phía bắc và nam đều đã sụp đổ.

Điều đó khiến những con quái vật giận dữ xông tới chỗ của chúng một cách bùng nổ.

"Đi!"

Park Jin Tae hét lên với Choi Han và Choi Han nhanh chóng chạy ra cửa.

Park Jin Tae đang hỗ trợ phía sau cho Choi Han khi anh hét lên.

"Kim Rok Soo, tên khốn đó đang làm cái gì vậy?!"

Những con quái vật gần như ngay lập tức đến chỗ tòa nhà.

"Chúng ta đã có một kế hoạch rồi mà! Sao cậu ta không làm theo nó?!"

Vào khoảnh khắc anh hét lên trong giận dữ.

{Bây giờ là thời điểm đã hứa.}

Anh nghe thấy giọng nói của Lee Jin Joo.

Park Jin Tae bịt tai lại.

Họ đã thảo luận trước về điều này.

Giọng nói của cô sẽ chạm đến mọi thứ trong phạm vi của nó.

Cale giơ tay lên.

Lee Jin Joo gật đầu và Cale hạ tay xuống.

{Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!}

Một giọng nói cực kỳ lớn và cao làm rung chuyển cả khu vực.

Cảm thấy như thể thế giới đang ầm ầm.

"Roooooooar!"

"Cooooooooooooooo!" 

"Screeeeech-!"

Những con quái vật đang tấn công chạm vào tai của chúng.

Có máu chảy ra từ tai của tất cả bọn chúng. Vài con quái vật Cấp 3 yếu hơn cũng bắt đầu ngã xuống.

Những con quái vật đang tấn công ngừng di chuyển trong giây lát.

Và ngay lúc đó.

Chúng có thể nhìn thấy những bàn tay của con người trên đỉnh mái nhà.

Có những luồng 'psychokinesis' cực kì yếu hoặc những luồng gió yếu ớt phát ra từ những đầu bàn tay đó. (U: Psychokinesis là một khả năng tâm thần đặc biệt giúp một người tác động lên sự vật mà không có sự tương tác vật lý (cầm nắm) hoặc đơn giản hơn là di chuyển đồ vật bằng suy nghĩ á.)

Cũng có những người khác với năng lực rất yếu.

Cuối cùng, có một vài người mạnh mẽ không có bất kỳ năng lực nào.

Tất cả những người không giúp được nhiều trong các cuộc đi săn đều ở trên gờ mái nhà với nút bịt tai.

Họ nhìn để thấy trật tự im lặng.

Tay Cale lại di chuyển xuống.

"Thả tất cả xuống!"

Họ bắt đầu đẩy bằng tất cả những gì họ có khi Cale ra hiệu.

Những người sử dụng năng lực kích hoạt năng lực của họ đến mức tối đa.

Bộp.

Những món đồ họ đã chuyển lên mái nhà từ đêm qua bắt đầu không ngừng rơi xuống.

Bùmm!

Một mảnh lớn của tòa nhà đổ xuống.

"Roooooooooar!"

"Crooooooooo!"

Ba con quái vật ngã xuống sau khi bị mảnh lớn của tòa nhà rơi trúng.

Đó là sự khởi đầu.

Những mảnh vỡ của tòa nhà và đủ thứ bắt đầu rơi xuống chỗ những con quái vật cấp 3 đằng sau họ.

"Roooooooooooar!"

"Kéeeeeeech!"

Họ tiếp tục nghe thấy tiếng những con quái vật la hét.

"Roooooooooooooar!"

Park Jin Tae chứng kiến ​​một con quái vật trước mặt ngã xuống sau khi bị một khối xi măng sắc nhọn rơi trúng đầu.

"Kahahaha!"

Park Jin Tae bắt đầu cười.

Anh quay lại sau khi cảm thấy ai đó đang kéo mình ngay lúc đó.

"Anh đang làm cái gì đấy?"

Choi Han đã kéo anh vào và những người bên trong tòa nhà nhanh chóng đóng cửa lại.

Kétttt- bùm!

Cánh cửa đã đóng lại.

Sau đó, họ gần như ngay lập tức chất những thứ nặng trước cánh cửa đóng kín.

Các cửa sổ ở tầng một cũng được đóng bằng ván gỗ và các vật dụng khác.

Park Jin Tae phớt lờ tất cả và ngay lập tức bắt đầu chạy lên mái nhà.

'Kim Rok Soo, tên khốn này, anh ta thực sự ...'

Anh đã nhanh chóng chạy lên mái nhà và bắt đầu nói trong khi nhìn xuống.

'Tên khốn này, Kim Rok Soo, anh ta thực sự-'

"Anh ta thực sự biết cách sử dụng cái đầu của mình!"

Bà Kim cũng đang nhìn xuống.

Rồi bà bước đến chỗ Cale đang đứng cạnh Lee Jin Joo và nắm lấy tay cậu.

"Rok Soo, một vài bức tường đã được tạo ra như cháu nói."

Quái vật đang chất đống xung quanh tòa nhà hình vuông.

Những mảnh của tòa nhà chồng chất lên nhau.

Đây là một bức tường khác sẽ bảo vệ nơi trú ẩn trung tâm.

Park Jin Tae bước đến chỗ Cale.

"Điều này sẽ gây khó khăn cho những con quái vật khác đến gần."

Bà Kim gật đầu.

"Ừm. Sẽ mất một thời gian để chúng trèo qua những con quái vật và mảnh vỡ này để tấn công. Làm tốt lắm."

Nhưng nụ cười nhanh chóng vụt tắt trên gương mặt Park Jin Tae.

"Kim Rok Soo, mọi thứ diễn ra đúng như lời anh nói."

Cale bắt đầu nhìn đi nơi khác.

Park Jin Tae tiếp tục nói khi nhìn cậu.

"Vài con quái vật Cấp 1 sẽ sớm tấn công nếu mọi thứ diễn ra như anh nói, phải không?"

Park Jin Tae có thể nhìn thấy những con quái vật Cấp 2 đang dần lộ diện đằng sau lũ quái vật Cấp 3.

"Anh đã nói rằng quái vật cấp 1 sẽ xuất hiện sau khi quái vật cấp 3 biến mất nhưng trước khi quái vật cấp 2 bắt đầu xuất hiện."

Cale nhắm mắt lại rồi mở ra.

Trong quá khứ...

Vì đã có sự thay đổi từ quái vật Cấp 3 sang quái vật Cấp 2...

Một số lượng nhỏ quái vật Cấp 1 đã xuất hiện.

Cứ như thể họ là những người nếm thử, nếm thử những đòn tấn công thực sự từ lũ quái vật Cấp 1 sẽ sớm xuất hiện.

'Khi đó.'

Cale nhìn Park Jin Tae, người đang nhìn cậu.

"Có khả thi không?"

Cale tiếp tục suy nghĩ khi nghe thấy Park Jin Tae hỏi mình một câu hỏi.

'Khi đó anh đã chết.'

Những người bảo vệ tòa nhà này và cố gắng câu giờ để những người khác trốn thoát đều đã chết chỉ vì vài con quái vật Cấp 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro