Chap 597: Nhìn vào bóng lưng kẻ đứng trước (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Kích nổ.

Khoảnh khắc họ nghe thấy giọng nói của Kim Rok Soo qua bộ đàm...

Bae Puh Rum cao giọng.

"Cuộc tấn công đã bắt đầu!"

Bùm! Bùm!

Họ nghe thấy mặt đất ầm ầm ở nhiều nơi.

Bae Puh Rum đang ở mặt đất phía trên ga Daeyeon, nằm giữa ga Gwangan và ga Seomyeon. Những người ở đây đang canh giữ tất cả các lối ra từ 1 đến 4 đi xuống ga Daeyeon dưới lòng đất.

"Roooooooooooooooar!"

"Kéteeeeech!"

Quái vật bắt đầu xuất hiện từ trong làn sương mù dày đặc.

Lũ quái vật chạy loạn xạ như thể đã phát điên, không, như thể chúng đang sợ hãi.

'Đúng như những gì Rok Soo hyung của chúng ta, à không, Chỉ huy-nim của chúng ta đã nói!'

Bae Puh Rum nhớ lại những gì Kim Rok Soo đã nói ngay khi anh chứng kiến những việc này.

'Những con quái vật còn lại sẽ chạy loạn khi con quái vật chưa được xếp hạng xuất hiện. Sẽ khác hơn so với khi chúng tấn công những nơi trú ẩn ban đầu nhưng quái vật từ khắp Busan sẽ điên lên.'

Kim Rok Soo đã nói thế với giọng điệu nghiêm khắc.

'Chúng ta phải giết chết con quái vật chưa được xếp hạng trước mà không bị cuốn vào cơn điên cuồng.'

Bae Puh Rum đã nghe thấy giọng nói của ai đó ngay khi ấy.

"Tôi đoán chúng ta đã có thể bắt đầu ngay bây giờ rồi nhỉ?"

Người vừa nói là Ki Hee Ran, đại diện của Chungbuk, người chịu trách nhiệm cho Đội 5.

"Vâng thưa cô!"

Bae Puh Rum đã đáp lời cô một cách hăng hái và thuật lại từng chữ một những gì Kim Rok Soo đã nói với họ.

'Để không bị cuốn vào cơn thịnh nộ đó... Hãy xử lý lũ quái vật trên mặt đất một cách nhanh chóng và hiệu quả.'
"Cô chỉ cần xử lý lũ quái vật một cách nhanh chóng và hiệu quả thôi!"
"Tôi biết rồi."

Rồi Ki Hee Ran bắt đầu chạy về phía những con quái vật xuất hiện từ trong sương mù.

Sau đó cô bắt đầu hét lên.

"Đi thôi nào!"
"Vâng!"

Tất cả những người sử dụng năng lực Chungbuk đều sử dụng năng lực của họ ngay khi rời khỏi lối vào nhà ga Daeyeon và lao về phía lũ quái vật.

Đôi mắt của Ki Hee Ran lấp lánh ánh vàng.

"Một ở đằng sau tòa nhà ở hướng 3 giờ! Một ở 500 mét theo hướng 7 giờ bên cạnh tòa nhà trung tâm mua sắm!"
"Vâng!"
"Vâng!"

Những người sử dụng năng lực Chungbuk nhanh chóng tách ra và tiến về phía những địa điểm mà cô đã hét lên.

Những thứ cô nhìn thấy chắc hẳn là quái vật.

"Đập từng con một đi!"

Sương mù không cản trở tầm nhìn của cô chút nào.

Đó là lý do khiến Cale đề nghị Ki Hee Ran làm đội trưởng cho đội tấn công trên mặt đất dọc theo Tuyến 2.

"Wow. Cô ấy không đùa được đâu."

Bae Puh Rum kinh ngạc trước mệnh lệnh chính xác và hiệu quả của Ki Hee Ran rồi giật mình.

– Đây là Đội 2.

Đó là từ Đội 2 vừa kích nổ quả bom ở nhà ga Suyeong.

– Chúng tôi xác nhận rằng cái đầu thứ nhất đã bị chặn lại trong đường hầm.

'Mm!'

Bae Puh Rum vô thức nắm chặt tay lại.

Bước đầu tiên đã thành công.

Kế hoạch của họ là chặn một trong hai con quái vật giữa ga Yeonsan và ga Suyeong để bắt đầu.

'Bây giờ chúng ta chỉ cần tiêu diệt cái đầu thứ hai trong thời gian này thôi!'

Anh phải đợi Kim Rok Soo liên lạc với mình để làm vậy.

Cale đọc suy nghĩ của Bae Puh Rum đấy à?

- Làm tốt lắm.

Kim Rok Soo đưa ra một lời khen ngắn gọn trước khi bình luận về bước tiếp theo.

– Tôi hiện đang ở ga Namcheon.

Giật!

Bae Puh Rum lại bất ngờ lần nữa.

'Sớm thôi.'

Ga Daeyeon cách ga Namcheon một trạm dừng.

Anh từ từ nhìn ra phía sau... Anh nhìn về phía Lối ra 1.

Họ đã cố ý phá hủy lối ra 2, 3 và 4.

Lối ra 1 là lối duy nhất có thể đi qua.

Và ngay tại ga Daeyeon này... Các thành viên của Đội 3 đang đợi ở cầu thang đi xuống lòng đất qua Lối ra 1.

– Sẽ dẫm lên đuôi của con thứ hai sớm thôi.

Giọng nói nghiêm nghị của Kim Rok Soo tiếp tục.

Bae Puh Rum nhìn từng người đứng ở cầu thang.

"Tôi đoán đã đến lúc tôi phải đi rồi."

Kim Min Ah đứng dậy sau khi chạm mắt với anh, và đằng sau cô...

"Tôi thực sự tin rằng nó sẽ thành công."

Joo Ho-Shik đan chặt hai bàn tay vào nhau và ngừng dựa vào một cây cột.

"...Đại ca."

Lee Chul Min nhanh chóng đứng lên sau khi thấy Park Jin Tae đứng dậy trong khi Park Jin Tae đang lặng lẽ nhìn đi đâu đó với khuôn mặt đầy thương tích.

Bae Puh Rum và những người khác cũng đang nhìn về cùng một hướng đó.

Lối ra 1 tối đen...

Một trong những người đang đứng ở ranh giới giữa cầu thang tối và bên ngoài nhặt kiếm lên.

– Đội 3, đi.

Người đó bắt đầu nói sau khi nghe thấy giọng nói của Kim Rok Soo.

"Xuống nào."

Người đó là Lee Soo Hyuk.

Vào thời điểm đó.

"Đi an toàn nhé!"
"Thủ lĩnh-nim, xin hãy quay lại sớm!"
"Chúng tôi sẽ đợi anh ngay tại đây!"

Xung quanh Lối ra 1... Không, các thành viên của đội cứu hộ đã đóng quân ở tất cả các lối ra ở ga Daeyeon đều lên tiếng về phía những người đang đi xuống lòng đất.

Họ có vài trăm người.

Đó là những thành viên ban đầu trong đội cứu hộ của Lee Soo Hyuk cũng như vài người sử dụng năng lực loại chiến đấu từ nơi trú ẩn của Seomyeon.

Mục tiêu của họ hôm nay không phải là cứu người mà là chiến đấu với quái vật.

Ngoài ra còn có một nhóm người khác.

Đó là nhóm người sử dụng năng lực do Jo Min Yeh, đại diện của Jeonnam dẫn đầu.

"...Tôi hy vọng việc này diễn ra tốt đẹp."

Jo Min Yeh không khỏi lo lắng khi nhìn dòng người đang đi xuống lòng đất.

Cơn thịnh nộ dữ dội của lũ quái vật, sương mù bao phủ khắp Busan...

Và con quái vật vô danh này...

Cô không khỏi lo lắng.

Jo Min Yeh đứng trước Lối ra 1 và bắt đầu nói.

"Mọi người cảnh giác!"

Bae Puh Rum, người cuối cùng trong số những người đi xuống lòng đất, nghe thấy giọng nói của Jo Min Yeh ngay khi anh đang nhanh chóng đi xuống.

Rồi anh cầm bộ đàm ra và bắt đầu nói.

"Ừm, thủ lĩnh-nim?"

Anh gọi thủ lĩnh Lee Soo Hyuk như đội cứu hộ vẫn hay làm.

Ánh mắt của Lee Soo Hyuk từ từ hướng về phía Bae Puh Rum rồi nhìn xuống tay mình.

"Anh giữ lấy nó đi."

Anh nói vậy trước khi nhanh chóng đi xuống.

Bae Puh Rum nhìn về phía Lee Soo Hyuk và lặng lẽ thở dài.

"Wow."

Lee Soo Hyuk thậm chí còn không nặng lời với anh... Nhưng bầu không khí xung quanh Lee Soo Hyuk không thể đùa được.

'Không phải chỉ có người đó.'

Park Jin Tae cũng đang nghiêm túc.

Hai người đang kề vai sát cánh ở trước nhóm của họ.

"Ê, ra sau đi."
"Ừ. Được thôi."

Bae Puh Rum nhanh chóng quay lại sau khi nghe thấy giọng nói của Kim Min Ah và đưa bộ đàm lên miệng.

"Đây là Đội 3. Chúng tôi hiện đang đi xuống lòng đất. Chúng tôi sẽ đến đó sớm thôi."

Kim Rok Soo không trả lời.

Điều đó có nghĩa là ba người bên phía Kim Rok Soo đã tìm ra đuôi của cái đầu thứ hai và đang lén lút theo dõi nó.

Mọi người ở đây đều nhận ra sự thật đó và đi đến một kết luận duy nhất.

'Con quái vật sẽ đến đây sớm thôi!'

Cuối cùng họ cũng gặp được con quái vật mà họ đã chuẩn bị để đánh bại.

Ánh mắt Lee Soo Hyuk chìm xuống một chút và họ tiếp tục đi xuống lòng đất.

Vào lúc đó.

"...Anh không bồn chồn à?"

Anh nghe thấy giọng nói của Park Jin Tae đằng sau mình.

"Không chắc nữa. Bồn chồn......"

Lee Soo Hyuk đã đưa ra một phản hồi ngắn gọn.

"Tôi thực sự không biết."

Anh thực sự không biết.

Anh không biết mình đang lo lắng hay phấn khích.

Hoặc-

'Có lẽ mình đang mong chờ thứ gì đó.'

Chiến đấu với một con quái vật sẽ không tạo ra sự phấn khích hay mong đợi.

Nhưng vì một số lý do kỳ lạ, Lee Soo Hyuk đã có rất nhiều cảm xúc lướt qua tâm trí mình ngày hôm nay.

Lee Soo Hyuk thả lỏng bao kiếm ra một chút.

'Có lẽ mình thế này là do những thứ đã xảy ra.'

Anh đã cảm thấy mệt mỏi.

Dường như không có hồi kết cho những trận chiến này và những người cần được cứu.

Anh đã chứng kiến ​​cái cảnh bạn bè anh ngã xuống và rời bỏ thế giới này quá nhiều lần.

Sau khi trải qua tất cả những điều đó lặp đi lặp lại trong gần một năm, Lee Soo Hyuk đã bị lấp đầy bởi cảm giác mệt mỏi không rõ nguyên nhân.

Nhưng suy nghĩ của Lee Soo Hyuk đã dần thay đổi sau khi gặp lại Kim Rok Soo.

Gánh nặng và trách nhiệm của anh đã chuyển sang một người khác.

'Kim Rok Soo.'

Mặc dù danh tính vẫn vậy, tên nhóc đó đã thay đổi quá nhiều trong thời gian họ xa nhau.

"Tôi đã được kích thích đúng cách."

Khóe môi Lee Soo Hyuk bắt đầu nhếch lên.

"Tôi sẽ thắp đuốc lên!"

Những ngọn đuốc bắt đầu bừng sáng, từng cái một sau khi Bae Puh Rum hét lên.

Những ngọn đuốc mà họ chuẩn bị trước đã được thắp sáng.

Bây giờ họ có thể nhìn thấy bên trong nhà ga Daeyeon.

Lee Soo Hyuk đứng trước bục.

Sau đó anh nhìn sang bên phải.

Bae Puh Rum nghe thấy tiếng ồn từ chiếc bộ đàm trên tay.

– Đã qua ga tàu ở Đại học Kyunsung & Đại học Quốc gia Pukyong.

Lee Soo Hyuk bước xuống sân ga.

Cộp, cộp.

Rồi anh bắt đầu bước di.

Anh đang đi về phía ga tàu ở Đại học Kyunsung. & Đại học Quốc gia Pukyong.

Không nhanh...

Nhưng cũng không quá chậm...

Anh chỉ đang đi bộ.

Anh có thể cảm nhận được dưới chân mình.

Baaaaang-

Từ xa...

Trong bóng tối cách xa phần sân ga đã được thắp sáng bởi những ngọn đuốc...

Anh có thể nghe thấy thứ gì đó đang phá hủy tất cả và tiến lại gần hơn.

'Nó đang đến. Cái đầu thứ hai đang đến.'

Keng.

Lee Soo Hyuk gõ nhẹ vào chuôi kiếm bằng ngón tay cái.

Lưỡi kiếm màu xanh trở nên rõ ràng hơn mỗi khi anh chạm vào nó.

Bào thời điểm đó.

- Đi.

Khoảnh khắc anh nghe thấy giọng nói của Kim Rok Soo trong bộ đàm phía sau mình...

"Đi nào."

Lee Soo Hyuk đá vào đường ray và lao về phía trước.

"......"
"Vâng!"

Park Jin Tae và Kim Min Ah ở ngay sau anh.

Lee Soo Hyuk thậm chí không thèm nhìn lại hai người họ.

Anh chỉ nhìn về phía trước.

Mặc dù trời đang tối đen như mực và anh không thể nhìn thấy gì...

Chhhhhhh- bang! Bang!

Anh có thể cảm thấy con quái vật ngày càng đến gần hơn và cái âm thanh hủy diệt kia đang ngày càng lớn hơn.

Lee Soo Hyuk có thể cảm thấy tim mình đập loạn xạ.

Tại sao?

"...Mình đoán mình đang ở tiền tuyến đúng như ý muốn rồi."

Anh đã được xếp vào đội tiên phong.

'Người chạm mặt con quái vật đầu tiên...'

"Chhhhhhhhhhhhhhhhhhh!"

'...Là mình, Lee Soo Hyuk.'

Soạttt!

Lưỡi kiếm ẩn giấu bên trong bao kiếm lộ diện.

Lee Soo Hyuk nhìn thấy đôi mắt sáng rực của con quái vật màu xanh đang phát sáng trong bóng tối.

Cuối cùng anh cũng gặp được nó.

Anh đã gặp được con mồi của mình.

Anh cũng gặp lại một người.

"Này, Rok Soo. Tôi đến đây đúng giờ rồi ấy nhỉ?"

Anh không thể nhìn thấy đằng sau con quái vật lớn màu xanh.

Tuy nhiên, anh chắc chắn rằng tên nhóc sẽ sớm giẫm lên đuôi con quái vật này đang ở đằng đó.

Ngay khi ấy.

Rắc rắc!

Trong bóng tối đằng sau con quái vật màu xanh...

Rắc, rắc!

Có những dòng điện màu đỏ bắn lên.

Anh không cần câu trả lời từ Kim Rok Soo.

"Cậu tới rồi."

Đó là câu trả lời.

Anh nghe thấy một giọng nói vào lúc đó.

"Giải phóng!"

Kim Kang Hoon giải phóng khả năng tàng hình của mình ngay khi Cale hét lên.

Cái đầu xanh nao núng.

Nó nhận ra những kẻ thù đằng sau mình sau khi lớp tàng hình bị phá vỡ.

Kim Kang Hoon nhanh chóng rút lui cùng với Lee Seung Won trên lưng. Anh nghe thấy giọng nói của Lee Seung Won khi họ di chuyển.

"Đây là khởi đầu của bản ghi này."

Kim Kang Hoon Rum thấy ớn lạnh khắp người.

Rắcc. Rắccc!

Dòng điện màu đỏ đang gào thét cùng với gió...

Dòng điện chạy qua cơ thể Cale và tràn ra khiến cái đầu màu xanh ngừng di chuyển.

Rắcccc!

Đường hầm tàu ​​điện ngầm nứt toác vì cái đầu xanh đã cố quay lại đối mặt với họ.

Có phải là vì con lươn này đã xoay cơ thể của nó không?

Cale và những người khác có thể nhìn thấy một người với thanh kiếm đã rút ra sau cái đầu màu xanh.

Kim Kang Hoon lùi lại xa hơn khi nghe thấy giọng nói của Lee Seung Won.

"Chỉ huy Kim Rok Soo và đội trưởng đội cứu hộ Lee Soo Hyuk."

Dòng điện vàng hồng phóng về phía trước theo gió.

"Trận đầu tiên của cuộc chiến này đã bắt đầu."

Kim Kang Hoon thấy miệng của Cale bắt đầu mở ra vào lúc đó.

"Lee Soo Hyuk!"

Cale có thể nhìn thấy Lee Soo Hyuk mỉm cười sau khi nghe cậu gọi tên mình.

Lee Soo Hyuk bắt đầu nói.

"Cậu gọi thẳng tên tôi ra như vậy là vì cậu đã trở thành chỉ huy rồi đúng không?"

Anh tự nói vậy với chính mình rồi nhìn về phía Cale và nói thứ gì đó khác.

"Vâng, chỉ huy-nim."

Cale mỉm cười.

Cậu đã chờ khoảnh khắc này.

Khoảnh khắc cậu có thể chiến đấu chống lại kẻ thù cùng với trưởng nhóm của mình lần nữa.

Cậu đã trải qua vô số mô phỏng trong đầu để không chỉ sống sót mà còn đạt được chiến thắng hoàn hảo.

Bây giờ cậu sẽ thấy phần cuối của mô phỏng đó.

Cale lệnh cho Lee Soo Hyuk.

"Cắt nanh độc đi."

Đôi mắt giống rắn màu xanh của con quái vật nhìn về phía Cale.

Cậu nhìn về phía con quái vật và tiếp tục nói.

"Tôi sẽ giữ con khốn này lại."

Baaaaang!

Người được bao quanh bởi những tia sét vàng hồng đâm vào con quái vật màu xanh, thứ trông như một con imugi trong truyền thuyết.

Ở phía bên kia của những tia sét vàng hồng, người có khả năng chém tự nhiên của một thanh kiếm cũng đang lao vào.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro