chap 214- Giờ ngươi có lấy không?(5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu đã hỏi Mary trước khi đến cuộc họp này.

'Mary, một tư tế của Thần Mặt trời sẽ ở đó. Cô vẫn muốn đi sao? Tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cô nghỉ ngơi ở đây với Raon.'
'Tôi không cần phải ẩn mình nữa. Tôi rất mạnh. Đội phó Hilsman-nim nói với tôi rằng lời của các tư tế đều là những thứ vớ vẩn. Tôi cũng ước được giống như Choi Han-nim và đồng hành cùng mọi người, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.'
'Nếu đó là ý muốn của cô, vậy thì chúng ta hãy đi cùng nhau.'

Raon cũng đã nói.

'Nhân loại yếu ớt, đừng lo lắng. Ta sẽ bảo vệ Mary thật tốt!'

Raon rất thích Mary. Cale nghĩ rằng đó là do cuộc sống của họ có nhiều điểm tương đồng
Cale ngừng nghĩ về Raon và Mary khi cậu quay về phía người đang giải thích kế hoạch. Cậu cần tập trung vào cuộc họp.

"Trận chiến sẽ diễn ra tại Lâu đài Leona của Vương quốc Caro."

Ngón tay của Đội trưởng chỉ vào bản đồ của Vương quốc Caro.

"Ở phía nam của Vương quốc Caro là Vùng đất Chết, một trong năm Khu vực Cấm. Vậy nên Liên minh Bất khuất sẽ không thể đi qua con đường đó."

Anh dùng ngón tay vẽ dấu X lên Vùng đất chết. Sau đó anh chuyển về phía trung tâm Vương quốc Caro.

"Dựa trên lộ trình hiện tại, nhiều khả năng chúng sẽ đổ bộ vào bờ biển trung tâm. Các bờ biển trung tâm là điểm gần thủ đô của Vương quốc Caro nhất."

Vương quốc Caro đã từ bỏ một trận hải chiến.
Lực lượng hải quân của họ yếu và rất khó để tiếp viện trong vùng biển.

Do đó, họ đang hướng đến một trận chiến ở bờ biển trung tâm.
Nơi đó kém phát triển và không có nhiều người ở. Ngoài ra, có hai ngọn núi lớn ngay bên bờ.
Họ không biết điều gì đã khiến Liên minh Bất khuất tự tin đến thẳng khu vực trung tâm thay vì phía Bắc Vương quốc Caro, nhưng đó là một cơ hội tốt.

"Đó là lý do tại sao chúng tôi đã chuyển thực phẩm dự trữ trong nhà kho cùng những công dân sống ở khu vực bờ biển trung tâm và toàn bộ lực lượng của chúng tôi đến gần Lâu đài Leona."

Ngón tay anh chỉ vào lâu đài lớn bên bờ biển trung tâm.

Lâu đài Leona.
Theo bản đồ, nó lớn hơn các lâu đài khác ở Vương quốc Caro.

"Lâu đài Leona nằm giữa hai ngọn núi bên bờ biển trung tâm. Mọi người nên lưu ý vì không còn con đường nào đến thủ đô mà không đi qua Lâu đài Leona."

Mặc dù kẻ thù có thể vượt qua hai ngọn núi, nhưng khả năng ấy rất nhỏ.
Việc leo qua những ngọn núi đó không hề dễ dàng.

"Số lượng tàu trong hạm đội của Liên minh Bất khuất là bao nhiêu?"

Công tước Huten của Đế quốc Mogoru đặt câu hỏi.
Công tước trông cực kỳ tự nhiên khi hỏi thế, mặc dù ông ta đã biết rõ.

"Khoảng 500 đến 600 tàu, Duke-nim. Có nhiều tàu lớn trong số đó. Dự kiến ​​sẽ có số lượng lớn binh sĩ bên trong những con tàu này."

Vấn đề là chất lượng của những binh sĩ đó.

"E hèm."

Đội trưởng hắng giọng trước khi nhìn về phía Cale.
"Khả năng của chúng trong lãnh địa Henituse đã được chứng minh. Đó là lý do chúng tôi tin rằng cần phải chú ý nhiều đến hàng phòng thủ lâu đài."

Cale chỉ im lặng lắng nghe.

Cậu đã nghĩ ra cách để ngăn chặn chúng trước khi hạm đội đến bờ, dù vậy, cậu hiểu tại sao Vương quốc Caro lại chọn từ bỏ hải chiến và thay vào đó lên kế hoạch chiến đấu trên bờ biển.

Vương quốc Caro cần phải bảo vệ mình khỏi Liên minh Bất khuất.
Tuy nhiên, còn nhiều hơn thế nữa.
Nó cần phải bảo vệ mình khỏi Đế quốc và Vương quốc Roan.

Đó có lẽ là lý do họ muốn chiến đấu ở nơi mà họ có thể phát huy hết sức mạnh của mình. Cale ngồi yên vì cậu không muốn can dự quá nhiều vào các vấn đề của vương quốc khác.

Đội trưởng tiếp tục.

"Vì Leona là một lâu đài bảo vệ bờ biển trung tâm nên nó khá lớn. Mọi người có thể hình dung nó như một hình tam giác với ba tháp ở trung tâm. Mỗi tháp có kích thước xấp xỉ một lâu đài nhỏ."

Thái tử Valentino bắt đầu nói.

"Ta đoán rằng mỗi bên có thể bảo vệ một tòa tháp."

Anh mỉm cười và nhìn về phía Cale cùng Công tước Huten, cả hai đều hiểu ý định của anh. Đội trưởng đáp lại.

"Vâng, thưa điện hạ. Vì Lâu đài Leona được xây dựng ở phía Bắc bờ biển, tháp trung tâm sẽ do Vương quốc Caro của chúng ta quản lý và tháp phía Bắc do Đế quốc Mogoru điều khiển. Đối với tháp phía Nam, mm. "

Đội trưởng do dự một lúc trước khi nhìn về phía Cale.
Ban đầu họ dự định sẽ để tháp phía Nam cho Vương quốc Roan. Điều này là do Roan đã hứa sẽ gửi quân tiếp viện.
Tuy nhiên, con số thực tế thật đáng ngại.

Mặc dù chất lượng tốt hơn bất kỳ nơi nào khác, nhưng có ít hơn 100 người.

Chẳng lẽ bọn họ lại để tòa tháp phía Nam cho lực lượng ít ỏi này?

"Cái này, bởi vì chúng tôi đã tính toán không chính xác khi lập kế hoạch nên dự tính sẽ để tháp phía Nam cho Vương quốc Roan."

Đội trưởng dùng lời lẽ hoa mỹ vì không dám nói với những người đến giúp mình rằng họ có lỗi vì đã mang quá ít người đến.
Công tước Huten, người nhận ra sự khó xử, mở miệng nói.

"Tư lệnh Cale, không phải có quá ít quân bảo vệ toàn bộ tòa tháp phía Nam sao? Ta có thể gửi một số hiệp sĩ và cung thủ đến đó. Cậu nghĩ thế nào?"

Ông ta tỏ ra tôn trọng Cale, một Tư lệnh.
Thái tử Valentino và chỉ huy của Vương quốc Caro vội vã thêm vào.

"Không, sẽ tốt hơn nếu chúng ta gửi lực lượng từ khu vực trung tâm đến. Có vấn đề gì không, Tư lệnh?"
"Tôi cũng nghĩ như thế. Vì đội ngũ của Vương quốc Roan vô cùng tinh nhuệ, chúng tôi sẽ có thể lo phần còn lại nếu Vương quốc Roan xử lý lực lượng nòng cốt của kẻ thù. "

Cuộc nói chuyện diễn ra khá êm đềm.
Không ai phản bác trong khi mỗi bên đang cố gắng hỗ trợ bên khác. Hành động ấy khiến vị Đội trưởng cảm thấy hài lòng.

Đội trưởng mỉm cười.

"Đúng vậy, và mỗi tháp sẽ được hỗ trợ bởi những Tư tế từ Đền thờ Thần Mặt trời và các Giáo hội khác, vì vậy, mọi người không cần phải lo lắng về bất cứ thương tổn nào. Phải không, ngài Giám mục? "

Đội trưởng nhìn về phía giám mục với tư cách là người đại diện cho các giáo hội, và nhẹ nhàng hỏi. Vương quốc Caro đã hứa sẽ quyên góp một số tiền đáng kể để có thể đem họ đến đây. Các Đền thờ đương nhiên đồng ý sau khi thấy con số.

"Tất nhiên rồi, mọi người không cần lo lắng."

Vị Giám mục mỉm cười khi tiếp tục.

"Ít nhất thì Vương quốc Caro và Đế quốc Mogoru không cần phải lo gì cả."
Nụ cười của Đội trưởng tắt lịm.

Liên minh Đền thờ, và Giáo hội của Thần Mặt trời, trung tâm của liên minh đó, sẵn sàng chữa trị cho binh lính của Đế quốc Mogoru mặc dù có xích mích giữa hai nước.
Tuy nhiên, họ không đồng ý cho một nơi.

"Dù vậy, đối với Vương quốc Roan thì không."
"Ông đang nói cái...!"

Thái tử Valentino nhăn mặt và quay về phía Giám mục. Điều này khác với thỏa thuận ban đầu giữa họ.

"Tôi không thể làm bất cứ điều gì, thưa điện hạ."

Giám mục mỉm cười và chỉ về phía Vương quốc Roan.

"Người đó sẽ chết nếu sử dụng Thần lực trên cô ấy."

Vị giám mục đang chỉ vào áo choàng đen.

"Cô ấy là một kẻ chiêu hồn, người hấp thu Tử mana để tồn tại."

Đền thờ cần giữ mối quan hệ tích cực với Đế quốc vì những lợi ích trong tương lai. Tuy nhiên, hành động của Vương quốc Roan trong việc hỗ trợ một kẻ chiêu hồn là điều khiến họ mất mặt.

Đền thờ là nơi mà thể diện và niềm tự hào quan trọng hơn tất thảy.

Công tước Huten của Đế quốc rên lên một tiếng và ngả người ra ghế. Đó là cách ông ấy nói rằng sẽ không tham gia vào chuyện này.

"... Giám mục, ông có biết hành động như vậy trước mặt những người đến giúp chúng ta có nghĩa gì không?"

Vẻ mặt cứng rắn của Thái tử Valentino đối diện Giám mục, tuy nhiên, vị Giám mục im lặng. Họ vẫn chưa nhận được số tiền đã hứa và nếu bỏ tiền ra thì Vương quốc Caro sẽ mất trắng.
Họ chỉ cần nói với các tín đồ của mình rằng họ không thể giúp đỡ Vương quốc Caro vì nó đã chọn đứng về phía một tồn tại bị nguyền rủa.

"Quyết định của chúng tôi là tuyệt đối."

Thái tử Valentino không thể tin vào tai mình. Việc này khác với những gì đã thảo luận. Trên thực tế, Giám mục bày ra bộ mặt như thể họ là người có lỗi.

"Tôi không thể làm bất cứ điều gì. Ban đầu chúng tôi cũng cố gắng giúp đỡ người dân của Vương quốc Roan, tuy nhiên, Tư lệnh Cale và Hoàng tộc Roan đã từ chối giao nộp kẻ chiêu hồn. "
"...Là vậy sao? Ông định giở trò đồi bại với cuộc sống của người ta như thế này à?"

Vẻ mặt của Thái tử Valentino thay đổi. Giám mục nao núng trước ánh mắt lạnh lùng, nhưng vẫn không thay đổi ý định.

"Giở trò? Tôi chỉ nói rằng có một người nào đó không thể được chữa lành, cũng như những người không có đủ cấp độ để được chữa lành."

Ngay giữa lúc ấy.

"Wow, thật không thể tin được."

Thái tử Valentino quay đầu lại. Anh có thể thấy Cale đang cười.
Tuy nhiên, có một luồng khí xấu xa từ cậu ấy.

"Ta không ngờ rằng ông sẽ nói những điều nhảm nhí ấy ở một nơi thế này đấy."

Cale thực sự không ngờ rằng họ sẽ nói thẳng ra như thế này.

Những lời nói đầy tự tin của cậu đã thay đổi bầu không khí xung quanh bàn một lần nữa. Valentino nhìn về phía Cale với một biểu hiện kỳ ​​quặc. Đôi mắt anh đầy tò mò sau khi nghe Cale nói những lời lẽ thô bạo như vậy.

Tuy nhiên, vị giám mục không thể chịu đựng được.
Nhảm nhí?
Ông ta bật dậy và hét lên.

"Sao cậu-"
"Ta không cần."
"...Gì cơ?"

Cale đang rất bực bội.
Cậu quyết định bỏ qua mọi phép tắc lần đầu tiên sau một thời gian dài và quay trở lại với con người rác rưởi của mình.

"Ta không cần chữa trị dù chỉ một chút từ những kẻ khốn nạn như ông."
"Cái, ngôn ngữ thô thiển này là gì! Tỏ thái độ như vậy với chúng ta-!"

Cale rác rưởi phớt lờ ông ta.

"Mary."

Cale quay sang Mary. Cậu đã bắt cô phải nghe những thứ vớ vẩn vô nghĩa. Cậu khó chịu với chính mình nhất vào lúc này.
Cậu lo rằng Mary sẽ bận tâm về việc Vương quốc Roan không được các linh mục chữa trị vì cô và bản thân cô là một người không thể chữa lành.

Đó là lý do tại sao Cale định nói.
Cậu muốn nói với cô rằng đừng có những suy nghĩ viển vông như vậy.
Ít nhất, đó là dự tính của cậu.

Tuy nhiên, Mary đã nói trước.

"Không việc gì tôi phải tiếp tục ẩn mình nữa."

Cale ngừng nói.

"Tôi mạnh."

Giọng nói máy móc nhưng hồn nhiên và không có bất kỳ sự do dự nào.
Cale bắt đầu mỉm cười.

- Ta sẽ giết tên khốn đó.

Cale không đồng ý với những lời của Raon.
Nó không đủ.
Mong muốn của Raon không đủ để thỏa mãn phần rác rưởi của cậu

"Điện hạ."
"Ngươi, ngươi dám phớt lờ ta, ngươi dám bỏ qua Giáo hội!"

Cale có thể thấy rõ sự phẫn nộ trên khuôn mặt Giám mục.

"Lời nguyền thực sự sẽ giáng xuống trên ông và Đền thờ."
"C, cái gì?"

Cale đã thay đổi kế hoạch của mình.
Là một thứ rác rưởi, không phải cậu nên tự ý thay đổi kế hoạch dựa trên cảm xúc của mình sao?
Đó chẳng phải là thứ khiến người ta trở thành rác rưởi à?

Ban đầu, cậu dự định sẽ dùng Đền thờ Thần Mặt trời của Vương quốc Caro để tấn công Đế quốc Mogoru.
Tuy nhiên, giờ thì đã có một sự thay đổi nho nhỏ.

Đế quốc và Đền thờ Thần Mặt trời.
Hai tập hợp ấy đã trở thành một từ khoảnh khắc này.

Họ là ai mà dám quyết định người đủ tiêu chuẩn để được chữa lành?
Sự kết tội của Thần Mặt Trời phải đổ lên đầu lũ khốn nạn này.

"Điện hạ."
Cale nói rõ ý định của mình.

"Chỉ chúng tôi là đủ cho tòa tháp phía Nam."
"Tư lệnh Cale, ta hiểu cảm xúc của cậu, nhưng chúng ta cần đảm bảo rằng không ai bị thương. Ta sẽ lo liệu đúng cách các vấn đề của ngày hôm nay- "
"Họ sẽ không bị thương. "

Valentino ngậm miệng lại ngay lập tức.
Anh có thể thấy một Cale tự tin không chút do dự.

Sẽ không bị thương.
Tại sao?

"Vương quốc Roan đã mang những anh hùng đến."

Ánh mắt của Cale xoáy vào Giám mục vẫn đang đứng đó.

"Ông đã bao giờ cảm thấy đau đớn đến mức muốn chết đi chưa?"
"Cái-!"
"Chúng ta gọi những người đã vượt qua nỗi đau ấy là 'anh hùng'."

Đau đến mức muốn chết đi.
Mary nhớ lại quá khứ của mình. Cô nhớ về những ngày phải sống sót trong khi bị đầu độc bởi Tử mana. Choi Han cũng nghĩ về những ngày tháng trong Dạ lâm.

"Những người đứng sau ta đã vượt qua nỗi đau như vậy."

Cale nói một cách chắc chắn hơn bao giờ hết.

"Họ là những người mà ta có thể tin tưởng và giao lại phía sau cho họ."

Hai người đằng sau Cale, đặc biệt là Mary mặc áo choàng đen, đã thả lỏng vai.
Không có lý do gì để cô ấy phải thu mình lại hay trốn tránh.

"Tư cách để được chữa lành? Ta không cần những thứ vớ vẩn như thế."

Như Cale đề cập, họ không cần bất cứ thứ gì như vậy.
Họ đã hoàn hảo như họ vốn có.

Cale đứng dậy khỏi ghế.

"Cuộc họp đã kết thúc chưa?"
"Sao cơ? À, vâng."

Đội trưởng thành thật trả lời câu hỏi bất ngờ.

"Chi tiết sẽ được gửi đến mỗi bên sau."
"Tôi hiểu rồi."

Cale hơi cúi đầu với Thái tử Valentino.

"Vậy thì tôi xin phép đi trước."
"...Ta sẽ đến tìm cậu sau."

Cale không giận Vương quốc Caro. Họ đã làm nhiều nhất có thể. Chỉ là do liên minh Đền thờ quá mù quáng.

"Tư lệnh, cậu nghĩ mình đang làm cái gì? Hãy xin lỗi vì những tuyên bố lố bịch của cậu về Đền thờ!"

Giám mục tức giận hét lên.
Cale đi về phía cửa. Cậu quét qua những ánh mắt đang tập trung vào mình trước khi dừng lại nó lần cuối trên Giám mục.

Cậu đi ngang qua ông ta và khẽ thì thầm.

"Ông đã đánh mất cơ hội."

'Cơ hội?'
Vị giám mục ngẩng lên nhìn Cale và tự hỏi cậu ta đang phun ra thứ vớ vẩn gì, tuy nhiên, Cale đã đá tung cánh cửa và rời đi không chút do dự. Giám mục đang theo dõi những hành động thô bạo của Cale đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng và quay lại trước khi chết lặng.

Choi Han và Hilsman.
Hai người họ lặng lẽ quan sát ông ta cho đến khi Mary rời đi, rồi theo sau Cale và Mary như thể đang bảo vệ.

Nhóm của Cale có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Cale khi họ đến phòng ngủ của cậu.

"Giáo hội Thần Mặt trời đã tự mình đánh mất cơ hội tồn tại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro