chap 246- sẽ ngăn chặn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàng trăm ngọn giáo đá trồi lên từ lòng đất và phóng đi.
Chúng tuân theo ý muốn của Cale, ý muốn của cựu chủ nhân và tiến về phía ánh sáng.

"Đống đá này từ đâu...?!"

Lũ Gấu không thể giấu được sự bàng hoàng khi thấy những ngọn giáo đá lao thẳng lên trời. Những tảng đá trong Hẻm núi Tử thần, những viên đá nhỏ hơn từ các mảnh vụn, và thậm chí cả những tảng đá đã vỡ tan thành cát bụi.
Tất cả tập hợp lại với nhau để trở thành những ngọn giáo đá.

Chúng trở thành thứ vũ khí sắc bén và cứng cáp nhất để tiêu diệt kẻ địch.

Bán Long cười thành tiếng khi đối diện với hàng trăm ngọn giáo sắc nhọn.

"Phải, phải! Đời ta luôn lắm chông gai như thế này! Kahahahahah!"

Dù tầm nhìn mờ mịt, hắn vẫn có thể cảm nhận được những mũi giáo đá sắc nhọn chĩa vào mình, cũng như người thiếu niên tóc đỏ và con Rồng trên tay cậu ta.

Và cả cái sức mạnh ánh sáng chết tiệt này, thứ mà hắn nhận được từ cha.

Bán Long nở một nụ cười méo mó. Khóe môi xấu xí trên gương mặt bị bao phủ bởi gân máu tràn đầy phẫn nộ và ghen tị.

'Ta-!'

Ta không được hạnh phúc như ngươi.
Từ khi có nhận thức, kẻ khốn nạn mang danh cha kia đã trói buộc hắn trong một hang động không có bất kỳ tia sáng nào. Ông ta tuyên bố rằng đó là cách duy nhất để nỗi khao khát ánh sáng của hắn đến cực đại, để có thể đạt được thứ sức mạnh hủy diệt.

Hắn chưa bao giờ quên cảm giác ớn lạnh, khi những thớ đất trên hang động chạm vào cơ thể. Hắn chỉ được nhìn thấy thế giới khi đã trải qua giai đoạn tăng trưởng đầu tiên.
Sau khi trải qua cái tuổi thơ ấy, hắn căm hận tất cả những con Rồng, bao gồm cả Rồng con trong lòng Cale, đến nỗi phát điên.

Mắt hắn trợn ngược.
Bán Long phớt lờ tính hợp lý của dòng máu Rồng và để làn sóng gọi là cảm xúc cuốn lấy. Bụng hắn nôn nao như có lửa đốt.

"Ugh. Hehehe, ugh."

Bóng tối của kẻ khốn nạn kia vẫn đang gặm nhấm cơ thể hắn.
Con Bán Long cuồng nộ phải làm gì đó để thoát khỏi sự phẫn nộ và cảm giác bất công này.

"Đi! Giáo hay kiếm, ta không quan tâm, tiêu diệt hết mọi thứ!"

Rắc rắc. Rắc. Rắc rắc.
Những tia sáng lóe lên rồi đổ ập xuống.
Giáo đá lao tới chúng từ dưới đất.

Thời khắc mà những tia sét cực sáng và giáo đá nhọn hoắt chuẩn bị đâm vào nhau.
Cale ra lệnh.

"Chuẩn bị tấn công!"

Giọng cậu vang vọng khắp chiến trường.
Chất giọng mạnh mẽ và tự tin khiến những người bỏ chạy cũng phải dừng bước.

"Các Lữ đoàn Pháp sư, kích hoạt lá chắn ma thuật! Binh lính và hiệp sĩ, hãy giơ cao khiên của mình và tạo thành một vòng tròn để giảm dư chấn của vụ nổ hết mức có thể!"

Cale đưa mắt nhìn về hướng khác.
Đó là nơi đồng đội cậu đang đứng.
Ánh mắt cậu dừng lại ở những chiến binh.
Cá voi, Hổ, Rosalyn, Lock và Choi Han.

"Hắn sắp chết, vì không thể kiểm soát sức mạnh của mình."

Kiểu cuồng hoá này mang lại sức mạnh vượt quá giới hạn, và cái giá phải trả là sinh mệnh.
Tất cả những gì còn lại cho Bán Long là cái chết.
Vậy nên dự tính ban đầu là chạy và kéo dài thời gian. Mặc dù Hẻm núi Tử thần sẽ bị phá huỷ, những người không chạy kịp sẽ chết nhưng họ cũng không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng giờ đây, Cale đang nói như thể họ sẽ chặn hắn. Mọi người đều tập trung vào Cale đến nỗi họ không nhìn thấy thiết bị liên lạc trên tay Cale.

Beeeeeep- Beeeeeep-

Âm thanh báo hiệu cuộc gọi khẩn cấp vang lên dữ dội.
Hiện chỉ có một người liên lạc với Cale qua thiết bị liên lạc này.
Alberu Crossman.
Thế tử đã chuẩn bị xong.

Gần như đã quá trễ.
Rất may, hiện giờ là đúng thời điểm.

Cale ném thiết bị liên lạc cho Rosalyn. Rosalyn lúng túng bắt lấy và nhanh chóng kết nối.
Cale nói tiếp khi cô ấy đang dở tay.

"Tôi sẽ chặn số ánh sáng đó."

Chặn.
Lời nói đó khiến Choi Han cắn môi và nắm chặt tay.

'Cuối cùng thì vẫn như vậy.'
Họ chỉ có thể đứng im đợi Bán Long chết trong khi Cale đơn độc chống đỡ.

Tuy nhiên, Choi Han đã ngừng cắn môi sau khi nghe giọng nói của Alberu.

- Tất cả đã sẵn sàng.

Cale ra lệnh ngay khi nghe thấy giọng nói của Alberu Crossman.
Đây là nhiệm vụ của họ trong khi cậu chặn những sợi ánh sáng đó.

"Kéo hắn ta xuống đây."

Sau đó cậu nhìn về phía thiết bị liên lạc và tiếp tục.

"Bắt đầu thôi, điện hạ."

Đội hình đối phương hỗn loạn ngay khi Cale dứt lời.

"Ahhhhh!"
"Anh đang lam cái quái gì vậy?"
"Ưmm! Sao cậu lại đánh tôi?!"

Tiếng hét phát ra từ bờ bên kia Hẻm núi Tử thần.
Đó không phải là do tia sét của Bán Long. Choi Han ngẩng đầu lên.

Liên minh sẽ sụp đổ.
Những vật thể kia sẽ va chạm trong không khí.

"Lũ, lũ khốn Paerun!"
"Quân phản bội!!!"

Có thể nghe thấy tiếng hét đầy giận dữ của bộ tộc Gấu cũng như Liên minh Bất khuất.
Cale mỉm cười. Alberu hào hứng.

- Cảm giác khi đâm sau lưng kẻ thù thật vi diệu.

Những thanh kiếm của Vương quốc Paerun đang chĩa vào Liên minh Bất khuất.
Cale, Alberu và Clopeh Sekka.
Họ chưa từng nghĩ đến việc chỉ bỏ chạy một khi Bán Long xuất hiện.

Cách để đánh bại một kẻ thù mạnh là tạo ra những sơ hở nhỏ nhất.

Liên minh Bất khuất.
Một thứ còn đáng sợ hơn Bán Long điên cuồng đang chào đón chúng.

Đó là những thanh kiếm đâm chúng từ phía sau.

Vương quốc Paerun, vùng đất của các Hiệp sĩ.
Các hiệp sĩ và binh lính của họ rất mạnh.

Phật, phật phật-
Một lá cờ khác mọc lên thay cho cờ của Liên minh Bất khuất.

"Lũ khốn điên rồ, các ngươi lại phản bội vào thời điểm thế này?!"

Các thành viên của Liên minh Bất khuất thét lên đầy tức giận.
Dùng thời điểm mà Bán Long nổi cơn thịnh nộ và tấn công tất cả bất kể đồng minh hay kẻ thù để lật mặt! Chúng phẫn nộ trước sự tàn nhẫn của Vương quốc Paerun.

Phật, phật.
Tuy nhiên, các hiệp sĩ của Vương quốc Paerun, những người đã giương cao ngọn cờ Paerun chỉ lặng lẽ hành động.

Bởi vì là thời điểm này nên họ mới phản bội.

Hai cường giả đang đối đầu trên không trung.
Một kẻ hung hãn và một người bình tĩnh phân tích tình hình.
Ai cũng có thể nhận thấy đâu là bên đáng để quy hàng.

Người ấy, Cale, bắt đầu hét lên.

"Chúng ta chắc chắn sẽ chiến thắng!"

Giọng cậu vang vọng khắp các phân đội của Vương quốc Breck.
Tiếng hò reo chiến thắng và tràn đầy tự tin.

Những người lính có thể cảm thấy nhịp tim đánh thịch của mình. Kẻ địch đang trong tình trạng hỗn loạn và hai cường giả sắp đụng độ trên không, nhưng vì một lý do kỳ lạ nào đó, hai từ chiến thắng đã khiến tim họ đập mạnh.

"Kích hoạt các lá chắn ma thuật!"
"Hãy giơ cao khiên và cúi xuống!"

Các pháp sư và hiệp sĩ hét lớn.
Những người lính muốn tiếp tục dõi theo bóng lưng vị Tư lệnh tóc đỏ, nhưng họ biết rằng mình cũng phải hành động.

Và sau đó, nó đã xảy ra.
Những ngọn giáo đá và sấm sét đâm sầm vào nhau.

Boooooooom!

Một tiếng động lớn gần như làm vỡ màng nhĩ của họ và khiến cả chiến trường rung chuyển.

Giáo đá đâm vào sấm sét và bắt đầu tan vỡ. Cùng lúc đó, sấm sét nổ tung. Những vụ nổ ánh sáng tựa như pháo hoa.

Tuy nhiên, chúng không đẹp chút nào.

"Đã nói là không sao rồi mà."
"...Không."

Cale thở dài sau khi nhìn thấy cơ thể to lớn án ngữ trước mặt cậu để bảo vệ cậu khỏi vụ nổ. Lock vẫn không nhúc nhích, ngay cả sau khi nghe thấy tiếng thở dài.
Đây là nhiệm vụ của cậu.

Lock ngẩng đầu và nhìn lên bầu trời.
Cậu có thể thấy mọi người cũng đang thực hiện những nhiệm vụ của mình.
Họ đang bay về phía những ánh sáng rực rỡ đó. Một sợi chỉ ma lực máu đỏ đưa họ lên không trung.

Rosalyn lại sử dụng ma thuật.
Cậu nhìn về phía một trong những người đang bay với chỉ đỏ.

Bộp! Bộp bộp!
Những viên đá vụn vỡ đập vào người cậu. Chúng sượt qua mặt cậu và để lại những vết xước, nhưng vẫn không ngăn bước Choi Han.

Những ngọn giáo đá đã chặn được sấm sét. Không, là phá hủy sấm sét.

Choi Han dùng ma thuật của Rosalyn và tàn dư của những ngọn giáo đá để bay lên cao hơn.
Cậu đã biết rõ những gì mình phải làm.

Keng.
Cậu rút kiếm ra.

Choi Han và Bán Long đối diện với nhau.
Cả hai đều đã phải trải qua hàng chục năm chìm trong bóng tối. Hang động tối tăm và Dạ Lâm. Hai con người, một quá khứ.

Ngoại hình quái dị của Bán Long đập vào mắt Choi Han.
Mái tóc vàng trắng đã bị nhuộm đen.

Tóc và mắt Bán Long trở lại màu sắc ban đầu, trước khi hắn dùng ma thuật để nhuộm vàng.

"Khụ, ugh. Vẫn chưa kết thúc đâu!"

Con ngươi của hắn đục ngầu. Mọi thứ đều đau đớn, và cơ thể hắn hỗn độn. Tuy nhiên, Bán Long vẫn không ngừng sử dụng sức mạnh của mình.
Sấm sét lại thành hình trong lòng bàn tay hắn.

Sau đó, chúng phóng về phía kẻ địch của chủ nhân.

"Chết đi!"

Đối diện với hàng loạt tia sét đó, Choi Han thậm chí còn không động kiếm.

Ooooooong.

Thay vào đó, cậu kích hoạt aura đen của mình. Cậu tiếp tục truyền bóng tối không hoàn chỉnh vào thanh kiếm và nhìn thẳng vào Bán Long.

Bởi vì cậu có niềm tin.

Choi Han không sợ những tiếng sét nhằm thẳng vào mình.

Bàaaaang!
Bàaaaang!

Một ngọn roi nước đánh bật hai tia sét đó. Đầu roi rung lên rồi vỡ vụn. Tuy nhiên, tia sét đã đổi hướng.

Witira đang tạo ra một con đường cho Choi Han.
Cùng lúc đó, một ngọn giáo đá phóng lên và phá hủy số sét đó.

Choi Han có thể nhìn thấy lưng của một người đàn ông tóc trắng. Cậu nhảy lên vai anh ấy.
Cậu dùng đôi vai ấy làm điểm tựa để tiếp tục tiến về phía trước. Hai tay Archie trở thành bước đệm cuối cùng của Choi Han. Anh dùng hết sức để đẩy Choi Han bay lên.

"Khai hỏa!"

Archie hét lớn.
Choi Han nhấc cánh tay đang cầm kiếm lên cao.
Thanh kiếm đã biến thành một ngọn giáo đen sau khi được truyền khí đen hết luồng này đến luồng khác.
Choi Han nhớ lại cảnh tượng khi nhận được thanh kiếm này từ Cale trong trận chiến tại lãnh địa Henituse.

'Cứ tung hết sức.'
'Đây là khởi đầu cho lịch sử mà cậu sẽ viết, tại thế giới này.'
'Tôi tin cậu.'

Choi Han mỉm cười khi một con quạ đen bay vụt qua.

"Cái này... Con quạ này là cái gì! Một sinh vật thấp kém như mi dám...! Tránh ra!"

Bầy quạ đen che phủ tầm nhìn của Bán Long. Ngay khoảnh khắc mà Chú thuật sư Gashan đã che mắt Bán Long.

Bóng tối của Choi Han biến thành một mũi giáo và phóng về phía Bán Long.

Tuy nhiên, Bán Long đã nhận ra nguồn sức mạnh nhắm tới mình. Nó đang ngày càng gần hơn. Mạng hắn thực sự sẽ chấm hết nếu nó bắn trúng cơ thể hiện đang hỗn độn của hắn.
Hắn không thể bỏ mặc, ngay cả khi đang ở trong trạng thái cuồng nộ. Bán Long khẽ động tay.

"Đừng tưởng có thể dễ dàng-, ugh"

Chhhhhhhhh-
Tay hắn đã bị trói.
Kẻ nào lại có thể trói hắn? Là Witira. Những chiếc roi của Witira vẫn giữ chặt lấy hắn, ngay cả khi chúng đang bốc hơi vì ánh sáng.

"Chết tiệt! Ta, ta, ta sẽ giết hết!"

Bán Long liều mạng lao đi.
Tất cả những gì trước mặt hắn là bóng tối, và rồi hắn sẽ không thể cử động.
Giống như cái hang tối mà hắn đã lớn lên.
Không, lớn lên không phải là từ để miêu tả về nó.

Giống với một con thú bị nuôi nhốt hơn.
Cảnh tượng gợi nhớ về quá khứ này đã khiến cơ thể Bán Long đạt đến giới hạn.

Phụp.
Bán Long cảm thấy như có gì đó vỡ tan trong đầu mình. Cùng lúc đó, cơ thể hắn nóng đến mức không thở được.

"Aaaaa, ugh."

Ánh sáng chói lóa bắt đầu thoát ra khỏi cơ thể hắn.
Ở hắn có cảm giác nguy hiểm không xác định, tựa như một quả bom đã bắt đầu đếm ngược.

'Nóng, nóng quá!'

Bán Long hét lên trong nội tâm khi cơ thể hắn tiếp tục sáng hơn.

Chhhhhhhhh-
Roi nước cuối cùng cũng bay hơi hoàn toàn.

"Mọi người. Chạy đi!"

Witira hét lên ngay khi chiếc roi của cô bị phá hủy. Nó đã bị thiêu rụi bởi ánh sáng.

'Hắn ta sắp nổ rồi.'

Cơ thể Bán Long sắp nổ tung.
Sau đó, tất cả đều sẽ chết.

Dư chấn của vụ nổ đó rất lớn.
Witira nhảy xuống khi cảm thấy nguồn sức mạnh đang hướng về quả bom này.
Đó là người sẽ kết thúc đồng hồ đếm ngược.

Một ngọn giáo đen.

Choi Han dang rộng cánh tay khi đang rơi tự do. Cậu ấy thậm chí còn không nghĩ đến việc hạ cánh an toàn mà chỉ mở to mắt và tập trung vào một vị trí duy nhất.

Ngọn giáo đen cuối cùng cũng chạm tới ánh sáng.
Không, nó chạm tới đốm đen ẩn sau ánh sáng đó.
Đó là vị trí mà Raon và Choi Han từng tấn công.

Phập.
Bóng tối xuyên qua ánh sáng.

"Ahhhhhhhhhhhhhhhh!"

Bán Long hét lên đầy đau đớn.
Choi Han đã tìm thấy người giống mình kể từ khi cậu đến thế giới này.
Tóc đen và mắt đen.
Tiếng hét của con Bán Long đã trở lại màu sắc nguyên bản tràn ngập Hẻm núi Tử thần.
Một lúc sau.

Boooooooom!

Bầu trời rung chuyển một lần nữa.

Bộp.
Choi Han cảm thấy có thứ gì đó đón lấy mình.

Cạch, cạch.
Những chiếc xương kết hợp vụng về và kêu cót két khi chúng bắt được cậu. Mary đã vội vã tạo ra một con Wyvern xương mới để đỡ cậu.

Choi Han có thể cảm nhận được bóng tối của mình qua ánh sáng rực rỡ.
Và sau đó, cậu chắc chắn.

"... Tôi đã hoàn thành mệnh lệnh."

'Kéo hắn ta xuống đây.'
Cậu đã làm đúng như lời Cale.

Choi Han có thể nhìn thấy kẻ địch đang rơi xuống. Sinh vật màu đen, không giống người mà cũng không giống Rồng đang từ từ rơi xuống đất.

Tất cả mọi người trên chiến trường đều nhìn hắn.

Một trong số đó, Cale Henituse, nhìn kẻ địch đang rơi trong khi lắng nghe tiếng thở của Raon.

Huuuuuu, huuuuu.
Hơi thở của Raon nóng hừng hực. Rồng con ngày càng yếu đi. Tuy nhiên, cậu ấy vẫn nằm yên và ngoan ngoãn.
Cale cau mày trước sự thật này và lấy ra một thứ trong túi cũng nóng không kém Raon.

"Thiếu gia, ngài đi đâu vậy? Tại sao ngài lại đi về hướng kẻ thù? "

Cale nghe thấy giọng nói của Lock, nhưng vẫn bước tiếp.
Cậu có thể đoán trước được nơi con Rồng sẽ rơi xuống, và đó cũng là nơi cậu hướng đến.

Cậu nắm chặt lấy vật phẩm trong túi.

Đó là vương miện trắng.

Vương miện uống máu Rồng.
Cũng là quyền năng cổ xưa cuối cùng mà Sát long nhân khao khát, nhưng Cale đã chiếm được.
Cale siết chặt nó trong tay và từng bước tiến lại gần để chờ đón những giây phút cuối cùng của kẻ địch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro