Chap 578: Sự điên cuồng trong bóng tối (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng một khi mặt trời đã hoàn toàn mọc lên...

Cale bình tĩnh nói điều gì đó với những người đang siết chặt vũ khí ở đằng kia.

"Hãy nghỉ ngơi trước đã."

Park Jin Tae bắt đầu nói.

"...Huh?"

'Nghỉ ngơi chút đi?

Trong tình huống này á?'

Park Jin Tae nhìn xung quanh.

Quái vật cấp 2 và 3 đã nhanh chóng rút lui, nhưng những con quái vật cấp 1 còn sống vẫn đang ở đây.

Nhưng mọi người ở đó đột nhiên thấy một thứ kỳ lạ.

Đêm qua...

Nó là thứ mà họ không thể nhìn thấy trong cái đêm hỗn loạn như địa ngục đó.

Thứ đó nằm ở nơi Choi Han và Cale chủ yếu chiến đấu.

"...Lũ quái vật đó là-"

Có những xác chết lạnh cóng của những con quái vật khá lớn bên dưới xác của những con quái vật Cấp 2 và 3 đã xông vào đây.

Chúng có vẻ lớn hơn lũ quái vật Cấp 1 khác.

Bae Cheol-Ho buột miệng nói ra suy nghĩ trong đầu.

"Lũ quái vật thử thứ hai?"

Tương tự như việc có những con quái vật thử giữa quái vật Cấp 3 và 2, chắc hẳn cũng sẽ có những con quái vật thử giữa lúc chuyển đổi giữa quái vật Cấp 2 và 1.

Cale gật đầu.

"Ừ. Là quái vật thử thứ hai đấy."

Cale nhìn về phía những con quái vật Cấp 1, thứ chỉ lườm họ sau khi thấy rằng con người không tấn công và tiếp tục nói.

"Chúng chỉ to xác thôi. Quái vật thử thứ hai dễ đối phó hơn nhiều so với quái vật thử thứ nhất đấy."

Mặc dù chúng lớn hơn quái vật cấp 1, nhưng sức mạnh của chúng chỉ ở giữa mức quái vật cấp 1 và cấp 2.

Chúng khoảng Cấp 1.5.

Không có con quái vật thủ lĩnh nào cả.

Thông tin này đã được ghi lại trong tương lai.

< Đối với đợt hai của quái vật thử, những con quái vật Cấp 1 đã không tấn công nơi trú ẩn trung tâm trong một khoảng thời gian nhất định ngay cả sau khi tất cả quái vật thử đều đã bị đánh bại. Việc này khác với tình huống trong đợt đầu của những con quái vật thử. >

< Đợt đầu tiên của những con quái vật thử rất đặc biệt trong khi mô hình của những con quái vật thử đợt hai dễ hiểu hơn. >

Thành thật mà nói, đợt đầu tiên của những con quái vật thử mới là thứ kỳ lạ.

Là khoảng chuyển đổi giữa quái vật Cấp 3 và Cấp 2 nhưng quái vật Cấp 1 đã xuất hiện dưới tư cách là quái vật thử và thủ lĩnh của chúng mạnh hơn nhiều so với quái vật Cấp 1 thông thường.

Đó là lý do tại sao những con quái vật Cấp 1.5 trong đợt thử thứ hai này... Thực sự phù hợp với thuật ngữ 'người nếm thử'.

"Chúng ta sẽ an toàn cho đến 9 giờ sáng và quái vật Cấp 1 sẽ không tấn công nơi trú ẩn. Mọi người có thể trở về nghỉ ngơi rồi."

Choi Han bước đến chỗ Cale, người đang nói một cách bình tĩnh.

Vụt.

Choi Han khẽ vung thanh kiếm của mình và máu quái vật bay ra khỏi thanh kiếm rồi rơi xuống đất.

"...Ho."

Những người khác đều đang chứng kiến việc này với nhiều biểu cảm khác nhau.

Tuy nhiên, tất cả đều rất sốc và kinh ngạc.

'Họ có thể xác định vị trí của những con quái vật thử và giết chết tất cả bọn chúng trong sự hỗn loạn đó á? Hai người đó thực sự đã đi săn kìa.'

'...Họ không chỉ giết chết những con quái vật thử. Họ cũng là những người đã giết được nhiều quái vật Cấp 1 nhất.'

'Vãi chưởng! Họ đã tạo ra một núi xác quái vật!'

Bae Cheol-Ho, Kim Min Ah và Park Jin Tae. Mỗi người bọn họ có những suy nghĩ khác nhau nhưng đều đi đến cùng một kết luận.

'Khủng thật.'

'Mình thực sự phải theo người này đến Seomyeon.'

'...Tên khốn điên rồ.'

Khi Bae Cheol-Ho lầm bầm...

"Chúng ta sống rồi."

Kết luận đó là mọi cảm xúc khác nhau của họ đã chạm đến một kết luận, rằng họ đã sống sót.

"Mọi người, hãy đến đây một chút."

Cale rời khỏi nơi tập trung những con quái vật Cấp 1 và ra hiệu cho những người khác.

Ban đầu, những con quái vật cấp 1 sẽ được chia làm ba để tấn công ba nơi trú ẩn trung tâm sau, nhưng ...

Cale đã sử dụng lửa cùng quái vật Cấp 2 và 3 để tập hợp quái vật Cấp 1 vào một chỗ.

"Anh có điều gì muốn nói với chúng tôi sao?"

Park Jin Tae nhìn quanh những người đã tụ tập ở đây và đặt câu hỏi cho Cale.

Cale nhìn cả nhóm và bắt đầu nói.

"Từ 9 giờ sáng đến 12 giờ trưa... Mọi nơi trú ẩn trên thế giới sẽ biến mất trong ba tiếng."

Những nơi trú ẩn trung tâm đã mất đi sức mạnh vào trưa hôm qua, tuy nhiên...

Những nơi trú ẩn tạm thời khác chỉ dần mất đi sức mạnh của chúng.

Và tất cả mọi nơi trú ẩn sẽ biến mất khỏi Trái đất trong ba giờ cuối cùng của chu kỳ 24 giờ này.

Cale giơ một ngón tay lên.

"Chúng ta sẽ chiến đấu vào một trong ba tiếng đó."

Rồi cậu nhấc một ngón tay khác lên.

"Chúng ta sẽ chỉ tập trung vào việc phòng thủ trong hai giờ còn lại."

Cale nhìn những đồng đội của mình, những người bị bao phủ bởi chất lỏng và máu của quái vật, cũng như những vết thương nhỏ, và tiếp tục nói.

"Jang Man Soo, Jae Ha-Jung và Kim Rok Soo. Ba người này mỗi người sẽ dựng một tấm khiên lên ba nơi trú ẩn trung tâm. Bae Puh Rum sẽ di chuyển xung quanh với Joo Ho-Shik để Joo Ho-Shik có thể sử dụng năng lực của mình trên mỗi người bảo vệ của nơi trú ẩn trung tâm và hỗ trợ họ."

"Khoan!"

Bae Cheol-Ho giơ tay lên trời.

Đồng tử của anh đang run rẩy.

"Anh Ki... Anh cũng có khả năng phòng thủ-"

"Tôi có."

"Ho."

Bae Cheol-Ho thở hổn hển.

Cale không quan tâm và tiếp tục nói.

Cậu không có nhiều thời gian.

"Tất nhiên, những người sử dụng năng lực khác sẽ cần phải chiến đấu với quái vật cấp 1 trong hai giờ phòng thủ đó. Nhưng một khi đã đến trưa..."

Cale nhìn lên bầu trời.

"Sẽ có một đợt nhật thực khác."

Họ có thể biết rằng nhật thực là tín hiệu cho thấy rằng ngày chiến đấu này đã kết thúc mà không cần cậu nói bất cứ thứ gì.

Cale thấy rằng họ đã hiểu và chỉ về phía nơi trú ẩn trung tâm.

"Đó là lý do tại sao chúng ta nên quay trở lại ngay bây giờ."

Choi Han đi về phía cậu.

"Có cần tôi cõng đi không?"

"Ổn mà."

Cale lắc đầu và ra hiệu sang một bên.

"Grrrrrr."

Dark Tiger đi tới.

Không chỉ có nó. Diều Hâu Lông Thép và Thỏ Trắng cũng bước đến, và Cale bắt đầu nói chuyện với hai con quái vật.

"Hãy thảo luận chi tiết về thỏa thuận này sau khi chúng ta di chuyển đến nơi trú ẩn trung tâm mới."

"Hừm. Được rồi. Ngươi chỉ cần biết rằng ngươi sẽ mắc phải một rắc rối nghiêm trọng nếu thử bất cứ thứ gì buồn cười thôi."

"Điều đó hoàn toàn ổn. Chắc chắn sẽ cần phải có một cuộc thảo luận về giá trị đấy."

Diều hâu Lông Thép và Thỏ Trắng mỗi con nói một câu rồi lùi lại. Sau đó, Cale leo lên lưng Dark Tiger đã cúi đầu xuống.

Cale gọi Choi Han lại với vẻ mặt nghiêm túc trong khi những người khác lặng lẽ nhìn.

"Choi Han."

"Vâng, hyung-nim. Tôi sẽ đánh thức anh lúc 9 giờ sáng."

'Hmm?'

Khi những người khác trở nên bối rối...

"Được thôi. Tôi đi ngủ đây."

Cale nằm xuống bộ lông mềm mại của Dark Tiger và ... Sau đó, cậu chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Choi Han nhìn cậu với ánh mắt hài lòng trước khi quay đầu lại. Những người khác đang nhìn anh với đủ loại cảm xúc.

Ngay cả hai con quái vật thủ lĩnh cũng đang nhìn Choi Han và Cale với vẻ mặt bối rối.

Choi Han suy nghĩ xem phải nói gì sau khi nhìn thấy biểu cảm của họ rồi bắt đầu nói.

"Tôi thấy nhẹ nhõm hẳn vì Rok Soo hyung không ngất xỉu đấy. Tôi sẽ gặp tất cả mọi người lúc 9 giờ sáng."

Choi Han cười ngây thơ và theo sau Dark Tiger đang dần quay trở lại nơi trú ẩn trung tâm.

"...Trời ơi."

Park Jin Tae, người đang chứng kiến việc này lắc đầu khi đi theo sau Choi Han.

Những người khác cũng vậy.

"Đúng như tôi mong đợi."

Chỉ có Joo Ho-Shik là đang nhìn Choi Han và Cale với ánh mắt kỳ lạ.

"...Năng lực của hai người họ có vẻ hơi đặc biệt."

Joo Ho-Shik nhìn xuống tay mình.

Anh đã đan chúng lại với nhau suốt đêm để cầu nguyện.

Anh không tin vào bất kì tôn giáo nào, nhưng đó là hành động anh nghĩ đến mỗi khi cầu nguyện nên giờ nó đã trở thành thói quen.

Anh đã có rất nhiều suy nghĩ trong quá khứ về cái năng lực đột nhiên xuất hiện sau trận đại hồng thủy này.

Có một vị thần sao?

Tôi phải có niềm tin vào điều gì đây?

Joo Ho-Shik, người không có gì để tin ngoài bản thân mình đã bắt đầu nghĩ về thần mặc dù anh không tin vào bất kì tôn giáo nào.

"...Hừm. Họ nói rằng cả hai người họ đã đột nhiên xuất hiện, phải không?

Kim Rok Soo được cho là một đứa trẻ mồ côi.

Choi Han đột nhiên xuất hiện và tự xưng là dongsaeng thân thiết của Kim Rok Soo.

Cả hai người họ cũng sử dụng những sức mạnh khác với những người khác.

Anh có thể nhận ra sự khác biệt rõ ràng vì anh đã sử dụng năng lực 'niềm tin' của mình để hỗ trợ họ.

"...Họ có phải con người không nhỉ?"

Hai người đó có thực sự là con người không?

Hay họ là một thứ gì đó khác?

Một ánh sáng kỳ lạ lấp đầy đôi mắt của Joo Ho-Shik.

"Này, anh Joo Ho-Shik!"

Anh nghe thấy một giọng nói càu nhàu vào lúc đó.

"Anh đang làm cái gì thế? Sao lại đứng đó với vẻ mặt ngờ nghệch vậy?! Anh không đến đây à?"

Park Jin Tae đã quay lại và cằn nhằn Joo Ho-Shik với giọng khó chịu. Joo Ho-Shik mỉm cười dịu dàng và bắt đầu đi về phía nơi trú ẩn trung tâm của mình.

"...Anh ta là một người kỳ lạ đấy."

Park Jin Tae nhìn Joo Ho-Shik với ánh mắt nghi ngờ trước khi bắt đầu bước đi trở lại.

"Grrrrrr."

"Kéteeeeech---"

Một số lượng lớn quái vật Cấp 1 còn lại đang đợi thời của chúng và trừng mắt nhìn con người.

***

Baaaaang! Bang! Baaaaang!

Những tiếng đập lớn phát ra từ mọi hướng.

Những con quái vật cấp 1 đang tấn công dữ dội hơn bao giờ hết.

Rèe. Rèe.

- Anh Kim Min Joon! Đây là Bae Cheol-Ho! Xin hãy đưa anh Joo Ho-Shik qua đây!

Kim Min Joon nhanh chóng trả lời vào bộ đàm sau khi nghe thấy yêu cầu của Bae Cheol-Ho từ nơi trú ẩn trung tâm thứ hai.

"Anh Joo Ho-Shik sẽ đến đó sớm thôi!"

- Làm ơn cho anh ấy đến đây càng sớm càng tốt! Jae Ha-Jung gần như không giữ được nữa!

Baaaaang! Baaaaang!

Giọng của Bae Cheol-Ho rất khó nghe vì tạp âm quá lớn.

Có lẽ tình huống tương tự cũng đang xảy ra bên phía Bae Cheol-Ho.

"Bà!"

Kim Min Joon chộp lấy bộ đàm.

- Min Joon! Ta đã cử Joo Ho-Shi với Puh Rum đi rồi!

"Cám ơn rất nhiều!"

- Baaaaang! Baaaaang!

Kim Min Joon có thể nghe thấy tiếng ồn ào ở phía bên kia của bộ đàm. Anh vô thức nói.

"Ông Jang Man Soo có ổn không?"

- Ừ. Man Soo đang làm rất tốt! Min Ah cũng đang an toàn!

Jang Man Soo chịu trách nhiệm bảo vệ nơi trú ẩn trung tâm thứ ba.

- Bà ở bên đó có sao không?

Kim Min Joon mong chờ sau khi nghe câu hỏi của bà Kim.

Qua cánh cửa mở của tòa nhà...

- Mấy đứa đã nhận được ít năng lực của Joo Ho-Shik nhất.

Jae Ha-Jung đã nhận được hầu hết năng lực 'Niềm tin' của Joo Ho-Shik kể từ khi kế hoạch phòng thủ của họ bắt đầu. Tiếp đến là Jang Man Soo.

Người bảo vệ nơi trú ẩn trung tâm của Kim Min Joon là người ít nhận được sự hỗ trợ từ Joo Ho-Shik nhất.

- Tất cả những người sử dụng năng lực khác ngoài Choi Han cũng đã được cử đến các nơi trú ẩn trung tâm kia rồi.

Đúng là thế.

Người duy nhất ở đây chiến đấu được là Choi Han.

- Cho dù có Dark Tiger ở đó...Mấy đứa có ít năng lực giả nhất.

Tuy nhiên, ngay cả với trường hợp này ...

Kim Min Joon có thể nói với bà rằng.

"Chúng cháu an toàn ở đây. Xin đừng lo lắng."

Baaaaang! Bang!

Những con quái vật cấp 1 đang điên cuồng lao về phía trước.

Chúng đang hướng tới chiếc khiên bạc.

Chúng đang tiến về phía hai chiếc cánh sải ra từ tấm khiên và bao phủ toàn bộ tòa nhà.

Tuy nhiên, tấm khiên vẫn vững chắc.

Nó đã không vỡ.

Kim Min Joon có thể nhìn thấy Kim Rok Soo đang đứng đó với tay đặt trên tấm khiên.

Cho dù đó có là do tấm khiên cực kỳ lớn ...

Hay là vì Kim Rok Soo khá nhỏ bé...

Nhưng có vẻ như chiếc khiên và hai cái cánh đang sải ra từ toàn bộ cơ thể của Kim Rok Soo kia đang bảo vệ nơi này.

Kim Min Joon có thể nhìn rõ khuôn mặt của Kim Rok Soo vì anh ở gần Kim Rok Soo hơn những người khác.

Anh cũng có thể nhìn thấy cơ thể của Rok Soo.

Máu lại bắt đầu chảy ra từ khóe miệng cậu.

Và mặc dù cậu đang đứng vững, nhưng bàn tay và cánh tay của cậu hơi run.

Kim Min Joon nghe thấy giọng nói của Lee Jin Joo vào lúc đó.

{Hiện tại là 11:55 sáng.}

Nó sắp kết thúc.

Kim Min Joon nghe thấy Lee Seung Won lầm bầm bên cạnh.

"Hiện tại là 11:55 sáng. Lá chắn của người bảo vệ Kim Rok Soo vẫn đứng vững trong khi Choi Han và Dark Tiger tiếp tục tấn công từ bên ngoài lá chắn."

Hai bóng đen bên ngoài tấm khiên bạc bán trong suốt đang phóng qua chiến trường.

Tất nhiên, họ là Dark Tiger và Choi Han.

Họ không thể chặn tất cả quái vật Cấp 1, nhưng Choi Han và Dark Tiger đã xử lý hầu hết chúng.

Cale sẽ không thể giữ lâu đến thế nếu họ không thể làm như vậy.

Kim Min Joon nhìn về phía Kim Rok Soo, Choi Han và Dark Tiger một lúc.

24 giờ qua chậm rãi lướt qua tâm trí anh.

Rèe. Rèê.

- Min Joon. Hẹn sớm gặp lại.

Kim Min Joon lặng lẽ đáp lại giọng nói của bà Kim từ chiếc bộ đàm vẫn còn kết nối.

"Vâng thưa bà. Hẹn sớm gặp lại."

Sau đó, anh lại nghe thấy giọng nói của Lee Jin Joo.

{Hiện tại là 11:58 sáng.}

Bây giờ chỉ còn hai phút nữa.

Những người ở cả ba nơi trú ẩn trung tâm từ từ nhìn lên bầu trời.

Họ nhìn về phía mặt trời.

24 giờ vừa rồi lướt qua tâm trí họ như thể một bộ phim.

Mặc dù có cảm giác như địa ngục, nhưng giờ đây họ có thể ngẫm nghĩ về điều đó vì họ đã sống sót.

Cale cũng vậy.

"Ư."

Cale kìm tiếng rên rỉ của mình lại và đưa hai tay về phía trước. Tấm khiên bạc vẫn đứng vững mà không hề rung chuyển.

{Hiện tại là 11:59 sáng.}

Những con quái vật cấp 1 lao về phía trước điên cuồng hơn bao giờ hết.

Baaaaang! Baaaaang!

Tay, chân, đầu... Những con quái vật nhắm vào khiên của Cale bằng tất cả những gì chúng có.

"Hộc, hộc."

Cale có thể nhìn thấy Choi Han đang thở nặng nề ở phía bên kia tấm khiên.

Choi Han rất khỏe, nhưng sức chịu đựng của anh vẫn có giới hạn vì anh là con người.

Cả Cale và Choi Han đều đã kiệt sức.

Nhưng mà...

'Chỉ một chút nữa thôi...'

Nếu họ cầm cự được lâu hơn một chút...

{10.}

Thời gian đếm ngược của Lee Jin Joo đã bắt đầu.

{9. 8. 7...}

Nếu cậu kiên trì thêm một chút nữa...

{4. 3...}

Cale ngẩng đầu lên.

Thực sự rất sớm ngay bây giờ ...

{2. 1.}

Ngay bây giờ.

Mặt trời đã bị bóng tối bao phủ.

Những cuộc tấn công của lũ quái vật, tiếng hét ớn lạnh của chúng...

Tất cả ngay lập tức dừng lại.

Cale, chà, Kim Rok Soo cuối cùng cũng cảm nhận được điều đó.

Ngay lúc này...

'Mình...'

"Mình đã thay đổi nó rồi."

'Quá khứ của tôi.

Ghi chép của tôi.

Sự tiếc nuối của tôi.

Nỗi tuyệt vọng của tôi.'

Cuối cùng cậu cũng đã tạo ra được một thay đổi.

Cale nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra.

Một lần cậu mở mắt ra trước một thế giới tối tăm vì mặt trời đã bị che khuất...

Cậu nhìn thấy một ánh sáng đẹp ở phía xa.

Cảm giác như ánh bình minh đang rơi xuống mặt đất.

Và cậu nhìn thấy một lâu đài lớn được bao quanh bởi ánh sáng đó.

Cậu có thể nhìn thấy một tòa lâu đài lớn nhiều tầng với mái ngói kiểu Hàn Quốc.

Xung quanh lâu đài đó cũng có những tòa nhà trông hiện đại.

Rồi cậu nghe thấy giọng nói run rẩy của Lee Jin Joo.

{Nơi mọi người đang nhìn thấy ngay bây giờ...}

Mọi người đang nhìn vào nơi mà Cale đã nói tới cả ngày nay.

{Nơi mọi người đang thấy bây giờ là căn cứ mới của chúng ta.}

{Một khi mặt trời lại ló dạng...}

{Chúng ta sẽ đi đến đó.}

Và khi 1 phút trôi qua và mặt trời lại xuất hiện...

Những con quái vật cấp 1 phân tán nhanh chóng như thể đó là thỏa thuận.

Cale đã hủy khiên của mình.

"Rok Soo hyung."

"Cậu đã làm việc chăm chỉ rồi."

Cale vỗ vai Choi Han và quay lại.

Cậu ra hiệu cho những người đã ở bên trong tòa nhà cả ngày trong khi run rẩy vì sợ hãi.

Cậu ra hiệu cho họ ra ngoài.

Và...

"Hãy đến nhà mới của chúng ta nào."

Cậu đang nói với họ rằng họ nên nhanh chóng chuyển đến nơi trú ẩn trung tâm mới, căn cứ mới của họ.

Những người sử dụng năng lực cốt lõi của ba nơi trú ẩn trung tâm, những nơi duy nhất 'không có người chết' trong 'biến cố về sự hủy diệt của nơi trú ẩn trung tâm lần đầu tiên' này đã tập trung tại lâu đài lớn ở trung tâm của nơi trú ẩn trung tâm lớn mới.

Trong phòng họp trên đỉnh lâu đài đó...

"Kim Rok Soo."

Park Jin Tae nhìn về phía Cale.

"Vậy, ý anh là... Không, theo 'tầm nhìn xa' của anh."

Park Jin Tae kìm trái tim đang đập điên cuồng của mình lại và hầu như không thể nói được.

"Một con 'quái vật không xếp hạng' sẽ sớm xuất hiện ở Seomyeon, Busan?"

Park Jin Tae, Kim Min Ah, Bae Puh Rum, và những người khác.

Nhiều người trong số họ đang nhìn vào khẩu hình miệng của Cale.

Choi Han đang đứng phía sau Cale như thể anh là một người bảo vệ.

Cale mở miệng và trả lời ngắn gọn.

"Ừ."

Đã tới lúc.

"Đó là lý do tại sao tôi dự định đến Seomyeon, Busan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro