Phần 3 End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là một số lỗi mà các bạn hay mắc phải và trong đó chắc chắn có mình. Nếu muốn tránh các lỗi đó, các bạn có thể tham khảo nha!
______________________________________

Tiếp tục với câu văn ngắn gọn cho sự khởi đầu.

 Sẽ dễ dàng hơn để đọc và hiểu câu văn ngắn gọn. Điều này không có nghĩa là thỉnh thoảng bạn không thể, hoặc không nên viết câu dài. Điều này chỉ có nghĩa rằng câu văn đơn giản sẽ giúp người đọc tiếp nhận thông tin mà không bị gián đoạn, và không làm họ mắc kẹt trên hòn đảo của sự mụ mị.Hãy nhìn vào một câu quá dài, cầu kỳ và nổi tiếng là rất tệ. Câu văn dưới đây đã giành giải nhì châm biếm Cuộc thi Tác phẩm Tệ nhất. Thật quá rõ ràng để lý giải tại sao câu này được đánh giá là "tác phẩm tệ". Câu văn bị đóng thành biệt ngữ, chứa đầy khẩu ngữ mơ hồ, và thật sự quá dài:
"Nếu, trong một khoảng thời gian, thủ đoạn của niềm khao khát có thể được tính cho mục đích của kỷ luật thì việc lặp lại tội lỗi, biện minh, lý thuyết khoa học hư cấu, mê tín dị đoan, quyền lực giả tạo, và phân loại có thể được xem như sự nỗ lực một cách vô vọng để “bình thường hóa” xáo trộn trong cuộc đàm luận về vi phạm quyền lợi hợp pháp và minh bạch của thể thức được thông báo".

Hãy để vốn động từ của bạn hoạt động thực sự. Động từ là bộ phận kiểm soát quan trọng của toàn câu. Chúng làm rõ nghĩa từ ý tưởng này đến ý tưởng khác. Trên hết, chúng giúp người viết giành được mức độ chính xác đáng kinh ngạc.Thật chú ý đến động từ dễ gây nhầm lẫn. Một số động từ như “làm”, “đi”, “thấy”, “cảm thấy”, và “có”, trong khi thỉnh thoảng rất phù hợp, nhưng thật sự không thêm gia vị cho bài viết của bạn. Hãy thay thế từ ngữ cụ thể hơn cho những từ dễ gây nhầm lẫn này khi phù hợp: “hoàn thành”, “bỏ qua”, “nhìn vào”, “trải nghiệm”, và “củng cố”, có thể giúp mang đến ý tưởng cụ thể hơn.Sử dụng thể chủ động thay vì thể bị động, như quy luật ngón tay cái.
Thể chủ động: “Con mèo đã tìm thấy người chủ của mình”. Ở đây, con mèo đang hành động, có thể nói như vậy. Nó chủ động tìm thấy người chủ của mình.Thể bị động: “Người chủ đã được tìm ra bởi con mèo của anh ta”. Ở đây, con mèo đã khác nhiều với hành động trên. Người chủ được tìm ra; chứ không phải con mèo tìm ra.

Cẩn thận để không sử dụng quá nhiều tính từ. Nhà văn mới vào nghề sẽ quá say mê với tính từ. Không có gì sai khi sử dụng tính từ, ngoại trừ chúng đôi lúc có thể bị dư thừa và tối nghĩa hơn – và vì thế, làm chúng trở nên khó hiểu – hơn các phần khác trong câu. Đừng nghĩ rằng bạn cần thêm tính từ trước mỗi danh từ để mô tả danh từ đó.Có đôi lúc, tính từ là dư dừa. Xem câu văn sau: "Tôi đã thấy khi anh ta nhấc quân tốt cuối cùng lên, và đặt nó xuống, chiếu quân vua, và dành chiến thắng thành công". Chiến thắng nào mà không phải thành công? Ở đây, tính từ đơn giản chỉ là khẳng định lại điều mà chúng ta đã nói. Tính từ này không đưa thêm bất cứ thông tin nào giúp người đọc hiểu thêm về sự việc đang diễn ra.Trường hợp khác, tính từ mà người viết sử dụng có thể khá tối nghĩa. "Anh ta là đối thủ hùng cường" là một câu vừa khó thân thiện vừa không phù hợp. "Hùng cường" nghĩa là đáng gờm, và thay thế "đáng gờm" cho "hùng cường" sẽ làm câu văn trở nên dễ hiểu và dễ chấp nhận hơn.

Hãy là người học từ vựng. Luôn giữ từ điển và bộ bách khoa toàn thư bên mình mọi lúc. Bất cứ khi nào bạn bắt gặp một từ không biết, hãy tìm kiếm trong tài liệu trên. Thật khó để gọi bạn là nhà văn nếu bạn không quan tâm đến việc mở rộng tìm kiếm nguồn gốc lịch sử từ. Cùng lúc đó, hãy sử dụng từ vựng một cách cân nhắc. Đâu phải vì bạn biết một số từ như "ném đi", "người cổ to bụng to chân ngắn", và "tên lóng" thì có nghĩa là bạn nên tìm lý do để sử dụng chúng.Học gốc từ. Gốc từ (đặc biệt là từ gốc Latin trong ngôn ngữ Anh) sẽ giúp bạn đoán được ý nghĩa của từ không biết mà không cần từ điển. Tuy nhiên, bạn sẽ không phải lo lắng về vấn đề này vì trong Tiếng việt không có gốc từ.

Nói ra ý của bạn. Những người sử dụng từ ngữ để kiếm sống dễ bị cám dỗ dùng ngôn ngữ một cách lỏng lẻo. Thông thường, khi bế tắc và không biết dùng từ nào cho hay, chúng ta sẽ ứng biến và viết ra một từ “vừa sức”. Chiến lược này sẽ hữu dụng và cần thiết trong mỗi cuộc nói chuyện, nhưng lại mơ hồ trong văn viết.Lý do đầu tiên, không có ngữ cảnh xã hội. Người viết không thể sử dụng tay của anh ta/cô ta để diễn tả, và cũng không thể phụ thuộc vào nét mặt để làm cho cuộc đối thoại rõ ràng. Người đọc chỉ có một mình, và phải hoàn toàn phụ thuộc vào từ ngữ để diễn giải ý nghĩa.Thứ hai, người đọc sẽ tiếp nhận điều mà người viết nói theo giá trị bề mặt. Người đọc không mong đợi phải hỏi người viết xem ý cô ấy viết là gì; người đọc tự cho rằng ý của người viết là điều mà cô ấy đã viết. Vì thế, người viết không làm rõ những từ gây khó hiểu cũng có nghĩa là người đọc sẽ bị bối rối khi bạn viết ra một từ khó hiểu.

Sử dụng ngôn ngữ bóng bẩy để tăng hiệu quả, nhưng không theo nguyên tắc. Ví dụ của ngôn ngữ bóng bẩy là phép ẩn dụ và phép so sánh. Tốt nhất là sử dụng phép ẩn dụ và so sánh khi bạn muốn kịch hóa hoặc thu hút sự chú ý của người đọc đến điều gì đó đặc trưng. Như câu nói “Anh yêu em”, ngôn ngữ bóng bẩy có thể làm mất đi sức mạnh của câu nếu sử dụng liên tục.

Đừng lạm dụng hoặc sử dụng quá ít dấu chấm câu. Chúng ta không thể thấy hoặc nghe dấu chấm câu mặc dù được sử dụng tốt, nhưng chúng lại là sức mạnh của câu. Sử dụng quá ít dấu chấm câu sẽ làm người đọc không thể hiểu ý nghĩa của câu. "Hãy thưởng thức, Mẹ yêu", và "Hãy thưởng thức Mẹ yêu" là hai câu có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Thêm vào đó, lạm dụng dấu chấm câu sẽ làm người đọc bị rối. Không ai muốn đọc một câu có sự xuất hiện của dấu hai chấm, dấu chấm phẩy, và dấu gạch nhiều hơn chúng nên có.

Dấu chấm than. Sử dụng dấu chấm than một cách tiết chế. Người ta thường không than vãn về điều gì đó; cũng không thường viết câu đáng cảm thán. Elmore Leonard, nhà văn nổi tiếng lĩnh vực tội phạm từng nói rằng: “Hãy tiết chế sử dụng dấu chấm than. Bạn được phép sử dụng không nhiều hơn hai hoặc ba dấu cho mỗi 100.000 từ trong bài văn xuôi”.

Dấu chấm phẩy. Dấu chấm phẩy làm việc như dấu chấm lai, kết hợp hai câu có sự kết nối lô-gích. Kurt Vonnegut đã tranh luận chống lại việc sử dụng dấu câu này: “Đừng sử dụng dấu chấm phẩy. Chúng là loại lưỡng tính hoàn toàn không thể hiện gì cả. Tất cả điều chúng có thể làm là chỉ đường cho bạn đến trại giam”.  Mặc dù sự đánh giá của Vonnegut có thể có chút khắt khe nhưng tốt hơn nên chỉ thỉnh thoảng sử dụng chúng.
______________________________________
Hãy nhớ ghé thăm 1 vài truyện khác của Mây nha. Cảm ơn các bạn rất nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro