chap 229- Nhưng ở đây tiện hơn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí tĩnh lặng. Tuy nhiên, sự tĩnh lặng mau chóng bị phá vỡ bởi tiếng cười nói ồn ào của một người.

"Hahaha! Ngươi sẽ bắt và đánh bại ta? Ahahaha, ah, đúng là mấy tên chmúa hmề."

Rầm.
Chiếc rìu lớn trên tay hắn đập mạnh xuống đất. Thủ lĩnh băng cướp trừng mắt với Cale.

"Ta ghét những tên yếu đuối, nhất là những kẻ chỉ đứng chỉ tay năm ngón."

Hắn đến từ một nơi bắt nhốt nô lệ và buộc họ phải đánh nhau.
Đấu trường Đấu sĩ.

Đó là nơi hắn phải chiến đấu với người anh trai kết nghĩa của mình. Người anh trai luôn khiến hắn mỉm cười cho đến tận cái ngày định mệnh ấy.

Thủ lĩnh băng cướp phải tồn tại trên đấu trường từ năm 12 tuổi.

Những tên khốn buộc hắn phải chiến đấu là những kẻ yếu đuối chỉ biết ra lệnh bằng mấy ngón tay.

"Cảm giác thật tuyệt khi ta giết chết lũ khốn kiếp đó!"

Cơ thể to lớn của hắn bắt đầu di chuyển.

"Aaaa!"

Tên cướp được Cale an ủi há hốc mồm sau khi thấy Thủ lĩnh băng cướp lao về phía mình với chiếc rìu lớn. Chiếc rìu có kích thước bằng một người trưởng thành.
Nó là biểu tượng cho sức mạnh của Thủ lĩnh cũng như nỗi kinh hoàng của thuộc hạ. Ngay cả những thương gia can đảm nhất cũng phải run sợ trước chiếc rìu này.

'A, mình sắp chết. Liệu có cần phải né không?'

Mọi suy nghĩ dồn dập trong đầu tên cướp và hắn cảm thấy cơ thể mình như đông cứng. Tuy nhiên, hắn nghe thấy giọng nói của ai đó vang lên.

"Ngươi đang xàm cái gì vậy?"

Tên cướp quay đầu lại.
Hắn trông thấy vẻ mặt như bị hiểu nhầm của người thiếu niên tóc đỏ.

'Không phải à?'

Tên cướp ngơ ngác, nhưng Cale thực sự cảm thấy rằng mình đã bị đánh giá sai.

'Ngồi và ra lệnh?'

Cale ước mình có được một cuộc sống như vậy. Mắc gì cậu phải nhọc công đến tận Đông lục địa nếu đạt được cuộc sống trong mơ ấy? Cậu sẽ nằm lăn lộn và không bao giờ rời khỏi giường.

Cale phẫn nộ hơn bao giờ hết vì bị hiểu lầm. Cậu đưa tay ra.

Banggg!

Tiếng nổ lớn vang vọng khắp ngọn núi.
Tên cướp nhìn về phía trước với cái miệng há hốc. Hắn thấy Cale. Hắn cũng thấy chiếc khiên bay ra từ cơ thể Cale.

Rìu đã bị chặn đứng bởi chiếc khiên.
Rìu của hắn thậm chí còn không để lại một vết xước trên lá chắn.

Thủ lĩnh băng cướp tăng thêm sức mạnh vào tay.
Người thiếu niên tóc đỏ đang nhìn hắn từ phía bên kia chiếc khiên. Hắn không biết chiếc khiên này được làm bằng ma thuật hay thứ gì khác, tuy nhiên, lòng bàn tay của hắn tê cứng ngay khi rìu bổ vào khiên.

Từ khi sinh ra hắn đã có một cơ thể cường tráng. Đó là lý do hắn chưa bao giờ cảm thấy đau đớn cũng như yếu kém. Hắn thậm chí có thể chiến thắng hầu hết các hiệp sĩ cấp trung. Hôm nay là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy sức mạnh của mình vẫn chưa đủ.

Khóe miệng hắn bắt đầu nhếch lên.

"Hehehe."

Ánh mắt của người thiếu niên kia lạnh băng.

Phải, là cảm giác này.

Đấu trường Đấu sĩ.
Có thứ cho phép hắn, kẻ thậm chí không thể cầm kiếm có thể bò lên từ dưới đáy.
Không phải nhờ sức mạnh bẩm sinh, nhưng chính là cái cảm giác này.

Loại phấn khích đến rợn người, như đi trên một sợi dây chăng ngang vực thẳm.

Cuối cùng, hắn đã giết chết người anh trai kết nghĩa của mình. Hắn đã cảm thấy cả đau buồn lẫn phấn khích. Đau buồn là giờ đây hắn chỉ có một mình. Phấn khích vì hắn đã chiến thắng anh mình, người vốn mạnh hơn hắn.

Từ khoảnh khắc ấy, hắn nhận ra rằng mình là một kẻ điên rồ.

"Hehehe."

Một nụ cười rạng rỡ hiện trên khuôn mặt hắn.

"Ta đã lầm tưởng ngươi là một kẻ yếu đuối. Ngươi cũng không phải dạng vừa nhỉ."

Hắn có thể thấy người thiếu niên tóc đỏ mở miệng.

"Ngươi thậm chí không thể chạm tới mắt cá chân anh ta."

'Gì?'
Cale tiếp tục khi đôi mắt của Thủ lĩnh băng cướp tràn đầy bối rối.

"Ta cảm thấy tiếc cho Toonka."

'Ai?'
Tên Thủ lĩnh cau mày vì đối thủ đang nói về người khác khi hắn đứng ngay đây. Hắn giơ rìu lên một lần nữa.
Đó là thời điểm đó.

Hắn cảm thấy có gì đó sau lưng.

Nó làm hắn ớn lạnh.
Tên cướp giật bắn và vặn người.
Tuy nhiên, đã quá muộn.

"Ugh!"

Cơ thể to lớn của hắn ngã về phía sau. Một bàn tay đeo găng trắng đang bóp chặt cổ hắn. Người đàn ông đeo găng trắng dễ dàng khống chế hắn. Thủ lĩnh băng cướp cố chống cự nhưng vô ích.

Hắn ngoái đầu. Hắn có thể nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông khi cơ thể ngã xuống.

Đôi mắt đầy lạnh lùng và khó chịu.
Người đàn ông không một vết bẩn cầm thanh đại kiếm trên đôi tay đeo găng.
Người đàn ông bình tĩnh hỏi thủ lĩnh băng cướp một câu.

"Gần đây ngươi có tắm không?"
"Nhảm nhí- ugh!"

Pow!
Cơ thể của Thủ lĩnh băng cướp đập mạnh xuống đất. Mặt bên thanh trường kiếm phang vào lưng hắn, gây chấn động trên toàn bộ cơ thể.

Rầmmm!

Hắn bị quăng vào hàng rào gỗ.

"Ahhh! Tao chết mất!"
"Thằng ngu, đưa tay đây!"

Những tên cướp đang dựa sát vào hàng rào gỗ để níu kéo cuộc sống thân yêu cũng bị vạ lây.
Lo lắng, sững sờ và sợ hãi.
Tất cả các loại cảm xúc trộn lẫn trên khuôn mặt chúng, nhưng Beacrox không quan tâm và quay về phía Cale. Cale mở miệng.

"Hai lần nữa."

Beacrox thở dài và thay một đôi găng mới khi đến gần tên Thủ lĩnh.

"Ugh."

Thủ lĩnh băng cướp từ từ bò dậy. Trên hàng rào gỗ in dấu một vết lõm khổng lồ hình người. Nhưng là một người được sinh ra với sức mạnh bẩm sinh, trên cơ thể hắn không có vết thương nào lớn.
Tuy vậy, các cơ quan nội tạng vẫn bị chấn động sau cú va chạm.

"Cái đ*o gì thế?"

Hắn bàng hoàng.
Não hắn còn chịu nhiều đả kích hơn cơ thể.

Hắn đã mong là kẻ thù sẽ mạnh. Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ nghĩ họ lại mạnh đến mức này. Hắn nhìn Beacrox đang tiến lại gần và siết chặt rìu. Tay hắn run lên.

'Tại sao những cường giả này lại xuất hiện ở núi Leeb?'

Hắn siết chặt tay và dần mỉm cười khi nghĩ đến câu hỏi đó. Phải, hắn chỉ cần đánh bại những tên trước mặt. Hắn sẽ được tận hưởng sự phấn khích đó lần nữa.

Mặt khác, Cale thở dài.

"Toonka chắc chắn mạnh hơn."

Cậu đã mong đợi khá nhiều ở tên Thủ lĩnh băng cướp này vì hắn và Toonka có nhiều điểm tương đồng, nhưng tên này thậm chí còn không thể chạm tới mắt cá chân của Toonka.
Có lẽ đó cũng là lý do hắn ta là một tên cướp.

"Cậu chủ, Beacrox không mạnh à?"
"Sao ông lại hỏi một câu đã có sẵn đáp án như vậy?"

Cale thản nhiên trả lời câu hỏi của Ron khi quan sát Beacrox.

Ron rất tài năng trong việc dùng dao găm để ám sát.
Con trai ông, Beacrox thì ngược lại khi sử dụng một thanh đại kiếm.

Người con trai đã tạo ra con đường của riêng mình bằng cách sử dụng kiến ​​thức được truyền lại từ cha.

Anh ấy là người có thể chiến đấu trong câm lặng, ngay cả khi thứ trên tay là một thanh đại kiếm.
Đường kiếm của Beacrox cũng không tì vết và sạch sẽ như trang phục của mình. Phong cách của anh ấy tráng lệ hơn hầu hết các hiệp sĩ.

Như thể đang trang hoàng món ăn theo phương pháp tuyệt mỹ nhất.
Những cuộc tấn công như biết rõ nơi nào trên cơ thể là đau nhất.
Lưỡi kiếm của Beacrox là sự kết hợp của tất cả những yếu tố ấy.

Bàaaaang!

Một tiếng động lớn khác và mặt đất rung chuyển. Cale có thể nhìn thấy chiếc rìu bay đi và rồi tay của Beacrox nhắm đến lưng tên Thủ lĩnh.

Cốp!

"Hai."
"Ugh!"

Hắn ngã sấp mặt sau khi bị đánh vào lưng. Ánh mắt hắn chứa đầy phẫn nộ và đau đớn tột cùng.
Hắn cảm thấy mình thật yếu đuối. Hắn quá yếu.
Đó là lý do hắn nhớ lại những gì hắn từng làm khi còn là một đấu sĩ.
Hắn bốc vội một nắm cát trước khi cơ thể chạm đất.

Không công bằng ư? Chẳng sao cả. Đó là cách hắn sống sót.

Hắn vặn người. Thủ lĩnh băng cướp chạm mắt Beacrox và tay hắn bắt đầu hành động. Hắn nghe thấy giọng nói của người thiếu niên tóc đỏ.

"Hửm?"

Có vẻ khá sốc.
Tên cướp bắt đầu mỉm cười.

'Đúng vậy, thế thì mới xứng với danh hiệu Kẻ cai trị bất khuất!'

Cát trên tay hắn bay thẳng vào mắt Beacrox. Hắn cần phải làm điều này để cảm thấy khá hơn.
Cát bay lên không trung khi cơ thể của Thủ lĩnh băng cướp chạm đất.

Rầm.

Hắn ngã xuống cùng với một tiếng động lớn, tuy vậy hắn cười khoái chí và lăn vài vòng trên mặt đất rồi nhìn về phía Beacrox đang dính đầy bụi bẩn. Phải như vậy chứ. Người đàn ông tựa một quý tộc không tì vết giờ đã nhem nhuốc giống hắn.
Giọng nói của thiếu niên tóc đỏ vang đến tai hắn một lần nữa.

"...Ngươi đen lắm."

'Gì?'
Thời điểm mà Thủ lĩnh băng cướp nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Ngươi muốn chết à?"

Đôi mắt hằn học của Beacrox đầy bụi bẩn trừng trừng với Thủ lĩnh băng cướp.

"C, cái gì ?!"

Thủ lĩnh băng cướp cảm thấy cơ thể mình như đông cứng trước sự hung ác trong mắt Beacrox. Lưỡi kiếm cắm xuyên qua mặt đất ngay sát đầu hắn.

Phập.
Thanh trường kiếm bị đâm sâu xuống đất trong khi đôi mắt giận dữ của Beacrox khóa chặt lấy tên Thủ lĩnh băng cướp.
Beacrox tháo găng tay.

Bộp. Bộp.
Từng chiếc găng tay lần lượt bị quăng xuống đất. Beacrox sau đó đã nói với tên Thủ lĩnh đang chết lặng.

"Ta sẽ không giết ngươi hay làm ngươi chảy máu. Ta thậm chí cũng không tra tấn ngươi."

'Gì? Tra tấn?'
Beacrox nhấc một ngón tay lên khi Thủ lĩnh băng cướp nhìn anh với vẻ kinh ngạc.

Một.
Có thể nó ám chỉ một cú đánh còn lại, dù vậy, ý Beacrox đương nhiên không phải.

"Một trăm. Chỉ cần ngươi chịu thêm một trăm cú đánh nữa."
Cale lắng nghe giọng nói của Beacrox khi hướng mắt về một ngọn núi xa xăm.
Pow, pow, pow!
Tiếng dộng tựa như nhạc nền, phù hợp một cách đáng ngạc nhiên với ngọn núi xinh đẹp mà Cale đang ngắm.

"Ahhh! Xin hãy! Dừng lại! Tôi... ugh!"

Cale có thể nghe thấy tiếng hét của tên Thủ lĩnh, cũng như hàm răng đánh vào nhau lập cập của tên cướp đứng cạnh cậu.

"Thấy không, bởi vậy ta mới bảo ngươi nên nghe lời. Ngươi chẳng biết gì cả."

Cale vỗ vai tên cướp. Khuôn mặt của hắn chuyển từ trắng bệch sang xanh lam, tuy nhiên Cale không để ý nhiều khi nhìn về phía hàng rào gỗ.
Những tên cướp khác nao núng trước ánh mắt của cậu rồi vội nắm lấy tảng đá hoặc vũ khí quanh đó. Cậu có thể thấy cả sợ hãi lẫn tuyệt vọng trong mắt chúng.

Dù vậy, chúng đã lặng lẽ mở cửa sau khi thấy Thủ lĩnh của mình đã nhận hơn 50 cú đánh.

* * *

Cale nhanh chóng trở thành chủ sở hữu mới của ngôi nhà tốt nhất khu vực, nhà của tên Thủ lĩnh băng cướp, cũng như chiếc ghế da đắt tiền bên trong.

"Này."
"Vâng thưa ngài!"

Thủ lĩnh băng cướp với hai con mắt đen láy cúi đầu kính cẩn đáp lại Cale. Mặt hắn rải rác sắc xanh do bị đánh.
Tuy nhiên, không có độc một vết xước, máu, hay thậm chí là xương gãy.

Cale thong thả cắn trái cây mà tên cướp đục tượng mang đến trước khi tiếp tục.

"Các ngươi đang kiểm soát núi Leeb?"
"Dâng thưa ngoài!"
"Phát âm cho chuẩn vào."
"Vâng thưa ngài! Hang-nim!"
"Sao ta lại thành hyung của ngươi rồi?"
"Tôi xin lỗi! Thủ lĩnh băng cướp-nim!"

'Trời ạ, mình thành Thủ lĩnh băng cướp từ lúc nào vậy?'
Cale không tin nổi, nhưng bỏ qua vì không muốn biết thêm danh hiệu nào nữa.

"Có một điều các ngươi cần lưu ý từ nay trở đi."

Cựu Thủ lĩnh băng cướp nuốt nước bọt khi nhìn Cale. Tuy nhiên, Cale đang nhìn một người khác. Hắn cũng quay đầu theo.

Ở đó là một ông già với nụ cười nhân hậu.
Dùng từ già không quá phù hợp, nhưng ông ấy toát ra khí chất của học giả dù đeo dao găm bên mình.
Có thể nhận thấy Beacrox và Hannah đều là những cường giả ngay lần gặp đầu tiên.
Tuy nhiên, ông già này không có vẻ gì là mạnh mẽ
.

'Ông ta là một chiến lược gia? Có vấn đề gì với lão già yếu nhớt này?'

Cựu Thủ lĩnh băng cướp mang vẻ mặt ngơ ngáo.

"Ông ấy là cha của Beacrox."
"Cha-nim! Hân hạnh được gặp ngài!"

Hắn vội nở nụ cười rạng rỡ và kính cẩn chào Ron. Giọng nói bình tĩnh của Cale tiếp tục.

"Ta nghe nói có một tổ chức đã nắm quyền kiểm soát thế giới ngầm của Đông lục địa."
"V, vâng?"

Dù sống trên núi nhưng chúng cũng phải hiểu biết về thế giới ngầm để có thể bán đồ trộm được. Thế giới ngầm của Đông lục địa đã chấn động vì một tổ chức trong khoảng mười năm trở lại đây.
Mọi người đều bận rộn bảo vệ mình sau khi nhận ra rằng có một thế lực mới đang lên ngôi. Tuy nhiên, thế giới ngầm là thứ tồn tại trong bóng tối nên việc buôn bán vẫn tiếp tục diễn ra.

Ngay cả khi một tổ chức duy nhất nắm quyền kiểm soát, khó có thể nói rằng nó đã hoàn toàn thống nhất.
Thế giới ngầm là nơi như vậy.

"Ngươi được gọi là Kẻ cai trị bất khuất?"
"Vâng thưa ngài?"

Linh cảm của hắn với tư cách là cựu Thủ lĩnh băng cướp và đấu sĩ nô lệ dày dặn kinh nghiệm đang nói với hắn.

'Có gì đó không ổn.'

Hắn có thể thấy Cale đang cười rạng rỡ khi có ý nghĩ đó.

"Tại, tại sao ngài lại hỏi vậy, thưa ngài?"

Cale vừa cười vừa giải thích.

"Ngươi sẽ là một trong những kẻ thống trị thế giới ngầm bắt đầu từ hôm nay."
"...Sao ạ?"
"Và đây chính là cấp trên của ngươi."

Cựu Thủ lĩnh băng cướp trông thấy tia lạnh lùng trong mắt Ron.

Ron Molan.
Gia chủ cuối cùng của nhà Molan, một trong năm gia tộc sát thủ hàng đầu ở Đông lục địa đã bị Arm thảm sát.

Cale đã đưa ông trở lại Đông lục địa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro